ID Topic: 25237 • Có 1,266 lượt xem
Mặt Trăng Ôm Mặt Trời
Tác giả : Cậu Bé Mặt Trời
_Nhìn kìa cô bé mặt trăng ôm mặt trời. cậu bé vừa nói vừa đưa tay hướng về phía mặt trời. Cô bé không thấy gì ngoài một vòng tròn to màu đen
_Sao lại như vậy hả anh?
_Là như vậy nek: ngày xưa đã lâu lắm rồi…..
_Chuyện buồn quá anh nhỉ nếu lúc nào mặt trăng và mặt trời cũng được ở bên cạnh nhau thì thật là tốt
_Nếu như vậy thì sẽ không có ban ngày và ban đêm
_Vậy cũng tốt mà
_Nhóc thật là ngốc. Đó là số mệnh và họ phải chấp nhận điều đó. Cậu bé véo vào má cô bé 1 cái và bỏ chạy.
_Đồ xấu xa dám chọc em ak? Anh có chịu đứng lại không hả.
Có 1 cô bé và 1 cô bé đang nô đùa rất vui vẻ trên cánh đồng .
_Em hãy nhắm mắt và cầu nguyện đi anh sẽ thực hiện nó
_Em ước khi mở mắt ra thì ở đây sẽ trở thành 1 cánh đồng tuyết
_Nếu như vậy thì sẽ lạnh lắm và người em sẽ run lên như thế này này. Cậu bé vừa nói 2 tay vừa ôm lấy vai làm ra vẻ rumg rung và co ro.
_Như vậy thì sẽ hết lạnh ngay thôi nek. Cô bé chạy đến dùng đôi bàn tay bé nhỏ cố gắng hết sức dang rộng và ôm chầm lấy thân thể đang rung lên. Em sẽ là mặt trăng sẽ ôm mặt trời và không bao giờ buông.
_Chân em bị chảy máu kìa. Cậu bé lo lắng nhìn vết máu đang chảy dài trên đôi chân của cô bé
_Không có gì đâu, lúc nãy chạy bị ngã vấp phải mảnh thủy tinh nên mới chảy máu có tí xíu ak, không đau 1 chút nào.
Để chứng minh cho điều mình vừa nói cô bé chạy về phía trước mặc cái nhìn đầy lo âu của cậu bé. Nhưng chỉ được mấy bước thì đã bị mất thăng bằng chới với muốn ngã về phía sau, tưởng chưng như lần này được đo đất rồi nào ngờ cô bé thấy mặt đất êm êm mềm mềm giật mình ngoảnh lại phía sau mới biết mặt đất nhân tạo đó chính là cậu bé. Trong khi cô bé cuống quýt xin lỗi, cậu bé chẳng nói gì đứng dậy kéo cô bé đặt lên lưng của mình và bước đi chầm chậm từng bước một.Cô bé vùng vẫy muốn thoát xuống nhưng không thể nào thoát khỏi đôi bàn tay đang nắm chặt.
_Ngoan, không anh ném xuống ao nuôi cá bây giờ, em có biết là em nặng lắm không hả như 1 con heo con ấy.
_Làm gì có con heo nào1 xinh đẹp và đáng yêu như em được chứ. ^^
_XINH ĐẸP, ĐÁNG YÊU? Vậy anh sẽ gọi em là heo xinh đẹp. Cậu bé vừa cười vừa nhấn mạnh từng chữ để chọc tức cô bé.
_Không thích, ngạn vạn lần không thích, em cấm anh. Cô bé dãy dụa đạp cả hai chân làm bẩn cái áo mà cậu bé đang mặc suýt nữa thì cả 2 đã ngã.
_Được rồi, anh thua em rồi HEO XINH ĐẸP ak.
_Anh sẽ cõng em như vậy mãi mãi nhé
Im lặng
_Anh chê em nặng hả
Im lặng
_Em sẽ giảm cân mà
Cậu bé cười sặc sụa:
_Anh chỉ chọc em vậy thôi, dù em có thêm vài chục ký nữa anh vẫn mang em theo, chỉ có điều…(im lặng )
_Sao vậy anh?
_Chẳng có gì là mãi mãi
_Vậy thì suốt đời là được rồi ak không chỉ cần 1 ngày là được rồi
_1 ngày ???
_Ngày anh còn sống trên đời
_Hôm nay mình không đi chơi nữa sao anh?
_Không, trời lạnh rồi mình chơi ở nhà thôi
_Eo ơi ! Vậy thì chán chết
_Có lúc nào chơi với anh mà em thấy chán chưa? Ngồi xuống đây anh sẽ kết tóc giúp em
_Anh gạt em, làm gì mà anh biết, thế nào cũng xấu lắm
_Không chơi trả dép anh về
_Lại dỗi rồi, đây nek không đẹp là em bắt đền đấy nhé
Ngôi nhà nhỏ đầy ắp những tiếng cười trong trẻo, có hình dáng 1 cậu bé tỉ mẩn đùa giỡn với những lọn tóc xinh xinh. Ngoài kia lác đác những hạt mưa đang rơi.
………………………………………………………………………………………
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Bà muốn giết người ak?- Nguyên Phong nhăn nhó
_Giết ông không phải quá nhẹ nhàng rồi sao? Tôi không dại như thế Bảo Như cười trong thế đắc thắng
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Lại có tiếng hét lên lần này là của mấy con bạn đang chơi ngoài sân trường : Nhật thực kìa. Mọi người kéo nhau ra ngoài hành lang chỉ còn lại minh nó với bao suy nghĩ. ‘cái gì mà mặt trăng ôm mặt trời toàn là dối trá’ .Nước mắt 1 rồi 2 giọt lăn dài trên má. Nó vội gạt tay lau những giọt nước mắt cái mà nó đã hứa sẽ không rơi vì ai đó nữa. Nhưng thật không may mắn bởi có kẻ đáng gét đã nhìn thấy.
_ Khóc ?
_Tôi mà khóc ? Ông nên đi khám mắt đi là vừa.
_Cấm cãi 2 mắt tôi như 2 cái đèn pha thế này mà nhìn nhầm được ak?
_Rảnh thì tìm bút giúp tôi đi
_Đừng có mà đánh trống lảng khai mau
_Khai nek. Nó vừa cười vứa cấu vào tay hắn 1 cái thật đau
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa đồ độc ác không nói thì thôi làm gì mà lại hại tôi trời ơi sao tôi lại có người bạn như thế này vậy trời? Tôi sẽ xin cô chuyển nhất định phải ngồi chỗ nào cách xa bà 3 mét.
Mạnh miệng nói như vậy thôi chứ không biết đã lần thứ mấy hắn thề sống thề chết câu này mà đâu vẫn vào đấy. Hắn và nó ngồi cùng bàn từ năm lớp 6, người xưa vẫn nói ấn tương đầu tiên là rất quan trọng nó gét hắn từ cái nhìn đầu tiên và đến tận bây giờ vẫn như vậy. Mỗi khi nhìn thấy hắn là nó cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao cả nói đúng hơn là vì có chút chút gen tị. Hắn 1 thằng con trai da trắng, mắt to, và đặc biệt là cái miệng lúc nào cũng toe toét cười còn nó thì hoàn toàn ngược lại da đen, mắt híp và vô cảm theo như lời bạn bè nhận xét. Oan gia ngõ hẹp cũng chính nhờ tên đáng gét đó mà nó có còn được gọi với cái tên "vô cùng dễ thương’’ Như denta (da đen) như vậy thử hỏi có ai mà vui được . Nó và hắn là hai thái cực hoàn toàn khác nhau và khi gặp nhau tại 1 điểm thì kiểu gì cũng có chiến tranh
. Nó vốn không phải đứa vừa nhưng gặp hắn nhiều lúc cũng phải tắt điện. Đó chính là những ngày đầu tiên 2 đứa quen nhau, vì đã sẵn bức xúc mà cô còn xếp hắn ngồi gần cạnh nên nó quyết tâm dạy cho hắn bài học.Bắt đầu là 1 nụ cười thân thiện xen lẫn sự gian xảo tiếp theo là ném cho hắn tờ nội quy:
Điều 1: Bảo Như luôn đúng
Điều 2: Bảo Như không sai
Điều 3: Nếu Bảo Như sai quay lai điều 1
Không cần tưởng tượng cũng biết mắt hắn mở to như sắp bung ra và ít phút sau là nụ cười nửa miệng. Vậy có bực mình không chứ có ai đó đã từng nói im lặng thể hiện sự khinh bỉ và dường như hắn đang thể hiện điều đó. Không thể chịu thua như vậy nó lên tiếng:
_Im lặng có nghĩa là đã đồng ý, điều đầu tiên đó chính là cậu nên biết vị trí chính xác của mình là ở đâu, xâm phạm sẽ phải chịu hậu quả.
