Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 10:33:28 - 07/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#31 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:11 » @195173

Chap 27

- ‘Alo’ tôi nghe máy
- ‘Hai người hạnh phúc ghê nhỉ?’
- ‘Việc đó liên quan gì đến em? Trang àh, anh nể em là em họ của P.Anh anh không nói thẳng, nhưng em đừng làm phiền anh nữa được k vậy?’ tôi khá là bực mình.
- ‘Haha…anh đâu có quyền cấm em làm phiền anh. Em thích làm gì em làm'
- ‘Vậy kệ em. Rõ vớ vẩn’ tôi cúp máy luôn.

Không ngờ em có cô em họ rắc rối như thế…Rõ ràng tôi đã có người yêu là P.Anh rồi, vậy mà cứ không ngừng làm phiền tôi…Thật là bực mình.
Tôi bực dọc lái xe về nhà…chui đầu vào phòng tắm và xả nước thật mạnh lên đầu mình…tôi muốn cuốn trôi đi mấy chuyện bực mình không đáng có. Điều duy nhất tôi muốn lúc này chỉ có một…là em, P.Anh của tôi mà thôi.

Vài ngày sau, Trang vẫn cứ nhắn tin làm phiền và nói đủ thứ chuyện trên trời như là anh mà không thích em thì cũng không có được P.Anh đâu…mẹ nó chứ, lần đầu tiên tôi thấy một đứa con gái như thế…Tôi đâu phải đẹp trai gì, mà em cũng đâu có xấu…vậy làm cái quái gì mà cứ suốt ngày bám theo tôi như thế. Ban đầu tôi còn trả lời em do phép lịch sự, nhưng càng ngày tôi càng thấy phiền, đâm ra tôi không thèm trả lời luôn.
Phần tôi với P.Anh thì vẫn thường xuyên gặp nhau, bọn tôi sinh ra thì cứ như là dành cho nhau vậy…tôi rất hiểu em, em cũng thế. Tôi đi học ban ngày, buổi tối những ngày rảnh và cuối tuần tôi thường dành thời gian để bên em.
Rồi một ngày nọ…
- ‘alo Hải àh.’ Long gọi tôi.
- ‘Uh sao mày?’
- ‘Mai nhóm liên hoan…mày nhớ đi đấy. Rủ cả P.Anh đi’
- ‘Ờh biết rồi’
Tôi gọi cho em.
- ‘Tình yêu của anh nghe máy’ em tinh nghịch
- ‘Mai đi ăn nhé em, thằng Long nó bảo liên hoan cái gì đấy.’
- ‘Uh anh. Em dắt Trang theo nhé, nó nói nó cũng thích nhóm nhạc lắm’ lại Trang.
- ‘Ah uh…cũng được…vậy em tự đi lên với Trang àh?’
- ‘Uh…mai anh cứ đi với nhóm đi rồi tụi em lên’
Tôi hơi buồn rầu, cúp máy. Kể từ ngày Trang xuất hiện, tôi đi đâu với em Trang cũng góp mặt…cứ như là một cái bóng. Một cái bóng đúng nghĩa, chẳng có cách nào mà đuổi đi được.
Hôm sau, tôi cùng nhóm tới nơi liên hoan…gọi là liên hoan cho nó nguy hiểm chứ thực ra là cái cớ để thằng Long tổ chức ăn nhậu Bọn tôi tới chọn bàn trước, một lúc sau thì em và Trang tới.
Em ngồi kế tôi trong bàn tiệc, còn Trang ngồi kế bên em. Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Các món ăn được kêu ra, nào là dzú dzê nướng lẩu dzê, dzê tứ tung vài két bia cũng được đồng chí Long huy động lên…thằng này nhậu khủng khiếp. Tôi thì bản tính cha sinh mẹ đẻ ra là không biết uống bia, rượu thì chơi được chứ bia thì không…Nhưng mà hôm đó vui nên cũng ráng vài chai với anh em…Người cũng hơi bắt đầu tê tê nhưng cũng còn làm chủ được. Em thì không uống bia, tôi không cho, tôi kêu cho em nước ngọt để uống. Em dễ thương và nghe lời tôi lắm. Còn Trang thì lúc đó tôi chẳng để ý mấy.
Lúc bấy giờ là ai cũng bê hết rồi, mặt thằng nào thằng nấy đỏ như trái gấc…một vài cuộc hội thoại được đưa ra…từ ai đó tôi không nhớ…và có vài câu nói đáng lẽ không nên nói ra…
- ‘Giá như có thằng Hải ở đây thì vui nhỉ’ một anh trong nhóm phát biểu
- ‘Uh…lúc đó là nhóm có tới hai thằng Hải…Hải anh Hải em…haha’ một vị sư huynh lên tiếng tiếp theo.
Tôi lúc này đã ngừng uống, nói chung là chưa say, mới hơi đỏ đỏ thôi…Vừa nghe nhắc tới Hải là tôi chột dạ liền…mấy sư huynh này hết chuyện để nói rồi hay sao thế. Tôi khẽ quay qua nhìn em…tôi thấy sắc mặt em bỗng sầm lại, đôi mắt vừa vui cười đấy thôi nay đã khẽ đậm buồn.
- ‘Mấy anh biết mẹ gì mà nói…anh Hải chết rồi còn …’ bỗng thằng Long lên tiếng…vừa thấy có biến tôi liền hành động theo phản xạ.
- ‘Long, mày xỉn rồi…đi theo tao’ tôi đứng dậy kéo tay nó đi ngay ra nhà vệ sinh….tránh những điều không nên nói tiếp tục tuôn ra…Vừa nghe Long nói xong, tôi đã thấy em đánh rơi đôi đũa.
Tôi kéo thằng Long đi xa khỏi bàn nhậu.
- ‘Mẹ mày Long, mày có biết vừa nói gì không?’ tôi bực mình chửi nó
- ‘Thì tao nói là anh Hải chết rồi…chết lâu rồi…đợi làm cái con m. gì’ ngôn ngữ của người say nó là thế.
- ‘Thì tao biết là anh Hải như thế…nhưng mà P.Anh đang ở đây cơ mà…mày làm sao thế hả…Bộ tính để cho P.Anh biết chuyện hay sao.’
- ‘P.Anh biết thì sao chứ? Nếu anh Hải không bị cái tai nạn về thần kinh đó thì…’ nó bỗng hét to
- ‘M. mày im coi’ tôi lấy tay bịt miệng nó lại…tôi sợ có người khác nghe được.
Và nỗi sợ của tôi không phải là không có lý do…Ở đằng sau góc khuất của bức tường gần chỗ tôi với Long đứng...có một người đã nghe được cuộc hội thoại của bọn tôi.
Tôi kiếm cớ viện lý do thằng Long xỉn quá, tôi đưa nó về trước. Tôi bảo em ngồi đó đợi, xíu nữa tôi lên đưa em về Trang về. Nhưng khi tôi về tới chỗ đó thì mấy anh kia bảo em với Trang tự về rồi. Tôi đành chạy về nhà một mình, trong lòng mang máng nỗi lo sợ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tối đến, tôi có tin nhắn, của cả em và Trang.
- ‘Anh…anh giấu em chuyện gì…có đúng không?’ em nhắn.
- ‘Anh đâu có giấu em chuyện gì? Bộ em không tin anh àh?’
- ‘Lúc nãy…em nghe Long nói…anh Hải chết gì đó’
- ‘Nó xỉn nó nói vớ vẩn đấy…anh cũng có biết gì đâu. Mà em đang là người yêu của anh, quan tâm chuyện cũ làm gì’ tôi hơi hoang mang nên nhắn có phần không đúng…
- ‘Em xin lỗi…chỉ là…bỗng chốc nhắc đến anh ta…’ tôi hiểu…trong lòng em…anh ta là một vết đau không bao giờ lành.
- ‘P.Anh…em phải tin anh….không có chuyện gì cả. Được chưa?’
- ‘Em biết rồi…em xin lỗi…’
- ‘Em đi nằm nghỉ đi…em đừng suy nghĩ lung tung nữa đó biết chưa hả’
- ‘Em biết rồi’
Haizz…thiệt là nhức cái đầu…rượu vào lời ra là y như rằng có chuyện
- ‘Anh. Mai anh rảnh chứ, có thể gặp em được không?’ là tin nhắn của Trang
- ‘Anh không có chuyện gì để gặp em cả’
- ‘Anh mà không đi là sẽ hối hận cả đời đấy’
- ‘Em…em tính làm gì?’
- ‘Em không nói…nếu mai anh không đến thì chắc chắn anh sẽ hối hận. Ngày mai 2h trưa em đợi anh ở ks….’
Tôi im lặng, không trả lời. Lại một quỷ kế mưu mô gì từ Trang? Tôi thầm tự hỏi…Nếu không đi thì sẽ hối hận cả đời? Không biết là trò gì đây. Tôi cũng hơi lo sợ, vì có lần em nói với tôi rằng Trang là một con người rất khó đoán.
Hôm sau, tôi quyết định đi gặp Trang, dù rằng không muốn đi tí nào. Nhưng tôi linh cảm nếu không đi sẽ có chuyện gì lớn hơn đang chờ tôi.
Tôi tới nơi, lên phòng theo Trang chỉ. Tôi thấy Trang đang ngồi sẵn ở trên giường.
- ‘Anh ngồi đi’ Trang chỉ xuống giường nói.
- ‘Anh đứng được rồi. Em nói gì thì nói lẹ đi’
- ‘Giờ anh không ngồi thì em không nói’ Trang cười nhìn tôi thật ranh mãnh.
- ‘Anh thật sự không hiểu em muốn gì nữa Trang àh. Ngồi thì ngồi, nói gì thì nói lẹ đi’ tôi bực dọc ngồi xuống.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, Trang liền quay qua tôi, rồi đè lên người tôi…Trang toan hôn tôi thì tôi lập tức đẩy ra.
- ‘Em làm cái quái gì vậy?’ tôi bực dọc.
- ‘Em thích anh mà…anh không thể chiều em được sao…Em không nói cho chị P.Anh biết đâu’ tôi nghe Trang xuống giọng, lần đầu tiên tôi thấy Trang xuống giọng.
- ‘Dẹp đi…anh đã nói không được. Em không biết suy nghĩ hả Trang. P.Anh là chị họ của em đó’
- ‘Chị họ thì sao chứ? Hai người dù gì cũng chỉ mới là người yêu.’ Trang bỗng lớn giọng hét lên.
- ‘Anh xin lỗi, nhưng không là không. Em mất bình tĩnh quá rồi. Anh chỉ yêu mỗi P.Anh thôi. Anh đi về đây’ tôi đi ra cửa.
- ‘Rồi anh sẽ phải hối hận cho xem’ Trang nói làm tôi đâm lo sợ…Nhưng tôi vẫn ra về.
Suốt quảng đường về nhà…tôi đặt ra nhiều giả thuyết, suy nghĩ Trang sẽ làm gì tôi và P.Anh…Nhưng không lâu sau đó Trang đã cho tôi luôn câu trả lời.
- ‘Anh sẽ phải hối hận…nếu muốn biết chuyện gì xảy ra thì đến quán café …’ một tin nhắn ngắn gọn từ Trang.
Tôi phóng xe như bay từ nhà ra cái địa điểm chết tiệt mà Trang gửi cho tôi. Quán lúc này hơi vắng người, tôi chỉ thấy có vài bàn là có người ngồi. Và trong góc là Trang và em.
Và tôi khẽ khựng người lại, khi quan cảnh tôi nhìn thấy lúc đó là…Nụ cười tinh ranh của Trang và…những giọt nước mắt của em…Trang đã làm gì ???
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#32 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:14 » @195179

