Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 05:30:58 - 28/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#91 » Gửi bài gửi bởi zzdragonzz » 16/09/2012 11:21 » @71464

♥ Người ta nói :
-Chia tay không phải là hết. Nhưng tất
cả đã chấm hết khi chia tay.
♥ Người ta nói :
-Chia tay rồi vẫn có thể làm bạn.Nhưng
mấy ai làm được điều đó.
-Tình bạn có thể trở thành tình yêu,
ngược lại thì còn phải suy nghĩ.
♥ Người ta nói :
-Chỉ cần người hạnh phúc thì tôi cũng
hạnh phúc.
-Dối lòng, vì hạnh phúc của tôi là có
người.
♥ Người ta nói :
-Vì yêu có thể làm tất cả. Vậy vì yêu có
thể dâng tình yêu cho người khác
không ?
-Vì yêu người tôi sẽ từ bỏ mọi thứ.
Nhưng thứ người đang từ bỏ là tôi.
♥ Người ta nói :
-Mỗi ngày tôi luôn nhắc bản thân phải
quên người.
-Lầm rồi, khi tôi “nhắc” là khi tôi “nhớ”
người.
♥ Người ta nói :
-Không gì chia cách được chúng tôi!
Thật ra người đang lo sợ về sự chia ly.
-Tôi sẽ yêu người mãi mãi. Nhưng mãi
mãi người không yêu mình tôi.
♥ Người ta nói :
-Khoảng cách và thời gian không là gì
khi yêu nhau.
-Nhưng đã có khoảng cách xuất hiện
trong thời gian ta đang yêu.
♥ Người ta nói :
-Tôi luôn luôn bên người. Người có thể
bên tôi 24/24 không?
-Hãy tin tôi, tôi hứa! Người có bao
nhiêu % tự tin về lời hứa?
-Lời hứa chẳng qua chỉ là một lời nói,
mà nói thì ai chẳng nói được.
♥ Người ta nói :
-Tình yêu giúp con người ta mạnh mẽ
hơn. Thật ra tình yêu là nguyên nhân
chính của sự yêu đuối, nhu nhược, tự
ti.
♥ Người ta nói :
-Trong tình yêu, kẻ ở lại là kẻ chiến
thắng. Nhưng kẻ ra đi mới là kẻ mạnh.
♥ Và quan trọng hơn hết, quá khứ đã
qua thì đừng cố níu kéo, tình yêu đã
cạn thì đừng cố tiếc nuối, sống cho
chính mình trước khi sống cho người
khác quá
nhiều
[download] Văn Hay Chữ Tốt
Không Bằng Học Dốt Lắm Ti$n
[/download]
zzdragonzz
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸23/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 71464)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#92 » Gửi bài gửi bởi zzdragonzz » 16/09/2012 11:22 » @71465

Chia tay rồi, đến một lần gọi nhau là BẠN cũngkhó
khăn.. Chẳng lẽ, khi chia tay:
- Không thể làm BẠN, vì đã từng làm đau nhau.
- Không thể là KẺ THÙ của nhau, vì dù sao cũng đã
từng là yêu thương trọn vẹn.
==>Chỉ còn 1 cách: xem nhau - là NGƯỜI DƯNG
[download] Văn Hay Chữ Tốt
Không Bằng Học Dốt Lắm Ti$n
[/download]
zzdragonzz
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸23/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 71465)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#93 » Gửi bài gửi bởi zzdragonzz » 16/09/2012 11:23 » @71467

♥ Chẳng có đứa con gái
nào thật
sự lơ ngơ...
♥ Đó chỉ là sự giả vờ để
lờ đi sự
thật.! ♥ Chẳng có đứa con gái
nào luôn
mạnh mẽ thường nhật...
♥ Chỉ là kiểu bí mật để
ko vạ vật
với nỗi đau ! ♥ Khóc rồi lại cười mau...
♥ Là để nhìn thấy nhau
mà không
phải lau nước mắt.!
[download] Văn Hay Chữ Tốt
Không Bằng Học Dốt Lắm Ti$n
[/download]
zzdragonzz
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸23/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 71467)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#94 » Gửi bài gửi bởi zzdragonzz » 16/09/2012 11:23 » @71468

Đôi khi :
- Tự thấy mình thật giả tạo ...!!!
- Tối ngày toe toét chém gió...
- Đêm đến lại nằm xó ngĩ vớ vẩn...
- Vui thì cười, buồn cũng cười...
- Rồi lại rơi nc mắt .
[download] Văn Hay Chữ Tốt
Không Bằng Học Dốt Lắm Ti$n
[/download]
zzdragonzz
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸23/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 71468)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#95 » Gửi bài gửi bởi zzdragonzz » 16/09/2012 11:24 » @71470

Giờ đây..
Tôi đã Mỉm Cười , Chấp Nhận. . .rời xa 1 người.. .
Người mà tôi ''Yêu''..
Vì Tôi biết...
Người đó vẫn ''Hạnh phúc'' dù k có Tôi"
Khi mà tôi k thể nói được gì nữa ...
Cũng là lúc tôi cảm thấy bất lực rồi ]: (*
Thôi thì ...
Bình yên nhé người lạ đã từng quen : )
* Hãy xóa tên nhau trog từng trang kí
ức: x
* Vội đến - vội đi - vội nhạt nhoà . . .
Vu vơ...
[download] Văn Hay Chữ Tốt
Không Bằng Học Dốt Lắm Ti$n
[/download]
zzdragonzz
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸23/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 71470)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#96 » Gửi bài gửi bởi zzdragonzz » 16/09/2012 11:25 » @71471

♥ Yêu thì hạnh phúc... Mà kết thúc thì đau!
♥ Tôi khóc tôi tự lau..
Tôi đau tôi tự chịu..
Tự gặp tự hiểu tự buông lơi...
Nước mắt rơi.. Tự lau lấy!
♥ Tự nhìn, tự thấy, tự bước đi!
♥ Tự nghĩ, tự suy, tự quên và tự sống
[download] Văn Hay Chữ Tốt
Không Bằng Học Dốt Lắm Ti$n
[/download]
zzdragonzz
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️8/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸23/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 71471)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#97 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 16/09/2012 21:13 » @72016

Bạn Thân..

“Ta với mi là bạn thân mà”. Mi vẫn thường nói vậy mỗi khi ta gặp việc rắc rối cần sự giúp đỡ của mi. Ừ cũng phải ha, ta với mi không biết đã thân thiết từ lúc nào nữa, có lẽ từ lúc ta và mi cùng xuất hiện trên thế gian này vào một ngày nắng gắt; À, mà không đúng có lẽ tụi mình đã thân với nhau từ khi ta và mi còn nằm trong bụng mẹ, khi hai gia đình gần nhau tính chuyện làm sui trong lúc hai đứa trẻ-là ta và mi-chưa chào đời…

Ngày còn bé ta vốn là đứa con gái ngỗ ngược, thích trèo cây, hái trộm quả và làm những điều một-đứa-con-gái-không-nên-làm. Mi thì khác, mi hiền lành, điềm tĩnh và luôn được người lớn thương yêu, trái ngược là vậy nhưng không hiểu sao ta và mi lại có thể cùng nhau bước qua thời thơ ấu tràn đầy những kỉ niệm. Ta vẫn không quên được những trò chơi ngày ta và mi còn thơ dại, ta nhớ khuôn mặt sợ hãi của mi khi nhảy xuống hồ rau muống sâu thật sâu để cứu ta khi ta bị ngã trong lúc trèo cây hái ổi, sợ ta bị đòn, đến lúc về nhà mi đã nói dối lỗi là do mi; ta nhớ cái lưng áo ướt đẫm mồ hôi của mi khi mi cõng ta đến bệnh xá trong lúc ta bị tái chứng đau dạ dày mà mẹ ta thì không có ở nhà… rồi nhiều điều nữa, mi biết không? Đến tận bây giờ ta vẫn không tài nào quên được những ngày tháng được bên cạnh mi…ấm áp lắm…

