Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 15:35:16 - 05/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện hay: Lời hứa cho chị... Anh yêu em.

Truyện hay: Lời hứa cho chị... Anh yêu em.

#1 » Gửi bài gửi bởi VanHung98 » 24/06/2013 16:28 » @238220

Lẽ ra, khi biết chắc một mai không còn nhưng sẽ giải thoát cho một người khác thì tâm trạng của nó phải là mừng vui, hạnh phúc. Nhất là với tâm trạngđược chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết thanh thản, nhẹ nhàng… Nhưng, không, tới một lúc bất định, nó chỉ thấy nơi cổ họng mình niềm dư vị đắng chát.
Đọc truyện ngắn tình yêu Lời hứa cho chị… người em yêu:
Như bất kỳ ai sắp chết, nó cố gắng sắp xếp ngăn nắp cuộc sống của mình. Tuy nhiên, với một cuộc đời đơn giản, một công việc đơn giản, một lối sốngđơn giản, một hoàn cảnh gia đình đơn giản, những mối quan hệ càng đơn giản hơn… việc sắpxếp dù chi li cũng không mất nhiều thời gian cho lắm. Nó vẫn còn dư dả một ít ngày giờ chờ đợi thời điểm chấm dứt.
Nó nhìn điện thoại, chần chừ một lúc rồi gọi điện cho An, tiếng tút dài làm lòng nó như thắt lại. Nó không hiểu An sẽ ra sao khi nó muốn chấm dứt tất cả, có lẽ sẽ là mừng vui bởi bên cạnh nó An đã quá mệt mỏi. Nó không cho An biết về bệnh tình của mình, nó sợ An sẽ buồn và lo lắng. An luôn vậy. Quan tâm đến người khác mà chẳng màngđến bản thân, một cô gái tốt và dĩ nhiên một kẻ sắp chết như Khang không thể so sánh được.
- Khang hả? – An nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia
- Ừa! An rảnh không, ra chỗ cũ em cần nói với chị một chuyện.
- An rảnh mà! An sẽ ra! – Giọng An dịu dàng và đều đều
- Vậy thì ra nhanh nhé, Khang đợi An!
*********************
Câu chuyện của Khang
Tôi quen An, khi tôi học lớp 10. Chị ấy là một cô gái nổi bật, không phải quá xinh đẹp nhưngtrong chị có một sức hút vô cùng kì diệu. Chị hơn tôi một tuổi, vì thế suy nghĩ của chị lớn hơn tôi cả kilomet, ấy vậy mà tôi vẫn thích chị. Chị hiền lành và hay cười. Tôi thích cách chị cầm lấy tay tôi vùng vằng đòi một cái gì đó, bởi vì khi ấy chị trở thành một con người hoàn toàn khác, trẻ con, đáng yêu giống như một chú mèo và tôi chỉ muốn dang tay ra ôm lấy che chở bảo vệ chị.Chị luôn coi tôi là một cậu em trai , điều đó khiến cho lòng tự trọng của một cậu nhóc như tôi bị tổn thương.Và bây giờ khi tôi đã 17 tuổi ( Cũng không nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ để nhận thức được tình cảm) chịvẫn không không đồng ý làm bạn gái của tôi, chị chỉ ở bên cạnh tôi với tư cách một người chị gái.
Tôi bị bệnh.Căn bệnh quái ác bẩm sinh khiến cho tôi lúc nào cũng cảm thấy mình yếu ớt, vô dụng. Thích chị nhưng không thể bảo vệ chị, tôi chỉ biết dõi theo quan sát người con gái ấy. Những lúc buồn chị thường tựa vào vai tôi và nói “Khang à!Em có biết rằng bờ vai em rất rộng và ấm áp không?”- lúc đó tôi tôi chỉ cười và nhìn An.
Tôi biết chị thích Vũ – anh họ tôi.Anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường,mạnh mẽ
và cương quyết, ở anh luôn toát ra một vẻ đẹp khiến cho bất kì aicũng phải ngưỡng mộ. Nhưng An không bao giờ nói cho tôi biết, có lẽ chị sợ làm tôi tự ái.
