Này! Chúng Ta Yêu Nhau Đi!!
Có tình yêu nào có thể xây dựng trên tình cảm bạn bè thân thiết được hay không? Vậy giữa hai người bạn thân khi yêu nhau thì sẽ như thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra, có chăng, tình yêu sẽ không thành……..
- Này chúng ta yêu nhau đi.
- Gì ? cô nhăn trán, chun mũi lại, có vẻ muốn nghe anh nói thêm lần nữa.
- Bình nói! Chúng ta yêu nhau đi..
- Ớ! Ông bị khùng à, tui với ông sao yêu nhau được, hừ, ông ăn trúng lựu đạn rồi phải không??
- Há! Tui có sao đâu, ôi! Tui biết là tui với bà sao yêu nhau được đúng không?? Tui chỉ thử thôi, làm sao tui yêu được cái thằng như bà được cơ chứ..há há
- Cái ông này..
- Tui chiều nay sẽ tỏ tình với em Linh, hồi hộp quá bà ạ..
- Ông?
Nghe bọn bạn bảo An thích mình, cho nên Bình mới tỏ vẻ nghiêm túc nói với An, thật may là nhỏ không thích mình, Bình cũng nghĩ là làm sao có chuyện như thế, thế nhưng khi An nói là không được, Bình thấy lòng mình hơi nhói.
Còn An thì, nghe Bình nói thế, An thấy lòng mình vui thấy lạ, nhưng bạn bè thân thiết, An không muốn đánh mất nó, thà là bình yên ở bên nhau còn hơn gây ra sóng gió để rồi xa nhau. Thế nhưng, An sai rồi…..
Bình đèo An về, tuy nhiên không ai nói với nhau lời nào, mỗi người có một hướng riêng để suy nghĩ..chợt An lên tiếng
- Bình! Mai ông sẽ tỏ tình nhỏ Linh hả??
- Không? Tui định chiều nay nè, bà thấy sao? Được hông??
- Tui, tui không biết nữa, ông cứ thử đi, nếu yêu thì sẽ thành công thôi..
- Thế sao tui lại không thành công với bà, bà là bà không yêu tôi..tui hận bà An à..
- Hì , thôi đi ông? An nhéo nhẹ Bình một phát, hai người cùng phá lên cười, nhưng nụ cười lại chợt tắt ngắm, mỗi người lại đeo đuổi những suy nghĩ riêng…
Bạn bè, ai cũng biết là nhỏ Linh thích Bình, hai người đúng là một cặp trời sinh, tự lòng, An thấy tủi thân quá……
Bình với Linh đã quen nhau.. An dường như nhận thấy được rằng, mình là người thứ 3….
Sài Gòn về đêm đường phố nhộn nhịp quá, mình cô bước từng bước lẻ loi trên con đường đông đúc, ánh đèn điện sáng loang một góc đường, từng chiếc xe máy chạy vụt qua, tiếng còi xe kêu inh ỏi, cô cứ đi, chẳng bận tâm chuyện gì.. giờ này, thường lệ, cô sẽ cùng đi với Bình, nói chuyện và cười đùa, anh đã không còn bên cô nữa rồi, ừ thì anh cũng phải có tình yêu chứ, còn cô chỉ trông mong điều gì đó xa xôi và đầy ảo mộng.
2 ngày rồi, từ khi Bình có người yêu, cô cũng không muốn phiền tới anh, nên thường xuyên lánh mặt, cảm giác này là gì? Trước đây, cô hay lăng xăng làm mai mối cho anh cơ mà, cớ sao khi anh nói anh có người yêu, cô lại đau khổ đến như thế. Có chăng cảm xúc của cô đã bị phản tác dụng. Cô lại thở dài đầy ngao ngán, An ơi! Mày yêu Bình hay sao hả? mày bị điên rồi đúng không? Bình không giành cho mày đâu, đừng có mơ hồ như thế nữa…suy nghĩ miên man, cô cứ đi cho đến khi đôi chân của mình cảm thấy mệt nhoài. Điện thoại cô rung lên từng hồi, là Bình, 6 cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn..
- An! Bà làm sao vậy?? hai ngày nay tui không thấy bà, làm tui lo quá.
- An! Hôm nay tui đi chơi với Linh, vui lắm, tiếc là tui không thể kể cho bà nghe được, ôi tui muốn tâm sự với bà quá An ơi.. L
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống, làm nhòe đi màn hình điện thoại, An tắt nguồn, lại cứ bước tiếp, xa quá, An không biết mình định đi đâu và làm gì??
An dừng chân, cô cũng đã đến nơi, một nơi thân quen mà giờ đây lại xa lạ đến thế, công viên này, đêm đến đông người quá, chắc là những cặp tình nhân, ghế đá nơi hai đứa hay ngồi cũng có người chiếm mất. An cứ đứng đó, trơ trọi một mình, nhìn xa xăm và cứ mỉm cười ngây ngơ…
Không gian cứ cuộn tròn lại, mọi thứ mờ ảo hẳn, và xoáy hắn vào lỗ đen to thật to….An nhắm mắt..Chợt bừng tỉnh khi nghe người gọi tên mình..
- An An, bà làm gì thế, thằng Bình lớp bên cạnh đang chọc khoáy lớp mình kìa..
- Kệ họ hắn..
Thì ra, An đang đứng trước ngay lớp học, nơi lan can, con Loan bạn thân cô đang tíu tít kể lể về cái tên khó ưa lớp bên, cô mỉm cười hồi tưởng quá khứ, ờ cũng đã 6 năm rồi nhỉ.
Khi đó cô là lớp trưởng lớp 10A, đám con gái trong lớp rất biết nghe lời, họ tôn sùng cô như vị tướng giúp dân phá giặc, mà giặc ở đây chính là cái bọn con trai lớp 10B sát bên, cầm đầu là cái tên lớp trưởng, Lưu Hoàng Bình. Nghe cái tên thôi cũng đủ nổi da gà..
Giặc gì đâu, khi mà đám con trai lớp anh cứ dụ hết con gái lớp cô, trong mắt con gái thì con trai cùng lớp chỉ là bọn trẻ con, chuyên gia phá đám, cứ thích tí tích với con trai lớp khác mà thôi. Cô là lớp trưởng cho nên hay ganh đua, nhất là với lớp bên cạnh, một trong hai người phải chịu thua và đầu hàng, ừ thì cô không biết anh thế nào, nhưng cô cứ ganh đua, và đặt mục tiêu hàng đầu là phài vượt mặt anh..
