[Topic] Tổng hợp truyện của Vo_tonq_danh_meo

Trang 1, 2, 3Chuyển đến trang
ID Topic: 29288 • Có 4,740 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#11 - @348768
22/08/2014 07:47
Hôi bia
Tôi là phóng viên của báo Lá Ngón, có trụ sở tại 69 Hai Bà Tưng, Hà Nội, được cử vào tận Biên Hòa, xuống tận hiện trường vụ hôi bia để viết bài. Lúc tôi có mặt ở hiện trường thì gần như không còn dấu tích của vụ hôi bia nữa, chỉ thấy đoạn đường đó lổn nhổn toàn đá hộc, hai bên vỉa hè thì lố nhố những đám người tụ tập rất đông. Thấy tôi ngơ ngơ, một phụ nữ trung niên tiến lại và đon đả chào mời:
- Mua bia không cháu? Bia mới hôi hôm qua xong, còn tươi lắm!
- Bao tiền một lon?
- Chỗ người nhà, lấy cháu 5 nghìn.
- 2 nghìn bán không?
- Đệt, trả rẻ thế? Cháu có biết cô đã phải chiến đấu, giành giật, đánh đổi cả liêm sỉ, cả danh dự mới cướp được số bia này không?
- Nếu quy ra danh dự của cô thì cháu chỉ trả 1 nghìn, thế có khi vẫn hớ đấy! Bởi vì nó mất giá lắm rồi!
Mua bán xong, tôi cầm lon bia ra ngồi dưới gốc cây bên đường rồi giật nắp tu ừng ực cho đỡ khát. Đúng là bia hôi có khác, uống chẳng thơm gì, chỉ thấy hôi xì. Tôi quay sang lân la bắt chuyện với một ông cụ bên cạnh:
- Cụ ơi, sao chỗ này lại tụ tập đông người thế cụ nhỉ?
- À, chúng tôi ngồi chờ xe chở hàng đi qua để hôi của mà! Giống như hôi bia hôm trước ấy!
- Nhưng bây giờ đi qua đoạn này, tài xế họ cảnh giác rồi, chằng néo hàng hóa cẩn thận, đi chậm rãi, làm sao mà có hàng rơi cho cụ với mọi người hôi được chứ?
- Cậu không thấy sao? Chúng tôi đã cho đặt rất nhiều tảng đá hộc to khắp mặt đường, leo qua những khối đá ấy chắc chắn ôtô sẽ bị nghiêng, hàng hóa có buộc cẩn thận cỡ nào thì cũng phải văng ra…
- Thế cơ ạ? Vậy từ sáng đến giờ cụ hôi được nhiều chưa?
- Hôm nay là giữa tuần, xe đi lại ít nên cũng không ăn thua, mới được có 3 chai nước mắm, hai con gà và một cái nồi cơm điện. Nếu là ngày cuối tuần chắc chắn phải được gấp ba bốn lần thế này.
- Ôi, ngon thế cơ ạ?
- Đương nhiên! Bà con khu này giờ nghỉ buôn bán, bỏ ruộng nương, trẻ con cũng nghỉ học, tất cả chuyển sang nghề hôi của hết. Lão thấy như thế là đúng đấy! Cậu tính xem, làm ruộng vất vả, cực nhọc quần quật cả năm cũng chỉ được vài tạ thóc, trong khi đi hôi của thế này thì chỉ một lúc là có vài trăm nghìn luôn. Ví dụ như vụ hôi bia hôm trước, lão tay yếu, chân chậm, mắt mờ rồi, thế mà vẫn còn vồ được 3 thùng, bán đi cũng được gần 5 trăm. Giá như lão mà còn thanh niên, còn có sức đạp được chúng nó ra, còn sức giành giật thì có khi hôm ấy lão phải kiếm được cả triệu bạc chứ chả ít! Mong sao trời thương, cho lão sức khỏe để lão đi hôi được đều đặn, có thu nhập ổn định, chứ giờ mà ốm đau, nghỉ một ngày là tiếc đứt ruột cậu à!
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#12 - @348769
22/08/2014 07:49
- Dạ, cụ cứ lo xa quá, con trông cụ vẫn khỏe mạnh lắm, chắc vẫn còn phải đi cướp được vài năm nữa!
- Hi vọng thế! Mà, hình như cậu không phải người vùng này?
- Vâng, con là nhà báo ở ngoài Hà Nội, vào đây viết bài thôi ạ!
- Nhà báo thật á? Vậy cậu chụp ảnh lão rồi đăng lên báo được không? Lão thích lên báo lắm!
- Dạ được ạ, cụ tạo dáng đi, để con chụp!
- Không, không phải chụp bây giờ, đợi tí nữa, lúc lão đang hôi của ấy, lúc đó hãy chụp, mà nhớ chụp rõ mặt nhé, thế mới nổi tiếng được. Giống như cái bà gì ở đầu phố ấy, cái ảnh bà ấy ôm thùng bia vừa cướp được rồi cười toe toét được đăng rộng rãi trên rất nhiều các trang mạng, bên dưới là hàng chục ngàn lượt like và còm-men, dẫu hầu hết đó là những còm-men văng tục chửi bậy thì cũng vẫn đáng tự hào lắm chứ…
Câu chuyện của tôi và ông cụ bị cắt ngang khi có một thằng nhỏ hùng hục chạy từ đầu phố về rồi hớt hải thông báo:
- Có một chiếc xe tải chở lợn sắp đi qua, mọi người chuẩn bị sẵn sàng hôi lợn.
