- Chào bác, cháu là Ken!
- Quỷ không ra quỷ, ma không ra ma. Người ngợm chẳng ra làm sao! Tôi chẳng muốn thấy cậu lãng vãn trước nhà tôi nữa! Nhã Trúc, vào nhà!
- Ơ... Ba...
Cô nàng đùng đùng theo ông Minh vào nhà và hét lên:
- Ba làm gì kỳ vậy? Anh ấy sẽ chia tay con mất thôi...
- Vậy chứ con muốn gắn bó lâudài với thằng đó hả?
- Anh ấy là bạn trai của con. Đólà sự thật!
- Ba không cần biết đó là thật hay giả. Ba không hoan nghêng mối quan hệ này. Con rõ không?
- Ba có quan tâm đến cảm nhậncủa con không? Ba biết con cần cái gì và ghét cái gì không? Bakhông biết gì cả. Con không cầnmột người ba như thế.
- Mất dạy!
Ông Minh giận dữ tát vào mặt Nhã Trúc, cô nàng khóc tức tưởi nhìn ông Minh...
- Đánh hay lắm. Ba đánh nữa đi!
Ông Minh định vung tay tát thêm nữa nhưng Thanh Nhi đã cản lại:
- Anh, đừng đánh Nhã Trúc nữa.
- Không cần cô quan tâm. Đây là chuyện của gia đình tôi.
- Thanh Nhi thuộc gia đình chúng ta, cô ấy là vợ của ba.
- Nhưng không phải mẹ của con.
- Chừng nào con vẫn gọi ba là ba thì con phải tuân theo nhữnggì ba đã nói, ba đã làm. Đây là dì của con, con không thích, không chấp nhận thì có quyền ra khỏi nhà.
- Được thôi! Con sẽ đi! Ba đừng có hối hận nhé! Không bao giờcon trở về căn nhà này nữa đâu.
Nhã Trúc đã chạy ra khỏi nhà khi cơn mưa tầm tã trút xuống. Thanh Nhi gọi với theo:
- Trúc, quay lại đi! Ngoài đó mưa to lắm!
- Nó ghét em như vậy em quan tâm nó làm gì. Mặc xác nó! Đủlông đủ cách rồi làm chứng hả? Anh không còn những đứa con khó dạy bảo như vậy.
- Anh nói gì vậy? Đó là con củaanh kia mà.
- Kệ nó!
Nhã Trúc ướt sũng, cô gọi điện thoại cho Ken nhưng đổi lại chỉ là những tiếng tút dài vô tận. Cô còn biết đi đâu, khi mà Trình Can hiện tại không cótrong nước. Nhã Trúc còn biết về đâu, chợt cô nhớ tới một người. Cho Taxi dừng lại trước cái hẻm tối om, Nhã Trúc gõ cửa, vì đây là người cuối cùng cô quen biết, nơi cuối cùng cô có thể nương tựa đêm nay...
Vương Khang đang ngủ thì nghetiếng gõ cửa, anh bật đèn và mở cửa ra. Thực sự ngạc nhiênkhi thấy bộ dạng của Nhã Trúc...
- Là cô à?
- Anh có thể mời tôi vào không?
- Không.
- Được rồi. Vậy thì tôi đi!
Trông cô nàng mất hút vào màn đêm, Vương Khang nghĩ gì đó rồi mặc quần sooc và xách cây dù chạy theo. Ra đến đầu ngõ, thấy Nhã Trúc ngồi xuống vỉa hè, Nhã Trúc cáu kỉnh:
- Đuổi tôi rồi mà...
- Nói đùa thôi! Tôi là người tốt.
- Thật chứ! Hay chỉ đến đây đưacho tôi cây dù rồi bảo muốn đi đâu thì đi?
- Về nhà đi. Cơn mưa này chắc kéo dài suốt đêm nay rồi.
Rồi Nhã Trúc được Vương Khang đỡ vào nhà. Oan gia có ngày cũng phải gặp nhau ở nơi ngõ hẹp. Tạm gác oán thùsang một bên, nhất là khi VươngKhang không muốn để một cô nàng mà với anh cũng có thể là một gái xinh ướt như chuột lột ngoài mưa như thế.
Kỳ Tuấn đã ngủ quên khi đang cố design lại trang đầu của tờ tạp chí số đặc biệt. Dù thế nào, anh vẫn có một thứ tình cảm đặc biệt cho nơi này. Dẫu Minh Thư có muốn mời anh trở lại hay không thì Tuấn cũng không đành lòng nhìn nó tan theo mây khói. Trời vẫn còn mưa âm ĩ, nghĩ rằng Minh Thư đã đi về, Tuấn tặc lưỡi pha một tách trà nóng. Nghĩ gì đó, anh lại cảm thấy mình thậttàn nhẫn khi để Minh Thư đứngđội mưa mà năn nỉ như vậy. Dùcô đã buông lời sỉ nhục anh, thậm chí còn tát anh nhưng mà thành ý cô đến xin lỗi. Vénmàn lên, Tuấn nhìn vị trí nơi Minh Thư đã đứng. Anh bật cười:
- Làm gì có chuyện người ta đứng chờ cả một đêm mưa nhưvậy?
Tuấn đặt ly trà xuống bàn chuẩn bị đi ngủ. Tuy nhiên, vừa ngồi xuống giường, anh chợt nhớ ra:
- Lúc nãy cánh cửa vẫn mở một bên... Tại sao vẫn...
Tuấn chạy thật nhanh xuống nhà, anh hoảng hốt khi Minh Thư nằm sóng xoài trên thềm nhà. Toàn thân ướt sũng, Kỳ Tuấn hốt hoảng đỡ Minh Thư ngồi dậy và ôm cô vào lòng:
- Minh Thư, Minh Thư...
Cô không trả lời, dường như đãnằm yên bất động. Kỳ Tuấn ẵm cô lên nhà, lau khô tóc và thay quần áo. Từ sau khi hai người qua đêm với nhau. Tuấn vẫn không nghĩ anh là người lấy đi cái gọi là “giá ngàn vàng” của Minh Thư. Nhìn thân hình tuyệt đẹp của cô, Kỳ Tuấnlại bị sức quyến rũ của cô mê