Nghĩ lại khi đó, thật sự trẻ con quá đi mất, đúng là, cô lại bật cười khanh khách, nụ cười hòa lẫn nước mắt, cô nhớ Bình quá…
Lần đó, cô đi học trễ, lật đật chạy, khi trèo lên bật cầu thang, không biết ma xui quỷ khiến cái gì, thế là cô đạp trúng tà áo dài, không thể tả nổi cảm giác lúc này, cô quýnh quáng không biết làm cách nào, bất ngờ khi Bình tới, cho cô mượn cái áo khoác che, cô thấy cảm động….
Sau lần đó, ánh mắt cô đối với Bình cũng khác đi. Hai người trở thành bạn và thân đến khi nào cũng không biết, chỉ biết rằng hai người cần nhau, hiểu nhau và không bao giờ làm nhau giận cả..
Ở bên Bình, An mới biết Bình dịu dàng và biết cách quan tâm, không như An nghĩ, Bình là một thằng con trai chảnh chọe ganh đua với đám con gái.
Cũng đã sáu năm quen biết nhau, học chung cấp 3 và lên đại học cũng thế, chỉ là khác lớp. Mọi người cứ nghĩ họ là một đôi, có lẽ chính An cũng lầm tưởng như vậy?
Giờ đây, Bình đã có người yêu và yêu một người giỏi hơn, đẹp hơn An gấp bội lần. An ước gì mình đừng nhút nhát quá, giá như hãy nói đồng ý thì giờ này, Cô không cô đơn đến thế, cô rất nhớ Bình….
- An! Bà không trả lời tin nhắn của tui, tui giận,
- An, bà đâu rồi
Biết bao nhiêu tin nhắn của Bình, An mặc kệ…
Tiếng chuông cửa nhà An kêu liên hồi, cô biết là Bình, nhưng vẫn dặn mẹ đừng nói có cô ở nhà..
- có An ở nhà không cô?
- À, ừ nó đi đâu rồi con, có gì cô nhắn lại cho nó nhé…
Bình lầm lũi bước đi, chắc anh cũng hiểu được lý do là như thế nào rồi, trống vắng quá, An ơi! Cậu thật là làm mình buồn quá…
Không hiểu sao? Trên gối An nằm lại đẫm nhiều nước mắt đến thế…..
Cũng hơn một tuần trôi qua, Sài gòn vẫn nhộn nhịp như thế, chỉ là có người thay đổi mà thôi..1 tuần rồi, An thật sự khó chịu, An muốn gặp Bình quá..
Cái Loan nhắn tin, vậy mà An cứ ngỡ là của Bình.
“ An An, Ông Bình bị bệnh, đang nằm trong viện đấy, bà đi thăm sao rồi, tui bận quá”
“ Thật không? Nặng lắm hông??”
“ Ơ, tui cứ tưởng bà biết rõ hơn tui chứ, bà không biết gì à”
Tự dưng, An thấy mình vô Tâm quá, không biết khi nào mà An lại biến thành một con người ích kỉ và đầy nhỏ nhen đến như thế, đáng lý, An nên mừng cho Bình vì anh ấy có bạn gái mới đúng. Cô thấy giận mình quá đỗi..
Nấu sẵn nồi cháo, chiều nay cô sẽ vào thăm Bình..
Cầm hộp cháo trên tay, cô suy nghĩ miên man, không biết nên nói như thế nào, và phải bắt đầu từ đâu, cô sẽ xin lỗi Bình, làm hòa và hai đứa sẽ vẫn như trước, nghĩ đến thế thôi cô lại mĩm cười vui vẽ…
“ Anh ăn đi, ăn nhiều vào, chóng khỏe”
“ unh! Cảm ơn em”
“ đây, em đút cho nè, hì”
Thấy Linh quan tâm Bình như vậy, lòng An lại chùng xuống, có nên vào hay không? Cô hơi do dự, nhưng cũng mạnh dạn bước vào
- Ơ An,,
- ừ! Ông khỏe chưa? Sao không báo tui biết
- tui nghĩ bà quên tui rồi..
- ngốc quá..cháo tui đem đến cho ông nè..
- A..cảm ơn bà..
Bỗng chốc, linh cảm thấy mình như người dư thừa..cô lên tiếng, phá tan bầu không khí của hai người
- An! Cậu đến rồi à, ăn chút hoa quả nhé..
- ờ cảm ơn cậu, mình phải về sớm..
- Bình! Tui về trước, ông mau khỏe ha..
An quay lưng bước vội, cô không muốn mình là kẻ phá đám không gian riêng tư của hai người…lòng An dường như quặn lại, tim đã bị vật gì đó đè nén, không thở nổi..
- Này An..
- Ơ gì vậy??
- Tui không thích cô thân với anh Bình vậy đâu. Dù biết hai người là bạn thân, nhưng tôi gai mắt lắm…
- Cô không nên hiểu lầm như thế, tôi cũng hiểu rõ mà..
- ừ! Dù gì, bạn thân chỉ xếp sau người yêu mà thôi..
Đúng rồi, bạn thân thì là bạn thân, nhưng người yêu mới thực sự quan trọng, trong lòng Bình không thể tồn tại hai người được..
Cô lê bước chân, sao nó nặng trĩu vậy. Cô cũng hiểu rõ rằng, Cô yêu Bình..Yêu, thì chỉ là tình yêu đơn phương không hơn không kém. Có lẽ cô nên chôn kín tận đáy lòng…..
Bình với Linh quen nhau cũng hơn tháng, cô cũng dần nguôi ngoai cảm giác ghen ghét rồi, cô sẽ bình thường, sống như trước kia, chỉ là cô sẽ không kè kè bên Bình như ngày xưa nữa…Thay thế An làm điều đó, là Linh..
Tối đó, Bình đi làm thêm, hôm nay Bình nói muốn gặp An, lâu rồi hai đứa chưa tâm sự gì nhiều với nhau..
- 8h hẹn quán café Blues nhé
- Ông không hẹn hò với Linh à..
- Cô ấy nói mắc học thi rồi…với lại tui muốn tâm sự với bà..
- ừ
chỉ mới hơn 6h, mà An đã tất bật chuẩn bị mọi thứ, cô sẽ đi bộ, đi từ sớm, cô muốn rảo bước trên đường, ngắm dòng người qua lại, và muốn suy nghĩ thêm sẽ nói gì với Bình…
đường phố tối nay nhộn nhịp quá, hay là do cô có tâm trạng thoải mái nên thấy gì cũng lung linh, vui vẽ hay không? Đúng là! Chỉ có tình yêu mới khiến con người ta bay bổng đến lạ kì…
cô vừa đi, vừa ngêu ngao hát từng câu chữ, cô thấy vui.