Nhưng rồi tuổi thơ êm đềm cũng nhanh chóng trôi qua, ta bước vào trường trung học, mi cũng vậy. Vì ta lớn hơn hay nhờ có mi mà cái tính ngỗ ngược ngày nào của ta dần phai đi, mi thì vẫn như lúc bé, vẫn điềm tĩnh, hiền lành như vậy và vẫn luôn bên ta những lúc ta cần…Thời trung học vui tươi nhưng cũng lắm rắc rối, mi học giỏi, đẹp trai, ga lăng nên không biết có bao nhiêu hoa hồng, hoa huệ muốn được bên mi. Ấy vậy mà, chiếc yên sau trên xe đạp của mi vẫn là vị trí của ta mỗi giờ tan học, mỗi lần đi chơi hay học thêm. Bọn con gái trong trường ganh tị với ta ra mặt, còn ta thì tự hào và…yên tâm vì mi vẫn còn bên ta như thời thơ ấu. Nhưng sau đó, ta vô tình đọc được tin nhắn của nhỏ hoa khôi trường mình gửi cho mi “Có phải vì Thiên là bạn thân của Nhân nên Nhân cảm thấy phải có trách nhiệm và không thể quen bạn gái vì sợ áy náy đúng không?” Ta chợt hiểu rằng ta không thể ích kỉ giữ mi khư khư cho riêng mình nữa, mi lớn rồi, mi có cuộc sống riêng của mi, ta không thể lúc nào cũng bên cạnh mi như khi còn nhỏ… Ta quyết định tránh mặt mi, tan học ta không đợi mi, ta âm thầm sửa lại con ngựa sắt của mình để không “bị” ngồi nhờ xe mi nữa, ta cáo bận mỗi lần mi rủ đi chơi, ta tránh mặt mi những giờ học thêm. Nhưng ta không biết rằng từ lúc nào mi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta, càng tránh mi, ta lại càng mong gặp mi nhiều hơn, càng muốn quên mi ta lại nhớ mi hơn bao giờ hết…

Mi ngạc nhiên trước sự thay đổi của ta, mi nhắn tin gặng hỏi ta, rằng có phải mi đã làm gì sai? Rằng có phải ta có bạn mới và quên mi rồi không? Mi ngốc lắm, mi làm gì có lỗi, mi tốt vậy mà, làm sao ta có thể quên một người như mi, mi đâu biết ta làm vậy chỉ vì không muốn mi thêm bận tâm vì ta, vì ta sợ một ngày nào đó ta sẽ không thể quên mi, không đủ dũng cảm để đối diện với sự thật “chúng ta chỉ là bạn thân”… Những năm phổ thông trôi đi một cách nhanh chóng, thoắt đó ta đã là cô nữ sinh cuối cấp, sắp phải xa trường lớp và xa…cả mi. Ngày chia tay học sinh cuối cấp, trường tổ chức cắm trại hai ngày một đêm, tối hôm ấy lớp mình tổ chức hẳn một live show và tất nhiên không thể thiếu giọng hát của mi, mi ôm ghita hát bài bằng lăng tím , chợt ánh mắt mi hướng về phía ta, ta đỏ bừng mặt chẳng hiểu vì sao ta lại ngượng ngùng trước ánh mắt quá đỗi quen thuộc của mi, ánh mắt ta vẫn nhận được những ngày còn nhỏ… Bất giác, ta đứng dậy, bỏ ra ngoài mặc cho đêm live show vẫn diễn ra, ta đang làm gì vậy? chính ta cũng không biết nữa, ta đang trốn tránh ánh mắt của mi hay ta đang chạy trốn chính tình cảm của mình? Tại sao vậy? ta thích mi nhưng ta lại không thể nói, phải chăng vì chúng ta là bạn thân?...

“Thiên!” Có tiếng gọi đằng sau, ta quay lại, là mi. Mi chạy lại gần ta hỏi dồn “Mi sao vậy? đang chơi vui sao lại bỏ đi”; “Vì ta không thích, được không?” ta đốp chát trả lời. “ Mi dạo này lạ lắm, sao lại cứ tránh mặt ta, mi bị làm sao vậy, ta làm gì sai à?”; “Không, mi chẳng làm gì sai cả, chỉ là…chỉ là…ta không muốn làm phiền mi nữa thôi, mi hiểu không?” Mi phì cười trước câu trả lời của ta “ Đồ ngốc, ta cứ tưởng chuyện gì, ta thích mi làm phiền ta, vì… vì mi là bạn thân nhất của ta mà, khờ quá” Là bạn thân thôi sao? Là ta ngốc hay mi ngốc? Là mi không hiểu hay cố tình không hiểu? Từ lâu ta đã không còn muốn là bạn thân của mi nữa rồi. Ta gắt lên “Đồ ngốc, mi là đồ ngốc, ta không muốn làm bạn thân của mi nữa, mi hiểu không?”, ta vụt chạy, bỏ mặt mi ngẩn ngơ đứng đấy…

Hai kì thi vượt vũ môn trôi qua. Trong khi bạn bè giờ đã có lối đi riêng trên giảng đường đại học thì mi lại chọn con đường đi nghĩa vụ quân sự, ai nói mi cũng bảo đó là mong ước từ nhỏ của mi. Ngày mi lên đường nhập ngũ ta đã không đi tiễn, chỉ gửi cho mi một sms “giữ gìn sức khỏe nha”, mi hồi âm “chỉ vậy thôi sao?”; “Ừ’; “Thiên này, chúng ta đừng là bạn thân nữa nhé! Chờ Nhân nha”. Tại sao vậy? Những lời này đến giờ mi mới nói? Cả ta và mi đều không biết lần này mi ra đi cũng là lúc ta không còn có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp ngày nào của mi nữa…

Thời gian trôi đi, ngày mi giải ngũ trở về nhà thì ta đang trong kì thi ở trường đại học. Mi đã nói sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của ta chờ ta thi xong mi sẽ lên Sài Gòn thăm ta. Mi không biết ta đã mong chờ kì thi trôi qua nhanh đến mức nào đâu. Kì thi kết thúc, mi thực hiện lời hứa, mi lên thăm ta, cả mấy ngày sau ta chẳng dám đi đâu quá lâu vì sợ mi đến mà không gặp ta. Nhưng đợi mãi, mi vẫn không đến, điện thoại thì tắt máy, phải chăng mi đang đùa giỡn với ta? Không thể nào, ta tự trấn an có lẽ mi bận… Ngày cuối cùng, chuông điện thoại vang lên, là mi, ta biết mà, mi không phải là người thích đùa giỡn với tình cảm. Nhưng, giọng nói trong điện thoại không phải là của mi, “em vào bệnh viện nhanh lên” là giọng nói của chị Hà-chị gái mi. Linh cảm cho ta biết có chuyện không lành đã xảy ra với mi, nhưng ta không ngờ đó lần cuối cùng ta có thể nhìn thấy sự hiện diện của mi trên thế giới này. Căn phòng vắng lặng một cách đáng sợ, có ba người đứng trong đấy là bố mẹ và chị gái mi, bên cạnh một chiếc giường phủ khăn trắng, mẹ mi bị ngất đi, chị mi khóc thút thít. Chuyện gì vậy? “ Nhân bị tai nạn… nó mất rồi em à...” Chị Hà ngước khuôn mặt với đôi mắt đỏ hoe đầy nước nói với ta. Mi biết lúc đó ta nghĩ gì không? Ta ước người nằm trên giường kia không phải là mi, ta ước chị Hà đang nói dối, ta ước đây chỉ là một trò đùa, ta ước…đây không phải là sự thật. Nhưng ta thật ngốc, đó mãi mãi chỉ là điều ước của ta còn mi, mi đã xa ta thật rồi. Ta không còn đủ can đảm kéo tấm khăn trắng che mặt nhìn mi lần cuối, làm sao ta có thể chấp nhận sự thật này? Mi nói đi, ta phải làm sao?