Chap 28

Tôi liền tức tốc bước tới chỗ của em và Trang.
- ‘P.Anh…có chuyện gì vậy? sao em lại khóc?’ tôi hớt hoảng hỏi em nhưng nhận lại được là những tiếng khóc ngày một lớn hơn.
- ‘Em vừa làm gì vậy hả Trang?’ tôi bực dọc quay qua Trang.
- ‘Em chỉ nói cho chị P.Anh biết những gì chị ấy cần biết…về sự thật của anh Hải mà thôi’ Trang nhún vai và vẫn nụ cười ranh mãnh ấy.
- ‘Cô làm mọi cách chỉ để được ngủ với tôi như thế sao?’ tôi mất bình tĩnh hét lớn vào mặt Trang…bao nhiêu cặp mắt trong quán đổ dồn về phía 3 bọn tôi…Công nhận lúc đó tôi hơi nặng lời.
- ‘Bốp’
P.Anh…em đứng dậy và tát tôi một cái đau điếng…một cái tát như xé tan bao hạnh phúc bấy lâu nay của tôi và em…Em vùng chạy ra khỏi quán ngay sau đó.
- ‘Em đáng sợ thật Trang àh’ tôi chốt một câu cho Trang tặng kèm một nụ cười khinh bỉ. Rồi tôi lập tức chạy theo P.Anh
Em chạy thật nhanh…tôi là con trai mà phải ráng hết sức mới đuổi kịp em…tay tôi bám vào vai em, níu em quay lại.
- ‘Em…đợi anh’
- ‘Bốp’ lại một cái tát nữa từ em…em khóc ngày một nhiều hơn…giống như cái hôm đó vậy.
- ‘Em đánh anh, thì phải có lý do chứ?’
- ‘Anh là đồ nói dối….tôi hận anh’
- ‘….’ Tôi nhìn em khóc…nhưng không biết phải làm gì nữa….Tôi đã hứa sẽ không làm cho em khóc…nhưng tôi đã không làm được. Tôi đã giấu em chuyện của anh Hải chỉ vì tôi không muốn thấy em phải khóc như thế này thôi mà…tại sao em lại không hiểu cho tôi.
- ‘Anh Hải…anh biết chuyện của anh Hải tại sao anh lại giấu em hả, tại saooooooo?’ em hét vào mặt tôi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt đó.
- ‘Tại vì anh không muốn thấy em như thế này đó…em không hiểu sao?’
- ‘Không…em không cần biết…tại sao tôi không biết chuyện này chứ…Tôi ngu ngốc, chỉ có mình tôi là không biết….tại sao ai cũng giấu tôi’ em đang rất hoảng loạn…
- ‘Em bình tĩnh đi…anh Hải cũng đã chết rồi…anh ta làm như thế là vì em. Anh ta không muốn thấy em như thế này đâu’
- ‘Mặc kệ em…Anh đi đi’ em ngồi gục xuống đất…có lẽ em không cần tôi nữa.
- ‘P.Anh àh…anh sắp đi du học rồi’ tôi nghĩ không thể giấu em nữa.
- ‘Anh…anh nói gì?’ em ngước mắt lên nhìn tôi.
- ‘Bố mẹ bắt anh đi du học…anh rất là rối…thực sự là anh không biết phải làm sao với em…rồi chuyện của anh Hải…chuyện anh đi du học…anh nghĩ anh mà nói ra thì anh sợ em sẽ chịu không nổi’
- ‘…….’ Em vẫn nhìn tôi, em không nói gì, nước mắt em vẫn rơi…em có biết em khóc như vậy thì liệu anh có vui sao em?
- ‘Anh biến đi…anh để tôi một mình…đi đi’ em hét vào mặt tôi…rồi em đứng dậy bỏ đi.
Tôi đứng đó…nhìn em…lại một lần nữa tôi là người đứng sau em…nhìn em từ phía sau…cảm giác như em đang đi xa tôi…em đi xa tôi mãi mãi…Đôi chân tôi như mất cảm giác rồi…nó không nghe lời tôi nữa…
Tôi nhìn em đi xa khuất…tôi quay chân bước đi…trong lòng nặng trĩu những cảm xúc không biết phải diễn tả thế nào…Mới hôm qua còn vui vẻ thôi mà, vậy mà hôm nay, vì một câu chuyện mà tôi giấu em, vì tôi không muốn em buồn, mà em trách tôi như thế…Uh, có lẽ là tôi sai.
Tôi rút điện thoại ra, bấm cho em một tin nhắn.
- ‘Em trách anh tất cả cũng được…Anh không nói gì hết…Anh chỉ muốn được ở bên em trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, dù anh phải cố từng ngày từng ngày…Anh không hề muốn em khóc như thế…Đừng khóc nữa’

Tôi với em chưa chia tay, tôi biết, có lẽ tôi đang quá nghiêm trọng vấn đề, hoặc có lẽ tôi đang sợ cái cảm giác chia tay…nó sẽ tới. Và vì em còn là tình đầu của tôi…có lẽ tôi không muốn phải mất em như thế này.
Tôi về nhà, tôi gọi cho em nhưng em không nghe máy. Tôi gọi nhiều lắm, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó tôi gọi em phải hơn 100 cuộc gọi nhỡ…tôi gọi như một thằng điên không kiềm chế được cảm xúc của mình…nhưng đáp trả lại là sự từ chối của em.
- ‘Anh biết em không muốn nói chuyện với anh vào lúc này…Nhưng em phải cho anh biết là em đã về nhà chưa?’
- ‘Em đã về nhà chưa?’
- ‘Em trả lời anh đi, chỉ cần cho anh biết là em về nhà hay chưa…anh sẽ không nhắn tin gọi điện làm phiền em nữa’
- ‘Em đừng làm anh lo được không P.Anh àh’
- ‘..’ và rất nhiều tin nhắn sau đó.
Gọi em không được, tôi chuyển qua nhắn tin cho em trong vô vọng.
Tôi xách xe chạy khắp cái đất SG này…tôi chạy mà không có mục tiêu, đích đến…tôi chạy chỉ để tìm chút hi vọng nhỏ nhoi có thể gặp được em trên đường…Rồi bỗng…trời đổ mưa, những giọt nước mưa làm cho ngày hôm nay của tôi càng trở nên đen tối…Nếu giờ này em chưa về thì chắc chắn em sẽ ướt sũng mất thôi…Tôi lo càng thêm lo.
- ‘Em về nhà rồi…em ổn…hiện giờ đừng nhắn tin hay nói gì với em nữa…em muốn được ở một mình…Anh không cần phải đi lang thang kiếm em đâu, trời đang mưa to đấy’
Tin nhắn đến từ em. Em về nhà rồi sao…em vẫn còn chút quan tâm đến tôi…Thôi, tạm thời như thế là được…Ít nhất em không sao là tôi an tâm rồi…Tôi chạy xe về nhà khi đằng sau lưng tôi vẫn là những cơn mưa dài không ngớt.
Tối hôm đó, em cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại gì cho tôi. Bỗng chốc tôi mất đi cái thói quen hát cho em nghe mỗi tối, nghe giọng em cười…cái giọng nói, giọng hát đó…tôi muốn được nghe lại lần nữa.

Tôi sống trong sự sợ hãi mất em và lo sợ ấy suốt vài ngày sau, khi mà em vẫn giữ thái độ im lặng đến đáng sợ ấy với tôi. Tôi chỉ sợ chuyện này cứ kéo dài như thế cho đến khi tôi đi, vì chỉ còn 2 tuần nữa là tôi sẽ phải xa em rồi.
- ‘Chuyện đi du học, anh nói thật chứ?’ rồi một tối, em đã chịu nhắn tin cho tôi.
- ‘Anh nói thật’
- ‘Khi nào anh đi…’
- ‘2 tuần nữa’
- ‘Anh cũng chỉ là một thằng hứa hão…đàn ông thằng nào cũng thế cả…Bây giờ đùng một cái thì anh bỏ tôi đi…buồn cười thật’ đọc tin này mà sao tôi nhói đau đến thế…
- ‘Anh không muốn chuyện này xảy ra…nhưng anh không thể cãi lại bố mẹ anh được. Anh có ban nhạc, anh có em, mọi thứ đang quá tuyệt vời với anh…anh không muốn đi một chút nào...’
- ‘Anh có nói gì nữa thì cũng vậy…rồi cũng xa tôi…thôi cứ để mặc tôi đi’
- ‘P.Anh àh…em đừng buồn như thế nữa có được ko? Em buồn vì chuyện anh không nói cho em biết sự thật của anh Hải, hay vì chuyện anh đi du học…Mà dù gì đi nữa, anh với em không thể bình thường với nhau cho tới ngày anh đi sao…Qua đó rồi anh vẫn liên lạc được với em mà’
- ‘Em buồn chuyện anh ta vì anh ta gạt em…em buồn anh vì anh cũng sắp bỏ em đi như anh ta…anh có biết không hả?’
- ‘Thôi được rồi, đừng nhắn nữa…Em sẽ không quan tâm gì về anh nữa. Chúc anh đi vui vẻ’
Tin nhắn cuối cùng của em…như giết chết mọi hi vọng cuối cùng của tôi…Nó như một tin nhắn thay cho lời chia tay chăng? Có lẽ thế thật rồi. Vậy là hết rồi đấy, tình đầu của tôi.
Thời gian cứ thế trôi đi như đã được lập trình sẵn, ngày mai là tôi sẽ đi xa khỏi đây, mang theo những kỉ niệm đẹp về em, về những gì em đã trao cho tôi, sự yêu thương, chăm sóc, tình yêu của em….mang theo tất cả…đi cùng tôi xa rời nơi đây.
- ‘Ngày mai…anh đi rồi. Anh ước gì anh có thể gặp em lần cuối, nhưng chắc là không thể rồi…Em ở lại đây, giữ sức khoẻ…Anh yêu em’
Hôm sau, tôi ra phi trường với bố, mẹ, và thằng Long. Thằng Long hiểu và thông cảm cho tôi, nó nói tôi cố lên, đam mê thì còn cả chặng đường dài sau này, đừng từ bỏ. Tôi cũng cảm ơn vì đã có được một người bạn như nó.
Tôi đi vào check-in…tôi muốn nhìn thấy em…nhưng có lẽ em sẽ không tới…có lẽ vậy…
- ‘Hải…’ một giọng nói quen thuộc…là em.
Từ phía xa…bóng hình đó…Đúng, tôi không thể nào lầm được. Chính là em…P.Anh của tôi…mọi thứ của em, mọi kỉ niệm như ùa về khi em đến…tôi không kiềm được, chạy ngay tới ôm em…cho dù ra sao đi nữa tôi cũng đã hoàn thành được ước muốn gặp em lần cuối.
- ‘Anh àh…em xin lỗi…đã không bên anh những ngày còn lại’ em nói và em lại khóc.
- ‘Thôi, nín đi…em hứa với anh không được khóc nữa rồi mà’ tôi quẹt tay lau nước mắt cho em.
- ‘Em tặng anh…’ em đưa cho tôi một cái hũ thật lớn, trong đó có 1000 con hạc giấy, thật tỉ mỉ, do chính tay em xếp cho tôi…nghĩ tới đó tôi đã thấy thương em vô vàn.
- ‘Anh lên đường cẩn thận nhé….Em yêu anh…’ em vừa khóc…vừa cười…trông em lúc đó xấu thì thôi rồi.
- ‘Được rồi, đừng khóc nữa…anh đi đây…qua đó anh gọi cho em’ tôi hôn một cái lên trán em.
Rồi tôi tạm biệt em, tạm biệt bố mẹ, tạm biệt Long, tạm biệt SG, tạm biệt những kỉ niệm đẹp tôi đã có ở đây…Tôi đi đây !

