Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 12:56:05 - 25/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#121 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 08/11/2012 18:42 » @106530

Đồ hâm! Tớ chỉ cần cậu bên tớ


Mai không muốn làm Bù Nhìn của Dũng, cô bé muốn "lột xác" trở thành Búp Bê cơ...
Mai thò đầu ngó vào shop quần áo trên con phố quen thuộc ấy, nó nhìn quanh với vẻ mặt vui tươi hớn hở, miệng toe toét chào chị chủ cửa hàng rõ to. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt nó đã méo xệch trong khi chị chủ vẫn đon đả:
- Còn nhiều mẫu mà em! Tại lâu không thấy em nên chị lỡ bán cho người khác mất rồi.
- Dạ…Thế thôi. Em chào chị ạ!
Mai thở dài rồi bước ra, trời bên ngoài lạnh buốt, trước khi ra khỏi cửa mẹ đã quàng bao nhiêu áo ấm, nào khăn, nào mũ lên người nó nhưng lúc này nó vẫn thấy hơi lạnh và hụt hẫng. Nó tự thốt lên trong lòng: "Rút cục thì mình vẫn là Bù Nhìn"...
***
Dũng đẹp trai, cao... rất cao, học giỏi... rất giỏi, "hot"... vô cùng "hot". Còn Mai thì bình thường đến nỗi... quá đỗi là bình thường, nó không xinh xắn, học cũng chỉ nằm ở ‘top" giữa, lại thêm cả cái biệt danh "cold girl’ lạnh lùng trong lớp nữa chứ. Thế mà nó với Dũng, trời đất xui xủi thế nào lại thành một đôi? Kể cũng kì lạ cho những ngày mới vào cấp 3 ấy...
Thầy xếp cho Mai ngồi cạnh Dũng, chỗ của Mai bao nhiêu cô bạn trong lớp ao ước còn Mai thì chẳng thấy thoải mái tí nào. Giờ ra chơi nó muốn yên tĩnh thì toàn bị phá bĩnh bởi những "hot girls" trong lớp cứ xuống đấy tán gẫu với cậu bạn ngồi cạnh; mà chả hiểu Dũng nói chuyện kiểu gì cơ, Mai đã không nghe thì thôi chứ ngồi nghe lỏm thì chỉ thấy muốn cười lăn ra. Lại có một lần thầy trả bài kiểm tra toán đầu năm (cái môn mà Mai ghét nhất quả đất!), Dũng được 10 còn Mai chỉ được có 4, nó đã buồn lắm rồi, ngại lắm rồi mà chả hiểu Dũng tự cho mình quyền gì giật lấy bài của Mai, mắng Mai trình bày hậu đậu, cẩu thả. Mai bực lắm, hôm sau nó gặp riêng xin thầy chuyển chỗ thì Dũng từ đâu bước tới lại chen vào: "Xin thầy đừng chuyển chỗ để em tiện giúp bạn ấy học ạ. Nhất định bài kiểm tra sau bạn ấy sẽ được 8 trở lên". Thầy gật gù đồng ý còn Mai thì trừng mắt nhìn Dũng, Dũng cứ tỉnh bơ rồi còn cười toe toét như trêu ngươi con bé.
Mai bắt đầu bị bước vào chế độ rèn luyện mà nó cảm thấy như một hình thức tra tấn mới. Rõ ràng Dũng chỉ hứa với thầy giúp Mai học tập thế mà ngay cả những thói quen thường ngày của con bé, Dũng cũng tự lãnh quyền chấn chỉnh, đảo lộn tùng phèo cuộc sống của Mai. Sáng 5 giờ điện thoại đã reo í éo bắt nó dậy chạy bộ, có hôm Mai bực mình tắt máy thì Dũng đến tận nhà gọi rõ to, Mai lại phải lồm cồm bò dậy. Tra tấn xong bằng bài thể dục lại còn lên hẳn lịch sinh hoạt như bảo mẫu của Mai vậy. Nào là đến bến xe bus tới trường thì phải đợi Dũng mới được đi (vô lí – mà hầu như toàn Dũng đợi Mai thôi); sáng, trưa, tối phải ăn thế này thế nọ; nào là phải học từ mấy giờ đến mấy giờ, nào là không được đi chơi chiều thứ 2, 4, 6 để Dũng còn đến kèm cặp, vân vân và vân vân... Hic.
Kể ra chế độ ấy khủng khiếp thật nhưng cũng khiến Mai tiến bộ nhiều lắm, điểm kiểm tra của nó cứ tăng dần dần rồi ổn định hơn. Giờ bài nào mà được dưới 7 là cũng bị Dũng mắng té tát, rồi moi móc hết những bất cẩn của Mai. Năm nay đã là năm cuối cấp, Dũng càng khắt khe với Mai nhưng cũng khiến thói quen sinh hoạt của nó trở lên điều độ hơn, nó cảm thấy khỏe khoắn, có sức sống, yêu đời và yêu... Dũng hơn.
Tụi nó trở thành một đôi (đũa lệch) từ những ngày tháng "tra tấn dã man" như vậy đấy. Ở cạnh Dũng con bé thấy ấm áp nhưng nhiều khi cảm thấy tự ti, áp lực lắm. Dũng hơn Mai nhiều mà lại còn chẳng bao giờ khen con bé được một câu dù nó đã rất cố gắng, đã thế còn chê nó là Bù Nhìn xấu xí nữa chứ. Người ta bảo khi có tình cảm thì thấy đối phương là đẹp nhất cơ mà? Mai thấy Dũng đẹp thật nhưng sao Dũng lại thấy Mai xấu xí cơ chứ? Hơn nữa trong sách lịch sử chẳng nói những ông vua bù nhìn là những ông vua không có giá trị quyền lực sao? Chẳng lẽ Mai ngốc nghếch, vô dụng sao?
***
... Trời đông rõ là lạnh! Đầu mùa mẹ đã mua cho Mai kha khá áo rét nhưng không được style cho lắm, nhà con bé không giàu có gì nên đồ của nó cũng rất bình thường. Hay vì thế mà Dũng chê nó là Bù Nhìn nhỉ? Nó muốn có chiếc áo măng-tô ấm áp giống của cô bạn Trang cùng lớp, chiếc áo khoác dài đến đầu gối trông xinh xắn lắm, mặc vào trông Trang hệt như một nàng búp bê đáng yêu, Trang có tình cảm với Dũng... Nó biết và nó cũng sợ Dũng sẽ thích Búp Bê mà không thích Bù Nhìn nữa.
- Nhìn Trang mặc áo ấy xinh thật Dũng nhỉ?
Mai buột miệng hỏi Dũng một câu có vẻ ngớ ngẩn khi 2 đứa đang trên đường về. Dũng tỉnh queo.
- Ừ! Xinh như Búp Bê ấy, đâu giống Bù Nhìn như cậu.
- Này! - Mai gắt - Thế cậu là gì mà lại thích thân với Bù Nhìn hả? Sao không thân với Búp Bê đi?
- Ơ! Thế cậu không biết tớ là một Ruộng Ngô xanh tốt, rất cần Bù Nhìn bảo vệ để thoát khỏi sự nhăm nhe của các cô bạn xinh đẹp hả? Búp Bê vốn xinh đẹp nên không thể giúp tớ được điều này.
- Hứ! Đồ đểu! Đồ kiêu ngạo, cô bạn xinh đẹp nào thèm cậu cơ chứ, chỉ có tớ thương cậu bơ vơ nên mới chơi với cậu thôi. Mà tớ sẽ không làm Bù Nhìn nữa đâu, tớ sẽ làm Búp Bê cho cậu xem!
***
Lời thách thức ấy được đặt ra cách đây đúng 3 tuần, hôm sau Mai đi tìm ở khắp các shop chiếc áo măng-tô đẹp như Búp Bê; và ở cửa hàng này, nó dán mắt vào chiếc áo trắng đang khoác trên mình manơcanh, chiếc áo thậm chí còn đẹp hơn cả của Trang nữa. Con bé quyết tâm mua cho bằng được nhưng lại quá đắt so với những gì nó có, tới tận 700K. Vòi vĩnh mãi mẹ mới "trợ cấp" 200K cộng với số tiền tiết kiệm được thì nó vẫn thiếu 300K nữa. May mắn, Mai tìm được việc gia sư cho một thằng nhóc lớp 6 môn tiếng Anh, ước chừng chỉ cần làm việc chăm chỉ 2 tuần là sẽ đủ tiền để... trở thành Búp Bê...
Mai đã lỡ mấy buổi hẹn đi chơi và lên thư viện đọc sách cùng Dũng để giấu cậu bạn đi dạy thêm, số tiền kiếm được ngày càng khá hơn. Mai hay đi qua cửa hàng, ngắm chiếc áo đẹp đẽ và yên tâm khi thấy cô nàng manơcanh vẫn mặc nó. Dự liệu đủ số tiền, trước đó một tuần Mai đã dặn kĩ chị chủ shop: "Chị đừng bán cho ai chị nhé, nhất định em sẽ mua chiếc áo đó!".
...
Chiều thứ hai hôm nay, như thường lệ thì Mai sẽ phải ở nhà đợi Dũng đến để cùng học bài, nhưng con bé đã tự phá luật do "bảo mẫu" đề ra. Nó hí hửng khi gom đủ 700k đến cửa hàng mua chiếc áo mơ ước, không quên tắt điện thoại sợ bảo mẫu lại mắng là vô ý thức. Nhưng cuối cùng chiếc áo đẹp đẽ ấy cũng đã có người mua mất rồi, rút cục Mai vẫn chỉ là Bù Nhìn.
***
5.00 PM.
Mai đã đạp khá lâu, nó dựng xe và đứng ngắm nhìn, gió từ sông thổi vào lạnh buốt cả tâm hồn nó. Chỉ là một cái áo thôi mà sao nó thấy buồn rười rượi. Bãi nổi dưới chân cầu Long Biên là cả một cánh đồng ngô xanh mướt và hiện lên khung cảnh đẹp đẽ ấy là những con bù nhìn xấu xí. Chán quá! Tại sao Bù Nhìn lại lôi thôi, xấu tệ như thế cơ chứ? Mai nghĩ một lúc rồi mở điện thoại, 23 cuộc gọi nhỡ từ "Ruộng Ngô".
- Sao lại tắt máy? Ai cho cậu đi lung tung mà không có tớ hả?
Tiếng của Dũng quát lên đáng sợ qua điện thoại.
Mai nghe tiếng quát mà nước mắt của nó cứ trào ra, không ngăn đươc.
- Tớ... tớ xin lỗi... tớ đã cố gắng... Nhưng tớ vẫn mãi chỉ là Bù Nhìn, tớ vẫn không thể trở thành Búp Bê.
- Đồ hâm! Tớ cần cậu ở bên tớ chứ có cần cậu biến thành Búp Bê gì đâu hả? Giờ cậu đang ở đâu?
- Nơi rất nhiều Bù Nhìn giống tớ... - Con bé vừa nói vừa nấc lên.
Dũng đạp xe thật nhanh, mặc kệ cho gió đông vô tình táp vào mặt lạnh buốt. Cầu Long Biên hiện lên trong buổi chiều thật đẹp, đẹp hơn khi Dũng biết có cô bạn Bù Nhìn đang đứng trên đó nhìn xuống dưới những bãi ngô xanh mởn có những chú bù nhìn và thẩn thơ.
- Đồ Bù Nhìn ngốc nghếch!
- Này! Đừng có gọi tớ là thế nữa! Tớ ghét! - Mai gắt lên, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Dũng lại tiếp tục làm cho Mai thấy bực hơn.
- Ghét thì đã sao cơ chứ! Cậu vốn là Bù Nhìn mà... Sao trời lạnh thế nhỉ, lạnh quá.
Dũng tảng lờ nhanh quá, cậu bạn xoa hai tay vào nhau có vẻ lạnh lắm. Mai luống cuống không biết làm thế nào, tháo găng tay ủ lấy bàn tay Dũng. Bất ngờ Dũng ôm lấy Mai thật chặt, chặt lắm, con bé bỗng thấy ấm áp vô cùng...
- Bù Nhìn ngốc xít của tớ! Thực ra tớ chỉ là một bác nông dân bình thường thôi, còn những gì tớ dành cho cậu mới là ruộng ngô xanh tốt dưới kia. Bác nông dân cần Bù Nhìn giúp bảo vệ tình cảm và thành quả mà bác ấy đã gây dựng. Một con Búp Bê xinh đẹp không thể giúp bác nông dân làm được điều đó, cậu hiểu chưa?...
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#122 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 11/11/2012 17:33 » @109044

Đừng gọi cho anh nữa..!


Trái tim Vân dường như vỡ nát khi nghe người mình yêu thương suốt 6 năm trời nói qua điện thoại, cô gác máy, trái tim vỡ vụn…


"Nếu một ngày nào đó không nghe được giọng nói của em thì anh sẽ buồn đến chết" … Mỗi đêm Vân cứ nhớ mãi về câu nói ấy, nhưng rồi thời gian cứ trôi, cuộc sống nhạt nhoà theo nước mắt từng đêm, Vân chua chát nhận ra anh ta vẫn sống, không có nỗi buồn nào khiền người ta chết và hai kẻ một thời gắn bó hứa hẹn lâu dài vẫn sống dù không có nhau…
Vân là cô gái xinh đẹp, có học thức, khéo léo. Xung quanh cô hàng tá "vệ tinh" vây quanh mong nhận được một cái gật đầu chấp nhận làm người yêu của cô. Vậy mà cô lại yêu Long, anh chàng Hà Nội điển tranh có chiếc răng khểnh chết người, Vân ngoảnh mặt xoay lưng với Trung – chàng kĩ sư hàng xóm yêu cô tha thiết.
Tuy yêu nhau nhưng thời gian ở bên nhau không nhiều vì Long phải đi xuất khẩu lao động, nhưng cứ ba ngày một lần anh lại gọi cho cô gần 2 giờ chỉ để nói chuyện và câu nói Vân được nghe nhiều nhất là: " Nếu một ngày nào đó không nghe được giọng nói của em thì anh sẽ buồn đến chết"…
Long về nước, cả hai lao vào nhau như đồng sâu khát nước, những phút giây ấy khiến Vân đau đáu từng đêm mong một ngày mình được là vợ Long.
- Thằng ấy đểu lắm, em nên cẩn thận.
- Anh biết gì mà nói – Vân gào vào mặt Trung.
- Vì anh lo cho em, thằng đó không đáng để em yêu.
Trung đã lãnh trọn một bạt tay của Vân, anh lẳng lặng quay đi …
Nhưng cũng có lẽ vì câu nói của Trung mà Vân bắt đầu để ý tới những hành động của Long, rồi một ngày cô chua chát nhận ra Long bước vào khách sạn với người bạn thân nhất của chính cô.
Tối đó Vân đã uống say khướt và ngồi khóc ngay trước cổng nhà mình. Trời đổ mưa, cô vẫn ngồi đó, ngồi đến khi cơn mưa dường như gội sạch tâm hồn thì cô mới nhận ra Trung đang đứng cạnh cô, cả người sũng ướt.
Vậy là Vân chấm dứt với Long, cô bình lặng đi qua nỗi đau trong sự an ủi của Trung, cô gật đầu chấp nhận làm vợ Trung dù sự trinh trắng của cô đã dành cho người khác …
Trung là người vị tha, có trách nhiệm và đặc biệt là anh yêu cô thật lòng, cuộc sống gia đình của hai người đi qua hạnh phúc và bình thản nhưng rồi 5 năm sau, tình cờ trong một chuyến công tác Vân gặp lại Long, chiếc răng khểnh chết người lại khiến cô xao xuyến, những câu giải thích về cô gái mà Vân thấy trong quá khứ, những lời ngọt ngào tuôn ra khiến Vân xao lòng, cô lại ngã vào vòng tay Long. Cô biết cô đã mang tội rất nặng: Tội phản bội, tội ngoại tình! Lòng cô thấp phỏm lo sợ, nhưng sự đam mê, những lúc cuồng nhiệt bên nhau đã khiến cô quên tất cả …
Chúng ta sẽ mãi là người tình, dù anh có lập gia đình thì chúng ta vẫn đến với nhau, vẫn chia sẽ cho nhau mọi điều trong cuộc sống em nhé! Anh chỉ yêu mỗi mình em …
Vân trải lòng trên một diễn đàn, ai cũng bảo cô ngốc, hắn ta chỉ muốn ăn "rau sạch", "rau miễn phi" chứ yêu thương gì cô. nếu hắn là một người tốt thì phải vui và hạnh phúc vì người mình yêu có được gia đình hạnh phúc chứ không ai lại muốn nối lại tình xưa, phá hoại hạnh phúc mà còn đòi hỏi ABC XYZ như thế!
Vân tĩnh tâm lại, sự dằn vặt khiền cô gầy rộc người, cô đau khổ vì trái tim phân làm hai nửa. Lý trí bảo cô quay về với Trung, sống trong hạnh phúc và gia đình êm ấm, nhưng trái tim thì xúi cô sống với đam mê… Cô quyết định gọi cho Long:
- Nếu anh thực sự yêu em, muốn có em bên cạnh thì em sẽ li dị để đến với anh…
- Đừng gọi cho anh nữa, anh sắp lấy vợ …
Thế đấy, cuối cùng Vân cũng nhận ra sự thật, nhưng khổ thay cô lại mang thai, chắc chắn là với Long. Trung vẫn âm thầm bên vợ, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ dù anh chua xót nhận ra vợ mình đã phản bội mình. Cưới nhau đã lâu mà không có con, anh lén vợ tự đi khám và phát hiện mình bị vô sinh, cái thai kia chắc chắn không phải là con anh. Nhiều lúc công việc đang bận rộn mà Vân gọi vì thấy không khoẻ, Trung đã cáu gắt:
- Đừng gọi cho anh, có phải anh làm cho em khổ đâu!
Nhưng rồi anh lại dịu giọng:
- Anh xin lỗi, công việc bận rộn quá, tí nữa anh về …
Trong một ngày dọn dẹp nhà cửa, Vân phát hiện ra một xấp giấy mà Trung cố tình giấu kín, cô tái mặt, thì ra Trung biết rõ cái thai không phải là con anh!
Tối đó, Vân đã quỳ dưới chân xin Trung tha thứ, anh quay lưng lẳng lặng bỏ đi khỏi nhà…
Tại sao? Thà cô cứ lừa dối anh, cứ để anh nghĩ đó là con anh cũng được, nhưng tại sao cô lại nói ra sự thật phũ phàng như thế? Dù Trung thừa hiểu tất cả, nhưng anh không muốn người mình yêu thương thú nhận điều đó với anh, anh không muốn tin vợ anh ngoại tình. Suốt đêm Trung ngồi ở quán bar, Vân lo lắng gọi điện thoại liên tiếp cho chồng:
- Đừng gọi cho anh nữa …
Vân hoảng sợ, lần đầu tiên cô sợ mất Trung, cô sợ cảm giác lẽ loi đơn độc trong căn nhà mà có lúc cô muốn rời bỏ… Cô cảm thấy dằn vặt, tại sao hai người đàn ông mà cô yêu thương đều dùng câu "đừng gọi cho anh nữa" để nói với cô?
Chiều nay đài báo có bão, Vân ngồi bó gối lặng im trong nhà nhìn từng lằn sáng loé qua bầu trời kèm theo tiếng rền vang xé óc. Cô bật khóc, nếu giờ này có Trung ở nhà thì anh đã ôm chặt vợ thì thầm: "Đừng sợ, pà xã, anh đang ở cạnh em mà!"…
Tiếng gió gào rú, màn đêm bao phủ lấy tâm hồn cô, nhánh cây ngoài hiên quất từng hồi vào bờ tường , lá rơi lả tả… Tiếng cửa sắt va đập cót két khiến cô rùng mình, cô lao đến điện thoại, gọi cho Trung.
- Đừng gọi cho anh nữa …
- Em xin lỗi, em biết mình sai rồi, em rất cần anh, em yêu anh, hãy tha thứ cho em…
- Đừng gọi cho anh nữa, anh đang đứng trước cửa nè, mở cửa cho anh…
Vân buông rơi chiếc điện thoại, lao đến bên cửa. Trung đứng đó, run rẩy vì lạnh và sũng nước.
- Anh lo cho em ở nhà một mình…
Vân ôm chặt lấy Trung, cô cảm thấy chuỗi ngày tăm tối của mình như sáng lại, trong lòng cô bây giờ hiểu rõ tình yêu của mình dành cho ai. Giữa một người bảo cô "đừng gọi cho anh nữa" và ra đi mãi mãi khác hẳn với một người bảo cô "đừng gọi cho anh nữa" vì anh đã đến bên cô …
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 15/11/2012 15:46
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#123 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 11/11/2012 17:36 » @109045

