Ngày lên đường, bố mẹ tất bật chuẩn bị quần áo cho tôi.
Kiến thức trọng tâm tôi đã nắm khá chắc. bộ đề đại học cũng đã giải qua rất nhiều, nhưng trong lòng tôi vẫn run sợ. tôi không nghĩ mìnhsẽ vào được bách khoa.
Mà cho dù có đậu, thì phỏng có ích gì? tôi đâu cần là 1 kĩ sư để che chở cho Thắm nữa.
Khuya nay tôi đi , phương trang giường nằm 11h30 phút.
Tôi rất muốn thăm lại phố phường trước lúc đi xa, nhưng cứ nghĩ đến những kỉ niệm với chị là tôi lại cắm đầu vào sách. Tôi học để quênđi chị.
Giải toán, viết phương trình hoá học , làm phép tính, viết chuỗi phản ứng.
Nơi nào cũng thấy bóng dáng Thắm.
Buổi trưa, lúc ăn cơm , nghe tiếng chuông điện thoại đổ.
Như 1 linh tính, tôi phóng như điên lên gác.
“mascara hai trăm chín chục nghìn”
Tim đập thình thịch.
“alo”
Đầu dây bên kia im lặng.
“alo..”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“alo...alo...”
“alo a liếc gì , làm gì mà ghắt ghê thế , sao cưng đi thi mà dám không nói với chị” – cái giọng hờn trách quen thuộc của Thắm vang lên.
Chị nói chuyện với tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi thở hắt ra 1 hơi.
“em nghĩ chị không còn quan tâm đến em nữa”
“đồ ngốc, em là em của chị”- Thắm mắng.
Chỉ là em thôi sao? tôi chỉ là 1 đứa em sau cái đêm đó?
Dù sao, chị đã liên lạc trở lại với tôi , như vậy làquá đủ.
“nhưng sao chị lại biết hôm nay em đi?”
“thì chị hỏi Phương Trang”
Lòng tôi sướng muốn điên lên. Chị đã bỏ côngsức dò hỏi lịch đi của tôi.
“đi thi là chuyện quan trọng cả đời người, chiều nay cưng đi với chị đến 1 nơi nhé?”
“tất nhiên là được, đi đâu hả chị?”
“bí mật” – chị Thắm tặng cho tôi 1 dấu hỏi lớnrồi cúp máy.
Tôi nhảy cẫng lên, hú hét loạn xạ.
“nè , mày bị vậy lâu chưa? đi xuống ăn cơm đi” – giọng bố tôi nửa đùa nửa trách.
Ăn cơm, ăn hoa quả, xem phim bữa trưa , tôi luôn miệng cười. nhìn con trai tràn ngập hạnhphúc, bố mẹ tôi nhìn nhau khó hiểu.
Mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng chị Thắm cũng đến đón tôi lúc 3 giờ.
Kể cũng lạ, lúc bình thường chị toàn diện váy ngắn, quần đùi.
Nhưng hôm nay chị ăn mặc kín kẽ nhất trong số những lần tôi gặp chị.
Quần legging kết hợp với áo váy trắng, điểm thêm 1 chiếc thắt lưng hình nơ nhỏ.
Trông chị đẹp đẽ và thánh thiện đến lạ kì.
Chợt nhớ tới thân hình loã lồ hôm nọ, tôi gượng gạo chào chị.
“sao bẽn lẽn quá vậy?lên xe đi.”- chị thản nhiên như không.
“ơ, hay là để em lái cho” – cứ nghĩ tới cái đêm chị phóng ầm ầm là tôi lại sợ.
“em có bằng lái chưa?”
“chưa ạ”
“thế thì ngồi sau” – giọng chị chắc nịch. tôi chỉcó 1 con đường là nghe lệnh.
Chị Thắm chở tôi vi vu qua các con đường lớn, rẽ thẳng lên đường Triệu Việt Vương.
Cuối cùng, dừng chân tại Thiền Viện Trúc Lâm.
Thấy tôi kinh ngạc, chị Thắm đùa “đi thi phải lên chùa cầu an lấy lộc chứ cưng”
Tôi mừng rỡ ra mặt.
Từ lâu, tôi đã xem việc đi chùa cùng người yêunhư 1 điêù hết sức thiêng liêng.
Đi bên chị bước lên những bậc cầu thang đá, tôi ko nén dc những băn khoăn.
Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt chị. tôi quyết định lờ đi sự việc hôm trước.
“cứ chôn nó vào sâu trong kí ức, vui vẻ sống những ngày còn lại” tôi tự nhủ với lòng như vậy.
Sau khi đã thắp hương khấn vái trong đại điện. chị Thắm móc điện thoại lăng xăng chụp ảnh.
Khuôn viên Thiền Viện rộng, chỗ nào cũng đẹp lại nhiều cây cảnh. Thành thử không phải chỉ mình chị mới “tí tách” mà bất kì đoàn khách nào cũng lăm le máy ảnh trong tay.
Chị Thắm dõi mắt nhìn một cô em tuổi teen đứng làm dáng nơi bậc tam cấp.
Chị hồ hởi “cưng, chụp cho chị chỗ này” vừa nói vừa chỉ tay vào đài phun nước.
“chà , iphone 4, chị mới mua bao giờ đấy?” – tôi ngó nghiêng nhìn chiếc điện thoại, nheo mắt đánh giá.
“hôm qua tức thì”
“thế điện thoại cũ của chị đâu?”
“đập rồi” – Thắm liếc tôi 1 cái đầy sâu sắc.
Ôi! cha mẹ ơi! Cái điện thoại cũ chắc chắn là trong cái đêm “nổi loạn” kia, Thắm thẳng tay đập luôn rồi.
Tôi mới vừa nhắc nhở bản thân sẽ chôn vùi chuyện đó, không ngờ 5 phút sau lại vô tình đụng đến.
Tôi hắng giọng , giục chị “chị đứng vào kia, đứng vào em chụp cho”.
“chỗ này à?ấy , đợi chị chút”
Thắm ngó sang phía xa xa, bắt chước kiểu đứng của cô nàng bên đó. Chắc chị ít khi chụp hình nên lóng ngóng thấy rõ.
Dù sao, người đẹp vẫn là người đẹp, chị có đứng nghiêm như chào cờ thì vẫn là tuyệt vời nhất.
Tôi nhắc “chị cứ tự nhiên đi, quan trọng là phải cười tươi”
Dáng chị chuẩn, khuôn mặt cũng thanh tú, vàohình rất bắt mắt.
Cuối cùng, sau khoảng nửa tiếng , tôi hoàn tất công việc photographer của mình.
“mấy tấm này mà đem ra ngoài tiệm thì ngườita sẽ không lấy tiền đâu”- tôi đùa.
“sao vậy cưng?”
“bởi vì chủ tiệm sẽ tưởng là hoa hậu, nên xin phép chị cho in khổ lớn rồi treo lên làm bảng hiệu quảng cáo, haha”
“gớm, cái mỏ nịnh thấy ghét” – Thắm nhéo tôi1 cái rõ đau.
Chị Thắm coi lại thành quả mồ hôi công sức của tôi , lúc hớn hở , lúc trầm ngâm.
“tấm này đẹp, tấm này được, tấm này tàm tạm,tấm này xấu, tấm này , tấm này gớm quá đi”
“như vậy là đẹp quá rồi”- tôi cự nự.
“ừ , người thì công nhận đẹp quá rồi, xấu là do thợ chụp thôi”