Bao buồn vui có nhau ngày qua
Mình đã yêu nhau nhiều hơn anh nghĩ
Hãy luôn luôn thật vui để mai khi rời xa
Mình cảm nhận được tình yêu ở hai nơi.

Anh chờ mong tháng năm dần trôi
Để quay về và mình yêu nhau mãi
Nhớ êm đềm từng đêm nụ hôn lúc ta xa nhau
Vẫn còn mặn nồng trên khóe môi.

Hãy cho anh thời gian nhé
Hãy cho anh vòng tay ấm
Hãy để anh nhận ra em yêu anh rất nhiều
Sẽ giữ mãi những gì mình đã hứa
Hãy để thời gian mãi trôi.

Hãy cho anh thời gian nhé
Để mai sau cùng chung bước
Hãy để những yêu thương sẽ bên nhau chẳng rời
Có đôi lúc nhớ anh buồn em khóc
Em yêu anh hãy chờ anh
Anh sẽ về thôi.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#33 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:16 » @195184

Chap 29

24 tiếng đồng hồ dài như 1 thế kỷ…24 tiếng đồng hồ cô độc khi xung quanh tôi không còn bố, mẹ, không còn em, không còn bạn bè…không còn lại gì. Chỉ còn lại là một mớ kiến thức hỗn độn, một nỗi nhớ, và biết bao kỉ niệm về em…Tôi mang theo tất cả những nỗi buồn đó, những suy tư về tình yêu của em và tôi…Tôi đặt chân lên đất nước Cường quốc của thế giới, USA.

Tôi hạ cánh xuống sân bay Seattle. Mọi thứ quá đỗi hoành tráng, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Có rất nhiều con người, sắc tộc, tôi chưa bao giờ được thấy. Đúng là cường quốc. Tôi hơi hoang mang và lo sợ khi lần đầu tiên đặt chân tới một đất nước khác. Ước gì bên cạnh tôi là em…tôi sẽ tự tin hơn biết chừng nào.
Cô ba ra đón tôi. Cô là em ruột của mẹ. Cô ba cũng khá thương tôi vì hồi nhỏ tôi bám cô riết. Cô ba lấy chồng là việt kiều nên cả nhà cô ba đều ở Mỹ hết
- ‘Hải, Hải ơi’ cô ba kêu tôi khi vừa thấy tôi bước ra khỏi cổng.
- ‘ah, cô ba’ tôi lật đật kéo vali tới chỗ cô hai.
- ‘Khiếp cái thằng này, mới mấy năm cô không gặp mà dạo này mày lớn quá. Thôi lên xe rồi về nhà con’ cô ba kéo phụ tôi một cái vali.
Cô ba dắt tôi tới chỗ chồng cô đang đậu xe đợi tôi và cô. Chồng cô là chủ một nhà hàng ở Little Saigon, ông nhìn cũng ra dáng ăn chơi và phớt đời lắm. Nhưng sau một thời gian sống ở đây thì tôi thấy ông rất thương cô và con. Cũng đáng mừng cho cô ba.
- ‘Thằng Hải, con của chị hai em đó anh. Hồi nhỏ nó bám em ghê lắm. Suốt ngày cứ cô ba ơi cô ba ơi’ cô ba vui vẻ giới thiệu tôi cho chồng cô.
- ‘Dạ con chào chú’
- ‘Oh con…bay có mệt không con? Chắc lần đầu ngồi máy bay lâu như vậy phải không…Bay đi đâu thì bay chứ bay qua Mỹ là oải lắm’ chú hỏi thăm tôi.
- ‘Dạ cũng bình thường chú…không mệt lắm…bị cái là con…nhớ nhà’
- ‘Cái thằng…nhớ nhà hay nhớ bồ’ cô ba bay vô châm chọc.
- ‘Dạ…cả hai’ tôi khẽ lặng đi. Ngước nhìn lên bầu trời cao, không biết ở bên kia em đang làm gì…Cảm giác nhớ em lúc đó nó khiến đôi mắt của một thằng con trai như tôi hoen hoen ướt…nhưng tôi không khóc.

Tôi về nhà cô ba…Cô ba xếp cho tôi một phòng nhỏ để ở. Phòng này trước đây là của đứa con 4 tuổi của cô ba ở, nhưng do tôi tới nên cô ba để nó ở chung phòng với cô ba, còn phòng này để cho tôi. Tôi cất dọn hành lý đồ đạc, và việc đầu tiên tôi nhờ cô ba là…dẫn tôi đi mua sims điện thoại và thẻ gọi về VN.
- ‘Làm gì mà không nghỉ ngơi đi đã mà đi mua liền thẻ gọi về VN vậy con’
- Con gọi về cho bố mẹ an tâm…’
- ‘Trời bây giờ bên đó 12h đêm mà con. Để tối rồi hãy gọi’ tôi quên mất là đang ở Mỹ, bên tôi đang là ban ngày nhưng ở VN bây giờ là đêm rồi.
- ‘Dạ…nhưng mà con muốn mua…con gọi về cho bạn’
- ‘Oh thôi cái thằng này lì thiệt…thôi thay đồ đi rồi cô chở đi ăn rồi đi mua luôn’
Rồi cô ba chở tôi ra nhà hàng của chồng cô ăn…Mấy món ăn bên này hương vị không được như ở VN…mấy quán lề đường VN ăn còn ngon hơn …hix tôi nhớ SG quá
Rồi cô ba chở tôi đi mua thẻ gọi về VN. Về nhà, tôi liền chui vào phòng rồi gọi cho…em. Tôi đoán là giờ này em chưa ngủ.
- ‘Alo’ em nghe máy…tôi nghe giọng em có vẻ mệt mỏi…có lẽ em đã quá buồn phiền mấy ngày nay.
- ‘A…Anh đây’ tôi ngập ngừng, pha lẫn chút vui mừng khi lại được nghe giọng nói của em…dù là qua chiếc điện thoại.
- ‘Anh …tới rồi đó hả…em nhớ anh lắm có biết ko…’ rồi em khóc.
- ‘Thôi nín đi…nhớ anh mà khóc hoài…muốn anh cúp máy không?’
- ‘Thôi…thôi đừng…em không khóc nữa…anh bay có mệt ko?’
- ‘Anh mệt…nhưng nghe giọng em là khoẻ rồi’
- ‘Hihi…giờ khoẻ rồi đúng ko…em đợi anh mãi…em nằm mãi mà không ngủ được nè…’ giọng em đáng yêu trở lại rồi.
- ‘Uh…mà hôm qua…anh cứ sợ sẽ không được gặp em lần cuối’
- ‘Em…xin lỗi…em giận anh lắm có biết ko…nhưng rồi em không thể nào không tới…em cũng sợ sẽ không được gặp anh nữa…’ tôi nghe mà thấy thương em quá.
- ‘Thôi đừng buồn mà…anh sẽ gọi điện mỗi ngày cho em…nếu rảnh thì lên mạng chat, vẫn gặp được nhau mỗi ngày mà…rồi anh sẽ cố về sớm với em…’
- ‘Uh …Hải ơi…em muốn ôm anh ngủ’ tôi nghe em nhõng nhẽo
- ‘Thôi…em đừng nói nữa… anh không kìm được bây giờ…thôi cũng khuya rồi…em ngủ đi. Ôm gấu mà ngủ, coi như đó là anh đi’
- ‘Vâng…em đi ngủ…Yêu anh’ hình như tôi nghe giọng em khẽ nghẹn lại.
- ‘Anh cấm em khóc đó…đi ngủ đi…anh mà biết em khóc thì từ mai anh không gọi nữa luôn đó’
- ‘Em biết rồi…em ngủ đây. Anh giữ sức khoẻ’

Tôi cúp máy khẽ lặng im suy nghĩ vài phút. Nghĩ về hoàn cảnh của tôi và em lúc này…sao nó cứ trớ trêu quá. Cách xa nhau như thế này, còn đâu cái cảm giác quan tâm, chăm sóc, âu yếm nhau mỗi ngày chứ …Thà là đừng có những khoảnh khắc đó, có lẽ cả hai sẽ không đau như thế này
Tôi thu xếp đồ trong vali ra cất vào phòng…từng thứ một. Nào là quần…nào là áo…sách, vở…vài cuốn truyện…cái ipod…con gấu bông của em…và hũ hạc giấy 1000 con của em. Tôi cẩn thận đặt nó lên trên bàn, nhìn nó và khẽ cười. 1000 con, nghĩ tới cảnh em ngồi cắm cúi tỉ mỉ, gấp từng con một từng con một cho tôi, tôi cười, nhưng lòng buồn lắm.
Đêm hôm đó…tôi nằm mãi mà không ngủ được. Tôi lạ giường, lạ giờ giấc, lạ mọi thứ…Rồi cuối cùng nỗi nhớ em là liều thuốc giúp tôi chìm vào giấc ngủ…Phải đến mấy hôm liền như vậy tôi mới quen được giờ giấc và cách sinh hoạt bên này.
Tôi vẫn giữ liên lạc bình thường với em…tôi vẫn gọi điện thường xuyên và chat thì hầu như là hằng ngày. Đây là nguồn động lực duy nhất vào lúc này giúp cho tôi có thể sống qua ngày.

Một hôm tôi chat và nói chuyện với em, tôi nhớ lúc đó là tầm tháng 8.
- ‘Cũng sắp tới lúc nhập học rồi, em có đi học lại ko?’
- ‘Em không đi học lại đâu…em chán lắm. Em lại sợ một mình một thân trong trường’
- ‘Thì em kiếm thêm bạn bè mà chơi, có sao đâu…Chứ giờ ko có anh ở bên, chẳng lẽ em cứ một mình như vậy suốt’
- ‘Kệ em…em không thích đi học. Đừng có ép em.’
Rồi em offline. Tôi hơi đỗi ngạc nhiên trước thái độ bực tức có phần thái quá này của em…không hiểu tại sao em lại không chịu đi học đến như thế chứ…chẵng lẽ em cứ tính suốt đời sẽ như thế này.
Sau hôm đó, em rất ít khi lên mạng. Tôi gọi điện thì em nghe máy nhưng thường xuyên bảo bận. Tôi đâm ra lo, và người tôi nhờ cậy lúc này là Long.
- ‘Long àh…dạo này P.A lạ lắm. Mày có biết tại sao ko?’
- ‘Lạ là lạ thế nào?’
- ‘Hôm bữa tao bảo P.A đi học đi…P.A không chịu. Rồi kể từ hôm đó tao thấy P.A cứ như không muốn nói chuyện với tao nữa. Tao gọi thì nghe máy 1 lát xong là lại bảo bận.’
- ‘Có chuyện đó àh…được rồi. Để tao xem tình hình thế nào giúp mày’
Tôi yên tâm giao cho Long để xem tình hình em như thế nào…Vài ngày sau, những gì Long nói làm tôi chết lặng.
- ‘Mày nên bình tĩnh trước khi nghe tao nói’ nó đã báo hiệu trước
- ‘Mày…mày nói đi’
- ‘P.A đi làm gì ở bar, tao không rõ. Tao chỉ biết là ngày nào cũng đi tới sáng mới về’
Câu nói của Long làm tôi như không tin vào những gì tôi vừa nghe thấy…Em làm gì ở bar mà ngày nào cũng tới sáng mới về…Em có biết đó là nơi rất nguy hiểm hay ko…Em đã sa chân vào đó một lần rồi, bây giờ lại tới những chỗ như thế để làm gì…Em không coi tôi ra cái gì hay sao...ngay lập tức tôi gọi cho em.
- ‘Alo’ em nghe máy
- ‘Em đang ở đâu?’
- ‘Em đang đi…công chuyện…Có chuyện gì sao anh?’
- ‘Anh hỏi là em đang ở đâu?’ tôi nạt
- ‘Em đang bận…anh hỏi gì kĩ thế’
- ‘Anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em. Em làm gì làm đi. Khi nào xong, gọi anh, rồi anh gọi lại’ tôi cúp máy cái rụp…không kịp nghe em nói gì nữa.
Tôi ngồi đợi em trong sự lo lắng, xen lẫn một chút bực bội. Tại sao em đến những chỗ như thế…tôi bực mình quá…ngồi đợi em mà tôi đốt hết 1 bao thuốc.
5 tiếng sau em mới gọi lại cho tôi…Tôi gọi lại cho em…Và tôi đã có hành động dại dột nhất cuộc đời mình.
- ‘Alo’
- ‘Em vừa làm gì xong?’
- ‘Em nói là em đi công chuyện mà..anh không tin em sao’
- ‘Công chuyện? công chuyện gì ở bar. Công chuyện gì mà ngày nào cũng đi…em nói anh nghe xem’ lúc đó tôi bực quá không giữ được bình tĩnh nữa.
- ‘Tại…tại sao anh biết?’
- ‘Tại sao àh? Em không cần biết. Trả lời anh, em đi làm gì ở bar?’
- ‘Em…em…đi làm’
- ‘Làm cái gì?’
- ‘Em làm…PR’
- ‘PR? Em điên rồi hả P.Anh? Em có coi anh là người yêu em không vậy hả?’
- ‘Em…’
- ‘Em có biết những nơi như vậy rất nguy hiểm không, sao lại còn cắm đầu vào…Tại sao không đi học? Em không biết anh lo cho em như thế nào sao? Em có biết anh như thế nào khi hay ngày nào em cũng đi bar đến sáng mới về không hả?’ những câu nói tức giận cứ thế mà tuôn ra.
- ‘Em…’ tôi nghe thấy em bắt đầu khóc
- ‘Thôi…dẹp đi…chia tay đi’ đây là sự ngu dốt nhất của tôi
- ‘Anh…anh…tại sao…không…đừng thế mà’ em khóc lớn hơn
- ‘Anh chán rồi’
- ‘Anh đừng thế mà…nếu anh không thích…em sẽ nghỉ mà’
- ‘Dẹp đi…tôi không thể chấp nhận người yêu mình nghỉ học rồi đi làm những chuyện như thế. Từ giờ em tự mà lo giữ sức khoẻ’ tôi cúp máy.