Về nơi có nắng


Chap 1: Ngỡ.
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
- Em không được mở mắt ra đó!
- Em hứa rồi mà!
- Em hé mắt là anh biết đấy - Duy đẩy nhẹ vai Linh, nghi nghờ.
- Em hé mắt thì em đã thấy nét mặt nguy hiểm của anh lúc này - Linh bứơc từng bước, tinh nghịch đáp lại.
...
- Sắp tới chưa anh? Sự tò mò của em đang thôi thúc em mở mắt ngay lúc này nè.
Im lặng
- Anh Duy- Linh nhíu mày- em mở mắt ra đấy nhé.

Linh không nghe thấy tiếng trả lời. Chỉ cảm thấy tay Duy đang buông dần khỏi vai mình.
Linh mỉm cười:
- Em coi đó là câu nói ừ rõ to của anh nhé.
.vẫn im lặng...
Linh từ từ mở mắt, đôi mắt to tinh nghịch của Linh càng được thể to hơn.
Trước mặt Linh là cả một cánh đồng hoa cúc trắng, rung rinh trong gió.
Linh đã từng đạp xe qua đây, Linh không nghĩ là mình đã bỏ qua một bức tranh thiên nhiên này.
Linh thốt lên: Tuyệt!
Và như sực nhớ ra điều gì đó, Linh vừa quay đầu lại vừa nói:
- Xin mời anh phát biểu cảm xúc...A...a...a..
Linh hét toáng lên khi thấy Duy.
Duy đeo chiếc mặt nạ quỷ, dường như đoán trứơc được phản ứng của Linh, anh vừa cừơi ha ha vừa co giò chạy.
Linh hét lên:
- Anh có quay lại ngay đây để em trả thù anh không thì bảo? Hả?
Duy chạy lùi, trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ đáng sợ,nói vọng lại:
- Bắt được anh đi rồi tính. Nhé. Haha
Linh xoa xoa tay vào nhau, hừ một tiếng rõ to.
Linh chạy nhào tới chỗ Duy, nhưng được chừng tám chín bứơc,Linh ngã khuỵ
Từ đằng xa, Duy hốt hoảng gỡ cái mặt nạ chạy tới:
- Linh, em không sao chứ?
Linh vẫn ôm chân, nhăn nhó.
Duy càng lúc càng hốt hoảng:
- Em đau ở đâu? Linh?
Linh giơ bọc lá lên trứơc mặt Duy.
- Anh coi nè!
Duy tò mò ghé mắt sát vào tay Linh. Linh hé dần tay.Bỗng... Ôp...ộp...ộp... Một con cóc nhảy chồm ra khỏi cái lá, nhảy phốc lên đầu Duy.
Duy mở to mắt nín thở nhìn Linh,không nhích người.
Trong khi đó Linh cười ha hả, nếu có cái máy ảnh ở đây Linh sẽ chụp ngay nét mặt của Duy về cho hội bạn xem. Chắc chẳng đứa nào trong hội bạn của Linh tin anh Duy của nó lại sợ một con cóc!
Trong lúc đó, nét mặt Duy chuyển sang đỏ bừng, anh hét lên:
- Linh, em có gỡ ngay con vật xấu xí này ra khỏi đầu anh không thì bảo?
- Ai bảo anh nạt em trước? Đáng đời anh.haha
- Rồi. Lần sau anh sẽ không nạt em nữa. Được chưa. Giúp anh đi
- Anh hứa rồi đấy nhé!
- ừ! Hứa. Nhanh nào
- Nhỡ anh quên thì sao?- Linh vặn vẹo
- Quên thì anh sẽ hứa tiếp.
Linh chun mặt: hừ!
- Ý anh là anh sẽ không quên được đâu - Duy nhe răng cười trừ.
- Rồi. Tạm tin anh. Đợi em 3 giây.
Linh đứng dậy, tìm quanh được cái que, Linh dí cái que xua xua con cóc .
Lúc con vật nhỏ bé kêu ồm ộp nhảy xuống cũng là lúc Linh lấy hết sức để ... chạy.
Duy thở phùùù.
Đưa mắt theo cái dáng đang khuất dần cuả Linh với ánh mắt hình viên đạn:
- L...i...n...h...
* * *
Linh quen Duy trong lần sinh nhật Vân- bạn cùng lớp đại học. Lúc đó... Trong lần sinh nhật Vân, hai người đã gặp nhau. Duy là bạn anh trai Vân, học trên Vân với Linh hai khoá. Theo Linh, Duy mang vẻ đẹp của gió. Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt luôn nhìn Linh trìu mến. Duy- lúc nhẹ nhàng- lúc thoáng qua-lúc ồn ào-mát mẻ, hệt như gió vậy.
Linh nhận lời làm bạn gái Duy đựơc 4tháng nếu không tính đến 3 tháng trứơc họ chỉ coi nhau là những người bạn.
***
Đỗ xe trứơc khu trọ dành cho nữ, Duy nói với Linh:
- Em xoè tay ra.
Linh ngứơc đôi mắt to với hàng lông mi cong vút hỏi Duy:
- Anh vẫn có ý định trả thù em vụ con cóc lúc ở vườn hoa à?_Linh mếu máo
- Haha, xem ra em cũng sợ bị anh trả thù đấy nhỉ? Yên tâm, anh sẽ trả thù em nhưng không phải lúc này.
- Vậy khi nào anh trả thù em anh phải noí trứơc cho em đấy nhé!
- Ừ!
Linh đưa tay ra trứơc mặt, Duy nhẹ nhàng đặt vào tay Linh vật gì đó. Linh nắm hờ tay lại. Duy khẽ mỉm cười.
- Anh về đây, bye em.
- Vâng, bye anh.
Linh vẫn nhất quyết không xem Duy đã tặng cái gì.
Linh rảo bứơc về khu xóm trọ. Cửa mở, chắc là Vân đang ở nhà.
- Mày đi chơi với anh Duy về sớm thế? - Mắt Vân vẫn không rời tập vở.
- 9h30 rồi mày, sớm gì nữa. Linh vứt cái cặp sang một bên, rơi mình xuống đệm
- Có quà gì cho tao không? Vân xoay ghế dò xét Linh
Như chợt nhớ ra điều gì, Linh nhảy chồm ôm Vân:
- Ở trong tay tao đây nè, anh Duy tặng tao nhưng tao chưa xem.
Vân đẩy Linh ra, trề môi:
- Thế là quà của mày chứ có phải quà của tao đâu.
-Thì của tao cũng là cuả mày mà. -Linh toe toét.
- Thôi, tao biết là không cãi được mày rồi, có gì mở ra tao xem nào?
Linh nhoẻn cười:
- ừ, ừ, ừ, tao mở ngay đây.
Linh hé tay từ từ...
Nằm trọn trong Linh là một nhánh cỏ bốn lá thật đẹp.
- oa! Nhất mày đấy nhé!
+++
Chap 2: Chia Xa

Hôm nay là Chủ Nhật, như thường lệ, 8h, dù không học nhưng Duy, Linh và Vân vẫn có mặt ở trường.Linh và Vân vẫn thường xuyên học ở lớp mở riêng dành cho học sinh học nhóm, khu trọ quá ồn khiến cả hai không thể tập trung.
Duy tham gia đội tuyển bóng rổ của trường, chủ nhật tuần nào đội cũng tập luyện.
Ba người thường ăn trưa với nhau vào ngày Chủ Nhật.
Trưa hôm nay ngoài những tiếng cười như mọi ngày, Duy thông báo thứ 2 tuần sau anh sẽ bắt đầu đi học quân sự, một tháng, xa thành phố.
-" Tin giật gân nhất trong vòng 5phút trở lại đây nhé anh Duy, thế tối nay định chiêu đãi bọn em sơn hào hải vị gì đấy ?" -Linh lém lỉnh nháy mắt
Duy cười xoà
-" Tối nay 8h, cafe số4 như cũ, đaị gia đình lớp anh ở đó, 2người nhớ đến"
-" Tất nhiên rồi, anh không mời bọn em cũng đến phá"- Linh vênh mặt.
Hai người nói chuyện rôm rả mà vô tình họ không hề biết nét mặt của Vân lúc đó.
***
Tối, 8h, mọi người tập trung đông đủ. Hội bạn lớp Duy hát ầm ĩ, một số múa phụ họa, một số chơi trò trát kem lên mặt, số khác rôm rả bàn kế hoạch ngày mai, còn Linh luôn miệng chúc hết người này sang người khác lên đường mạnh khoẻ. Không khí tràn ngập tiếng cười và ấm cúng.
Linh chợt thấy thiếu sự có mặt của Vân.
Linh thấy Vân ngồi phía góc khuất. Mắt nhìn xa xăm về một hứơng nào đó.
Linh nhẹ nhàng bứơc tới, cúi xuống hứơng mắt theo tầm nhìn của Vân. Linh vỗ nhẹ:
- Này Vân, mày bị lực hấp dẫn của anh nào thu hút vậy?
Vân khẽ ngứơc mắt lên nhìn Linh, cười nhẹ:
- Không có gì.
- Có thật không? Tao trông mày cứ là lạ!
- Ttao không sao, tao ra ngoài chút việc, tan tiệc mày cứ về nhà trứơc nhé!
- Mày đi đâu? sắp 10h tối rồi mày.
- Tao đi chút việc, bye mày nhé!
Chưa kịp để Linh nói thêm gì, Vân quơ cái túi, đi ra ngoài.
Linh thấy lạ, hôm nay Vân có vẻ trầm ngâm. Bình thường Vân cũng không nói nhiều nhưng hôm nay...
-Linh, lại đây gọt giúp chị túi táo với.
Tiếng chị Nga gọi khiến những suy nghĩ của Linh đứt đọan. Tự nhủ về sẽ tra Vân sau. Linh nhanh nhẹn chạy lại bê đĩa táo đi gọt.
Thoáng thấy bóng ai lờ mờ đi ra cửa, hình như là Duy. Linh khẽ cất tiếng gọi, nhưng tiếng nhạc trong bữa tiệc át đi, Duy đã ra ngoài mà không hay gì.
***
Tiệc tan, Linh gọi điện cho Duy nhưng toàn báo bận. Suốt buổi tiệc Linh và Duy vẫn chưa có lúc rảnh để nói chuyện với nhau, Linh định cuối buổi sẽ tặng anh món quà mà Linh đã tự làm, 1nhánh cỏ 4lá. Nhưng giờ thì...
- Linh, em chưa về sao?
Tiếng Quang bạn Duy làm Linh giật mình.
-dạ chưa... Em...
- Đợi Duy hả em? Duy có việc gấp ra ngoài lâu rồi!
- Anh biết chuyện gì xảy ra không?_ Linh lo lắng.
- Anh không biết, nhưng có vẻ quan trọng, về thôi em, muộn rồi.
- vâng.
----
Nhà trọ vẫn im lìm và tối om. Vân vẫn chưa về, Linh khép nhẹ cửa chờ Vân. Duy và Vân bất ngờ biến mất khỏi bữa tiệc khiến Linh lo lắng. Vậy hai người đã đi đâu? Và tại sao lại không cho Linh biết.?
Linh bỗng giật mình tỉnh khi tiếng cửa lạch cạch mở, liếc nhìn đồng hồ 0h25p.
Vân bước vào, dáng vẻ mệt mỏi. Linh hốt hoảng đỡ Vân:
- Vân, mày sao thế?
Thấy đôi mắt đỏ mọng của Vân. Linh bàng hoàng:
- Mày khóc à? Có chuyện gì vậy, Vân?
Vân cười nhạt, hất tay Linh ra, ngả người xuống giường.
- Mày không muốn nói cho tao biết hả? _giọng Linh trùng xuống.
Lúc này, những giọt nứơc mắt thi nhau trào ra dưới khoé mắt Vân.
- Mày để tao yên một lúc.
Linh lúng túng:
- ừ! Mày nghỉ đi. Nếu cần gì mày cứ gọi tao.
Linh kéo tấm chăn đắp nhẹ qua người Vân. Rồi nhẹ nhàng về giường mình nằm.
+++
Chap 3: Sự bất thường


1h30
Linh vẫn chưa ngủ đựơc. Hình ảnh của Vân với đôi mắt đỏ mọng, dáng vẻ mệt mỏi bủa vây xung quanh tâm trí Linh. Chơi với Vân gần được 2năm- từ khi 2đứa mới bỡ ngỡ bứơc chân vào cánh cửa đại học này- chưa bao giờ Linh thấy Vân như vậy. Vân hiền và sâu sắc. Nhưng hôm nay... Có tiếng điện thoại, là Duy.
- em ngủ chưa?
- Mắt em muốn ngủ, nhưng đầu em không cho phép, mà hôm nay anh đi đâu vậy?
- Um. Anh có việc. Anh xin lỗi không đưa em về được.
- không sao, em có phải con nít đâu. Mai anh đi rồi mà chưa ngủ à?
- um. Anh khó ngủ.
- Gắng ngủ sớm đi anh.
- Vân về nhà chưa em?
- Nó về cũng lâu rồi. Em lo cho nó quá.
- sẽ ổn thôi. - giọng Duy trùng xuống.
- Mà sao anh biết Vân không về cùng với em?
- à- Duy lúng túng- thì anh thấy Vân ra ngoài từ giữa tiệc...Em ngốc thế?
- Chỉ có ngốc mới yêu ngốc thôi -Linh phụng phịu.
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ.
- Mai anh đi rồi, ngủ sớm đi anh.
- ừ!
- bye anh.
- bye em.
...tút...tút...tút...
- Linh à. Anh yêu em.
...
- và chỉ mình em...
...
...tút...tút...tút...
Dù biết là Linh đã cúp máy, nhưng Duy vẫn nói trong điện thoại.
- Anh rất vui khi được biết em và yêu em, Linh à.
- ở bên em anh được là chính mình.
- Anh không muốn giấu em điều gì, nhưng... Anh...
- Anh phải làm sao giờ hả Linh?
- Anh sợ... Anh...
Giọng Duy nhỏ dần, có cái gì đó như đang ứ nghẹn nơi cổ họng Duy. Những giọt nứơc mắt nóng hổi thi nhau trào ra nơi khoé mắt người con trai mang vẻ đẹp của gió đâý.
.
***
Chap 4: Ngày không gió.

