TRUYỆN NGẮN :
-----------Em chết đi ! Anh sẽ đứng nhìn em chết-----------
" lập xập " , nhỏ đang căng nhữngbước chân yếu đuối ra mà chạy , nhỏ đang cố gắng chạy trốn 1 điều gì đó , giữa cái bong đêm bao trùm , giữa cái bao la của rừng núi,nhỏ vẩn tiếp tục chạy , vẩn đang gồng mìnhgiữa những cơn gió rừng lạnh buốt , giữa những tiếng tru hoang giã của lủ sói rừng khát máu … " rầm" , nhỏ ngã nhào về phía truớc , máu chảy ở chân nhỏ , cái đau ở thể xác ấy không làm vơi đi ý chí , nhỏtiếp tục đứng dậy , tiếp tục lê những buớc chân yếu ớt , bởi nhỏbiết cái đau thể xác ấy không thấm vào đâu so với cái nơi tâm hồn nhỏ …" rầm " nhỏ lại ngã … lần này nhỏ không guợng dậy đuợc nữa , nhỏ cố gắng lếtcái thân xác rủ rựoi vào 1 gốc cây gần đó , nhỏ dựa người vào , co 2chân lại …. Khóc …. Nhỏđang khóc cho số phận mình , nhỏ đang nhớlại những tháng ngày xưa kia , những khoảng khắc êm đềm của 3 năm về trước…..
_ Anh à ! sắp tới biển chưa ?
_ Sắp rồi ,sao em gấp thế ?
_ Tại em sợ trể , sợ mình không kịp ngắm hoàng hôn anh à !
_ Sẽ kịp mà , em yêu !
Nhỏ xiết chặt vòng tay vào nó , nhẹ nhàng tựa đầu lên vai , chưa lúc nào nhỏ cảm thấy hạnh phúc như lúc này , ánh mắt nhỏ luôn tưoi cừoi với cảnh vật xung quanh , trời hôm nay trong và xanh , gió hôm nay dịu và mát , từng chiếc lá cây cũng đang vui đùa trong gió …
_ Tới nơi rồi , em yêu !
_ wow ( nhỏ tròn mắt )
_ Hoàng hôn đẹp quá anh ha !
_ uhm , đẹp thật !
Bầu trời nhuộm đỏ cả đỏ cả đại duơng , nhỏ ngẩn ngơ chiêm nguỡng , từng cánh chim đang bay về phía ánh đỏ , 1 chúa sóng cho mặt biển thêm lung linh , nó chòang tay ôm nhỏ cho khung cảnh thêm ấm nồng , khoảnhkhắcấy nhỏ là người hạnh phúc nhất thế gian , giây phút ấy nhỏ không cần gì trên cỏiđời này nữa …
_ Anh à ? sao mặt trời lại màu đỏ hả anh ?
1 câu hỏi ngây ngô
_ uh , tại vì trong nó chỉ có 1 dòngmáu đỏ yêu thuơng .
_ Thế nó yêu ai , thương ai hả anh?
_ Ngốc , dĩ nhiên là nó yêu biển , thuơng biểnrồi .
_ Tại sao anh biết ?
_ Em không thấy cứ mỗi chiều nó lại về thăm biển đó sao , khi đi xa nó cũng luôn huớng về biển ..
_ Vậy biển có yêu nó không anh…?
_ Có chứ , em không thấy cả đại dương đangsống chung dòng máu của mặt trời đó sao !
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng luớt trên cát , nhữngngón tay bé xinh ngoengoẩy những hình thù ngộ nghĩnh . Trời đã tắt nắng , đó là lúc bóng đêm xuất hiện với những vì sao lung linh , cả mặt biển đen ngòm , gió vẩn thổi từngcơn hiu hắt , nó lại xiết chặt vòng tay vào nhỏ..
_ Anh à , tại sao sóng cứ phải xô bờ để rồi lạitan biến .
