Em sẽ sống với tia hi vọng đó và bây giờ em mong một ngày anh sẽ hiểu lòng em.
Con đường mà anh đã đi trải dài theo từng năm tháng, và những năm tháng kia có ngày nào anh mỏi mệt hãy quay bước về đây anh nhé. Về bên em, về với những yêu thương mà ngày qua mình lỡ hững hờ.
Ngày anh đi là ngày em chưa từng đến, ở cái xứ sở xa xôi kia anh ngóng về quê hương bằng nỗi nhớ mà em vô tình nhin thấy trong những tối online. Mình là bạn của nhau và sẽ mãi chỉ là bạn của nhau từ đó... Những ngày đầu trò chuyện em vui biết bao nhiêu, cứ mong ngóng mỗi tối để biết rằng anh vẫn ở đó đợi em. Và đến bây giờ em vẫn vậy. Anh biết không, cũng từ ngày đó em tập cho mình một thói quen phải được nhìn thấy anh một lần trước khi anh đi ngủ, học được cách biết kìm nén những điều đang dậy sóng trong em. Em ghét khoảng cách, em ghét múi giờ, ghét việc anh luôn là người tắt máy đi ngủ trước vì ngày mai còn công việc, ghét khi anh ngon giấc em vẫn phải thức để làm bài tập cho xong. Mạng ảo nhưng tình là thật.Và tình yêu trong em, hụt hẫng thay, nó đơn phương... Nó không đủ can đảm để em nói được một lời yêu trong sâu thẳm, nó chỉ khiến em khắc khoải trong hi vọng mong manh và chờ đợi một lời chân thật từ anh.
Chúng mình có lý gì để có thể bên nhau khi mà anh không dám tin là ngày anh trở về em còn ở đó, em không dám tin vào một viễn cảnh xa xôi. Cuộc sống mà, đâu có gì là mãi mãi phải không anh? Em biết có đôi khi anh vẫn giận em vì em đang nói về một người con trai khác hay đang lo làm những việc linh tinh mà quên mất mail cho anh. Biết anh lo cho em khi em mệt mỏi, biết anh vẫn dành cho em một vị trí nào đó trong trái tim anh, biết anh cũng bao nhiêu lần muốn nói... nhưng cũng có lý gì để nói ra đâu anh nhỉ. Em chưa từng gặp anh, anh chưa từng chạm tay vào những lọn tóc mai của em bay trong gió. Anh cũng không thể hiểu được cái cảm xúc khi em gục mặt xuống bàn phím máy tính mà nước mắt tuôn rơi khi em sợ anh là ảo ảnh, chỉ cần một click chuột là sẽ biến mất ngay. Em cũng sẽ chẳng thể hiểu hết tâm tư của một ngưới xa xứ. Anh đừng giận em khi em nói chỉ san cho anh niềm vui chứ không bao giờchia sẻ nỗi buồn, điều đó có chăng cũng chỉ là mong em trong anh luôn mạnh mẽ, vui tươi, vẫn luôn tự tin khi không có anh bên cạnh.Anh ở xa không có ai tâm sự, còn em ở đây luôn luôn có những người bạn tốt mà anh. Vì thế nên em sẽ là bạntốt của anh cho đến khi anhnói với em là anh đã có những người bạn mới. Là bạn cũng được miễn là mỗi tối bật máy tính lên em vẫnthấy anh ở đó, miễn là đượcnhìn thấy anh cười, được hảhê vì vừa cãi nhau với anh và em lại thắng. Để đôi khi nỗi nhớ ùa về như xé nát trái tim em, nước mắt chợt rơi, em quay mặt đi và mãi mãi anh không thể nào biếtđược. Nỗi nhớ không tên. Giật mình ta là gì trong nhau?
Đôi khi em ước gì mình có thể nói, ước gì anh cũng có thể nói, mình không câm nhưng đành để nỗi nhớ lặng câm. Nếu một ngày ta không còn ở đó để chờ nhau, liệu ta có buồn không? Câu hỏi đặt ra mà anh và em đều lảng tránh. Em sợ câu trả lời của anh, và hình như anh cũng sợ. Hóa ra, đến giờ em mới hiểu yêu đơn phương là vậy, yêu thương hết mình mà không cần những gì mình có thể nắm giữ, mongngười ta hạnh phúc mà mình có thể cứ phải lặng im. Em băn khoăn giữa muôn vàn lựa chọn và muôn vàn hụt hẫng, giữa yêu thương và chờ đợi. Chờ 2 năm để được găp anh có lẽ không lâu bằng chờ một lời anh nói đâu anh. Nhưng nếu không thể nói thì mình lại tiếp tục đơn phương anhnhỉ. Hay là em sẽ chình thứcđơn phương chờ đợi anh?
Anh gặp em trên con đườngcông danh, em gặp anh trêncon đường tìm sự nghiệp. Một kẻ quắt quay vào công việc, một người bận rộn vớimưu sinh. Một ngày nào đó,khi anh tìm lại, thì em nghĩ rằng em vẫn còn ở đó,ở cuối con đường anh đi, với những điều chưa kịp nói, với những cảm xúc xáo trộn. Với những yêu thươngđược giấu kin trong tận đáylòng chờ một ngày để được vỡ òa thành hạnh phúc. Hi vọng có thể là mong manh nhưng anh ạ, chỉ cần gieo một tia hi vọng thôi, em sẽ sống với tia hi vọng đó và bây giờ em hi vọng một ngày anh sẽ hiểu lòng em.