Tiếng cửa mở làm Linh giật mình dậy.
6h sáng.
Vân đã ra ngoài, Linh đoán là Vân đã tới trường, nhẹ mở cửa sổ, những tia nắng vàng tươi của ngày mới tràn vào phòng nhỏ, Linh hít một hơi thật sâu không khí của buổi sáng, một ngày mới mà không có Gió.
Linh thay quần áo, đứng trứơc gương. Mỉm cười. Tự nhủ:
- Trông cũng ổn đó chứ, miệng xinh xinh nè, muĩ cao cao nè, và đôi mắt, um, cũng to to và ngồ ngộ thật. Nhưng ít ra không phải như mắt con nai như anh Duy chê mình! Hừ!
" Anh hãy xem một ngày không anh em bình yên thế nào nhé- Gió!"
Linh quơ cặp và tới trường.
Hôm nay có thông báo lớp có giáo viên môn Toán mới.
Linh không để tâm lắm, việc Linh để tâm lúc này là Vân đang ở đâu?
Tìm quanh lớp mà không thấy, những ý nghĩ về Vân lại bủa vây xung quanh Linh.
Tiết đầu, lớp Linh thực hành, lệ mệ xách xô nứơc để mang lên lớp, tận tầng 4 làm Linh mệt bở hơi tai. Cứ lên đựơc 1tầng Linh lại để bịch cái xô nứơc nên hành lang để thở.
Hành lang tầng 3, Ló kiễng chân đẩy xô nứơc nên thì...
Ào...ào...ào... Cộp... Cộp.. Cộp...
Tiếng nứơc xối xả đổ lên ai đó với âm thanh khô khốc của tiếng xô lăn xuống cầu thang tầng 2 làm Linh bủn rủn.
Linh từ từ ngó đầu xuống tầng, lẩm bẩm:
- Không biết nạn nhân là ai ?
Bên dưới cầu thang tầng2 là...
Một người con trai với bộ quần áo ứơt sũng, đứng như trời trồng giữa cầu thang tầng 2.
Linh lững thững bứơc xuống, cúi người liên tục và luôn mồm:
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Trong giây lát, người bị hại liếc đôi mắt sau cặp kính dày màu đen, nhìn Linh. Có vẻ như chưa rõ, anh ta lấy tay gỡ kính, lau những giọt nứơc bám đầy trên mặt. Có vẻ khá hơn, anh ta buông lời:
- Nhìn cô là tôi biết mình gặp rắc rối rồi.
Linh vẫn cúi gằm:
- Anh cần tôi giúp gì không?...tôi có thể giúp anh...- Linh ngẩng mặt tươi cười- tôi...tôi mang cặp giúp anh nhé!
Người con trai đó rũ mái tóc đầy nứơc, gằn giọng:
- Việc duy nhất cô có thể giúp tôi là đừng giúp tôi gì cả.
Linh mím chặt môi:
- Vậy nghĩa là anh không trách tôi?
- trách cô tôi chỉ tổn thọ- người con trai lạnh lùng đáp.
Linh ngứơc đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sau cặp kính kia, đanh giọng:
- vậy thì hãy mang bộ quần áo ứơt sũng này đi đâu tùy anh muốn, khi mà anh đã không cho tôi nói lời xin lỗi thì anh cũng chẳng bao giờ nghe được lời cám ơn từ phía tôi. Chào!
Linh nói một hơi và để mặc ánh mắt lạnh lùng ở phía sau, Linh đi thẳng xuống dưới lấy cái xô nằm chỏng queo cuối hành lang để kiếm xô nứơc khác, mà không hề hay biết người bị hại lạnh lùng ấy thoáng mĩm cười- một nụ cười khó hiểu.
...
Linh là thế, một khi đã thành tâm làm một điều gì đó mà Linh mong muốn, nhưng lại nhận được cái lạnh lùng của người khác thì Linh liền quên ngay cái sự thành tâm ban đầu ấy. Linh không biết nhún nhường- có lẽ đúng. Và sự chịu đựng của Linh nếu phải đong đếm thì là con số 0.
Linh tinh nghịch, ngang bứơng, và cố chấp. Duy vẫn nói với Linh: "Nếu em nói ít hơn một chút thì có lẽ hôm đó anh nghe được cả tiếng gió đấy". Và Duy cũng hiểu, sâu trong con người Linh, traí tim nó không hề mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài Linh cố tạo ra.
...
Chap 5: Người thầy khó gần.


Tiết 2. Môn Toán...
Linh bắt đầu lo lắng, Vân vẫn chưa tới lớp.Linh có gọi điện nhưng không thấy Vân bắt máy.
Tiết 2 đã bắt đầu, Linh vẫn đăm đăm nhìn ra khung cửa sổ hứơng mắt tới cổng trường, chờ Vân.
Tiếng ghế lạch cạch bàn trên khi mọi người đứng dậy cho biết giáo viên đã vào lớp, theo phản xạ, Linh lề mề đứng dậy, khuôn mặt ủ rũ.
Một giọng nói cất lên:
" Chào các bạn năm 2, khoa PR, tên tôi là Phạm Anh Quang, tôi không được ra trường vì hiệu trưởng giữ tôi lại làm nhiệm vụ giảng dạy. Mong các bạn chứng minh giúp hiệu trưởng trường ta đã không sai khi quyết định chọn tôi ở lại bằng cách trật tự trong giờ của tôi. Cám ơn các bạn"
Những tràng pháo tay của cả lớp và những tiếng xúyt xoa về thầy giáo mới không hề làm Linh phấn chấn hơn. Làm sao mà nó vui được chứ? Bạn thân thì không biết đi đâu, người luôn quan tâm nó -Duy- nay cũng không bên nó, và...cả cái con người sáng nay kia, đã vô tình chạm vào lòng tự ái của nó.
- Linh, mày thấy thầy giáo mình đẹp trai không?- nhỏ Thủy thì thầm vào tai nó.
-ừ, đẹp, - Linh vẫn chưa hề liếc xem người thầy mới bộ dạng ra sao mà nhỏ bạn khen dữ dội, chỉ trả lời cho qua. Chỉ đến khi Linh ghi bài và liếc lên bảng...
..H...Ả...
Linh sững người, bàng hoàng, đứng trên bục giảng kia, cái người đang say sưa giảng bài kia là...Là người mà Linh đã vô tình dội xuống cả một xô nứơc lạnh!
Dù đã tự véo vào mình 3, 4 cái mà sự thật kia Linh vẫn không tin, Linh cảm giác như mình đang mơ...
Cuối giờ, bỗng dưng người thầy giáo mới mời lớp trưởng đứng dậy. Linh run bắn, lập cập đứng dậy, lí nhí:
- Dạ, là em.
- Tốt! Em hãy lập danh sách những học sinh trong lớp yêu môn Toán giúp tôi.
Cả lớp ồ nên rõ to, còn Linh thì giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn người thầy tên Quang đó.
Linh nhanh nhảu:
- Cả lớp em đều yêu môn Toán thầy a.
Quang mỉm cười:
- Tôi nghĩ đó vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng.
- Dạ, trừ một số bạn yêu môn Toán bình thường ra thì ai cũng yêu môn Toán hơn mức bình thường thầy a.
Dưới lớp rộ nên những tiếng cười nhưng không maỷ may làm Quang nao núng.
- Thầy muốn em lập chính xác họ tên và sắp xếp theo thứ tự thích môn Toán giảm dần. Được chứ?.
- Bọn em có thể biết lí do thầy làm như thế không?
- Lí do là không có lí do nào cả. Thế nhé. Gặp em vào cuối buổi học ngày mai. Cả lớp nghỉ.
Khi cái bóng kia lướt sau cửa sổ.
Linh đảo mắt nhìn cả lũ xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.
- Tao thê thảm thế hả?
Cả lũ đồng thanh và lắc đầu:
- Quá thê thảm.
Linh chỉ biết mếu.
...
Chap 6: Duy- chàng trai của gió.

Linh mang về phòng một bát cơm trộn to tướng, thói quen của nó, khi ấm ức bực tức cái gì nó thường ăn gấp đôi,gấp ba lúc thường.
Linh vừa ăn, vừa càu nhàu.
Gió luồn qua những ô cửa sổ, luồn qua tóc Linh.
Linh khẽ mỉm cười, phải anh không Duy? Một ngày không anh thật tệ với em, ứơc gì anh ở đây để em có thể trút hết cơn giận lên đầu anh nhỉ. Linh cười, rút điện thoại gọi cho Duy. Máy bận. Linh giận dôĩ: cả anh cũng muốn tránh mặt em ư? Linh nhìn vào màn hình điện thoại. Ảnh Linh với Duy, khi hai người ăn kem. Linh chun mặt với vết kem trên mặt còn Duy với nụ cười đắc thắng khi trát được kem lên mặt Linh. Hai người đều thích ăn kem vào mùa đông. Lạnh mà thú vị. Còn gì ấm áp hơn khi cùng người mình quan cùng những sở thích chung của cả hai.
Linh quơ tay với lá cỏ 4lá Duy tặng vô tình làm bát cơm trộn rơi xuống đất vỡ choang. Âm thanh nghe thật chua chát, Linh bất giác giật mình, tim đập nhanh kì lạ, linh tính không lành như mách bảo Linh một điều gì đó đã xảy ra.
Bỗng tiếng cửa lạch cạch mở...Linh giật mình ngước lên...
Là Vân. Và nét mặt ủ rũ.
Linh chạy tới, nắm tay Vân:
- mày đi đâu cả sáng nay vậy hả Vân?
- tao có việc.
- quan trọng đến mức không thể nói cho tao biết ư?
- rồi cũng có lúc mày biết thôi- Vân thở dài- Vấn đề chỉ là thời gian.
- nếu mày nghĩ cái vấn đề gọi là thời gian đó tốt cho tao- Linh bực- thì tao nghĩ mày cứ giữ khư khư cái bí mật đó cho riêng mình.
- tao...
Vân định nói điều gì đó, nhưng Linh đã không còn ở đấy nữa.
Linh chạy hối hả ra cánh đồng hoa lúc trứơc Duy và Linh tới. Linh ngồi thụp xuống bên vệ cỏ. Đôi mắt Linh trĩu xuống. Linh thấy cô đơn qúa. Từng đợt gió khẽ miên man tóc Linh.
...
Đã 2tiếng đồng hồ trôi qua Linh ngồi im như vậy.
Bất giác liếc nhìn đồng hồ, 15h30p. Linh đứng dậy định ra về thì tiếng chuông điện thoại reo, Linh mỉm cười khi thấy đó là Duy
- em tưởng anh quên em rồi chứ? - Linh phụng phịu.
- anh...
- em đang một mình, chỗ cánh đồng hoa anh chỉ em đó -Linh cười tươi.
- em luôn cười như thế nhé Linh.
- em sẽ cười, mãi cười, được chưa nào. Mà giọng anh có vẻ mệt mỏi, anh ốm à?
- không, anh...anh đau họng.
Linh cười giòn tan:
- anh hát hò lắm vào chứ gì?
- Linh...anh...
- anh ốm nặng rồi, nhớ uống thuốc đầy đủ và nghỉ nghơi đấy- Linh lo lắng.
- anh...xin...lỗi...!
- anh biết lỗi thế là tốt- Linh mỉm cười.
Tút...tút...tút...
- alo, alo, anh Duy? Anh còn đó không?
Linh cúp máy. Chắc anh ấy đi nghỉ rồi, Linh thầm nghĩ.
---
Trở về nhà, tâm trạng Linh giờ khá lên hẳn. Sực nhớ ra còn tờ về phiếu thăm dò môn Toán, Linh miễn cưỡng vào bàn nhắn tin cho từng đứa một trong lớp.
8h tối, Vân đi đâu đó trở về.
- mày ăn gì chưa?- Linh hỏi.
- rồi- Vân đáp lại miễn cưỡng.
- ừ- Linh đáp rồi lại tiếp tục công việc.
+++
Chap 7: Quang- chàng trai của Nắng.


Cuối buổi học hôm sau, nhác thấy thầy Quang đang trong thư viện.
Linh rón rén đi đằng sau. Và
- Thầy.- Linh chào mà như hét lên.
Có vẻ như Quang giật mình, nhưng sau 3s trấn tĩnh anh mới quay lại với khuôn mặt thản nhiên hết sức.
- Chào em, lớp trưởng khoa PR k12 năm 2 niên khoá 2010.
Linh mím môi:
- Em nghĩ thầy nên gọi em là Linh. Còn nếu thầy thích dài dòng thì có thể thêm từ cute, ngoan hiền hay xinh xắn là được.
Quang nhún vai:
- Làm thầy hơn chỗ là không biết nói dối em a.
- Thật thế a.
- Sự thật là như thế!
- Em muốn hỏi bí quyết nào giúp thầy từ người lạnh lùng của ngày hôm qua thành người thầy hôm nay đứng trứơc mặt em và nhận mình là người nói thật thế?
Quang lúng túng thật sự, anh đánh trống lảng.
- Cái đó thầy chia sẻ sau, em mang tờ phiếu chứ?
Linh khẽ cười:
- Vâng! Nó đây.
Linh rút tờ giấy trong cặp. Quang cầm lấy và lứơt qua.
Trong chốc lát, Linh thấy rất rõ khuôn mặt của Quang khi những tia nắng xuyên qua cửa sổ. Đôi mắt Quang màu nâu cafe, sống mũi cao và môi khẽ mím khi đọc thoáng nên vẻ đẹp của Nắng- một người của Nắng. Linh lẩm bẩm.
Linh liếc mắt nhìn quyển sách trên bàn mà Quang đang đọc dở.
“ Về nơi có nắng” Linh nhìn chằm chằm vào tựa đề sách, có vẻ thú vị đây-Linh lẩm bẩm.
- Em đi đựơc chưa ạ?- Linh hỏi nhỏ.
Quang vẫn chăm chăm nhìn tờ phiếu, với tay rút khẽ trong cặp ra tờ giấy photo sẵn đưa cho Linh và khẽ gật đầu.
Linh cho tờ photo vào cặp chưa đọc vội. Cúi chào và ra về.
...
Ngôi nhà trọ Linh và Vân ở dường như thường xuyên thiếu vắng sự có mặt của Vân. Những lúc như thế này lòng Linh lại co thắt lại. Linh muốn Vân như trứơc, Linh muốn nói hết tâm sự lòng mình cho Vân, nhưng nét mặt ủ rũ của Vân luôn đánh bại sự mềm yếu vốn có trong Linh. Linh sợ Vân mệt mỏi.
Hôm nay Linh cũng đã gọi cho Duy nhiều lần mà không đựơc. Linh giận Duy.
Linh khẽ thở dài. Mang tập sách vở ra, một tờ photo rơi xuống. Linh đưa lên đọc... H...Ả....
Linh bật dậy như cái lò xo đọc mà tai như không tin vaò cái mình đang đọc
- Chiều mai 2h cùng thầy giáo Toán trang trí lại bức tranh vẽ cạnh bản tin trường - Đùa hay thật đây?
Linh thở dài ngao ngán.
Biết thế này thì trứơc kia Linh đã không kê khai vào bảng thành tích mình đã từng tham gia hội họa. Bất cứ cuộc thi nào liên quan đến hội họa trong trường đều có mặt Linh, lần này Linh cũng không lấy làm lạ khi mình phải đi trang trí laị bức tranh hỏng đó. Điều Linh thắc mắc nhất là tại sao mình lại phải trang trí nó với thầy Toán? Chẳng lẽ thầy vẽ đẹp lắm sao?
...
Chap 8 : Sự thật

