Nhâm nhi 1 cốc, cafe đắng. Rít 1 hơi, cái đắng của thuốc lào. Nhả khói ra, như sương mù sáng sớm. Nhấp cafe, như người say ngậm mật. Khói có đắng, rồi khói cũng biến mất. Cafe đắng, rồi cafe vẫn tan. Người có đến, rồi người cũng sẽ đi mất. Những vết thương, vẫn sẽ chẳng bao giờ lành.
Ngẩng mặt lên trời, ta vẫn cười ngạo ngễ. Đời có say, thỳ ta vẫn cứ bay. Ai trong đời, mà chẳng có lúc say. Nhưng say rồi, ta sẽ gọi tên ai. Ai trong đời, mà chẳng có lúc yêu. Yêu cho nhìu, để rồi tuyệt vọng cũng bấy nhiu.
Nước mắt rơi, nhưng người nào có thấu. Trái tim a, đã tan nát tự bao giờ. Nhỳn e quay bước, mà lòng đầy vương vấn. Tự nhủ lòng, như vậy tốt cho e hơn...
Tibu đã viết:Ngẩng mặt lên trời, ta vẫn cười ngạo ngễ. Đời có say, thỳ ta vẫn cứ bay. Ai trong đời, mà chẳng có lúc say. Nhưng say rồi, ta sẽ gọi tên ai. Ai trong đời, mà chẳng có lúc yêu. Yêu cho nhìu, để rồi tuyệt vọng cũng bấy nhiu.
...Tibu...
cái này là đạo thơ hay đối thơ ? . cuối mặt xuống đất, khóc lặng thầm . người đả đi, nhưng ta vẩn đứng chờ . ai trong đời, mà chẳng có lúc sai . Nhưng sai rồi, thì ta mới biết lổi . Ai trong đời mà chẳng có lúc hận . Hận cho nhiều, rồi cũng xa trời . (xa trời = chết ).
Khắc tên e, lên muôn vàng kí ức. Tự nhủ lòng, e là của ai kia. Một ai kia, mang cho e niềm hạnh phúc. Những hạnh phúc, xứng đáng thuộc về e. Ko như a, chỉ biết nói thành lời. Mãi vẫn là, người đứng phía sau e...
S2diamon đã viết: cái này là đạo thơ hay đối thơ ? . cuối mặt xuống đất, khóc lặng thầm . người đả đi, nhưng ta vẩn đứng chờ . ai trong đời, mà chẳng có lúc sai . Nhưng sai rồi, thì ta mới biết lổi . Ai trong đời mà chẳng có lúc hận . Hận cho nhiều, rồi cũng xa trời . (xa trời = chết ). củng tâm hồn ngệ sĩ ha