Chap 10:
Lúc này tôi chợt mỉm cười vì điệu bộ nhí nhảnh của bé Huyền, tôi chợt cảm thấy thật ấm áp trong lòng. Ấy thế mà cái bọn lớp tôi nào chịu để yên. Những tiếng châm chọc bắt đầu nổ ra: – Chu choa, chàng làm gì mà để nàng giận dỗi thế kia – Nhỏ My lên tiếng, đây là một nhỏ nữa phải nói là khá dễ thương, tuy có hơi đẫy đà dư cân nhưng vẫn được chán. Ban đầu tôi chẳng để ý em nó mấy, mãi sau này có cơ hội ngồi cạnh mới thấy em nó cũng đáng yêu không kém gì Huyền “của tôi”. – Vợ chồng cãi nhau là con cái buồn lắm, chậc – Thằng Phương quắn lên tiếng làm vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ – Buồn cái con chuồn chuồn, im đi thằng cờ hó – Tôi vờ bực mình nói – Im cái con chim tao nè – Thằng quắn lại xoắn tôi, nó chỉ tay vào “chỗ đó” của nó thật Tôi lúc này dù đang tính chửi nó nhưng cũng bất giác phì cười. Bé Huyền nãy giờ phải chịu trận trước lũ con gái lém lỉnh kia giờ mới lên tiếng: – Mấy người thôi đi ha, lát tui ghi tên nói chuyện trong giờ học là cô xử mấy người sau – Em nó lôi quyền tổ trưởng ra mà nạt Thằng Phương quắn lúc này dù muốn hay không thì nó cũng phải lẳng lặng quay đi, mồm chửi rủa: – Lùn mà cứ thích đú! – Ông mới nói gì? – Bé Huyền lúc này có vẻ bực thật – Dạ, không ý em là chị làm tổ trưởng tốt quá, công tư phân minh, đáng là tấm gương cho mọi người học tập – Nó lại xỏ xiên – Hahaha… Tràng cười nổ ra trong cả lớp. Bỗng tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Tôi và bé Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm, em nhìn tôi bẽn lẽn cười khì rồi lại quay lên. Vừa lúc ấy thì Vivi bước vào: – Bạn có thể cho lùi vô trong cho mình ngồi được không? … Tôi hơi sững người nhưng vẫn tỏ ra là mình vẫn bình thường, vội lùi vô trong vì hồi nãy đã lấn qua chỗ của Vivi: – À, ừm… tui xin lỗi, Vivi ngồi… đi – Tôi khẽ nói Nàng im lặng chẳng đáp, lại lôi tập vở ra và chăm chú đọc. Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì thái độ của nàng nhưng thôi chắc nàng đang có chuyện buồn, tôi cũng lôi sách vở ra mà tụng vì lát nữa cô Sử sẽ dò bài lấy điểm. Và rồi giờ học cũng đến, cô bắt đầu lật sổ Nam Tào ra, cả đám học trò ở dưới im thin thít, đứa nào đứa nấy giả vờ cắm đầu nhìn vào vở vì theo anh tôi cho biết: “Mấy ông thầy bà cô kinh lắm chỉ cần nhìn mắt là biết đứa nào chưa học bài, mỗi lần bị dò bài thì mày cứ đừng nhìn thằng mặt bả, cứ giả vờ cúi xuống đọc bài cho tao”. Tôi lúc bấy giờ cũng chẳng tin lắm nhưng hôm nay thì tôi cũng buộc phải tin mà thôi. Vivi thì nãy giờ có vẻ là chăm chú học bài nhưng giờ lại thả hồn đi đâu, nàng cứ nhin ra ngoài cửa sổ rồi mang vẻ mặt trầm ngâm. Cô Khoa dạy sử nhìn nàng rồi cất tiếng gọi: – Em Trần Tú Vi lên bảng trả bài nào! Nàng có vẻ như chưa nghe thấy, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản ban đầu. Cô lại nói: – Em Tú Vi lên bảng! – … – Tú Vi! – Cô nói như mắng Tôi lúc này lấy tay đẩy nhẹ cô nàng một cái. Vivi chợt giật mình đứng dậy, nàng lấy vở đem lên đọc bài. Tôi hơi ngạc nhiên vì Vivi bình thường rất nghiêm túc trong giờ học mà sao hôm nay lại lạ thế nhỉ? Nhưng tôi cũng không lo lắng quá vì sau nửa tháng học chung, tôi biết Vivi học rất giỏi và chăm học, chưa bao giờ thấy nàng quên làm bài tập hay học bài cả, trái hẳn với tôi, chưa bao giờ biết học bài là gì. Thế mà hôm nay: – Em làm gì mà tôi gọi em không nghe? – Cô gằn giọng hỏi – Dạ… em, em xin lỗi cô – Vivi lí nhí trả lời, em lúc này như con mèo con, bé nhỏ và đáng thương biết chừng nào. – Ừm, được rồi vậy cô đọc cho tôi phần “Công xã nguyên thuỷ” coi nào! – Dạ… dạ thưa cô, em… em chưa học ạ! – Nàng trả lời trong ánh mặt ngạc nhiên của cả cô Khoa cũng như cả lớp. Tôi cũng vậy mặc dù tôi cũng lờ mờ biết rằng em đang có chuyện buồn. – Về chỗ, lần sau tôi kiểm tra lại! – Cô có vẻ vẫn còn nương tay vì Vivi là một học sinh ngoan và chăm học, rất hay phát biểu xây dựng bài. Em từ từ tiến về chỗ ngồi trong ánh mặt ngạc nhiên của cả lớp và cả… tôi. Em nhẹ nhàng ngồi xuống, gục đầu xuống bàn. Tôi khẽ hỏi em: – Vi hôm nay bị sao vậy? Có gì không vui hả? – … – Đừng buồn nha, tui bị điểm kém quài có sao đâu, Vivi học giỏi vài bữa gỡ lại nhanh thôi mà – Tôi vẫn cố an ủi nàng – Kệ… tui – Vivi ngẩng mặt lên, mắt em lúc này đã đỏ hoe, em đưa tay lên dụi nước mắt, phải nói lúc đó tôi thấy thương em vô cùng, chỉ muốn ôm em vào lòng và dỗ dành em thôi.