Đám tang mi, bạn bè đến rất đông. Cứ ngỡ ta sẽ khóc rất nhiều, nhưng sao ta lại không thể khóc? Tại ta vô tâm hay tại mi, tại mi ra đi quá nhanh, quá vội vàng để lại trong ta nỗi hụt hẫng quá lớn…

Sáng nay, khi cầm điện thoại lên, bất giác ta nhấn tìm tên mi và gọi. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên, ta nóng lòng chờ nghe giọng nói của mi, tia hi vọng mi vẫn còn đâu đó trên thế gian này le lói trong ta… “Thiên à, Nhân nó mất rồi sao em cứ như vậy? em quên nó đi được không em?...” Là chị Hà, ừ mi đã mất rồi mà, ta quên mất có lẽ cũng được hai năm rồi nhỉ. Sao ta lại ngốc đến thế? không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ nữa…Nhưng mà làm sao để ta có thể quên mi đây? trong khi chúng ta xa nhau chỉ mới hai năm còn thời gian bên nhau là cả một chặng đường đầy ắp kỉ niệm. Mi biết không? Ta ước gì lúc này đây, ta được quay lại thời thơ ấu không biết lo âu, buồn phiền và nhất là ở đó có mi, ta chẳng phải lo sợ một ngày nào đó mi không còn bên ta… Ta phải làm sao đây? Để thời gian quay ngược lại, để ta không phải buồn thế này, để ta được nhìn thấy mi mỗi ngày, để ta có thể nói rằng: “Ta thích mi, nhiều lắm, mi biết không?”…
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/123⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 72016)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#98 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 16/09/2012 21:14 » @72017

Diễn nữa đi anh

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
Bốp !!! 1 cái tát vào gương mặt đểu giả của anh.
Tại sao, tại sao anh lại lừa em...cô gái ấy là ai ? Trả lời em đi.
Sao anh lại gạt em như thế, anh nói đi. Tại sao lại làm thế với em. Tôi nấc lên từng tiếng với 1 bộ mặt bi thảm chưa từng có. Anh im lặng. Tôi run run người, cắn chặt môi, bật máu. Cô gái bên cạnh anh chỉ biết cúi đầu, cứ như 1 tội phạm chờ ngày xử án. Khẽ buông hờ cánh tay anh ra.
- Tôi ngước lên nhìn anh, vội lau khô số nước mắt đọng lại trên khoé mi. Tôi nhìn thẳng vào cô gái, buông 1 câu nói nhẹ tênh. Nhưng đầy ẩn ý. Xin lỗi vì đã làm phiền cô và chồng tôi đi dạo. Vui vẻ tiếp đi nhé.
Bước đi : *Nhếch mép, tôi nghĩ thầm. Mình lại diễn khá tài nữa rồi. Thêm 1 người rơi vào cuộc chơi, và lại bị mình đá văng khỏi ván cờ, nhẹ nhàng rút lui. Anh lại thua nữa rồi đấy.
Tại nhà : Anh ôm tôi. Em yêu. hôm nay em lại phá nữa rồi. Đây là người tình thứ bao nhiêu của anh bị em đánh gục dưới xự diễn xuất hạng A của em, và tự rút khỏi cuộc chơi vậy Vợ yêu.
Tôi hôn anh. Người thứ 98 anh ạh. Còn 2 người nữa thôi. Trò chơi sẽ kết thúc.Game over đấy Chồng yêu của em.
...........

1 năm trước tôi bắt gặp anh và 1 cô gái choàng tay nhau rời khỏi khách sạn. Tôi lặng người toàn mạch máu trên cơ thể gần như ngưng hoạt động. Tôi bước đến trước mặt anh. Anh ngập ngừng...ấp úng chẳng nói được lời nào. Em...
Ai vậy hả anh? "cô nàng đi cùng anh hỏi vội". Àh, em họ anh. Tai tôi như ù đi, không thể nghe thêm được gì nữa 3 từ em họ anh làm tôi chết điếng. Cố giữ nét mặt tươi nhất có thể. Chào.Tôi là em họ anh ấy. Cô là bạn gái anh ấy àh? Xinh thật. "nhói"
Cô ta cười tươi như bắt được vàng.
Sao hôm đấy, tôi sụp đổ hoàn toàn mọi thứ về anh, không gào thét, không quát mắng, hay trách móc ầm ĩ. Tôi trơ ra. Nhưng có lẽ chia tay anh ta thì dễ dàng quá mức. Tôi quyết định hành hạ anh bằng 1 trò chơi. Do chính tôi là đạo diễn, tôi sẽ cho phép anh quen với thật nhiều cô gái. Và sẽ làm họ tự rời bỏ anh, không ồn ào. Đến người thứ 100...chúng tôi sẽ chính thức ly hôn. Hôm qua đã là người thứ 98, và 2 người nữa thôi thì chúng tôi sẽ đường ai nấy đi.
Mục đích của tôi khi quyết định làm như thế, chỉ là tôi muốn cảm nhận đúng nỗi đau đó thêm 100 lần nữa. Lúc đấy có lẽ tim tôi sẽ chai sạn, mà ra đi không 1 chút nhớ nhung về anh nữa. Nhưng có vẻ như tôi càng đau buốt hơn, chứ không hề vui như tôi mong đợi.

- Anh đi làm đây. Khẽ hôn lên trán tôi anh cười.
Làm tốt anh nhé, tôi vẫn rất yêu anh và vẫn luôn quan tâm đến từng cử chỉ mà anh dành cho tôi. Nhưng 1 lần lừa dối...1 lần khiến trái tim tôi buốt nhói. Tôi không thể coi nó như không tồn tại. Anh sai, tôi cũng sai. Và nếu chia tay thì có lẽ là sai thêm sai...vì cả 2 chúng tôi vẫn yêu. Tôi biết điều đó chứ, nhưng tôi tự cho phép mình không thể ở lại bên anh nữa. Thời gian là liều thuốc...nhưng nó có giúp tôi và anh trị khỏi căn bệnh mang lên "lỗi lầm" hay không ? Chưa ai biết trước cả.