Đúng thật, chiếc xe chở lợn đang rì rì tiến tới. Lúc lăn qua những tảng đá hộc, nó nghiêng ngả, xiêu vẹo như chực đổ. Tiếng lợn kêu eng éc đầy thảm thiết trên thùng. Một con khỏe nhất húc tung cái thanh chắn ở *** xe rồi phi xuống đất, tức thì, cả đàn ồ ạt nhao theo. Chỉ chờ có thế, đám người chầu chực ở ven đường nãy giờ đồng loạt xông ra, cả lũ người lợn nháo nhác, người túm chân, kẻ chụp đuôi, kẻ vồ đầu, tiếng người la hét, tiếng lợn gào thét tạo nên một khung cảnh hoảng loạn nhưng khá vui mắt. Cuộc cướp giật đã xong, có kẻ may mắn, hả hê với những hai con lợn quắp trên tay, có kẻ thì tiu nghỉu vì chẳng được con nào.
Thật tiếc là ông cụ vừa nói chuyện với tôi lại rơi vào trường hợp không may mắn ấy, lão cứ ngồi thừ ra vỉa hè, mặt nghệt đi, nhìn đến tội. Tôi bèn tới gần lão rồi hỏi han an ủi:
- Thôi, không sao cụ ạ! Còn nhiều cơ hội khác mà!
- Lão suýt bắt được nó rồi đấy, nhưng tại nó giãy khỏe quá, còn tay lão thì yếu, nên không giữ được. Chỉ bực mình một điều là đã không vồ được thì chớ lại còn bị nó ỉa một bãi vào mặt.
Thế nhưng lão ấy chẳng buồn được lâu, bởi chỉ một lát sau lại có một xe tải chở Kotex chạy qua. Lần này, lão không còn chịu cảnh tay trắng nữa mà đã cướp được tới hai bịch Kotex khá to, loại siêu mỏng, có cánh. Tôi lại gần chia vui với lão:
- Sướng nhé, hai bịch này mà bán thì cũng được hơn trăm là ít, cụ nhỉ?
- Đáng bao nhiêu mà bán hả cậu! Tôi sẽ mang về cho đứa cháu gái nhà hàng xóm dùng. Tôi để ý lâu rồi nên tôi biết, đến ngày đèn đỏ, nó chẳng có gì dùng cả, cứ để không như vậy, nhìn thương ơi là thương…
Lại một chiếc xe tải nữa đang chạy tới. Tôi quay sang nhìn lão rồi giục:
- Có xe đến kìa cụ, sao cụ và mọi người không chuẩn bị hôi đi?
- Xe chở phân đấy cậu ạ! Bọn tôi tuy làm nghề hôi của thật, nhưng cũng biết điểm dừng, cũng phải có lòng tự trọng của mình chứ, đến cả phân mà cũng vồ nữa thì nhục quá!
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#13 - @348770
22/08/2014 07:56
Vì sao em vẫn ế?
Mình là gái, quê Yên Bái, tròn 20 tuổi vào năm ngoái. Nói về nhan sắc thì nhìn xuống không ai bằng mình, nhìn lên mình cũng chẳng kém ai. Mình có đôi mắt đen láy, long lanh, mỗi tội bị lác, nhưng mà chỉ lác cái mắt bên trái thôi, bên phải vẫn bình thường; miệng lúc nào cũng tươi rói nhờ hàm răng trên vẩu lên, gần chạm mũi; da mặt rất mịn màng, nhẵn thín, căng mọng, mỗi tội mụn trứng cá và mụn đầu đinh mọc chi chít. Thêm nữa, mình cũng rất biết cách ăn diện bằng những chiếc quần soóc ngắn đến tận mông, áo phông trong suốt như túi ni-lông, ngực thường xuyên thả rông.
Ấy vậy mà không hiểu một điều tại sao mình vẫn chưa có người yêu, trong khi mấy đứa bạn mình, toàn những đứa vừa điêu vừa kiêu, thì lại được rất nhiều anh ngỏ lời yêu, rồi săn đón nuông chiều, cho tiền chi tiêu, dẫn đi ăn bún riêu. Họ có lứa có đôi hạnh phúc biết bao nhiêu, còn mình sao vẫn lẻ loi trong những đêm cô liêu, một mình buồn hiu, rồi trằn trọc, vằn vọc, rồi những ngón tay mơn man, mê miết, rồi hơi thở nặng nhọc, da diết, rồi lăn ra ngủ quên lúc nào không biết…
Thực ra thì cũng có vài ba anh tán tỉnh mình chứ không phải là không có. Nhưng các anh ấy cứ như những cơn mưa bóng mây, chợt đến rồi lại vội đi ngay, để lại mình ngơ ngẩn loay hoay…
Ví như lần ấy, có anh chàng nhìn rất ngoan, buổi đầu hẹn hò rủ mình đi ăn bún ngan. Lúc ăn, mình lấy hộp tương ớt để cho vào bát bún thì xóc và bóp mãi nó không chịu ra mặc dù tương vẫn còn rất nhiều, chắc tại lâu lắm không có ai ăn nên chỗ tương ở phần miệng hộp đã khô cứng lại. Mình nghiến răng gồng hết sức bóp thật mạnh thì nghe tiếng “Roẹt!!!!”. Cả bãi tương to tướng phụt thẳng vào mặt chàng, tương bắn cả vào mắt, xộc vào lỗ mũi, chảy ròng ròng xuống cổ, nhỏ tong tong xuống áo… Chàng ta rú lên rồi chạy thẳng vào toilet chùi rửa. Lát sau ra thấy hai mắt chàng đỏ ngầu, bỏng rát. Thành ra cả bữa chàng chẳng ăn được miếng nào, cứ ngồi dụi mắt, ôm mặt xuýt xoa vì xót, vì đau, làm mình lại phải ăn luôn hộ cả bát bún của chàng. Đợi mình ăn xong, chàng chở mình về, mình ngồi sau xe, gục đầu vào lưng chàng rồi hỏi bằng giọng nũng nịu:
- Hôm nào mình lại đi ăn nữa anh nhé?
- Để anh xem đã, có gì anh sẽ gọi!
Chả biết anh ấy xem cái gì mà từ đó đến nay đã hơn 2 năm rồi vẫn chưa thấy anh ấy gọi lại.