Bất giác, cô xoay đầu nhìn sang đường, là Linh, An thấy Linh đang ôm eo anh chàng nào đó. Hay là Bình, Chẳng lẽ anh cho cô leo cây ư? Không phải đâu.. An chạy thật nhanh tới nơi Bình làm.
- An! Tui đây? Sao bà lại đi bộ vậy? không mệt à?
- Ủa? ông không đi với Linh à?
- Bà này? Tui nói cô ấy bận ôn thi rồi mà..
- À Ừ…
An lại suy nghĩ miên man, là ai nhỉ, sao Linh lại tình tứ như vậy? phải làm rõ chuyện này, An không thích nhưng chuyện mờ ám…
Sáng nay đi học, An nhanh qua lớp Linh….
- linh, tôi muốn nói chuyện này với cô
- có gì?
- Hôm qua cô đi với ai? Sao lại tình tứ như thế…
- Tui, tui đi với anh trai
- Anh trai mà ôm eo cười ỏng ẹo vậy à..
- Như vậy hông được à..
- Tui mặc kệ cô đi với ai, cô mà làm tổn thương Bình thì tui không tha đâu..nhớ đó
- ừ! Cô làm gì được, chẳng lẽ, cô nghĩ Bình coi trọng cô hơn tôi sao? Ha ha..
- cô??
Điện thoại Linh reo lên, là Bình..tự dưng An thấy đau…
“huhu.Anh! Em đang bận tí, có chuyện gấp, nói chuyện sau nha”. “ chuyện gì vậy em”,
“ hic! Anh không tưởng tượng nổi đâu”,
“ em sao thế”..
“ nhỏ An đang hằn học em, bảo em giành mất anh, cô ta cứ đay nghiếng em, huhu, em đâu phải như thế, em yêu anh mà, Anh cũng vậy đúng không??””
- Cô có phải là con người không? Trơ trẽn quá mức…
- Hừ! tôi sao cũng được..
Cô bực dọc, cứ muốn tát linh một cái, nhưng nể Bình nên thôi..tối đó, Bình gọi điện hỏi chuyện, cô và anh cãi nhau một trận gay gắt, cô bướng, lần đầu tiên hai đứa cãi nhau nhiều đến vậy, chỉ toàn nói những câu làm đau lòng đối phương…
- Ừ! Tôi là đứa ghanh ghét, ích kỉ, ông hài lòng chưa?
- Sao bà nói vậy? tôi thấy bà càng ngày càng thay đổi
- Tôi thay đổi, hay ông? Ông quá đáng lắm, thôi đi, chấm dứt, bạn bè, tôi không cần nữa..
- Bà..
Chưa đợi Bình nói hết câu, cô đã cúp máy và quăng điện thoại vào một góc, cô lại khóc..
“ Bình đáng ghét”..huhu
Hai người, giận nhau, chẳng ai lên tiếng muốn làm hòa, ai cũng muốn bảo vệ lòng tự cao như núi của mình..
Cứ thế, giữa họ có khoảng cách, nhưng nỗi nhớ trong lòng lại nhiều thêm
Cô nhớ Bình, còn Bình cũng nhớ An
Chiều Chủ Nhật, nếu thường lệ thì An và Bình sẽ cùng đi đến công viên chụp ảnh, rồi tự sướng cười thả ga, thế nhưng……………………có lẽ Bình đang bên Linh, một mình cô dạo bước nơi công viên
An giật thót mình khi có bàn tay đặt lên vai…..cô xoay người..Là Bình
- Ơ! Ông…
- Định trốn tui tới khi nào đây???
- Không? Chỉ là
- Thôi bà đừng nói nữa…
- Không phải? tui xin lỗi…
Không gian vắng lặng quá, làm gì đây? Hai tay An cứ đan vào nhau, lâu lâu lại bấm mạnh, mồ hôi cứ muốn túa ra…
- An à, tui,
- Không có gì đâu, thôi tui muốn về
- À ừ! An, tui với Linh chia tay rồi..
- Sao??
- Thì chia tay, tôi biết linh chẳng yêu gì tôi, tôi xin lỗi bà An à..
- Không gì?
- Bà đừng giận tôi nhé, tôi nhớ bà lắm, chẳng hiểu tại sao bên Linh tôi chẳng thấy thú vị gì, lúc nào trong lòng tôi luôn có một khoảng cách, trống rỗng lắm, tôi thấy tôi cần bà nhiều lắm..đừng giận tôi nữa được không
- Tôi tôi
- Thôi! Tôi xin lỗi, bà đừng như thế, bấy lâu nay tui mất ăn mất ngủ vì bà quá rồi đó, đền cho tôi đi
- Hì, kệ ông??
An thấy vui, dường như mọi thứ để trở lại như cũ, không giận hờn, không ganh tị, chỉ thấy cần nhau…Bình nắm tay An, cô bất ngờ, tim đập liên hồi, cô rút tay ra, nhưng Bình lại càng nắm chặt hơn
- An này, chúng ta yêu nhau đi
- Ơ! Tui, ông, sao, được
- Được, tui biết rõ tình cảm của mình mà, bà đừng tránh né nữa
- Ông không sợ mình yêu nhau sẽ xảy ra án mạng sao?
- Không? Chỉ cần bà bên tui dù chuyện gì tui cũng mặc..
- Tui
- Bà? Từ chối à
- Không? Tui nói hồi nào, thì là tui đồng ý…
Trên ghế đá, hai người ngồi liên tưởng đến viễn cảnh của tương lai, nếu yêu nhau thì sẽ như thế nào? Bình xích lại gần An hơn, cô vui vẽ gục đầu lên vai Bình, đôi tay họ nắm chặt lấy nhau, có lẽ sẽ hạnh phúc khi họ yêu nhau….
- Anh này? An đổi cách xưng hô
- Gì em??
- Hì! Cái đầu anh! Ngại chết em đi được..
Tràng cười sảng khoái của họ vang lên từng hồi, Bình âu yếm cốc nhẹ trán An.
Ừ thì! Họ chính là những người lớn đang tập yêu………………………
(Unknown / No Data - 55368)
------------
Những người đã like
TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
zzdragonzz
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Có Được Không? Nếu Em Nói Em Yêu Anh.
Hoa lục bình rất đẹp, trôi từng cụm trên sông, hoàng hôn vừa buông xuống, chiếu ánh tà len lõi qua từng nhánh hoa lục bình tim tím, cảm giác như đang ngắm nhìn một bức tranh thủy mặc..rất sâu lắng
Nhưng điều đó lại khiến cho Yến Vy thở dài, đứng cạnh thành cầu mà đôi mắt cứ hướng xa xa ra phía bờ sông, nhìn từng nhánh hoa trôi mà lòng cô lại não nề, nó cứ trôi trôi mãi, không biết đâu là điểm dừng, đời cô cũng thế, như những nhánh hoa lục bình,lỡ sa chân thì chỉ biết an phận mà thôi…
Một thân một mình vào thành phố kiếm sống, cuộc sống cứ như là địa ngục vậy, muốn chết cũng không được, mà sống thì chỉ mang tủi nhục vào thân..