Nó nói và chỉ tay xuống mặt bàn nơi có đã được ngăn đôi bởi vết mực dài. Hắn không nói gì mà gật đầu như vậy có nghĩa là mọi chuyện đã xong tất cả đều nằm trong tầm kiêm soát. Nhưng sự thật không hề lung linh như nó tưởng số lần mà nó lấn chiếm sang phần sân nhà của hắn cũng không thua kém gì số lần mà hắn xâm phạm của nó.Tất cả cũng chỉ vì cái tính luộm thuộm của nó. Hai bên đều bi tổn hại tay người nào cũng te tua vì vết mực. Vậy là kế hoạch đầu tiên đã bị phá sản nhưng không hề gì vì trong đầu nó còn rất nhiều kế hoạch khác mà. ^ ^. Và cứ như thế đó 2 đứa suốt ngày gây chiến với nhau và cả ti tỷ nhưng chuyện khác nữa.
_Rõ chán sao tôi suốt ngày phải đi nhặt cầu vậy hả? như vậy cũng gọi là đánh cầu lông ak? chơi với ông chẳng vui tẹo nào.- nó vừa cúi xuống nhặt cầu vừa than thở
_Lỗi của ai mà bà còn ở đó mà nhiều lời, tại sao người nhặt cầu luôn là bà, tôi có rảnh đâu mà cứ đợi chờ như vậy?
_Tại ông đánh mạnh quá nên tôi mới không đỡ đươc đấy chứ. Ok, không thích thì nghỉ đi tôi cũng ngán lắm rồi. Nó giận dỗi
_uk thì là tại tôi, ai bảo tôi là bạn bà làm gì? Đúng là quá "may mắn” mà, đi nhặt cầu đi kìa
_Kẻ gian manh sợ rồi chứ gì? Ngoài tôi ra đâu có ai thèm chơi với ông đâu. Nó đang nói thì trên trời rơi xuống 1 cái gì đó và hạ cánh ngay trên khuôn mặt của nó. Mất 2 giây nó định dạng được cái thứ trời giáng ấy chính là quả cầu mà nó đã cố công nhặt nãy giờ và chủ nhân của cú đánh ấy không ai khác ngoài hắn kẻ đang cười ngặt ngẽo. Quá lắm rồi nó lấy chuẩn bi tư thế tay cầm chắc vợt quay đầu sẵn sàng và chạy về phía trước
_Ông sẽ chết với tôi
Cái đầu tiên hắn tránh được nhưng không tránh được những cái khác, nó vụt tới tấp đến mức mỏi tay và khi nhìn lại thì ôi thôi cán vợt gãy đôi. Không ngờ hắn lại khiến nó trở thành 1 con người bạo lực như thế. Quay trở lại với người bị hại, hắn đang nhăn nhó có vẻ là cũng đau lắm hình như là nó đã hơi mạnh tay rồi, có cảm giác tội lỗi không hề nhẹ. Nó chạy về phía hắn chân tay lóng ngóng cũng chả biết phải làm gì rối quá lại nói ra câu không nên nói:
_^ ^! Chưa chết được đâu làm gì mà ghê vậy? tôi sức trói gà không chặt đâu thể gây thương tích nặng được
_Vâng, gà thì không bắt được nhưng trâu thì chết trong 2 giây. Con gái gì mà thấy gớm đánh người ta ra nông nỗi này không được 1 câu hỏi thăm còn vậy nữa. Chắc thấy tôi bầm dập bà mới hài lòng.
_ Vẫn chưa sứt mẻ gì là được rồi ông cũng đánh vào đầu tôi còn gì ? như vậy là hòa còn gì
_Cái đó là 2 chuyện khác nhau như thế đâu gọi là đánh chỉ là vô tình thôi còn bà rõ ràng là cố ý, mặt thì đằng đằng sát khí kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
_Tại sao ông cứ phải đổ lỗi cho người có tội vậy nhỉ? Okey. Tôi sai rồi ông xin lỗi tôi đi
Bó tay không nói được gì với cái kiểu lý luận nói như đúng rồi của nó hắn không tiếp tục gây chiến nữa:
_Thôi tôi lạy hồn bà ngon, nói hoài không chán bà không thấy việc cần thiết nhất bây giờ là đỡ tôi dậy ak?
Cuống quá nên nó cũng quên mất nhiệm vụ chính. Nó dìu hắn vào lớp miệng vẫn không ngừng nói. Trên cao bầu trời trong xanh có những đám mây trắng đang đùa giỡn.
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
Có phúc cùng hưởng có nạn tự chịu, câu nói này xem ra sinh ra là để dành cho nó và hắn. Chuyện là như thế này toán được chia làm 2 phần đại số và hình học và thường thì con trai sẽ giỏi hình hơn, trong trường hợp này cũng vậy. Dù cho đã cố gắng đem hết tài lực và trí óc nhưng nó vẫn không thể nhồi nhét mấy hình quái gở đó. Thế nên giải pháp duy nhất là cầu cứu thằng bạn gần kề không ai khác chính là hắn. Nhưng mà có qua có lại nó cũng chả nợ nần gì hắn bởi hắn kém tiếng anh và tất nhiên đó là sở trường của nó. Có thể xem đó là 1 sự kết hợp tuyệt vời nếu như chữ của hắn không quá xấu nếu không nói là như vẽ rồng vẽ rắn. Và kết quả là bài kiểm tra của nó bị cô gạch phăng vì lỗi không hiểu bài viết lung tung trong khi những bài tiếng anh của hắn đều từ 8 trở lên. Xem ra trong vụ trao đổi này nó đã bi lỗ nặng.
Tuy ngoài miệng luôn mắng hắn xấu xa thế này thế kia nhưng cũng có những lúc nó cảm thấy hắn cũng khá là dễ thương. Đó là hè năm lớp 8 nó muốn ép hoa phượng vào vở làm kỷ niệm nhưng chẳng biết làm cách nào vì trường cấm trèo cây hái hoa . Hết giờ ra chơi nó thấy hắn thở hổn hển mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo trắng.
_Ông lết ở đâu về mà nhìn như bụi đời thế hả
_Nhắm mắt lại
_Để làm cái quái gì? Ông có âm mưu đen tối gì hả?
_Nói thì nghe và làm theo đi bà biết rõ là tôi lúc nào cũng trong sáng như tờ giấy than còn gi?
Và …khi nó mở mắt ra trước mắt nó là 1 chùm hoa phượng đỏ rực. Không biết phải nói gì nó quá bất ngờ thằng bạn tưởng chừng như vô tâm này lại chu đáo đến thế. Nó nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc rồi phát hiện trên tay hắn là vết màu đỏ, là máu. Tim nó hình như… có 1 cảm giác rất lạ.
_Ông rảnh quá thì đi ngồi học bài đi tự nhiên đi bẻ hoa bẻ cành làm gì? Bảo vệ mà biết thì chết có ngày
_Thế bà nghĩ là tôi làm sao mà về được đến đây phóng như bay suýt nữa thì bị tóm, mệt gần chết bà còn trách móc nữa, nếu mà không thích để tôi ném nó đi
_Stop ! Không mất công mất sức được cho ngu gì mà không lấy. Nhưng tôi cũng chả lấy không của ai bao giờ ngồi xuống tôi băng vết thương cho.
Dù không nói ra nhưng trên mặt nó có khắc 2 chữ to tướng đang vui. Nó cũng xót xa khi nhìn đôi bàn tay của hắn khi những vết sẹo cũ còn chưa lành( hậu quả của những lần hắn và nó cãi nhau). Nó cảm thấy hắn giống , rất giống 1 người.
Và 1 lần khác:
Nó cứ nói mãi về việc đàn gà nhà nó con nào con đó to khỏe bụ bẫm , dễ thương ,đáng yêu còn có 1 con gà con màu mun rất đẹp nữa. Sáng gà chiều cũng gà hắn gần như phát điên đi đâu cũng nghe thấy gà và thế là hắn quyết định đến khảo sát thực tế xem có cái gì hay ho mà nó cứ nói suốt ngày như thế. Hắn gần như té ngửa khi chẳng có gì khác ngoài đàn gà con hơn 1 tháng tuổi chạy nhảy lung tung bên mẹ của chúng
_Tôi còn dễ thương hơn chúng đến ngàn vạn lần ấy chứ?
_Ở trên đó gió mạnh lắm đề nghị ông xuống giùm tôi cái, lúc nào cũng như ở trên mây.
_Bà thấy bọn nó có gì hay hơn tôi nào? Lời vừa nói ra hắn đã cảm thấy vô cùng hối hận, có ai lại so sánh mình với động vật bao giờ. Thật ngu ngốc.
_ ^ ^ Tất nhiên rồi ông còn ‘ đáng yêu’ hơn cả động vật. Quả nhiên là nó chẳng thể bỏ qua cơ hội để chọc hắn.