Rầm…cái điện thoại bay thẳng vào tường, vỡ tứ tung. Tôi khóc rồi…đây là lần đầu tiên tôi khóc vì em. P.Anh àh…anh xin lỗi…anh không cố ý nói ra như thế…anh đau lắm chứ…Nhưng anh không muốn thấy em như thế…anh không muốn em ngày càng lún sâu vào…P.Anh àh…hận anh đi cũng được…Nhưng em phải sống tốt hơn…em đừng như thế nữa.
Tôi khóc…hôm đó tôi khóc nhiều lắm…tôi khóc như một thằng trẻ con bị lạc mất đi người thân…Đúng, tôi là một thằng nhóc vừa đánh mất đi người mình yêu…Do chính tay tôi tự kết thúc…Hôm đó tôi vừa khóc, vừa đập phá mọi thứ…Căn phòng của tôi lúc đó, mảnh vỡ gương, ly, điện thoại, quần áo, tất cả …tôi đập phá tất cả…chỉ trừ lại hộp hạc giấy.
- ‘Hạc àh…nếu mày có thật thì làm ơn...giúp tao hãy làm cho P.Anh thoát khỏi cái nơi nguy hiểm đó...tao xin mày’ tôi khóc và hét trong vô vọng….tôi ôm cái bình hạc ấy vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi trên bàn, khi dưới đất, xung quanh là bãi chiến trường do tôi gây ra.
Tôi cứ thiếp đi trong giấc ngủ dài…có lẽ do tôi đã quá mệt khi khóc quá nhiều…là một thằng con trai mà khóc như thế, chắc ai cũng nghĩ tôi yếu đuối…Yếu đuối cũng được, tôi khóc vì tôi đã làm tổn thương em đến như thế…Tôi không xứng với em…Tôi đã không giữ được lời hứa sẽ không bao giờ làm em buồn….
Tôi bị đánh thức bởi tiếng báo có email tới của cái laptop…Tôi vội vàng mở ra, là email của em.

“Hải àh.
Em xin lỗi anh về tất cả. Khi em làm chuyện đó, em đã không nghĩ tới anh. Thực sự em đã sai…hôm qua anh mắng em như thế là đúng lắm.
Anh có biết lý do tại sao em đi làm PR ko? Em muốn tiết kiệm một khoảng tiền, để nếu có thể có điều kiện, em có thể qua đó thăm anh…Em con nít quá đúng không anh? Em suy nghĩ nông cạn quá…Vậy mà em vẫn cứ làm…em vẫn cứ bám vào cái hi vọng nhỏ nhoi đó…Em hi vọng sẽ có một ngày lại được gặp anh…Em cứ hi vọng như thế, em cứ làm mà không nghĩ tới tâm trạng của anh…Em sai quá đúng không anh?
Anh àh, anh có biết tại sao trước khi anh đi em không gặp anh không? Em giận anh, em nói anh nghe rồi. Nhưng thực sự, em sợ mình không cầm lòng được, khi ở bên anh, mà phải đếm từng ngày, từng phút, đợi cái ngày anh đi xa em như thế…Em không cầm lòng được…Đêm nào em cũng khóc…Nhưng em giấu anh…vì thà là em khóc một mình, còn hơn là em làm cho anh lo lắng vì em… Em biết lúc đó anh sắp đi, anh còn nhiều việc phải lo…Em thì là cái gì đâu chứ anh nhỉ?
Anh có biết tại sao em yêu anh không? Anh quá thật thà và quá đáng yêu đi. Cái hôm đầu tiên em gặp anh, em thấy được hình bóng của anh ta trong anh. Em lúc đó nghĩ rằng, em sẽ quen anh để trả thù anh ta. Lúc đó suy nghĩ của em thật nông cạn. Nhưng cái hôm mà anh ôm em khi em khóc về anh ta…cái hôm mà anh dùng nụ hôn của anh để chặn những dòng nước mắt của em…Lúc đó là lúc em thay đổi suy nghĩ hoàn toàn về anh…Và lúc đó là lúc em biết là em đã yêu anh thật rồi.
Có lẽ hoàn cảnh của em và anh đến bây giờ thì chắc em không cần nói ra nữa…Em hiểu quyết định của anh. Có lẽ chúng ta chỉ có duyên tới đây thôi. Anh nói đúng, làm sao anh có thể quen một con nhỏ học hành không tới nơi tới chốn như em chứ. Không xứng, anh nhỉ.
Điều duy nhất bây giờ, em có thể làm, coi như là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của anh…Em không muốn anh buồn và thất vọng về em…người anh từng yêu. Em sẽ đi học lại, em đã đi đăng ký. Em muốn rằng, sau này nếu như em và anh có cơ hội gặp lại, em có thể tự tin nói với anh rằng, em đã tốt nghiệp rồi. Lúc đó chắc anh vui lắm đúng không anh?
Em nói có lẽ hơi nhiều rồi…em khóc cũng quá nhiều rồi…mắt em mờ đi rồi. Chắc em ngưng tại đây. Anh àh, sau này nếu gặp lại, hãy chào em một tiếng nhé, đừng bỏ đi như cơn gió. Em sẽ mãi không bao giờ quên anh đâu. Nếu có kiếp sau, người em yêu cũng sẽ lại là anh.
Em yêu anh.”

Lá thư em kết thúc, cũng là lúc những giọt nước mắt của tôi lại tiếp tục rơi…rơi ướt đẫm bàn phím của tôi…Cảm ơn 1000 con hạc giấy, đã giúp tao hoàn thành điều ước đó…Cảm ơn em…người anh từng yêu.
Em àh…sau này, nếu anh và em gặp lại nhau…chắc chắn anh sẽ chào em…anh sẽ ôm em…anh sẽ nắm lại đôi tay đó của em… Anh sẽ không buông nó ra. Bởi vì anh yêu em.

Phương Anh àh…Anh xin lỗi !
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#34 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:19 » @195192

Chap 30

Mùng 4 tết, 3 năm sau ngày chia tay P.Anh…

Đây là lúc tôi về nước để nghỉ ngơi khi vừa kết thúc một khoá học dài. Lúc này tôi đã có người yêu mới, cô ta do vướng lịch học nên không thể về nước cùng với tôi, tôi sẽ kể về cô ta trong những phần tiếp theo của câu chuyện.
Hôm đó là ngày mùng 4 tết, tôi xách xe đi lang thang cái mảnh đất SG này…tôi nhớ hương vị của SG…nhớ cảnh sắc của SG…nhớ con người của SG…tôi nhớ tất cả…SG mùa lễ tết thật yên tĩnh, nó mất đi cái sự nhộn nhịp thường có…Cũng nên như thế, con người ở đất SG này đã sống trong sự bận rộn, tấp nập, đấu đá, ganh ghét nhau suốt cả một năm…thì dịp lễ tết là cái dịp để cho con người ta ngồi lại, bỏ qua hết những cái bận rộn của năm cũ để tận hưởng một mùa lễ tết thật an lành.

Nhắc sơ lại về cái lúc mà tôi chia tay P.Anh xong…một thời gian sau đó tôi đã hoàn toàn gục ngã…tôi sống trong sự đau khổ khi mất đi một tình yêu đầu …tôi buông xuôi mọi thứ, từ học hành, cuộc sống…Rồi cái gì đến cũng đến, tôi bị đuổi về nước vì điểm học quá kém. Khi tôi trở về nước, tôi đã đi tìm P.Anh, nhưng Long nói P.Anh đã chuyển nhà, và cắt đứt mọi liên lạc với Long cũng như mọi người khác có liên quan đến tôi…Có lẽ em đã âm thầm lặng lẽ tự biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi về nước được 1 năm rưỡi, tôi lại tiếp tục du học, lần này đích đến là Brisbane, Úc. Cái này thì tôi sẽ kể rõ hơn trong những phần sau của câu truyện. Và tết năm ngoái, tôi trở về nước…Và các bạn biết không, tôi đã gặp lại em, P.Anh của tôi ngày nào.

Sáng mùng 4, tôi thức dậy vào lúc tầm giữa trưa, lúc đó cũng chẳng có ai ở nhà. Tôi chán quá không có gì làm, xách xe đi chùa Vĩnh Nghiêm. Tôi ít khi đi chùa do không có thời gian, nhưng đầu năm thì chắc chắn phải đi. Tôi đi thắp hương các nơi trong chùa, thành tâm cầu nguyện cho gia đình, bản thân, cho tất cả các ex của tôi (đoạn này thì hơi tham ) một năm mới đầy sức khoẻ, vui vẻ, và hạnh phúc. Tôi thành tâm cầu khẩn, tôi nhắm mắt để hoà vào từng lời cầu nguyện của tôi, và có lẽ như cái mảnh đất SG này quá ư là nhỏ bé hay sao, hay là do chúng tôi có duyên gặp lại với nhau…Tôi không rõ. Nhưng khi tôi vừa mở mắt ra và vái lạy trước tượng Quan Âm Bồ Tát, thì người cũng đang nhắm mắt cầu nguyện kế bên tôi là em…P.Anh của tôi.

Biết bao nhiêu những cảm xúc, biết bao nhiêu những kỉ niệm buồn vui, những lời nói, những hình ảnh, quá khứ…tất cả ùa về chỉ trong tích tắc. Tim tôi bỗng loạn nhịp nơi chốn thanh tịnh này…Tôi quá xúc động khi tôi gặp lại em, sau 3 năm xa cách, và tưởng chừng như cả đời sẽ không còn gặp lại em.
- ‘Phương…Phương Anh’ tôi lắp bắp kêu tên em…3 năm gặp lại em và cảm giác của tôi là run và hồi hộp đến ngợp thở.
- ‘Anh….Anh Hải sao’ em dụi mắt…mặt em lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến cùng cực. Cũng phải, làm sao mà không ngạc nhiên được chứ, ai mà có thể tin tôi và em lại có thể gặp lại nhau như thế này.
- ‘Trời ơi P.Anh…em…em lớn quá’ một phút định hình tôi nhìn lại em. Em cao hơn trước rất nhiều, thân hình thì ngày càng phát triển, quyến rũ hơn. Tóc em bây giờ dài, uốn gợn sóng, nhuộm màu nâu trông rất là đẹp và gợi cảm. Khuôn mặt em thì vẫn còn nét đẹp, duyên dáng như ngày nào.
- ‘Anh…anh làm gì ở đây?’ mặt em đỏ lên khi gặp lại tôi. Cảm giác như đã có một bức tường vô hình chắn giữa 2 chúng tôi sau 3 năm không gặp.
- Anh đi chùa cầu nguyện…Anh vừa về nước tuần trước…2 năm trước…anh về nhưng không gặp em…Long bảo em chuyển nhà rồi’
- ‘Uh...Thôi…mình đi chỗ khác nói chuyện đi anh’

Thấm thoát 1 năm trôi wa
có biết bao nhiêu là điều mới lạ
có biết bao nhiêu đổi thay xung quanh chúng ta
từ khi mà ta chia xa

đã có gì vui chưa em
sau tháng năm ta từ nhưng đứa trẻ
chỉ biết hận thù hờn ghen rong chơi khắp phương trời
bỏ quên những năm tháng ấy
để rồi khi đôi ta cách xa
mọi thứ xung quanh đã vội thay đổi
để rồi khi anh chợt thấy rằng
hình bóng em vẫn ở trong lòng
thì anh mới biết bao nhiêu ngày wa anh đã sai lầm
rồi bao đêm thức trắng
để nhớ về em tiếng khóc âm thầm

rồi nhiều khi anh biết
nước mắt tiếng khóc em rơi là vì ai
lòng anh sao tê tái buốt giá nhức nhối
bên trong tiếng thở dài
từng ngày wa cứ ngỡ
khi xa cách anh rồi em sẽ được vui mới
đến lúc đấy mới biết, lúc đấy mới thấu
suy nghĩ anh là sai
dù tìh yêu có lớn cách mấy
cũng sẽ chẳng ngăn được thời gian
vài năm tháng xa cách
cũng đã đủ khiến yêu đương phải phai tàn
rồi 1 mai khi 2 ta có vô tình đi về chung lối
chắc có lẽ chỉ dám đến nói với nhau câu xin chào
đã lâu không gặp

- ‘Em đi bằng gì tới đây?’
- ‘Em đi taxi…mình đi kiếm quán café ngồi nói chuyện đi. Anh đi xe chứ?’
- ‘Uh anh đi xe…’
- ‘Chở em đi’ em nở một nụ cười, nụ cười của 3 năm về trước
Tôi chở em ra một quán café ở Q1 và tìm cho tôi và em một góc ngồi yên tĩnh.
- ‘Em…vẫn khoẻ chứ?’
- ‘Em bình thường…còn anh?’ cảm giác như bây giờ, cuộc nói chuyện chỉ dừng lại ở mức…những người bạn
- ‘Anh khoẻ…Bây giờ em ở đâu?’
- ‘Em chuyển nhà lên Q3 rồi.’
- ‘Uhm…cũng tốt cho em. Thế còn…’
- ‘việc học đúng ko?’ em đánh mắt nhìn tôi, cười lém lỉnh. Tôi nhớ nụ cười ấy biết đến chừng nào.
- ‘Em vẫn còn hiểu anh như ngày nào nhỉ?’ tôi chỉ biết nói và cười đáp lại em, tay cứ khuấy ly cà phê đến mức đá muốn tan ra.
- ‘Em mà…những thứ về anh làm sao em quên được’ em cười rồi nói tiếp ‘Từ cái hôm đó, em đi học lại, em cố gắng học vì lời hứa với anh, và em đã hoàn thành xong. Bây giờ ra trường, em đi làm người mẫu ảnh’
- ‘Wow…P.Anh giỏi thật…’
- ‘Lời hứa với anh là động lực giúp em vượt qua đấy…’
- ‘Anh với em có duyên gặp lại nhau nhỉ…anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa’
- ‘Duyên là trời cho…có duyên thì tự gặp lại nhau thôi anh àh’ câu nói này của em, tôi nhớ mãi.
- ‘Uhm…em bây giờ xinh thế…chắc lắm anh theo đúng ko?’
- ‘Em có người yêu rồi’ tôi hơi khẽ chạnh lòng khi nghe câu nói ấy dù gì thì em cũng là người con gái tôi từng yêu tha thiết…là mối tình đầu của tôi mà
Rồi em kể cho tôi nghe tình yêu hiện giờ của em. Anh ta hơn em 4 tuổi, đang đi làm cho một công ty thời trang…Em quen anh ta đã được gần hơn một năm…Cả 2 cũng hạnh phúc lắm…Theo lời kể của em thì là thế…Cũng hay, tôi mừng vì em đã có được một người tốt ở bên cạnh, chăm sóc cho em.
- ‘Thế còn anh thì sao rồi?’ em hỏi tôi sau khi kể xong về người yêu của mình.
- ‘Uh…thì anh bình thường thôi…Người yêu anh ở Úc, không về cùng anh’
- ‘Uhm…’ em khẽ im lặng…tôi cũng không biết nói gì.
- ‘Mình đi chơi với nhau cả ngày hôm nay nhé…Người yêu em hôm nay anh ấy bận việc với gia đình rồi.’ em đề xuất
- ‘Uhm được thôi…anh cũng rảnh mà…’
- ‘Thế đi thôi anh’ em đứng dậy, mắt em long lanh lên.
Tôi với em sau 3 năm gặp lại…đã không còn được như ngày nào. Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh…Giờ đây, giữa chúng tôi, đơn thuần chỉ còn lại chút gì đó, gọi là “bạn cũ”.
Theo lời đề xuất của em, tôi chở em đi dạo vòng vòng Q1 nhìn ngắm đường phố lúc tết. Bọn tôi vừa đi vừa trò chuyện những thứ về cuộc sống, thời gian qua sống thế nào… Tôi nhìn thấy em như thế này, tôi cũng vui lắm. Em đã trưởng thành hơn rất nhiều từ khi rời xa tôi…
- ‘Mình đi karaoke nhé anh? Lâu rồi, em chưa được nghe anh hát’
- ‘Uhm…anh cũng thế. 3 năm qua anh sống mà không có giọng hát của em như ngày nào…’
- ‘Thôi chuyện cũ rồi…nhắc làm gì. Đi thôi anh’ em kéo tay tôi đi…trong phút chốc tôi thấy ánh mắt của em thoáng buồn…chắc là tôi làm em không vui.

Bọn tôi chọn một quán karaoke ở Q3. Tôi hát cho em nghe bằng con người của tôi 3 năm trước, bằng những cảm xúc trước đây của tôi…thằng Hải 3 năm trước đang hát cho em nghe, chứ không phải là thằng Hải bây giờ. Em chăm chú, lắng nghe những giai điệu tôi hát, em nhắm mặt, miệng em vẫn cười, có lẽ cảm xúc cũ đang ùa về trong em…trong chúng tôi.
Rồi em hát cho tôi nghe, giọng em vẫn ngọt như ngày nào…Vẫn cái giọng hát ấy, giọng hát đã làm cho tôi chìm đắm, giọng hát đã làm tôi yêu em tha thiết…Tôi như muốn khóc khi nghe em hát, nhưng bản thân kìm lại không cho tôi khóc.
“Nước mắt đàn ông không rơi thành giọt
Nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng…”

2 đứa hát một hồi cũng thấm mệt, tôi với em ngồi nghỉ một chút.
- ‘Anh uống bia chứ? Em biết anh không uống được, nhưng uống với em hôm nay được k?’
- ‘Với tư cách là gì?’
- ‘Những người bạn..lâu ngày gặp lại’ uh, chỉ là những người bạn cũ
- ‘Được thôi…anh chiều em’
Bọn tôi, mỗi người cầm 1 chai bia, uống. Rồi lại thêm 1 chai, 1 chai nữa…Tôi thấy mặt em đã thấm đỏ và say, tôi thì cũng hơi lâng lâng rồi, tôi uống bia không giỏi…
- ‘Tại sao…lúc đó…em không nói rõ cho anh biết ngay từ đầu?’
- ‘Em không thể…em sợ anh sẽ lo lắng cho em’
- ‘Em biết anh lo lắng cho em…vậy mà em lại làm thế…’
- ‘Em suy nghĩ kĩ, em biết em đã sai…đó là lý do em thấy mình không xứng với anh.’
- ‘Lúc đó anh đau lòng lắm…anh ước gì có thể quay lại như từ đầu, nhưng rồi anh phải chấp nhận’
- ‘Cũng là quá khứ rồi…chúng ta bây giờ đều đã ổn…’
- ‘Nếu được chọn lại từ đầu, em có còn chọn anh không?’
- ‘Có…nếu được chọn lại, ngừoi em chọn vẫn là anh’
- ‘Anh hiểu rồi’ tôi trầm ngâm, nốc thêm một miếng bia nữa.
- ‘Nhưng em hiểu anh, lúc đó, anh sẽ không nói quay lại với em…vì anh sợ em sẽ lại tiếp tục làm việc đó’ đúng…em nói đúng như những gì tôi nghĩ 3 năm trước…Có lẽ chúng tôi đã quá hiểu nhau.
- ‘Em vẫn hiểu anh quá P.Anh nhỉ…nhưng chỉ có anh là không hiểu em…chỉ có anh là người không chịu suy nghĩ kĩ mọi chuyện thôi…’
- ‘Anh đừng nói thế…nếu anh không làm thế, thì chắc gì em đã được như ngày hôm nay…’
- ‘Uhm…cũng phải…chỉ là…’
- ‘Chỉ là giữa chúng ta vẫn còn tồn tại một cái gì đó, đúng ko?’ em luôn đi guốc trong bụng tôi như thế.
- ‘Anh nghĩ là thế…’
Em không nói gì, em nhẹ nhàng tựa đầu em vào vai tôi. Tay em vòng qua ôm eo tôi. Bọn tôi cứ ngồi như thế…không nói gì nữa.

Cảm xúc được ngồi gần em như thế, sau một quãng thời gian dài, nó kích thích tôi…nó khiến tôi không làm chủ được. Tôi vòng tay qua ôm em, tôi khẽ quay người em qua…và có lẽ lại một lần nữa, em hiểu tôi muốn làm gì…Em nhắm đôi mắt lại, và tôi với em từ từ chạm môi nhau…Nụ hôn của mối tình đầu…nụ hôn để xoá tan đi những gì còn đọng lại trong tôi và em…nụ hôn để kết thúc những việc mà tôi với em chưa kịp trao cho nhau 3 năm về trước…

Tôi với em không thể đi xa hơn nữa ngoài nụ hôn…Tôi tôn trọng em và vì thế tôi không thể đi xa hơn…Một nụ hôn, gợi lại cho chúng tôi những hạnh phúc cũ, là đã quá đủ…tôi không cần gì hơn thế.
- ‘Anh àh…đừng buồn nữa…nếu có kiếp sau, em sẽ lại là người yêu của anh mà’
- ‘Yêu suốt đời nhé?’ tôi cười chọc em…trao cho em một nụ hôn lên trán.
- ‘Uh…yêu suốt đời…’
Tôi với em ngồi nán lại như thế với nhau một lát nữa…rồi tôi đưa em về nhà.
- ‘Anh đi về cẩn thận nhé’ em chào tôi.
- ‘P.Anh àh…chúng ta liệu có thể gặp lại nhau không?’
- ‘Có duyên thì tự gặp lại nhau thôi anh àh…’ em cười, lại câu nói hồi chiều…và tôi hiểu.
- ‘Uhm chào em…em giữ sức khoẻ nhé’

Và rồi cứ thế, tôi phóng xe lao đi…để lại sau lưng là những cảm xúc còn lại của 3 năm về trước…và em. Mối tình đầu của tôi.