Anh thứ hai thì không rủ đi ăn mà lại đưa đi dạo. Đó là một buổi chiều, gió dìu dịu, nắng hiu hiu. Anh chở mình vòng vèo rồi dừng lại ở bên một ao bèo, cạnh vườn dưa leo, hai đứa đứng tình tứ ôm eo. Cách đấy không xa, có một đám thanh niên cởi trần mặc quần đùi, da đen thui đang đá bóng rất vui. Bất chợt, quả bóng bật ra và lăn tới chỗ mình. Anh thủ môn hùng hục chạy theo nhặt bóng. Mình thấy vậy thì nhảy ra rồi hô to:
- Để em đá cho!
Thế nhưng hình như anh thủ môn này bị nặng tai hay sao ấy mà vẫn thấy anh ấy cắm đầu chạy tiếp. Kệ, mình cứ đá. Bóng nẩy lên đúng tầm chân, mình lao tới tung một cú vô lê cực mạnh bằng mu bàn chân phải theo tư thế ngả bàn đèn. BỤP!!!! Bóng đi rất căng và chính xác, trúng giữa chym của anh thủ môn. Sau tiếng hét đau đớn, anh ta nằm vật ra đất, hai tay ôm chặt chym, quằn quại, giãy giụa, mắt trợn ngược, miệng ú ớ không thành tiếng. Đám thanh niên đang đá bóng thấy đồng đội bị nạn thì lập tức chạy lại, rồi một thằng hét lên:
- Nó bị thọt dái lên cổ rồi! Đưa nó đi cấp cứu mau, nhanh không là hỏng mất!
Một tên khác lao tới túm ngay lấy cổ áo của anh bạn đi cùng mình rồi gằn giọng:
- ĐKM, bạn gái mày đá thọt dái em tao, mày còn không mau đưa em tao đi cấp cứu? Dái nó mà có mệnh hệ gì thì tao sẽ chém chết cả họ mày!
Sau khi đưa thủ môn đến bệnh viện, không thấy anh ấy quay lại đón mình nữa. Đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng anh ấy đưa mình đi chơi…
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#14 - @348771
22/08/2014 08:00
Anh thứ ba thì buổi đầu hẹn hò lại rủ mình đi xem phim. Thực ra thì trước đến giờ mình ít khi xem phim lắm. Nếu có xem thì cũng đợi lúc vắng vẻ rồi đóng cửa xem một mình, và phải đeo tai nghe, vì nếu để hàng xóm nghe thấy những tiếng kêu của diễn viên trong phim, họ sẽ đánh giá mình là đứa con gái hư hỏng. Thế nên, trong khi anh đang chảy nước mắt vì thương cho số phận bất hạnh của nhân vật trong phim thì mình cũng chảy nước mắt vì ngáp ngủ. Sau khi cố gắng ăn hết hai túi bỏng và hút cạn 2 cốc Pepsi, mình ngả đầu vào vai anh thì thầm:
- Anh xem vui vẻ nhé! Em ngủ tí đây! Lúc nào đến cảnh nóng thì gọi em!
Đang ngủ ngon, chợt thấy anh đập đập vào vai, mình choàng tỉnh rồi hỏi anh bằng giọng hớt hải:
- Đến cảnh nóng rồi hả anh? Đâu? Đâu?
- Không phải cảnh nóng, anh chỉ nhắc em là ngủ thì ngáy nhỏ thôi, em ngáy to quá mọi người không nghe được diễn viên đang nói gì, họ đang chửi ầm lên kia kìa.
Mình ậm ừ rồi lại gục xuống vai anh ngủ tiếp. Được một lát lại thấy anh đập đập:
- Gì nữa đây anh? Đã bảo đến cảnh nóng hãy gọi em cơ mà…
- Em ngồi thẳng dậy đi, anh phải ra nhà vệ sinh chùi rửa tí đã.
- Sao thế?
- Nước dãi của em chảy ướt hết vai áo anh rồi, mùi lại tanh tanh, thôi thối, chịu không nổi em ạ!
Nói rồi anh phi thằng vào nhà vệ sinh, rất lâu, rất lâu mà không thấy anh quay lại. Mình chạy đi khắp các nhà vệ sinh nam để tìm anh nhưng cũng không thấy, gọi điện thì anh tắt máy…
Sau ba lần tưởng như tình yêu đã gõ cửa, ấy vậy mà cuối cùng lại ngã ngửa vì chửa một lần được nếm vị ngọt của tình yêu. Đang lúc sốt ruột thì có đứa bạn mách nước:
- Hay mày đi chùa cầu duyên đi, biết con Tưng không? Cũng ế như mày đấy, thế mà đi chùa phát là có luôn.
- Có người yêu luôn á?
- Không, có thai luôn!
Nghe vậy, mình cũng muốn thử một lần xem sao. Sắp cái lễ lên chùa, nếu được thì tốt, không thì cũng coi như là một cách để tìm sự thanh thản trong tâm hồn. Thấy mình ngơ ngác trước cổng chùa, mấy bà bán hàng đã đon đả chào mời:
- Vào chùa cầu duyên hả em? Để chị sắp lễ cho, lễ chị sắp chuẩn lắm!
- Giá cả thế nào chị?
- Giá chung thôi, lễ 20k thì chỉ có hương và hoa, 50k thì có thêm hoa quả, 70k thì thêm chai rượu nữa, tùy em chọn!
- Sắp cho em cái lễ 10k, đầy đủ hoa quả và rượu nhé!
Mình kính cẩn đặt lễ, thắp hương rồi quỳ rạp xuống nền, lầm rầm khấn vái. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy một con bé đứng ngay phía trước, chổng mông vào mặt mình, hình như nó cũng vừa đặt lễ và cũng đang chắp tay khấn vái.
- Con điên kia, tao đang quỳ khấn mà mày đứng trước mặt tao thế à? Hóa ra nãy giờ tao toàn vái mông của mày à? Mày có tin tao đập vỡ mặt mày ngay tại đây không? Mày ăn gì mà ngu thế? Cái loại đàn bà vô duyên như mày thì có chó nó yêu, đi chùa làm gì cho mất công. Biến đi chỗ khác để bà khấn!