Chap 11:
Rồi em lại gục xuống. Tôi chẳng dám nói thêm gì nữa vì sợ Huyền nhìn thấy và bởi em đã nói mặc kệ em rồi. Tôi giả vờ như chẳng để tâm nữa, quay mặt lên trên và tiếp tục nghe giảng. Buổi học hôm đó trôi đi trong lặng lẽ. Trưa hôm ấy trời mưa rất to, mặt đường lầy lội, bé Huyền níu tay tôi đứng núp mưa và rủ tôi chạy mưa ra lấy xe về. Tôi chợt nhận ra rằng, dù thế nào thì tôi cũng cần quan tâm đến bé Huyền hơn vì em luôn coi tôi là một chỗ dựa dù rằng có không vững chắc và luôn em vẫn luôn tin tưởng ở tôi. Tôi cười nhẹ, lòng cảm thấy khá hơn một chút. Tôi và em đứng sát nhau, 2 đứa chạy ù ra ngoài, trên đầu chỉ có 2 chiếc cặp che bớt đi cơn mưa ngày thu ấy. Tiễn bé Huyền ra về xong, tôi cũng dắt con Wave ghẻ ra, lấy chiếc áo mưa màu xanh biển mà mẹ tôi dặn luôn để trong cốp phòng trời mưa ra định khoác vào. Chợt tôi khựng lại vì ở mé đường bên kia, Vivi toàn thân ướt sũng bởi cơn mưa quái ác, 2 tay em ôm lấy thân người nép sát vào mái che của quán cà phê đối diện, em run lên từng chập. Khoảnh khắc đó tôi nhìn em bằng ánh mắt thương hại, không, phải nói là thương cảm mới đúng vì nhìn Vivi lúc này thật tội nghiệp, ngoài trời từng cơn gió cứ chực chờ thổi qua để rồi lại làm em tôi tái tê vì cái lạnh. Tôi thương em vô cùng, tim tôi như vỡ vụn ra từng mảnh, bờ môi em khẽ rung, tôi nhìn em đáp rằng: – Em về kẻo trời mưa mau…! Vivi quay đầu nhìn về phía tôi, mặt em lộ rõ sự ngạc nhiên nhưng em cũng nhanh chóng quay đầu nhìn sang hướng khác, chẳng biết lúc này em có đang khóc hay không mà tôi nhìn thấy những giọt nước lấm tấm rơi trên đôi má hồng hảo đáng yêu ấy. Những gì em làm hôm nay khiến tôi cảm thấy khó hiểu và tôi cũng ít nhiều tội nghiệp cho em, thường ngày em đâu có vậy, cô bé băng sương nguyệt lãnh của tôi đâu rồi? Trước mắt tôi bây giờ là một người con gái với thân thể ướt đẫm nước, 2 tay ôm chặt lấy nhau những mong xoá đi cái lạnh giá của cơn mưa đang hối hả trút xuống. Thoáng chút ngập ngừng, tôi dắt xe tới chỗ em ngồi, quên cả mặc áo mưa. Em biết tôi đang tới, em nhìn tôi, ánh mắt em buồn vời vợi, em buồn, tôi cũng không vui. Tôi gạt chân trống chiếc xe của mình, chậc, ướt sũng cả người, tôi ngồi phịch xuống cạnh em. Em chẳng thèm nhìn sang, trong tim tôi lúc này là cả một mớ hỗn độn. Đi với Huyền tôi luôn cảm thấy vui vẻ và tìm được ở em niểm an ủi lớn lao, nhưng cảm giác khi ở bên Vivi là khác hẳn, mỗi lần em chọc cười tôi, tôi cảm thấy ấm ở trong tim, chân tay tôi như đóng băng, chẳng còn biết làm gì nữa. Có phải tôi đã sai, tôi đã sai ngay ngày đầu hay không? 2 đứa ngồi cạnh nhau, một khoảng lặng xuất hiện, em cứ nhìn những hạt mưa cứ rào rào không ngớt, tôi nhìn em, tôi cảm thấy em lúc này sao mà nhỏ bé, sao mà đáng thương thế. Ngoài cổng trường lúc này chỉ còn lác đác vài 3 đứa học sinh chờ phụ huynh đón núp mưa dưới tán cây xà cừ trăm tuổi. Tôi nhìn em hồi lâu, tôi đánh liều mở lời: – Vivi có chuyện gì buồn à, kể cho tui nghe đi! Nàng lặng lẽ không đáp. – Kể ra cho nó nhẹ lòng, Vivi cứ như vậy tui cũng thấy… buồn lắm á – Tôi an ủi em Em lại không nói gì. Tôi quay sang nhìn thì em 2 mắt em đã đỏ hoe hết cả rồi. Em đưa tay lên lau nước mắt, cảnh tượng này tôi đã thấy 2 lần trong một ngày, nó làm tim tôi cảm thấy nhức nhối, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, vỗ về và an ủi em thôi. Ngày xưa còn chập chững cua gái, kinh nghiệm của tôi là nếu con gái khóc thì cứ ôm là đổ ngay. Nhưng bây giờ kế bên tôi cũng có một cô bé đang rơi lệ nhưng tôi không xem em là đối tượng tán tỉnh hoặc chí ít là lúc đó… tôi nghĩ em chỉ là một người bạn thân mà thôi. Tôi thu hết can đảm, tôi vòng tay qua tựa đầu em vào vai tôi, em cũng không phản kháng trái lại em còn dựa sát vào người tôi mà khóc, nước mắt em rơi ướt bờ vai tôi, tôi cảm thấy quặn thắt trong tim nhưng chẳng biết cách nào gỡ được nút thắt ấy. Bất thần em lên tiếng, em nói trong tiếng nấc nghẹn: – Ba Vi… bỏ mẹ con Vi… đi theo… người khác rồi H ơi Em càng khóc to hơn, mãnh liệt hơn. Tôi càng ôm em chặt hơn, tôi muốn mình trở thành một bờ vai vững chắc để giúp em vượt qua nỗi đau này. Thật tình thì tôi cũng chẳng biết phải an ủi em làm sao vì tôi chưa trải qua mất mát gì trong gia đình cả, gia đình tôi rất đầm ầm và hoà thuận, ba mẹ tôi luôn vui vẻ với nhau, thỉnh thoảng còn chọc ghẹo nhau cứ như vợ chồng son vậy. Từ đầu năm em đã nói với tôi rằng em là con một, thế nên khi ba mẹ chia tay thì em hẳn nhiên cảm thấy rất buồn.
Chap 12:
Tôi đưa tay lên vuốt mái tóc em như cách an ủi duy nhất tôi có thể làm vào lúc này. Em tiếp tục thổn thức: – Hồi nhỏ ba thương Vi lắm, hức… Chẳng biết sao mà giờ… giờ ba… ba bỏ Vi với mẹ mà… theo… người đàn bà khác, hức… – Em lại oà khóc – … – Tôi im lặng lắng nghe em – Ba nói ba… với mẹ… không còn thương nhau nữa… cuộc sống nhiều bất hoà, nên ba… ba bỏ Vi mà đi rồi H ơi, Vi buồn lắm, hức… – em nằm yên trong lòng tôi, em thỏ thẻ nhìn thương lắm. – Thôi Vivi đừng có buồn nữa, có… có H đây rồi – Tôi lại ôm em chặt hơn Em cứ đưa tay lên lau nước mắt, tôi cũng thế, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho em, không để những giọt lệ buồn cứ tồn tại mãi trên gương mặt tiểu thư xinh xắn của em. Ngoài trời thì mưa rất to, bên lề đường hôm ấy, 2 đứa học trò, một nam một nữ ôm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau cả về thể chất lẫn tinh thần. Em lúc này đã không khóc nữa, tôi biết ý nên cũng từ từ buông em ra mặc dù trời vẫn còn lạnh lắm. Một khoảng lặng như thưởng lệ lại xuất hiện giữa cả 2, em sau khi thút thít cả buổi thì giờ chắc còn ngại ngùng, tôi khẽ liếc thấy gương mặt em đỏ ửng cả lên. Tôi lúc này cũng chẳng khác mấy, nhưng là thằng con trai thì phải chủ động, chị 2 tôi đã từng nói như thế. Tôi hỏi em: – Còn buồn nữa không cô nương? – Tui… tui đỡ ùi – Em bẽn lẽn trả lời, nhìn em như con mèo con, rất đáng thương và cũng đáng yêu nữa – Khóc ướt hết áo tui rồi mà buồn được gì nữa ha – Tôi chọc em như muốn phá tan không khí nặng nề – Vô… vô duyên! – Em lại lí nhí rồi, cơ mà sao tôi cứ bị rung động thế nhỉ??? Trời vẫn đang mưa, từng cơn gió lướt qua làm 2 đứa run lên từng chập. Mưa, buồn… cơ mà vui. Lâu nay khi tôi với bé Huyền sánh đôi xuống lấy xe ra về Vivi đã đi trước từ đời nào rồi, tôi cũng hơi ngạc nhiên rằng tại sao hôm nay em còn ở lại đây, có phải do cơn mưa kia hay em đang chờ đợi một điều gì đó, chờ đợi một thứ vô hình không tên có thể giúp em vượt qua nỗi buồn đau ấy. Tôi khẽ hỏi em: – Ai đưa…về? – Ba… thường ba hay đón Vi về nhưng hôm nay… hôm nay… – Khoé mắt em lại long lanh, em chực trào ra những giọt lệ mà phải rất lâu, rất lâu tôi mới khiến nó không còn làm phiền đến em nữa – Thôi đừng khóc nữa. Đứng lên H đưa về… – Tôi lấy tay lau nước mắt em, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi chẳng còn sợ hay ngại ngần gì cả – Dạ… – Vivi trả lời tôi ngoan như một đứa con nít. Tôi cũng hơi “sướng” vì câu trả lời này của em. Tự nhiên lại được em tôn làm bậc tiền bối, chắc lúc ấy tôi hơi tỏ ra nghiêm khắc và dữ dằn quá nên lại gợi cho em hình ảnh người cha của mình chăng? Uầy nếu vậy thì tôi lại làm em buồn rồi phải không? Thế nhưng tôi tuyệt nhiên không muốn nó xảy ra với em thêm lần nào nữa. Tôi cố pha trò chọc em mong em có thể bình tâm trở lại: – Ừ, bé Vivi bữa nay ngoan về anh thưởng cho hehe – Tôi cười làm mặt ranh mãnh. – Hâm, tui… tui với ông bằng tuổi nhau đó – Em bĩu môi quay mặt đi, có vẻ nỗi đau trong em đã nguôi bớt đi phần nào, tôi thấy mình như vui lây một tí. Tôi đứng dậy dắt xe, trời thì vẫn thế, vẫn mưa rất to, vẫn hắt những cơn gió lạnh vào thân hình bé nhỏ của em. Chiếc áo mưa của tôi thì lại là áo mưa một người, tôi mặc rồi thì em tính làm sao đây, giờ đã quá 12h trưa, nhìn đi nhìn lại một hồi thì tôi tháo ra đưa cho Vivi giọng ra lệnh: – Mặc vô đi, bị bệnh sao đi học được? – Còn H thì sao? – Em bẽn lẽn hỏi tôi, nhìn em ngộ ngộ – Đã nói mặc thì mặc đi, không cãi nữa – Tôi giả vờ hổ báo – Ưm, người ta bít rồi – Em nhăn mặt đáp, lại dễ thương nữa. Rồi tôi chở em về nhà, trên đường đi, em có vẻ như đã lấy lại được tâm trạng bình thường, em lẩm nhẩm hát vu vơ, tôi khẽ bật cười. Không biết có phải tôi nhạy cảm quá hay không mà tôi có cảm giác rằng cứ chốc chốc Vivi lại khẽ tựa đầu vào lưng tôi. Khỏi phải nói, một thằng con trai không có ưu điểm gì nổi bật được chở người đẹp lại còn được nàng bày tỏ tình cảm thế kia nên tôi sướng tê cả người, ngồi lái xe mà cười hềnh hệch như thằng điên Chở em về đến nơi, tôi dừng lại đưa em vô tận trong nhà rồi mới trở ra. Căn nhà em nằm ngay sát con hẻm nhà thằng bạn cấp 2 của tôi nên tôi nhớ là cũng đi qua vài lần rồi. Căn nhà khá khang trangrộng rãi, nói không ngoa thì cũng phải đẹp nhất nhì khu này, thế nhưng lại vắng vẻ và u buồn làm sao ấy, mẹ em thì chắc giờ này đang trên cơ quan, ba em thì đi theo người mới, nghĩ đến cảnh một cô bé mới 16 tuổi cô đơn ăn cơm một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy, bất giác tôi cảm thấy chạnh lòng và thương em hơn.
Chap 13:
Khác hẳn với gia đình tôi, nhà thì chật mà người lại đông, cả ông bà, ba mẹ và 3 chị em, sinh hoạt cũng phải nói là hơi bất tiện một chút cơ mà ấm áp lắm, chẳng bù cho em. Tôi muốn vào ngồi cùng với em, chia sẻ cùng với cho đến khi cơn mưa dai dẳng này tạm ngớt nhưng những suy nghĩ đó của tôi chưa kịp biến thành lời nói thì Vivi đã khẽ níu áo tôi lại: – Vô nhà chút… cho khô người rồi về! – Em lí nhí trong khuôn miệng xinh xắn kia, nhỏ thôi nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy vui hơn rồi Tôi thì đang sướng trong lòng, sao nàng tâm lý thế nhỉ? Cơ mà làm thằng đàn ông đứng với gái phải tỏ ra lạnh lùng vô cảm, tôi giả vờ bơ đi chảnh cờ hó: – Thôi đằng nào cũng ướt rồi cho ướt luôn, không sao đâu mà lo – Tôi vênh cái mặt lên nhìn muốn đấm, quả là lúc đó nhìn tôi mất dạy thật, cứ như loại phân biệt giai cấp. Nghĩ bụng rằng dù gì thì em cũng đang mang ơn mình, em sẽ kéo mình vô nhà thôi. Nào ngờ nàng quay phắt vô, đóng cửa cái rầm: – Không vô thì thôi, đi luôn đi – Vivi nói giọng có vẻ đang giận – Ớ… ớ – Tôi lớ ngớ nói không nên lời luôn, không ngờ em nó cá tính mạnh thế. – Uầy, cái mồm hại cái thân! Tôi tự than thân trách phận, thương thay cho cái phận hồng nhan bày nổi ba chìm. Lủi thủi dắt xe ra về, tôi nặng nhọc khoác chiếc áo mưa chết bằm kia lên, nhủ rằng giá như mình không mang thì em nó đã mời mình vô nhà mà chăm sóc cho rồi. Càng nghĩ mà càng điên. Thế nhưng tôi đã lầm, chợt từ phía đằng sau lưng, giọng nói ngọt ngào ấy vang lên: – H ơi, đợi Vi chút. – … – Tôi quay lại với ánh nhìn thắc mắc Trên tay em là chiếc khăn bông dày cộm, em tiến lại lau hết đầu tóc mặt mũi cho tôi. Lúc này thì tôi chỉ muốn trực chờ mà bật khóc mà ôm lấy em nó thôi. Các bác đừng bảo tôi gay hay sao mà lúc nào cũng khóc với lóc, chẳng qua vì quả thật lúc đó cảm động vãi cả ra, tưởng em nó bỏ đi luôn ai dè vẫn còn quan tâm đến tôi vậy. Em lau hết mặt mũi áo… à mà không có quần cho tôi, nhìn vào cứ như mẹ đang lo cho con trai vậy, ngại chết đi được, cũng may là hôm nay mưa, chẳng ai thèm ra ngoài mà rình tụi tôi cả. Người ngợm thì ít nhiều đã không còn ướt quá nữa, tôi mặc lại chiếc áo mưa lên, ngoái đầu nhìn Vivi, ánh mắt em còn thoáng buồn nhưng em vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo vẫy tay tiễn tôi. Tôi nhắc em: – Vô nhà đi coi chừng cảm lạnh đó! Em vẫn đứng đó chờ tôi đi khuất, tôi biết vì trên chiếc kính chiếu hậu kia vẫn còn hình ảnh cô bé Vivi đáng thương ngày ấy đứng nhìn một thằng nhóc loi choi chưa hiểu sự đời đang bon bon trên chiếc Wave ghẻ dần xa trong tầm mắt. Trái tim tôi lại nhói và tôi không thể dừng nghĩ về em, về người con gái bé nhỏ ấy. Tôi chợt mỉm cười vì suy nghĩ mông lung của mình, chỉ muốn nói với em một câu thôi, rằng: – Đừng khóc nữa nhé, Vivi của “anh”. Trưa hôm ấy về nhà tôi ăn cơm ngon hơn bình thường, gắp món ăn lia lịa, ông anh nhìn tôi trố mắt, ba mẹ thì ngạc nhiên hết thảy vì thường ngày tôi không phải là 1 đứa háu ăn. Ông anh tôi sau một hồi suy ngẫm phán: – Con nghĩ nên đưa thằng này đi bệnh viện ba mẹ à, mấy hôm trước thấy nó nằm ngủ mà cứ Vi với Huyền gì đó cả tối – Mặt đểu vãi Khỏi nói lúc này tôi đực cả mặt ra, không lẽ tôi ngủ mớ cũng gọi tên 2 nàng sao trời? Ba tôi trợn mắt: – Học hành không lo ở đó mà gái với gú, coi chừng mày đấy! – Dạ… dạ… – Tôi lí nhí trả lời kèm theo cái liếc mắt căm thù dành cho ông anh trai – Bữa nào dắt em dâu về cho chị mày coi mặt nhé nhóc – Bà chị cả của tôi lớn giọng Nhà tôi thì bà chị cả với ông anh là sinh đôi nhưng bà chị ra trước nên làm lớn còn ông anh tôi ra sau nên làm nhỏ, thế nên mỗi lần bả nói thì ông anh tôi chỉ có nước im thin thít, lần này cũng vậy. Tôi mừng như bắt được vàng, cười nói rôm rả hẳn lên. Mẹ tôi thì thở dài ngao ngán, tôi không rõ ý bà là gì, nhưng thôi mặc kệ, chuyện quan trọng là tôi kìa. Cơm nước xong xuôi, tôi lao vô phòng, bình thường thì tôi đã tót lên ghế chơi games rồi nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi không có tâm trạng làm gì cả, tôi ôm chiếc gối ôm dài cả mét của mình và… nằm suy nghĩ vẩn vơ. Tôi nghĩ về Vivi nhiều hơn, tôi không biết chính xác lý do mà em buồn như hôm nay nhưng tôi có thể cảm nhận được, dù em nói là do ba em bỏ mà đi nhưng tôi chắc rằng tôi cũng là một phần lý do khiến cô gái xinh đẹp ấy phải khóc.
Chap 14:
Nghĩ mà chỉ muốn đấm cho mình một cái, nhưng thôi, tôi mà chết thì làm sao có thằng đẹp trai nhất thế giới được. Uầy, đẹp cũng là một cái tội hay sao? Một lát sau, tôi lại nghĩ đến bé Huyền. Em hồn nhiên, nhí nhảnh và vui tươi bất kể mọi lúc mọi nơi nhưng chính vì lẽ đó mà tôi chưa từng thấy em buồn để có thể an ủi được em. Một người con trai luôn muốn mình trở thành chỗ dựa cho người con gái của họ chứ không phải ngược lại, thế mà tôi lại gặp ngay hoàn cảnh trớ trêu ấy, những lần tôi buồn vì… điểm kém, em động viên, vỗ về tôi, em chọc tôi cười, tôi cảm thấy thiếu em thì cuộc sống của tôi chắc sẽ thiếu mất đi một phần niểm vui và thiếu cả một chỗ dựa tinh thần nữa. Tuy nhiên tôi không chắc cảm giác của mình về cả 2 người, ở bên cạnh ai tôi cũng ít nhiều cảm thấy hạnh phúc và có được niềm vui. Thật sự thì tôi cũng chưa xác định rõ tình cảm là lý trí của mình, thế nên trước mắt tôi cứ coi bé Huyền và Vivi chỉ là… 2 người bạn thân mà thôi. Nghĩ ngợi mông lung một lúc thì chợt nhớ ra là chiều này có đá banh nên thôi nằm ngủ một lát. 2h chiều nay, trời đã không còn mưa nhưng đường xá vẫn ướt đẫm, chẳng biết sân siếc thế nào. Tôi lôi bộ đồ M.U mới tậu ra đóng vào người rồi bơi đến sân bóng mini trên đường Nguyễn Thị Minh Khai – là nơi trường tôi tổ chức các giải đầu bóng đá cho các khối lớp. Hôm nay đám con trai lớp tôi đi khá đông, phải đến 13 thằng mặc dù sân chỉ đủ cho… 5 thằng. Và vì lẽ đó, tôi nghiễm nhiên được… ngồi chơi xơi nước vì các vị trí đã đủ cả. Phát khùng thủ môn, 2 thằng Xông Pha và Nguyên Kha làm hậu vệ, vị trí ghi bàn giao cho Lam và Đan lùn. Phải nói là có vẻ bọn lớp tôi đá khá ăn ý, phối hợp bật nhả cứ như Tiki-taka cơ mà không nhanh bằng. Đội lớp A4 thì yếu nên thằng thủ môn mập ù cứ gọi là đếm banh trong tuyệt vọng. Thằng Lam và Đan lùn là nỗi khiếp sợ của hàng phòng thủ đối phương, mỗi khi 2 thằng này có bóng là y như rằng bọn kia sợ vãi đái ra quần, chân tay run hết cả lên cứ thế mà lao ra đốn giò. Nhưng 2 thằng lớp tôi đâu phải tay vừa, kỹ thuật bọn nó