Trong khi nó chạy vào nhà có tí việc thì hắn loanh quoanh săm soi mấy con gà và dạo chơi trong vườn. Hôm nay là 1 ngày đẹp trời, nắng nhẹ nhàng chiếu xuống xen qua những kẽ lá , những cơn gió nhẹ xua tan cái nắng hè gay gắt. Và cuối cùng điều quan trọng nhất đã xuất hiện quả là không bỏ công hắn lặn lội nãy giờ. Ôi! màu xanh mượt mà làm sao, còn to và căng tròn nữa. Hắn bỏ dép chèo thoăn thoát lên cây ổi già của nhà nó, hái và ăn ngấu nghiến như chết đói năm 45 vậy. Trông hắn lúc này chẳng khác gì con khỉ con bị xổng chuồng cần được bắt lại khẩn cấp. Khi nó từ nhà bước ra tìm mãi nhìn trước nhìn sau qua trái qua phải cũng chả thấy mặt mũi hắn đâu, đang bực mình thì bị choảng ngay 1 cái vào đầu thì ra cái thằng trời đánh đang ngồi vắt vẻo trên cây sau những tán lá xum xuê trĩu quả.
_Tôi cho ông 2s nếu không xuống ngay lập tức thì đừng bao giờ xuống nữa. Nó hét còn to hơn cả loa phát thanh nữa.
Nhanh như cắt hắn đã có mặt ngay cạnh nó, chỉ chờ có thế nó lao đến đuổi hắn chạy mấy vòng quanh vườn.( Chuyện này xảy ra như cơm bữa chỉ là địa điểm không giống nhau.)
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa nghe tiếng hét lên của nó hắn không chạy nữa mà dừng lại, có 1 cái gì đó mềm mềm ở dưới chân của hắn. Vâng, chính xác thì đó là con gà con và hơn nữa là con gà màu mun mà nó hay nhắc đến. Kết quả là mặc dù đã hết sức thành khẩn xin lỗi nhưng hắn vẫn ngay lập tức bị đuổi về nơi sản xuất.
Chỉ vì việc theo hắn là bé xíu bằng hạt đậu mà nó giận hắn cả ngày hôm sau không nói với hắn câu nào mặc cho hắn làm đủ trò.
Sáng thứ 6 sau 4 ngày giận dỗi nó đến lớp vừa đặt cặp sách xuống ngăn bàn thì sờ thấy 1 vật thể lạ, 1 con gà bông màu mun, còn tác giả thì chắc chắn không ai khác ngoài 1 người.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy hắn là 1 kẻ vô tư hay nói hay cười nhưng có mấy ai biết sự thật ẩn sau đó, nó cũng không biết cho đến 1 ngày…Đó là 1 buổi chiều chủ nhật hắn hẹn nó đến trường để làm bài tập tiếng anh. Nhìn bầu trời u ám có vẻ như sắp mưa nó đã định không đi nhưng nghĩ đến việc hắn ngồi đợi 1 mình nó lại không đành lòng, mang theo ô và cất bước. Sắp có mưa giông thời tiết thật là oi bức rồi khi nó vừa bước tới cổng trường thì gió bắt đầu thổi mạnh hơn, lá cây và bụi bay tung tóe. Mưa tới rồi, nó chạy thật nhanh, đến cửa lớp thì mưa trút xuống xối xả. Đang thầm nguyền rủa sao lại hắn chọn đúng lúc đẹp trời như vậy thì nó khựng lại……….Dáng người bé nhỏ gục đang gục xuống bàn và mặc dù tiếng mưa rất to nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng nấc. Là hắn đang khóc? Sao đột nhiên nó cảm thấy tim mình cũng nhói lên. Đây là lần đầu tiên, rất khác hẳn với hình ảnh mà thường ngày nó vẫn thấy. Có chuyện gì đã xảy ra?
Trong khi nó đang luẩn uẩn với những suy nghĩ , hắn đã nghe thấy tiếng bước chân , ngoảnh đầu lên và nói :
_Ngồi cạnh tôi và đừng nói gì cả. được không?
Nó ngoan ngoãn làm theo, tiến đến ngồi cạnh hắn 1 tay đặt lên bờ vai đang run run, tay còn lại nắm lấy tay của hắn. Cả 2 cứ ngồi như thế, ngoài kia mưa đang rơi.
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
_Đừng nói với ai về chuyện này.
Nó gật đầu, nó vốn không phải là người nhiều chuyện hơn nữa nó cũng là người biết điều gì nên hay không nên nói, đó là bí mật của riêng 2 người. Dù cho có thắc mắc nó cũng không dám hỏi, mà có hỏi chắc gì hắn đã trả lời.Lòng tự trọng của đàn ông rất cao và khi họ khóc có nghĩa là họ đã gặp phải chuyện gì gê gớm lắm và nó nghĩ hắn cũng như thế dù cho bây giờ hắn mới chỉ là 1 cậu nhóc mới lớn.
Cũng không phải quá lo lắng vì sau ngày hôm đó hắn đã trở lại với vẻ ngoài thường thấy. Chỉ có điều nó đã có suy nghĩ khác về hắn. Điều làm nó phải suy nghĩ là hành động của nó hôm đó, tại sao nó lại nắm tay hắn? Tại sao nó lại thấy đau nỗi đau của hắn? Phải chăng……………..
Thời gian trôi qua thật là nhanh mới ngày nào nó còn là 1 cô bé chạy lẽo đẽo theo người ấy bây giờ đã trở thành học sinh lớp 9. Năm cuối cấp với rất nhiều áp lực rồi nó sẽ thi vào trường cấp 3 nào, còn hắn nữa không biết 2 đứa có còn học chung lớp, chung trường? Nghĩ đến đó nó chợt thấy buồn, không biết từ lúc nào nó đã quen có hắn bên cạnh.Tối hôm đó sau buổi học thêm vì xe đạp của nó bị hư nên hắn nhận nhiệm vụ chở nó về. Con đường mà hằng ngày nó vẫn đi bỗng nhiên rất khác lạ. Hình như hắn định nói với nó điều gì đó nhưng lại im lặng không nói ra. Thấy không khí có vẻ im ắng nó lên tiếng trước
_Ngày mai chắc chắn có mưa
_Bà bị say nước ngọt ak? Cả 1 bầu trời đầy sao như thế mưa bằng niềm tim ak?
_^ ^ cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng rồi sao? Cái miệng ông mà chịu nghỉ ngơi thì ắt hẳn là có sự lạ, không chừng có bão cũng nên,hì hì tôi còn tưởng hôm nay ông ăn phải thuốc cấm khẩu nữa ?
_Bà lúc nào cũng chỉ nghĩ xấu về tôi thôi, bà có biết chở bà mà xe tôi phải chịu khổ sở như thế nào không? Mòn hết cả lốp rồi đây này, ngày mai nó mà đình công là tôi cuốc bộ như chơi
_Thì đi xe "hăng cải” (2 cẳng) chứ sao? Càng thích sẵn tiện đỡ mất công tập thể dục.
_Không cần, dáng tôi vậy là quá chuẩn rồi không như ai đó….
_Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, hình vóc này khối nàng mơ ước đấy ông tướng ak.
Lại bắt đầu cãi nhau….Và khi xe dừng trước cổng nhà nó hắn không về ngay mà ngập ngừng….
_Nếu như bà là mặt trăng tôi sẽ là ngôi sao luôn bên cạnh mặt trăng , tôi sẽ không như mặt trời bỏ rơi bà vì… số phận đã định sẵn là như thế, luôn luôn gần bên không tách rời.
Nó ngẩn cả người chẳng hiểu hắn đang nói cái quoái gì cho đến khi ngộ ra thì :
_Chúc ngủ ngon, rồi chạy như bay vào nhà bỏ mặc hắn đứng 1 mình ngơ ngác.
Chỉ vì mấy lời nói chết tiệt đó mà nó mất ngủ, nó nằm trằn trọc mãi, hết đếm cừu rồi đếm mây chẳng có tí xíu nào tác dụng, thế là nó lôi con gà bông ra vặn vẹo bóp véo (cái này gọi là giận cá chém thớt) .
Chẳng bao lâu sau đó lại có chuyện khiến nó phải đau đầu. Con bạn thân ngồi cùng bạn cứ hỏi nó về mối quan hệ giữa nó và hắn.
_Nghi lắm nha, bà là gà bông của Nguyên Phong đúng không?
_Gà bông????
