#3 » gửi bởi Vuagaac » 04/08/2013 20:43 » @247713
---Tiếp theo---
Phù đến nơi rồi, sao ông già lại chọn nơi xa lắc xa lơ này làm nơi thử thách nhỉ, nhìn quanh đây thì chắc là bià rừng phía bắc dãy Ironspike rồi, xung quanh tôi toàn là những cây cổ thụ già cội, to lớn và cao chót vót, bóng của chúng rộng lớn che kín cả mặt đất,có lẽ chúng phải có hơn 2000 năm tuổi rồi-tôi tự nhủ... Mà ông già đâu rồi nhỉ, tôi vừa nghe thấy tiếng ông ấy ở đây kia mà.
-Loki..ông ở đâu thế ???-Tôi nói lớn.
-Ta ở trên đây nè, sao mi chậm chạp thế hả ???-Giọng ông già vọng từ phía trên xuống.
Tôi nhìn vội lên trên nơi mà tiếng ông già vọng xuống....ôi trời, ông ta đang ngồi thảnh thơi trên ngọn một cái cây cao tít gần đó, lại khổ rồi đây, chắc chắn việc lần này sẽ không tốt đẹp gì. Tôi tiến lại gần cái cây nơi ông già đang an toạ hóng mát trên đó...
-Lại gì nữa đây Loki, lần này chắc không phải bắt tôi nhổ cả cái cây này lên mang về là củi đốt đấy chứ...?-Tôi hỏi ông ta.
-Ồ không, đâu có nhẹ nhàng thế, thử thách lần này ta dành cho cậu đó là...-Ông già từ tốn nói.
-Đừng nói là ông lại bắt tôi bay lên đó bế ông xuống rồi tiện thể bế luôn theo cái cây này về nhà chứ gì, ông leo lên được thì đi mà xuống chứ..-Tôi cắt lời ông già.
-Ta chưa nói hết mà, nhiệm vụ lần này đó là ta muốn cậu dùng năng lượng của áng sáng để cắt rời cái cây này.-Ông già nghiêm nghị nói.
Tôi trố mắt nhìn ông ta vừa nói vừa vắt vẻo ngồi trên cái cây cổ thụ khổng lồ cao chót vót. Chuyện này thật quá sức đối với tôi, vì việc tập chung sức mạnh ánh sáng rất khó khăn, nó là một nguồn năng lượng tốt thượng và cũng là nguồn năng lượng khó kiểm soát nhất mà tôi từng biết. Việc tập chung nó đã khó rồi huống chi là dùng năng lượng đó để cắt đứt cái cây cổ thụ cao lớn này, nhất là khi tôi đang ở trong 1 khu rừng u ám.
-Ta về trước nhé, cố mà suy nghĩ đi, nếu đến trưa mà không nghĩ ra thì nghĩ đến tối luôn nhé, phần cơm trưa này ta đành ăn một mình vậy-Ông già nhẹ nhàng nhảy xuống và quay lưng đi thẳng.
Ơ này này chờ đã, chết rồi tôi phải là sao đây, nếu không nghĩ ra sớm thì tôi lại phải nhịn cơm trưa nay rồi và điều đó đối với tôi là cực hình... Nghĩ đi nào, nghĩ đi nào, nhất định phải có cách nào đó chứ, thôi kệ để mình thử xem sao.
-Rune light, summon !!!-Tôi đọc câu thần chú cổ ngữ mà tôi học được từ Loki.
Một luồng sáng đang nhẹ nhàng bao quang tay tôi, thật ấm áp, tôi thành công rồi sao-tôi vui mừng....
Nó sáng dần, sáng dần lên, tôi tập chung mọi năng của mình vào lòng bàn tay mình mong sao là tôi có thể kiểm soát được nó...Roẹt...luồng sáng loé lên bất chợt làm tôi loá mắt, nóng quá, bàn tay tôi đang nóng ran lên, tôi ôm chặt lấy bàn tay mình và ngã lăn ra đất. Khi tôi tỉnh lại, luồng sáng đã biến mất hoàn toàn...tôi đã thất bại. Không, lại lần nữa, tôi đã tập chung được một chút năng lượng ánh sáng rồi, chắc chắn tôi sẽ thành công, và thế là tôi lại đứng dậy tiếp tục đọc câu thần chú....
-Rune lightting, summon !!!-Tôi hét lên một cách tuyệt vọng.
Đây đã lần thứ mười ba rồi, cứ như thế, tôi chỉ tập chung được một chút năng lương nhỏ nhoi và rồi tôi lại mất kiểm soát, bàn tay tôi đã bỏng rát vì không kiểm soát được ngồn năng lượng mà mình tạo ra, có lẽ thử thách này không phải dành cho tôi...
Tôi ra về trong nỗi thất vọng ê trề, bữa cơm trưa giờ chẳng còn quan trọng, trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn một suy nghĩ: tôi là kẻ thất bại..... Cảnh vật xung quanh dường như cũng buồn tẻ như tâm trạng của tôi lúc này vậy, thật buồn chán... Ủa, một con chim nhỏ, hình như nó bị rơi khỏi tổ thì phải, nó đang cố sức lết từng bước và vỗ cánh lia liạ như thể muốn bay lên khỏi mặt đất vậy. Tội nghiệp, tôi tiến tới và định giúp nó trở lại tổ, không, khi tôi đang định bế nó lên thì nó liền mổ vào tay tôi một cái đau điếng như thể nó không cần tôi giúp vậy. Và thật kì diệu, vài phút sau, nó đã tự có thể đứng dậy và vỗ cánh bay đi mà không cần sự giúp đỡ của tôi......còn tôi thì sao?.....có lẽ tôi nên học theo chú chim nhỏ đó, không ngại khó khăn trắc trở, tự dùng sức lực của mình mà vỗ cánh bay lên......
-Rune lightting, summom!!!-Tôi nhẹ nhàng, từ tốn đọc câu thần chú.
Luồng sáng nhẹ nhàng và ấm áp bao bọc lấy bàn tay bỏng rát của tôi...tôi nhắm mắt lại, cảm nhận nó từ sâu thẳm trải tim mình.... Nó đang gọi tôi, một âm thanh nhẹ nhàng và vô cùng rõ nét, tôi lắng nghe...thật chậm rãi...tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng to lớn đang hội tụ trên tay mình.