THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 114-phần 1
Cuộc đối đầu chỉ kéo dài vài giây đồng hồ.
Khi tiếng thét kinh hoàng của Giáo chủ Thị thần còn chưa kịp dứt thì trung uý Chartrand đã bước qua Rocher, dùng súng bắn tungthen cửa. Những người lính gác nhất loạt lao vào trong.
Langdon và Vittoria chạy theo sau.
Cảnh tượng bày ra trước mặt họ thật kinh hoàng.
Căn phòng hiện ra mờ ảo trong ánh nến và ánh lửa yếu ớt của lò sưởi đang lụi dần. Kohler đang đứng ngaytrước chiếc xe lăn của ông ta ở gần lò sưởi, dáng vẻ vụng về, tay chĩa khẩu súng về phía Giáo chủ Thị thần. Còn vị thầy tu trẻ tuổithì đang quằn quại đau đớn ngay dưới chân ông ta. Chiếc áo thầy tu của ngài bịxé toạc, và bộ ngực trần của ngài bị đóng dấu sắt nung, đen sì.
Từ xa, Langdon chưa thể nhận ra biểu tượng đó, nhưng một vật to lớn, hình vuông đang nằm chỏng trơ trên sàn, ngay sát chân Kohler. Sắt vẫn còn đỏ nguyên chưa kịp nguội hết.
Hai người lính gác hành động ngay tức thì. Họ khai hoả. Đạn găm đầy ngực Kohler, khiến ông ta bật ngửa ra sau rồi ngã vật xuống xe lăn. Khẩu súng trên tay văng xuống sàn.
Langdon sững sờ, đứng như trời trồng ở cửa ra vào.
Vittoria dường như cũng đờngười ra.
- Max… - cô thì thào.
Vẫn trong tư thế nằm, trên sàn, Giáo chủ Thị thần quaysang Rocher, ánh mắt đầy khiếp hãi, chẳng khác gì những tu sĩ thời Trung cổ vừa vạch mặt một mụ phù thuỷ độc ác. Ngài chỉ thẳng tay vào mặt Rocher, hét lên:
- Illuminati!
- Đồ súc sinh! - Rocher đốplại, - Đồ đạo đức giả dối…
Lần này thì Chartrand đã hành động theo bản năng, anh bắn ba phát vào giữa lưng Rocher. Viên đại tá ngãsấp mặt xuống sàn, và trượt một đoạn khá dài trên vũng máu tuôn ra từ chính thân thể của ông ta. Cùng những người lính khác, Chartrand chạy tới bên Giáo chủ Thị thần đang quằn quại đau đớn.
Cả mấy người lính đều thét lên kinh hãi khi trông thấy vết bỏng sạm đen trên ngựcvị thầy tu trẻ tuổi. Người lính thứ hai nhìn thấy vết thương ngược từ dưới lên, và khiếp hãi đến mức phải lùi phắt lại phía sau. Cũng cảm thấy vô cùng khiếp đảm, Chartrand kéo vạt áo của ngài lên, che kín vết thương.
Chân bước vào trong phòng, đầu óc Langdon như mê mụ đi. Anh không lý giải nổi những bạo lực và cuốngtín đang bày ra trước mắt. Làm sao một nhà khoa học tàn tật có thể bay đến tận Vatican để đóng dấu sắt nung lên ngực quan chức cao cấp nhất của toà thánh. Có những thứ đáng để ta xả thân, tên sát thủ đã nói thế. Không hiểu bằng cách nào mà một người tàn phế như Max có thể đánh bại được Giáo chủ Thị thần. Đã thế Kohler lại còn mang được súng vào tận đây. Bằng cách nào không quan trọng! Kohler đã hoàn thành sứ mạng của ông ta!
Langdon tiến lại gần. Đã có những người lính chăm sóc cho Giáo chủ Thị thần, và anh cảm thấy tò mò về biểutượng vẫn còn đang bốc khói trên sàn ngay dưới xe lăn của Kohler. Biểu tượng thứ sáu thật sao? Càng đếngần, Langdon càng thấy khóhiểu. Biểu tượng này hình vuông, khá lớn, rõ ràng là đã được cất giữ trong ngăn giữa của chiếc hòm ở đại bản doanh của Illuminati. Biểu tượng thứ sáu, biểu tượng cuối cùng, tên sát thủđã nói thế. Biểu tượng tuyệtvời nhất.
Quỳ xuống, Langdon chạm tay vào biểu tượng. Hơi nóng vẫn còn chưa tan hết trên bề mặt kim loại. Langdon cầm cái cán bằng gỗ nhấc lên. Dù không có chút ý niệm nào về những gì sẽ trông thấy nhưng anh vẫn hoàn toàn bị bất ngờ.
Sững sờ, Langdon nhìn chăm chăm. Không thể hiểu nổi. Tại sao người lính gác kia lại kêu thét lên kinh hãi đến thế khi trông thấy biểutượng này? Vật thể hình vuông bằng kìm loại này chẳng có nghĩa gì cả. Biểu tượng tuyệt vời nhất? Có những chi tiết đối xứng, xoay biểu tượng một cái là thấy ngay, nhưng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Thấy có người đặt tay lên vai, Langdon ngước nhìn lên, tưởng là Vittoria. Nhưngđó là một bàn tay bê bết máu. Là tay của Maximilian Kohler, nhoài ra từ chiếc xelăn.
Langdon đánh rơi biểu tượng đang cầm trên tay, lảo đảo đứng dậy. Kohler vẫn chưa chết!
Đổ sụp trên xe lăn, ông ta vẫn còn thở, dù chỉ là thoi thóp. Ánh mắt hai người gặp nhau, vẫn là đôi mắt lạnh lẽo đã đón chào anh sáng sớm hôm nay tại CERN. Cận kề cái chết, khi đã bộc lộ hết những căm thù chất chứa, trông đôi mắt ấy lại càng đáng sợ. Toàn thân ông ta co quắp lại, Langdon đoán chừng con người này muốn làm gì đó. Tất cả mọi người đều đang lo lắng cho Giáo chủ Thị thần, Langdon muốn hô to lên, nhưng lại không thốt ra được lởi nào. Anh sững sờ trước xúc cảmmãnh liệt trong những giây phút cuối đởi của con người này. Run rẩy, ông giám đốc tàn tật cố sức tháo một thiếtbị to bằng bao diêm gần ở tay vịn xe lãn. Ông ta chìa vật ấy về phía Langdon.
Thoạt đầu Langdon tưởng đó là vũ khí, nhưng không phải.