_Bạn gái đó
_Ak? Nó gật gù làm ra vẻ hiểu rồi hét to:
_Bà bị khùng hả? TÔI CHƯA ĐIÊN
Nhờ cái loa phóng thanh của nó mà hàng chục cặp mắt đổ dồn về với ánh nhìn thắc mắc. Nó cười trừ rồi tiếp tục nói khẽ nhất có thể:
_Ai? Đứa nào dám phát ngôn bừa bãi như thế bà nói tôi biết để tôi đi xử lý ngay lập tức không thể để tin đồn loan xa được
_Bà làm gì mà ghê thế, trời đã sụp đâu mà lo, chỉ tại tôi thấy bà và Nguyên Phong lúc nào cũng như hình với bóng nên mới…. mà bà thử hỏi xem cả lớp đều có chung suy nghĩ như tôi thôi chỉ có điều là không dám hỏi
_Tôi với hắn là oan gia, là kẻ thù truyền kiếp bà không thấy sao?
_Gét của nào trời trao của ấy bà cô của tôi ak.
_NEVER hình mẫu lý tưởng của tôi phải như T.O.P (bigbang) kìa, mạnh mẽ, quyến rũ,ánh mắt sắc rất là nam tính còn bà nhìn thử ông ấy xem : ẻo lả như con gái, ai mà thích cho nổi.
_Vậy là bà khẳng định không hề có 1 chút gì tình cảm với hắn
_ukm, gật gật.
_Ok vậy thì quá tốt rồi tôi sẽ không phải bận tâm nữa, nói nhỏ với bà nhá, tôi thích hắn.
_CÁI GÌ
Nó thật sự không thể tin được không thể tưởng tượng rằng 1 kẻ như hắn cũng có người thầm thương trộm nhớ. Mải buôn với con bạn nó không để ý thấy là hắn đã ở đó ngay sau lưng nó từ lúc nào để rồi khi quay đầu nhìn lại nó bắt gặp ánh mắt của hắn. 1 ánh mắt thật là đáng sợ, có cái gì đó mang vẻ buồn thảm, trách móc và đầy giận giữ, đau khổ. 1 đôi mắt đỏ ngầu. Nó cảm thấy bối rối, và tim nhói lên như có cái gì đâm vào tim nó, rất đau. Chắc hẳn là hắn rất giận nó, đáng lẽ ra không nên nói như thế, đáng lẽ ra chỉ cần im lặng hoặc nói không là đủ. Tự gieo nỗi sầu vào lòng mình và cả người khác khiến nó thật khổ tâm. Cả buổi học kết thúc trong im lặng, 1 sự im lặng đáng sợ.
Tối hôm đó nó lại mất ngủ, vì hắn. trong lòng luôn nghĩ về câu hỏi cuối cùng hắn là gì của nó, hắn có ý nghĩa gì vỡi nó, hắn đã làm gì với trái tim nhỏ bé của nó. Ngập tràn lúc này là sự xâm chiếm của cảm giác hối hận và tội lỗi, cứ nhắm mắt lại nó lại thấy ánh mắt đó, nó sợ. Thật ra trong thâm tâm của nó luôn chứa đựng sự mâu thuẫn vì quá khứ, vì những kỷ niệm đẹp mà mãi mãi cũng không thể quên, thật ra hắn rất giống anh ấy, qúa khứ như 1 sợi giây vô hình buộc chặt lấy tâm trí và trái tim khiến ta nghẹt thở, khiến ta nhớ nhung hạnh phúc nhưng cũng khiến ta nhớ nhung, tràn ngập sự đau khổ. Nó cứ gắng kiếm tìm 1 hình bóng không thể nhìn thấy, gắng sức nghe dù chẳng thể nào nghe thấy. Gạt bỏ quá khứ và hãy sống cho hiện tại đó là điều nó nên làm bây giờ, nó không nên chờ đợi 1 người mà biết chắc sẽ không quay về, đây là lần đầu tiên nó có suy nghĩ đó, là vì hắn.
Tưởng chừng như hôm nay sẽ là 1 ngày tiếp nối cái không khí đáng sợ như hôm qua, nó đang định bụng sẽ xin lỗi hằn và làm hòa với hắn thì…….. Chẳng có sự ảm đảm như nó lo nghĩ trái lại đập vào mắt nó bây giờ là hình ảnh hắn và nhỏ bạn của nó đang cười nói rất vui vẻ, chẳng lẽ nhặt được tiền hay sao? Khi nó tiến đến hắn bỏ ra ngoài nó quay sang hỏi:
_Sao thế mới hôm qua mặt hắn còn 1 đống mà hôm nay đã vui như tết rồi..
Con bạn cười tủm tỉm khẽ thì thấm vào tai nó : sáng nay Nguyên Phong đã tỏ tình với tôi
_CÁI GÌ??????
Hì hì ngạc nhiên lắm đúng không? Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa tin vào tai mình đây nek, vốn tôi vẫn nghĩ bà với hắn là 1 cặp nhưng cả 2 người đã phủ nhận nên tôi cũng không cảm thấy áy náy gì.
_Chúc mừng 2 người rất đẹp đôi
Nó cười 1 cách gượng gạo tuy ngoài mặt tỏ ra vui mừng nhưng nó biết thật ra trong lòng nó rất đau. Mà có gì mà nó phải đau lòng 2 người bạn thân của nó thành đôi lẽ ra nó phải vui mừng mới đúng, là chuyện tốt. Và tình hình trong lớp lúc đó như sau: sơ đồ 1-0-1, nó ngồi ngay giữa chia rẽ cặp uyên ương, vốn dĩ nó đã định xin đổi chỗ cho thuận tiện hơn nhưng lại không được phép thế là đành làm kỳ đà cản mũi và trở thành người đưa thư bất đắc dĩ vì thời ấy làm gì có điện thoại để liên lạc như bây giờ. Nó như 1 người vô hình.
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
Vốn dĩ mẹ muốn nó thi vào lớp chuyên Anh trường Phan Bội Châu ở Vinh nhưng nó biết không có đủ khả năng và trường thì xa tít lết được tới trường chắc nó chỉ còn cái xác khô. 1 lý do nữa là vì 1 người mà ai cũng biết là ai. Nó những tưởng hắn sẽ thi vào chuyên toán của trương Phan Bội Châu hoặc 1 trường nào đó ở vinh nhưng hắn lại chọn 1 ngôi trương gần nhà chính là trường mà nó định theo học. Cấp 2 rồi cấp 3, 2 đứa lại chung trường chỉ là khác lớp nhưng tình bạn của nó vẫn không hề thay đổi, nó gắn cái mác là bạn thân chí cốt của hắn, hằng ngày hắn vẫn đi học ngang qua lớp nó. Có một thằng bạn thân là con trai thật là tốt:
Có một thằng bạn thân là con trai, mỗi khi tâm sự sẽ chỉ cho mình đúng sai và phân tích cho mình nghe về tâm lí của một đứa con trai.
Có một thằng bạn thân là con trai, bên cạnh nó mình sẽ chẳng bao giờ thấy tự ti khi đi bên cạnh còn những con bạn thân xinh phát điên và dáng đẹp phát dồ.
Có một thằng bạn thân là con trai, khi khóc sẽ không phải nghe những câu "thôi khóc ít thôi, việc gì phải khóc" mà sẽ đưa vai cho mình tựa, nghe mình khóc, mình than để vai áo tèm nhem nước mắt nước mũi.
Có một thằng bạn thân là con trai, khi mình hét toáng lên rằng thèm người yêu, sẽ có người véo má mình và trêu "Yêu á? Anh ở đây này", nói thật thì tốt quá mà nói đùa thì cũng bớt cô đơn."
Nó và hắn vẫn chơi thân với nhau dù rằng lúc nào cũng như chó với mèo.
_Tôi đói rồi, sáng nay dậy muộn chưa ăn gì. Hix
_Nướng cho lắm vào bây giờ kêu ai, tôi không phải nhà bếp của bà, nói thế nhưng đến giờ thể dục hắn kéo nó trốn giờ để đi ăn bánh bèo
_Tôi lạnh, nó run run
_Nhìn lại xem, như cái bánh chưng di động còn kêu than gì nữa, và…………. 1 lát sau hắn đưa áo đồng phục cho nó "tôi chả biết lạnh là gì nhìn bà là muốn phát sốt rồi”
_Tôi muốn đi biển
_Bà khùng hả, mùa đông mà đi biển mà chết cóng ak?, nhưng rồi sau khi tan học hắn lại chở nó ra Cửa Lò ngắm nhìn hoàng hôn.
Ở bên cạnh hắn cho dù trong hoàn cảnh nào nó cũng thấy ấm áp. ^^
Còn về gà bông của hắn không biết đã là người thứ mấy đi qua cuộc đời hắn, câu cửa miệng của hắn là: thích thì nhích mà không thích là next.Hắn quả thật là 1 tên sát gái. Vì vậy mà thay người yêu như thay áo danh sách có đến hơn 10 người, thật khổ cho ai vớ phải hắn. Có 1 điều đặc biệt là bạn gái hắn ra sao, thích gì, tính cách như thế nào nó đều biết rõ vì lúc nào hắn cũng kể với nó cho dù nó chẳng hỏi han gì cả, nó đâu có muốn biết làm gì. Suýt chút nữa nó đã bị đánh gen cơ đấy, thật là tệ, mỗi lần chia tay ai hắn đều lấy nó ra làm cái cớ : thích người khác rồi, hắn quàng vai bá cổ nó, cũng nhờ thế mà nó luôn được hắn trả công hậu hĩnh. ^^
Thấm thoắt vậy mà 3 năm học cũng đã trôi ua bây giờ nó không còn là 1 cô bé nữa mà đã trở thành 1 nữ sinh viên. Ước mơ nhỏ nhoi của nó là học xa nhà ở 1 trường nào đó ngoài Hà Nội để có thể tham quan và chén hết những đặc sản mà nó vẫn thường thấy trên tivi, nhưng với lực học trung bình khá thì ước mơ Hà Nội 36 phố phường bay theo gió. Niềm an ủi của nó đó chính là hắn, hắn học chung trường với nó, khoa công nghệ thông tin. Còn nó, lúc đầu dự định theo nghành kế toán nhưng rồi không đủ điểm lại xét nguyện vọng 2 ngành quản lý tài nguyên và môi trường, cái nghành mà nó chưa từng nghĩ đến trước đó và đau đớn hơn khi mà nghành nó thuộc khoa địa lý, cái môn mà nó gét cay gét đắng. Vì học ngay tai Vinh nên nó không ở trọ mà đi đi về về thỉnh thoảng còn được đi ké xe hắn nữa. Thích nhất là những ngày mùa đông khi mà trời lạnh buốt nó không phải chạy xe máy mà đã có tài xế miễn phí. Lúc chạy trên đường hắn kêu lạnh, tay nó cũng lạnh nữa thế là nó cho tay vào túi áo của hắn, không biết vô tình hay cố ý mà hắn chạy nhanh hơn khiến nó ôm hắn chặt cứng. Đã được lợi hắn còn kêu ca là nó lợi dụng hắn nữa chứ. Haiz. Không biết ai mới là người bị lợi dụng khi mà nó hay bị hiểu nhấm và chẳng có 1 ai thèm ngó đến cho dù đã bao lần khẳng định là FA. Trong khi hắn thì vẫn là anh chàng đào hoa. Bạn gái gần nhất của hắn là 1 cô bạn trong trường tình cờ có lần bị ngất được hắn bế vào phòng y tế thế là kết luôn. Đúng thật là, con gái bây giờ sao mà dại trai quá.
Nhữn tưởng cuộc sống sẽ bình lặng trôi qua như thế nhưng…………….Đó là 1 ngày trời bắt đầu vào đông, nó đang vật vã để chen vào lấy xe cho nhanh để ra về thì xe của nó bị mắc kẹt trong 1 đống xe khác vì đã là hết tiết 10 là lúc mọi người đổ dồn lấy xe, ai cũng mong nhanh nhanh được về. Đang lóng ngóng đẩy mấy chiếc xe ra thì có 1 anh chàng chạy lại giúp đỡ nó rất nhiệt tình, mà chẳng phải quen biết gì. Woa, phải công nhận là đẹp trai dã man lại còn ga lăng nữa. Đặc biệt là ánh mắt nhìn rất ấm áp. Nhưng ngay khi vừa xếp xong xe là anh ta phóng về luôn, nó còn chưa kịp cảm ơn. Hình ảnh ấy khiến nó đờ đẫn mất mấy giây và đi đến quyết định viết 1 cái confession lên Đại học Vinh confession mong là sẽ tìm được tung tích anh chàng tốt bụng ( dại trai . Hix.) nhưng vô dụng vì quá nhiều người chém gió chẳng biết ai mới là thật. Cuối cùng nó cũng tìm được 1 tên facebook thấy hay hay " cậu bé mặt trời” và kết bạn chém gió. Xem ra cũng tâm đầu ý hợp ít nhất là không cái nhau như với hắn( Nguyên Phong).
Nó kể với hắn, tất nhiên là hắn không vui, hắn nhăn nhó bảo là dại trai như nó kiểu gì cũng bị lừa, không chừng bị lừa bán sang Trung Quốc cũng không biết. Nó đâu phải là gà đâu mà dễ bị dụ như thế, ít ra cũng trình độ đại học. Và cuối cùng sau mấy ngày tìm hiểu nó quyết định hẹn anh ý đi chơi kém theo của nợ là hắn. Thật ra chẳng phải nó là kẻ mê trai đẹp chỉ là có chút say nắng nhẹ bởi cách nói chuyện gần gũi của anh và thật ra mục đích chính là để xem phản ứng của hắn thế nào khi nó cũng có người quan tâm, hay nói trắng ra là để hắn gen, nó hy vọng là thế.
Buổi hẹn lúc 5h tại căng tin trường , nó diện cái áo yêu thích, đi đôi giày búp bê màu đỏ và không quên ngắm mình trong gương, ok vậy là xong, chỉ còn chờ hắn đến đón. Hôm nay nhìn hắn cũng khá chỉn chu, chắc là không muốn bị thua kém đây mà. ^^ . Đúng giờ 2 đưa đến anh ý đã ngồi đợi sẵn ( nói lung tung nhiều mà tên cũng không nhớ hỏi, haizz). Ngạc nhiên chưa hắn quen anh ý thì ra đó là giảng viên mới về trường của khoa hắn. Ôi trời ! Nhìn anh ý chỉ như là sinh viên năm 3 thôi, hix. Thế là hắn được dịp tung hoành luyên thuyên cả đống chuyện trên trời dưới biển làm lơ nó. hix
_Tưởng hotboy nào hóa ra là thầy Đinh Phan Nam Anh, ^^ thầy đúng là cao thủ mới về trường đã khiến bao em đổ rụp từ cái nhìn đầu tiên, bái phục.
Trong khi nó đang vui vẻ nói thí nó chết lặng Đinh Phan Nam Anh??????????????????? Chẳng lẽ nào lại có thể, nó nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt đó, không phải là như thế, không thể nào như thế.
_Đinh Phan Nam Anh ? Cậu bé mặt trời? Anh là ??????????? Nó nhấn mạnh từng chữ, giọng lạc đi như sắp khóc.
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
_Cuối cùng em đã nhận ra anh rồi sao? Heo xinh đẹp.
Thì ra là như thế, thì ra anh đã biết, nó như 1 con ngốc cố kìm nén những dòng lệ, cố gắng để không bật khóc nó nhìn anh với vẻ mặt lạnh tanh:
_Anh về đây làm gì ?
_Anh còn nợ 1 cô bé lời hứa về giấc mơ cánh đồng tuyết trắng
_Thật sao? Nếu vậy tại sao anh lại ra đi? Tại sao?
_Anh xin lỗi, nhưng bố anh vay nặng lãi và gia đình anh phải chuyển đi để trốn chủ nợ, anh đã không dám liên lạc, anh sợ làm em bị liên lụy.
Lần này thì nó không ngăn nổi nữa những dòng nước mắt tuôn trào, nó chạy đến ôm chầm lấy anh, ôm rất chặt, nó sợ anh lại bỏ đi 1 lần nữa và thổn thức:
_Em xin lỗi, em không biết, em đã cố gắng để gét anh để quên anh, nhưng chưa bao giờ làm được. Em xin lỗi vì đã không nhận ra anh sớm hơn, em xin lỗi,thậm chí em đã từng dành hằng giờ chỉ để trách móc anh, em thật sư xin lỗi anh nhiều lắm, em đã không hề biết anh lại phải chịu đựng những khổ tâm như thế, là em quá nông cạn.
Lúc này nó chẳng nhìn thấy gì, chẳng còn nghe thấy gì, nó đang rất hạnh phúc. Nó không hề biết có người đang chết lặng, điều hắn lo sợ đã xảy ra, người đó đã quay về, rất có thể hắn sẽ mất nó, mất mãi mãi.