Em nghe đây "giọng tôi vang lên trong điện thoại.
- Anh lại vừa cưa đổ 1 con mồi đây. Cô ấy là con gái 1 đối tác công ty của anh. Thế nào vợ yêu, em có định diễn tiếp không ?
Ừhm, diễn nữa chứ anh. Chồng yêu của em. Tôi thở dài. Cũng sắp dừng rồi. Mọi thứ...Em đã diễn trọn vai 1 diễn viên và số tiền cát - xê mỗi vai diễn mà em nhận được là nước mắt và nỗi đau đến ngẹn tim. *cười nhạt.
Tôi đến nhà hàng nơi anh và con mồi sẽ đến. Chọn 1 bàn gần anh nhất. Đối diện anh, tôi kêu những món chúng tôi thích.Rồi im lặng...nhìn anh.
Hôm nay anh có vẻ mệt mỏi, anh nhìn tôi suốt buổi, đến mức cô gái đi cùng anh khó chịu. Có lẽ anh thắc mắc, vì hôm nay tôi chẳng làm gì cả chỉ nhìn như thế thôi.
Bất chợt anh đứng dậy, anh xin lỗi em, anh có vợ rồi. Với lại anh thấy chúng ta không hợp nhau. "dứt câu" Cô gái hất cả ly nước trắng vào người anh. Anh im lặng.
- Đồ tồi, chào anh nhé. Cô ta hét lên, có lẽ khá cau có vì bị lừa...rồi quay lưng bỏ đi.
Anh bước đến bàn tôi. Sao hôm nay em không bày trò "anh ngồi xuống cạnh tôi". Hôm nay em muốn anh diễn phụ em. Em muốn anh tự cắn rứt thôi, ăn đi anh...thế là chúng tôi ăn tối cùng nhau. Có lẽ là lần cuối.


Có lẽ Em phải đi sớm hơn dự định anh àh. Gần anh thêm nữa em sợ mình sẽ không rời xa anh được, em sẽ thay đổi quyết định ban đầu mất thôi. Người thứ 100 sẽ là người vợ thứ 2 sau em, tìm 1 người tốt và phải đối xử với cô ấy tốt hơn em đấy. Đừng tìm em !!!
Tôi đặt lá thư lên bàn giữa phòng khách. Chắc khi anh xem được lá thư thì có lẽ em đã lên máy bay sang nhật rồi. Mong là anh sống tốt

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story


2 năm sau. Tại cửa hàng Furin (chuông gió) ở Yokohama.
Tôi đã rời xa anh 2 năm rồi, nhanh thật, tôi đã mở được 1 cửa hàng chuông gió ở yokohama. Chuông gió là món quà đầu tiên anh tặng tôi, và tôi thích nó. Tôi đang ổn với cuộc sống mới, nhưng cảm giác thiếu anh trong mọi thứ đôi khi vẫn khiến tôi hụt hẫng...nhưng tôi sẽ cố.

Anh :
- Tôi đang có 1 chuyến công tác ở Nhật. Dự án mới của tôi nằm ở 1 khu nhỏ trong thành phố Yokohama, tôi vẫn đi tìm em...nhưng thời gian luôn làm người ta nản, có lúc tưởng chừng như bỏ cuộc. Tôi nhận lời sang Nhật chỉ muốn tìm 1 chút không khí bình yên ở đất nước được mệnh danh mặt trời mọc này.
- Tôi đang ở 1 ngôi đền khá cổ...đang cầu nguyện sẽ sớm tìm ra em, nhưng không đặt nhiều hi vọng lắm. Rời đền tôi đi dạo 1 vòng khảo sát khu dự án...tôi chợt dừng lại trước 1 cửa hàng chuông gió. Tò mò tôi bước vào trong, 1 cảm giác quen thuộc đến lạ, rất thân quen mà tôi không hề giải thích được.
Cho hỏi anh muốn mua gì ? tôi có thể giúp anh được chứ ?" - 1 giọng tiếng nhật nhưng rất thân quen vang lên". Tôi khẽ xoay người lại.
Bạn có thể tin vào những lời cầu nguyện. Đôi khi chúng sẽ thành hiện thực đấy...dù tỉ lệ rất mong manh. Nhưng bạn phải tin vào những điều kì diệu.


Anh này ! Mắc hộ em chiếc chuông gió lên phía trên đấy được không. Được chứ cưng. Tôi cười trêu em. Em cũng khẽ cười...
Đôi khi hạnh phúc là giản đơn như thế, chấp nhận bỏ hết tất cả để cùng người mình yêu loay hoay trong 1 cửa hàng nhỏ...và được em tha thứ, như thế cũng được gọi là 1 cuộc sống trọn vẹn đấy. Người thứ 1 là em, người thứ 100 vẫn là em...người duy nhất anh yêu cũng chỉ là em thôi.
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/123⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 72017)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#99 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 16/09/2012 21:17 » @72021

Yêu vợ.

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
Phượng Lê kéo roạt tấm rèm cửa sổ, những tia nắng ào vào căn phòng ngủ của hai vợ chồng cô, vài tia nắng rọi chiếu khuôn mặt Hoàng Anh khiến đôi mắt anh hấp háy. Phượng Lê quay lại nhìn chồng rồi rót vào tai anh những điều quen thuộc:

- Chồng ơi, sáng rồi.

- - Uhm, để yên anh ngủ, hôm nay ngày nghỉ mà.

- - Dậy nào, dậy làm tài xế cho em và con nào.

- - Thôi nào, hôm nay nghỉ ở nhà thôi.

- - Anh có muốn làm gương xấu cho con không hả? – Phượng Lê kéo tuột chiếc chăn mỏng ra khỏi người Hoàng Anh, để mất đi cái cảm giác êm dịu anh có chịu dậy không.

Hoàng Anh miễn cưỡng ngồi dậy nơi mép giường, anh với lấy Phượng Lê kéo lại để được dụi đầu vào bụng cô. Phượng Lê đã sắp xếp một chuyến đi cho cả nhà vào ngày hôm nay. Khi tất cả quây quần bên bàn ăn, cậu con trai tám tuổi của anh chị tự giác ăn gọn bát bún bò và cốc sữa tươi, Phượng Lê đã thay quần áo để chuẩ bị ra ngoài còn Hoàng Anh vẫn uể oải trong bộ quần áo ngủ, anh hỏi vợ:

- - Hôm nay em định đi đâu mà chuẩn bị sớm thế?

- - Anh ăn sáng đi rồi cả nhà mình về quê thăm mẹ.

- - Hả, sao em không bàn gì với anh?

- - Anh có nhớ tối qua anh về nhà trong bộ dạng thế nào không, em nói chuyện với mùi rượu của anh à.- Phượng Lê hóm hỉnh.

Hoàng Anh phải công nhận là anh có một cô vợ tuyệt vời, không bao giờ phàn nàn, cô rất biết chăm lo cho anh và con, hai bên nội ngoại những dịp lễ tết cô vẫn chu đáo quà cáp đầy đủ, Hoàng Anh sau bao nỗ lực và vượt qua nhiều phấn đấu, cạnh tranh thì anh đã lên được chức giám đốc của một công ty chuyên tổ chức sự kiện, gặp gỡ không biết bao nhiêu bóng hồng nhưng anh vẫn không dám có lỗi với người vợ hiền dịu ở nhà, nói đúng hơn là anh đã từng tâm sự thật lòng với bạn bè đồng nghiệp trong vài bữa nhậu là vợ anh tài quá, lấy lòng được cả bố mẹ chồng, hậu thuẫn lớn vậy anh có gan hùm cũng không dám làm liều.