_ờ …. Vì bờ là người yêu của sóng mà , sóng yêu bờ , nhớ bờ , và nó mong muốn 1 lần được gặp bờ rồi sau đó tan biến cũng đuợc…
_ ơ thế à ! vậy sau này nếu em nhớ anh , em cũng muốn 1 lần đựoc gặp anh rồi tan biến cũng đuợc .
cốc"
_ Ao , đau em !
_ Ngốc,ăn nói linh tinh gì thế , anhmãi bên em mà …
Nó đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn nhẹ nhàng , từng cái đánh lưởi yêu thuơng , từng cái mấp môi quyến luyến , nó và nhỏ nhẹ nhàngbuông mình xuống cát , nó và nhỏ đang sốngtrọn vẹn trong bến bờ yêu thuơng , trăng vẩn sáng như chứng minh tình yêu nóvà nhỏ , những ngôi sao xa kia nhấp nháy theo từng hơi thở yêu thuơng , gió vẩn thổi như tưới mát 2 tâm hồn đang cháy bỏng , sóng vẫn rì rào như 1 bản nhạc du dương …
Reeng reenn rennng
_ alô !
_ Hùng hả con , cô ba nè , mày về nhanh đi con , má mày trở bệnh nhập viện rồi bác sĩ nói phải mổ gấp trong ngày mai , mày về lẹ lo tiền nhanh đi …
_ Alô …. Cô … ba !
Nó hối hả chạy về , nhỏ ngồi sau cảm nhận đuợc từng cơn lo sợ của nó . Nó và nhỏ là 2 đứa mồ côi đuợc bác Hà nhặt về nuôi dưỡng, trong thâm tâm nó và nhỏ, bác Hà hơn cả 1 người mẹ ,1 người ân nhân , khi biết nó và nhỏ yêu nhau bác Hà không ngăn cản , cũng giống như nó nhỏ luônkính trọng bác , nhỏ nghe trái tim mình đang đập từng cơn thổn thức , nhỏ đang lo sợ 1 diều gì đóxảy ra
" ui da " , nhỏ la lớn , bàng hoàng tỉnh giấc , giọt suơng ban mai vô tình xóa tan giấc mơ về 3 năm truớc , nhỏ đã mơ thấy những tháng ngày xưa kia , đã lâu lắm rồi, nhưng sao nó như mới xảy ra ngày hôm qua . Nhỏ nghe lòng mình dâng lên 1 nổi nhớ nhung dadiết , nhớ người nhỏ yêu , nhớ bác Hà , nhớ những tháng ngày hạnh phúc …nhỏ chợt tỉnh cơn mơ , nhỏ lại trở về với thực tại , 1 thực tại xót xa , nhỏ đang trốn chạy , đang bơ vơ giữa 1 cánh rừng bao la , rồi nhỏchợtphát hiện 1 chú thỏ đang nhẹ nhàng nép mình vào nhỏ mà ngủ , nhỏ nhẹ nhàng mân mê từng đám lông trơn muợt , trông chú thỏ ấy đáng yêu quá , vô tư quá ,ngây thơ quá , nhỏ lại nghĩ sao chú thỏ ấy không về hang mà ngủ , sao lạinép mình vào nhỏ để sưởi lấy những hơi ấm mong manh …. Cólẽchú thỏ ấy cũng giống nhỏ lúc này , cũng bơ vơ lạc lỏng giữa 1 cánh rừng rộng lớn . Mặt trời đã lên hẵn , chiếu những tia nắng chói chang , nhỏ lòm còm đứng dậy , nhỏ đang cốvận dụng chút sức lực của mình mà bước tiếp , nhưng nào đuợc , nhỏ nghe cơn đói lòng cồn cào trong bụng , nghe từng hơi thở yếu ớt phát ra hổn hển . Nhỏ biết rằng bây giờ nhỏ phải được ăn , được uống , được chăm sóc thì mời tiếp tục cuộc hành trình của mình .