Tác phẩm : Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn
Tác giả :
Phạm Lữ Ân
Thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp những người tự cho mình quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, nên nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể thôi sợ hãi, và thử nghe theo chính mình?
(Lắng nghe thời thì thầm của trái tim)
Yêu và biết cách yêu là hai điều khác nhau, phải vậy không? Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu - tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấy để vuốt ve, yêu thương, chia sẻ với những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy.
(Đó cũng là khi ta lạc mất nhau rồi)
Cuộc đời này rất giống một nụ hôn, nó có thể khiến bạn hạnh phúc, cũng có thể làm bạn vỡ mộng, nó có thể khiến bạn nhận ra mình yêu, hay nhận ra mình hoàn toàn không yêu. Nó chứa đựng những bí mật mà bạn chỉ khám phá được sau khi đã hoàn thành.
(Hãy kiêu hãnh và tự do, như những chú gà rừng)
Ồ, cuộc đời cũng như hơi thở vậy thôi. Ta không thể hít một hơi dài quá khả năng của mình. Nhưng ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở. Tôi vẫn tin rằng nếu bạn thực sự biết hưởng thụ, bạn luôn thấy mình đã sống rất sâu.
Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…?
( Nếu biết trăm năm là hữu hạn…)
Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đười người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi.
(Bởi ta là con người…)
Niềm hạnh phúc sâu xa và trọn vẹn nhất mà chúng ta cảm nhận được trong tình yêu, không phải khi ta nhận ra rằng mình được yêu mà là khi ta nhận ra rằng mình yêu.
(Bởi vì yêu chính là đã nhận)
Kính tặng ba mẹ, vì đã luôn dạy chúng con sống chính trực và biết yêu thương.
Tặng hai con Phạm Đăng Thuyên và Phạm Đăng Chương, vì những tiếng cười và niềm hạnh phúc vô bờ mà các con mang đến cho ba mẹ mỗi ngày.
Đọc truyện :
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 1
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 2
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 3
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 4
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 5
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 6
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 7
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 8
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 9
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 10
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 11
Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn - Chương 12
ps: mỏi tay khiếp.dẫn hết 12 cái link cũng mún khùng lun.