Vợ anh làm một vị trí nhỏ trong công ty anh, cô nhất định không chịu nghỉ việc bởi với cô sự độc lập sẽ khiến cô tự tin hơn, cô cũng không quản thúc anh mà để anh cảm thấy tự do, cô tỏ rõ sự nghiêm nghị của mình với bất kì cô gái trẻ nào muốn ve vãn anh, cô luôn chỉ cho đối phương thấy anh đã là chồng của một người vợ tinh tế, là cha của một người con kháu khỉnh, cô luôn muốn các cô gái tự rút lui thay vì làm ầm ĩ mọi chuyện. Phượng Lê trở thành người phụ nữ đằm thắm và khéo léo trong mắt những người bạn nhậu của Hoàng Anh, cô chỉ nhắc nhở họ nên dừng đúng lúc kẻo vợ hay bạn gái của họ sẽ lo lắng, điều đó đồng nghĩa với việc chồng cô cũng không bị lôi kéo quá đà.Thay vì lôi chồng về và quản giáo anh như một đứa trẻ thì cô đã khéo léo gieo vào tất cả những người ảnh hưởng tới anh một tinh thần trách nhiệm với người phụ nữ của họ. Thật hiếm có người tốt nào mà lại nỡ nói xấu vợ của giám đốc cả, ai cũng thích tính khiêm nhường của Phượng Lê, cô lan tỏa sức sống cho mọi người, cô không bon chen, không nói xấu, thậm chí nhiều người muốn nói chuyện với cô để bày tỏ được nâng đỡ hay đánh tiếng với giám đốc, Phượng Lê thì không bao giờ chảnh chọe, cô tiếp chuyện, cô hòa đồng với tất cả mọi người, cô hướng mọi người tới những công việc tốt như nếu anh chị tìm được hợp đồng này cho công ty, nếu anh chị cải thiện được nhược điểm trong dự án này, nếu anh chị góp phần làm doanh thu tăng thì anh chị sẽ tạo được ấn tượng tốt và khiến mọi người tâm phục khẩu phục, vì thế mà mọi việc đều không mang lại điều tiếng, ghen tỵ vì thiên vị nào cả, hơn nữa chồng cô còn được sếp tổng tuyên dương vì hiệu quả công việc, Phượng Lê luôn núp dưới chồng nhưng lại luôn là người sắp xếp mọi sự ổn thỏa, vì điều đó mà Hoàng Anh càng trân trọng vợ hơn.
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
Chiếc xe tiến dần vào trong sân, mùa này thóc không phơi nữa nên khoảng sân rất rộng, chỉ có đàn gà con và con gà mẹ đang nhặt thức ăn quanh gốc bồng, Phượng Lê dặn chồng không được bấm còi, xuống xe, cô và kéo cậu con trai và chồng ra sau nhà tìm mẹ, bà nhìn thấy con thấy cháu mừng đến chảy nước mắt, bà nói:

- - Con cũng biết về ngày hôm nay à? – Bà bám lấy tay con trai.

- - Vâng mẹ, vợ chồng con muốn dành bất ngờ cho mẹ nên không gọi trước.- Phượng Lê đỡ lời trước sự ngơ ngác của chồng.

- - Ôi, Anh Duy của bà, lâu lắm rồi nó không về thăm bà đấy. – Mẹ già của Hoàng Anh xoa đầu thằng cháu nội.

- - Dạ, cô giáo con hỏi ngày lễ Vu Lan chúng con làm gì, con về hỏi mẹ thì mẹ con bảo cả nhà về thăm nội đó ạ.

Hoàng Anh khi này mới sững người, con trai anh ngày nào cũng ở với anh, còn anh thì không nhận ra rằng anh đã xa mẹ anh bao lâu nay. Kể cả khi thành đạt, anh cho phép mình bận rộn với công việc mà quên việc tự cho mình những ngày nghỉ phép dành cho mẹ, người mẹ đã tảo tần nuôi anh khôn lớn. Phượng Lê đã từng bàn với anh chuyện mời mẹ ở cùng tại ngôi nhà mới nhưng mẹ không chịu vì còn muốn hương khói cho bố anh, hơn nữa bà bảo ở quê còn có chòm xóm chứ ở thành phố thì bà chẳng biết nói chuyện với ai.

Bữa cơm ấm cúng và vui vẻ khiến niềm hạnh phúc tràn đầy trong đôi mắt của bà, Hoàng Anh thấy ấm lòng hơn rất nhiều, sự áy náy vì đã có lỗi với mẹ cũng được xoa dịu hơn, anh xót xa khi hôm nay anh mới để ý kĩ khuôn mặt mẹ, trên khuôn mặt ấy xuất hiện những vết chân chim và đồi mồi của tuổi già. Từ lâu đã quen với sự sắp xếp của vợ, Phượng Lê nói sẽ ở lại với bà hai ngày, thế là tận chiều chủ nhật cả nhà anh mới trở vê thành phố. Anh Duy được dịp quấn quýt bên bà, thằng bé líu lo mãi:

- Nội ơi, con nói với cô giáo và các bạn là sẽ về quê thăm nội. Cô giáo bảo con kể lại chuyến đi, con sẽ kể thật nhiều về nội, về đàn gà con và cả cây bồng ở góc sân nhà mình nữa.

- Anh Duy của bà ngoan, con hái bồng mang lên cho các bạn nữa nhé.- Bà mỉm cười xoa đầu cháu trai.

- A, bạn bè con sẽ ghen tỵ lắm, các bạn con không biết quê là gì đâu nội ạ.

- Ai cũng có quê hương chứ con. - Bà nội nhìn nó khó hiểu.

- Trong giờ kể chuyện, các bạn nói là về quê từ hồi bé tí ti, lúc lớn bố mẹ các bạn ý bảo là quê vừa xa vừa bẩn nên không về, giờ các bạn ấy không nhớ quê như thế nào đâu nội ạ. Con sẽ khoe là con có quê, có nội. - Anh duy ôm ghì lấy cổ bà và thơm bà cái "chụt".

Bà từ tốn đặt chiếc chổi rơm xuống nền sân, nhìn cháu trai âu yếm.

- Mỗi người đều có một quê hương, đó là nơi sinh ra, là nơi khôn lớn, ai biết nhớ vè nguồn cội thì mới thành người con ạ.

Nhìn đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của Anh Duy, bà nói tiếp.

- Bố con biết tìm về thăm bà sau bao ngày bận rộn, đó là sự hiếu thuận của bố con, sau này Anh Duy của bà cũng phải luôn nhớ về công ơn sinh thành của bố mẹ nghe không. Ngày xưa bà hay hát ru Duy thế này "Công cha...".

Bà vừa đọc được vài từ thì Anh Duy nhanh nhẹn đứng thẳng dậy dõng dạc:

- A, cô giáo con có dạy rồi, con đọc bà nghe nhé. "Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như Nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con."

Từ trong nhà, Hoàng Anh lặng người nhìn hai bà cháu qua khung cửa sổ, anh thấy lòng chùng xuống, một chút sượng sùng vì một quãng thời gian anh đã xem nhẹ những câu ru của mẹ. Phương Lê đứng sau lưng chồng, bàn tay mềm của cô đạt lên vai chồng, cô ôm lấy cổ anh thì thầm. "Chồng ơi, mẹ cần chúng ta, mẹ sẽ hạnh phúc lắm khi con cháu sum vầy." Hoàng Anh kéo vợ thơm cô một cái, chiếc hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, tình cảm và cũng là lời cảm ơn tới cô. "Cảm ơn cô dâu thảo và người vợ hiền của anh."