thuộc loại siêu hạng cứ vờn bóng rồi chuyền nhau khiến bọn kia mệt lử đi sau đó tung cú sút cực mạnh xé tan mành lưới đối phương. Và dĩ nhiên là thắng thì bọn dự bị như tôi được vào sân “thể hiện đằng cấp”, tôi, thằng Bình, thằng Phúc thay cho thằng Pha, thằng Kha và thằng Lam. Bọn đối thủ thì lúc này chẳng còn động lực đâu mà đá, cứ có bóng là phá đại lên trên. Tôi từ nhỏ đã đá banh nhiều nhưng kĩ thuật thì chưa được rèn luyện chỉ được cái gọi là “biết đá” mà thôi, trong một lần có bóng trước vòng cấm, một thằng chạy lại tính đốn giò tôi, vì đã chinh chiến nhiều nên cảm giác bóng của tôi rất tốt, tôi thừa biết nó định làm gì và ngay lập tực, tôi đảo bóng qua chân còn lại, cái này tôi không biết có được gọi là lừa bóng hay không vì thấy sao mà “dễ” quá. Tôi thì thấy vậy cơ mà bọn ở ngoài sau pha ấy hò reo cổ vũ khá cuồng nhiệt, tôi biết là ngoại trừ mấy thằng dự bị ra thì đám còn lại đứa nào chẳng làm được động tác đơn giản như thế, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy sướng sướng thế nào ấy. Tôi tung cú sút bằng má trong chân trái, bóng xoáy lên góc chữ A, thằng thủ môn chỉ còn biết đứng nhìn mà thôi. Bọn lớp tôi khen lấy khen để, ở chỗ hàng ghế khán giả của A4, tôi thấy một con nhỏ cũng vỗ tay cho bàn thắng vừa rồi của tôi mặc dù đội em nó đang thua. Tôi thì lúc này chỉ biết nhảy cẫng lên sung sướng, đúng lúc đó thì thầy Thanh trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, kết quả chung cuộc lớp tôi giã gạo bọn A4 với tỉ số “n trái” (nhiều quá không đếm được). Cả bọn kéo ghế ra ngồi thở phì phò. Bây giờ tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của con nhỏ lớp A4 ban nãy, nhỏ này da trắng, tóc dài xoã ra nhìn khá xinh, ẻm đeo cặp kính Nobita nhìn yêu lắm, 3 vòng chuẩn, nếu đem so sánh với 2 bà cô của tôi thì chắc cũng phải ngang ngửa. Và tôi chợt nhận ra là không chỉ tôi mà đến 5 6 thằng lớp tôi cũng đang say sưa ngắm ẻm, chậc, con trai mà, gặp gái đẹp không nhìn thì chỉ có gay. Mấy thằng bại tướng của chúng tôi đang túm lại mà cưa cẩm em nó, em chỉ cười hiền đáp lại nhưng chẳng tỏ vẻ quan tâm một thằng nào. Nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện thì em nó tên là Nhàn còn cái gì Nhàn thì… không rõ.
Chap 15:
Đê mê một hồi thì thằng Phát khùng cốc đầu tôi một cái: – Tốt, em bữa sau đi theo lâu lâu anh cho vô hưởng sái – Nó cười khằng khặc. – Sao cũng được… bố éo quan tâm – Tôi gằn giọng, hơi bực vì nó phá đám trong lúc tôi đang ngắm người đẹp. – Nhìn em nào mà nước miếng chảy đầy mồm thế mậy? – Thằng Phúc cà khịa – Đó, bé áo xanh kìa – Tôi chỉ chỉ – À, con nhỏ đó hồi học chung với tao đó mà – Thằng Phương Quắn lại nhận bà con, tôi nghĩ là nó chỉ chém gió mà thôi, ai ngờ nó gọi thật. – Nhàn ơi có thằng này muốn xin số mày nè! – Nó chỉ trỏ tôi – Đậu má mày chơi tao à? – Tôi xồ lên táng vào đầu nó mấy cái Nhàn quay sang, khuôn mặt em hơi ngơ ngác, nhìn yêu chết được. Ẻm định thần lại rồi nhìn tôi, cười rõ tươi rồi giơ tay lên vẫy vẫy tôi. Lúc đó mặt tôi nhìn như con chó dại vậy, cứ ngu ngu kiểu gì ấy. Đám bạn tôi thì cứ chọc ghẹo liên tục, rồi thằng Phương lại quay sang: – Nhàn ơi nó kêu nó yêu mày rồi! – Đệch… – Tôi nói không nên lời, mặt lúc này đỏ như quả gấc Tôi chẳng biết lúc đó em có quay lại nhìn tôi hay không, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích của em và đám con gái A4. Tôi đứng phắt dậy ra dắt xe rồi chuồn, đám bạn tôi cũng thôi đùa giỡn rồi lần lượt kéo nhau ra về. Ra đến cổng, tôi lục tung chiếc cặp mới đào ra được 2 cành ( ngàn) trả tiền gửi xe, đứng chặn ở cổng phải đến 5 phút, hơi nhục nhưng mà… hên. Tôi vừa dắt xe tiến ra ngoài thì Nhàn cũng dắt chiếc xe điện Asama ra, nàng cười với tôi: – Bạn đá hay lắm í. – Cám… cám ơn… Nhàn – Tôi bối rối vò đầu bứt tóc – Hihi, mình về nha. Em cười rõ tươi rồi lên xe đi thằng bỏ lại một thằng con trai đứng nhìn theo em mãi đến khi thằng trông xe đá vào đuôi xe, tôi mới choàng tỉnh và lên xe phóng về trong tâm trạng khoan khoái lạ thường, Nhàn có vẻ gì đó rất thân thiện, cởi mở không lạnh lùng quá cũng chẳng vồ vập quá, đúng là mẫu người trong mơ, tôi tự nhủ. Ngay lúc ấy thì tôi xác cmn định là sẽ đem chuông đi đánh xứ người, tình yêu phải trải qua giai đoạn này thì mới thú vị, tôi nghĩ vậy. Và thế là tối hôm đó về nhà, tôi quăng phứt cái mối lo rằng không biết chọn ai giữa Vivi và bé Huyền vì tôi chỉ có một mục tiêu theo đuổi mà thôi, đó là em, Nhàn “yêu dấu” ạ. Tôi cũng không nhận ra rằng mình đã quá tự tin khi nghĩ rằng 2 người đẹp của lớp đều… thích tôi, thực tế thì không phải vậy. Sáng hôm sau, như thường lệ tôi đến trường khá sớm, không quên mua vài cây kẹo mút Chyps Chyps gì đấy để mua chuộc thằng Phương quắn vì nó chính là cây cầu duy nhất nối tôi với Nhàn. Lên đến cửa lớp, tôi thoáng bất ngờ vì hôm nay Vivi đến khá sớm, nhiều đứa còn chưa tháo được cặp ra khỏi lưng thì nàng đã ngồi đó và chăm chú học bài rồi. Nàng có vẻ chưa nhìn thấy tôi, tôi sẵn tâm trạng thoải mái, đi luồn ra phía đằng sau nàng rồi ngồi xuống ở bàn thứ 5, có vẻ Vivi vẫn chưa nhận ra. Tôi lớn tiếng: – Bé Vi! – Dạ… – Mặt em biến sắc quay lại, chắc là giật mình đây mà – Hehe, ngoan – Tôi lấy tay xoa đầu em Em hất tay tôi ra rồi tát vào mặt tôi một cái muốn nảy đom đắt mắt: – Vô duyên… ai là bé… của ông – Em nhăn mặt quay lên – Bé Vivi hôm nay còn buồn không nào? – Tôi nhăn nhở – Không biết – Giọng em nghe như giận – Nói đi anh thương nha, hehe – Tôi lại chọc em – Không thèm, go die go! – Em nói như mắng vào mặt tôi – HẢ? Là sao? – Tôi chẳng hiểu em nói gì – Tự hiểu, hỏi nữa tát chết giờ – Em nói giọng có phần bình thường trở lại rồi Tôi thì lúc đó mặt như này @_@. Go die go là cái quái quỷ gì thế? Tiếng anh à? Tôi suy nghĩ một lát rồi đập bàn cái “rầm”: – Haha, biết rồi nhá, go die go là “đi chết đi” đúng không? – Tôi cười khằng khặc vì độ hài hước của Vivi – Xí, biết rồi thì sao không làm đi? – Em thè lưỡi trêu tôi – Anh chết lỡ bé Vivi mà khóc biết ôm ai đây? Huhu – Tôi giả vờ làm mặt thảm Em quay lại, mặt em đỏ bừng, nhìn lại đáng yêu nữa rồi, em tát tôi cái nữa vào má còn lại, thế là cái mặt tôi giờ như cái gối của em, thích là tát, lỡ có ngày em tát mạnh quá anh mà vỡ mồm thì em khóc ai dỗ đây? Và cũng kể từ đó cho đến sau này, lâu lâu em lại tát tôi một cái, cứ hâm hâm cơ mà tôi lại thích. Sau buổi trưa sướt mướt hôm qua, tôi và Vivi nói chuyện với nhau cởi mở hơn và trêu chọc nhau nhiều hơn. Thế nhưng lúc này tôi hơi sợ, tôi thôi không chọc em nữa, lỡ em nó nổi điên tát thật thì mồm đâu ăn cơm mẹ nấu?
Chap 16:
Thế là tôi trèo lên nhảy vào chỗ cạnh em: – Nói đùa chút mà tát đau quá nhe bà 2? – Cho chết… đáng đời – Em nhăn mặt – Hé hé, giận rồi! – Tôi xoắn em – Ai thèm giận người dưng? – Em giả vờ làm mặt giận cơ mà đáng yêu lắm – Ừa vậy sau này khóc đừng kiếm tui à nha! Em lại tát tôi phát nữa. Đau nhưng mà… sướng. Tôi nghiêm chỉnh trở lại, phóng ra về phía tổ 2 chỗ thằng Phương Quắn đang ngồi, móc 2 cây kẹo mút ra dụ hàng nó: – Ê… ăn không mậy? – Đéo! – Có vẻ nó nhận ra lòng tốt bất ngờ của tôi có vấn đề – Sao không, tao thấy mày hay ăn lắm mà? – Tôi giả ngu như không biết – Sao tự nhiên hôm nay cho tao kẹo, thích gì nói luôn đê! – Thằng này tinh ý phết – Ờ thì… tao… mày cho tao số… em Nhàn đi! – Tôi ấp úng – Được thôi với một điều kiện – Sao? – Mày cho tao số em Vi đi rồi tao cho lại? – Nó cười dâm Á đù cái thằng ôn con này hoá ra để ý bé Vivi của tôi, tôi thà chết cũng không để nó đạt được mục đích, cái khuôn mặt ngây thơ dễ thương đằng kia mà rơi vào tay cái thằng dâm tà này thì xong một đời hoa. Kì này cho mày chết cha mày, dám bố láo với ông à? Nghĩ là làm, tôi móc con Iphone ra bấm lia lịa rồi nhắn số… Long cô cô sang điện thoại cho nó. Thằng này thế mà ngu nó không mảy may nghi ngờ rồi đọc cho tôi số của Nhàn, em nó tên đầy đủ là Nguyễn Thị Thanh Nhàn, ôi cái tên mộc mạc, đậm chất Việt Nam cơ mà sao người thì đẹp thế? Tôi mơ màng, đút điện thoại vào túi chạy thằng về chỗ ngồi. Bóc vỏ 2 cây kẹo mút Chyps rồi đưa cho Vivi một thanh kẹo, em cầm lấy mà… mút. Đừng có nghĩ bậy bạ nhé, em nó mút từ tốn lắm chứ không vớ vẩn đâu. Nguyên 3 tiết đầu tiên của buổi hôm đó, tôi cứ ngồi nghĩ ngợi những gì sẽ nhắn với Nhàn, cứ lâu lâu lại cười khằng khặc làm Vivi cũng cứ lâu lâu lại tát tôi một cái. Cơ mà đang say nắng thì vài ba cái tát có ăn nhằm gì, tôi lại ngồi thơ thẩn và… mơ. Thế rồi giờ ra chơi cũng đến, tôi chạy ra chỗ bé Huyền định rủ em đi ăn sáng như thường lệ: – Lùn đi ăn sáng đi! Em quay lại, mỉm cười rồi lắc đầu từ chối – Ừm… Huyền có hẹn rồi, để mai H nha! – Ừ, vậy… mai cũng được – Tôi chán nản thờ dài Đang định quay lại chỗ ngồi thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa sổ ngay chỗ bé Huyền ngồi: – Huyền ơi đi không? – Giọng một thằng con trai – Đi chứ, hihi – Em nó trả lời Lúc này tôi cũng đang chán, quay mặt lại nhìn coi thằng nào mà khiến em bỏ tôi đi theo nó thế vì rõ ràng trước giờ toàn em rủ tôi đi mà. Chỉ vừa nhìn thấy cái bản mặt đó, tôi như muốn ngã ngửa ra sau vì sốc, chỉ biết thốt ra một tiếng: – HẢẢẢẢẢẢẢ!!!!???? Tôi như điếng cả người khi nhìn thấy bộ mặt vô cùng… thoả mãn của cái thằng trời đánh thánh đâm đang đứng ngay ngoài khung cửa sổ kia. Vâng, đó chính là cái thằng mà đã từng bị bé Huyền từ chối thằng tay để rồi làm tôi sung sướng ấy, vâng đó chính là nó, thằng Tiến lớp A2. Khỏi nói cái mặt tôi lúc này ngu đừng hỏi, mắt chữ A mồm chữ O, đầu óc quay cuồng không dám nhìn thằng mặt nó nữa, thằng này có vẻ cay tôi, nó nhìn tôi rồi nhếch mép cười đều một cái rồi giả vờ quay mặt đi. Bé Huyền thì không để ý nên chạy thẳng ra ngoài đi với nó luôn bỏ lại cái thằng ảo tưởng sắc đẹp là tôi đang chôn chân giữa lớp, bàn dân thiên hạ thấy thế thì bắt đầu bàn tán: – Con nhỏ này nhìn hiền hiền mà câu trai gớm thế nhỉ? – Giọng một đứa con gái – Ê H sao bữa tao thấy mày với nó như hình với bóng mà? – Thằng Phát khùng hỏi tôi – Dẹp mày đi, tao không biết – Tôi nói như quá, hầm hầm bỏ về chỗ ngồi – Ơ cái địch… nói đàng hoàng nha mày! – Thằng Phát gằn giọng Ơ mà quái lạ, tôi đã tự hứa chỉ xem bé Huyền là bạn và đặt mục tiêu theo đuổi Nhàn rồi mà nhỉ, tại sao giờ đây khi thấy cảnh này tôi lại tức giận là làm sao? Cảm giác cứ như một thứ gì của mình mà bỗng chốc nó trở thành của người khác, cảm giác hụt hẫng và khó tả lắm, chỉ những ai đã từng trải qua mới có thể hiểu được cảm xúc trong đầu tôi lúc này, nóng như lửa đốt vậy. Tâm trí cứ gọi là treo ngược cành cây, tôi cố tự an ủi bản thân mình bằng những dòng suy nghĩ mông lung: – Đã xác định muốn theo đuổi Nhàn thì phải dẹp Huyền qua một bên thôi, dù sao thì cũng chưa là gì của nhau cả mà, phải không? Ở bên cạnh tôi, Vivi có vẻ cũng nhận ra nỗi niềm lúc này của thằng bạn… cùng bàn, nàng quay sang nhìn tôi đầy ái ngại, định nói gì đó để an ủi tôi hay chăng? Thế nhưng sau một vài giây suy nghĩ, Vivi đã quay trở lại với cuốn bài tập Lý của mình.