- Mày đi đâu thế? - Vân hỏi Linh.
- Tao ra ngoài có chút việc- Linh đáp.
- Đi gặp thầy Toán mới ra trường đấy à?- Vân nhếch môi cười.
- tao chẳng hiểu mày đang nói gì nữa.
- Mày đừng qua mắt tao, có 2 tuần, 2 tuần không có Duy mà mày đã yêu người khác rồi sao? - Vân nói như quát.
- Mày sao vậy Vân? Tao với thầy Quang chỉ là ...
Không đợi Linh nói hết câu, Vân quát :
- Thôi. Mày im đi.
Vân giận dữ bỏ ra ngoài.
Linh cố cắn chặt môi để những giọt nứơc mắt không trào ra.
Linh bình thản khoá cửa, xách hàng chục cây bút vẽ đủ kích cỡ, tới trường.
...
Quang đã đến từ trước, Linh không nói gì, mím môi thật chặt ra sức tô kín bức tranh. Thoáng thấy nét mặt Linh, Quang cũng không gắng gượng hỏi điều gì. Anh chỉ im lặng, làm công việc của mình.
Sự im lặng của nơi đây càng làm mắt Linh nhoè đi, những giọt nứơc mắt thi nhau rơi.
Quang chợt thấy tim mình đau nhói, anh đến bên cạnh Linh, nhẹ nhàng:
- Nếu muốn khóc thì hãy khóc to.nhé!
Linh càng mím chặt môi, nứơc mắt thi nhau trào ra, rồi Linh khóc lớn, vỡ oà thành tiếng.
Quang khẽ đặt tay lên vai Linh vỗ nhẹ.
- Vậy mà tao nghĩ đã nói oan cho mày cơ đấy- giọng Vân bất ngờ vang lên.
Linh đưa đôi mắt đầm đià nứơc mắt ngước lên. Vân đã đứng ở đó từ bao giờ, sau gốc cây si, và có lẽ đã chứng kiến tất cả.
Vân tiến lại gần...
Quang cũng ngạc nhiên không kém khi có sự xuất hiện cuả Vân. Đoán là có chuyện chẳng lành anh kéo Linh lùi lai...
- mày là người như thế sao? Linh?- Vân đay nghiến.
- ý mày là sao? Tao vẫn là tao - đôi mắt Linh nhìn thẳng vào mắt Vân.
Vân bỗng cười thành tiếng, nhưng những giọt nứơc mắt lại lăn dài.
- tao yêu anh Duy, mày hiểu không? Linh?
Linh bàng hoàng.
- mày...
- đúng, tao yêu anh Duy đấy, thì sao nào? Tao yêu anh ấy hơn cả mày nữa kia, mày ghen à? Sao mày lại ghen cơ chứ, mày không thể ghen được nữa đâu, Linh a.
" bốp" Linh dang tay tát vào mặt Vân.
- Mày bị sao thế hả Vân? Sao mày lại đối xữ với tao như thế? - Linh hét lên, nứơc mắt lã chã rơi.
Vân dường như không cảm giác gì với cái tát của Linh, giọng Vân vẫn đanh lại:
- Nhưng anh Duy yêu mày không phải tao. Tao gen tị, tao đã từng gen tị đấy, nhưng tao tự nhủ, chỉ cần thấy anh hạnh phúc là tao mãn nguyện. Đã bao đêm tao khóc thầm, tao khát khao sự quan tâm của anh trong khi đó ... - Vân cười khẩy- mày...
Linh không nói gì, đứng cạnh Linh- Quang cũng vậy. Hai người hiểu rằng sự im lặng là tốt cho Vân lúc này.
- Anh Duy bị bệnh ung thư máu - Vân chua xót.
Lúc này, khuôn mặt Linh tái xanh, Linh buông thõng cây bút vẽ trên tay, chạy vô hồn về phía Vân.
- Caí gì? Mày...
Vân đau đớn:
- Hôm mày với anh Duy ra vườn hoa cúc là hôm anh còn sống đựơc 5ngày nữa.
Tai Linh ù ù, nếu như Quang không đỡ kịp thì có lẽ Linh đã đổ gục xuống đất. Nứơc mắt Linh thi nhau rơi:
- Vậy bây giờ... anh ấy...đang ở đâu?.
- Hôm có tiệc, hôm tao vắng mặt, tao đã gặp anh. Tao nói yêu anh, tao muốn bên anh những giây phút đó, nhưng mày biết sao không Linh, người anh ấy yêu duy nhất chỉ mày, là mày.
Linh hét lên:
- Tao hỏi anh ấy đang ở đâu? Trả lời tao đi.
Không hề quan tâm đến câu hỏi của Linh, Vân tiếp:
- Cuộc điện thoại cuối cùng với mày, là lúc anh ấy trút hơi thở cuối cùng. Anh ấy mong muốn duy nhất là mày được hạnh phúc,. Duy không muốn tao ở bên, và mày thì lại càng không, nhưng mày thì sao, mày đã ...
Linh cười, Linh cười lớn tiếng...
- Chắc mày cảm thấy mày thật cao thượng khi không cho tao biết mọi chuyện nhỉ?
Vân im lặng.
Linh gượng dậy, cô bỗng vụt chaỵ. Cả Vân và Quang đều hốt hoảng. Vân đưa đôi mắt mọng nứơc nhìn theo dáng Linh, gào thét:
- L...i...n...h
***
Chap 9: Vì anh là gió.



Linh thẫn người ngồi bên khóm cúc thân quen, những cơn gió thoáng qua, nhè nhẹ. Linh không khóc, đôi mắt dường như vô hồn. Cô nói trong tuyệt vọng:
- Anh đang chơi trò trốn tìm với em phải không?
Linh cười:
- Anh trốn trong những cơn gió à?
Những bông cúc khẽ nghiêng mình rung rinh theo gió.
Linh gào lên:
- Anh nghĩ anh sẽ trốn mãi được sao? Hả?
- Anh biến em thành con người tồi tệ thế này ư? Tại sao anh lại làm thế? Hả? Tại sao?
- Anh nghĩ không cho em biết sự thật là tốt cho em ư?
- Anh nói yêu em mà nỡ đối xử với em thế ư?
- Sao anh không nói gì? Nói gì với em đi. Em xin anh mà.
Linh cứ gào thét như vậy một mình nơi rừng cúc xinh xắn đấy. Cho đến khi cô kiệt sức và ngất lịm đi.
***
Chap 10: Về nơi có Nắng.

Tỉnh dậy, Linh thấy mình đang trong bệnh viện. Vân nắm chặt tay Linh, ngủ gục trên ghế. Linh với tay lấy chiếc áo, khoác nhẹ vào người Vân. Ra ngoài.
Linh đi, cứ đi, Linh không biết là sẽ đi đâu. Trong tâm trí Linh giờ đây chỉ còn hình ảnh của Gió và những nơi gió đã từng qua. Linh đi tìm gió.
Thoáng thấy bên kia những bông cúc nhỏ. Linh băng qua. Bỗng...
K..é..t..t…….!!!
tiếng phanh xe ôtô và tiếng kêu của 1 cô gái làm mọi người hốt hoảng.
Linh bị ai đó xô ra ngoài. Chiếc xe tải tạt vào bên lề đường, giữa đường, một người con trai nằm mê man.
Linh như tỉnh lại, Linh tiến lại gần. Khuôn mặt Linh tím sầm lại.
Người đã đẩy cô ra khỏi ranh rới sự sống và cái chết- là Quang.
***
Đã 5ngày trôi qua Linh luôn túc trực bên Quang.
Ngày thứ 6, Quang dần mở mắt. Thấy Linh, anh khẽ mỉm cười.
- Em có đáng để cho anh làm thế không?- đôi mắt Linh ngấn nứơc.
Quang không trả lời Linh, anh khẽ hỏi:
- Em có tin vaò tình yêu sét đánh không?
Linh không trả lời. Siết nhẹ tay Quang. Quang- Anh sẽ khoẻ lại, sẽ sớm thôi.
+++
Nếu anh là gió, anh sẽ thoáng qua em và sẽ quay lại.
Nhưng không, anh là nắng, nắng ấm áp và chẳng bao giờ xa em
Về nơi có nắng em nhé!
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
------------------------the end-------------------------------------
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#124 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 11/11/2012 17:40 » @109050

Điều để lại sau mối tình đầu


TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Có những mối tình ra đi chỉ để lại dằn vặt...yêu thương không có nghĩa là cứ phải ở cạnh nhau như vợ chồng đến cuối đời...


Thần giao cách cảm là gì nhỉ, mà bữa ấy sau 3 tuần nghỉ hè xa cách, một buổi chiều em đang lúi húi nhổ cỏ rau ngoài đồng cùng mẹ thì giọng nói quen thuộc ấy bất ngờ chào mẹ...


Hà Nội chiều nay như lạnh hơn, những cơn gió như mơn man nhiều hơn lên khuôn mặt những người qua lại trên bất cứ nẻo đường con phố. Cái rét thật gần, và gió càng diết da hơn khi nó mơn man đủ để khuôn mặt em tê tái. Em đã nghe ai đó nói rằng “Mối tình đầu như đi trên cát, bước nhẹ mà sâu…”.


Phải vậy không anh nhỉ? Bởi em thấy rõ lắm, cơn gió lạnh mùa đông mơn man đùa giỡn trên khuôn mặt em rất nhẹ nhàng nhưng để lại cái lạnh tái tê chạy dọc cơ thể, chạy dọc vào miền ký ức của một thời thân thương lắm.


Đi trên cây cầu Long Biên này …dưới kia là dòng sông đỏ nặng, cái gió mơn man lướt nhẹ càng làm em thấy nhớ quê hương đến nao lòng, nhớ đến những ấu thơ mà chỉ nghĩ đến thôi đã đủ để em ướt nhòa đôi mắt. Ở nơi ấy em có ký ức về cha về mẹ, ở nơi ấy em được nhìn thấy dòng sông Lục hiền hoà mát rượi chạy qua ngôi làng thân yêu của mình và ở nơi ấy em lại được nhìn thấy những kỷ niệm yêu thương của chúng mình, những kỷ niệm mà hơn 10 năm qua đi nhưng em vẫn cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự hào với bố mẹ với anh chị và với lớp cháu con đang ngày dần lớn.


Ngày ấy huyện mình chỉ có một trường cấp 3 duy nhất, và lẽ đương nhiên khi học hết cấp 2 chúng mình thi vào cấp 3 trường huyện. Mười sáu tuổi em ngô nghê lẫm chẫm bước vào một giảng đường mới, bước vào một giai đoạn mà các anh chị lớn tuổi vẫn bảo là “thời thơ mộng nhất của một đời người”. Mười sáu tuổi em ngô nghê không biết mình nặng bao nhiêu cân, cao bao nhiêu centimet như các em nhỏ bây giờ…mà chỉ đơn giản biết mình được đi học.


Mười sáu tuổi anh cũng đâu có khác… nhỏ xíu dáng người và khuôn mặt đỏ bừng lên khi bất giác bị một bạn gái nào đó hỏi “cấp 2 bạn học trường nào thế”.


Mười sáu tuổi em và anh bước vào chung một lớp, chung những giờ giảng bài và thật lạ… mình lại ngồi chung một bàn anh nhỉ.


Có lẽ do vóc dáng nhỏ nhỏ mà cô giáo chủ nhiệm đã sắp chỗ cho chúng mình ngồi luôn bàn đầu, Anh nhớ không bàn đầu ấy có mình em là con gái – anh – Ngọc gấu và Vũ si nê. Một tuần đầu lạ trường lạ lớp, hai đứa mình và nhiều đứa trong lớp nữa cứ ú ớ như trẻ tập nói, không biết làm quen nhau ra làm sao vì ngại lắm.


Tuần thứ hai chúng mình bắt đầu vào học những giờ giảng bài của thầy của cô, chỉ khi bắt đầu học thì mới hết ú ớ bởi khi ấy lớp mình mới hỏi nhau, chuyện trò với nhau qua bài giảng của cô và thầy.


Em nhớ ngày ấy lớp mình vào học được 3 tuần thì cô chủ nhiệm tổ chức họp lớp để bầu chọn lớp trưởng. Chẳng biết thế nào mà bữa ấy cùng với sự đồng thuận của cả lớp mà em được cô bầu làm lớp trưởng, tim đập chân run, tay loạng quạng…vì em biết mình làm gì có tố chất lãnh đạo cơ chứ, còn phải tiên phong trong nhiều thứ nữa…


Mà em thì sáng nào cũng phải dậy sớm thồ rau muống, hành hoa hoặc rau cải cho mẹ lên chợ rồi mới vào lớp thì làm sao có thể đảm bảo đi học sớm nhất lớp được, mỗi lần đóng tiền em gần như đóng cuối lớp vì nhà em nghèo lắm… em sợ những điều ấy và xin cô đề nghị bạn khác trong lớp. Nhưng bữa đó cô và cả lớp đã động viên em và nhất là anh, em còn nhớ như in hôm đó sau một hồi quanh co từ chối thì anh đã lấy quyển sách cầm trên tay thúc nhẹ vào người em


- Ấy làm lớp trưởng đi, tớ tin là ấy làm được nhất lớp này đấy!


Anh không chỉ nói bằng miệng mà ánh mắt đầy khích lệ khiến em cảm thấy thật nhẹ nhàng khi cuối cùng cả lớp quyết định bầu em. Em còn nhớ đôi mắt đen sáng, vầng trán cao và nụ cười hiền hậu của anh hôm ấy, nó hằn sâu vào tận con tim khối óc của em hơn 10 năm qua, và hơn hết bởi em vẫn nhớ lời bố nói ngày ấy khi anh và lớp mình vào thăm nhà em, lần đầu sau 4 tuần học chung:


- Út ơi bố thích cậu bạn ngồi bàn đầu cùng con lắm!


- Sao bố thích vậy?


Bố cười hiền bảo rằng: “Đàn ông mà trán cao vuông rộng sân đình, mày ngài mắt sáng, ấn đường cao dầy, nụ cười đôn hậu thì đều là bậc quân tử cả!”


Em lúng liếng mắt cười và chạy ào đi làm cùng mẹ mà chẳng nghĩ gì hơn đến những điều bố nói.


Nghỉ hè năm lớp 10 là một khoảng thời gian thật dài vì khi ấy em và anh mới biết rằng hình như chúng mình thích nhau. Bởi cái cảm giác nhớ nhung mơ màng về anh cứ bám theo em vào trong cả bữa ăn giấc ngủ. Không có điện thoại như thời bây giờ, không thể liên lạc được với anh mà lại càng không thể đạp xe ra nhà anh chơi vì con gái miền quê mình đâu được phép bạo dạn như thế… thành ra những nhớ nhung đó càng cồn cào diết da hơn. Lần đầu tiên trong đời ngoài những nhớ thương anh chị đi học xa nhà, cô bé mười bẩy tuổi đã ướt nhòe mi mắt khi nhớ về anh, nhớ cậu bạn ngồi chung bàn với nụ cười trìu mến và đôi mắt cười biết nói.


Không có một buổi chiều nào ra đồng tưới rau cho mẹ mà em không nhớ đến anh, ngay cả những bước chân quẩy gánh cũng du dương nhẹ nhàng như nỗi nhớ về anh, những phút giây thẫn thờ ngồi bên bờ sông trôi lững lờ mà lòng tự hỏi “không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ, có nhớ đến mình không mà chẳng biết bạn ấy có thích mình không nữa?”


Mẹ nhiều lần nhìn trộm em lắm, tủm tỉm cười bởi có lẽ mẹ biết em đang mộng mơ về một điều gì đó, con gái mười bẩy mà!


Ôi niềm thương nỗi nhớ thủa bắt đầu yêu khiến con người ta trở nên ngô nghê đến lạ…từ ánh mắt và những nghĩ suy cũng run lên thật khẽ khi vô tình ta nghe đến một cái tên của ai đấy giống tên của người mà mình đang thầm thương trộm nhớ… Và suốt 3 tuần đầu của mùa hè năm đó em gặm nhấm một mình với nỗi nhớ về anh, không biết chia sẻ cùng ai mà thậm chí không dám đối diện với bản thân bởi lẽ đang học mà yêu với đương thì có lỗi với những luống cầy của bố, hổ thẹn với những gánh rau của mẹ biết bao…vì đang là học sinh mà yêu thì chuyện lớn lắm!


Thần giao cách cảm là gì nhỉ, mà bữa ấy sau 3 tuần nghỉ hè xa cách, một buổi chiều em đang lúi húi nhổ cỏ rau ngoài đồng cùng mẹ thì giọng nói quen thuộc ấy bất ngờ chào mẹ:


- Cháu chào bác ạ


- Ừ! Bác chào cháu, ra chơi với Út hả?


- Vâng!


Em luýnh quýnh ngước nhìn anh và thấy rõ nhịp tim mình đập nhanh lắm, ngay cả khi đứng dậy chào nhau em cũng thấy mình thật vụng về run rẩy:


- Ờ chào, sao biết mình ngoài này thế


- Mình vào nhà bố chỉ ra ngoài này, sao gầy thế?


- Ừ, mùa hè mà


Hai đứa lại nhìn nhau mà chẳng biết nói gì thêm...


Bỗng mẹ bảo “Hai đứa ra bờ sông mà ngồi, ra cho biết làng Út có con sông đẹp như thế nào”…


- Cậu thấy làng mình đẹp không?


- Đẹp thật, đứng ở bờ sông nhìn vào làng mới thấy đẹp Út ạ, mà sao làng Út có nhiều cây đa cổ kính thế


- Ừ, thì đã bảo làng tớ rất đẹp mà


- Sông này chảy qua Huyện Sơn động, qua huyện mình rồi chảy ra Sông Thương nhỉ


- ừ, cả làng mình mùa màng đều nhờ vào con sông này đấy


- Thế này đến mùa hoa cải nở chắc làng Út đẹp lắm, hoa cải vàng và trắng nở bên bờ sông thì chắc phải viết nên thơ mất


- Đẹp lắm cậu ạ…mà này sao tự dưng lại ra nhà tớ chơi thế


- Uh, hình như tớ và Út có thần giao cách cảm đấy vì tự dưng thấy nhớ đến Út nên tớ vào thôi…tớ cứ thấy nhớ Út từ cái hôm nghỉ hè!


