Lão gác đêm Jonas Pepper sửa lại chiếc mũ dạ mùa đông ngay ngắn trên mái đầu điểm bạc, thắt lại chiếc khăn len thô choàng cổ và buồn bã nhìn lên bầu trời thăm thẳm, có vầng trăng khuất nửa trong mây.
Thở rít khàn khàn, lão cúi lom khom, tay cầm chiếc đèn lồng bằng sắt tỏa ánh sáng nhợt nhạt trên mặt đất giá băng, ẩm ướt. Lão đưa chiếc đèn lồng ngang khuôn mặt còn khá đầy đặn, khi xem kỹ cây nến, lão lẩm bẩm:
- Không phải loại nến tốt mà ta thường mua ở Philadelphia. May lắm được đến cuối phiên gác là cùng!
Lão cắm cúi lê bước trên con đường lầy lội, băng qua những ngôi nhà thưa thớt. Những ngôi nhà này im lìm ngả bóng trên mặt đường phủ sương mù. Trong màn đêm, ánh trăng tỏa một màu sáng bạc mờ ảo và những sợi khói thoát ra từ những ống khói cong queo.
Vừa đi Jonas vừa đung đưa cái chuông tạo nên những tiếng rung đơn điệu như một lời than vãn.
Đã hai giờ rồi, mọi sự bình yên!… Hai giờ, mọi sự bình yên!… Xa xa những con sói đáp lại bằng những tiếng hú thê lương. Từ bãi biển rất gần đó sực lên thứ mùi hổ lốn của tảo bị hư thối, của cá, nhựa đường, cây cỏ, cây gai và trội hơn cả là mùi của biển cả.
Bây giờ, Jonas cứ lội bì bõm dọc bờ biển ngổn ngang những mảnh vụn còn vướng lại khi nước thủy triều xuống. Sụp đến tận cổ chân xuống một lỗ đầy bùn nhão, lão suýt ngã, bật lên những tiếng nguyền rủa. Trước mặt lão những căn lều thấp lè tè chồng chất trên đồi cát trên bờ biển, lão đi qua sườn một con thuyền làm dở, rồi lủi thủi bước trên triền dốc thoai thoải choài ra đến biển. Lão dừng lại và quan sát bến cảng.
Một tàu buôn lớn đến từ Boston, chiếc Nancy Taplin đang cắm neo. Xa hơn, hàng nghìn chim hải âu gọi nhau huyên náo cả một vùng cát rộng.
Jonas tiếp tục bước những bước chểnh choảng, xiêu vẹo. Lão lắc mạnh chuông át cả tiếng kêu chát chúa của những con chim hải âu. Lão luồn lách giữa một con thuyền đang sửa chữa và một con thuyền chỉ còn trơ bộ khung. Đoạn đường này lão rất ghét đi qua trong những buổi tuần tra. Lão biết chắc chắn những rắc rối phiền phức nếu có xảy ra cho lão chính là ở đoạn đường này. Tuy nhiên lão cầu mong những kẻ xấu, bọn trộm cắp, lang thang bụi đời và những bọn lưu manh đủ mọi chủng loại khác sẽ nhận ra lão hay ít ra cũng nghe được tiếng chuông của lão mà bỏ đi nơi khác.
Lão nâng chiếc đèn lồng lên ngang đầu, rung lên một hồi chuông mạnh mẽ, đứng lặng im. Lão lắng nghe và đảo mắt nhìn khắp lượt quanh bãi biển rồi lão quay trở lại, bước xuống dốc, rẽ về phía đồi. Bỗng ngay lúc đó, lão chợt thấy… Một bóng đen vừa xuất hiện sau chiếc thuyền buồm, nó lướt qua bãi cát lấp loáng ánh trăng đi như chạy về phía một căn lều nhỏ và biến mất trong bóng đêm. Cách lão vài bước, một con mèo đen, như chiếc bóng kia vụt nhảy xuống, rít lên giận dữ với lão và cũng nhảy từng bước cồng cồng về hướng túp lều nhỏ.
Jonas hít không khí qua kẽ răng, đánh rơi cái chuông và chiếc đèn lồng. Nghiêng ngả giật lùi, va phải con thuyền buồm, bám chặt khung thuyền để giữ thăng bằng và kêu thảng thốt:
- Mụ phù thủy Augusta Stowecroft làng Godolphin đã trở về thật rồi! A! Điềm gở! Tai họa lớn rồi!
Toàn thân run rẩy, lão nhặt lấy chiếc đèn lồng đã tắt ngấm nằm lăn lóc trên sỏi. Lão mò mẫm tìm cái chuông. Bỗng lão nhận thấy vào lúc đó, đến từ cảng, một tiếng kêu răng rắc của một thanh xà bị gãy. Lão quên hẳn chiếc chuông, lẫn mụ phù thủy.
Cách đây chừng trăm mét, một chiếc tàu lớn chỉ còn nửa vạt buồm đang tiến về phía cảng. Nó len lỏi qua vách núi dựng đứng, lởm chởm đá, chạy dài về phía cuối bãi biển. Khi mũi thuyền va phải đá, nó khựng lại. Một phần tàu vỡ nát, chỉ còn lại cái khung, nằm nghiêng hẳn một bên nhưng mũi buồm vẫn hướng về ngôi làng Godolphin như một ngón tay trỏ đầy thách thức chìa ra.
Lúc này từ trong con tàu phát ra một tiếng súng ngắn cùng một tiếng kêu giận dữ và tiếp theo là hàng loạt tiếng nổ.
Bầy chim biển hoảng loạn bay rợp cả một vùng, che lấp hầu hết cột tàu như một đám mây bông giấy trắng.
Jonas sững sờ, đứng lặng người. Lão nhìn thấy một số người xuất hiện trên boong tàu, chạy về phía cột buồm, nháo nhác lao xuống biển. Một số khác nhảy đu lên dây cột buồm. Lão giật bắn người khi một viên đạn rít ngang tai, lão nấp vội sau sườn một con thuyền hư. Trên tàu, các thủy thủ bám vào dây buồm cũng lần lượt nhảy xuống biển, mong thoát khỏi cơn cuồng nộ của một gã khổng lồ mặt đầy râu ria, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm súng lục, đang sải những bước dài qua boong tàu.
Gã khổng lồ kêu lên như tiếng tù và trong sương mù. Hắn nhảy lên cột buồm, mình trần để lộ râu rậm dài xuống tận ngực đầy lông lá, trông thật hung bạo và bẩn thỉu. Hắn gầm lên bằng thứ giọng pha trộn hỗn tạp, một thứ ngôn ngữ rất khó nghe:
- Lũ người ngu xuẩn! Nát rượu! Bọn bây không thể lật nhào con tàu Reine Anne của ta lên những mỏm đá này được đâu! Hãy chờ ta tóm bọn bây và cắt cổ tất cả… Ta sẽ…Ta sẽ…!
Hắn thở hào hển, giận dữ bắn vào thủy thủ, nhưng trong cơn điên loạn những viên đạn bay ra từ khẩu súng trong tay hắn( Tiếp Ở Dưới)