Chap 17:
Tôi cứ ngồi tự kỉ như thế cho đến khi trống đánh báo hiệu giờ vào lớp. Bé Huyền bước vào lớp, ở ngoài cửa thằng Tiến vẫy tay chào nàng, quay qua nhìn đểu tôi rồi cắm đầu đi thẳng. Tôi nhăn mặt nhìn bé Huyền, em có nhìn tôi nhưng rồi lại quay đi, mặt em chằng thèm biến sắc. Tôi buồn, tôi thất vọng, quả thật lúc này tôi chẳng thể nào giấu đi cảm xúc của mình nữa, cứ như bị phản bội vậy, cay đắng và có phần tủi nhục. Cơ mà dù sao chúng tôi mới chỉ cùng nhau được vài tuần thì có gì gọi là sâu đậm, có gì gọi là nuối tiếc đâu, cứ xem như một đứa con nít mất đi món đồ chơi yêu quý của nó mà thôi, chí ít thì ngày ấy tôi nghĩ vậy và nhờ có những dòng suy nghĩ ấy, tôi đã chẳng còn mơ mộng, chẳng còn ảo tưởng về những thứ không thực tế nữa. Tôi khẽ cười nhẹ, tôi thấy mình thật ngu ngốc, chẳng là gì của người ta và người ta cũng chẳng là gì của mình, thế sao phải buồn, phải giận nào huống hồ là mình đã xác định coi ẻm như là… một người bạn thân rồi. Vivi thấy tôi như vậy, nàng cũng tỏ ra ngạc nhiên, chợt nàng xoa đầu tôi như cái cách tôi đã làm trước đó nhưng giờ đây Vivi chẳng có ý chọc ghẹo gì tôi cả, nàng cười, thầm thì vào tai tôi: – Ngốc! – … Vivi vẫn cười rồi nàng lại quay lên nghe giảng tiếp bỏ lại khuôn mặt khó hiểu của tôi bên cạnh. Chỉ cẩn một hành động quan tâm nhỏ của em là tôi thấy như được an ủi phần nào, tại sao thế nhỉ? Ngày ấy tôi không lý giải được cảm giác của mình, mỗi khi ở bên Vivi, tôi chẳng có lý do gì để buồn cả vì đơn giản em như thấu hiểu suy nghĩ của tôi, em luôn là người an ủi tôi và đưa tôi về lại với thực tại một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Tôi cứ cố chấp chỉ coi em như một người bạn… thân, rất thân mà thôi. Ngay lúc ấy, tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ hẳn đi, tôi cũng đưa tay sang, xoa đầu Vivi, ghé sát vô tai em: – Ngoan! – Hâm! – Em tát tôi, lần này em tát nhẹ lắm, cứ như là… tát yêu ấy – Hehe. Cảm ơn em, Vivi à, nhờ có em mà tôi đã chẳng bận tâm về điều đó nữa, tôi cũng không ngờ là tại sao chỉ có chưa đầy 1 tiết học mà cái cảm giác khó chịu kia đã biến đi đâu mất rồi, có phải là tôi đã đánh giá sai cảm xúc của mình với bé Huyền hay không, rằng thực sự thì tôi chỉ coi em là một người bạn, một người tri kỷ không hơn không kém? Giờ tan học hôm ấy, tôi phóng nhanh ra chỗ bé Huyền nhưng cũng không quên… xoa đầu tạm biệt Vivi một cái, em nhăn mặt, nhìn cưng thế. Tôi đến sát bên bé Huyền, nói nhò: – Về thôi! – À… ừm – Em nhìn tôi không khỏi ngạc nhiên Trên đường đi Huyền chỉ im lặng, em không nói được lời nào, khác hẳn với cô bé có nụ cười toả nắng tôi đã từng quen. Tôi biết em đang sợ tôi buồn vì em gieo cho tôi hy vọng nhưng cũng chính em đã dập tắt niềm hy vọng đó. Chắc em nghĩ rằng tôi thích em vì quả thật mấy tuần đã qua, tôi theo sát em lắm, đi học trên lớp, những tiết thể dục, quốc phòng rồi cả những buổi chiều học thêm nữa. Lúc nào tôi cũng tỏ ra quan tâm em, tôi mua nước cho em sau những tiết chạy hành xác trong môn thể dục, tôi thay em quét lớp mỗi khi đến phiên trực nhật của em… và còn nhiều thứ khác nữa. Còn một điều quan trọng nữa đó chính là mấy đứa trong lớp tôi, bọn nó đã âm thầm thừa nhận rằng tôi và bé Huyền là một cặp, đã thôi không còn chọc tụi tôi nữa mà thay vào đó là những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ khi 2 đứa tôi sánh đôi trên đường về, chắc em người ngoài nói em hư hỏng, nói em lợi dụng tôi nên em cứ đi và cứ im lặng vậy cho đến khi chính tôi phải mở lời: – Huyền với Tiến quen nhau à? – … – Gương mặt em lộ vẻ ngạc nhiên và có phần hoàng hốt, chắc em nghĩ là tôi định làm trò gì điên khùng chăng? – Đúng không? – Tôi nói, vẫn giữ thái độ bình thản – À, ừm… thật ra thì Huyền và Tiến… mới đang… tìm hiểu nhau thôi – Em ngập ngừng, lần đầu tiên tôi thấy em như vậy – Ừ, chúc lùn của tui hạnh phúc nhé! Em ngạc nhiên, em đưa mắt lên nhìn tôi, tôi cười thật tươi, tôi cũng chẳng quan tâm tại sao em lại quen với thằng đó vì lần trước, tại sao em đã từ chối nó thằng thừng mà giờ lại vui cười với nhau, tôi đã chẳng muốn và cũng chẳng thèm quan tâm nữa – Xin lỗi… H nha – Sao lại xin lỗi??? – Tôi giả vờ ngạc nhiên vì tôi đã nhín thấu hết mọi suy nghì của em rồi – Thì chuyện… Huyền… với Tiến á – Em bẽn lẽn – À, ừm, không sao! – Tôi đóng mặt ngầu Chắc em nghĩ là tôi cao thượng như trong phim Hàn Quốc nên sẵn sàng đứng nhìn em hạnh phúc với người khác sao?