Cô làm cái nghề mà hỏi 10 người thì có đến 8 người tỏ vẻ khinh miệt, 1 người thì có vẻ am hiểu và thương hại, còn 1 người kia thì có thể yêu thương thật lòng..ừ thì cô làm nghề này mà mấy ai tôn trọng. cô làm “Đĩ”. Cái từ này nghe sao mà chua ngoa quá!.. gọi là “gái làng chơi” cũng được nhưng nó không có đủ ngữ điệu để có thể mô tả được hết cái nghề này..
Phải nói, ngày còn đi học, cô khinh thường những đứa làm đĩ lắm, chẳng có việc gì phải tỏ ra thương cảm với họ cả, thế nhưng, mấy ai điều khiển được cuộc đời, có phải nó giống như “ cười người hôm trước, hôm sau người cười”, giờ đây, cô cũng đang cười, cười chính bản thân mình, một nụ cười đầy chua xót…
Ai cũng bảo, mấy cô em làm đĩ, lúc nào cũng đổ lỗi cho hoàn cảnh, do thế này và như thế nọ, cứ giữ mình không sa đọa thì làm gì phải chen chân vào cái nơi lắm mùi hôi hám như thế…
Nhưng mấy ai hiểu, phải vào bước đường cùng thì họ cũng phải làm cái việc này , chứ ai muốn đem thân xác mình ra để cái bọn đàn ông bu vào mà cấu xé, nói ra, thật chẳng hay ho gì cả…
Cô thì khác, ai hỏi, vì sao làm cái nghề này, cô chỉ cười mỉa và bảo “ thích được nếm mùi đàn ông”..
“ nhưng nếu có bạn trai, thì cũng sẽ nếm được thôi”
“ hầy! làm đĩ thì mới tiếp xúc với nhiều người, với nhiều loại mùi được…”
Có con đĩ nào như cô không? Nếu là người khác thì đã khóc lóc, mếu máo và bảo rằng “ nhà nghèo, không có tiền nuôi gia đình, em phải đành chấp nhận mà thôi”
Nhưng tại sao, làm Đĩ là do chính sức mình, kiếm tiền trên thân xác, thế sao nó lại bị người đời khinh miệt, tiền kiếm được lại là đồng tiền dơ....
" này Vy, hay là nhảy cầu tự tử nhỉ, có ai cần mày nữa đâu"
" Vy, nhảy đi "
cô yêu, cô đã từng yêu anh, tình yêu của họ sâu lắng mà đầy thử thách, cô gặp anh trong một lần tình cờ..
Đeo đuổi những suy nghĩ miên man, cô chợt nhớ, mình chẳng còn ai nữa, bố cũng không mà mẹ cũng vậy. Họ đều có cuộc sống riêng, không ai nợ ai, sinh cô ra có lẽ họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.. Cô miên man suy nghĩ...
Nhìn những dòng xe hối hả chạy trên đường, cô thấy choáng ngợp,, muốn tìm một ai giúp đỡ mà cô chẳng thấy ai cả, nhìn ai cũng lầm lì và đầy nét hung hãn, nó khiến cô thêm sợ hãi..
bất chợt, trên đường xảy ra một vụ qua vẹt xe máy, mọi người túa ra dòm ngó, lỗi có vẻ thuộc về người đàn ông già, nhưng ông ấy cứ cãi bướng, còn cậu con trai kia thì bị thương nhẹ, nhưng chẳng lên tiếng lấy một lời. Dường như anh ta không muốn tranh cãi nhiều, thấy chuyện có vẻ êm xui, mọi người tản dần ra, thế nhưng, chẳng ai giúp anh ấy cả, nhìn anh ấy máu chảy đầy tay, một mình đỡ chiếc xe dậy, cô thấy hơi xót, nên chạy ra giúp, nhặt lại chiếc túi. Cô ân cần đỡ anh ta lên vỉa hè ngồi.
- này? Anh có sao không. Đôi mắt ướt át đầy vẻ hoang mang, đưa mắt nhìn người ấy, cô hỏi một cách nhỏ nhẹ
Có một chút bối rối
- à! Tôi không sao? chỉ xây xát nhẹ tí thôi,cám ơn cô nhiều nha”
- ui!, không sao đâu
- hic! Anh chảy máu kìa, nhiều quá, làm sao đây
- không sao
Để tôi chạy qua kia đường mua thuốc băng giúp anh nhé..mới đi được vài bước, cô quay lại, với ánh mắt đầy ngại ngùng, cô nói “ tôi không mang đủ tiền, hic!”
- hì, nè, cô cứ lấy tiền của tôi
Nói đoạn, anh ta đưa tiền cho cô, thật nhanh, cô băng qua đường, mua đầy đủ đồ chữa thương
Vừa băng vết thương cho anh, cô vừa xuýt xoa.. “ có đau không?”
- hì! Không sao. Cô chun đôi môi nhỏ nhắn, thổi nhẹ vào vết thương cho nó đỡ rát, chợt thấy hành động như vậy của cô, anh có đôi chút xao xuyến trong lòng..
- xong rồi ... “à, cám ơn cô nhiều”, “ không sao đâu”
- con người tàn nhẫn, chỉ biết săm soi chuyện thiên hạ, chứ chẳng biết tình người là gì cả?
- ừ! họ sợ bị vạ lây đấy thôi
- thôi, anh mau đi đi, nhớ cẩn thận nhé, tôi đi trước đây
- Cô đi đâu, tôi chở cô về
- Không cần đâu
- Mà này, cô cho tôi biết tên được không?
- Tôi là Yến Vy”
- Số điện thoại nữa, để tôi có dịp trả ơn
- Tôi không có
- ơ, vậy thôi, cô lấy số tôi đi
Anh ấy viết số điện thoại rồi đưa cho Yến Vy…
- Cần gì giúp hãy gọi cho tôi nhé
- unh! Cám ơn, có duyên thì gặp lại thôi, chào anh
Cô nở một nụ cười đầy nắng, chào tạm biệt anh, có lẽ họ có duyên còn có phận hay không thì………………………………………….
Cô muốn yêu, đã là con gái thì ai chẳng muốn yêu và được yêu, có người bên cạnh quan tâm săn sóc, có bờ vai to rộng để dựa vững mỗi khi đau buồn..