Kể từ đó nhịp sống hắng ngày của nó đã thay đổi ngoài Nguyên Phong, nó còn có thêm 1 người quan tâm. Thật là vui. Nếu cứ mãi như thế thì sẽ thật là thích. Nhưng cuộc sống này không hề đơn giản, tất cả bị phá vỡ vì 1 lần cá độ, và nó phải chọn lựa. Đó là ngày diễn ra trận siêu kinh điển giữa Real( đội bóng mà nó yêu thích) và Bacra ( đội bóng yêu thích của hắn), giữa 2 đứa diễn ra 1 cuộc chiến nảy lửa để bảo vệ đội bóng mà mình yêu thích. Cuối cùng là 1 cuộc cá độ : nếu Real của nó thắng hắn sẽ phải giả gái và mời nó 1 chầu bánh bèo. Nếu nó thua nó sẽ phải làm theo 1 điều mà hắn muốn, có vẻ như là không công bằng cho lắm lỡ hắn muốn nó lên rừng xuống biển hay làm 1 trò gì quoái gở thì sao? Nhưng chắc không tệ đến mức như thế, hắn cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc. Còn anh là fan MU nên đương nhiên không đứng về phe nào cả, anh chọn hòa, nếu anh thắng cả 2 đứa sẽ phải làm 1 việc mà anh muốn, xem ra người được lời nhiều nhất là anh rồi. Đây là lần đầu tiên nó mong thua trong 1 cuộc cá độ, xin lỗi nhá Real yêu quý, xin lỗi nhá Cr7, hix. Và…………………… kết quả chung cuộc 2 đội hòa nhau với tỷ số 2 đều, vậy là anh đã thắng. Nó mừng vì ít ra anh sẽ không bắt nạt nó như là Nguyên Phong, điều khiến nó choáng chính là yêu cầu mà anh đưa ra, nó sẽ trở thành gấu của anh trong vòng 1 tuần và hắn sẽ không được liên lạc với nó trong khoảng thời gian ấy. Dám chơi dám chịu thế là mọi người đều ok dù cho hắn có vẻ khó chịu, nó thì không hiểu mục đích của anh là gì???????????????.
Ngày thứ nhất, anh bắt nó dẫn đi chơi khắp thành phố, đi hết khắp các ngõ ngách, hết các con đường bằng xe đạp, nó tự hỏi sao anh khỏe dữ nó tuy không to lớn gì nhưng cũng tận 45 kg, chở được nó đi như vậy cũng hết hơi, vậy mà anh không hề kêu 1 tiếng nào, là anh rủ nó đi mà, nó cứ ngồi sau lưng anh như thế. Lưng anh thật là rộng nhìn quyến rũ chết đi được nó không ngần ngai, không đợi anh cho phép đã ôm chặt lấy. Anh phì cười nói nó là mê trai, còn tự hào mình thật có sức hút, nó mặc kệ, đó là anh cơ mà, đã lâu lắm nó mới gần bên anh như thế này. Buổi tối 2 người cung đi ăn ngô nướng trên đường Bạch Liêu, trời lạnh như thế này mà đi ăn ngô nướng nóng bên cạnh người mình thích thì còn gì tuyệt bằng, nó cũng từng đi mấy lần rồi nhưng là với hắn. Quán lần này là do anh chọn, điều đặc biệt là anh chủ quán rất đẹp trai, nó ngồi ăn mà mắt cứ liếc ngang liếc dọc chọc anh:
_Anh thật ngốc rủ em đi tới quán này không sợ em để ý người khác mà bỏ anh chạy theo người ta hay sao?
_Cái đó anh chưa từng nghĩ đến, bởi vì anh tự tin rằng dù cho có bao nhiêu anh chàng bảnh bao đi qua trước mắt em, em vẫn sẽ chỉ nhìn về phía anh mà thôi, vì……………………………anh quá dẹp trai ^ ^
_Tự tin quá đáng, đến lúc em bỏ nhà theo trai thì anh có đừng ngồi đó mà khóc
Buổi tối hôm đó đã kết thúc trong tiếng cười đùa vui vẻ, trong những lời chọc gẹo của anh và nó.
Ngày thứ hai, anh dắt nó đi chợ Vinh lượn lờ khắp chợ rồi còn ghé qua Big C đi hết 4 tầng, hết chơi game lại chụp ảnh Hàn Quốc, và hạ cánh tại cửa hàng ăn, nó ăn ngấu nghiến hết nguyên chiếc bánh kem khiến ai cũng phải nhìn , cái này gọi là dù bạn không cao nhưng ai cũng phải ngước nhìn. ^ ^. Nó phải nạp năng lượng để tí còn xách đồ về nhà, hôm nay anh muốn trổ tài nấu nướng (nói vậy chứ thật ra anh mang gần hết nó chỉ xách mấy cái lặt vặt thôi). Có 1 điều đặc biệt là đi đến đâu mua hàng câu mở đầu cũng là: 2 anh chị đẹp đôi quá hay 2 cháu là vợ chồng son ak nhìn hạnh phúc thật, và mỗi lần như thế anh lại tự hào nắm tay nó giơ cao cho mọi người nhìn thấy, anh thì vui rồi còn nó ngượng chín cả mặt. Trở về nhà với tình trạng toàn thân nhức mỏi nó lao thẳng vào chiếc dường yêu quý mặc kệ anh loay hoay với đống đồ trong bếp, kệ ai bảo cứ thích mua việc vào người cơ. Nói vậy thôi nhưng sao bỏ mặc được, nghỉ 1 lát nó chui vào bếp phụ anh 1 tay, không muốn nhưng cũng phải công nhận anh giỏi thật, tuy là con gái và có 4 cái hoa tay nhưng chẳng thể nào so sánh với anh được, đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt làm từ cái này sang cái kia, chỉ 1 loáng đã có 1 bàn ăn thịnh soạn ( hôm nay bố mẹ nó có việc bận nên chỉ anh với nó ở nhà, thật lãng mạn y như phim hàn quốc). Thế mới biết những người có chồng là đầu bếp thật là sướng, ngày nào cũng được ăn ngon. Như biết được suy nghĩ của nó anh lên tiếng:
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
_Có thích không?
Nó gật gật cái đầu vì đang bận ăn mà
_Thích thì dụ dỗ anh về làm chồng ngày nào anh cũng sẽ nấu cho
Suýt nữa thì nó bị sặc, đang ăn thì khựng lại:
_Em mới là sinh viên năm 2 thôi, ngày đó còn xa lắm
_Nếu em mà không nhanh chân thì anh sẽ bị người ta cướp mất đó, có 1 cô bé đã đặt cọc rồi đấy.
(Quá khứ): _ Đám cưới là gì vậy anh?
_ Là 1 bữa tiệc lớn mà 2 người yêu nhau tổ chức để công bố họ sẽ sống bên nhau suốt đời.
_Yêu ??????
_Là thích nhiều, rất là nhiều ý
_Vậy lớn lên anh sẽ cưới em nhá, vì em cũng thích anh nhiều lắm
_Nhiều bằng chừng nào
_Nó nhiều như thế này này, cô bé dang rộng 2 tay giơ lên bầu trời
Ngày thứ 3, anh dẫn nó đi trượt patin ở siêu thị Intermex, cái trò chơi mà nó chả biết tí xíu gì. May mà có anh đỡ không thì nó đã bầm dập cả người rồi. Không biết là vô tình hay cố ý anh để nó tự đi lúc sắp té thì mới chạy lại đỡ, và tất nhiên nó sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh . Sau đó anh dẫn nó đi ăn bánh xèo và sữa chua nha đam ở phường Hà Huy Tập, anh thật là tâm lý chỉ cần nhìn nó 1 cái là biết nó thích gì, đang cần gì. Nhờ anh mà nó biết thêm được bao nhiêu là địa điểm ăn uống.
Ngày thứ 4, anh và nó đi leo núi, không phải đâu xa lạ chính là núi Dũng Quyết, nó đã lên đây mấy lần nhưng toàn là đi xe máy còn anh chỉ để xe ở phía dưới và bắt nó phải đi bộ, anh nói như vậy sẽ tốt cho sức khỏe và anh cũng có thêm thời gian ở bên cạnh nó, dù rất mệt nhưng nó cảm thấy vui, trên suốt đường đi anh luôn nắm chặt lấy tay nó. Sau 1 khoảng thời gian vật vã cuối cùng cũng đến nơi, trên đường đi thì nóng muốn chết vậy mà lên tới nơi thì lạnh run lên được, lúc này nó mới nhớ ra càng lên cao không khí càng loãng và nhiệt độ càng thấp( sinh viên khoa địa lý mà như thế đó).
Nhẹ nhàng từ phía sau anh khoác chiếc áo của mình lên vai nó
_Ấm hơn chưa?
_Còn anh?
_Anh sẽ không lạnh nếu như em ôm anh thật chặt
Nó quay người ôm chầm lấy anh, mong có thể truyền chút hơi ấm nhỏ nhoi của mình cho thân thể gầy guộc mà to lớn kia, nó chợt nhận ra mình thật vô tâm khi không để ý thấy anh ngoài trừ khuôn mặt đẹp trai ra thì thể trạng không được tốt cho lắm, chỉ có da bọc xương. Hai người cứ ngồi như thế phóng tầm mắt ngằm nhìn toàn cảnh thành phố Vinh xinh đẹp, những con đường, những chiếc xe trở nên bé xíu như có thể nằm gọn trong lòng bàn tay vậy.
Ngày thứ 5, anh dẫn nó ra biển, mùa đông nên bãi biển vắng khách du lịch chỉ thỉnh thoảng xuất hiện những đôi tình nhân. Hai người cứ đi dọc bãi biển nhìn ngắm màu xanh trong vắt của nước biển, nhìn những con sóng xô vào bờ và nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của anh thật sự rất ấm áp, khi nhìn vào đó nó thấy cảm giác thật bình yên. Anh hét vào mặt biển:
_Bảo Như là của Nam Anh chỉ là của anh mà thôi.
_Nam Anh thích Bảo Như mãi mãi là như thế .
Ngày thứ 6, anh và nó đến quảng trường Hồ Chí Minh ăn kem, giữa cái lạnh 15 độ.
_Anh không sợ em bị viêm họng hay cảm lạnh ak?
_Nếu em ốm anh sẽ được chăm sóc em, không phải tốt sao?
_Xấu xa, lưu manh.
Anh lấy tay ra hiệu cho nó im lặng
_Cấm ồn ào, nhắm mắt lại
_Không thích, sao em phải làm thế?
_Muốn anh bế em chạy khắp quảng trường hay là nhắm mắt lại
Nó ngoan ngoãn làm theo, nếu anh ý mà làm thật thì xấu hổ chết. Nó nhắm mắt bắt đầu tưởng tượng ra biết bao nhiêu thứ.
_Mở mắt ra đi, em đang nghĩ bậy gì phải không? Hay em muốn anh hôn em?
Nó đỏ mặt, cái gì anh cũng biết, vội nhìn xuống nó thấy mặt dây chuyền lấp lánh, là hình ông mặt trời, cái này hôm đi siêu thị nó nhìn thấy và khen đẹp đây mà.
_Ngạc nhiên chưa? Anh biết là em thích nó mà đúng không? Phải luôn đeo nó, em mà dám tháo nó ra anh sẽ nghỉ chơi với em luôn.
Nó chẳng nói được lời nào, tay cứ mân mê chiếc dây chuyền, anh tiếp tục lên tiếng:
_Mà dạo này đang có cơn sốt Kim Tan, em cũng là fan Kpop chắc là cũng chết mê chết mệt nhỉ?
_Không em thích Young Do hơn, kiểu của em là đẹp trai lạnh lùng mà. ^^
_Vậy thì khó rồi đây? Chắc chắn em sẽ còn ế dài dài.
_Nhưng mà chắc chắn em thích Dreamcatcher đúng không?
_Sao anh biết?
_Em nghĩ gì anh cũng biết hết.
_Mà anh hỏi làm gì thế?
_Anh sẽ làm tặng em 1 cái, nếu em nhận có nghĩa là em đồng ý làm gấu của anh
_Còn nếu không?
Nếu không anh sẽ chết vì tương tư ^^
Ngày thứ 7, anh muốn đến nhà nó
_Sao tóc em còn 1 tí vậy nek?
_Chẳng có ai kết tóc cho em nên em cắt ngắn luôn
_Vậy là tại anh rồi, lại đây nào anh sẽ kết giúp em
_Nhưng tóc em ngắn thế này mà, làm sao được?
_Vậy mới giỏi chứ.
Sau đó anh muốn nó dẫn ra cánh đồng nơi ngày xưa 2 người vẫn thường " hẹn hò”. Mọi thứ đã khác xưa rất nhiều, có những thứ đã thay đổi, cả anh và nó. Anh và nó cứ đuổi nhau chạy tung tăng như lúc bé đến khi về nó nũng nịu bắt anh cõng trên lưng. Và nó ngủ trên lưng anh lúc nào không biết đến khi cảm nhận được là lúc nó cảm thấy có ai đó đặt nhẹ lên trán nó 1 nụ hôn, tuy vậy nó cũng không dám mở mắt. Giọng anh nói rất khẽ:
_Anh biết mình thật sự rất ích kỷ, có những lúc chỉ muốn đặt em vào túi áo mang theo bất cứ nơi nào anh đến. Anh cũng biết mình không thể so sánh với Nguyên Phong, anh biết thời gian cậu ấy ở bên cạnh em nhiều hơn anh, anh luôn gen tị vì cậu ấy thật may mắn. Em có biết anh đã đau lòng như thế nào khi nhìn thấy trái tim em hướng về 1 hướng khác không phải anh, khi em bật khóc rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt, hay khi nhìn em cười với những người con trai khác anh đều cảm thấy rất đau.Vì có em trái tim vốn khô cằn của anh như được tưới dòng nước mát và nó đã nảy mầm những hạt giống hạnh phúc. Anh biết phải làm gì để bù đắp cho khoảng thời gian đã qua? Em đã không biết anh muốn chạy đến bên em như thế nào, muốn ôm chặt em ra sao? Liệu có khoảng trống nào trong tim em dành cho anh? Hãy cho anh cơ hội để được em yêu thêm lần nữa. Vì…. anh yêu em.
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
_Nhìn kìa, ngủ mà em cũng rơi nước mắt, lúc vắng anh em cũng như vậy sao? Nước mắt của em chính là nước mắt của anh, em vui anh cũng vui, em buồn trái tim anh tan nát vì vậy hãy sống thật hạnh phúc em nhé dù cho em có chọn anh hay cậu ta.
Anh đặt lên môi nó 1 nụ hôn nhẹ, nó cảm nhận được mùi của nước mắt, anh đã khóc. Nó ngủ thiếp đi, trong giấc mơ nó nhìn thấy 1 cô bé và 1 cậu bé đang chơi đùa trên cánh đồng.
Tiếng nhạc chuông làm nó thức giấc, là Nguyên Phong
_Tôi đây
_Ra mở cửa đi, NHANH
Nó chạy vội ra cổng hắn đang đứng ở đó
_Có việc gì mà ông phải đến tận đây, nói qua điện thoại không được sao?
Hắn không nói gì kéo nó vào lòng, ôm chặt
_Ông làm tôi nghẹt thở
_Cho anh 5 phút
_Ông ăn nhầm cái gì ak? Anh em cái gì hả?
_Là em không biết hay giả vờ không biết, thời gian qua anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc vất vả như thế nào? Anh đã chờ, chờ cho đến khi em có thế quên được người đó nhưng anh sai rồi, khi người đó quay về anh đã rất run sợ, anh sợ mất em, thời gian qua anh đã cố quen những người con gái khác để xóa hình bóng em nhưng là vô nghĩa, dù cho anh muốn em gen, em cũng chưa từng. Những ngày qua anh đứng ngồi không yên, em có biết khi nhìn những hình ảnh e vui vẻ cười đùa bên anh ta anh đã đau đớn như thế nào? Thời gian chúng ta bên nhau không có ý nghĩa gì với em sao? Chẳng phải anh mới là người luôn bên cạnh em
Hắn càng ôm chặt hơn.
_Với khoảng cách gần như thế này em đã nghe thấy nhịp đập của trái tim anh hay chưa? Hãy lắng nghe trái tim anh, 1 lần thôi. Đừng đến bên anh ta, đừng khóc vì anh ta nữa,dù anh ta có tốt như thế nào cũng xin em đừng rời xa anh, anh sẽ yêu em bằng tất cả tâm hồn và trí óc này, vậy nên xin em hãy cho anh 1 cơ hội. Qúa khứ xin hãy để nó ngủ yên.
Có những giọt nước mắt đang rơi.
Nó không biết phải làm gì? Nó là gì mà khiến cho 2 người con trai phải khóc, nó có xứng đáng? Đầu óc quay cuồng rồi trở nên trống rỗng, nó không muốn suy nghĩ gì hết, nó không muốn phải chọn lựa, nó không muốn mất đi 1 trong 2 người, ai cũng là người mà vô cùng quan trọng với nó. Tại sao lại bắt nó phải chọn? Tại sao?
Ngày hôm sau, nó đang xem chương trình hoạt hình yêu thích thì nghe tiếng chuông điên thoại, là anh
_Anh đang trên đường đến nhà em, hãy quyết định, tốt hơn là nên kết thúc sớm như vậy sẽ có người bớt đau.
_Em……..
Lại có tiếng chuông là số lạ
_Cô là người nhà của Đinh Phan Nam Anh?
_Vâng. Cho hỏi có việc gì vậy ?
_Vậy xin mời cô đến bệnh viện ngay lập tức anh Nam Anh bị tai nạn giao thông đang cấp cứu và trong tình trạng nguy kịch, anh ấy cần được chuyền máu ngay lập tức vì thuộc nhóm máu hiếm, xin cô hãy đến nhanh lên trước khi quá muộn.
TAI NẠN vì muốn gặp nó mà anh xảy ra chuyện, nó hoảng loạn gọi điện cho mẹ của anh để bà đến bệnh viện truyền máu, rồi nó gọi cho Nguyên Phong chở nó tới bệnh viện, lúc này nó không đủ bình tĩnh và sức lực để làm bất cứ việc gì.