Chap 18:
Trên đường về hôm ấy, tôi đã tự dặn lòng mình rằng từ nay sẽ chỉ xem Huyền là một người bạn, một người tri kỷ và cũng sẽ bắt đầu kế hoạch làm quen với bé Nhàn – người con gái mà tôi mới chỉ gặp mặt 1 lần. Về đến nhà, tôi chào ba mẹ và tót thẳng lên phòng, nằm vật xuống giường và đánh một giấc đến tận chiều. Khi tỉnh dậy thì cả nhà đã đi hết, chỉ còn một mình tôi. Bụng tôi nãy giờ cứ nôn nao kiểu gì ấy, bỗng tôi giật bắn người là mình quên… ăn cơm trưa, sao không thấy ai gọi mình xuống nhỉ? Vừa đói vừa mệt, tôi lê cái thân xác thiếu sức sống ấy ra ngoài sân, mở cửa, dắt xe và ào đi kiếm một chút gì bỏ bụng. Tôi men theo con đường Trần Phú – con đường huyết mạch của thành phố Nha Trang mà đi, nếu muốn tìm đồ ăn thì khu Bình Tân của tôi chẳng thiếu nhưng tôi đang muốn đi hóng gió một chút, thế là cứ thế phóng thằng. Buổi chiều hôm nay trời khá âm u, mây đen không ai rủ mà cứ thi nhau kéo đến, nhiệt độ lúc này đã trở nên khá mát mẻ, tuy vậy thì trời vẫn có thể mưa bất cứ lúc nào, tôi cũng chẳng lo ngai vì mình cũng mang áo mưa đây rồi. Cứ thế thằng nhóc “buồn đời” cứ lượn hết chỗ này đến chỗ khác, trong đầu thì cứ giữ khư khư cái suy nghĩ là đi kiếm đồ ăn nhưng thật sự thì không phải vậy. Tôi cũng không rõ là mình đang tìm kiếm điều gì nữa, một thứ gì giúp tôi qua cơn đói thể xác hay một thứ giúp tôi vơi bớt nỗi buồn trong tâm hồn. Chẳng lẽ tôi vẫn còn buồn về chuyện đó hay sao? Không! Tôi đã tự dứt khoát rồi cơ mà, chắc chắn không phải vậy. Thế nhưng cảm giác lúc này là sao? Sự buồn chán này từ đâu mà có? Mải đắm chìm trong những suy nghĩ vớ vẩn ấy, tôi tìm đến nhà… Vivi lúc nào không hay. Đưa mắt nhìn vô căn nhà rộng lớn ấy, lúc đó tôi chỉ mong đừng thấy Vivi để cắm đầu chạy thằng về nhưng chẳng biết do duyên số thế nào mà nàng như đã ở đó đợi tôi vậy, Vivi đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu màu bạc, chân thì đạp qua đạp lại bên dưới, tay trái vịn vào thành chiếc xích đu còn tay phải thì cầm chiếc kẹo Chyps tôi đưa nàng hồi sáng mà ăn, xem chừng cô nàng có vẻ đang thoải mái lắm. Chợt Vivi ngửng đầu lên và dĩ nhiên… em thấy tôi đang đứng ngoài cổng, gương mặt em lúc này ngơ ngác như con nai tơ, tôi cũng thế. Rồi em đứng dậy chạy ra mở cổng rồi tiến đến chỗ tôi. Vivi ở nhà nhưng ăn mặc xem chừng cũng kiểu cách lắm, em mặc chiếc áo thun trắng in mấy cái slogan nhố nhăng, quần short ngắn khoe đôi chân dài và trắng hồng miên man, tôi lúc này nhìn em không chớp mắt, cứ như mấy thằng yêu râu xanh vậy. Mặt em hơi ửng hồng lên, tôi rất thích mỗi lần em như vậy, cứ dễ thương và cuốn hút thế nào ấy. Em lại tát vào má tôi: – Nhìn… nhìn bậy bạ… gì đó? – Em lí nhí như con mèo con, uầy, chắc chết quá – Thì nhìn… bé Vivi… chứ nhìn gì – Tôi định nói là “Bé Vivi của tui” nhưng lại thấy hơi ngượng, chẳng hiểu sao sáng giờ chọc em thì không sao mà sao giờ khi thấy em ăn mặc vậy tôi lại ngại nhỉ? – Vô… duyên, không được… nhìn nữa! – Em nhăn mặt phụng phịu – Cứ thích nhìn á – Tôi định thần lại và cười nhăn nhở như thường lệ – Đừng có… nhìn nữa mà, hức – Em bĩu môi, xem chừng sắp khóc đến nơi rồi Tôi lúc này điếng người, vội vã… không nhìn chằm chằm vào em nữa, em mà khóc thì tôi biết làm sao đây? Tôi lấy 2 tay véo 2 bên má của Vivi lắc qua lắc lại: – Xin lỗi bé ha – Tôi cố cười thật… tươi nhưng chẳng hiểu sao cứ dâm dâm thế nào ấy – Đừng mà, thả ra đi… oa… oa… oa, đừng trêu tui nữa mà…- Em giả vờ đưa tay lên dụi mắt, nhìn yêu lắm các bác ạ – “Ạ” đi rồi mới thả – Tôi vẫn còn cứng – Ạ… Hức hức – Vivi lúc này mếu thật, nhìn… thương thương – Bé Vivi ngoan quá – Tôi lại xoa đầu em – Đáng ghét – Em nói rồi đánh bôm bốp vào lưng tôi – Vũ nữ – Tôi bĩu môi giống em – Kệ tui, đồ… háo sắc! Em nói câu hiểm quá, tôi lại cứng họng rồi. Chậc, cứ suốt ngày bị kê tủ vầy có ngày đứng tim chết quá. Tôi giả vờ đánh trống lảng sang chuyện khác: – Vivi ở nhà một mình à? – Ừm, mẹ tui đi làm rồi – Em đã cười lại rồi, mừng quá – Lần sau nói chuyện phải xưng em nghe chưa! – Tôi véo má em cái nữa – Điên, ai là em của mấy người? – Vivi lại nhăn mặt – Thì bé Vivi đó mà – Tôi giở giọng phim tàu – Hâm. Mà mấy người tới nhà tui chi thế? – Thì nhớ… bé Vivi quá tới chơi không được hả – Tôi cà khịa