Con bé nghe xong thì sợ xanh mặt rồi từ từ lẩn mất. Khấn vái xong xuôi, mình chầm chậm rảo bước vãn cảnh chùa, rồi ngồi nghỉ ở một cái ghế đá cũ dưới gốc cây đa đang nở hoa bung bét. Một cảm giác rất bình yên trào dâng trong lòng. Đúng là cảnh chùa thanh tịnh có thể khiến con người ta thánh thiện hơn, thanh thản hơn, trong trẻo hơn, nhẹ nhàng hơn, và biết mở lòng yêu thương nhau hơn. Đang thả hồn theo những xúc cảm thư thái, chợt một giọng nói nhẹ nhàng bên tai kéo mình về với thực tại:
- Xin lỗi, anh có thể ngồi cạnh em không?
- Dạ…được ạ!
Anh chàng này nhìn cũng khá ổn, khuôn mặt vuông vức, má bánh đúc, sơ mi cài hết cúc, trông rất nghiêm túc. Hình như anh ấy có ý định tán tỉnh mình thì phải?! Chẳng lẽ vừa mới dâng lễ xong mà đã có tác dụng rồi sao? Biết thế này đi chùa từ hồi còn học cấp 2 có phải ngon không!
- Em có hay lên chùa dâng hương không?
- Dạ có ạ! Tuần nào em cũng đi, em thích sự bình yên và thanh thản nơi đây…
- Vậy, ngoài đi chùa, em còn sở thích nào nữa không?
- Nhà em nuôi tới ba con chó, em rất thích chơi đùa với chúng, cho chúng ăn, rồi tắm, rồi chải lông cho chúng, đi ngủ cũng ôm chúng lên giường, xa chúng một ngày là nhớ không chịu nổi. Em yêu động vật lắm, đặc biệt là chó!
- Nghe em nói vậy, anh ước gì mình là con chó! Con gái bây giờ hầu như là thực dụng, ham vật chất, tìm được người con gái thích đi chùa, lại biết yêu thương động vật như em thật là hiếm lắm! Mà, lát nữa, anh có thể mời em ăn trưa không? Em nhận lời nhé?
- Dạ…vâng ạ!
- Thế em thích ăn gì?
- Mình đi ăn thịt chó anh nhé? Lâu rồi em không được ăn, thèm quá!
- À...ừ… Đợi anh tí, anh có điện thoại…
Rồi anh chàng vội vã đứng dậy, vừa nói chuyện điện thoại vừa bước dần ra phía cổng. Ấy vậy mà quay đi quay lại đã không thấy anh ấy đâu nữa. Mình chạy khắp sân chùa, ra cả ngoài vườn, ngoài đường tìm mà cũng không thấy. Đệt, tưởng sắp được bữa thịt chó no nê, ai ngờ… Đã dâng lễ lên chùa khấn vái mà tình hình vẫn không khả quan. Phải làm sao để mình có người yêu đây? Haizzzz….
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#15 - @348772
22/08/2014 08:03
Nhịp đập Sea Games
Chuyên mục “Nhịp dập SEA Games” đã có cuộc trò chuyện chớp nhoáng với ông Qwety Phun-Ra-Ga, trưởng đoàn thể thao Myanmar, nước chủ nhà của SEA Games 2013 khi ông vừa bước từ trong nhà vệ sinh ra.
- Xin chào ông! Ông nghĩ sao về những ý kiến cho rằng trọng tài đã thiên vị chủ nhà Myanmar và xử ép Việt Nam?
- Thiên vị chủ nhà đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của sân chơi SEA Games từ rất lâu rồi. Tôi thấy đây là một nét đẹp mà rất hiếm đại hội thể thao nào khác trên thế giới có được. Vậy thì thay vì kêu ca phàn nàn, tại sao chúng ta không cùng nhau bảo tồn và phát huy truyền thống ấy, để cho nó ngày một phổ biến hơn, bành trướng hơn? Trước đây, khi SEA Games tổ chức ở các nước khác, Myanmar chúng tôi cũng bị xử ép rất nhiều. Vậy thì bây giờ tới lượt chúng tôi xử ép lại, có cái gì lạ đâu mà bạn phải gào lên? Chúng tôi làm vậy cũng chỉ để đảm bảo tính công bằng cho SEA Games.
- Nhưng tại sao trọng tài lại chỉ tập trung vào xử ép Việt Nam?
- Cái này là lỗi của Việt Nam thôi! Ai bảo các bạn tranh giành vị trí thứ 2 với Myanmar làm gì? Nếu các bạn cứ lẹt đẹt ở cuối bảng như Đông Timo hay Campuchia thì chúng tôi xử ép các bạn làm cái đéo gì?
- Nhưng ông không sợ Việt Nam và các nước khác sẽ nộp đơn khiếu nại lên ban tổ chức vì bị trọng tài xử ép quá lộ liễu hay sao?
- Càng nhiều đơn khiếu nại chúng càng mừng, bởi vì theo quy định thì muốn nộp đơn khiếu nại phải đóng 100 đô. Thời gian xem xét đơn khiếu nại là một tháng. Đến khi có kết quả khiếu nại thì SEA Games cũng qua lâu rồi, chả ai quan tâm nữa!
- Thế tại sao các ông không xử ép Thái Lan? Họ đang dẫn đầu kia kìa!
- Chúng tôi quan niệm thể thao không chỉ để đua tranh thấp cao mà còn phải phục vụ cho mục đích ngoại giao. Như bạn đã biết thì tỉ lệ chênh lệch giới tính ở Myanmar chúng tôi hiện nay rất lớn, 10 nam thì chỉ có 6 nữ. Thành ra đàn ông Myanmar đang FA và ế vợ rất nhiều. Sau SEA Games này, chúng tôi dự tính sẽ đưa khoảng 10 triệu nam thanh niên sang Thái để chuyển giới nhằm cân bằng lại tỉ lệ dân số. Phía Thái Lan đã nhận lời giúp đỡ với điều kiện chúng tôi phải để họ về nhất ở SEA Games lần này.
