- Sao cậu chủ phải nổi nóng đến vậy? Vì vài lời khích bác của cô chủ mới sao?
- Ta muốn yên tĩnh!
-Việc người con gái ấy có tình cảm thế nào với cậu, quan trọng vậy sao?
- Cút đi! - Giọng Khang giằn xuống
- Người tình chỉ để thõa mãn dục vọng của cậu, vây mà giờ … cậu muốn biết cô ấy có yêu cậu không? Chỉ có 1 lí do.. đó là cậu đã thật sự…
- Tao bảo mày cút!! Cút! - Giờ thì Khang đã nổi nóng. Tay qlí buộc phải quay đi, ra khỏi phòng… " Vì cậu chủ không thừa nhận thôi… Rằng cậu đã.. yêu cô ấy mất rồi"
… Yến Chi cứ đi loanh quanh trong phòng ngủ, hết đứng lên, lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên.
" Sao lúc ấy mình lại không nghĩ đến chứ? Bình thường anh Phong đâu có quan tâm tới anh cả? Đúng hơn là anh ấy chẳng quan tâm tới mọi chuyện xung quanh, vậy mà.. Cả hôm ở Party, cả sáng nay nữa. Không! Không chỉ có thế! Còn chuyện cô giúp việc bị cả ấm nước sôi dội vào người.. Điều gì làm anh ấy thay đổi? Chẳng phải… - Chi mở tròn đôi mắt - Chẳng phải đều liên quan tới người tình của anh Khang sao??
Chi lại đi loanh quanh, ôm đầu " Không! Không thể như thế! Cô ta thì liên quan gì đến anh Phong chứ? Chắc chắn không phải vì cô ta.. nhưng.. nhỡ phải thì sao?? Không! Không! Trời ơi Yến Chi, mày phải tin tưởng chồng mày!... trời ơi… mình chịu hết nổi rồi.."
Chi quyết định ra phòng ngoài, để mớ suy nghĩ rối tung ấy sang một bên. Nhỏ cũng chẳng có can đảm hỏi thẳng Phong…
Vẫn là không gian tĩnh lặng và rờn rợn, ánh sáng từ màn hình máy đủ cho Chi nhìn thấy Phong, cậu đang ngồi dưới khung cửa sổ, dựa tường. Và bàn tay đang đưa lên, Phong dốc 1 chiếc hộp nhỏ mở nắp vào miệng, cho những viên nhỏ xíu rơi ào ào xuống. Lập tức, Yến Chi lao đến, cúi người, dùng tay gạt mạnh tay Phong ra. Chiếc hộp văng đi, rơi xuống cạnh chân bàn, những viên thuốc tung tóe… Phong đưa ánh mắt lên nhìn Chi, cái ánh nhìn sắc và đáng sợ như lưỡi dao. Nhưng những viên zkilico tan ở cuống họng làm Phong bình tĩnh lại trước khi nổi điên.
- Sao anh phải dùng nhiều thế vào lúc này? Anh mất bình tĩnh vì điều gì? Vì anh Chấn Khang hay vì… người tình của anh ấy??
Phong lại đưa ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn. Những câu hỏi của Chi thật ngốc nghếch vì Phong chẳng có lí do nào để phải trả lời nhỏ cả. Chi cũng biết giận dỗi với Phong là điều vô nghĩa, nên nhỏ từ từ ngồi xuống bên Phong và giọng đã dịu lại:
- Anh hay dùng thứ đó khi mất bình tĩnh phải không?... Nhưng nó lại làm anh mất ngủ đấy! Sao không dùng thuốc an thần? Nó sẽ làm anh dễ dàng chìm vào vô thức và quên hết những điều đang phải chịu đựng. Dù dùng nhiều cũng không tốt, nhưng nó tốt hơn vạn lần cái thứ ấy. Mỗi lần nó ngấm vào người là mỗi lần nó gặm nhấm và phá hủy sức lực, trí não và từng dây thần kinh của con người .
Chi quay sang nhìn Phong:
- Em không muốn anh dùng nữa.. vì anh đã có em rồi, vợ anh này. Nếu anh khó chịu, anh mất bình tĩnh thì hãy chia sẻ với em. Nếu anh không chịu nổi mà phải nổi điện lên, hãy để em hứng chịu. Vì em là vợ anh và vì.. em yêu anh hơn anh yêu em rât nhiều…
Chi từ từ ghé sát vào mặt Phong:
- Chúng ta.. có thể trở thành vợ chồng theo đúng nghĩa không? - Nhỏ nhắm mắt, đẩy mặt gần hơn… cho đến lúc… đặt môi mình lên môi người con trai ấy. Trong Chi, lửa tình đang bùng lên mãnh liệt và niềm khao khát có được Phong quá lớn…
Chi tiếp tục ôm lấy cổ Phong, dướn người và hôn cuồng nhiệt hơn, không hề biết rằng, Phong vẫn chưa… nhắm mắt và chẳng hề muốn bắt cùng ham muốn của nhỏ