Chỗ cũ mà tôi nói đến chính là một khoảng đất rộng dưới tán cây bằng lăng.Tôi thích ở nơi đó,thanh bình và yên tĩnh, hồi còn nhỏ, mỗi khi xét nghiệm, kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện xong tôi hay chạy tới đây, nằm trên đám cỏ mềm để ngắm bầu trời bao la qua tán cây băng lăng tím.Tôi yêu nơi này và không muốn để ai biết nó trừ chị.An thích đếnđây và ngồi hát, chị hát và nắm lấy tay tôi rồi hét to “Khang!!!Chị yêu em cực, mãi là em trai tốt của chị nhé!”.Tôi bất động.Em trai , nghe thật đáng yêu nhưng tôi không hề thích danh xưng đó, không hề….
******************
Khang ngồi trên đám cỏ, và nhìnlên bầu trời. Hơn một tiếng vẫn chưa thấy An đến, nó cảm thấy hơi lo. Trái tim của nó bỗng cương tức, đặt tay lên lồng ngực,Khang lo sợ mình sẽ không còn mấy thời gian, nó rút điện thoai và gọi cho An.Vẫn là tiếng tút kéo dài, khiến nó mệt mỏi.Đầu dây bên kia bắt máy là giọng củamột thanh niên.Rất quen.Dĩ nhiên đó không phải là An.
- Alo!!
- Anh là…
- Khang hả, anh Vũ đây, đến bệnh viện mau đi, An bị tai nạn, nguy cấp lắm- Vũ hét to trên điện thoại.
Tai nạn… chuyện này là thế nào.Ông trời đang trêu đùa với nó đấy ư.Nó sắp chết và chẳng nhẽ lại kéo theo người nó yêu. Mặc cho trái tim đang nhức nhốitrong người, Khang chạy thật nhanh đến bệnh viện. Với nó lúc này An quan trọng hơn tất cả, đểcó thể cứa sống An, Khang nguyện sẽ hi sinh những ngày còn sót lại của mình.An sẽ sống, Khang tin chắc là như vậy.Nó chạy, rồi tiếp tục chạy,…
-An đâu? Anh Vũ, An đâu – Nó gào lên như điên loạn.
-Bình tĩnh đi Khang, An vẫn đangtrong phòng cấp cứu – Bố của An nói.
- Bác ơi, chị…chị…không sao phải không bác?? – Khang cố gằn ra từng chữ trong cổ họng.
- Bác mong là như vậy! – Bố An đau khổ.
Không khí trùng xuống đến phátsợ, mọi ánh mắt đều hường vào căn phòng. Cửa bỗng mở, bác sĩ bước ra, Khang chạy đến cầm lấytay bác sĩ :
- Chị ấy không sao chứ?
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đôi mắt của cô ấy…
- Đôi mắt..mắt làm sao ạ? – Bố của An lo lắng.
- Có thể cô ấy sẽ không nhìn thấy gì nữa, khuôn mặt cô ấy có thể chỉnh sửa lại, như đôi mắt, rất khó để có thể thay, mà nếu thay thì bệnh viện cũng không có, anh và các cháu cần tìm một người tình nguyện hiến mắt chocháu, tôi sẽ cố gắng phẫu thuật nếu có thể.
Ko biết ký gì cả
VanHung98
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸35/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện hay: Lời hứa cho chị... Anh yêu em.

#2 » Gửi bài gửi bởi VanHung98 » 24/06/2013 16:29 » @238221

Đôi mắt của An đã hỏng ư? Làm sao chuyện đó lại xảy ra khi nó sắp phải ra đi chứ.Khi tỉnh dậy An sẽ không nhìn thấy nó, An sẽ lo sợ, làm gì có thể đau đớn hơnkhi không còn nhìn thấy thế giớitươi đẹp khi mà chỉ trước đó một lúc ta đang ngắm nhìn nó, đnag dõi theo quan sát nó. Trái tim Khang như bị bóp nghẹt, sự lo lắng như dồn nén thành một khối nghẹn ứ trong cổ họng khóthốt thành câu.Khang quay nhìn ra bác trai, bác đang khóc.Anh Vũ gục đầu vào tường không nói gì cả.Tất cả mọi người đều đau khổ. Khang bước ra hành lang , rút điện thoại.Nó gọi cho mẹ.
-Gì vậy Khang?
- Mẹ à!Chị An bị…bị…tai nạn… – Khang đau khổ.
- Thật sao? – Mẹ Khang lo lắng.
- Chị ấy còn sống!… Mẹ à! Mẹ có thể cho con lấy đi đôi mắt của con trai mẹ để dành lại ánh sángcho một người sẽ sống và còn sống không.