- Vậy ông đánh giá thế nào về lối chơi của đội tuyển bóng đá nam U23 Việt Nam tại SEA Games năm nay?
- Về lối chơi thì tôi không dám đánh giá vì tôi chỉ được xem Việt Nam đá có hai trận, và trận nào cũng được khoảng 10 phút là tôi lại ngủ gật. Hình như năm nay đội hình của các bạn khá mạnh. Nghe nói các bạn có Phi Sơn được mệnh danh là Ronaldo của Việt Nam, có Văn Quyết là Lampard của Việt Nam, có Hoàng Văn Phúc là Mourinho của Việt Nam…
- Thế nhưng Việt Nam lại thua Malaysia 1-2 và bị loại ngay từ vòng bảng, để rồi phải hứng chịu rất nhiều chỉ trích và phẫn nộ của người hâm mộ. Ông nghĩ sao?
- Tôi nghĩ việc người hâm mộ chỉ trích và trút giận lên các cầu thủ Việt Nam là không đúng, bởi vì nếu ở trận đấu ấy các cầu thủ Malaysia không ghi được bàn thì Việt Nam đã thắng 1-0 và hiên ngang vào bán kết. Như vậy các cầu thủ Malaysia chính là người có lỗi khiến Việt Nam bị loại. Tại sao người hâm mộ Việt Nam lại chỉ trích các cầu thủ của mình trong khi người gây ra lỗi lại là các cầu thủ Malaysia? Thật quá bất công!
- Vậy theo ông, Việt Nam cần phải đầu tư vào những môn thế mạnh nào, quy mô ra sao để có thể đạt được thành tích cao nhất tại các kỳ SEA Games sắp tới?
- Để đạt thành tích cao tại SEA Games thì đừng có dại gì mà đầu tư vào đào tạo vận động viên hay là mua thiết bị tập luyện làm gì cả, vì nó rất mất thời gian và hiệu quả không cao. Việt Nam hãy dùng tiền đó để đút lót, hối lộ cho các quan chức của Liên đoàn Thể thao Đông Nam Á, giành lấy quyền đăng cai SEA Games. Việc gì thì khó chứ còn hối lộ và đút lót thì tôi nghĩ nó là sở trường của Việt Nam rồi. Khi đã là chủ nhà SEA Games, các bạn có quyền đưa các môn thế mạnh của mình vào nội dung thi đấu, cắt bỏ những môn mà các bạn còn yếu kém; bạn cũng sẽ được trọng tài thiên vị, xử ép các đối thủ khác. Đó mới là cách nâng cao thành tích nhanh nhất và hiệu quả nhất!
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#16 - @348773
22/08/2014 08:04
- Nếu Việt Nam là chủ nhà SEA Games, ông nghĩ chúng tôi nên đưa những môn thi đấu nào vào để có thể đạt thành tích cao?
- Tôi đã từng sống ở Việt Nam một thời gian nên tôi biết, thanh niên Việt Nam rất giỏi đánh phỏm và phang lô. Nếu hai môn này được đưa vào thi đấu tại SEA Games thì chắc chắn Việt Nam không có đối thủ. Tôi có anh bạn Việt Nam có khả năng tính lô chính xác đến 90%, chỉ tiếc là đến tối, kết quả lại thường xuyên rơi vào 10% còn lại.
- Ngoài hai môn đó ra, ông thấy Việt Nam còn mạnh ở môn nào nữa?
- Tôi nghĩ hôi bia và đút cháo cũng là những môn mà nếu được đưa vào thi đấu thì huy chương vàng rất khó tuột khỏi tay Việt Nam.
- Vâng, vậy với tư cách là trưởng đoàn thể thao của nước chủ nhà, ông có nghĩ rằng đây là một kỳ SEA Games thành công không?
- Cho đến giờ phút này thì tôi thấy khá hài lòng! Ngoài sự cố 2 trọng tài bị đánh chết và một thành viên trong ban tổ chức bị hành hung thì có thể nói SEA Games lần này đã diễn ra rất thành công, thể hiện đúng tinh thần thể thao cao thượng, thắt chặt hơn mối quan hệ gần gũi thắm thiết của các nước trong khu vực.
- Vâng, xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện! Phóng viên Kim Chửng, chuyên mục “Nhịp dập SEA Games”, Đài BCS, tác nghiệp tại Myanmar.
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#17 - @348775
22/08/2014 08:14
Đêm noel định mệnh
Noel năm trước đối với tôi là một dấu mốc chói lòa, kết thúc quãng đời 20 năm đằng đẵng FA, chấm dứt 20 Noel liên tiếp ngồi nhà làm bạn với nữ hoàng Ozawa qua cái laptop Toshiba, rồi quằn quại với đống chăn ga, chân dạng ra, mồm rên la, xuýt xoa…
Vào cái đêm Noel năm ấy, khi mà trên tay tôi đã cầm cuộn giấy, phim cũng đã mở sẵn ra đấy thì từ cái loa của con laptop Toshiba bất thình lình phát ra tiếng “BUZZ” làm tôi giật mình. Rồi một cửa sổ chat yahoo hiện lên màn hình với cái nick rất gợi tình: “gái_đoan_trang_ăn_mặc_hở_hang”. Trên cái avatar là ảnh của một em mặt tươi như hoa, tạo dáng điệu đà; cái áo phông bó sát lại hở cổ khiến bộ ngực quá khổ như chực lòi ra. Từ lúc biết chat yahoo đến giờ, đây là lần đầu tiên được gái BUZZ nên mắt tôi hoa đi, những ngón tay lẩy bẩy, lắp bắp gõ trên bàn phím:
- Em ơi, hình như em BUZZ nhầm người rồi đấy?