Ngay khi tới bệnh viện nó lao ngay vào phòng cấp cứu, ngay từ bên ngoài đã nghe tiếng khóc, bước chân nó chậm dần, đột nhiên nó sợ phải bước vào căn phòng đó. Ngay khi đặt chân vào phòng nó bị mẹ của anh túm lấy áo giật mạnh, bà vừa khóc vừa hét lên:
_Tại mày, tất cả cũng chỉ vì mày mà con trai tao mới chết, nó còn quá trẻ, hãy trả lại con cho tao….mày có biết chính vì mày nó đã chịu biết bao cực khổ. Dù cho điều kiện gia đình có khó khăn nó vẫn cố gắng học, nó nói muốn học giỏi kiếm thật nhiều tiền đẻ trả nợ để có thể quay về gặp mày cách đàng hoàng. Nhìn cảnh nó vừa học vừa làm vất vả ngược xuôi người còm cõi trong những năm sinh viên, mày có biết người làm mẹ này đã rơi biết bao nước mắt, đáng lẽ ra nó có thể có 1 công việc tốt ở trong đó nhưng nó lại trở về đây làm 1 giảng viên quèn, tất cả cũng chỉ vì mày, tất cả là do mày, trả lại con cho tao.
Bác gái đau lòng đến ngất đi, anh là con trai duy nhất, là cháu đích tôn.
Vậy là bác gái đã không đến kịp, vậy là….KHÔNG, nó không tin, nhìn mà xem anh chỉ đang ngủ say mà thôi, như 1 thiên thần đang ngủ. Nó đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng đưa những ngón tay chạm vào khuôn mặt thanh tú, vẫn còn hơi ấm, đúng là bác gái đã nhầm, anh chỉ đang ngủ. Nó lay anh dậy:
_Anh ak, dậy đi kìa, anh không thấy bác đang khóc sao
_Anh đừng ngủ nướng nữa, xấu lắm
_Anh ak, tuyết rơi rồi kìa, anh nói về đây thực hiện giấc mơ tuyết trắng giúp em mà, anh phải dậy và đưa em đi Sa Pa nghịch tuyết chứ, chúng ta sẽ cùng đắp người tuyết, cùng nhau chạy giữa những cánh đồng tuyết trắng, cùng nhau chơi trò ném tuyết, chẳng phải anh đã hứa với em rồi sao?
_Anh tỉnh dậy và cười với em nek, chỉ cần anh tỉnh dậy em sẽ nói em yêu anh mỗi ngày, em sẽ dính chặt lấy anh không rời, em sẽ nấu cho anh những món ăn ngon nhất, sẽ cùng anh đi đến bất kỳ nơi nào mà anh muốn.Chỉ cần anh tỉnh dậy và nắm lấy tay em, chỉ cần anh tỉnh dậy và nắm lấy tay em mà thôi.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng động vô tình của máy móc, tiếng nói chuyện ngoài hành lang, tiếng bước chân rất khẽ. Nó gục xuống áp vào ngực anh, không nghe thấy gì cả, tại sao tim không đập, tại sao lại im lặng quá, 1 sự im lặng đáng sợ. Nó lay anh dậy, nó lắc thật mạnh bằng tất cả sức mạnh của mình, không có phản ứng gì cả. Có 1 tờ giấy rơi ra từ túi áo trong, là thư anh viết chưa kịp gửi:
Gửi heo xinh đẹp của anh, ngay khi em đọc bức thư này anh đang chuẩn bị để ra đi, anh không đủ can đảm để nhìn em đọc hết bức thư này vậy nên chỉ có thể nhìn em rồi bỏ đi.Vì anh sợ sẽ không cầm được nước mắt, anh sợ khi em sẽ nói không vậy nên anh chọn cách chạy trốn. Dù cho anh rất muốn được bên cạnh em nhưng ông trời lại chia cắt đôi ta, có lẽ chúng ta chỉ như 2 đường thẳng song song. Anh biết mình thật ích kỷ khi đã ra đi mà còn quay trở lại làm xáo trộn cuộc sống của em. Nếu không có anh em cũng vẫn sống rất tốt, vẫn sẽ có người thay anh yêu em. Nhưng anh không thể chịu đựng được, lý trí nói rằng anh nên quên em nhưng con tim thì lại không ngừng thôi thúc anh đến bên cạnh em, anh xin lỗi vì đã không làm chủ được bản thân mình, xin lỗi vì đã mang phiền phức cho em. Em biết không dù cho anh có đau như thế nào, dù trái tim anh như bị xát muối thì anh vẫn hy vọng em được hạnh phúc dù người em chọn là cậu ta. Bởi vì anh biết em và cậu ấy có thể sống hạnh phúc như Tom & Zery:luôn cãi nhau nhưng không bao giờ rời xa nhau. Bởi vì…………….., nụ cười của em là hạnh phúc của anh.
Em biết không anh đã mơ rất nhiều vế ngôi nhà và những đứa trẻ, mỗi buổi sáng thức dậy luôn có em kề bên, vào những ngày nghỉ gia đình chúng ta sẽ đi về nhà ông bà nội ngoại, hay cũng có thể là những chuyến du lịch, picnic. Em sẽ sinh cho anh những đứa con dễ thương giống em và thông minh như anh, sẽ sinh thật nhiều con để chúng có anh chị em chơi cùng không cô đơn như anh. Nếu như giấc mơ đó trở thành sự thật thì chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn, phải không em?
Ngày mai anh sẽ chờ ở sân bay, nếu em đến giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa, không bao giờ rời xa em nữa. Anh chờ em.
Những giọt nước mắt làm ướt nhòe những dòng chữ.
_ Anh đã bỏ rơi em 1 lần rồi bây giờ lại muốn rời bỏ em mãi mãi, xin anh, xin anh đừng tàn nhẫn với em như thế.
Em không làm được gì cho anh cả, em chỉ biết nhận từ anh, anh đã phải chịu đựng biết bao đau khổ còn em chỉ biết trách móc anh, chỉ biết làm 1 con bé nhõng nhẽo, bắt anh làm cái này, cái nọ, em chẳng là gì ngoài 1 kẻ vô tâm.
Em là tên tội phạm đã đánh cắp tình yêu của anh vậy nên anh phải tỉnh dậy và nhốt em vào tim chứ, tại sao anh lại ra đi như thế? Tại sao ? Chính em đã hại anh, chính em đã giết chết anh, là em, là tại em, em mới là kẻ đáng chết.
Không biết bao giọt nước mắt đã rơi, nó tự đấm vào ngực mình, nơi con tim đang rỉ máu. 1 bàn tay đặ nhẹ lên vai nó, giữ chặt tay nó.
_Không phải lỗi của em, là số phận đã an bài, em và anh ấy thuộc về 2 thế giới khác nhau. Hạnh phúc của em chính là niềm vui của anh ấy vì vậy hãy sống thật tốt, thật vui vẻ, hãy sống thay phần của anh ấy, vì anh ấy, vì 1 người đã yêu em hơn cả bản thân mình.
Ngoài kia mưa đang rơi hay là ông trời đang đổ lệ, ở 1 nơi nào đó tuyết đang rơi.
_Nhìn kìa cô bé mặt trăng ôm mặt trời. cậu bé vừa nói vừa đưa tay hướng về phía mặt trời. Cô bé không thấy gì ngoài một vòng tròn to màu đen
_Sao lại như vậy hả anh?
_Là như vậy nek: ngày xưa đã lâu lắm rồi…..
_Chuyện buồn quá anh nhỉ nếu lúc nào mặt trăng và mặt trời cũng được ở bên cạnh nhau thì thật là tốt
_Nếu như vậy thì sẽ không có ban ngày và ban đêm
_Vậy cũng tốt mà
_Nhóc thật là ngốc. Đó là số mệnh và họ phải chấp nhận điều đó. Cậu bé véo vào má cô bé 1 cái và bỏ chạy.
_Đồ xấu xa dám chọc em ak? Anh có chịu đứng lại không hả.
Có 1 cô bé và 1 cô bé đang nô đùa rất vui vẻ trên cánh đồng .
_Em hãy nhắm mắt và cầu nguyện đi anh sẽ thực hiện nó
_Em ước khi mở mắt ra thì ở đây sẽ trở thành 1 cánh đồng tuyết
_Nếu như vậy thì sẽ lạnh lắm và người em sẽ run lên như thế này này. Cậu bé vừa nói 2 tay vừa ôm lấy vai làm ra vẻ rumg rung và co ro.
_Như vậy thì sẽ hết lạnh ngay thôi nek. Cô bé chạy đến dùng đôi bàn tay bé nhỏ cố gắng hết sức dang rộng và ôm chầm lấy thân thể đang rung lên. Em sẽ là mặt trăng sẽ ôm mặt trời và không bao giờ buông.
************The-end**************
(Android)
_______________
༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn
Trả lời nhanh