Buổi chiều chủ nhật, chia tay trong lưu luyến,tạm biệt bà, Anh Duy víu lấy cổ nội mà thủ thỉ "bà ơi, con nhớ bà lắm, con ước ngày nào cũng là ngày Vu Lan bà nhỉ." Đôi mắt bà hấp háy và vài giọt nước mắt đang trực tràn khỏi khóe mi. Còn Hoàng Anh nhìn vợ mà cũng muốn làm được như cô, Phượng Lê thì thầm điều gì đó với mẹ anh, cô ghé thơm bà một cái rồi mới rời đi, anh thấy ghen tỵ với sự thể hiện tình cảm của cô, anh chẳng thể nói được câu con yêu mẹ nữa là, vì...anh là đàn ông mà.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Anh tới công ty, ở dưới nhà để xe hay gặp trong thang máy mọi người đều hỏi anh giọng hồ hởi “Chị Phượng Lê nói cả nhà anh quê à, mẹ anh vẫn khỏe chứ ạ?” hay “Cả nhà anh về quê thăm bác chắc bác vui lắm nhỉ.” Đồng nghiệp của anh không chỉ quan tâm anh là ông sếp làm việc thế nào mà mọi người còn rất quan tâm xem anh là một đứa con thế nào,thế nên dù bận rộn anh vẫn sắp xếp thời gian về báo hiếu mẹ ngày lễ Vu Lan là một điều khiến bạn bè càng thêm nể trọng, anh cốc tay lên trán khi đặt chiếc cặp trên bàn làm việc. “Ôi, cảm ơn vợ”.

Trở về nhà không có một chút rượu bia nào trong người, anh hôm nay được vợ giao nhiệm vụ đón Anh Duy, hai bố con rẽ qua nhà sách mua truyện rồi mới về nhà, cơm đã dọn sẵn, Anh Duy tự giác đi tắm còn vợ anh làm nốt món thịt bò xào mướp đắng mà anh thích rồi cả nhà ăn cơm.

Phượng Lê qua phòng đắp lại chăn cho cậu con trai hay đạp lung tung rồi mới trở về phòng ngủ, Hoàng Anh tắm xong còn đang vắt chiếc khăn lau tóc trên vài thì vợ anh kéo anh ngồi xuống giường bất đầu câu chuyện:

- - Anh này, chúng mình đón mẹ lên ở cùng nhé.

- - Nhưng mẹ không chịu mà.

- - Ngày xưa mẹ không chịu, nhưng giờ mình phải thuyết phục cho mẹ chịu, và lại, mẹ già rồi, mẹ ở một mình em không yên tâm.

- - Ừm, nhưng mẹ thích thoải mái.

- - Thì ở nhà mình cũng thoải mái mà. Em đã hỏi được mấy bác ở tổ dân phố, hôm nào họ cũng tập dưỡng sinh, mình đưa mẹ ra đó để mẹ có bạn bè, lại tập cho khỏe người anh ạ.

Hoàng Anh nhìn vợ chăm chú hơn, anh yêu vợ anh quá, vợ anh cái gì cũng nghĩ cho người khác, nghĩ cho anh. Hiếm có cô vợ nào lại chu toàn và thích ở với mẹ chồng như Phượng Lê, anh vẫn nghe bạn nhậu của anh kể lể về những bi kịch hàng ngày của mẹ chồng nàng dâu, nhưng vợ anh thì khác quá, hay là vì chưa ở trong chăn nên chưa biết chăn có rận. Nghĩ tới đó anh lại rùng mình.

- - Anh cũng muốn đón mẹ lên, nhưng anh không biết ý mẹ thế nào.

- - Anh khỏi lo, em đã nói chuyện với mẹ rồi.

- - Em nói gì?... Mẹ bảo sao?

Hoàng Anh thừa biết mẹ anh rất ư là khó thuyết phục, thế mà cô vợ này này đang sắp đặt cái gì vậy nhỉ. Phượng Lê kéo tay chồng lại gần, đặt bàn tay anh áp lên bụng cô:

- - Đây này, vì điều này mẹ sẽ lên chứ.

- - Vợ, vợ bảo sao...- Hoàng Anh ấp úng...- Vợ có thai, vợ có thai à?

- - Thì Anh Duy cũng đã tám tuổi rồi, em đã bảo mẹ là chúng mình cần mẹ ở cùng, Anh Duy và em bé cũng muốn có bà ở bên chăm sóc.

- - Ôi, có thứ hạnh phúc nào gọi là phát điên... Hoàng Anh reo lên như lần đầu làm bố. Anh kéo Phượng Lê lại ôm ghì lấy cô.

Phượng Lê dựa đầu trên vai chồng nhắc nhở anh:

- - Em đã cố gắng rồi, nhưng anh cũng gọi điện về thuyết phục mẹ nữa nhé, không gì bằng con trai mẹ mà.

- - Tuân lệnh vợ.

Với tay tắt chiếc đèn ngủ, Phượng Lê đã say giấc trên cánh tay anh, anh nhớ lại câu nói ngày nào khi anh anh còn là người yêu Phượng Lê, cô đã đe nẹt anh “Em chỉ yêu người nào biết yêu bố mẹ mình hơn em, vợ thì có thể thay được còn bố mẹ thì chỉ có một mà thôi.” Cô quá cao thượng và quá hiểu biết, cách cô đối xử với bố mẹ hai bên cũng đã dạy cho anh biết bao nhiêu điều về tình cảm gia đình, anh hoàn toàn yên tâm với sự dạy dỗ này thì con trai anh Anh Duy và đứa bé trong bụng cũng sẽ là những đứa con hiếu thảo, trọng lễ nghĩa. Anh yêu vợ, người vợ duy nhất nhưng bằng cả thế giới với anh.
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/123⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 72021)

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#100 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 04/10/2012 20:52 » @80646

Những bờ môi chưa hôn

- Có đi vào không?
Tuấn giận dữ quát lên. Phương vẫn mím môi, ngồi im không nhúc nhích.
- Bao nhiêu tuổi rồi còn buồn chán vì chuyện điểm chác?
Gân cổ nổi lên, Tuấn thật chỉ muốn xách tai con bé cứng đầu này lôi vào trường.
- Tôi vào kí túc xá trước đây, cậu thích thì cứ ngồi đây cho muỗi cắn.
Tuấn lầm bầm bỏ đi. Toàn bộ cơ thể Phương vẫn không có dấu hiệu của sự dịch chuyển. Một lát sau Phương mới ngửa cổ lên nhìn trời. Bầu trời đêm nay không nhiều sao, chỉ có một vài ngôi lấp lánh giữa màn đêm tối đặc. Không phải Phương buồn chuyện học hành. Phương khe khẽ thở dài.
- Ăn kem!
Tuấn giơ túi kem que ra trước mặt Phương. Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ giải tỏa được nỗi buồn. Phương ngạc nhiên, tưởng cậu đã thực sự về rồi chứ. Phương nhận lấy que kem, co chân lên ghế ngồi ăn.
- Con gái mà xấu nết.
Phương gặm que kem, chậm rãi như người ta ăn cá nhiều xương, hiền lành và bé bỏng khiến cậu có cảm giác muốn được chở che. Hương thơm từ làn tóc cô nhè nhẹ tỏa ra. Tuấn trộm hít lấy một chút. Bướng, xấu nết, mà sao vẫn dịu dàng.
- Ăn xong rồi về thôi.
Tuấn kéo cánh tay cô. Phương lắc đầu rồi hỏi một câu khiến cậu giật mình:
- Cậu đã hôn ai bao giờ chưa?
Lúng túng, Tuấn buông tay Phương ra:
- Tớ chưa.
- Vậy mình hôn nhau nhé
Cặp mắt Phương trong trẻo nhìn Tuấn, phản chiếu ánh điện, long lanh như sao trời:
- Tớ cũng chưa hôn ai bao giờ.
- Vậy thì đều không biết hôn rồi. Làm sao hôn được bây giờ.
Tuấn ngốc nghếch hỏi.
- Thì học.
Cả hai ngẩn người nhìn cặp tình nhân phía trước đang cuộn lưỡi vào nhau.
- Người ta bảo đấy là hôn kiểu Pháp.
Phương quay sang bảo cậu.
- Còn như thế này là hôn kiểu Hàn.
Phương nhoài người ra một chút, phớt nhẹ lên bờ môi cậu. Cánh môi Phương chỉ lướt qua thôi mà toàn thân Tuấn tê cứng. Cậu bất động một lúc lâu, những mềm mại vẫn còn đọng lại, dần dần lan tỏa đến từng mạch máu.
Phương mỉm cười.
- Nhưng nụ hôn sẽ không bao giờ tuyệt vời nếu thiếu tình yêu.
- Vậy vừa rồi có phải một nụ hôn tuyệt vời không?
Tuấn đan chặt những ngón tay vào nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, làm bộ vu vơ hỏi. Phương lắc đầu:
- Không phải.
Trái tim đang nóng bỏng của cậu lập tức trở lên tê tái. Phương đứng dậy:
- Về thôi, không ký túc đóng cửa mất rồi.
Từ dãy ghế cách đó không xa, hai bóng đen cũng lần lượt đứng dậy.
Cả đêm ấy Tuấn không ngủ được. Vô thức, những ngón tay cứ chạm lên đầu môi. Không phải nụ hôn tuyệt vời. Cậu đau lòng. Tại sao có thể hôn mà không yêu.
Một tuần trôi qua, những thổn thức trong Tuấn không thể kìm nén thêm được nữa. Cậu gọi điện, nhưng số máy báo không liên lạc được. Cậu quyết định tìm đến, gõ cửa phòng Phương.
- Xin lỗi bạn, Hà Phương có phòng không.
Cô bạn gái tròn mắt nhìn cậu:
- Hà Phương xin được học bổng du học rồi, Tuấn không biết sao. À, mà đợi tớ một lát. Hình như nó dặn mấy đứa gửi lại cho cậu bức thư này.
Tuấn mở thư ra đọc. Những dòng chữ rõ nét, gọn gàng, chảy đều trên trang giấy.
“Tớ biết rằng cậu sẽ không đến trước khi tớ đi nên để lại lá thư này. Hôm đó không phải tớ buồn chuyện điểm số mà hẹn gặp cậu. Tớ đã vô tình nghe được câu chuyện giữa cậu và hai người bạn. Tớ chỉ muốn giúp cậu hoàn thành lời thách đố đó thôi. Chứng tỏ được sức hấp dẫn của mình, cậu vui chứ? Nụ hôn đó chưa tuyệt vời, bởi tớ biết cậu không hề yêu tớ. Nhưng, tớ lỡ yêu cậu mất rồi.
Tạm biệt nhé. Bờ môi cậu , tớ sẽ gìn giữ mãi trong tim”
Tuấn buông tờ giấy trên tay ra, thấy trái tim mình như bị khoét sau một lỗ.
Những bờ môi chưa biết hôn. Nhưng tớ nhất định sẽ đợi cậu quay về…
***
Sáu năm trôi qua Phương trở về nước. Paris hoa lệ với những chàng trai Pháp lãng mạn tuy ngọt ngào nhưng cũng vẫn chỉ là những kỷ niệm làm quà cho quãng thời gian xa xứ. Nụ hôn phớt nhẹ năm nào mới là thứ cô lưu giữ mãi trong tim. Tình đầu như dòng suối nhỏ chảy mãi không ngừng. Những trong trẻo và dịu mát của mối tình ấy róc rách chảy khơi nguồn cho mọi êm đềm, nhung nhớ.
Phương ngước lên nhìn bầu trời đêm. Vẫn ít sao như thuở nào. Cô nhấp một ngụm rượu vang, mấy năm trên đất người, đây là thứ giúp cô dịu bớt nỗi cô đơn. Có những lúc đang nằm yên trong vòng tay một chàng trai, cơn thèm rượu vang ùa tới. Phương trở dậy khoác áo, một mình đứng bên khung cửa sổ nhâm nhi thức uống kỳ diệu ấy. Nhắc đến Pháp là nhắc đến rượu vang. Nhắc đến rượu vang là nhắc đến Pháp. Điều đó quả không sai. Cô đã có lần được lang thang trên chiếc xe tải nhỏ đến thăm một vườn nho ở Beaujolais phía bắc thành phố Lyon. Beaujolais nổi tiếng với Beaujolais Nouveau sắc hồng lựu, không trọng vị chát đặc trưng của rượu vang mà chú ý đến hương vị hoa quả tinh tế. Chưa bao giờ cô được thấy nhiều nho và được nếm thử một thức uống kỳ diệu đến như thế. Cô thích thú vô cùng.
Cô vô tình gặp lại một người bạn đại học. Anh ta khen cô càng ngày càng xinh đẹp. Mái tóc xoăn bồng, đôi mắt sâu và nụ cười mê hoặc có thể đánh gục bất cứ một chàng trai nào. Cô ý nhị mỉm cười. Nét dịu dàng ngập tràn nơi đáy mắt. Anh bạn cô ngẩn ngơ một lúc rồi lắc đầu:
- Tớ chưa gặp một người phụ nữ nào nóng bỏng mà dịu dàng như cậu. Vẫn còn độc thân sao? Tiếc là tớ đã có gia đình rồi. Sắp tới kỷ niệm 65 năm ngày thành lập trường, cậu về dự nhé. Chắc hẳn cánh đàn ông sẽ được một phen cạnh tranh mê mệt đây.
Cô nhoẻn miệng:
- Hẹn gặp lại cậu hôm ấy nhé.
Cậu bạn chào tạm biệt cô, bước đi như một người say vang. Phương khe khẽ mỉm cười. Những mềm mại của môi hôn đầu tiên tràn về…
Con người ta nói là chờ đợi. Tính điểm đầu, điểm cuối thì vẫn là chờ đợi. Không thể bắt một người đàn ông trót thốt ra một chữ đợi với người không hẹn ước, phải ngoan ngoãn ngồi im, từ chối mọi bóng hồng đi ngang qua cuộc đời anh ta. Tuấn cũng không ngoại lệ. Những khi mùa đông giá buốt, cũng cần một bàn tay để nắm, một đôi môi để hôn và những ấm áp của thăng hoa thể xác để sưởi ấm. Cậu chỉ là một kỹ sư quèn nhưng mê lực của cậu không chỉ dừng lại ở hai từ “tạm ổn”. Biết bao cô gái đã say mê người đàn ông tuy không mấy trải nghiệm nhưng sinh ra trời đã phú cho những đường nét sắc cạnh, nam tính, đủ làm tan chảy trái tim từ những thiếu nữ ẩm ương cho đến những bà cô già ế chồng khó tính. Tuấn hài lòng với cuộc sống của mình, thỉnh thoảng cũng tô màu cho nó bởi vài lần phượt đêm cũng với bạn bè chiến hữu. Nhưng cái dịu dàng và ương ngạnh của cô vẫn còn trong trí não cậu vẫn không nơi nào có thể tìm thấy. Chỉ tính điểm đầu và điểm cuối, cậu vẫn đang đợi chờ…
Phương diện một bộ váy màu đen bó sát cơ thể, lịch lãm, gợi cảm như một quý bà. Kiểu tóc bới cao và rủ vài lọn xoăn xuống vai lại càng làm tôn lên nét quyến rũ chín ngọt. Cô vẫy một chiếc taxi. Cô chưa đủ giàu để có thể mua một chiếc xe cho riêng mình. Nhưng chuyện ấy chắc cũng nhanh thôi.
Tuấn chậm rãi vi vu trên chiếc Wave quen thuộc. Cổ áo sơ mi buông ra một cúc, mái tóc dầy bềnh, hàm râu quai nón xanh rì hết một chàng lãng tử. Cậu loáng thoáng nghe thấy ai đó nói cô đã về nước. Rất đẹp. Cậu hi vọng có thể gặp cô trong kỷ niệm 65 năm ngày thành lập trường.
Một người phụ nữ trẻ bồng một đứa nhỏ giơ tay chặn lấy đầu xe của cậu. Đứa bé tím ngắt, ngằn ngặt khóc trên tay mẹ.
- Anh làm ơn đưa mẹ con tôi tới bệnh viện. Làm ơn. Hai mẹ con tôi sẽ ghi nhớ ơn anh suốt đời.
Chiếc xe máy ba người vút qua trước mặt cô. Khuôn mặt ấy dù có dấu ấn đổi thay của thời gian cô vẫn không thể nào nhầm lẫn được. Một cô vợ, một đứa con. Hẳn là gia đình hạnh phúc lắm. Cô xoay gót, chiếc ghế đá cô và cậu ngồi năm nào ríu rít một cặp tình nhân.
***
Tuấn quay lại buổi lễ khi tất cả đã tàn. Cậu không thể bỏ lại mẹ con họ với chỉ 50 nghìn đồng trong tay được. Đàn ông vô trách nhiệm là những kẻ đáng nguyền rủa. Nếu không muốn sự có mặt của một đứa trẻ, vậy sao phải nài ép người khác, phóng túng bản thân rồi bỏ mặc? Những mối tình đã qua của cậu, tuy không ai thề thốt bất cứ điều gì với ai nhưng cậu thấy bản thân không thể tiếp tục đi trên lối đó được nữa. Cái ống thở gắn vào mũi thằng bé không cha như đâm vào gan ruột cậu. Cậu nắm lấy bàn tay bé bỏng của nó. Tự hứa với lòng mình sống có ý nghĩa hơn.
Cậu ngẩn ngơ nhìn ra phía vườn hoa hai người đã từng ngồi. Kỷ niệm mãi chỉ có thể là kỷ niệm. Bằng lăng tím xoay rơi nơi trước mặt. Phố nhỏ, ngõ nhỏ, những góc tối, lại một mình sắp đi về…
- Sáu năm rồi nhỉ.
Tuấn xoay người, bắt gặp gương mặt vừa lạ vừa quen.
- Hà Phương
Âm thanh từ miệng cậu không kìm được, bay vụt ra, ngạc nhiên đến lạ. Cô đẹp, quyến rũ hơn cả cậu tưởng tượng. Cô giơ tay bắt một cánh bằng lăng đang rơi trước mặt. Cậu có vẻ phong trần hơn thuở nào. Là bố trẻ con rồi cơ mà. Cô mỉm cười chua xót.
- Cậu hạnh phúc thật đấy.
Hạnh phúc? Nếu coi cô độc cũng là một sự hạnh phúc, thì đúng là cậu đang rất hạnh phúc.
Gió cứ nhè nhẹ lướt qua…Những câu chuyện xã giao không đầu không cuối.
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, cô cứ chờ, chờ mãi bóng cậu quay lại, dù mỗi giây trôi qua, kí ức nơi đây tràn về lại khiến cô đau đớn.
- Đã đến giờ tớ phải về rồi. Hẹn cậu lần sau gặp lại.
Cô nhẹ nhàng quay gót.
Cậu ngẩn ngơ nhìn theo.
Sự chờ đợi của cậu nhiều năm qua cuối cùng cũng chỉ tan như bọt biển. Chắc cô có hẹn. Cậu thầm suy đoán. Cô đẹp và quyến rũ như thế, sao có thể chỉ ở trong trái tim mình cậu thôi?
Và, cậu cũng quay gót.
***
Nhưng bước chân của cậu không yên những con sóng nuối tiếc sáu năm trước dội về. Nó chậm và chệch choạc như cố đi nhưng bị ai kéo lại.
- Phương!
Cuối cùng, cậu cũng thốt lên được một tiếng gọi.
Phương ngoảnh lại, thấy Tuấn đang chạy về phía mình, cảm giác tim vỡ bung những nhịp hồi hộp. Cô nhanh tay gạt giọt nước mắt tủi hờn nơi khóe mặt định rơi.
- Tớ mời cậu bữa tối nay được không? Không thì chí ít cũng phải cho tớ số điện thoại chứ?
Cậu hổn hển và gấp gáp nói như người ta vừa chạy qua cả một quãng đường dài. Cô mím môi. Cô hiểu đây là một lời hẹn hò. Vì mong mỏi nên khi cậu thốt ra câu mời, cô chỉ hiểu thế thôi:
- Nhưng còn vợ con cậu?
Cậu tròn mắt. Cô lúc nào cũng gây bất ngờ.
- Vợ con nào?
Cô nghi hoặc nhìn cậu:
- Vừa rồi, không phải sao?
- Vừa rồi…
Cậu căng óc ra suy nghĩ rồi phá lên cười.
- Không phải, cậu hiểu lầm rồi. Hai mẹ con cô ấy chắc tưởng nhầm tớ là xe ôm nên kêu chở vào bệnh viện. Đứa bé khóc quá, tớ không nỡ từ chối.
Tuấn chỉ tay vào chiếc ghế đá.
- Cậu còn nhớ không.
- Sao lại không nhỉ.
Cô xoáy sâu nhìn vào đôi mắt cậu. Cậu chợt thấy ánh mắt ấy lấp lánh trong trẻo như ngày nào:
- Thư của cậu, tớ vẫn giữ.
Tuấn rút tờ giấy trong túi áo ngực đưa cho cô. Cô chợt thấy đôi má mình ửng hồng, e thẹn như cô nhóc mười chín tuổi.
- Bao nhiêu năm trên đất Pháp, chắc cậu đã quá rành nụ hôn kiểu đó rồi nhỉ.
Tuấn cho tay vào túi quần, giả bộ vu vơ hỏi, thấy tim mình nhói đau. Sáu năm quay về trong tích tắc.
- Nếu tớ nói là chưa, cậu tin không?
- Không tin.
Cô ngửa cổ cười. Giọng cười thanh trong vang lên dội cả vào tiếng lá.
- Đúng thật là chỉ có những gã khờ mới tin điều đó.
Nói xong câu đó, cô không cười nữa. Gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm nghị:
- Nhưng tớ chưa bao giờ hôn kiểu Pháp với một người đàn ông Việt.
Khóe mắt cô ánh lên nụ cười dịu dàng. Nét dịu dàng này, đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cậu không gặp lại. Cậu chợt nhận ra rằng: cô vẫn là cô.
- Vậy tớ có được vinh hạnh làm người đàn ông Việt đầu tiên?
- Đầu tiên và duy nhất.
Cô choàng cánh tay qua cổ cậu. Cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên eo cô. Bất chấp khoảng cách sáu năm đằng đẵng. Bất chấp trước kia họ đã từng trải qua bao nhiêu mối tình thì bây giờ, họ vẫn là của nhau. Hai đầu lưỡi quyện ngọt, nụ hôn tuyệt vời kiểu Pháp bắt đầu…
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/123⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 80646)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất