Đại Ca À Mặc Kệ Tớ Lỡ Thích Cậu Mất Rồi
Nó tên đầy đủ là Nguyễn Bảo Như, học sinh trường …., lớp chuyên toán, là 1 học sinh chăm ngoan còn hắn là Nguyễn Hoàng Nguyên Phong, là tên bạn học chung lớp cấp 3 với nó, là tên chuyên phá phách trong lớp và nổi tiếng khắp trường. Đáng lẽ ra cả 2 đơn giản chỉ là bạn bè bình thường không có chơi thân lắm nhưng vì hắn hay nghịch phá và rủ bạn bè nói chuyện trong lớp học nên cô gép nó ngồi cạnh hắn để bớt bớt đi, rõ ràng là nó không hề muốn 1 chút nào nhưng biết làm thế nào được, lệnh trên đã ban thì có mà chống đằng trời. Nó nghĩ chỉ cần nước sông không phạm nước giếng thì mọi chuyện có thế bình yên trôi qua, và sự thật đúng là như thế, hắn chẳng nói chuyện nhiều với nó, thỉnh thoảng chỉ kêu nó tránh đường cho hắn vì nó ngồi ở phía ngoài mà. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cuối cùng nó cũng phải là người bắt chuyện trước, nhưng mà sự thật là nó là người không biết nói chuyện trừ khi là bạn thân, mà nó với hắn thì có chuyện gì mà nói. Những ngày sau đó nó có thêm 1 nhiệm vụ cao cả là viết giấy xin phép và chép bài hộ hắn, chẳng biết bận bịu công việc to lớn gì mà suốt ngày bỏ học và đổ hết mọi việc cho nó, nó thấy nghi ngờ lắm 1 kẻ suốt ngày không học hành gì như hắn mà cũng được vào lớp chọn của trường, chắc là đi thầy cô gì rồi vì nghe nói nhà hắn cũng có điều kiện mà. Haiz, thật là phiền phức, nhưng mà dù sao cũng không phải quá thiệt thòi vì lần nào cũng được trả công khá hậu hĩnh, lần nào hắn cũng mua kẹo cho nó để cảm ơn, nó còn nghĩ là chắc nhà hắn bán kẹo nên mới thế. Có 1 lần thức đêm xem đá bóng nó ngủ quên mất không chép bài cho hắn, vậy là hắn hét toáng lên
_Bà định đình công đấy ak?
_Tôi không cố ý mà, 1 bữa thôi mà
_Để dồn lại 1 đống không phải sau này chép mệt hơn ak? Bà bận làm cái quái gì hả?
Nó nhìn hắn nghi hoặc, tự nhiên lại lo mình mệt
_Tại tối qua là trận siêu kinh điển, không xem phí lắm
Hắn nhìn nó như 1 sinh vật lạ
_Uầy, bà mà cũng xem đá bóng ák
_Chứ sao, fan Real, fan Cr7 nhá
_Hay nha, vậy để hôm nào thức xem đá bóng tôi sẽ gọi bà
_Ông thích đội nào
_MU
Fan MU thường hiếu chiến và nó thấy điều đó cũng khá đúng với hắn, "đại ca” của trường mà. Kể từ hôm đó 2 đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn, ít ra cũng có điểm chung mà nói, nó không còn cảm thấy những tiết học vô vị nữa. Nó cũng quen thêm mấy đứa bạn của hắn, 1 là Sơn học lớp bên cạnh và 1 thằng em học lớp dưới tên Quân, nhìn ai vẻ ngoài cũng lấc cấc, ngông ngông nhưng mà bản chất thì không đến nỗi tệ. Và nó không còn trách cô vì đã bắt nó ngồi cạnh hắn nữa vì cuộc sống của nó bắt đầu có những mảng vui vẻ hơn, cứ chỉ biết cắm đầu vào học cũng chán. Qua 1 thời gian tiếp xúc nó thấy hắn cũng không xấu như nó tưởng, dù hay quậy nhưng hắn không phải là kẻ xấc xược, thô lỗ chỉ thích đánh nhau, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. 1 lần hắn ốm nghỉ học mấy ngày liền, chắc là hắn ốm thật vì bình thường nếu muốn nghỉ hắn sẽ nói với nó, tự nhiên nó thấy lạ lạ sao ý, bình thường hắn vẫn vắng học nhưng mà mấy hôm nay lại khác, nhân buổi chiều được nghỉ nó bảo Sơn dẫn đi thăm bệnh, bạn bè mà. Trên đường đi Sơn không quên dặn nó đừng nhắc về bố với hắn, nếu không muốn bị ném ra khỏi nhà, thì ra bố hắn đi nước ngoài đã 15 năm nhà hắn còn mỗi hắn và mẹ nhưng mẹ hắn chỉ lo ăn chơi mà không quan tâm đến hắn, thì ra là thế, nó cảm thấy chạnh lòng vì không có sự quan tâm, yêu thương của gia đình mà hắn mới trở nên ngang ngược như thế. Trên đường đi nó chỉ bắt gặp bọn trẻ con và người già, dân ở đây kéo nhau đi nước ngoài cả nên chỉ còn người không đủ khả năng lao động ở lại, nhìn thấy cảnh đó khiến lòng nó không khỏi suy nghĩ, rồi đây sẽ có bao nhiêu đứa trẻ lớn lên như hắn khi mà tư tưởng luôn là không cần học hành mà chỉ chăm chăm đi xuất khẩu lao động. Đang suy nghĩ mung lung thì xe phanh lại trước mắt nó là ngôi nhà 2 tầng to và rộng, trước sân có 1 giàn hoa màu tím và những chậu cây cảnh rất đẹp, đúng là nhà giàu có khác, nó bẽn lẽn theo chân thằng Sơn vào trong, và choáng không những vì nội thất bên trong căn nhà mà còn vì cảnh tượng hiện ra trước mắt: hắn và Quân đang ngồi chơi game, chẳng có vẻ gì là đau ốm cả, bực mình nó để mấy lốc sữa xuống bàn, lôi mấy quyển vở trong cặp ném cho hắn, thật đúng là phí tiền sữa mà.
_Tưởng ông nằm bẹp dí, ai ngờ…..tôi về đây
_Đã mất công đến rồi thì ngồi chơi đã, mấy khi mới có dịp, thằng Quân kéo nó ngồi xuống ghế và rót nước.
Còn hắn thì vấn dán mắt vào màn hình máy tính và chỉ buông được 1 câu
_Cảm ơn
Thằng Quân giải thích
_Anh ấy ốm thật chị ak, dưới chân trái trúng 1 nhát nên mới không đi học được chứ em biết anh không nỡ bỏ chị mà ở nhà thế này đâu
Quân đang nói thì bị cái nhìn sắc như dao của hắn chặn lại không dám ho he gì nữa, nó nhìn xuống, có vết băng ở chân thật.
_Chuyện vặt ấy mà, mai tôi đi học rồi, không phải lo, hắn trấn an
Nó vội vàng chống chế
_Ai mà thèm quan tâm, chẳng qua vì sẵn được nghỉ học nên mới đi thôi
Nói thì nói vậy nhưng mà mặt nó đang đỏ lên, làm thằng Quân lại có thêm cớ để chọc, nó liền bỏ vào nhà bếp với Sơn phụ làm bánh, chiều hôm đó cả bọn được 1 bữa no nê dù cái miệng hắn cứ chê này nọ nhưng cuối cùng vẫn chén sạch. Cho đến lúc nó về cũng không gặp mẹ của hắn, chẳng biết bác ấy làm gì mà tới giờ cơm tối cũng không chịu về nữa.