Tác giả: Miệt Tuyên
Thể loại: tình yêu, tự sự.
Nội dung:
Hôm nay trời mưa tầm tã, âm u cả ngày làm tôi... chợt nhớ em. Khi ấy em nói rất thích mưa, tôi đã hỏi em:
-Tại sao em thích mưa thế?
Em đã mỉm cười dịu dàng nhìn tôi:
-Tại vì mưa là một sự gột rửa cho mọi thứ. Nhưng đối với em, mưa làm em cảm thấy bình yên và giúp em thả lỏng để có thể thoải mái yêu anh như cách mình thích.
Tôi nghi hoặc hỏi:
-Nhưnh chẳng phải chúng ta đang yêu nhau đấy sao?
Em nhìn tôi rồi lại nhìn về hướng những đám mây đang trôi bồng bềnh trên bầu trời rồi nói khẽ:
-Đúng vậy chúng ta... đang yêu nhau.
Và em lại im lặng. Chính bởi vì sự im lặngvà cô đơn của em đã cuốn hút tôi, làm tôi không thể dừng yêu và tìm hiểu con người của em. Dần dần, tôi cũng đã hiểu ra sự kì lạ của em.
Em là người trong tổ chức chống lại gia đình tôi, chính em đã nói cho tôi biết như vậy. Nhưng ngay vài ngày sau đó, em chỉ còn cái cơ thể lạnh lẽo không hơi ấm. Em đã bị chính tổ chức của mình giết chết vì không hoàn thành nhiệm vụ sát hại tôi. Hôm ấy cũng trời mưa tầm tã, cũng là ngày hôm nay, ngày em xa tôi.
Đứng dưới mưa, tôi khóc, người ta nói rằng con trai một khi khóc vì ai đó thì người đó nhất định là một người rất quan trọng. Đối với tôi, em quan trọng hơn cả sinh mạng của mình. Tôi đưa tay lên hứng giọt mưa, em nói em thích mưa, vậy chắc lúc này em cũng đang ngắm những giọt mưa lạnh này phải không? Vậy hãy nghe tôi nói, tôi... rất rất yêu em, rất yêu em...