Ta yêu nhau đi.
Cô bé xoay phắt lại. Trợn tròn mắt.
Hỏi với vẻ bất ngờ.
- Anh vừa thì thào cái gì thế???
- Anh yêu em! - Tôi nheo mắt lẩm
bẩm đủ âm lượng để một mình cô
bé nghe. Nhưng hình như thất
bại, anh thu ngân café đang
nhoẻn miệng cười thầm.
- Thậm chí ta chỉ vừa gặp ba phút
trước đây và tôi chỉ cười với anh
một cái ư?
- Ừ. À ... Ừm ... Đừng nghĩ anh dễ
dãi. Thật ra anh không phải là con
người đó... Anh biết thế này là
nhanh... nhưng... - tôi bước theo
chân cô bé và phân trần sau khi
trả vội tiền cho 2 ly Capuchino của
tôi và bé. Anh thu ngân vẫn còn
cười khi nhìn tôi.
- Nhưng anh đang show ra anh là
người như thế đó! - Cô bé xoay
mặt lại, nhìn thẳng vào tôi và
nhún vai - Anh đâu biết gì về tôi.
Rồi anh sẽ nói chúng ta không
hợp nhau sau 2 tuần lễ. À không,
có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên.
Đúng không?
- Đúng. Hả, không. Hoàn toàn
không! Ý anh là anh sẽ không
như thế và trên đời này làm gì có
cặp tình nhân nào hợp nhau
100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận những cái không hợp
nhau ấy... - tôi chẳng hiểu mình
đang nói cái quái gì.
Cô bé ngừng một chút, vẫn nhìn
thẳng vào mắt tôi
- Tôi chỉ sẽ quen anh 1 tuần. Anh
có chấp nhận không?
- Tại sao? Cho anh một lý do?
- Không có lý do nào cho câu nói
ấy cả.
- Anh có thể làm em chấp nhận
quen anh hơn 1 tuần chứ?
- Không. Chỉ được 1 tuần. Sau đó
anh đừng quay lại mà chỉ được
phép đi về phía trước. - cô bé lắc
đầu dứt khoát.
Tôi suy nghĩ, suy nghĩ "Ừ, thế vậy.
Anh chấp nhận!"
- Anh hứa chứ?
Tôi gật đầu.
- Vậy ta yêu nhau đi...
* * *
Ngày thứ nhất
Như đã hẹn ngày hôm qua. Tôi
gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại
quán kem Goody. Hình như cô bé
đến từ sớm và cũng chẳng ngạc
nhiên mấy khi cô bé là khách duy
nhất vào giờ này.
- Chào bé! - tôi ngồi phịch xuống.
- Thứ nhất, em không phải là bé.
Thứ hai, chào anh! - Cô bé bỏ
quyển sách dầy cộm với cái tên
Another Summer của Georgia
Bockhôngven xuống bàn và
nhoẽn miệng noí.
- Thế em tên gì?
- Chưa nói anh biết, một ngày anh
chỉ được hỏi em 7 câu hỏi. Sau
đấy, em có quyền không trả lời.
Và, em tên Ki. Anh còn 6 câu hỏi.
- Anh hỏi tên thật mà? - tôi nheomày
- Thì đó là tên thật. 5 câu. - Ki đưa
quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.
- Ăn gian thế? Không đươc tính.
Làm gì có ai tên thật là Ki chứ? - Tôi rống họng cãi.
- Không ăn gian và có, em tên Ki.Xem như 2 câu này không tính, không anh lại bảo chơi gian.
Nhưng nếu anh vẫn hỏi những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy nhé. Vẫn còn 5 câu. - Ki nói mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách. Sao tôi biết ư? Vì quyển sách vẫn nằm trước mặt, không dịch chuyển một milimét.
- Thế anh tên Văn, 18 tuổi. - Tôi
bắt đầu chịu thua - Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Ah em bao nhiêu tuổi? Học trường nào thế?
- Hôm nay em muốn anh dẫn em đi xem phim và chơi game ởDiamond plaza. Em gần 18 tuổi.
Cách đây 3 tuần em học ở BIS. Anh còn 2 câu, chúng ta đi hay anh hỏi rồi mới đi? - Ki đã chịu để quyển sách xuống, nhìn tôi cười và trả lời.
- Thế đi nhé? Mà trời ạ... - tôi hạ giọng từ từ khi kịp nhận ra mìnhvừa chỉ còn đúng 1 câu hỏi cho sự lỡ miệng này.
Ki phá lên cười khi mặt tôi tỏ ra tiếc nuối một cách quá rõ ràng.
Tôi chợt nhận ra em cười trông thật xinh. Một kiểu xinh xắn làm tôi cảm giác quen thuộc và liên tưởng đến một ai đó, không nhớ rõ. Nó làm tôi cũng cười khẩy vì sự ngu ngốc của mình. Lấy tay gãi đầu, tôi hứa từ nay sẽ chẳngbao giờ lỡ miệng nữa.
Sau đấy chúng tôi đi bỏ xe lại Goody mà đi bộ đến Diamond. Nói là đi bộ cho oai, chứ thật sự chỉ là bước vài bước qua con đường nhỏ. Sài Gòn muà hè nắng thật ấm. Dù xe cộ có vẻ hơi tấp nập, nhưng... không sao.Chỉ cần Ki đi cùng tôi như thế này, đến đâu cũng cố mà bò. Tôi nhe miệng cười toe toét cho cái tưởng tượng của mình.
- Anh điên à? Đừng cười kiểu ấy giữa đường hoặc tránh xa em rangay.- Ki đánh vào vai tôi.
- Anh có nên dùng luật 7 câu hỏi
như em không? _ Tôi ra vẻ huýt sáo, mặt ngước lên trời.
- Thế anh nghĩ em có nên tính câu hỏi này vào không?.
- Xem như anh chưa nói gì nhé! -tôi gãi đầu lắp bắp, lung túng.
- Đồ anh ngốc! _ Ki nhoẽn miệng cười.
- Ngốc thế có...yêu không? _ Tôi thì thào dù đã cố hết sức chỉnh âm thanh cao hơn.
- Hỏi thêm 1 câu nào nữa là hết luôn đấy nhé!.
- Vẫn cứ hỏi, không hỏi hôm nay nữa cũng được. Thế có yêu
không? _ Tôi cố chấp lặp lại.
- Có lẽ... _ Ki lẩm nhẩm. Tôi chợt phát hiện mặt cô bé đỏ lự lên từlúc nào. Rồi chúng tôi đi xem một bộ phim hài. Cả hai đứa cười sặc sụa văng popcorn tứ tung. Thậm chí xém đổ cả ly cokes to tổ chảng ở giữa 2 ghế ngồi.
Ki chứng tỏ mình nhảy Pump kém hơn tôi qua việc hai đứa battle bài Beethoven Virus. Tôi được S còn Ki được A.