Suốt buổi tối đó em cứ ngẩn ngơ nghĩ về anh, tuổi mười bẩy không còn đặt lưng xuống giường là ngủ nữa mà mắt thì nhắm nhưng ý nghĩ cứ mơ màng về anh, mỉm cười ngượng ngùng với chính mình khi nghĩ đến lời anh nói lúc về “Mai Út lại cho tớ vào làng Út chơi nhé”.


Mình gần gũi thân thiết với nhau hơn từ cái chiều hôm ấy, không chỉ giản đơn là chuyện trường chuyện lớp mà mình đã bắt đầu chia sẻ với nhau những chuyện thân thiết hơn, kể cho nhau nghe về những chuyện rất nhỏ của mỗi gia đình..


Và cuối cùng bố mẹ em cũng bắt đầu hoài nghi về chúng mình khi thấy hết hè rồi, vào năm học mới rồi mà chiều chiều anh vẫn vào nhà đi làm cùng em và mẹ, cũng tưới rau cuốc đất cho mẹ như ai...


Bố hỏi em “Thế cái cậu kia sao hay vào nhà chơi thế hả con - ở nhà cậu ấy buổi chiều không phải làm gì à? Không làm gì thì phải lao đầu vào mà học chứ, chiều nào cũng vào là có ý như thế nào?”.


Em nhăn răng cười hề hà với bố và bắt đầu hỏi chuyện huyên thuyên để thăm dò dư luận xem sao"


- Bố ơi nếu đang học cấp 3 cùng nhau mà thích thích nhau thì có làm sao không hả bố?


- Có làm sao chứ! Thứ nhất là ảnh hưởng đến việc học, thứ hai là không tốt


- Ô! Không tốt cụ thể nó là như thế nào?


Bố xoa đầu em cười hề hà bảo:


- Út ơi, con và bạn ấy quý nhau phải không? Như thế cũng không có gì là xấu đâu nhưng bố không thích lắm. Bố tiếp xúc với cậu ấy rồi …rất quân tử đấy nhưng mà ở tuổi này các con nên giữ tình bạn trong sáng là tốt nhất.


- Dạ, thì bọn con vẫn trong sáng mà…con thấy quý bạn ấy!


- ừ, bố đồng ý cho hai đứa thân thiết nhưng con phải nhớ một điều là ở tuổi này việc học vẫn là quan trọng nhất, con sẽ thấy hạnh phúc đủ đầy khi con học hành đến nơi đến chốn, tình cảm của các con sẽ giữ trọn mãi mãi trong nhau đến suốt cuộc đời nếu như các con chân thành với nhau, trong sáng với nhau…nếu sau này hai đứa không còn thích nhau nữa.


Giờ ra chơi hôm đấy em đã kể cho anh nghe những tâm sự của bố với em, anh im lặng… có hai kẻ ngồi bàn đầu cứ im lặng nhìn nhau:


- Lớp trưởng ơi, bố cậu tuyệt vời nhỉ, cụ dạy cứ như sấm truyền ấy


- Sao, cậu mỉa mai gì vậy?


- Ơ lung tung thế, bố Út làm tim tớ run lên đây này, bố mẹ dậy như thế thì bọn mình cố gắng học nhé… mà sau này ra trường nhỡ không còn thích nhau nữa thì Út cứ cho tớ vào nhà chơi nhé, vì nói thực vào nhà ấy thường xuyên tớ thấy trân trọng và yêu quý bố mẹ Út lắm.


Bỏ lại anh một mình ngồi trong lớp, mắt mũi cay cay em chạy vụt ra ngoài nghêu ngao đùa nghich với tụi lớp mình cho hạnh phúc vơi đi, vì lúc ấy em thấy mình nghẹt thở, nghẹt thở vì thấy anh cũng yêu thương bố mẹ em, nghẹt thở vì anh bảo chúng mình cùng nhau học tập tốt nhé, nghẹt thở vì mình đang yêu và được yêu…
Và rồi lớp mình biết chuyện tình yêu của hai kẻ bàn đầu, thôi thì đủ thứ chuyện buồn cười diễn ra trong lớp.


Đầu tiên là bọn lớp mình xin cô xắp xếp lại chỗ ngồi, đổi cô lớp trưởng xuống bàn cuối ngồi để còn tiện quan sát cả lớp, dạo này lớp mình thư tay thư chân nhiều quá…rồi là giờ tiếng Anh nào cô giáo cũng gọi lớp trưởng đọc mẫu mà bạn lớp trưởng ngồi bàn đầu đọc thì ở dưới lớp không nghe thấy gì cả; rồi là xắp xếp lại chỗ ngồi để các thành viên trong lớp có dịp gần gũi nhau hơn. Ủng hộ lớp cô tiến hành làm luôn và thế là bàn đầu chia tách.


Từ hôm đấy sổ ghi đầu bài của lớp mình lại được các cô đánh dấu thêm một tội nữa “Quyết A, Hằng …trong giờ học thường xuyên quay ngang quay ngửa nhìn xuống cuối lớp”.


Anh thường quay xuống nhìn em và bị cô nhắc liên tục đúng không, và cả bọn lớp mình nữa thực ra chúng nó quay ngang quay ngửa là để dò xem hai kẻ bàn đầu ấy nhìn nhau như thế nào đấy… em lạ gì.


Cũng vì chia tách mà suốt khoảng thời gian ấy mình đã cho nhau những dấu ấn khó phai của tình yêu học sinh khờ dại, những lá thư hộc bàn viết vội những nhớ nhung trách móc giận hờn, cả những ghen tuông rất đỗi trẻ con khi mà anh nhìn xuống cuối lớp không bắt gặp thấy ánh mắt của em… rất nhiều rất nhiều những giận hờn trẻ con mà em đã cất đầy trong ký ức.


“Học vẫn là việc quan trọng nhất” câu nói của bố luôn là động lực giúp chúng mình cố gắng học và gìn giữ một mối tình trong sáng, thấm thoát mà ba năm học đã kết thúc.


Ngày ấy chia tay cả lớp mình nấu chè đỗ xanh rất ngon, màu xanh của hy vọng…màu hy vọng cả lớp mình ra trường sẽ mãi nhớ về nhau, hy vọng dù thành đạt hay không thành đạt thì cả lớp mình đều là những công dân có ích, và trong những hy vọng ấy em luôn hy vọng mình sẽ có nhau đến suốt cuộc đời…


Hôm đấy có một người vì đùa nghịch vui quá mà phải đi cấp cứu – người đó chính là em. Em va vào cạnh cửa lớp …máu chảy be bét khắp mặt, anh đã cởi chiếc áo đồng phục lớp mình ra lau cho em và để cầm máu. Hôm đó lên viện em phải khâu tám mũi trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Anh, nhỏ Xuyên và nhỏ Hằng thì khóc tu tu vì thấy máu chảy nhiều quá, thương em quá…


Và giờ đây mỗi khi soi mình trước gương, sờ lên vết sẹo ngày ấy em thấy không chỉ có khuôn mặt em trong gương mà em thấy nụ cười ánh mắt của cả lớp mình, của anh được gói trọn trong vết sẹo ấy, cảm giác hạnh phúc và cả những thổn thức về ngày xưa của chúng mình luôn tồn tại trong em mỗi ngày.


Em sẽ giữ mãi vết sẹo ấy để sau này khi về già em sẽ không bị lẫn, vì nó sẽ giúp em nhớ về những kỷ niệm ấu thơ, kỷ niệm về bạn bè, kỷ niệm về bố mẹ thân yêu của mình. Vết sẹo ấy sẽ giúp em nhớ mãi về anh, nhớ về người đàn ông của buổi chiều hôm ấy bên bờ sông thơ mộng đã cầm tay và mi nhẹ lên mắt em…đó là cử chỉ gần gũi nhất mà suốt thời gian yêu nhau anh đã dành tặng.


Bố mẹ ngày ấy có lẽ là người hạnh phúc nhất vì cả hai chúng mình đều có giấy gọi nhập học của một giảng đường lớn hơn, hai đứa mình vẫn tự nhủ dù còn yêu hay không yêu thì vẫn luôn là bạn tốt, bố mẹ sẽ vẫn là của chung vì cái duyên này bố vẫn bảo “biết đâu kiếp trước anh cũng là con của bố mẹ”. Xa mặt thì cách lòng cũng từ đấy mà mình thưa gặp nhau, thưa những tâm sự và thưa đi những nhớ nhung da diết, bởi cả hai chúng mình không riêng gì ai cả đều thấy được nhiều thứ quyến rũ hơn…


Không một lời chia tay…nhưng sự im lặng từ hai phía đã dần dần tách chia chúng mình. Anh vẫn vào thăm bố mẹ mỗi khi về thăm nhà, vẫn nhìn em hiền hòa nhưng đôi mắt ấy em không còn thấy lửa yêu trong anh nữa và em cũng bắt đầu thay đổi, cũng không còn thiết da nồng nàn như cái thủa ban đầu ấy. Có lẽ chỉ còn tình yêu với bố mẹ là sợi dây gắn kết chúng mình còn gần bên nhau, bởi anh vẫn yêu thương và tôn kính bố mẹ em, vẫn muốn được chạy vào lòng bố mẹ mỗi khi có dịp. Đó cũng là lý do mà đến tận bây giờ chúng mình vẫn thân thương nhau, tôn trọng nhau dẫu không còn những cái cầm cay, những cái hôn nhẹ lên bờ mi thủa ấy.


Năm ấy anh gặp lại em, gặp lại mẹ trong cái tết thật buồn…mẹ bị ốm và anh đã kìm nén thật nhiều những cái nấc nghẹn khi biết mẹ ốm suốt một thời gian mà anh không quan tâm đến mẹ chỉ vì những hờn giận trẻ con của bọn mình. Sau tết một thời gian mẹ đã đi xa mãi mãi… Khoảng thời gian đó anh đi lại thăm nom mẹ nhiều hơn dẫu chúng mình chỉ còn là bạn, mẹ vẫn gọi đùa anh rằng “Con rể hụt của mẹ về à” …


Còn lại mình bố với những cô đơn hiu quạnh, anh về thăm nhà nhiều hơn và vào thăm bố nhiều hơn, mỗi khi về thăm nhà bố vẫn kể cho em nghe những lần bố và anh hút thuốc lào và uống rượu, hàn huyên đủ thứ chuyện của chúng mình và hàn huyên về mẹ rồi bố lại khóc và anh cũng khóc… Anh cũng thương em nhiều hơn nhưng đó chỉ còn là tình bạn phải không anh?


Và rồi anh gọi điện cho em rằng anh chuẩn bị làm đám cưới, và rằng mẹ bạn ấy cũng bị bạo bệnh giống mẹ em nên anh muốn làm đám cưới trước khi bà mất, anh muốn thấy bà yên lòng nhắm mắt khi thấy con gái của mình đã có một bờ vai, và rằng anh sẽ về thưa chuyện cùng bố em…


Ôi bố nhận xét đúng quá, anh quả là một người đàn ông trách nhiệm và quân tử. Nhưng anh chưa kịp thưa chuyện cùng bố thì một lần nữa hạnh phúc lại vụt bay, bố đã theo mẹ đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng… Chẳng có đớn đau nào dầy xéo lên cơ thể bố, nhưng đớn đau của sự mất mát ấy lại dai dẳng theo em và anh mãi mãi… Anh đã thưa chuyện với bố bằng nén nhang và chén rượu nhạt, hai người quân tử giờ chỉ còn hàn huyên với nhau bằng những làn khói hương nghi ngút.


Hơn mười năm qua đi anh lấy vợ và em cũng đã chọn cho mình một bến đỗ, nhưng điều hạnh phúc hơn cả là từ đấy bất cứ việc lớn nhỏ gì trong gia đình em anh đều có mặt, sự có mặt của anh là một điều gì bí ẩn lắm với các cháu trong nhà. Riêng với anh chị thì đó là một điều gì đó rất gần, bởi anh cũng yêu thương bố mẹ em như tình yêu của các anh chị dành cho bố mẹ. Tất cả xuất phát từ tấm lòng chân thành, xuất phát từ tình yêu đầu khờ dại của chúng mình ngày ấy.


Giờ thì các cháu nhà mình quý anh lắm và luôn nghĩ chú như một thành viên trong gia đình vậy, giờ chúng cũng bước vào cái tuổi như ngày xưa của chúng mình và chúng cũng hiểu lắm câu chuyện tình yêu của em và anh. Em không cảm thấy xấu hổ khi kể cho chúng nghe về chuyện xa xưa ấy dẫu rằng em cũng đã có gia đình riêng của mình, bởi lẽ tình yêu ấy thật thánh thiện biết bao, nó đã ban tặng cho em những kỷ niệm êm đềm về cái thủa ban đầu yêu và được yêu, ban tặng cho em niềm tin vào tình yêu của của hai người khác giới, ban tặng cho em cái tình lớn lao hơn cả tình yêu với anh đó là sự tôn kính của anh dành cho bố mẹ, ban tặng cho em một trái tim không có hận thù không có những vết thương cào xé tâm hồn và thể xác.


Anh biết không em hạnh phúc vô cùng khi câu chuyện tình yêu của chúng mình đã luôn là động lực của mấy nhóc nhà anh chị khi chúng đang bước vào tuổi yêu.


Cảm ơn anh nhé tình yêu đầu đời của em, cảm ơn anh nhé tình bạn lớn lao sau tình yêu thủa ban đầu ấy... Để mỗi chiều thứ sáu em lại nhận được dòng tin nhắn từ máy anh chuyển đến “Út ơi mai anh về thăm quê em có gửi gắm gì các bác không, tuần sau vợ chồng em qua nhà anh chơi nhé” và thỉnh thoảng những tiếng bíp…bíp “Hoa cúc rẻ quá…hehe, muốn mua tặng Út một bó mà mang qua thì xa quá, để hôm nào vợ chồng anh cho Bống sang chơi rồi mua luôn thể nhé”…
Mối tình đầu ơi, sẽ mãi cho nhau những phút giây ấm lòng này anh nhé


(st)
Có những mối tình ra đi chỉ để lại dằn vặt...
yêu thương không có nghĩa là cứ phải ở cạnh nhau như vợ chồng đến cuối đời...
Em sẽ vẫn sống, vẫn hi vọng, vẫn yêu thương anh, yêu thương cuộc đời, dù rằng bên em không còn anh nữa.Bởi vì những gì mình dành cho nhau đã nhiều hơn cả sự yêu thương...
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 11/11/2012 17:44
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#125 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 11/11/2012 17:45 » @109053

ĐỨNG LÊN, MỈN CƯỜI, BƯỚC TIẾP


Khi em còn nhỏ, chúng ta là hai người xa lạ, thậm chí chưa từng lướt qua nhau.

Khi em lớn lên một chút, anh là người dẫn em đi những bước đầu tiên, dạy em nhiều thứ trong cuộc sống, dạy em đơn giản và vô lo.

Chỉ tiếc khi anh ra đi, em lại không được tựa vào anh, nhìn anh lần cuối …

.....

Anh – không chỉ là một người bạn

Anh – hơn cả một người anh trai

Và anh, chúng ta đã không có cơ hội làm một cặp đôi yêu thương lâu dài ...

......

Đôi khi em nghĩ đó là do ông trời sắp đặt, cũng có khi lại nghĩ đó là do duyên phận của chính chúng ta. Chúng ta có duyên gặp nhau, có quãng thời gian rất đẹp cùng nhau trải qua, có những kỷ niệm ấm áp và mãi mãi khắc sâu. Nhưng, chỉ một chữ “nhưng” thôi, phải thừa nhận chúng ta không có cách nào cùng nhau song bước mãi mãi. Chẳng ai trong hai ta muốn thế đúng không anh? Còn gì đẹp hơn một cái nắm tay thật chặt đến cuối cùng!!!

Em hay bị mắng là hay quên. Quên cả những thứ cần quên và những thứ cần nhớ.

Nhưng ít người biết: em hay nhớ. Nhớ cả những thứ cần nhớ và những thứ cần quên.

Anh ạ, em biết cái gì mình nên nhớ và nên quên. Trái tim em hiểu điều đó mà! Chúng đều là cách để em tiếp tục tồn tại và đứng vững một mình theo cách của riêng em. Con người ta ngã một lần thì đứng lên một lần, ngã nhiều lần thì đứng lên nhiều lần.... nói là đau khổ và không thể tiếp tục cũng chỉ là cách ngụy biện cho sự yếu đuối và nhát gan của mình thôi. Em sẽ không thế! Em sẽ đứng lên bằng đôi chân của mình dù xung quanh em có không còn ai chăng nữa.

Em hứa đấy!

Với em, cuộc sống luôn thay đổi, luôn biến động và muôn màu. Anh, em hay bất kỳ ai quan trọng khác cũng đều là cái "mốc" trong đời chúng ta, buộc chúng ta phải nhớ. Trong cuộc đời này có hàng trăm người đã lướt qua ta và đi về phía xa nào đó. Có người nhạt nhòa, có người sâu đậm nhưng không một ai là thừa thãi. Tạo hóa đã sắp đặt tại thời điểm đó, địa điểm đó sẽ có con người đó gặp gỡ và quen biết ta … rồi rời xa ta.

Không ai chống lại được. Không ai từ chối được!

Mà cũng đâu cần từ chối. Cứ đón nhận hết khả năng của mình. Vui hay buồn, sướng hay khổ là do ta quyết định. Ông trời đem đến cho ta một mối quan hệ, những giữ gìn và phát triển chúng thế nào là do chúng ta mà, đúng không anh! Và em tin, hai ta đã làm hết mình cho một mối quan hệ. Nếu trừ bỏ thời gian dành cho chúng ta quá ít so với một đời người, thì em không có gì phải hối tiếc cả.

.......

Thật tình cờ ngày gặp anh hàng năm lại là ngày vía đức Quán Thế Âm, điều này có lẽ là chuyện tốt.

Năm nào cũng là một bó huệ tây, mặc dù năm nay anh chuyển nhà nhưng em vẫn sẽ tặng anh hoa ấy nhé?

Ở nơi ấy, gió và lá cuốn lấy nhau xào xạc, sẽ có em ôm bó huệ trắng, thơm ngát tươi cười với anh …

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#126 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 11/11/2012 17:46 » @109054

Đừng yêu người con gái giống em nữa nhé!


Anh à! Đừng yêu người con gái giống em nữa nhé!
Nếu một ngày nào đó anh sẽ lại yêu, nhắc anh, đừng yêu nguười con gái giống em nhé!
Vì…
Người con gái, trẻ con và ngốc nghếch đã chẳng thể giữ anh lại, chảng thể là chốn bình yên cho anh khi mỏi mệt…
Người con gái, yêu chân thành đến mức những tưởng có thể đánh đổi tất cả để yêu anh kể cà lòng tự trọng…
Người con gái, xếp nỗi nhớ anh hằng đêm thành từng chồng từng dãy để đổi lại những giây phút hiếm hoi nghe giọng nói của anh qua điện thoại..Vì chẳng có người con gái nào
Người con gái, cắn răng chịu đựng những cơn đau bệnh tật chỉ để anh không phải lo lắng nhiều hơn nữa…Vì có ai muốn nguười mình yêu phải lo lắng đâu anh?
Người con gái đó, chờ đợi và mơ mộng về một ngày khoác lên mình áo trắng tinh khôi bước vào lễ đường, về một tương lai ngôi nhà và những đứa trẻ…Vì có ai đánh thuế ước mơ đâu anh?
Đừng yêu ai như thế!Đừng yêu người con gái giống em nữa nhé!
Vì em sợ nếu một ngày anh lại buông tay như anh đã tàn nhẫn làm như thế với em, người con gái ấy sẽ đau,đau lắm đấy…Đau mà cố gồng mình mạnh mẽ, cười đùa hồn nhiên thế…Đau mà vẫn dửng dưng lạnh nhạt nhìn anh đi…Để trái tim chết lặng,chảy máu…và vỡ tan…
Như em đã từng…
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#127 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 15/11/2012 15:47 » @113505

Đừng quan tâm tớ nữa nhé!


Cậu à!

Đừng quan tâm tớ nữa nhé!đừng bên cạnh tớ yêu thương tớ cho tớ dựa vào khi tớ mỏi mệt đường dài nữa…không phải vì tớ gét cậu, không muốn nhìn thấy cậu mà vì tớ sợ.một nỗi sợ hãi rất lớn cậu biết không?
Nếu một ngày tớ quen với sự có mặt của cậu trong cuộc sống của tớ thì sao nhỉ? Đó là lúc tớ có thể ngồi sau xe cậu,rong ruổi trên những con phố dài.tớ sẽ hát ngân nga một bài hát tiếng anh nào đó còn cậu sẽ lắng nghe thỉnh thoảng hát bè cho tớ.Đó là lúc cậu ngồi cùng tớ trong quán kem chỉ để nhìn tớ ăn,cười nói ngon lành một lúc rồi thở dài: trước đây anh ấy cũng chở tớ tới đây…”.Đó là lúc cậu chạy vòng khắp thành phố chỉ để tìm cho tớ cuốn sách mà ngày mai tớ cần để lên lớp..Đó là lúc mùa thi,cậu sáng sang chiều chiều ôm sách theo tớ lên thư viện ôn bài,gõ vào đầu tớ khi tâm hồn tớ di cư đến một nơi trong tưởng tượng đấy thôi…Đó là lúc cậu sốt sắng chạy xe đến phòng tớ chỉ để ngồi bên tớ hang giờ khi tớ ốm..Là lúc cậu siết chặ tay tớ và nói :tớ biết không phải thế khi đi qua quán cũ con đường cũ tớ nhớ người cũ đấy nhưng vẫn cười toe :tớ ổn mà:.Đó là lúc cậu để yên cho tớ khóc chảng dỗ dành khuyên nhủ chỉ im lặng cho tớ mượn bờ vai khi tớ thì thầm : tớ vẫn đang đau lắm cậu à!
Vì cậu chân thành thế nên tớ chẳng đủ tự tin để tiếp tục nhận sự quan tâm của cậu nữa.Nếu một ngày trái tim tơ rung rinh vì cậu,nếu tớ thích cậu thì sẽ thế nào đây?Tớ sợ một ngày cậu sẽ lại đi như người ấy,lặng lẽ rời xa tớ khiến tớ chênh chao quá hụt hẫng quá.người ấy đi tớ có cậu giữ lại nếu cả cậu cũng đi ai sẽ giữ tớ lại đây? Tớ đã đủ khổ đau,tổn thương và mất mát để yêu một ai đó rồi.và vì cậu là người đến sau , đến khi tim tó đã chẳng còn nguyên vẹn nên như thế này thôi nhé.Tớ không đủ dũng cãm để một ngày nào đó lại đơn độc bước đi trên đường dài….Vậy nên chúng ta cứ thế này thôi nhé!cậu đứng ở đó thôi đừng lại gận tớ hơn nữa,nếu không tớ sẽ là người bước đi trước cậu….Và vì tớ đã chọn sự cô đơn cho mình nên thôi nhé,đừng quan tâm tớ nữa,đừng thích tớ,đừng….!
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#128 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 15/11/2012 15:49 » @113507

Những điều cậu không bao giờ biết


Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng có một người đã thích cậu nhiều lắm ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy. Để rồi mỗi khi đêm về cậu luôn là nhân vật chính trong mỗi giấc mơ của người ấy. Và đó cũng lần đầu tiên trong đời người ấy biết đến cái cảm giác ghen tuông hờn giận khi thấy cậu gẫn gũi với một ai đó.


Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng có một người ngày nào cũng ra vào facebook của cậu rất nhiều lần, luôn chờ mong đọc những dòng comment mới nhất của cậu, nghe đi nghe lại một bài hát mà cậu vừa chia sẻ… nhưng lại chưa bao giờ đủ dũng cảm để lại một lời nhắn dành cho cậu.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng việc được nhìn thấy cậu mỗi ngày lại khiến cho một người vui đến thế. Chỉ cần được nhìn thấy những giây phút hạnh phúc của cậu là cũng đủ cho người ấy cảm thấy bầu trời như trong xanh hơn, bừng sáng và rực rỡ lạ thường.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng chỉ một nụ cười của cậu thôi cũng đủ làm cho trái tim một người cảm thấy thật ấm áp giữa cái lạnh se sắt của một mùa đông mới đến. Để rồi người đó cứ mãi đứng ngẩn người len lén nhìn về một phía xa xăm, nơi mà hình bóng cùng nụ cười của cậu đang xa dần theo cơn gió.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng có một người đôi lúc cứ khiến mình lơ đãng trong giờ học, chỉ vì muốn được ngắm thật nhiều cái thói quen cắn bút trong những khoảnh khắc suy tư, muốn được ghi nhớ thật sâu cái ánh nhìn đầy hào hứng khi nghe thầy cô giảng bài của cậu.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng giữa một mùa giáng sinh đầy gió lạnh, một mình lang thang nơi phố vắng nhìn những đôi tình nhân nhẹ nhàng lướt qua trước mặt, có một người mong ước biết bao nhiêu sẽ được tay trong tay sánh bước cùng cậu để lòng người ấy cảm thấy bình yên mãi.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng chỉ một lời hỏi thăm bình thường của cậu thôi cũng khiến cho một người thêm yêu cuộc sống này biết bao. Và rồi người ấy cứ mong thời gian dừng lại ở giây phút này để được cậu mãi quan tâm như thế.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng có một người cứ luôn đi tìm một lý do tại sao người ấy lại thích cậu đến thế, để rồi mới tự nhận ra rằng mình thật ngốc. Người ấy thích cậu chỉ đơn giản vì cậu là cậu, là người mà trái tim người ấy đã chọn.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng cái cảm giác thích đơn phương một người nó vừa khó chịu lại vừa đáng yêu đến thế nào đâu. Người ấy cứ mong ngóng được gặp cậu từng giờ, từng phút, từng giây, nhưng khi gặp rồi người ấy lại chẳng thể nói gì, lại để cậu mất hút trong cái ngõ nhỏ như bao lần.



Cậu sẽ chẳng bao giờ biết rằng tớ - một con bé chẳng có ưu điểm gì nổi bật – thích cậu nhiều đến thế nào đâu. Tớ thích cậu nhiều đến nỗi chẳng dám nói ra tình cảm của mình vì tớ sợ khi cho đi nhiều rồi mình sẽ chẳng nhận lại được bao nhiêu.


Tất cả những điều ấy cậu sẽ chẳng bao giờ biết đâu. Vì cậu cứ mải miết đuổi theo một người, còn tớ cứ lặng lẽ đứng nhìn cậu và hình bóng của người đó. Tớ phát hiện ra một điều rằng trái tim tớ luôn hướng về cậu, luôn dõi theo cậu để rồi cậu lại luôn dõi theo một người khác bằng tất cả yêu thương của cậu. Nhưng điều đó đối với tớ cũng chẳng hề gì. Vì nhờ có cậu mà trái tim tớ đã biết rung động. Và vì đó chỉ là những thử thách đầu tiên của một trái tim đang lớn…
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#129 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 15/11/2012 15:50 » @113511

Em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé


Mình chia tay nhé em?

Tại sao? Em đã làm gì sai chứ?



“Thấy chưa Nguyên, đứa thứ 9 rồi đó, tao thấy mày yêu cái thằng đó ở cái điểm nào nữa” giọng Dương chua ngoa cất lên.

Nguyên lê tấm thân 60kg của mình ủ rủ nói với Dương “ mày làm sao biết được cảm giác đó, mày đâu có yêu anh ấy”

Dương chạy lên đi cùng Nguyên trách móc “ tao không yêu anh ta vì tao không hám sắc và tao không thích cái loại đàn ông thay bồ như thay áo như anh ta, mày nghỉ xem chỉ từ đầu năm tới giờ anh ta chia tay bao nhiêu cô gái rồi, chín, chín đó mày biết không, tao không muốn mày là nạn nhân của anh ta”

Nghe bạn mình kể lể một tràng dài về thói hư thật xấu của Long, Nguyên chỉ biêt thở dài tiếp tục lê bước về lớp của mình còn Dương ngồi lại ghế đá lẩm bẩm “Long, Long sao có cái hạng người như thế này tồn tại trên thế giới này nhỉ, một loại sở khanh không hơn không kém, tôi kinh tởm hạng người như anh”.

Long một hotboy của trường Đại học X, không chỉ vì vẻ đẹp mà về cái khoản học hành của anh ta nữa, một trong 10 người giỏi nhất của trường mà. Chả trách các cô gái say a ta như điêu đổ. Anh ta có rất nhiều sở thích quái dị, có thề nói là khác người củng nên. Nhóm bạn của anh ta củng không khá hơn anh ta là mấy mặc dù nhóm anh ta tập trung nhân tài của trường.

Dương đang ngồi nguyền rủa Long thì Nguyên ngồi xuống bên cạnh, cái đặt mông của cô nàng tý nữa thì làm……sập ghế “ mày ra đây làm gì nữa thế”. Nguyên chống cằm nhìn về hướng Long đang trò chuyện với nhóm bạn rồi nói “ anh ta chia tay người yêu rồi, có khi nào tao có cơ hội không mày”

Dương nổi đóa hét lên “ mày điên à, có chết tao củng không cho mày quen cái hàng người như thế, tao xin mày, dẹp ngay cái suy nghỉ đó đi cho tao nhờ, yên tâm học hành đi, sắp thi rồi đó” Nguyên ấp úng nói không ra lời “ nhưng, ….nhưng…..”. Dương chen ngang “ không nhưng nhỉ cái gì cả, về lớp thôi nào”.

Dương đứng dây kéo tay Nguyên đi thì…….” Chào em, mình làm quen với nhau được không” mặc dù không ưa gì anh ta nhưng giọng nói của Long quả thật rât nhẹ nhàng và truyền cảm, dòng suy nghỉ đó bị cắt bỏ nhanh chóng “ anh đi mà làm quen với con ……cún ấy, tránh xa tôi ra”.

Tiếc rằng Long không nói chuyện với Dương mà là với Nguyên. Dương nhìn bộ mặt của Nguyên lúc ấy thật rất buồn cười nhưng cũng lén nhịn nghiêm nghị nói với Long “ anh làm ơn buông tha bạn tôi ra, anh mà dám nói nữa thì đừng có trách”. Long không nói gì quay mặt bỏ đi thì Nguyên hai tay xoắn vào nhau “ mình đồng ý”. Không thể tưởng tượng được lời nói đó vừa được Nguyên nói ra Dương đứng như tượng. Long quay lại cười nói “ hôm nay về gặp mình ở trước cổng trường nhé” rồi quay mặt đi về nhóm bạn của mình.

Nguyên xấu hổ chạy một mạch vào lớp, nói là nói chạy chứ cô đang đang lết vào lớp thì đúng hơn. Dương như sét đánh ngang tai vẩn chưa hoàn hồn, chỉ khi nghe chuông báo hiệu vào học mới bừng tỉnh chạy vào lớp học ngồi kế bên Nguyên.

“ Tao giết mày cái con heo này, mày vừa có cái hành động gì thế hả” tiếng nói của Dương đủ lớn để…..cả lớp có thể nghe thấy. Dương nhìn xung quanh thấy mọi con mắt đang đổ dồn về phía mình liền cúi mặt xuống im lặng thì củng là lúc thầy giáo vào giảng bài.

Nguyên quay sang Dương đang chép bài “ mày thấy đó, tao như thế này mà được một người như anh Long quen thì còn gì bằng”. Dương quên mất đang là giờ học đứng dậy dùng tay đập mạnh xuống bàn tức giận “mày điên rồi”. Lớp học im lặng đến đáng sợ, tất nhiên mọi con mắt lại đổ dồn về phía Dương nhưng lần này có thêm cặp mắt của…….thấy giáo. “ Nơi đây là cái lớp học chứ không phải là cái chợ mà em thích nói gì thì nói” giọng thầy nhẹ nhàng nói. Dương cúi đầu “ em xin lỗi “ “ đi ra ngoài” giọng thấy xé gió xuyên tới màng nhỉ của Dương. Nguyên không biết nói gì nhìn Dương buồn bả.

11h30

“ Em đợi anh lâu chưa, mình đi về nhè, nhà em ở đâu” giọng Long nói với Nguyên. Dương đang rất tức giận đứng từ xa nhìn cái xác 60kg ngồi lên chiếc AB của Long mà muốn………ói. “ thôi kệ tao đã khuyên mày rồi, hậu quả như thế nào thì tao không chịu trách nhiệm với mày đâu nhé Nguyên” tự nói với bản thân mình Dương lấy xe trở về phòng trọ.

Thời gian thi cử đã đến, Dương chú tâp vào việc học nên không quan tâm nhiều đến mối quan hệ giữa Nguyên và Long nữa cô đưa ra chỉ tiêu “ học bổng về tay”. Một tuần chiến đấu với sách vở, thi cử đã trôi qua, vừa bước ra khỏi cổng trường Dương khoái chí hét lớn “xong rồi”. Hành động vừa rồi của Dương không tránh khỏi suy nghỉ của mọi người xung quanh là “con này học nhiều hóa điên rồi”

Vừa nố máy xe Dương đã thấy chiếc AB của Long chạy qua, tất nhiên người ngồi sau là cô bạn Nguyên của mình rồi nhưng…nhưng sao nhìn khác thế nhỉ. Dương thở dài “ thôi kệ” rồi chạy xe về phòng chuẩn bị về quê, hè đến rồi.

Khác với Nguyên là người thành phố, nhà Dương ở một miền nông thôn nhỏ bé và yên bình tại xã X huyện Y. Ở đây mọi người yêu thương và chia sẽ cho nhau như anh em một nhà không như thành phố đất chật người đông và không có tình người. Dương từng chứng kiến một nhóm thanh niên vây đánh một anh bạn trẻ trước sự chứng kiến của rất nhiều người nhưng không ai chịu tới giúp cả chỉ nhìn, cười, bàn tán, thậm chí …..quay phim lại.

Ngồi trên xe về quê Dương nhắn tin cho Dương “ tao về quê rồi, mày bảo trọng, đừng vì yêu mà mù quáng nhé, hảy biết giữ mình biết chưa”.

Chờ mãi không thấy Nguyên trả lời Dương vừa chợp mắt “ Ngày tháng yêu anh, ngày tháng bên anh, củng đã qua rồi chỉ còn lại nỗi nhớ, vì em đã dại khờ để mất anh…….” Chuông điên thoại cất lên, Dương vẩn nhắm mắt nhấn nút nghe “ alo” “mày về tới đâu rồi, sao về không nói cho tao một tiếng, mày thật là” giọng Nguyên có vẻ trách móc.

Dương thì nói với vẻ châm chọc“ thôi con xin thím. Con không dám làm phiền tới thím, càng không muốn làm mất thời gian của thím với người ta”.

Bên đầu bên kia Nguyên tức giận “ mày thôi cái giọng đó đi có được không, tao biết đang đang làm gì mày không cần phải mỉa mai như thế đâu”.

Dương hạ giọng “ được rồi, được rồi, tao xin lỗi, hôm nay mày không đi chơi với anh ta à”. “ tao vừa mới đi chơi về nè, vui lắm” Nguyên hí hửng khoe với Dương.

Dương thở dài “ nhưng gì tao muốn nói tao đã nhắn cho mày biết rồi đó, bảo trọng nhé” “ Tao biết rồi, cảm ơn mày, về quê vui vẻ nhé, cho tao gửi thăm hai bác, nhớ khi lên mang quà cho tao đó nhé” “ Mày chỉ được cái ăn là giỏi thôi, tao ngủ đây, bye” “bye”

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, một tháng nghỉ hè của Dương cũng hết, cô lại quay lại trường và nhiều chuyện xảy ra mặc dù quen thuộc nhưng lại có rất nhiều thứ bất ngờ trong đó. Vừa bước vào trường cảnh tượng quen thuộc hiện ra đập ngay vào mắt Dương.

Mình chia tay nhé em?

Tại sao, tại sao chứ, em đã làm gì sai?

Cái bất ngờ là Nguyên, Dương không thể nhận ra đó là Nguyên từ một tấm thân 60kg của mình Nguyên trở thành một cô gái mi nhon đến không ngờ, phải nói là dáng “chuẩn không cần chỉnh” cứ như mới đi thẩm mĩ về ấy. Dương không thể nhận ra Nguyên nên khi nghe 2 câu quen thuộc cô chỉ lắc đầu rồi đi vào trong trường chỉ đến khi Nguyên ngồi kế bên nói chuyện Dương mới nhận ra “có phải đúng là mày không đó Nguyên, mày mới đi thẩm mĩ viện về à” Nguyên vừa chia tay Long nên im lặng không nói gì.

Dương không thấy Nguyên nói gì tiếp tục hỏi “ này, tao hỏi sao mày không trả lời, tao đã nói mày rồi hạng người như nó mày tiếc làm gì, chia tay càng sớm………càng tốt”.

Lúc này Nguyên mới lên tiếng “ mày biết gì về anh ấy mà nói, mày không ở bên anh ấy mày không biết đâu, đứng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài” vừa noi xong Nguyên ôm mặt khóc chạy ra khỏi lớp học.

Dương chỉ biết nhìn theo đứa bạn mà thở dài, Dương tự hỏi tại sao anh ta phải làm thế với các cô gái, anh ta căm thù con gái đến thế sao, nều thế mình phải dạy cho anh ta một bài học nhưng……….bằng cách nào đây. Cổ nhân có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, liều mình một phen vậy.

“ Chào anh, chúng ta quen nhau nhé” Dương tỏ vẻ mặt thân thiện với Long hết mức có thể mặc dù trong tâm can muốn xé xác anh ta ra.

Long nhìn Dương từ trên xuống dưới phán một câu “ cô không hợp khẩu vị của tôi” rồi quay mặt đi. Dương không từ bỏ ý định của mình chạy theo Long “ thế như thế nào mới hợp khẩu vị của anh, to tròn, mủm mỉm à”.

Long không thèm đếm xỉa gì đến Dương tiếp tục bước đi, Dương như một con cún theo sau anh ta không chịu buông chỉ đến khi Long quay lại từ tốn nói “ mỗi người có một con đường riêng của mình hà khắc chỉ phải tìm hiểu con đường đi của người đó mà không tự tạo cho mình con đường đi riêng của mình”. Dương đứng im nhìn bóng Long xa dần mới buộc miệng “ Đồ biến thái”.

Không làm gì được Long trong lòng Dương bực tức không yên, vừa tan trường cô phóng xe ngay đến nhà Nguyên xem tình hình cô bạn mình như thế nào rồi và tiện thể rò tìm sở thích của quái dị của Long.

“ Cháu chào bác ạ, Nguyên có nhà không bác” Dương lễ phép chào mẹ của Nguyện. “ Nó đang ở trên phóng ấy, cháu lên chơi với nó đi, hôm nay nó làm sao ấy” mẹ Nguyện trả lời rồi tiếp tục nấu ăn, đang bước lên lầu Dương nghe mẹ Nguyên nói “quái sao hôm nay không thấy thằng Long đến nhỉ” Dương càng ngạc nhiên hơn, tự hỏi “chẳng lẻ anh ta thân thiết với gia đình Nguyên đến thế sao”.

Vừa bước vào phòng Dương đoán ngay Nguyên đang làm gì rồi, rất đơn giản “khóc” chuyện xảy ra mỗi khi chia tay thôi ấy mà. “ Tao hiểu tâm trạng của mày lúc này nhưng thôi chuyện qua rồi, dần dần mày sẽ quên được thôi mà”, Nguyên vẫn im lặng “ Tao hỏi mày nhé, mày có hối hận khi yêu anh ta không”. Vừa nói xong Nguyên trả lời ngay “ Không hối hận”. Dương ngạc nhiên hỏi tiếp kèm theo trêu đùa tinh nghịch để Nguyên vui lên “ Khi yêu anh ta “hút” mày quá nhỉ, nhìn mày xinh lên nhiều đấy”. Nguyên lau nước mắt nói với Dương “ quảng thời gian bên anh ấy, tao rất hạnh phúc mặc dù anh ấy chưa một lần nói yêu tao, mỗi lần tao hỏi “ anh có yêu em không” thì anh ấy chỉ nói “ không phải mình đang yêu nhau đó sao”, mặc dù vậy tao vẩn thấy như thế là quả đủ với tao rồi”.

Một lần nữa Dương ngạc nhiên vì những câu nói ấy vừa được cô bạn của mình nói ra “ mày có chắc mày vửa nói gì không đó Nguyên”. Nguyên siết chặt con gấu bông đang ôm trong lòng “ tao hoàn toàn tỉnh táo và biết tao đang nói gì, anh ấy là một người tốt, mày tin tao đi” Dương tính hỏi thêm nhưng thấy Nguyên ôm gấu bông tiếp tục khóc nên cô thấy mình nên đi về.

Dương tiếp tục tìm đến Vân, Trinh, Nhật….. những cô gái đã từng yêu Long, cô đều nhận được một câu trả lời như nhau “ không hối hận” “ anh ấy là người tốt” “ đừng đánh giá anh ta quả vẻ bề ngoài”. Dương tự hỏi anh ta đầu độc như thế nào mà các cô gái dù chia tay nhưng một lòng một dạ bảo vệ anh ta như vậy.

21h

Dương trên đường đi về phòng trọ thì bắt gặp Long, gặp là chuyện bình thường nhưng quan trọng là anh ta đi cùng một người phụ nữ trung niên bước vào……khách sạn. Dương thầm nghỉ “ đúng là đồ cầm thú, trẻ không tha, già không……từ” rồi đi một mạch về phòng trọ.

Sáng hôm sau Dương đi đến gặp Hùng một người bạn của Long, tên này là bạn chí cốt của Long ắt hẳn biết rõ về Long nhất, nhưng bạn chí cốt đúng là bạn chí cốt đều có những sở thích vô cùng quái dị. Long thì thích những cô gái xấu, tên này ghê gớm hơn nhiều thích…….động vật, nói động vật còn rất là tử tế rồi, tên này thích toàn động vật….dễ sợ.

Bước vào nhà Hùng, Dương đã phải thét lên kinh hoàng khi một con kì nhông trước cửa phòng thế mà anh ta nói nó là “con mèo” cưng của anh ta, đúng là khác người. Quay lại chủ đề chính, Dương hỏi Hùng về Long, bất ngờ rằng anh ta nói giống y như Long từng nói “ mỗi người có một con đường riêng của mình hà khắc chi phải tìm hiểu con đường đi của người đó mà không tự tạo cho mình con đường đi riêng của mình” rồi chú tâm chăm sóc “thú cưng” của anh ta.

Dương đi về thờ dài “thất bại”, Dương rút ra kết luận "Đối phó với những kẻ tàn ác, cần tàn ác hơn hắn. Đối phó những kẻ bỉ ổi cần phải bỉ ổi hơn hắn. Đối phó những người phóng khoáng, cần phóng khoáng hơn họ. Đối phó với những người đẹp trai, cần....hủy hoại vẻ đẹp trai của hắn( trích tiểu thuyết Ốc Sên Chạy)" “ haha, hay mình cho anh ta một chai axit đậm đặc nhỉ ?” “ điên khùng, điên khùng, chắc mình khùng như anh ta rồi quá”.

Sau nhiều ngày thu thập tin tức không được là bao Dương như muốn buông xuôi bỏ cuộc, nhưng người tính không bằng trời tính Dương vô tình bắt gặp Long với người phụ nữ trung niên lần trước, lần này Long đi đâu đó để lại người phụ nữ này đi vào khách sạn một mình. Dương liền chạy theo gọi “ cô ơi”, tiếc gọi làm người phụ nữ này quay lại, Dương chợt hốt hoảng vì khuôn mặt người phụ nữ này, nhưng khi cất tiếng nói Dương mới thấy vẻ bề ngoài và bên trong hoàn toàn khác nhau, giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng “ cháu gọi cô à”. Dương chậm dải bước tới người phụ nữ này “ cháu chào cô ạ, tại cháu thấy cô và Long hay vào đây, cháu tò mò….”

Người phụ nữ cười hiền từ, từ tốn nói “ cháu là bạn gái của thằng Long à” Dương đỏ mặt xua tay “ không, không phải ạ”. Người phụ nữ ngồi xuống một bàn ăn uống gần đó “ cháu ngồi đi, cô là mẹ của Long”. Dương từ bất ngờ nay đến bất ngờ khác kéo ghế ngồi đối diện với người phụ nữ này như muốn tìm hiểu rõ hết sự việc “ sao bác và Long lại vào đây vậy ạ?”, “ đây là khách sạn của gia đình bác mà, tất nhiên bác và nó phải ở đây rồi” người phụ nữ từ tốn trả lời.

Dương há miệng tròn xoe thầm nghỉ “ trời thật bất công, một người đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, mọi may mắn tập trung hết nơi anh ta, trời thật bất công”. Người phụ nữ tự giới thiệu “ cô tên là Mộc Lan, cháu cứ gọi ta là cô Lan được rồi”, cái tên làm Dương liên tưởng tới nhân vật Mộc Lan của Trung Quốc mà cô rất hâm mộ.

Cô Lan nói tiếp “ Đã lâu rồi cô thấy thằng Long quen một người con gái đấy, nhìn cháu thật xinh xắn”. Dương “hả” một tiếng rất to gây chú ý mọi người, như biết mình vừa làm gì Dương cúi đầu “ cháu xin lỗi”. Cô Lan gặn hỏi “thằng Long lại làm chuyện gì hay sao vậy ?” Dương ngẩng mặt lên trả lời “ cô không biết anh Long quen rất nhiều, rất nhiều cô gái sao”, cô Lan tức giận đập mạnh tay xuống bàn “ cái gì, thằng này, nó dám…….”. Dương nhìn cô Lan tức giận người run lên vì sợ, nhìn thấy Dương có vẻ như muốn khóc cô Lan hạ giọng “ kể cho cô nghe mọi chuyện xem nào? “. Dương hít một hơi thật sâu lấy can đảm kể toàn bộ câu truyện cho cô Lan nghe.

Trên đường trở về phòng trọ những câu nói của cô Lan cứ hiện lên trong đầu của Dương làm Dương thẩn thờ đi ra giữa đường lúc nào không, hay một chiếc xe lao vút tới. Dương chợt bừng tình chỉ biết đứng đó thét lên Á á á á thì một cách tay lôi Dương vào lề, cô run sợ ôm lấy người này đến khi chiếc xe ô tô xa dần cô mới nhận thức mình đang làm gì buông người này ra thì “ sao lại là anh”.

Vẩn ánh mắt đó, vẩn thái độ điềm tỉnh đó “thì tôi chứ ai, cô muốn thử xem cái đầu mình cứng hay cái xe cứng hơn à”. Dương không biết nói gì “ anh”, thấy Dương đang thất thế Long lấn tới “ tôi nói gì sai sao, con chưa kể con gái con đứa đêm tối khuya khoắt như thế này con ở ngoài đường thế này chả ra làm sao cả”.

Đầu Dương bây giờ không khác gì tàu hỏa đang thắng gấp, mặt đỏ bừng bừng sẳn sàng xông tới xé xác người trước mặt nhưng nghỉ lại anh ta vừa cứu mình nên Dương cố nuốt cục tức xuống “ Cảm ơn anh đã cứu em, chào anh”. Vừa nói xong Dương quay bước đi ngay không để Long nói thêm lời nào khác.

7h sáng

“ Dương tao không ngờ nha, cái gì đây mở ra cho mọi người xem nào, tụi mày ơi con Dương được tặng quà này” giọng miền Trung của Hiền khàn khàn nói oang oang như loa phóng thanh. Dương khá bất ngờ về món quà mình nhận được nhưng khi mở ra bên trong……trống rỗng. Chị em trong phòng lại được một trận cười nữa riêng Dương cầm hộp quà vất ngay vào trong thùng rác “khùng”. Vừa vất hộp quà vào thùng rác Dương thấy Nguyên đang lẩn thẩn đi đến liền chạy tới vỗ vào vai “ mày chưa hết buồn à”

Nguyên từ khi chia tay Long trở lên trầm cảm, ít nói làm Dương rất lo lắng. Cô lo lắng cho Nguyên vì Nguyên là một đứa bạn rất dễ bị tổn thương, từ trước đến nay Nguyên chưa yêu ai bao giờ cả, người ta thường nói mối tình đầu là mối tình khó quên nhất mà và mối tình đầu cũng là mối tình “đầu lâu” ^^. Đa số người trải qua giai đoạn này đều từng có suy nghỉ sẽ chết thế nên cô càng lo lắng cho Nguyên hơn.

“ alo, ai thế nhỉ” Long cầm điện thoại trả lời

“là tôi Dương đây, tôi có thể gặp anh một chút được chứ”

Long cười cười qua điện thoại “ không phải em tính trả ơn anh ngày hôm qua đã cứu em đấy chứ, không cần phải trịnh trọng như thế đâu”

Dương nghiệm túc trả lời “ tôi muốn nói chuyện với anh về Nguyên”

Vẫn thái độ ngông cuồng “ anh và Nguyên không còn gì với nhau cả, bản giao ước giữa anh và Nguyên đã kết thúc, đường ai lấy đi”

“ Tôi đã nói chuyện với mẹ anh, cô Lan”

Như bị đánh vào điểm yếu cái giọng ngông cuồng của Long nghiêm túc lại “ Em cho anh thời gian và địa điểm”

“ 8h tối tại quán nước X gần bờ hồ nhé”

“ok”

8h tối Dương bước vào quán nước X đã thấy Long ngồi ở đó, Long chọn nơi gần với bờ hồ nhất, từ đây có thể quan sát được hầu hết khung cảnh của hồ, không khí thoáng mát.

“Chào anh, anh đợi tôi lâu chưa”

Vẻ mặt nghiêm túc của Long làm cho Dương thấy hơi lo sợ, vì hằng ngày anh ta luôn tươi cười trêu đùa cô “ tôi vừa mới tới thôi, cô ngồi đi”

Khi bồi bàn vừa đến hỏi khách trở vào lại thì Long đã nói “ cô muốn gì ở tôi ?”

Dương nhún vai “ tôi không muốn gì cả chỉ muốn anh ngừng ngay cái trò điên rồ này lại thôi”

Long tiếp tục hỏi “ cô đã nói gì với mẹ tôi và mẹ tôi đã kể những gì cho cô biết rồi”

Dương trả lời bình thản “ tất cả”

Long không hỏi gì nữa kéo ghế tính đi về thì Dương đúng dậy nói “ anh làm vậy không làm cho Thanh Thanh…….”

Bốp, Dương lãnh chọn cái tát của Long “ cô không có tư cách nhắc tới cô ấy”

Bốp, cái tát này không phải cái tát thứ hai của Long vào Dương mà là ngược lại “ dám đánh tôi à, anh tưởng anh là ai chứ, anh thử nghỉ xem anh làm vậy sẽ làm cô ấy vui thì sao, đổi lại anh mang lại cho vô số người sự đau buồn như thế. Tôi thầm nghỉ cô ấy đang khóc thương cho anh thì đúng hơn, chào anh”.

Bóng Dương khuất xa dần Long vẩn đứng đó tự cười với chính bản thân mình, nhiều lúc anh củng tự hỏi ở phương trời kia cô ấy đang vui hay đang buồn nữa. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống lòng bàn tay của Long nóng hổi, anh đang khóc sao, khóc vì cái tát của Dương hay anh đang nhớ về người ấy, lòng anh thật sự rất rối bời.

7h30

Một hộp quà lại được gửi đến cho Dương, xung quanh không có ai nên cô tính ném nó vào thùng rác nhưng lại lưỡng lự mở ra xem thì thấy co một tờ giấy “ xin lỗi Dương hôm qua gửi cho Dương món quà mà mình ……….quên bỏ vào, hihih, hôm nay mình gửi lại cho câu, mình gặp nhau được không? Nếu được tối nay 6h tại quán Y nhé, không gặp không về”. Dương nhìn vào hộp thì thấy bên trong đó có một cái móc điện thoại có hình bông hoa hướng dương cười, loài hoa mà cô rất thích, cô cười cất món quà vào trong túi sách.

Hôm nay, nhìn Nguyên tươi cười lên hẳn không còn vẻ buồn rầu khi chia tay với Long nữa, nhìn kỉ lại thì sau khi chia tay Long, Nguyên có thói quen chăm sóc sắc đẹp cao hơn thì phải, Nguyên trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc áo thun trắng quần Jean rất hợp với dáng cô ấy lúc này. Không ít các chàng trai tiếp cận với Nguyên nhưng hình như cô ấy vẩn chưa thể chấp nhận việc một người nữa bước vào trái tim mình hay cô ấy muốn che đây một nỗi buồn sâu thẳm.

Dương đang ngồi học thì điện thoại nhận được tin nhắn “ hôm nay tôi muốn gặp cô, 6h tại chổ củ nhé Tình Hợp Tan”, tình hợp tan, đúng như bản chất con người anh ta, tình hợp nhanh rồi tan củng nhanh “hôm nay tôi bận rồi, với lại tôi không có gì muốn nói với anh cả”. Tít tít tin nhắn được gửi lại với tốc độ cao cứ như anh ta chuẩn bị sẳn rồi ấy “ không gặp không về, Tình Hợp Tan”. Dương vừa xem xong cất ngay điện thoại vào trong túi sách không thèm trả lời chỉ lầm bầm “ đồ thần kinh”.

6h tối tại quán Y

“ Là cậu à, sao cậu biết mình ở đây mà tới thế, tớ nhớ cậu chết đi được” Dương vui mừng gặp lại người quen. “ Tớ mới thi đậu, nhập học được một tuần rồi” cái giọng Hà Nội của Nhật không thể lẫn vào đâu được, nhớ thời gian trước đây gia đình Nhật và gia đình Dương rất thân thiết với nhau. Sau khi bố Nhật chuyển công tác ra Hà Nội thì cả nhà chuyển theo, từ đó đến giờ mất tin tức về Nhật bây giờ gặp lại thật quá bất ngờ.

“ Sao cậu biết được tớ học trường này thế” Dương tươi cười nói với Nhật, “ làm sao mà không nhận ra được chứ cái bản tính hung hăng của cậu trước nay không hề thay đổi, học sinh mới ai mà không nghe cái danh Dương sát thủ chứ,hahahah” vẫn là nụ cười ấy, mỗi lần cười đều lộ rỏ lúm đồng tiền, mắt híp cả lại, nhìn Nhật quả thật rất là…….baby. Cuộc trò chuyện giữa hai người bạn thân hết sức vui ngộn và sôi nổi mà quên mất có một người đang chờ cô tới.

Tại quán X, Long gọi một chút rượu ngồi thả hồn theo tiếng nhạc “ Ngày tháng yêu anh, ngày tháng bên anh, củng đã qua rồi chỉ còn lại nỗi nhớ, vì em đã dại khờ để mất anh…..” thì nghe tiếng nói phía sau “ anh cũng thích bài hát này sao”. Long không thèm quay mặt lại “ cô có thói quen như thế này sao, bây giờ là 7h rồi, cô đến chậm 1 tiếng”. Không thấy tiếng trả lời nên Long quay lại “ sao lại là em”.

Nguyên từ từ đi đến ngồi đối diện với Long “ em không được phép gặp anh nữa hay sao?” giọng của Nguyên có vẻ rất nghiêm túc nên Long nghiêm túc lại hẳn “ bản hợp đồng giữa anh và em đã kết thúc, anh và em gặp nhau bây giờ chỉ có thể coi nhau như là bạn thôi”

Nguyên không nói gì rút ra từ trong túi một lá thư “ đây là tất cả những gì em muốn nói với anh, tạm biệt anh”. Nguyên đặt lá thư trước mặt Long rồi rời bước khỏi quán. Long rất bình thản với những lời nói của Nguyên thậm chí đến mức lạnh lùng nhưng anh vẩn cầm là thư lên xé ra xem.

“ Chào anh, cảm ơn anh đã giúp em xinh đẹp điều nay em không thể phủ nhận được vì bây giờ em đã có một thậm chí nhiều chàng trai theo đuổi nhưng anh có biết không? Quảng thời gian bên anh em mới thấy mình “đẹp” thật sự, em rất muốn rất muốn chúng ta không có bản hợp đó thậm chí anh cho em cơ hội “gia hạn” nó nhưng không, em cũng như các cô gái trước đây bước qua quảng đời anh. Xinh đẹp thì sao chứ, quyến rũ thì sao chứ nhưng không ở bên cạnh người mình yêu thì tất cả đều như con số không thôi anh à. Anh mang cho em vẽ đẹp bên ngoài nhưng lại để cho em một vết sẹo vô cùng xấu xí ở trong tim, nổi đau thân xác làm sao bằng nổi đau trong lòng chứ anh. Em viết nhưng dòng này không mong gì anh sẽ quay trở lại với em nhưng em mong anh dù vì lý do gì đó đừng làm như thế nữa, đừng làm đau ai nữa. Em yêu anh”

Xem xong bức thư Long chỉ cười, một nụ cười chìm sâu trong đó là một nổi buồn, một sự cào xé con tim. Thật lòng Long chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ kể từ ngày ấy kể từ khi cô ây ra đi, Long gọi bồi bàn tính tiền rồi bước ra khỏi quán với một đống hổn độn cần phải sắp xếp lại, anh quên cả mình đang có cuộc hẹn với ai.

Dương trò chuyện hăng say với người bạn thân lâu ngày gặp lại thì chợt nhìn đồng hồ đã 8h tối, cô khéo léo xin phép Nhật phải về trước có việc chạy đến quán hẹn với Long nhưng khi đến nơi Long đã đi rồi cô bực tức “ thế mà dám nói không gặp không về, khổ công tôi chạy thục mạng tới đây, anh đi chết đi”

Quán X khi chập tối thì rất tấp lập người ra vào nhưng tầm 8-9h là thời gian các thành phần bất hảo tập trung về đây, một điểm đen mà chính quyền địa phương chưa dẹp bỏ được. Dương bước ra khỏi quán đi được khoảng 20m đã có vài bòng đen lập lờ đi theo phía sau. Linh cảm chẳng lành cô liền cắm đầu chạy thì tông phải một người phía trước té ngửa ra phía sau. Tên này nở một nụ cười vô cùng gian xảo, dùng bàn tay dơ bẩn của hắn vuốt nhé lên má của Dương “ chạy đi đâu thế cô em, ở lại chơi với tui anh một chút nào”

Dương mọi khi rất to tiếng là gan dạ trước mặt chị em nhưng trong tình cảnh này thì chỉ biết nín thinh, mặt Dương lúc này đã chuyển sang tái nhợt, cô vừa quay lưng vùng chạy thì bị một tên cầm tay lôi lại, Dương gào thét “thả tôi ra, thả tôi ra, các anh muốn lấy cái gì thì lấy chỉ xin các anh tha cho tôi”.

Một tên giữ Dương, một tên lấy túi sách lục lọi lấy đi điện thoại và một ít tiền. Tên cầm đầu bước tới nâng cằm Dương lên nhìn “ con bé này nhìn được ấy nhỉ tụi mày, hôm nay phục vụ cho các anh một hôm nhé em”. Dương nghe xong hiểu rằng chúng đang muốn gì, cô dùng hết sức mình vùng ra khỏi đôi tay của tên đang giữ mình mà không được. Tên lục túi bỏ tài sản vừa tìm được bỏ vào trong người chạy tới giữ chân Dương. Dương gào thét nhưng không ai nghe thấy cô, nước mắt cứ chạy tràn trên mi, tiếng khóc trong tuyệt vọng.

Tên cầm đầu từ từ tháo từng nút áo trên người của Dương, rồi đến chiếc quần Jean cô đang mặc. Thân thể trắng như ngọc của Dương như tỏa sáng trong bóng đêm làm tăng thêm sự thèm khát dục vọng của bọn chúng. Tên cầm đầu không kìm được nhanh chóng cởi chiếc quần duy nhất che chắn con người hắn xuống đất.

Dương chợt nghỉ “ cuộc đời của mình sẽ như thế nào đây, làm sao có thể sống với nỗi nhục nhã này”, cô đã nghỉ tới cái chết.
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#130 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 15/11/2012 15:56 » @113517

LÀ EM TÁN ĐỔ ANH ĐẤY NHÉ !


Sẽ chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ yêu quân. Anh chàng đẹp trai và tài hoa nhất lớp. Quân đánh đàn giỏi lại hát hay. Tất cả cánh “ phái đẹp ” chúng tôi không ai là không mơ mộng tới chàng trai ấy ! bên anh lúc nào cũng có những cô gái xinh đẹp gần kề nhưng dường như cái vẻ lạnh lùng đó như ngày càng làm anh thêm hấp dẫn.



Tôi đã thích quân ngay từ hội trại của lớp. Đêm đó anh đánh đàn ghita, sẽ chẳng đặc biệt nếu như Quân không đánh bài nhạc Hoa “ đã lâu không về nhà ” làm cho những sinh viên xa nhà như chúng tôi ai cũng rơm rớm nước mắt. Tôi thích Quân, ngày nào cũng nghĩ về Quân. Tôi ước giá như mình có một anh chàng người yêu đẹp trai như thế ! nhưng rồi nhìn lại bản thân mình. Tôi cũng biết lượng sức mình bởi đôi chân tôi to và tròn như hai bắp chuối, sao sánh được với những cô gái chân dài luôn ở bên. Gương mặt cũng không có điểm gì nổi bật ngoài những lần lên nhận học bổng của trường trong nét rạng rỡ. Tôi học giỏi nhất nhì lớp. Có thể người ta nói đúng “ chân dài thì óc ngắn ”. Còn với tôi “ óc ” chẳng biết dài tới đâu nhưng chân thì lại ngắn cũn cỡn.



“ Hay là mình cưa cẩm cái anh chàng đó nhỉ ? ” một thoáng suy nghĩ chợt lóe ra. Chắc chẳng được đâu ! hắn lạnh lùng lắm. Nếu có đổ thì đã đổ trước mấy em chân dài kia rồi ! làm gì tới lượt mình. Không sao ! biết đâu may mắn sẽ tới với mình và tôi mĩm cười với ý nghĩ điên khùng đó.



Đầu tiên tôi tạo ánh mắt của quân dành cho tôi. Những lần quân hát tôi lại chạy lên tặng hoa nhưng cũng vô ích. Quân chẳng chú ý tới tôi là mấy ! thật là đáng ghét. Chiến dịch đầu tiên thất bại. Tôi chuyển sang chiến dịch thứ hai. Tôi cố gắng giáp mặt với quân ở cầu thang nhiều hơn. Sẽ chẳng có những đêm tôi thức rồi cười khúc khích một mình nếu không có nụ cười của Quân đáp lại. Để rồi những đêm như thế tụi bạn lại bảo rằng “ con này ngủ mê nói nhảm ”.



Qua bạn bè tôi biết quân đăng kí một suất học tiếng anh ban đêm ở trung tâm. Vậy là tôi lanh lẹ ào tới. Cuối cùng thì cũng được ghi danh vào học cùng lớp. Nhưng sao cái anh chàng đẹp trai và đàn hay đến thế lại mù tịt về ngoại ngữ. Quân học trước quên sau. Tôi được thầy phân công kèm Quân học. Những bữa học đầu tiên Quân khó chịu ra mặt mặc cho tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Sau đó tôi nảy ra một ý tưởng là mỗi tối đi học về tôi và Quân sẽ nhìn những gì thấy được nói bằng tiếng anh và Quân đồng ý. Vậy là chiến thuật tạo gần khoảng cách của tôi đã thành công. Cứ thế mỗi tối đi học về tôi và Quân lại chung đường và cùng đọc những tấm panô bên đường. Với cách học như thế Quân học nhanh và tốt hơn. Kết quả là những bài test tiếng anh điểm số cứ cao dần lên. Quân bắt đầu để ý tôi bằng những lời cám ơn đầu tiên sau đó là những rủ tôi cùng đi ăn kem, dạo bộ.



Với tôi, Quân giờ đây không còn lạnh lùng nữa ! Quân tình cảm và lãng mạn, rất biết quan tâm tới người khác. Duy chỉ có tôi biết điều đó ! và tất nhiên với mọi người “ hắn ’ vẫn là một tên lạnh lùng đến đáng ghét. Sắp tới tôi sẽ mở tiếp chiến dịch gì đây ? tôi vẫn vơ suy nghĩ. Phải cho “ hắn ” gục ngã mới được. Nhưng sẽ làm sao thế nào ? tất cả những suy nghĩ đó sẽ không bị dập tắt cho tới một ngày.

Tối hôm đó, tôi vẫn tới lớp tiếng anh như mọi ngày. Mọi người cũng đã đến đông đủ. Lớp bắt đầu học nhưng chẳng thấy Quân đâu. Hay là hôm nay “ hắn ” nghĩ học ? hay là đã có chuyện gì xảy ra ? trời thì bắt đầu mưa rồi !

Chuông điện thoại chợt reo lên.

- Oanh ơi ! cứu mình với ! mình bị tai nạn trên đường. Giọng Quân thều thào

- Ở đâu ? mình sẽ tới ngay.

- Nơi ngã ba. Oanh à !



Dập tắt điện thoại rồi xin phép thầy ra ngoài. Tôi đạp xe đi tìm Quân giữa trời mưa gió. Điều mà sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu được.

Trên đường tôi cứ nghĩ về Quân, lo cho Quân có sao không ? tôi thật sự lo lắng. Nhưng khi tới nơi, chẳng có một vụ tai nạn nào xảy ra cả. Quân đứng bên vệ đường với chiếc dù che mưa trên tay nhìn tôi với ánh mắt lạ thường.

- Quân có bị sao không ?

- Mình không sao ! cám ơn Oanh đã tới nhé. Nói rồi quân bước đến bên tôi. Giọng nói ấy ấm áp giữa trời mưa giá lạnh. Quân che dù cho tôi. Vô ích thôi ! người tôi ướt sủng hết cả rồi.

Bất chợt quân bước lại gần hơn. Khẽ thì thầm và nói :

- Ngay từ những buổi đầu Oanh dạy mình học tiếng anh trên đường phố. Mình đã thích Oanh bởi tính cách hiền lành và rất dể thương. Oanh à ! hãy để quân là người yêu Oanh nhé !

Tôi thực sự bất ngờ, chẳng thể nào tin đôi tai mình nữa. Trong khi tôi đang loay hoay tìm cách hạ gục Quân thì…………thật bất ngờ.

Quân nói :

- Đêm này mình đã cố ý giả vờ bị tai nạn để thử lòng mọi người nhưng chẳng có ai tới ! chỉ duy nhất mình Oanh thôi đó !

Lúc đó tôi đã khóc nấc lên. Phần vì cảm động trước tình cảm chân thành của Quân dành cho tôi, phần vì tủi thân vì phải đạp xe dưới trời mưa để rồi ướt hết. Cơn gió thổi mạnh lật chiếc dù bật lên rồi tuột mất. Nhưng Quân chẳng chú ý. Quân nhẹ nhàng đến bên tôi, vuốt mái tóc và gạt những hạt mưa xen lẫn những giọt nước mắt rồi ôm tôi vào lòng. Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi và Quân yêu nhau từ đêm mưa gió ấy !.



Sau này, chúng tôi yêu thương nhau nhiều hơn. Tụi bạn như bị bất ngờ về điều đó ! còn những cô gái nọ. Họ ghen tị với tôi về mọi thứ. Nhưng chẳng sao, tôi bỏ mặc không quan tâm vì tôi biết tôi yêu Quân và Quân cũng thế !. Tất nhiên tôi cũng biết sẽ chẳng có Quân nếu như ngày xưa tôi không dùng mọi chiến thuật để cưa đổ anh chàng đẹp trai này.
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất


cron