Thần tượng đặc biệt.
Một tay trống tài cực cừ với vẻ điển trai là những suy nghĩ của tớ về Cà Rốt. Không biết là từ lúc nào mà tớ trở thành fan hâm mộ của Cà Rốt mất rồi, bởi khi trên sân khấu Cà Rốt vô cùng tuyệt vời và long lanh.
Cái dịp được gặp Cà Rốt cũng thật tình cờ, đó là một lần cả ba khối lớp cùng đi cổ vũ cho trừơng thi đấu, thật sự lúc đó Cà Rốt là ai tớcũng chẳng biết.Tớ cùng nhóm bạn ngồi ở phía dưới sân khấu tám đủ thứ chuyện. Đến tiết mục hát của trường thì đang ngồi nghe bỗng nghe thấy tiếng trống đâu đó nhưng trên sân khấu đâu có ban nhạc. Tiếng trống lúc đó làm tớ cuốn hút và mê mẩn suốt cả bài hát. Ngồi một hồi mới té ngửa ra Cà Rốt ngay sau lưng mình. Tự nhiên sau đó không biết sao tớ cứ quay xuống nhìn Cà Rốt hoài, lại còn tình cờ bị Cà Rốt nhìn lại, tớ đứng hình vài phút ngượng muốn chết, trong đầu chợt nghĩ " Hic,hic, không biết anh ấy có hiểu lầm không nữa?" Ngày hôm đó trở đi tớ bị ám ảnh mãi, mỗi lần nhớ lại cảnh Cà Rốt chơi là khiến tim mình cứ đập nhanh.
Nhưng lúc đó tớ cũng không nghĩ gì nhiều hay để ý đến cái gì cả. Sau đó vài tuần trôi qua, trong một lần rảnh rỗi, nhỏ bạn và tớ bàn tán tùm lum chuyện nhưng không biết sao lại dính tới Cà Rốt. Hai đứa nói qua nói lại, té ra nó cũng kết Cà Rốt từ lần đó, kết quả sau trận tranh cãi kịch liệt là một nhiệm vụ bất khả thi :"Cả hai sẽ cùng theo chân Cà Rốt 24/7"- một ý nghĩ điên rồ của cả hai.
Mà không biết sao tớ cũng mên mến Cà Rốt từ lúc đó - chắc có lẽ là do hậu quả của nhỏ bạn sau một tràng tân bốc Cà Rốt. Khu của tớ là có một dãy gồm cả ba lớp 10, 11 và 12 nên mọi động tĩnh có lẽ lớp tớ là rõ nhất do thời thế địa lợi í mà. Mỗi lần nhớ lại là tếu không chịu nổi khi hai đứa cứ sàng qua sàng lại lớp 12, rình Cà Rốt ở đâu như paparazi đang tác nghiệp vậy.
Sau một chuỗi ngày dài hơi thì chỉ biết được tên tuổi, học khoa gì mà cái hình cũng không chụp được, cả hai đều tiếc rẻ. Thời gian trôi qua nhanh quá,mới được vài tuần thì đã phải chia tay mất rồi. Nhưng đã có một điều tớ nhận ra rằng " Nếu ta có niềm tin, thì mọi điều sẽ trở thành sự thật". Cái ngày họp lớp đã đến, cả đám nhí nhố tách tách để ghi lại những kỉ niệm cuối năm.
Cả nhóm bạn tớ đang tám khí thế dọc ngoài hành lang thì thấy cô Hóa đang đi tới, cả đám ú ới gọi cô lại chụp hình, lúc đó Cà Rốt cũng đang đi tới thì một đứa bạn thân đã phán một câu không thể sốc hơn:" Cô kêu cái anh đẹp trai ở kia lại chụp hình chung đi cô!!!" Lúc đó tớ ngớ người, nhưng lòng cũng đang cười thầm, tớ sướng ngất ngây. Một kỉ niệm nhớ đời mà tớ không thể nào quên được.
Được biết tên Cà Rốt có lẽ đã đủ cho tớ ghi nhớ, được có cơ hội xem Cà Rốt diễn là một may mắn tuyệt vời. Đây là năm cuối cấp của Cà Rốt rồi, sẽ nhớ mãi phong thái trình diễn của Cà Rốt và cả giọng nói đặc biệt của Cà Rốt nữa. Trên sân khấu,Cà Rốt như là nghệ sĩ thực thụ vậy. Dù sao cũng không còn gặp Cà Rốt nữa,tớ mới dám nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình. Những kỉ niệm đẹp đẽ ấy tớ sẽ cất kĩ trong chiếc hộp kí ức của tuổi học trò và khóa nó thật kĩ. Có môt điều này tớ muốn nói rằng: "Cà Rốt sẽ mãi là một thần tượng đặc biệt của tớ."
- Đăng bởi: Lê Thanh Minh Tú
- Nguồn: Hoahoctro.vn