Chap 2
Trong một khu rừng...
Một toán thợ săn cắm đầu dạo bước,vai đeo súng.Tất cả bọn họ còn khá trẻ.
Hoàng,người dẫn đầu nhóm hunter lên tiếng “Tớ nghe người ta đồn,trong khu rừng này có một sinh vật nửa người nửa sói,các cậu cẩn thận từng bước chân nghe hôn vì loài này thính giác rất nhạy.Nó mà đánh hơi thấy là mình nguy ngay”
Một hunter khác cất giọng,vừa không tin,vừa trêu ngơi câu nói của Hoàng “Cậu nói cứ như phim Người sói vậy,tớ nghe mà nổi hết da gà rồi này.Haha!
Thêm một hunter khác xen vào “Thằng Hoàng nó nói đúng đó,Tuấn!Cẩn thận vẫn hơn”
Nhóm hunter đi sâu vào rừng,đạn đã sẵn sàng lên nòng.Nếu một loài thú ăn thịt nào đó nhảy sổ ra thì chỉ việc giơ súng rồi xử chúng thôi.
Nhóm hunter nôm thấy một vệt máu kéo dài còn khá mới bên một thân cây sồi.
Hoàng ngồi xuống quan sát.
“Chúng ta chậm chân mất rồi”
Người hunter tên Tuấn,giọng lắp bắp “Cậu đừng bảo người sói vừa xuất hiện ở đây tức thì nha”
Hoàng quả quyết “Chính là hắn.Tớ dám đánh cược như thế”
“Thế thì cái xác biến đi đâu?Cậu nói thử xem”-Tuấn ngờ vực hỏi.
Hoàng ôn tồn trả nhời:
-Theo tớ,có thể người sói đã lôi xác nạn nhân đi.Thế thôi!
Nhóm hunter tiếp tục đi với đôi chân rã rời.nặng trĩu rồi cả bọn quyết định dựng lều cắm bên một con suối để nghỉ chân.
Nửa đêm,nhóm hunter ai nấy đều đã ngáy khò khó thì Hoàng vẫn còn thức,đang ngồi bên ngọn đèn dầu trong lều,cậu đang đọc quyển sách về người sói.
Trong khu rừng yên ắng,một ánh trăng to đùng vừa lù lù hiện ra sau một thân cây cao chót vót cạnh lều của nhóm hunter.
Một tiếng tru của loài sói ai oán vang lên như xé tan khu rừng âm u,vắng vẻ lúc nửa đêm.
Hoàng giật bắn người.Khắp người cậu lạnh ngắt như có một hồn ma vừa bay đến lởn vởn sau lưng.
Hoàng cầm súng lên.Linh tính có chuyện chẳng lành,cậu chui khỏi lều,rọi đèn pin khắp lượt vào những bụi cây,ngọn cỏ.Một cặp mắt màu đỏ sáng quắc như ánh ma trơi hiện lên sau một thân cây rồi biến mất ngay sau đó.Hoàng giơ súng bắn liền một phát.
Tiếng súng vô tình đánh thức những hunter còn lại,họ choàng dậy chạy ra khỏi lều thì thấy Hoàng đứng cạnh lều,nét mặt sợ hãi.
-Có chuyện gì vậy Hoàng?-một người nói.
Hoàng run rẩy:
-Người sói.Hắn đã mò tới đây!
-Cậu có chắc không?Tối mẫm thế này sao cậu biết đó là người sói?-người kia hỏi.
-Tớ nhìn cặp mắt đỏ rực của hắn là biết ngay.Hắn di chuyển rất nhanh,thoáng là không thấy đâu nữa.Tớ tưởng mình tiêu rồi chứ.May là có súng.
Người hunter tên Tuấn cười sang sảng:
-Haha.Xem mặt mày cậu ấy xanh lét rồi kìa!
-Tuấn!Cậu có thôi đi không.Nếu đổi lại là cậu thì sao,mình nghĩ cậu sẽ tè ra quần vì sợ đấy.Đừng ở đấy mà cười người ta.
-Ê!Còn chưa biết à nha.Cậu dọa ai chứ doạ thằng này thì còn khuya á.Người sòi mà xuất hiện thì
tớ phơ vài viên là chết tươi ngay.Có gì mà run với chả sợ.Haha!
Hoàng nghiêm túc bảo:
-Người sói không dễ giết như cậu nghĩ đâu,Tuấn.Đã có nhiều người vô tội chết dưới bàn tay của hắn,cậu biết không hả?
Tuấn không nói không rằng bỏ vào lều ngủ tiếp.Hoàng và vài hunter khác cũng lục tục về lều của mình.Rồi họ chợp mắt cho giấc ngủ đang dang dỡ để lấy sức cho chuyến đi hôm sau.