Tôi sống ở Osaka, Nhật Bản và thường đi tàu điện đến công ty. Một ngày nọ khi đang đợi tàu, tôi để ý thấy một lão già vô gia cư đứng ởgóc nhà ga, lẩm bẩm với chính mình mỗi khi có người đi ngang qua. Ông ta đang cầm mộtcái ly với chút tiền lẻ trong đó.
Khi một người phụ nữ béo phì bước ngang qua, tôi nghe ông ta nói rõ ràng, "Lợn".
Wow, tôi nghĩ. Ông ta phỉ báng người ta như vậy mà đòi xin được tiền?
Rồi một người thương nhân trẻ cao ráo đi ngang qua và lão già lại nói, "Con người."
Người? Sao tôi ý kiến được. Rõ ràng anh ta là con người.
Ngày tiếp theo, tôi đến ga tàu sớm nên quyết định giết thời gian, tôi đứng gần hơn với lão già vô gia cư và tiếp tục nghe ông ta lẩm bẩm.
Một người đàn ông gầy còm và mệt mỏi đi ngang qua và tôi nghe lão già nói, "Bò".
Bò? Tôi nghĩ. Người đàn ông này quá ốm để giống một con bò. Nhìn giống con gà tây hơn.
Một phút sau, một ông béo tốt đi ngang và lần này lão lại nói, "khoai tây".
Khoai tây? Tôi cứ nghĩ lão ta gọi người mập là"heo"
Ngày hôm đó ở công ty, tôi không thể ngừng suy nghĩ về lão già vô gia cư nọ. Tôi không thể tìm ra điểm tương đồng logic giữa nhữngthứ kì lạ ông ta nói.
Chắc lão ta có khả năng tiên đoán hay gì đó. Có lẽ lão biết kiếp trước người ta là cái gì. Dù sao thì ở Nhật cũng tin vào kiếp luân hồi.
Tôi theo dõi lão ta thường xuyên để xem thử giả thiết của mình có đúng không. Tôi thường nghe lão gọi người ta bằng những cái tên như "Thỏ", "hành", "Cừu" hay "Cà chua".
Một ngày, trí tò mò lấn át và tôi quyết định tiến đến hỏi lão cho rõ ngọn ngành.
Khi tôi tiến tới gần, lão nhìn tôi và nói, "Bánh Mì".
Tôi ném tiền vào cái ly của lão và hỏi liệu lão có khả năng gì đặc biệt không.
Lão nhìn tôi và nói, "Tất nhiên là có chứ, tôi cókhả năng ngoại cảm. Tôi có khả năng này vài năm rồi. Nhưng không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không thể tiên đoán tương lại hay đọc tâm trí gì cả."
"Vậy khả năng của ông là gì?" tôi hỏi một cách nôn nóng.
"Khả năng đặc biệt của tôi là biết được thứ cuối cùng người ta vừa ăn", lão nói.
Tôi cười lớn và nhận ra lão ta nói đúng. Lão đã nói "bánh mì", tôi vừa ăn sandwich nướngsáng nay. Tôi bỏ đi và lắc đầu. Đúng là khả năng vô dụng nhất trong mọi thể loại khả năng.
—
ai chưa tìm ra chỗ đáng sợ hãy đọc lại từ đầu
- Miracle Ji-
Nguồn: hellyeahhorrorm anga