Trước khi gặp anh, cô là một người vui vẽ, luôn hạnh phúc, thế nhưng, cuộc sống đảo ngược hẳn.
Lần đầu tiên đi làm "Đĩ"... cảm giác rất lo lắng và sợ sệt, cô đến một con đường vắng, nơi hay đứng của gái làm tiền.. con đường này, ban ngày sầm uất đến thế nhưng đêm đến lại hoang vắng thấy sợ, gái đứng đầy cả đường, họ đứng với nhau, trò chuyện, lâu lâu còn văng tục, chửi thề, nói xấu thằng này đến con vợ thằng khác, khói thuốc lá cứ mờ mờ ảo ảo, làm cho không gian có đôi chút choáng ngợp.
Nhìn họ quần áo lòe loẹt, mặt trát đầy phấn son. Cười giọng cời cợt nhã..
Cô đứng đó, đơn độc một mình, lâu lâu còn bị xăm xoi, chỉ trỏ bởi cái đám người kia. Ừ! có gì mà phải lạ, cô là người mới, là con đĩ mới bước vào nghề..
Có khách đến, một người đàn ông đứng tuổi, đi chiếc xe đắt tiền, người thì nồng nặc mùi rượu, ông ta nhìn một lượt, mấy con Đĩ cứ nhao nhao " anh chọn em", " anh ơi! đi với em" , " em nè anh". Ông ta đảo mắt nhìn quanh, lựa từng người, soi từ ngực tới chân, đụng chỗ nào, sờ nắn chỗ ấy, còn phá lên cười thích thú, giọng cười khinh miệt. Nhìn một cách đơn giản là ông ta đang đi chợ, lựa chọn những con cá tươi nhất, cầm lên xem, sờ qua, rồi ném xuống. Thế nhưng, ông ấy lại chọn cô.
Nhìn ông ta đầy vẻ dâm tà, không chín chắn, cô xua tay. Còn định cho ông ta một bạt tai vì dám sờ vào mông. Tuy nhiên, cô kìm nén lại..
- Này em, đã làm Đĩ thì đừng nên làm giá
- Tôi không đi
- hừ
Đúng, Đĩ thì đâu có quyền được làm giá, nhưng với cô thì khác, cô còn trinh, cái đó nó đáng gíá lắm..
Sau khi không vừa lòng, ông ta lập tức chữi rủa, và kéo một đứa khác lên xe...
- Này, mày ở đâu đến phá đám đấy hả?
- tôi
- Mày muốn tao nói sao đây? Con đĩ có giá à
Cô ta dứt lời, cả bọn liền cười hùa theo. Miệng cô ả còn phì phèo điếu thuốc, nói đoạn, ả cầm điếu thuốc hút dở di di vào mặt cô hù dọa, rồi sau đó phẩy tay cho đám còn lại tới tra tấn cô, từng cái đánh cái đạp, lên đầu lên bụng, máu chảy đầy mặt, quần áo bị xé toạt. Có lẽ cô sắp chết...
Cố gắng lắm, cô mới về được.Nằm sóng soài trên nền nhà, cô khóc, nước mắt hòa với máu, vừa mặn chát vừa tanh tưởi. Cô ngủ thiếp đi..
" phải rồi, đã làm thì phải chai ra, ai làm gì cũng kệ" cô thầm nghĩ...
Minh Duy
Từ sau lần gặp cô ấy, anh lúc nào cũng thơ thẩn, muốn gặp lại cô một lần nữa, đợi hoài, đợi mãi mà chẳng thấy cô liên lạc, anh thất vọng tràn trề.
- Chiều nay nhậu chứ"..thằng bạn anh nó hú
-Ừ
Cả đám dắt nhau vào quán karaoke mà nhậu nhẹt
- không say không về
- Chúc Mừng Duy nhà ta lên chức Trưởng Phòng nào
" 1 2 3 dô"
Ai cũng say bét nhè, Duy xin phép về trước, thế nhưng mọi người lại bảo đi tăng 2
- Đi tẩm quất đi
-Thôi xin ông
- Đi, đàn ông mà không đi thì nhục lắm chú ạ
- Em về trước... Duy lên tiếng..
- Mày mà về thì không đáng mặt đàn ông đâu nhé"
- Đi nào
Mọi người dẫn Duy tới con đường đầy gái đứng, họ có vẻ hào hứng lắm, còn anh thì không, anh bị bắt ép...đàn ông mà, sĩ diện cao như núi
Bọn làm gái cứ thế mà nhao ra đầy đường, chèo kéo người này, nói những lời nói ngọt ngào, chủ động làm tình.
Duy thì mệt vì cơn say, anh chệnh choạng tới góc cây, nôn thốc nôn tháo. Bất chợt, anh thấy cô, nửa tỉnh, nửa mơ, anh kéo cô vào lòng.. " đi với anh"
Anh dẫn cô vào khách sạn, anh ôm cô vào lòng mà thủ thỉ
- sao lâu rồi, em không liên lạc cho anh?
- Vệc gì phải liên lạc
Người Duy thì nồng nặc mùi rựu, anh cứ ôm lấy Vy hôn lấy hôn để.
- Sao em lại đứng ở đó
- hỳ! làm Đĩ, anh không biết à
- Cái gì? Em nói lại xem nào?
- Em làm đĩ
- Em
- Vậy nên, anh cứ làm gì em thì làm, như với 1 con Đĩ
Nói đoạn, Duy đè cô ra, xé toạt hết áo quần, tuy say nhưng anh hiểu cô nói gì, gương mặt cô lạnh tanh, khác hẳn với lần đầu anh gặp, một cô gái hiền lành, dễ thương còn bây giờ, đanh đá và đầy nét dâm đãng.
- Vậy thì anh sẽ đối xử em như là Đĩ đúng không??
- Ừ
Anh quay vào cấu xé cô, không thể nhẹ nhàng hơn được nữa, đã làm Đĩ thì cần gì nhẹ, cứ đau vào…
- Có đau không em?
- Không? Anh cứ thoải mái
- Thật à
Duy cứ như muốn bóp nát người cô ra, không hiểu sao anh thấy lòng nhói đau, anh mệt mõi, ngủ gục lên người cô.
Nhìn anh ngủ, lòng cô lại thấy đượm buồn...
Đã bao lần cô cũng muốn gặp lại anh, không ấn tượng, không sâu sắc, nhưng cô muốn gặp lại..giờ lại gặp như thế này, cái duyên nó nghiệt thế nhỉ??
Cô mệt mõi, nằm cạnh anh, như con mèo đi lạc, nhỏ nhắn, cuộn tròn người….
