(Phần tiếp theo của "Người luôn đứng phía sau em")
BASE ON TRUE STORY ABOUT TIBU
Dựa trên một câu chuyện có thật về Tibu.
******
Cuối cùng mùa đông cũng đến, những cơn gió heo may nhẹ nhàng lướt qua tôi. Từng tia nắng yếu ớt rọi qua những chiếc lá còn sót lại. Nhịp sống như chậm lại, không còn vẻ tấp nập hối hả thường ngày. Tôi rảo bước một mình trên những con phố nhỏ quen thuộc. Tay tôi lạnh buốt, trắng bệch. Giá như giờ tôi có thể sánh bước cùng ai đó, một ai đó đã đi xa, rất xa nơi này...
Đi ngang qua một tiệm cafe nhỏ, tôi thật sự bị thu hút bởi một bài hát đang phát. "Kể từ khi người đi mùa đông càng rét thêm… Cho lòng anh ngày đêm nghĩ đến em…". Tôi ghé vào quán, gọi ra một li cafe nóng. Tôi nhận ra đây là bài hát "Em không quay về". "Và giờ người ra đi… trong con tim không nghĩ suy… Để lệ hoen đôi mi anh cần chi những hoài nghi khi em không trở lại". Tôi hoàn toàn bị cuốn hút bở nhịp điệu bài hát. Nó như nói lên tâm trạng của tôi, nó như thấu hiểu cõi lòng tôi. Tâm trạng của tôi khá lên. Đã lâu lắm rồi, kể từ lúc Sam đi, nụ cười mới khẽ đến với tôi. Tôi từng nghĩ mình không thể vượt qua sự thật này nhưng bây giờ tôi cảm thấy khá hơn. Thật khó để làm lành một trái tim tan vỡ. Tôi dần quên đi những nỗi buồn nhưng có gì đó trong tâm can vẫn ngăn tôi vui vẻ. Tôi trầm tính hẳn đi...
Một ngày, khi đang dạo trong công viên, tôi chợt nhận thấy một bóng dáng khá quen thuộc. Đó là Rốt, bạn của Sam đang vui vẻ bên đám bạn cùng lớp. Dường như việc Sam ra nước ngoài chẳng ảnh hưởng gì tới chúng, chúng vẫn vui vẻ, cười đùa với nhau. Tôi ước gì mình vô tư như bọn chúng, không bị những cảm xúc đè nén.
- A! Cái anh cứu Sam kìa tụi mày! - một đứa nhỏ la toáng lên khi tôi đi ngang qua chúng.
- Đúng rồi, đúng là anh đó!
- Chào anh!
- Đó, anh đó đó, anh mà tao kể nhảy ra cho xe tông đấy!
Lũ nhỏ nhao nhao, ồn như cái chợ. Tôi quay lại nhìn rồi bỏ đi. Một tiếng chân chạy theo tôi. Tôi mặc kệ, tiếp tục bước đi, dù có là ai tôi cũng kệ, bọn nhỏ khiến tôi nhớ về hình ảnh Sam, tôi không muốn buồn khi nhớ tới Sam nữa. Tiếng chân đó vẫn tiếp tục chạy theo. Tôi bực mình, quay lại định quát một trận nhưng... bước theo tôi là bé Rốt!
- Chào... anh!
- Ờ... chào em! Có việc gì mà chạy theo anh vậy?
- À... bạn Sam... à.. là bạn Trân ấy! Bạn ấy nhờ em gửi lời xin lỗi anh vì đi mà không cho anh biết.
- Còn gì nữa không? - tôi vẫn giữ thái độ bực dọc ấy.
- Dạ... bạn gửi lời hỏi thăm sức khỏe... bạn ấy chỉ nói vậy!
Tôi sực nhớ là Sam đang ở nước ngoài. Một tia hy vọng nhỏ lóe lên trong đầu tôi.
- Sao... sao em lại có thể liên lạc với Sam? Đi ra nước ngoài là điện thoại hết liên lạc được mà...
- Tụi em nhắn tin qua facebook đó anh!
"Đúng rồi! Thế mà mình không nghĩ ra! Thời buổi Internet kết nối toàn cầu mà mình không thể liên lạc với Sam sao? Thật là ngốc quá đi!"
Tôi nói lời cảm ơn rồi vội bỏ đi. Một tia hy vọng soi vào tâm hồn đang chìm trong đêm tối của tôi như đánh thức tôi. Tôi chạy vội ra quán net gần đó. Có tin nhắn từ Bảo Trân! Tôi mở ra và đọc: "Em vô cùng xin lỗi anh vì em đi mà không nói với anh một tiếng, mong anh thứ lỗi cho em". Tôi nhắn tin lại cho Sam: "Không sao đâu em, anh nghĩ nó cũng bình thường thôi mà!" Tôi ngồi chờ gần hai tiếng nhưng không thấy Sam trả lời. Tôi sực nhớ là Việt Nam và Úc lệch múi giờ, có lẽ bên Úc đang là buổi đêm.
"Không! Phải kiếm một thứ gì đó giúp mình có thể lên facebook mọi lúc mọi nơi. Đúng rồi! Một chiếc điện thoại". Tôi lướt qua những trang web bán hàng giá rẻ. Kia rồi, một chiếc Nokia Lumia 625 kiểu dáng hợp thời trang, giá bán lại chỉ có 2 triệu. Tôi nhắm con điện thoại ấy chỉ với 1 mục đích: Có thể liên lạc lại với Sam!