- …
- An không thể nhìn thấy gì nữa.Mẹ hãy cho con làm những việc con cảm thấy hạnh phúc, mẹ nhé!
-…
-Mẹ nhé!Trước khi chết còn cầ….n…
- Hãy làm điều mà con cho là đúng!Mẹ tự hào và hanh phúc khi ông trời đã cho con làm con trai của mẹ!Khang à, mẹ sẽ không trách con hay mắng con đâu,cho dù con có làm gì thì mẹ vẫn mãi ủng hộ con- Giọng mẹ Khang nghẹn ngào, có lẽ bà đang khóc…
-Vậy thì…còn quyết định được rồi!…Con chào mẹ!!!
Khang bước vào phòng bác sĩ đãcấp cứu cho An.Bố An khi nghe nghe cậu nói xong về ước nguyện cuối cùng của mình, ôngkhông nói gì chỉ nhìn Khang, chắc ông đang cảm thấy bàng hoàng trước cái tin Khang sắp chết hơn là Khang sẽ lấy mắt mình cho An. Còn Vũ, nỗi đâu đnag dày vò trong con người cậu, Khang nhờ cậu cậu chăm sóc cho An, mọi việc diễn ra quá nhanh khiên cho Vũ không biết đnag là thực hay là mơ.Mới năm tiếng trước cậu tưởng như tuyệtvọng khi nghe tin người cậu yêuđang trong cơn nguy cấp thì lúc này người em trai mà cậu yêu quý nhất cũng sắp ra đi, cậu bé con ngày nào giờ đã trưởng thành, cậu ấy mạnh mẽ hơn Vũ. Vũ nghĩ vậy. Vì người mình yêu, Khang nguyện hi sinh đôi mắt của mình, còn Vũ, vũ chỉ biết sợ,hèn nhát và thảm hại.
Bác sĩ đưa Khang vào phòng phẫu thuật.Bố An chạy theo chiếc xe đẩy và nói;”Khang à!Cám ơn con!”. Rồi ông gục xuống, Vũ chạy ra đỡ ông và nhìn Khang, Khang mỉm cười,khuôn mặt nó tỏ ra rất hạnh phúc.Một chàng trai ngốc nghếch…Có lẽ nó là món quà quýgiá mà thượng đế đã ban tặng cho cuộc sống này…
******************
An tỉnh dậy sau ca phẫu thuật.Côcảm thấy vô cũng mệt mỏi, có lẽ cô vừa trải qua một cơn ác mộng dầy khiếp sợ.Nhìn chung quanh căn phòng,một màu trắng bao phủ, mùi thuốc sát trùng khiến cô cảm thấy kinh hãi.Cô cố cựa quậy mà chân tay đau nhức, khuôn mặt cô hình như đang bị bó buộc bởi một dải băng dài, chúng khiến cô khó thở.An nhớ rằng khi đnag trên đường đi gặp Khang cô đã bị một chiếc xe tông phải, chiếc xe điên đã để mặc cô nằm trên đường mà chạy biến.Cô chẳng nhìn thấy gì xung quanh nữa, quanh cô chỉ còn là sự ồn ào, cô nghe thấy tiếng kêu của một vài người rồi An lịm dần.
- Nước. -An cô nặn ra câu nói mặc dù còn rất đau, một chàng trai đang ngủ bỗng choàng tỉnh,trong sự nhạt nhòa An vẫn nhậnra đó là Vũ.Vũ ở đây , thì có lẽ Khang ở đây, An thoáng nghĩ.
-An….n…tỉ.nh rồi, bác trai An tỉnhrồi!- Vũ hét to.
Bố An lật đật chạy từ ngoài hànhlang vào phòng con gái.Ông tiềutụy đi nhiều.Nhìn thấy con nước mắt ông lăn dài:
-Tỉnh rồi hả con?
-Dạ- An thều thào.
-Con có nhìn thấy bố không?
-An khẽ gật.