- Ơ, anh không nhận ra em à? Em là Hậu, con cô Môn nhà ở cuối thôn đây! Lần trước anh xuống nhà em mua thuốc chữa bệnh trĩ ấy!
- À, anh nhớ rồi! Tại hôm ấy em mặc áo kín cổ quá nên anh không nhận ra.
- Mà anh uống thuốc của nhà em thấy thế nào? Trĩ đã thụt vào chưa?
- Không những không thụt vào tí nào mà lại còn thò ra ngoài nhìn như củ khoai em ạ! Thế đêm nay là Noel, em không đi chơi với người yêu hay sao mà lại ngồi nhà?
- Anh đừng nhắc đến người ấy nữa, em với người ta chia tay rồi, tất cả những hạnh phúc và khổ đau giờ sẽ chỉ còn là kỉ niệm mà thôi!
- Bọn em chia tay khi nào?
- Lúc 6h chiều nay anh ạ! Em đang cô đơn và lạnh lẽo quá! Ước gì lúc này có anh ở bên để sưởi ấm tấm thân em!
- Em khỏi ước! Anh đến đây!
Vậy là tôi lao ra khỏi nhà với con wave alpha, hăm hở chạy qua đón nàng. 20 năm rồi, Noel chỉ ở nhà nằm giường, nay lại được phi ra đường nên trong lòng trào dâng một cảm giác lâng lâng rất khác thường. Từng con gió thốc vào mặt, vào tai, lạnh tê tái, vậy mà tôi vẫn thấy rất khoan khoái; cái rét buốt tưởng như đã ở mức cùng cực nhưng sao trong người tôi vẫn thấy bồi hồi, rạo rực; đường xá thì đông đúc, người xe thì chen chúc, mà sao cái cảm giác hạnh phúc nó cứ thôi thúc trong lòng, khi thì râm rỉ, lúc lại ngọt ngào.
Tôi đến nơi thì nàng đã đứng đó, trời lạnh mà nàng vẫn mặc áo bó, phơi ra bộ ngực đầy, thập thò, lấp ló.
Người ta nói: “Thế gian được ngực hỏng mông, còn nàng thì lại căng phồng cả hai”. Vừa nhìn thấy tôi, nàng đã mỉm cười tươi tắn rồi chìa ra một món quà được gói rất xinh xắn:
- Tặng anh! Chúc anh Noel ấm áp!
Ôi mẹ ơi! Bao năm nay tôi chỉ quen với việc mất tiền mua quà tặng gái, thậm chí nhiều lần tặng còn bị gái nó ném thẳng quà vào mặt. Vậy mà hôm nay tôi lại được hưởng cái vận may này. Cầm món quà trên tay, tôi run run, hồi hộp rồi bộp chộp bóc ra ngay, xem bên trong có cái gì hay…
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#18 - @348776
22/08/2014 08:18
- Quần sịp à? Đẹp quá! Cảm ơn em! Sao em biết anh thích màu vàng?
- Tại lần trước anh xuống nhà em mua thuốc, lúc anh cúi xuống em đã dòm được!
- Nhưng sao em biết là anh mặc size này?
- Thì em cũng nhìn bên ngoài rồi đoán cái bên trong thôi.
- Em quả thật là cô gái có óc phán đoán tinh tế. Thế giờ em muốn đi đâu? Mình ra Bờ Hồ nhé?
- Bờ Hồ gió lắm anh ơi!
- Vậy ra nhà thờ nhé?
- Nhà thờ đông lắm anh ạ! Em muốn mình đi chỗ nào đó ấm áp, yên tĩnh, có điều hòa hai chiều, có nóng lạnh…
- À, anh biết rồi! Quán café gần nhà anh, có đầy đủ các thứ đó luôn!
- Không! Mình đi chỗ nào mà anh có thể mặc thử được cái món quà em vừa tặng ấy! Em muốn xem anh mặc nó có đẹp không…
Đã đến nước này rồi thì việc gì phải giả vờ ngu ngơ cho nó mất thì giờ. Nhà nghỉ thẳng tiến. Nói là vào đó để mặc thử quần cho nàng xem, nhưng khi tôi mới chỉ kịp xỏ được một bên chân vào cái sịp vàng thì nàng đã nhào tới giật tung nó ra. Rồi nàng vồ lấy tôi như con chó sói bị bỏ đói lâu ngày. Cũng may, tôi gỡ được tay nàng ra rồi thì thào:
- Từ từ đã em, tại em không nói trước nên anh chưa chuẩn bị Ba Con Sói.
- Anh coi thường em quá rồi đấy! Anh nghĩ em là loại con gái dễ dãi, hư hỏng, sợ lây bệnh cho anh nên anh phải dùng Ba Con Sói chứ gì?
- À không, anh không có ý đó, chỉ là anh sợ em bị dính bầu thôi.
- Thì sáng mai anh mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho em uống là được mà!
- Nhưng anh nghe nói uống cái đó hại người lắm em ạ!
- Toàn nói bậy! Em uống suốt, có sao đâu!
Thế là thôi, chả còn gì phải lăn tăn nữa! Trong căn phòng yên tĩnh, hai trái tim si tình (dục) xoắn lấy nhau hùng hục, lăn qua lăn lại, quằn quại như bị bệnh dại. Tôi đê mê tận hưởng đêm Noel đầu tiên của đời thằng đàn ông. Công nhận, đi chơi Noel sướng thật, thảo nào các bạn trẻ lại thích đi chơi Noel đến thế! Cứ thế này thì tôi muốn đêm nào cũng là Noel…
Thấm thoắt đã một năm trôi qua, một Noel nữa lại tới. Thế nhưng năm nay tôi không được đi chơi Noel nữa rồi, tôi phải ở nhà bế con. Con tôi đã được gần 7 tháng. Thằng bé kháu khỉnh, thông minh lắm, mỗi tội nhìn mãi chẳng thấy điểm nào giống tôi. Tính ra, từ cái đêm Noel đó đến lúc vợ tôi đẻ chỉ vẻn vẹn có gần 6 tháng. Hình như vợ tôi đẻ hơi nhanh thì phải? Ở đây có bạn nào có vợ đẻ nhanh như thế không? Các bạn chờ mình tí nhé, vợ đang gọi mình thì phải, không biết có chuyện gì…
- Em ơi, em gọi anh à? Có chuyện gì thế?
- Con ỉa rồi, đi lấy nước rửa *** cho con nhanh lên!
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#19 - @349447
25/08/2014 14:06
Nhịp dập noel
Chuyên mục “Nhịp dập Noel” đã có cuộc phỏng vấn nhanh với ông Ôn Khát Lành, chủ nhà nghỉ Bồn Lanh trên đường Nguyễn Chí Thanh khi ông đang ăn sáng tại quán cháo lòng tiết canh ở gần chợ Nhà Xanh.
- Chào ông, nhìn ông có vẻ mệt mỏi, mắt thâm quầng, chắc đêm qua là Noel nên ông thiếu ngủ?
- Đúng vậy! Nhà nghỉ Bồn Lanh của chúng tôi có hơn 20 phòng, phòng nào cũng rầm rầm, huỳnh huỵch, rên rỉ cả đêm. Tôi không ngủ được một phần vì ồn, một phần vì sợ nhà sập, nhưng lý do chính là bởi những âm thanh đó khiến tôi thấy trong người bứt rứt rất khó chịu.
- Theo ông thời tiết lạnh giá của năm nay liệu có khiến cho số lượng người đi chơi Noel giảm bớt?
- Tôi nghĩ là không, vì bây giờ những người đi chơi Noel hầu như họ đều chọn vào nhà nghỉ để chơi cho nó ấm áp và yên tĩnh, vậy nên thời tiết bên ngoài không quan trọng với họ lắm. Cũng vẫn còn những người lạc hậu thích ra Bờ Hồ hoặc đi nhông nhông ngoài đường, nhưng thành phần này rất ít, họ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm nếu so với những người chọn vào nhà nghỉ mà thôi.
- Đêm qua nhà nghỉ của ông kín phòng chứ?
- Không phải kín mà là cháy phòng! Tôi đã phải thuê một đội vệ sĩ hơn chục người với trang bị súng đạn đầy đủ đứng trước cửa để đuổi khách, nếu không họ sẽ tụ tập xô đẩy, đập cửa phành phành đòi thuê phòng, rồi sinh sự, chửi bới…
- Vậy ông thấy Noel năm nay có điều gì khác so với các năm trước không?
- Nếu như những năm trước phải đến 8h tối chúng tôi mới kín phòng thì năm nay tất cả các phòng đã được đặt hết từ 2 ngày trước Noel. Đó là điều đáng mừng, bởi nó chứng tỏ các bạn trẻ đã biết cách đón Noel một cách có ý thức hơn. Năm nay, đối tượng đi chơi Noel cũng đã được mở rộng. Nếu như năm ngoái khách vào thuê phòng hầu hết là các bạn thanh niên thì năm nay có rất nhiều đôi là các em thiếu niên, các cô chú trung niên, thậm chí là các cụ lão niên cũng vào thuê phòng. Như thế nghĩa là Giáng Sinh đã thực sự là của mọi người, mọi nhà, mọi lứa tuổi, chứ không chỉ là của riêng các bạn trẻ nữa…
- Nhà nghỉ của ông có gặp sự cố gì trong đêm Noel không?
- Có! Mọi năm chúng tôi chỉ cần 300 cái bao cao su là thoải mái cho khách dùng. Vậy mà năm nay chúng tôi đã chuẩn bị hẳn 500 cái mà vẫn không đủ, dẫn đến tình trạng cháy bao cao su. Tôi phải huy động nhân viên chạy tới các hiệu thuốc để mua bổ sung ngay trong đêm nhưng các hiệu thuốc cũng không còn hàng. Cuối cùng đành phải mua thuốc tránh thai khẩn cấp về để phát cho khách dùng tạm.
- Theo ông thì nguyên nhân của sự cố cháy bao cao su là do lượng khách tăng hay là do sức khỏe của người Việt Nam đã tăng?
- Do sức khỏe chứ anh! Những năm trước, trung bình mỗi cặp vào thuê phòng chỉ dùng hết 3 cái, nhưng năm nay, cặp nào ít nhất cũng phải 5 cái. Rõ ràng, đàn ông Việt Nam chúng ta đã mạnh lên rất nhiều rồi. Cứ đà này, tôi tin là chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, chúng ta sẽ đuổi kịp các anh da đen Châu Phi.
- Ngoài sự cố đó ra, còn điều gì khiến ông ấn tượng không?
- Còn chứ, đó là lúc có hai đôi cùng lao tới giành cái phòng mà khách vừa trả xong. Ai cũng nói là mình đến trước và chờ trước, không đôi nào chịu nhường đôi nào. Cuối cùng, tôi đành phải cho cả hai đôi ấy thuê chung một phòng, mà cái phòng ấy lại chỉ có mỗi cái giường đơn thôi.
- 4 người mà có mỗi cái giường đơn, vậy thì ngủ thế nào được?
- Họ đi chơi Noel cơ mà, có phải đi ngủ đâu. Tuy là 4 người nhưng chả mấy khi họ cùng nhau nằm mà thường là một người quỳ, một người bò, không thì một người nằm, một người ngồi xổm, hoặc là một người bám đầu giường, người kia đứng dưới nền nhà. Đâu vào đó cả mà.
- Vậy với tư cách là một người kinh doanh dịch vụ nhà nghỉ, ông có mong muốn hay đề xuất gì không?
- Tôi thấy mỗi năm chỉ có một Noel là hơi ít, nó không đáp ứng đủ nhu cầu đi chơi Noel rất cao hiện nay của nhân dân ta. Do đó, tôi tha thiết mong Đảng, Nhà nước và Chính Phủ hãy ban hành quy định cho phép mỗi tháng Noel một lần. Như vậy, chắc chắn doanh thu của các nhà nghỉ chúng tôi sẽ tăng gấp hàng chục lần, nghĩa là chúng tôi sẽ đóng thuế cho nhà nước nhiều gấp chục lần, tiền thuế đó để xây dựng Việt Nam giầu mạnh, sánh ngang với các cường quốc năm châu, như vậy có phải là tốt hơn rất nhiều không?
- Vâng, xin cảm ơn ông về bài phỏng vấn!
Phóng viên Kim Chửng, Chuyên mục “Nhịp dập Noel”, đài BCS, tắc nghiệp tại chợ Nhà Xanh.
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Hình đại diện của thành viên
#20 - @349449
25/08/2014 14:45
Nhà ngoại cảm
Cái biệt thự này nằm ở vị trí đắc địa nhất của con phố với lối kiến trúc đặc trưng của Ý, pha thêm một tí phong cách Nga, kết hợp hài hòa với hoa văn của Mỹ, lại được trang trí rất kỹ bằng những họa tiết theo kiểu chùa chiền, và để tránh bị làm phiền, chủ nhà đã buộc một con chó rất to ngay trước cổng. Ấy vậy mà sáng nay vẫn có hai kẻ đang chổng mông lấp ló, ngó đầu vào trong. Con chó dữ thấy vậy sủa lên ông ổng. Lập tức, một mụ đàn bà từ trong nhà lao ra:
- Hai đứa ăn mày bẩn thỉu kia, sáng ra đã ám quẻ trước cửa nhà người ta thế hả? Cút ngay!
- Dạ không, chúng tôi không phải ăn mày, chúng tôi đến gặp thầy.
- À, thế ra hai vị đến tìm thầy, xin mời vào! Xin mời vào!
Vậy là hai vợ chồng già quê mùa đó được dẫn vào trong. Sự bóng bẩy, xa hoa, hào nhoáng của ngôi biệt thự khiến họ choáng ngợp. Họ cúi gằm, rón rén từng bước rụt rè như thể sợ rằng nếu họ bước mạnh chân, một viên gạch lát nào đó sẽ bung ra, một cánh hoa thơm ngát nào đó sẽ rụng xuống, và họ có bán cả gia sản đi cũng không đủ để bồi thường.
- Dạ thưa thầy, có khách đến nhờ thầy ạ!
- Bảo họ đợi đó, không thấy tôi đang ăn sáng à?
Người đàn ông vừa nhai nhồm nhoàm vừa gắt lên bằng một giọng bực bội. Rồi hắn nhăn mặt nuốt ực một phát, dồn cả đống thức ăn đang phùng lên trong miệng vào cổ họng, cái cổ họng uỳnh to lên, nhìn thấy rõ một cục trồi ra. Đợi cho cái cục ấy xuôi xuống, hắn mới cất giọng lè nhè:
- Mà sáng nay bà mua trứng vịt lộn ở đâu mà già thế?
- Dạ, tôi mua của mụ béo đầu làng ạ!
- Đã bảo là đừng mua ở chỗ mụ ấy nữa mà, hàng của mụ ấy ế, già và nhiều lông lắm. Tôi nghe đồn là ở chợ Phồn có cô Sồn bán trứng vịt lộn rất non và to, lại ít lông nữa. Sáng mai qua đó mua cho tôi nghe chưa. Thế còn hai vợ chồng nhà kia, tới tìm ta có việc gì?
- Dạ, vợ chồng tôi nghe tiếng tăm của thầy đã lâu, nhưng nay mới gom góp, vay chạy được một ít, đến nhờ thầy tìm hộ xác đứa con trai tôi, nó chết oan lắm thầy ơi!
- Chết oan thế nào?
- Nó cướp ngân hàng, bị người ta đánh chết, vứt xác xuống sông Hồng.
- Chà, chết oan thế này thì chắc là vong chưa siêu thoát được đâu. Nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm đi tìm xác, tìm mộ, tìm hài cốt, và với giác quan của một nhà ngoại cảm, ta đã có thể khoanh vùng được vị trí cái xác rồi.
- Thật vậy sao? Ở đâu? Ở đâu hả thầy?
- Chỉ có hai khả năng, một là vẫn ở dưới nước, hai là đã bị dạt lên bờ. Ngoài ra, thật khó có khả năng nào khác nữa.
- Thầy có thể khoanh vùng cụ thể hơn không ạ? Ví dụ như là ở đoạn nào, thuộc địa phận nào ạ?
- Cái này thì còn phải xem đã…
- Xem gì hả thầy?
- Xem vợ chồng nhà ông bà vay chạy, gom góp được bao nhiêu nữa chứ!
- Dạ đây, có bao nhiêu, vợ chồng tôi xin gửi thầy tất, nhờ thầy giúp cho.
- Ừ, cũng tạm được. Theo như những gì ta thấy thì xác của con trai ông bà hiện đã dạt lên bờ và được một ai đó chôn trong vườn chuối cạnh bờ sông. Một điều kì lạ là trong khi tất cả các cây chuối khác đều xanh tươi, hoa trái sum suê thì cái cây chuối nơi có chôn xác của con ông bà lại héo hon và gẫy gập. Có lẽ vì con trai ông bà thiêng quá nên đã báo hiệu để ông bà dễ tìm thấy cậu ta chăng? Bây giờ ông bà cứ về đi, sáng mai đến đây, tôi sẽ đưa ông bà tới vườn chuối.
- Dạ, xin nghe theo lời thầy ạ!
(Nokia 2690)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
[download=blue]o0oTrảm Phong Bango0o[/download]
[download=red]o0oTạp Chí Android Gameo0o[/download]
[download=green]o0oLều Báo Androido0o[/download]
Trang 1, 2, 3Chuyển đến trang
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự