Sau chuyến về thăm quê hương của người yêu - một cô gái Việt xinh xắn và cá tính, Jobst, chàng trai người Đức có những nhận xét lạ và rất thú vịvề đất nước, con người Việt Nam.
Một vài giờ trước đây, tôi vẫn đang ở vùng núi tuyết Freiburg, miền Nam nước Đức. Rồi đột nhiên tôi thấy mình ở Hà Nội ấmáp và ẩm ướt. Tôi nhận được cáinhìn không mấy thân thiện của những nhân viên mặc đồng phục, nhưng visa của tôi được kiểm tra nhanh chóng. Sau khi nhập cảnh và nhận hành lý, tôi được gia đình của một người bạn đón tiếp rất thân thiện.
Rất nhiều cái tên và khuôn mặt khiến tôi bối rối, họ gọi nhau lớn tiếng. Tôi đã chết mệt bởi chuyến bay dài và không hiểu họ nói gì dù chỉ một từ, nhưng tôi không thể và sẽ không ngủ trên xe từ sân bay về nhà. Có quá nhiều cái mới lạ và thú vị đểxem đằng sau cửa kính ô tô. Ruộng lúa, con trâu, người đàn ông đội chiếc mũ rơm…
Và cả những chiếc xe máy chở rất nhiều thứ chạy lòng vòng, hú còi inh ỏi, có vẻ như không cần phải lo lắng về bất kỳ quy tắc giao thông nào cả. Mọi thứ đều rất khác so với những con đường buồn tẻ ở Đức.
Chàng trai Đức mong được nhiều lần trở lại Việt Nam
Sau khi đã đi một vài nơi, chúngtôi nghỉ giải lao và ăn bữa tối tạimột quán ăn nhỏ ở trung tâm Hà Nội. 6 bát phở rất to và ngondưới 10 euro được đưa lên. Với ngần ấy tiền ở Đức, sẽ chẳng thể đủ cho một người ăn.
Tôi đã rất ngạc nhiên với cách ăn uống của người Hà Nội. Người Đức có vô số quy tắc khi ăn uống như phải ngồi thẳng, không phát ra tiếng khi ăn, không nói chuyện khi ăn và chỉ ăn khi ai cũng đã có phần. Còn ở đây, mọi người đều ăn theo cách mà họ muốn, ăn xong họ còn húp nước sùm sụp. Nhưng điều đó không khiến tôi bận tâm, ăn như vậy thoải mái hơn rất nhiều.
Việc thiếu các quy tắc khi ăn dường như muốn để bù đắp cho những rắc rối trong giao tiếp. Có rất nhiều cách gọi cho “bạn” và “tôi” tùy theo từng hoàn cảnh. Tôi phải mất một lúclâu để hiểu cách mà những người ở đây gọi người con gái của anh, của cha (con gái của bác trai: chị họ).
Sau khi ăn trưa ngày hôm sau, chúng tôi lái xe đến nhà ga, nơi đó vô cùng ồn ào và đông đúc. Ở khắp mọi nơi, người bán hàng đều mời bạn nên mua hàng của họ. Chúng tôi dành thời gian đi bộ quanh Hà Nội trước khi tàu đến. Thật lạ là tôi đã bị cuốn hút bởi thành phố này.
Có lẽ bởi Việt Nam là một đất nước trẻ nên ở đây rất náo nhiệt và thực tế là tất cả mọi thứđều di chuyển một cách hỗn độn không ngừng. Nếu bạn sống ở đây bạn sẽ thấy thanh niên có mặt ở khắp nơi. Điều đórất khác thường, bởi Đức là “bậc thầy” về dân số già, tất cả đang dần dần đi theo một lộ trình của nó và chẳng có gì thú vị.
Còn Hà Nội lại giống như một thành phố đầy năng lượng và lạc quan, giống như những gì đã có trong tâm trí của bạn về người Đức ở Berlin những năm 20 của thế kỷ trước.
Việt Nam đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong tôi. Những danh lam thắng cảnh gây cho tôi những ấn tượng khác nhau, từ những ngọn núi cao phươngBắc, tới bờ biển phía Nam. Và đặc biệt là thành phố Hà Nội giống như một tổ kiến khổng lồ, không bao giờ đứng yên...
Trở lại nhà ga, chúng tôi lên chuyến tàu đêm đi Sapa. Một đêm đi liên tục, không ngừng nghỉ. Tàu rung lắc và kêu ầm ầmtrong suốt 7 tiếng đồng hồ, nhưng lạ là tôi lại có thể ngủ ngon lành trong hoàn cảnh đó.
Sapa là một thành phố ở phía Bắc, khí hậu ở đây lạnh và sương mù dày đặc, khiến chúngtôi khó có thể quan sát cảnh quan xung quanh khi mới xuống tàu. Ở khách sạn, chúng tôi tắm rửa và ăn sáng (chúng tôi lại ăn mì và ngạc nhiên là ở đây người ta ăn 3 lần một ngày và lần nào cũng ăn rất nhiều), ngay sau khi thực hiện chuyến đi đầu tiên.
Sa Pa trong góc nhìn của chàng trai Đức
Với sự hướng dẫn, chúng tôi vào khu rừng dưới chân ngọn Fanxipang. Thiên nhiên rất đẹp, mọi vật đều xanh mướt và chúng tôi thấy hai thác nước. Lạlà ở đây ai cũng thích chụp ảnh. Chúng tôi đã có thể đi nhanh hơn rất nhiều, nhưng ai cũng ôm lấy cái máy ảnh, không chụpthì quay video.
Trên đường trở về, chúng tôi ngồi nghỉ ở một quán ăn vỉa hè.Đây là lần đầu tiên tôi ăn khoai lang, nó không tệ nhưng lại quámềm. Ngon hơn, tôi thích thanhmía được người đàn ông ép ra thành thứ nước ngọt mát lịm.
Cùng ngày, chúng tôi đến thăm một khu vườn phong lan, không may, không có bông hoanào hết, bởi chúng tôi đã đến không đúng mùa hoa nở. Thay vào đó, chúng tôi thấy điệu múatruyền thống rất thú vị và tôi được tặng một chiếc mũ dân tộc làm kỷ niệm. Người Việt Nam rất hào phóng và điều đó còn được thể hiện trong nhữngngày tiếp theo của cuộc hành trình.
Những ngày sau đó, chúng tôi vào những ngôi làng của người dân bản địa và bị ấn tượng bởi những đồng ruộng bậc thang. Đứng trên đài quan sát, và nhìn ra xung quanh, mặt trời lấp ló sau những đám mây, tắm toàn bộ thung lung và các đỉnh núi trong thứ ánh sáng vàng. Tôi đãrất ngạc nhiên, không ngờ người dân nơi đây lại được sống trong một không gian tuyệt vời đến vậy.