Ông thở phào.Nhưng vẫn khôngkhỏi lo lắng.Lúc này ông đang lo cho thằng bé kia.bác sĩ bảo sau ca phẫu thuật nó gần như kiệt sức, nó chỉ còn vài ngày để cầm cự, sự sống của nó rất mong manh.Nó đang cố dành dât từngngày.Nó tỉnh dậy trước An hơn một tiếng, không nhìn thấy gì nhưng nó vẫn mỉm cười hỏi ôngxem An đã tỉnh chưa. Ông khôngngờ thằng bé đó lại thích con gái ông.Ông một chàng trai tốt bụng.Nếu nó có thể sống nhất định ông sẽ để cho nó yêu An.( kenhtruyen.pro)
2 ngày sau…
An cảm thấy hơi lo lắng khi Khang vẫn chưa đến thăm mình.Hay là Khang giận An, không, Khang đâu phải con người như vậy.Mà chắc Khang cũng phải biết An bị tai nạn chứ,Vũ cũng biết cơ mà, tại sao khang lại không đến thăm cô.Cô lo lắng,cô cảm thấy buồn và trống trải.
Chợt bố An từ ngoài cửa đi vào cùng một chiếc xe lăn.Ông vừa nghe tin thằng bé sắp chịu không nổi nữa rồi.Mẹ Khang ngất lịm trong vòng tay của bố nó.Còn Khang, cậu nằm bất độngvới hơi thở đầy yếu ớt.
- An ngồi đậy đi còn, bố cần đưa con đến một nơi,có lẽ không cònbao lâu nữa….
….
….
….
An khóc òa lên như một đứa connít.tại sao không ai nói cho cô vềđôi mắt của mình, cô đnag nhìn cuộc sống này bằng đôi mắt củaKhang, thật khó có thể tin được.Thì ra trong mấy ngày nay Khang không đến thăm cô vì lí do đó.Khang đã vì cô mà để cho mình chìm trong bóng tối.Khangđã vì cô mà đánh đổi những ngày cuối cùng của cuộc đời mình…(x em wap.vn) Rồi An chợtnhớ đến mỗi lần đi chơi với Khang, Khang hay đưa tay mình lên lồng ngực và thở dốc, An cứ nghĩ rằng do Khang hơi yếu lên vậy chứ không nghĩ Khang bị tim.Khang đã che dấu An trong một khoảng thời gian thật dài.Một sự che đậy thật hoàn hảo.
Ko biết ký gì cả
VanHung98
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸35/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện hay: Lời hứa cho chị... Anh yêu em.

#3 » Gửi bài gửi bởi VanHung98 » 24/06/2013 16:31 » @238223

Bố An đưa An đến căn phòng Khang nằm.Một căn phòng lạnh lẽo, Khang nằm trên giường bất động.An đưa tay mình chạm nhẹlên chán Khang, nó chợt tỉnh,nó có cảm giác người ngồi bên cạnh nó rất thân quen, không phải mẹ, bố, anh Vũ hay bố An. Mà hình như đó là An. Bằng chútsức lực cuối cùng nó thốt lên:
- An à!
-Bố có thể ra ngoài cho con nói chuyện với Khang được không?-An nói, Ông An nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng là chị rồi.
- Chàng trai ngốc.Đừng nói to như vậy, em còn yếu…
- Chị khỏe chưa?
-Chị khỏe, nhờ em chị đã khỏe!
- Thế thì em hết lo rồi- Khang thều thào
-Tại sao em lại ngốc như vậy, tại sao em không nói cho chị rằng em bị tim, tại sao em không nói cho chị chứ, còn mắt em, sức khỏe của em sao lại là chị, sao em lại tốt với chị thế?
-Bởi vì…em thích chị! À…không…Anh…yêu em…An à!
-Khang biết rằng Khang đáng ghét lắm không, Khang cướp mất trái tim An rồi bỏ An mà đi thế hả, Khang phải sống, phải cùng sống với An chứ.Chúng ta sẽ cùng nhau ngồi dưới gốc cây bằng lăng, cùng nhau đi ăn kem,cùng nhau đi học, rồi hàng ngàyAn sẽ hát cho Khang nghe, Khang phải sống nhớ chưa.Nếu Khang không nhìn thấy gì An sẽ dắt Khang đi đâu bất kì Khang muốn, chỉ cần Khang muốn gì An cũng có thể làm!
- An làm Khang cảm động đấy!
-An nói thật…Bởi vì…em cũng yê…u…anh!
Khang mỉm cười mãn nguyện.Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này.Tìnhyêu thật khó lí giải khi ta tưởng như buông xuôi thì nó lại xuất hiện, nó làm ta đau rồi lại làm ta cười.Nhưng thời gian đâu còn để có thể mà đau mà cười, nó sắp chết.Nó không thể chịu được nữa rồi.Cơ thể nó như rệu rã và không theo sự điều khiển của nó nữa…
-Hôm nay là ngày 24 – 12 phải không An?
