Chap 3: Người lái canô
Chiếc máy bay mang số hiệu XYZ hạ cánh an toàn xuống sân bay ở Cam Ranh,Khánh Hoà.
Cha của Pan thuê hẳn một chiếc canô neo đậu ở vịnh và nhờ người lái đưa ông tới đảo Lý Sơn.
Người lái canô là một thanh niên gầy gò,vận chiếc áo sơ mi trắng,anh ta khoảng chừng ba mươi và tự xưng là Hùng.
-Ông và gia đình đến đó nghỉ mát thì phải cẩn thận nghen?
Ông Hoàng [cha của Pan] nhìn người thanh niên vừa cất lời,ông tò mò hỏi lại:
-Cậu nói vậy là sao cậu,bộ,trên hòn đảo ấy có cướp sao?
Người thanh niên,giọng điềm tĩnh,chậm rãi nói thêm:
-Cướp thì chỉ là vặt vãnh thôi,công an họ tóm lúc nào chả được.Bọn này còn hơn cả cướp,ông ạ!Chúng hiếm khi giết người bừa bãi nhưng hễ xuống tay thì tàn độc vô cùng.
Ông Hoàng càng tò mò hơn:
-Sao cậu biết rành mạch vậy.Thế công an có bắt được chúng không?
Người thanh niên thở dài một tiếng,lạnh lùng đáp:
-Không!
Rồi không ai nói thêm lời nào,chiếc canô tăng tốc nhanh hơn,rẽ sóng,lướt trên mặt nước sóng sánh màu xanh như viên ngọc bích giữa ánh mặt trời chói chang,nắng gắt.
Khoảng một giờ sau,gia đình ông Hoàng đã đặt chân lên hòn đảo.
Ông Hoàng trao một sấp tiền cho người thanh niên.
-Cảm ơn anh rất nhiều!
Người thanh niên chìa ra một tấm danh thiếp,đưa cho ông Hoàng.
-Đây là địa chỉ công ty du lịch của chúng tôi,có số điện thoại ghi trên đó.Nếu ông cần gì thì hãy phone cho tôi.
Ông Hoàng cầm lấy,nhìn sơ qua.
-Được rồi!Có gì tôi sẽ cho gọi cho anh!
¤¤¤¤¤
Ông Hoàng đặt một căn phòng sang trọng,đầy đủ tiện nghi trong một khách sạn năm sao.Người nhân viên phục vụ khách sạn,vận áo vest nâu,trước cổ có cài một bông hoa.Anh ta nhiệt tình xách vali cho họ.Đến trước phòng 201,anh ta nói:
-Đây là phòng của ông bà!Mời ông bà!
Anh ta tra chìa vào ổ khoá,một tiếng “cách” vang lên.Cửa mở,anh ta trao chìa khóa cho ông Hoàng.Ông Hoàng mở ví,rút ra một tờ năm đôla.
-Đây!Tiền bo của anh!
Người nhân viên nói “cám ơn ông”,nhét tiền vào túi rồi cúi đầu chào ông Hoàng.
Ông Hoành xách vali vào trong.Căn phòng khá rộng rãi,thoáng mát.Đứng ở đây,ông có thể nhìn ra biển thông qua tấm thủy tinh trong suốt được phủ bằng một tấm rèm che.Có một cánh cửa nhỏ kế bên dẫn ra ban công.Pan đứng trên này,hai tay vịn vào thành ban công,cậu nói to:
-Bố mẹ ơi!Ra đây xem đi!
Vợ chồng ông Hoàng đứng cạnh con trai.Vợ ông Hoàng thốt lên:
-Cảnh đẹp quá phải không ông!
Ông Hoàng cũng đồng ý với vợ,ông bảo:
-Thì tôi đã nói với bà đây là thiên đường đảo ngọc mà.Không đẹp thì ma nó thèm đến.
Pan lấy ống nhòm ra,cậu quan sát những gì mà mắt cậu có thể nhìn thấy.Pan lia ống nhòm qua lại.
Chợt,trong ống nhòm,Pan nhìn thấy một cụm khói bay lên ở phía Đông từ trong một rừng cây xanh ở tít đằng xa.
Pan lay tay cha cậu:
-Cha ơi!Hình như ở kia có cháy hay sao đấy.
Ông Hoàng giựt lấy ống nhòm của cậu con trai,nhìn vào trong đó.Một vài giây sau,ông nói:
-Ồ!Đúng rồi con ạ!Lạ thật!
Pan hỏi:
-Hay là cháy rừng hả cha?
Ông Hoàng đáp ngay:
-Cha nghĩ chắc ai đó đốt lửa cắm trại thôi con trai.Không sao đâu!
Vợ ông Hoàng chen vào câu chuyện:
-Thôi!Cho tôi xin,hai bố con ông chỉ giỏi đoán mò.
Ông Hoàng hỏi vợ:
-Thế bà bảo đó là cái gì mới được chớ?
Vợ ông trả lời:
-Tôi không biết!Cái quan trọng bây giờ là chúng ta hãy vào trong ăn một chút gì đã,tôi đã gọi điện cho người mang thức ăn đến.Vài phút nữa họ đem tới!
Pan nghe hai từ “thức ăn” là bụng cậu kêu lên.
-Đúng đấy cha!Con cũng đói lắm rồi!