Tôi và cô ấy...
2 người 2 xã khác nhau...
Định mệnh khiến chúng tôi học cùng lớp ở trường cấp III...
Học với nhau, tôi biết cô ấy giỏi Tiếng Anh, Toán và cả Hoá nữa...
Nhưng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra...nếu như tôi không thườngxuyên bắt gặp ánh mắt của cô ấy.Rồi khi tôi nhìn lại, cô ấy cố quay đi như vô tình...
Ngày ngày qua như vậy. Tôi chợt nhận ra rằng: Tôi đang yêu cô ấy.
Ngày lại trôi, chúng tôi trở nên thân thiết nhau hơn. Bắt gặp ánhmắt nhìn nhau thường xuyên hơn. Đi học, tôi đi sớm và thường đứng ở nhà xe chờ cô ấy. Mỗi giờ giải lao, tôi và cô ấy luôn đứng cùng nhau nói chuyện vu vơ.Chẳng biết để làm gì nhưng tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Niềm vui, nỗi buồn cùng nhau chia sẻ. Cuộc đời cứ thế trôi. Nhưng tình yêu học trò khó thành vĩnh cữu. Tôi không dám ngỏ lời. Tôi muốn chưa yêu khi đang học. ...
Và rồi, điều gì đến đã phải đến, em đã ra đi, em đã tìm đến một người mới. Cậu ta sẽ học như tôi và sẽ hơn tôi nên cũng chẳng cógì để thắc mắc. Lòng buồn rười rượi nhưng tôi luôn chúc em hạnhphúc. Ôi tình yêu học trò
♥ Yêu cùng lớp. Đứa ngồi đầu, đứa gần cuối. Hạnh phúc là khi quay xuống, vô tình chạm ánh mắt nhau, cả hai chỉ kịp cười ngại ngùng rồi vội vàng tiếp tục học. ♥ Yêu cùng lớp. Thỉnh thoảng một câu nói đùa vu vơ của thầy cô hoặc đám bạn cũng khiến hai đứa đỏ mặt, ngượng lắm đấy nhưng vẫn tỏ ra bâng quơ như không biết gì.
♥ Yêu cùng lớp, cùng bên nhau những ngày có"nắng", cả khi có "mưa". Nhưng dù"thời tiết" thế nào, cả hai cũng sẽdung hòa, cất những kỉ niệm đó thật cẩn thận trong ngăn trái tim, để mai sau nhìn lại, nhận ra rằng chúng ta đã có một thời học sinh thật đẹp...