Chap 15
Cô bé mở cửa dẫn ông lão mù vào nhà rồi dịu dàng nói:
-Ông nằm nghỉ đi,cháu xuống bếp nấu cái gì đó cho ông ăn!
Rồi ông lão ngã người xuống chiếc đi văng.
Min chậm rãi tiến về cửa sổ cạnh đi văng và ngó vô.
Ông lão đang nằm nghiêng.
Bỗng,có con chó nhà cạnh bên sủa inh ỏi làm ông lão ngồi bật dậy như chiếc lò xo.
-Ai đó!-tiếng ông lão nói.
Min khẽ cúi rập người xuống bên cửa sổ.
Cùng lúc đó,cô bé kia từ dưới bếp đi lên,bê một tô cháo nghi ngút khói.
-Có chuyện gì vậy ông?-cô bé ngồi cạnh ông mình,hỏi.
-Hồi nãy ông nghe tiếng chó sủa,cháu ra xem có ai ngoài kia không?
Cô bé vội chạy ra xem thì thấy Min lấp la lấp ló bên hông nhà.
-Bạn ra đi!Mình thấy bạn rồi!
Min cùng con Lu từ từ bước ra.
-Thì ra là bạn!Bạn làm gì ở đây hả?-cô bé nói.
Min ấp úng:
-Mình...mình...mình không có ý xấu gì đâu?Mình...mình...mình thích bạn nên muốn biết nhà bạn thôi!
Min giả vờ trả lời như thế để cô bé tin cậu không phải kẻ xấu.
Cô bé đi xung quanh,ngó Min từ trên xuống dưới.
-Dẫu sao bạn cũng rất đáng nghi..ủa,mà con chó này của bạn hả?-cô bé nói rồi vuốt ve nó.
Con Lu vẫy vẫy đuôi.
-Vâng!Tên nó là Lu-Min đáp.
-Nó đáng yêu ghê!-Cô bé xoa xoa con Lu,nói.
-Bạn thích chó lắm à?-Min hỏi.
-Ừ!Mình thích lắm!Hồi nhỏ cha mẹ có xin một con về nuôi nhưng sau nó bệnh nên mất rồi.
Cô bé nhắc tới hai chữ “cha mẹ” làm Min nhớ đến họ rồi như có bụi bay vào mắt,mắt cậu chợt rưng rưng trong khi cô bé kia tươi cười với con Lu