Sáng dậy, Duy quờ quạng, chẳng thấy ai nằm cạnh, anh vội mở mắt tìm, anh vội mĩm cười khi biết cô chưa đi, mà còn đang trong tolet..
- Xong rồi, em đi trước đây
- Nhưng, anh muốn nói chuyện với em
- Có gì để nói
- Anh
- À! tiền đâu, tiền làm của em
- Anh đừng nói là anh muốn nói chuyện với con Đĩ nha, giá sẽ khác đó
- Em
Duy cầm xấp tiền quăng lên giường, giận dữ bảo
- Em là thế hả?
- ừ! chứ anh nghĩ e như thế nào, hiền lành, và ngây thơ hả. Xin lỗi, chúng ta chỉ gặp một lần, chưa là gì để anh giận dữ??
Vy đi rồi, anh còn luyến tiếc làm chi, anh mệt mõi suy nghĩ bâng quơ “À! Cũng chỉ là con Đĩ mà thôi”
Nhưng Duy cảm thấy bối rối khi phát hiện điều lạ lùng, có máu trên giường..
Của ai nhỉ “ chẳng lẽ bị thương đâu đó”..Duy ngẫm ngĩ..
kiểm tra lại cơ thể, anh chẳng thấy mình có chỗ nào bị thương cả, vệt máu nhỏ, còn tươi màu hồng đào, chẳng lẽ là cô “ một con Đĩ còn trinh ư” có quá hời hợt lắm hay không??
“ Vy là ai? Sao lại khiến anh điêu đứng”
Anh mệt mõi thả hồn vào những suy nghĩ, anh tự dằn vặt mình rất nhiều. “ Vy à, sao em lại như thế”
Làm sao để tìm cách liên lạc với cô đây, không điện thoại, không địa chỉ, anh cảm thấy hoang mang rất nhiều.
" Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, khoảng cách gần nhau, nhưng lòng thấy xa vời vợi.................. "
Sau cái lần gặp lại anh, cô thấy mình dường như quá lạnh lùng, ừ thì, đã như thế thì cần quái gì tình yêu, đàn ông yêu cô, nhưng khi đề cập chuyện trăm năm thì mấy ai dám đảm bảo “ anh sẽ cuới em làm vợ”
Nhưng dù sao cô cũng mừng vì, đêm đầu tiên cô cũng giành cho Duy, tuy không lãng mạn, không vui vẽ nhưng cô thấy hạnh phúc, giờ thì, cô sẽ buông xuôi….
" Nếu như cô với Duy yêu nhau, có chắc anh sẽ trọn đời yêu cô, không ruồng rẫy, không khinh miệt quá khứ"
Sau này, có thế nào, cô cũng kệ, ừ là Đĩ thì cần gì sĩ diện, chèo kéo, lên giường và làm tình, chỉ thế thôi, nhiêu đó cũng khiến cô cười như dại, con gái đã mất trinh thì là gì nhỉ, là đàn bà, là đứa lăn loàng. Nhìn xấp tiền còn mới cứng của Duy đưa cho, cô khóc..
“ khóc làm gì hả con ngốc này, mày làm Đĩ đấy, Đĩ mà có quyền khóc à, hì, quên đi”
" Đĩ thì sao, cũng cần yêu và được yêu..nhưng sao chỉ là tình yêu mù quáng, đơn phương, để nỗi đau như cào cấu, cắt sâu vào da thịt , máu chảy, tim đau nhói.."
Duy suốt ngày trăn trở, tìm kiếm cô khắp nơi, quay lại chỗ cũ vẫn không thấy cô, anh thất vọng lắm..có lẽ cô không nên buông thả mình như thế, nếu như đêm đó, không phải anh mà là một nguười khác thì sao?? cứ nghĩ tới người nào mà ân ái cùng cô, anh lại bực dọc.
Một chiều cuối tháng, cô tự nghĩ, hay là gặp Duy, tự dưng cô nhớ anh quá, có thể cô với anh có duyên thì sao, biết đâu, anh với cô có thể.. làm sao được, cô là gì, anh là gì? Cô hiểu rõ, sao còn suy nghĩ viễn vong.
- Vy, sao con về trễ vậy?
- Bà tới đây làm gì?
- Ta
- Có chuyện gì thì nói, không cần tỏ vẻ như vậy?
- Mẹ cần tiền, mẹ không biết nhờ ai giúp đỡ cả.
- Hừ! thiếu tiền thì bà mới gặp tôi à, quý hóa thật
-Thì mẹ cũng nhớ con mà..
- Thôi, mẹ cầm số tiền này đi, sau này đừng gặp tôi nữa. Mẹ về đi
Cô là cái gì, là hủ gạo, là đứa bán trinh kiếm tiền nuôi gia đình, hay thật, cô cũng có tầm quan trọng đó chứ, nở nụ cười khinh miệt, cô mệt mõi ngủ thiếp đi trong nước mắt…
Đi hết người này, đến người khác, ai cũng cố mà chà đạp cái thân thể này, nó nhơ nhuốc quá, cô ước gì có một đêm ngon giấc, được ấm cúng bên gia đình, không cần giàu có, chỉ cần tiếng cười, cái ôm từ ba mẹ…
" Có bao lần cô được cười vui, bao lâu bố mẹ mới vỗ về, bao nhiêu mơ ước cho một mái ấm nhỏ"
Đi khách được vài lần, cô bất đầu cảm thấy đau bụng, khó chịu, người cô cứ rệu rã…
- bác sĩ? Tôi có sao?
- Cô có thai?
- Thai? Bao lâu?
- Hai tháng
Hai tháng, lúc đó là cô với Duy, chẳng nhẽ…
- Tôi phá nó được chứ
- Được, nhưng khuyên cô nên suy nghĩ
- Với lại, cô không nên quan hệ nhiều, ảnh hưởng đến cái thai trong bụng, nếu muốn phá đi thì cô nên dứt khoát, để lâu,e không được
Cô lang thang, à, có thai à, làm mẹ à, ra ngoài đường cho xe tải tung vào, chết đi, cô chết, con cũng chết, có được không ta, mày lại khóc à, khóc thì được gì???
" Nếu làm mẹ cô sẽ cho con được hạnh phúc, nếu làm mẹ cô sẽ cho con được cười vui, nếu làm mẹ cô không thể cho con được một người cha, và một nửa hồn mẹ đã nhơ nhuốc"
Lần này, Duy quyết tâm kiếm cho ra cô, cuối cùng, anh cũng thấy cô, vẫn đứng nơi đó, lâu rồi anh không gặp, nhìn cô xanh xao quá…
- anh muốn bao em tối nay?
- Không được
- Vì sao?
- Không thích
- Nhiều tiền
- Vậy được
Anh dẫn cô về nhà anh, ngôi nhà nhỏ nhắn, gọn gàng, đầy đủ mọi tiện nghi, anh sống một mình, chưa vợ con gì cả, cô thầm nghĩ, hay là nói thật. “ không được”
- Đêm nay anh không muốn làm tình, anh muốn trò chuyện
- Không
- Vì sao? Anh bao em, em phải nghe theo
- Vậy tôi về
- Em muốn như thế thật à??
- ừ! đĩ mà không làm tình thì sao gọi là Đĩ được
Anh ghét cô quá, sao cứ phải như thế, vậy thì anh sẽ làm cho cô không còn lạnh nhạt nữa.
- Nhẹ
- Nhẹ à? Không được, phải đau vào??
- Đau
- Ha ha! biết đau rồi à
Cô đau quá, bụng cứ âm ỉ, cô bị gì đây, điên rồi chắc.. anh cứ như con ngựa hoang bất kham, chỉ biết chạy nhanh, không kìm giữ nổi…
- Đau, con..
- Sao??
- Không? Không gì??
Máu chảy đầm đìa, anh buông tha, cô vào tolet, gục mặt khóc nức nở, thế nhưng cô mở van nước thật to. Để anh không thể nghe thấy….
- Anh có thể giảm tiền, tôi muốn về
- Cô
- Tiền đây
- Sao thế hả Vy, anh đã kiếm e bao lâu nay, em không nên tỏ ra như vậy, em đừng như thế được không??
- Không được, tôi muốn về trước
Cô thật sự rất đau, nhưng cô cắn răng, nói từng lời nghe như chát chúa vào mặt Duy.
“ bốp” một cái tát. Khiến cả Duy lẫn Vy bất ngờ, anh tát cô, anh bị điên rồi, tại sao thế..
- Anh xin lỗi, anh không kìm được,anh
- Không sao? anh chỉ cần đưa tiền
- Sao em cứ coi tiền quan trọng vậy hả?
- ừ??
Cầm tiền Duy đưa, cô nhanh chóng đi đến bệnh viện..
lần thư 2 cô vào viện:
- May mắn cho cô là không ảnh hưởng đến cái thai
- Tôi…
Cô nằm trong bệnh viện, mùi thuốc khiến cô khó chịu, tại sao cô lại bất cẩn như thế, không dùng biện pháp bảo vệ, có con, nó sẽ bất hạnh như cô mà thôi. Nhưng biết đâu, nó sẽ hạnh phúc, unh! Cô cũng muốn được làm mẹ một lần, cô sẽ sinh, sẽ giữ nó..
tiền sinh con, tiền cho con ăn học, ở đâu ra.. cô sẽ đi khách thêm vài lượt, sẽ để dành.. mặc kệ lời khuyên của bác sĩ.
Lúc nào đi, cô cũng thấy đau, nhưng vẫn giữ điều độ, vì gặp những ngời khách dễ tính..
Lần đi này, cô gặp phải một ông mập, người đầy rựu, cô chưa kịp chuẩn bị, gã đã nhao vào cấu xé cô, đau lắm, nhưng cô cắn răng chịu đựng. máu chảy túa ra, cô như muốn ngất, gã đó hoảng sợ, vội quăng vài tờ tiền, bỏ đi..
lần thứ 3 cô vào viện…
Cô ngất, không còn hình dung nổi điều gì nữa, có phải cô sắp chết, con cô cũng chết…
“ mẹ xin lỗi”
Cô tỉnh dậy, vẫn trong bệnh viện, cô vẫn sống…
- Thật may cho cô, cái thai vẫn còn, nhưng có vẻ yếu
- Thật chứ..
- ừ, tôi đã dặn cô là đừng quan hệ nữa cơ mà..
- Tôi
Ừ, lần này tôi sẽ không làm nữa, cũng đủ tiền sinh con rồi….
" Cầu mong là một đứa con trai, nếu là con gái sẽ bất hạnh lắm. Đúng không con của mẹ.."
Từ sau cái lần tát cô, Duy không còn thấy cô đâu nữa, tới nơi cô hay đứng vẫn không thấy.. cô đi đâu, làm gì, anh muốn biết.. Anh nhớ cô, nhớ khuôn mặt lạnh lùng của cô.. sao cô lại khiến anh mê mệt như thế. Anh yêu ư? Không thể nào? Nhưng cảm giác khó tả lắm…
" Anh chưa xác định được có phải là yêu hay không? nhưng anh cần cô, vì muốn bên cô, chứ không hề muốn quan hệ xác thịt.. Đó là gì? là Yêu??? "
Cái thai cũng đã lớn dần, cô không biết phải làm sao, một mình cô đơn độc, không ai giúp đỡ, không biết phải chuẩn bị những gì??
“ con à! Chúng ta sẽ hạnh phúc chứ”
“ là con trai đấy, cũng may con trai, nếu là con gái, cô sẽ lo sợ nó giống cô, lại làm Đĩ”
Ngày sinh. Cô một mình vuợt cạn nơi bệnh viện, không một ai, không một bàn tay ấm, không một lời động viên. Cô cố gắng hết sức..
“ oe oe” thằng nhỏ cũng ra rồi, kháu khỉnh quá, nặng những 3.7 kg, các cô hộ sinh cứ thao thao, làm cô mừng mừng, cô muốn gặp con, nhưng vì quá mệt, cô lại ngất…
Nhìn đứa con trong phòng chăm sóc cho trẻ sơ sinh, nó cứ lắc qua lắc lại, cô vui lắm..
" Có con, là chuyện mừng hay vui. Chắc là sẽ vui đúng không con?..................."
Vừa sinh con được vài ngày, cô đã đi làm lại, sức khỏe yếu, không đáp ứng được nhu cầu của khách, tiền trả ít, mà cô còn bị chửi rủa..
Con thì cô gửi trước cổng nhà chùa,cô chỉ đặt tên con là Đăng Phúc , vì cô muốn con mình được hạnh phúc, như bao đứa trẻ khác, nó không có họ vì cô chưa biết họ của bố nó, chỉ biết anh tên Minh Duy
Cô đi làm, tiền kiếm được cô gữi vào chùa, nhờ sư cô lo cho Đăng Phúc..
Con cô phải cai sữa mẹ sớm, nên nó yếu hẳn ra, suốt ngày quấy khóc, nghe sư cô bảo thế, cô cũng buồn, nhưng chẳng biết làm sao cả?
Đi với người này, đến người khác, thân thể cô tàn tạ hẳn, lúc nào xong cô cũng bị chảy máu nhiều, ướt đẫm cả quần. Có người thông cảm, có người đánh cô.
Nhiều khi còn bị khách quỵt tiền, cô xót lắm, lạy lục van xin hắn trả tiền, nhưng chỉ nhận được vài đồng lẻ, làm sao nuôi con đây..
Càng ngày, cô mất máu quá nhiều, mỗi lần quan hệ, cô đau rát, nhưng cố gắng chiều khách, máu chảy, cô ôm bụng đau quằn quại. Nhưng nghĩ vì cô không kiên đẻ mà đi làm nhanh vậy nên mới như thế, âu cô cũng đang tự an ủi mình..
Một buổi tối cuối thu, cô hẹn gặp Duy, anh bất ngờ, vui suớng khi cô hẹn gặp, anh nhớ cô da diết..
- E vẫn khỏe chứ
- Ừ
- Anh nhớ em lắm Vy à
- Nhớ ư.. là thật chứ, Duy nhớ mình thật ừ, cô có vẻ dao động
- Anh tìm kiếm em khắp nơi, em làm gì và ở đâu, anh lúc nào cũng muốn biết được
- Em ở khách sạn và làm Đĩ..
- Em. Anh xin em đừng khắc nghiệt vậy được không??
- Ừ!
- Em có thể ở cạnh anh và chúng ta có thể, ùm, yêu nhau.. anh thật lòng
- không được.. Duy à, em xin lỗi
- Tại sao?
- Đĩ thì làm gì được yêu?
- Vy à
- Anh cho em biết tên họ và địa chỉ được không??
- Làm chi vậy??
- Để khi em chết, còn có người mai táng dùm
- Em
- Nói Đi
- Nguyễn Minh Duy
- Địa chỉ
Sau khi biết được tên họ và địa chỉ của anh, cô nắn nót ghi vào một tờ giấy và cất cẩn thận, Nguyễn Đăng Phúc, con cuối cùng cũng có tên rồi ha ha.. Cô khóc, nước mắt cứ chảy dài, khóc vì vui, hay khóc vì số phận ngược đãi đây
" Duy à, có được không nếu em nói em yêu anh??
Thong dong trên con đường nhộn nhịp, mọi thứ vẫn thế, chỉ có cô là khác xưa??
Cô vẫn đi khách bình thường, mong sau này, con cô nó sẽ không khinh bỉ vì có một người mẹ như thế...
Nhìn nó thiếu sữa mẹ, gầy gò quá, cứ khóc miết, cô thương lắm...
" Nếu như Duy biết anh có con, sẽ vui hay là hắt hủi đây"
Cứ quan hệ, máu lại chảy nhiều, cô đau lắm, cứ muốn ngất, nhưng nhìn khuôn mặt ngây ngô của con, cô lại cố gắng. Gần đầy tháng con, cô muốn tặng con một món quà, thế là lao vào kiếm tiền. Đau lắm...
Lần thứ 4 cô vào bệnh viện:
-Tôi có sao??
- Cô bị Ung thư tử cung, giai đoạn cuối...
- Thật sao??
ha ha. Hay thật, sắp chết rồi đấy, mừng không hả Vy, vui thật Vy nhỉ???
" Nếu chết đi có lẽ mọi thứ sẽ tốt, không còn phải lo lắng vì thiếu tiền, không còn phải gượng dậy để đi khách hàng đêm, không phải lo cho con, như thế nó sẽ được hạnh phúc khi mẹ nó chẳng ra gì.........có phải mày ích kĩ lắm không Vy"
- Con này, sau này sẽ hạnh phúc con nhé..
- Đăng Phúc. Gọi mẹ đi nào?? hic hic!!
Mặc kệ sự giày vò thân thể từ khách, cô vẫn lạnh lùng với bản thân, nó quá dơ để có thể rửa sạch...
" Nếu một mai cô không còn nữa, có ai còn nhớ tới cô không?? đám tang cô có ai đưa tiễn không??? nước mắt sẽ khóc vì cô chứ"
Đưa cho sư cô tờ giấy có đề tên Cha với địa chỉ nhà, nhìn con lần cuối, nó còn nhỏ và ngây ngô quá...
- Gọi mẹ đi nào, gọi lần cuối nhé...
Duy, mong anh sẽ yêu con như đã từng yêu em, anh nhé!!!!
Đắm mình trong dòng nước lạnh, cô chẳng còn nghĩ tới được chuyện gì cả, chỉ nghe thoang thoảng tiếng con gọi vọng.
" Mẹ ơi"..........................................................
Hãy sống đúng với cái tên của con nhé.....
Mong kiếp sau, phận cô sẽ không như hoa Lục Bình........................
" Có một loài hoa buồn trôi lững lờ. Theo nước hững hờ xuôi mãi về đâu
Vẫn trôi trôi chẳng hết sầu. Nên loài hoa ấy đượm màu tím thương
Loài hoa ấy lục bình .Loài hoa ấy đời em
Dòng sông nỡ vô tình chở hoa về bến mới
Loài hoa ấy lục bình .Loài hoa ấy đời em "
Đọc thư của Yến Vy gửi, lòng anh chùng xuống rất nhiều, nước mắt chảy, đứa nhỏ còn chưa biết nói, chỉ biết tròn mắt nhìn anh......Vy ơi!!!!
" gửi anh Minh Duy
Đừng hận em khi em ra đi đột ngột và để lại cho anh 1 đứa con, điều đó có thể ảnh hưởng tới gia đình anh sau này.. em cũng từng định phá.. nhưng bản năng làm mẹ của em không cho phép, anh hãy luôn yêu thương nó được không anh, dù mẹ nó là một đứa không ra gì, sau này con lớn, anh hãy kể về em với vẻ mặt đầy tự hào chứ. Nó chỉ là một đứa bé, nó không có tội, anh hãy yêu thương nó nhé. Nếu như nó biết em làm Đĩ thì sao nhỉ?? Có hay ho không anh...e cứ canh cánh trong lòng, có lẽ em đã yêu, từng yêu anh, nhưng...lòng em cằn cõi quá rồi...hãy luôn bên con anh nhé.. à nó tên là Nguyễn Đăng Phúc.. Em muốn nó được hạnh phúc như mọi người, cái tên có hay không?? hì.. Em phải đi rồi..
Anh này?? có được không? nếu em nói em yêu anh??................................................
Yến Vy"
Ngàn lần, dù có thế nào, vẫn được Vy à.........
"Tình yêu ấy âm thầm niềm đau cũng lặng câm
Em ơi sao không nói lời nào.
Cho anh ru thành lời ca dao
Nở chi hoa tím lục bình .
Trôi chi trôi dữ dòng tình đôi ta"
(Unknown / No Data - 58749)
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//