Lần đầu chúng tôi gặp nhau là vào buổi tập nhạc cho đội văn nghệ của trường. Tôi chơi Piano đệm đàn cho một ca khúc mà Nhung hát. Cả hai chúng tôi đều học trường Nhạc viện.
Hôm ấy tôi còn nhớ, Nhung mặc chiếc quần jean xắn gấu cùng với áophông đen, chân không đi dép. Khi tôi còn đang nhoẻn miệng cười vì đôi chân ấy và chưa kịp thắcmắc thì Nhung đã nở một nụ cười thật tươi nhanh nhảu nói rằng: “Em vừa tập nhảy với cácbạn xong rồi chạy vào đây luôn, không kịp đi dép anh ạ”.
Sau buổi tập, cả đội chúng tôi ngồi uống nướcvà trò chuyện thật vui ngoài sân tập, tôi phải chớp ngay thời cơ này đểnói chuyện với Nhung.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, nhắn tin gọi điện với nhau thường xuyên hơn. Tôi đưa đón Nhung mỗi ngày, dù không có tiết tôi cũng cố ngồi để đợi Nhung, hay những hôm Nhung được về sớm hơn tôi lại trốn về trước để đưa Nhung về.
Bạn bè trong lớp biết chuyện tôi qua lại đưa đón Nhung ai cũng can ngăn, họ nói về Nhung bằng những lời lẽ không lấy gì là tốt đẹp, thậm chí có người còn ngoa ngoắt hơn khi nói rằng Nhung là “gái gọi”.
Thậm chí đến đứa bạn thân nhất của tôi cũng nói rằng: “Tao khuyên mày nên từ bỏ đi, kiếm đứa nào tử tế mà yêu chứ cái loại con đấy đi hết thằng này thằng khác thì AIDS lúc nào không biết đâu.”