- Ừ!
- Vậy Khang sẽ ngủ một lúc, tối này Khang sẽ đến tìm An, và chúng ta sẽ cùng đón giáng sinh, Kháng muốn dành tặng an một món quà bất ngờ!…Khang hứa đâ…ý…- Đôi tay Khang thõng xuống, máy đo nhịp tim không còn đo được nhịp tim củaKhang…hình như Khang đã không còn nữa,cậu đã ra đi trong sự hanh phúc, bình yên.
-Ngủ nhé!Em sẽ đợi anh!!
Tại một thế giới khác
- Con vẫn muốn xuống trần gian tim cô gái đó ư?
- Xin ngài hãy giúp con, con đã hứa với cô ấy, con không thể thất hứa!
-Nhưng khi đầu thai, con sẽ sinhra trong một gia đình khác và khi con lớn thì cô ấy cũng già rồi, con vẫn muốn ư!
-Con vẫn muốn!
-Haizzzzz!Chỉ tại ta đã cướp đi sinh mệnh của con quá sớm, đó là lỗi sơ suất trong quá trình sắpdặt của ta, ta đã mắc nợ con , vì vậy khi xuống đó, hãy sống hạnh phúc nhé, đừng phụ công của ta.
Một chùm ánh sáng chiếu vào chàng trai, rồi chợt biến mất.Chàng trai khi nãy đã không còn, hình như cậu đã quay trở lại nơi cậu muốn đến.
Ông lão già nua ban này nói chuyện với chàng trai đưa ánh mắt nhìn ra khoảng không vô định rồi lắc đầu:
-Ta quên nói với con, khi xuống trần gian, con sẽ quên cô ấy là ai….
****************
17 năm sau….
- Khang con chạy chậm thôi ngã bây giờ!
- An!Em măc kệ con đi – Vũ nói.
An và Vũ đã cưới nhau sau cái chết của Khang tám năm.Tám năm một khoảng thời gian đủ xoa dịu nỗi mất mát trong con người cô.Vũ yêu cô và cô cũng vậy.Sau cái chết của Khang cô suy sụp hoàn toàn và Vũ đã ở bên cạnh động viên chăm sóc cô.Cô hàm ơn anh hơn là cả yêu thương.Cô nợ anh một sự ân tình.Biết cô còn yêu Kang nhưnganh vẫn chờ đợi.chờ ngày An chấp nhận anh.Và rồi hai người đã cưới nhau trong sự chúc phúc của mọi người.Năm năm sau họ sinh con và dặt tên là Khang.Đứa bé kháu khỉnh giống y như Vũ.
- Mẹ ơi!Có một anh cướp mất quả bóng của con!
- Để anh ra! – Vũ nói
- Thôi để em, anh cứ ngồi đây!
- Anh kia kìa, mẹ ơi! – Khang gàolên.
An chợt bàng hoàng.Trước mắt cô là một cậu bé độ 17 , 18 tuổi. Dáng người cao , gầy và rất giống Khang – của cô.Cô không thể tin mắt mình được nữa.Nụ cười đó, ánh mắt đó,sao có thể giống như vậy được. An không biết mình có đang nằm mơ không nữa, cậu bé tiến lại gần chỗ An và nói:
-Tại em ấy đá bóng vào người cháu chứ cháu không có ý gì đâu ạ! – rồi cậu quay ra nhìn con trai của An “ Trả bé”
Giọng nói ấy…. Sao trên đời này lại có sự trùng hợp đến vậy. An cấu nhẹ vào tay mình mới biết rằng không phải là mơ. An gọi với theo cậu bé vừa đi:
- Chàng trai!Cháu tên gì?
- Cháu tên Khang! Giống tên con trai cô! – Rồi vội vã chạy ra đám bạn đnag ngồi dưới gốc cây bằng lăng.
An thoáng cười nhìn lên bầu trờivà tự nhủ:
“Có phải đây là món quà giáng sinh mà anh dành tặng cho em không hả Khang, anh vẫn giữ lờihứa, một món quà đầy bất ngờ”
Tiếng chuông nhà thơ vang lên. Khắp phố phường sáng rực ánh đèn.Mọi cũng cùng hét to chúc mừng nhau. Hôm nay là Noel.
Nguồn: mkute.mobi
Ko biết ký gì cả
VanHung98
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸35/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Nokia 2730c-1)



Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất