THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 107-phần 3
Bernini, với tư cách là kiến trúc sư trưởng phụ trách công tác cải tạo có toàn quyền ra vào khu vực này…và có thể thực hiện bất kỳ hạng mục công trình nào mà không bị thắc mắc. Liệu bậc thầy về kiến trúc này đã cho xây thêm bao nhiêu lối đi bí mật? Và cho đặt bao nhiêu dấu hiệu kín đáo để chỉ đường?
Nhà thờ ánh sáng. Langdon biết anh đã rất gần cái đíchcuối cùng.
Cầu thang hẹp dần, không gian chật hẹp trở nên thật tù túng. Những hình bóng của lịch sử đang thì thầm trong đêm tối, nhưng Langdon vẫn bước tiếp. Trông thấy luồng sáng hắt ngang trước mắt, anh nhận thấy còn vài bậc thang nữa thì đến một chiếu nghỉ giữa cầu thang, ánh đuốc hắt ra từ sau một khung cửa. Langdon khẽ khàng tiến lại gần.
Langdon không thể biết chính xác lúc này anh đang có mặt ở khu vực nào của toà lâu đài, nhưng sau khi đã leo nhiều bậc cầu thang đến thế thì chắc chắn anh không còn xa đỉnh toà tháp là mấy. Langdon mường tượng bức tượng thiên thầnkhổng lố trên nóc lâu đài, có lẽ thanh kiếm trong tay tượng đang chỉ ngay trên đầu anh cũng nên.
Thiên thần ơi, nhớ phù hộ cho tôi nhé, vừa nghĩ, Langdon vừa siết chặt thanh sắt. Rồi thật khẽ khàng, anh bước tới bên cánh cửa.
***
Ngồi trên ghế đi-văng, Vittoria thấy hai cánh tay đau nhức.
Lúc mới tỉnh lại và thấy hai cánh tay mình bị trói quặt về phía sau. Cô tưởng sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và tự giải thoát bản thân. Nhưng thời gian đã hết. Conquái vật đã quay trở lại. Lúcnày hắn đang đứng ngay trước mặt cô, bộ ngực trần to bè, đầy những sẹo, đôi mắt đen ti hí trông như hai đường kẻ chỉ, hắn đang nhìn cô chòng chọc. Dường như hắn đang mường tượngtrong đầu những gì sẽ làm để hành hạ cô. Rất chậm rãi,như thể muốn chọc tức Vittoria, hắn cởi bỏ chiếc thắt lưng sũng nước, rồi quăng xuống sàn nhà.
Vittoria cảm thấy vừa ghê tởm, vừa kinh sợ. Cô nhắm nghiền mắt lại. Lúc mở mắt ra, trên tay hắn đã có một con dao gập. Hắn dí sát con dao vào mặt cô, rồi bật lưỡidao ra, tách một cái.
Vittoria trông thấy vẻ mặt đầy kinh hãi của mình phản chiếu trong lưỡi dao bằng thép.
Tên sát thủ quay lưỡi dao lên trên, rồi đưa sống dao lướt dọc xuống bụng Vittoria. Chất kim loại lạnh buốt khiến cô gái rùng mình.Ánh mắt đầy khinh bỉ, hắn lách lưỡi dao vào trong cạp quần soóc của Vittoria. Cô gái hít một hơi thật sâu. Hắnlật qua lật lại lưới dao, chậmrãi, đầy hăm doạ… và tiếp tục lia xuống sâu hơn nữa. Rồi hắn nhoài hẳn người vềphía trước, hơi thở hầm hậpcủa hắn phả vào mặt Vittoria.
- Chính lưỡi dao này đã khoét mắt cha cô em đấy.
Vittoria chỉ muốn nghiền náthắn ngay lập tức.
Kẻ giết người lại xoay lưỡi dao xuống, rồi tiếp tục lia lia dưới lớp vải ka ki của chiếc quần soóc cô đang mạc. Đột nhiên hắn dừng phắt lại, rồi ngẩng lên nhìn. Có ai vừa vào phòng.
- Tránh xa cô ấy mau. Từ ngoài cửa, một chất giọng trầm, dứt khoát vang lên.
- Không nhìn thấy người đó,nhưng Vittoria biết ngay là ai. Robert! Anh vẫn còn sống!
Tên sát thủ như vừa trông thấy: ma quỷ hiện hình:
- Ông Langdon, chắc là ông được thiên thần hộ mệnh rồi.
Chú thích:
(1) Il passetto: Lối đi nhỏ.