Phương Anh…nếu có kiếp sau, người anh yêu lại cũng sẽ là em.

-----------------------------------

Hết Phần 1. Phần 2 tác giả đang viết. Xong mình sẽ post.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#35 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:22 » @195199

PHẦN 2:

-----------------------------

Trước khi vào truyện, tôi xin nói rõ để tránh hiểu lầm. Nhân vật phần 2 của tôi có khá nhiều nét tương đồng với nhân vật Linh gia sư của truyện Say nắng gia sư của em trai. Những nét tương đồng đó là cùng tên Linh (em gia sư của wu có tên Linh thật không thì mình không biết), một số nữa về tính cách, cách nt và cách xưng hô (gọi mình heo này nọ). Xin vui lòng tôn trọng khi đọc và đừng đem 2 nhân vật của 2 truyện ra so sánh vì 2 nhân vật này hoàn toàn khác nhau, chỉ đơn giản là có chút điểm tương đồng. Xin cảm ơn.

Chap 1

Tôi trở về nước sau một thời kì khủng hoảng về tinh thần…Tôi gọi là khủng hoảng vì tôi đã suy sụp hoàn toàn kể từ ngày tôi chính thức chia tay P.Anh. Vượt qua được chuyện này quả thật là không dễ dàng một chút nào…thậm chí tôi có thể nói là không thể.
Ngày tôi về nước, bố mẹ trách móc tôi nhiều lắm, tôi buồn nhưng bố mẹ đã nói đúng, tôi không thể nào nói gì lại được. Uổng công bố mẹ đã hi sinh cho tôi rất nhiều…Bố mẹ àh, cho con xin lỗi về sự bồng bột năm xưa !

Ngày trở về nhà, tôi tránh mặt hầu như mọi người, tôi chỉ gặp người trong gia đình tôi…tôi không muốn những người khác đem tôi ra bàn tán rồi nói gia đình tôi này nọ…Khoảng thời gian vừa qua của tôi đã quá ư là mệt mỏi rồi…Xin hãy cho tôi một chút bình yên vào lúc này…Tôi cần sự bình yên hơn ai hết vào lúc này.
Tâm hồn tôi lúc này trống rỗng…vốn dĩ trước đây nó lấp đầy hình bóng của P.Anh…nhưng bây giờ thì không thể, tôi không cho phép mình nhớ về em nữa…Vì nếu cứ như thế tôi sẽ sống vật vờ như xác chết mất. Em vẫn là người đặc biệt đối với tôi, tôi không thể nào phủ nhận và tôi càng không muốn phủ nhận điều đó…Duy chỉ là, tôi cần phải tạm quên em đi để làm lại cuộc sống của tôi vào lúc này.

Những ngày đầu vừa về, tôi có đi tìm P.Anh…nhưng không thấy em ở chỗ cũ nữa…Có lẽ em đã chuyển nhà. Em đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, giống như chưa từng bao giờ tồn tại vậy. Nhưng sự thật thì làm sao mà thay đổi được…P.Anh vẫn là P.Anh, và tôi vẫn là tôi…Tình yêu của chúng tôi thì đã từng tồn tại, nó đã từng đẹp, từng rất đẹp…chỉ có điều là nó đã kết thúc thôi…Và tôi thì không thể cứ suốt ngày sống trong cái quá khứ ấy nữa… Tôi cần phải sống khác đi, kể từ lúc này.

Tôi đi cắt tóc, từ một thằng hiền lành, tóc tai đàng hoàng, ngắn gọn, chưa bao giờ biết nhuộm tóc là gì…Tôi thay đổi mình với một kiểu cách mới, khác hẳn tôi lúc trước. Tôi đẩy sát một bên tóc và để xéo phần còn lại, nhuộm màu nâu hạt dẻ. Trông tôi trẻ trung và năng động hơn.
Tôi đi bấm lỗ tai. Tôi muốn mình nhìn mới hơn và phong cách hơn…Và những gì tôi làm là để chuẩn bị cho sự trở lại của tôi trong ban nhạc. Tôi vẫn âm thầm, chưa báo gì với Long và ban nhạc, tôi muốn làm một sự bất ngờ.
Tôi thay đổi cách ăn mặc… Từ những bộ đồ đơn giản 2 màu trắng – đen…Tôi phá cách hơn…Tôi mix những màu khác vào 2 màu cơ bản đó…Nó giúp tôi nhìn phong cách và lịch thiệp hơn…Một phần để phù hợp cho mục tiêu và định hướng sau này của tôi.
Khi thay đổi xong mọi thứ, tôi nhìn lại bản thân tôi qua gương…Chẳng phải là thằng Hải vài ngày trước vẫn còn đang đau khổ vì tình yêu nữa…Tôi khác rồi…Thế là ổn…một sự mở đầu mới cho tôi.
Tôi muốn dùng công việc để quên đi tình yêu…Lúc này tôi tạm khoá cửa trái tim tôi lại…tôi tạm chưa muốn yêu ai vào lúc này…Tôi dùng hết trái tim và tâm trí dành cho công việc.
Tôi bí mật tới chỗ của Long và ban nhạc…chắc hẳn sẽ làm mọi người ngạc nhiên.
- ‘Bà m. mày Long…lâu rồi không gặp’ vừa thấy nó tôi bay vào gặp cổ nó ngay.
- ‘Trời đất, về hồi nào vậy?’ nó ngạc nhiên hỏi tôi
- ‘Thằng này về như ma vậy, không ai biết? Mà sao nhìn khác trước thế nhóc?’ một anh trong nhóm hỏi.
- ‘Em thay đổi…em muốn mình khác trước’ tôi đáp
- ‘Nhìn được đấy…’ Long góp thêm vào.
- ‘àh này…mày còn gặp P.Anh không?’ tôi chợt hỏi Long.
- ‘Không…từ sau đợt ấy…nó cắt đứt liên lạc với tao và mọi người luôn’ nó nhún vai.
- ‘Uh …thôi…có lẽ P.Anh có khoảng trời mới rồi’ tôi xuống giọng
- ‘Thôi, về là được rồi…Có mày thì tụi tao như hổ mọc thêm cánh…Nghiêm túc cho công việc chứ?’ Long nó đập vai tôi một cái rõ đau.
- ‘Cái cánh vừa bị mày đập đấy con àh, đau quá. Yên tâm đi…tao thay đổi mình vì chuyện này mà’
- ‘Thế thì quá tốt’
Chuyện là thế đấy. Tôi bây giờ là con người của công việc, của âm nhạc, của niềm đam mê…Tình yêu trong tôi tạm thời nó đã chết rồi nhé các bạn.
Bọn tôi bắt đầu cho những dự án lớn, nghiêm túc hơn. Các bài nhạc của nhóm cũng khá được ủng hộ. Liên tục các show ở bar, các trường học đều mời bọn tôi góp mặt. Và một ngày nọ, tôi đã gặp em, người con gái thứ hai của đời tôi.

Đó là một buổi chiều khá tất bật và bận rộn, bọn tôi được mời hát cho một buổi lễ ở một trường THPT quốc tế tại SG. Bọn tôi trình bày 2 ca khúc mới nhất của nhóm, và cũng được khá đông các bạn học sinh ủng hộ…đặc biệt trong đó, có 2 người con gái.
- ‘Em chào mấy anh…mấy anh hát hay quá’ một cô bé tiến lại gần bọn tôi khi bọn tôi kết thúc màn biểu diễn và xuống phía sau cánh gà.
- ‘Em nghe mà ghiền luôn đó…cho em xin chữ kí nha’ một cô bé khác bước tới.
- ‘Oh được thôi…vô tư thôi mấy em…kìa Long kìa, làm nhiệm vụ đi’ 2 cô bé khá xinh…nhưng lúc này đây con tim tôi không có tí cảm xúc gì.
- ‘Oh chào 2 em…2 em là học sinh trường này àh?’ Long bắt đầu ra tay.
- ‘Dạ…’ 2 cô bé đồng thanh bẽn lẽn trả lời.
- ‘Trường này nhiều tiểu thư nên công nhận nhìn xinh phết’ bắt đầu rồi đấy
- ‘Cảm ơn anh…2 anh cho tụi em xin chữ ký được không ạh?’ một cô bé lên tiếng, quay sang nhìn cô bé kia rồi đồng loạt gật đầu.
- ‘Được thôi…em trước nha…Em tên gì?’
- ‘Dạ…Linh ạh…Hoàng Ngọc Linh’ đây là cô bé tới trước. Ra em ấy tên là Linh. Hoàng Ngọc Linh, tên cũng đẹp phết. Mà người cũng đẹp, nhìn em rất duyên và dễ thương, tuy không đẹp sắc sảo như Phương Anh, nhưng bù lại Linh nhìn rất đáng yêu, và đặc biệt là da rất trắng…trắng như sữa vậy.
- ‘Nè Hải, kí đi’ Long đưa cho tôi.
- ‘Àh uh…rẹt…rồi nè…anh trả lại cho em. Cảm ơn em ủng hộ tụi anh nha’
- ‘Cảm ơn anh’ tôi thấy rõ ràng mặt của Linh đỏ ửng lên.
- ‘Còn em, em tên gì?’ Long hỏi cô bé còn lại.
- ‘Dạ…Mai Lan ạh’ Mai Lan. Một cô bé có bề ngoài sắc sảo, đẹp, em đẹp hơn Linh nhưng không duyên bằng. Ngoại hình thì không có gì phải bàn cãi.
- ‘Rồi, nè em. Cảm ơn em’ tôi kí xong rồi đưa lại cho Lan.
- ‘Dạ cảm ơn anh’ Lan khẽ giơ hai tay ra cầm lấy.
- ‘Thôi…tao bận công việc, tao về trước nha Long…Chào 2 em’ tôi cáo bận để về trước vì hôm nay tôi cũng mệt. Có gì để lại cho thằng Long nó tự xử.
- ‘Ờh về đi’ Long nó đuổi.
- ‘Chào anh’ Linh chào tôi ra tiếng.
- ‘Ờh chào em…bye bye 2 người đẹp’

Tôi chạy xe về nhà…Không có gì để suy nghĩ nhiều vào lúc này…Tôi thả hồn vào cơn gió mát buổi đêm của đất trời Sài Gòn… và một chút nỗi nhớ dành cho Phương Anh. Nếu như tôi và Phương Anh vẫn còn quen nhau…chắc hẳn bây giờ tôi đang đưa P.Anh đi chơi thật vui vẻ rồi. Tôi cười thầm và lại hoà mình vào cơn gió nhẹ tênh.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#36 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:25 » @195205

Chap 2

(Kể từ chap này, tôi sẽ không kể thêm những cảm xúc gợi nhớ về P.A nữa mà sẽ tập trung vào các nhân vật mới. Cứ để P.A kết thúc ở phần 1 nhé các bạn. Mỗi phần, mỗi người con gái sẽ có những hoàn cảnh và cá tính khác nhau. Không thể so sánh ai hơn ai được)

Ngày hôm sau buổi biễu diễn. Tôi đang tận hưởng giấc ngủ sảng khoái vào buổi sáng thì một cú điện thoại đã đánh thức tôi.
- ‘Alo’ tôi ngái ngủ đáp mà chẳng kịp nhìn xem ai gọi.
- ‘Dậy mày…ngủ suốt…đi café với tao’ rồi…Long chứ không ai
- ‘Hôm nay mày bị tới tháng hay sao mà giờ này kêu tao dậy đi café…bà nội mày’
- ‘Tháng cái đầu mày…dậy đi lẹ…đi với 2 em hôm qua’ thằng này nhanh thật
- ‘Thì mày đi đi chứ can dự gì lôi tao vào…’
- ‘Không đủ xe…’ tôi nghe giọng nó điếm hẳn
- ‘Ờh thế thôi tao ngủ tiếp đây…tìm mối khác đi’
- ‘Ê Ê nói chứ tao đùa chút…Đi 2 người con gái mà một mình tao con trai coi sao đặng…đi chung với tao cho vui con…’
- ‘Cho vui hay là ko đủ xe?’
- ‘Ờh thì…cả hai’ gái gú là phù du mà anh em thì hơi bị phũ
- ‘Nể tình mày, thôi được rồi. Ở đâu con?’
- ‘Qua nhà tao đi rồi tao với mày đi chung qua nhà 2 em ấy’
- ‘Rồi, đợi xíu, tắm rửa xong qua’
Đấy thấy không? Một buổi sáng yên tĩnh của tôi đã bị phá hỏng bởi một thằng mê gái Bởi người ta nói trên đời không gì dại bằng cái dại gái mà Thôi kệ, đi với nó cho đỡ chán chứ nằm chôn chân ở nhà mãi cũng phát mệt chứ không được gì.
Tôi tắm rửa sạch sẽ xong, xách xe chạy qua nhà thằng Long. Nó đã chuẩn bị tươm tất từ lúc nào. Nào là sơ mi, nước hoa, này nọ đúng là cái thứ suốt ngày chỉ biết gái là gái…
- ‘Đi chưa?’ tôi hỏi
- ‘Đi…Giờ đi theo tao…Chạy qua đón Mai Lan trước, vì nhà Mai Lan gần hơn. Rồi đi đón Ngọc Linh nha’
- ‘Ờh…mà ở đâu ra cái kèo café sáng này vậy?’
- ‘Thì hôm qua đó…lúc mày về…tụi tao đứng lại nói chuyện thêm một lát…Rồi tao rủ 2 em ấy đi café chơi nói chuyện cho thoải mái…Với lại tao biết mày cũng rảnh’ lý do lý sự
- ‘Ờ rảnh quá…thôi đi lẹ đi’

Rồi thằng Long nó chạy trước dẫn đường cho tôi đi theo sau, qua nhà của Mai Lan. Đúng là con nhà tiểu thư có khác, nhìn vào nhà của Mai Lan thôi là tôi đã thấy phát hoảng …Nhà biệt thự Q7, có hồ bơi riêng, đẹp ơi là đẹp . Hix, ai mà là rể nhà này thì chắc không lo đói cả đời.
Mai Lan khẽ nhẹ nhàng từ trong nhà bước ra. Hôm qua trời tối qua tôi không nhìn rõ mặt em lắm để đánh giá chính xác được. Nhưng hôm nay thì tôi phải thốt lên là …quá đẹp. Lan quá đẹp trong một bộ đầm trắng cách điệu, một đôi guốc vừa, vài thứ phụ kiện tô điểm thêm cho bộ đồ em đang mặc, và khuôn mặt được make up kĩ càng. Đúng là tiểu thư…tôi chỉ biết nói thế. Đẹp và hoàn chỉnh về vẻ bề ngoài…
- ‘Chào em.’ Long thấy gái mắt sáng ngay.
- ‘Em chào 2 anh’ em ấy khẽ gật đầu nhẹ nhàng trả lời.
- ‘Uh…chào em’ tôi lịch sự đáp lại.
- ‘Thế giờ mình đi qua đón Ngọc Linh hả em?’ Long hỏi
- ‘Uh anh…’
- ‘Vậy giờ em ngồi xe ai?’ ôi dào, xe ai cũng là xe.
- ‘anh Hải chở em được ko?’ tôi hơi bị lấy là ngạc nhiên.
- ‘àh àh uh…được thôi…chỉ sợ e k thích’ đang suy nghĩ nên tôi lúng túng đáp lại.
- ‘Hì hì…cảm ơn anh’ Lan cười đáp lại, nụ cười thật đẹp. Trông Lan có chút gì đó rất quý tộc…tôi chợt cảm thấy thế…Có lẽ từ cách cư xử, từng động tác của Lan bộc lộ lên như thế.
Nhìn mặt thằng Long có vẻ buồn sụ ra =)) thôi rồi chắc cu cậu thích em này rồi…Thôi xin lỗi mày nhé Long, tao không có ý gì hết nha…tự em nó đòi tao chở. Tí tới quán café tao trả lại cho
Thôi thì tình hình bây giờ là tôi chở Lan, còn Long vẫn trống xe, dự định là chở Linh. Và bọn tôi đang thẳng tiến đến nhà Linh.
Nhà Linh nằm ngay gần Q1 và Q5. Cũng ngay mặt tiền đường. Nhà Linh cũng rất lớn và đẹp, nhưng không thể nào so sánh được với nhà của Lan. Bọn tôi tới đợi 5 phút sau thì Linh từ trong nhà bước ra.
Linh xoã tóc dài quá vai, uốn lọn nhẹ, nhìn bồng bềnh rất đẹp. Da Linh thì như tôi đã nói…rất trắng…trắng như bánh sữa vậy…nhìn chỉ muốn cắn cho một cái . Linh mặc một chiếc áo thun bó sát người và một chiếc quần jean short ngắn…Làm lộ rõ thân hình cũng khá là đầy đủ của một thiếu nữ mới lớn. (Àh quên đề cập, Linh và Lan bằng tuổi P.Anh, tức là nhỏ hơn tôi một tuổi nhé…lúc này tức là tôi 17 còn 2 cô nàng này vừa đủ 16 trăng tròn ) Em đi một chiếc guốc thấp và đặc biệt là một mùi nước hoa thật sự quyến rũ tôi…Nó khá thơm, nhẹ nhàng, và không nồng…rất dễ chịu.

Các bạn thử tưởng tượng, Linh và Lan là 2 cô bạn thân, khi đứng kế nhau, họ bộc lộ rõ ràng mỗi người một style riêng. Ở Lan là một chút gì đó tiểu thư, quý phái, cách ăn mặc rất sang trọng, đẹp, nhưng vì thế trông Lan có một chút gì đó già hơn tuổi… Linh thì trẻ trung, năng động, hợp với tuổi 16 vừa tròn nhưng không vì thế mà em lép vế trước Lan…nói chung thì mỗi người một style riêng…không hơn thua ai hơn ai được.
- ‘Lẹ đi Sữa, lâu thế?’ Sữa, Lan gọi Linh là thế. Ra đây là biệt danh của em. Sau này tôi gán thêm cho em từ heo, thành ra là heo sữa nghe cũng dễ thương chứ nhỉ.
- ‘Ờh tao thay đồ tí, làm gì hối thế Bột’ Linh là Sữa, còn Lan là bột chắc là do từ tiểu thư, công tử bột mà ra… 2 em này đi chung với nhau là thành ra sữa bột rồi con nít ai chẳng thích =))
- ‘Ơh hơ…một là Sữa, một là Bột…biệt danh hay phết nhể?’ Long chắc đã lấy lại phong độ…tiếp tục buông những câu chọc ghẹo.
- ‘Biệt danh riêng của tụi em đó anh’ Linh cười niềm nở đáp lại.
- ‘Uh thôi leo lên đi rồi đi Sữa…anh Long chở kìa’ Lan bảo Linh.
- ‘Dạ chào anh Long…chào anh Hải’ Linh quay qua chào tôi.
- ‘Uh chào em.’
- ‘Thôi đi nhá.’ Long có vẻ nóng vội.
Rồi…vậy là mọi thứ đã xong xuôi…2 trai 2 gái 2 xe…đích đến là đâu thưa các bạn quán café nhé.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#37 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:29 » @195207

Chap 3

Kể từ chap này tôi gọi Linh = Sữa…Lan = Bột nhé cho dễ nhận biết chứ cứ Linh Linh Lan Lan lâu lâu nó cũng lầm lẫn

Thằng Long là người nắm toàn bộ quyền hành ở đây…vì nó là thằng đề ra…Chứ tôi thì chẳng biết cái quái gì được…Cứ đi theo thôi…nó chọn chỗ nào thì ngồi chỗ đó
- ‘Anh Hải bắt đầu hát từ bao giờ thế?’ Bột ngồi đằng sau hỏi tôi.
- ‘Àh uh…anh hát chắc hơn một năm…’
- ‘Thế àh…vậy cũng mới đây mà…vậy mà anh hát hay ghê. Mà nguyên nhân gì anh lại đi hát?’
- ‘Uhm thì…chắc là tình cờ thôi. Mà thôi anh cũng không nhớ nữa…’ tôi ngập ngừng trả lời câu hỏi.
- ‘Uhm hihi…’ Bột cười duyên trả lời rồi ngồi yên hát nhỏ nhỏ gì đấy tôi nghe không rõ…Cơ mà tôi cũng mặc kệ.
- ‘Dắt đi đâu mà xa vậy Long?’ tôi chạy lên hỏi nó.
- ‘Ra -18 uống cho nó xì tin…hợp với 2 cô Sữa Bột đây’ nó đáp trả. Tôi thấy mặt cả 2 đỏ cả lên.
- ‘Bột làm gì mà nhìn mặt vui thế Bột?’ Sữa quay qua hỏi.
- ‘Hì…đâu có gì đâu…’ Bột ngại ngùng đáp. Mà phải công nhận ban đầu tôi nghe xưng hô cứ Sữa Sữa với Bột Bột mà không quen …mãi sau mới quen được.
Rồi thằng Long cũng chở Sữa an toàn tới nơi…nhiệm vụ tương tự của tôi cũng hoàn thành. Bọn tôi vào quán và kiếm 1 góc bàn đủ cho 4 người ngồi.
- ‘Hai em uống gì?’ Long hỏi
- ‘Cho em một ly Trà Sữa Dâu’ Sau này tôi biết được đây là món yêu thích của Sữa.
- ‘Cho em một ly Sữa Đào’ phần này là của Bột.
- ‘Anh cho em ly Trà Sữa mật ong…một dĩa cơm cuộn, vài viên kem nha anh Longggggggg’ tôi chọc nó vì cái vụ kéo tôi vào cuộc mà k cho tôi biết
- ‘Àh àh uh uh’ tôi thấy rõ mặt Long hớt hoảng khi nghe tôi nói thế …cơ mà trước mặt 2 em gái thế này thì Long phải giữ thể diện rồi…Cho mày chết
- ‘anh Hải kêu nhiều thế?’ Bột quay qua cười với tôi nói.
- ‘Haha anh chọc nó đó…cho chừa…Thôi nói chứ kêu tao ly trà sữa mật ong được rồi’ tôi vẫn có thói quen uống trà sữa mật ong.
- ‘Àh ờh’ nó lườm tôi ai oán…trách tao chi Long ơi
- ‘2 anh vui tính thiệt’ Sữa cười.
Nói rồi thằng Long đi kêu món…tôi ngồi lại nhìn 2 vẻ đẹp đối diện tôi…Một bên là Sữa…một bên là Bột. Ôi cho tôi một vé quay về tuổi thơ nào
- ‘Hai em là bạn thân nhau àh?’ tôi hỏi cả hai.
- ‘Dạ…tụi em chơi với nhau từ nhỏ cơ. Năm nào cũng học chung trường hết’ Sữa đáp
- ‘Bạn thân chí cốt luôn’ Bột đáp vào.
- ‘Hay ha…anh thì không có bạn thân chí cốt như vậy…có bạn thân…mà thân ai nấy lo là thằng Long thôi’ tôi tranh thủ nó không có đó trả thù chơi
- ‘Haha’ cả 2 phá lên cười.
- ‘Nói xấu gì tao đó?’ Long đã trở về
- ‘Không…nói tốt cho mày…chứ mày cái gì chẳng xấu’
- ‘Coi chừng tao àh’ Mặt nó giả vờ căng thẳng
- ‘Hai anh vui tính nhỉ’ Sữa nói
- ‘vậy mới làm việc được em’ Long bào chữa
- ‘Hai anh học chung với nhau hả?’ Bột hỏi
- ‘Không…anh gặp nó tình cờ thôi…số trời đưa đẩy’ tôi đáp
Bọn tôi ngồi tám chuyện một hồi thì nước ra …mỗi người cầm 1 ly uống một ít rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện.
- ‘Nhóm anh có hay đi diễn không?’ Bột hỏi
- ‘Uhm cũng thường àh…’ Long đáp
- ‘Mà 2 anh thân thiện đấy chứ, không như tụi em nghĩ lúc đầu…’ Sữa ngại ngại đỏ mặt.
- ‘Chứ lúc đầu tụi em nghĩ tụi anh sao?’
- ‘Thì…nhìn hát hay vậy, chắc là ngầu…khó tiếp xúc’
- ‘Haha…’ tôi phá lên cười.
- ‘Trời ơi hát hay hay không thì cũng là con người mà em…khó tiếp xúc hay không là ở tính tình mà…với lại tụi anh đâu có nổi tiếng gì đâu mà chảnh chi cho cực’ tôi đáp tiếp.
- ‘Dạ…’ Sữa lại đỏ mặt. Công nhận khi Sữa đỏ mặt nhìn rất là dễ, vì cơ bản da Sữa đã trắng sẵn, chỉ cần hơi đỏ mặt tí là biết rồi.
- ‘Sữa nó con nít lắm anh…hay đỏ mặt’ Bột bào chữa…thế chẳng lẽ em là người lớn sao
- ‘Vậy em không phải con nít, em là người lớn hả?’ Long nói y chang tôi nghĩ…đúng là bạn bè cùng hội cùng thuyền
- ‘Dạ…ờ thì…không phải con nít cũng không phải người lớn…’ bây giờ tới lượt Bột lúng túng.
- ‘Thôi chọc 2 em hoài mày’ tôi húc húc thằng Long ý bảo dừng lại đi mà miệng thì vẫn cười.
Rồi cuộc trò chuyện kéo dài một tí nữa về các thể loại chủ đề học tập, gia đình, bạn bè, nhạc nhẽo… thì tôi cũng ý kiến là đưa hai em ấy về đi vì con gái mà đi chơi lâu thế cũng kì. Long đồng ý. Thế là bọn tôi đứng lên tính tiền rồi đưa 2 em ấy về.
- ‘Vậy bây giờ mình về nha.’ Tôi hỏi cả hai.
- ‘Dạ’ Sữa lên tiếng.
- ‘Long chở Bột đi tao chở Sữa cho’ tôi nhanh nhảu đáp. Vì tôi biết là Long có vẻ đang say mê Bột đây…thôi nhường cho nó cũng không chết ai.
- ‘Sữa leo lên đi’ tôi ngồi lên xe rồi nháy mắt bảo Sữa ngồi lên tôi chở về cho. Thực sự lúc đó thì tôi suy nghĩ đơn giản là vì nhường cho Long chở Bột rồi nên tôi phải chở Sữa thôi chứ không có ý định gì khác cả
- ‘Dạ…’ Sữa lại đỏ mặt.
- ‘Về trước nha Sữa’ Bột chào Sữa. Nhưng sao nhìn mặt Bột có vẻ không vui.
- ‘Em chào anh’ rồi Bột quay qua chào tôi.
- ‘Đi cẩn thận đó nha Long. Chào em’ tôi nói với cả hai rồi tôi cũng quay đầu đèo Sữa về nhà.
- ‘Em có hay đi chơi với con trai không?’ trên đường về tôi hỏi Sữa.
- ‘Dạ…không. Em chỉ đi chơi với Bột thôi. Hôm nay đi với 2 anh là lần đầu đó’ em cười tươi đáp
- ‘Thế àh? Thế thấy thế nào…có ghê gớm đáng sợ không?’ tôi hù em
- ‘Không ạh…2 anh hiền với vui vẻ lắm…Em thấy thế…hihi’ Sữa cười.
- ‘Đi với người mới gặp lần đầu mà không sợ bị bắt cóc hay gì sao? Em cũng gan nhỉ’
- ‘Chết…em không nghĩ tới…’ Sữa bỗng lộ rõ vẻ sợ sệt…công nhận nhìn mắc cười thật.
- ‘Trời ơi làm gì mặt xanh lè vậy, anh đùa mà…haha’
- ‘Làm em sợ’
- ‘Thôi thôi không chọc em nữa nhé…Này tới nhà rồi, trả em về nguyên vẹn cho ba mẹ em đấy’ tôi thắng lại trước cửa nhà em.
- ‘Cảm ơn anh…chào anh…Anh về cẩn thận’ Sữa vẫy tay chào tạm biệt tôi.
- ‘uh chào em’
Tôi sau khi chở Sữa về nhà thì cũng vòng xe quay về nhà tôi luôn. Do buổi trưa nên trời nắng gắt quá, tôi nóng chảy cả mồ hôi…Giờ chỉ có máy lạnh ở nhà mới cứu nổi tôi thôi.

Về tới nhà là tôi chui tọt vào phòng. Cảm giác thật sảng khoái. Không biết thằng Long đã hoàn thành xong nhiệm vụ chưa nhỉ. Để gọi hỏi thử xem.
- ‘Chở con người ta về nhà an toàn chưa Long?’
- ‘Chưa…tao với Bột đang đi ăn cá viên chiên’
- ‘Ơ hay cho thằng này….thôi thế ăn đi tao đi ngủ’ tôi cúp máy.

Đấy…thế là nó đã đi đánh lẻ. Tôi thì không ham gì, trời nóng thế này mà đi đâu chi cho cực. Ở nhà là thiên đường rồi.
Nhưng mà nằm không thì cũng chán, tôi lọ mọ ngồi dậy và lên mạng. Và không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại mở facebook rồi ngồi kiếm facebook của Sữa và Bột. Vậy mà cũng tìm ra mới ghê. Thế là tôi lần lượt add facebook của Sữa và Bột. Tôi giỏi thật.

5s sau...Tôi nhận được response accept của Sữa. Vậy là Sữa cũng đang onl facebook.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#38 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:30 » @195209

Chap 4

- ‘Chào anh…hihi’ Linh post on your wall
- ‘Chào em…haha’ commented on Linh’s wall post
- ‘>.< anh chọc em hoài’
- ‘Đâu có chọc đâu…giỡn thôi…không học bài hả em’
- ‘Em học xong rồi. Vừa mở máy lên thì thấy anh add friend nè.’
- ‘Ờh…anh ngồi quởn không có gì làm, lên fb search thử vậy mà tìm ra đc em với Bột luôn, hay ghê chưa =))
- ‘Uhm hihi…thôi em phụ mẹ dọn nhà cái…em nói chuyện với anh sau nha…bb anh’
Chà…Vậy đúng là fb của Linh. Cơ mà công nhận cô bé này giỏi giang thật, phụ giúp gia đình nữa cơ. Mà công nhận Linh vẫn còn khá con nít, có lẽ còn con nít hơn cả tuổi 16 nữa. Vậy mà bề ngoài với cả tính cách lại đối nghịch nhau kinh khủng…đúng là thời buổi nay thanh thiếu niên lớn nhanh thật.

Tự nhiên thấy Linh bảo em đi phụ giúp gia đình dọn dẹp…tôi cũng nổi máu con ngoan lên. Thế là đùng đùng chạy xuống dưới nhà cầm cây chổi quét hết từ trên lầu 5 xuống dưới lầu một…mệt muốn phờ người rồi xong xách cây giẻ lau nhà lại leo từ lầu 1 lên lầu 5. Tôi chỉ quét nhà + lau nhà thôi là đã mệt phờ cả người, nằm thở hì hục. Công nhận là làm con ngoan ở nhà không phải dễ…Mà mấy việc này tôi làm còn thấy mệt, thế mà mẹ ngày nào cũng làm (mẹ tôi không muốn thuê osin vì mẹ bảo mẹ ở không cũng không làm gì)…Bỗng chốc thấy thương mẹ thật
Bữa đó về bố mẹ tôi mắt tròn xoe nhìn tôi với đầy sự kinh ngạc …và ông bà phán cho tôi một câu xanh rờn…Hôm nay nó giỏi vậy chắc chút nữa trời bão đây thấy chưa, làm con ngoan thì bị nói là như thế…thôi xách *** lên lầu ngồi vậy…Nói vậy chứ một lát sau bố mẹ thưởng cho tôi một phần KFC tuyệt hảo
Tôi xách phần KFC lên lầu ngồi, mở facebook lên thì thấy 1 friend accepted và 2 wall post.
Friend accepted là của Lan.
- ‘Em phụ mẹ xong rồi này : ) ‘ cái này của Linh.
- ‘Anh Hải tìm đc fb em hay thế?’ của Lan. Vậy là Long đã chở Lan về nhà an toàn.
- ‘Thấy em phụ mẹ giỏi quá, anh cũng bắt chước đi phụ mẹ này =)) mà lau nhà có tí xíu đã muốn xỉu :( ’ tôi trả lời Linh trước. Nhưng đợi mãi không thấy rep, chắc lại bận bịu gì rồi, tôi quay qua comment cho Lan.
- ‘Uh…anh tìm thấy fb Sữa nên thấy luôn fb em đó’
- ‘Anh giỏi thiệt…chắc hay đi tìm fb gái lắm chứ gì’
- ‘Có đâu…tình cờ thôi…ngồi không đâu có gì làm…Em nhìn friend anh xem…có bao nhiêu friend đâu’
- ‘Uh…ít thật…mà toàn con gái thôi’ khoản này thì đúng thật
- ‘Ah uh…em đi ăn với Long về lâu chưa?’
- ‘Dạ…cũng mới thôi...’
- ‘Àh em đi học bài tí nhé. Em nói chuyện với anh sau’
- ‘Uh em đi học đi’
5 phút sau, Linh trả lời comment của tôi.
- ‘Hihi…ai biểu anh bắt chước em làm gì. ‘
- ‘Thì tại…cũng quởn. =)) Em mới đi đâu nữa hả?’
- ‘Dạ. Ăn cơm tối anh.’
- ‘Uh nhỉ, a quên khuấy mất. Vậy ăn xong rồi thì làm gì ‘
- ‘Em cũng hông có gì làm. Chắc ngồi nói chuyện với anh quá ‘
- ‘Nói chuyện với anh thì chán lắm đó =))
- ‘Em thấy bt mà àh anh Hải gửi em mấy bài nhóm anh hát đi’
- ‘Uh để a đưa link cho’
- ‘Hihi hay thiệt…’
- ‘Phải hay mới có 2 cô bé xin chữ ký chứ =))
- ‘>.< tại Bột nó cứ đòi em lên xin giùm mà’
- ‘Ờh hờh chứ k phải e cũng vậy sao :-“ ‘
- ‘Đâu coooooooó :-<
Đang nói chuyện dở với Linh thì Lan bỗng pm facebook chat với tôi.
- ‘Anh Hải ơi anh biết giải toán lớp 10 ko?’
- ‘Ờh cũng sơ sơ…sao thế em’
- ‘Anh xem giúp em bài này với…em nghĩ không ra’
- ‘Đâu đưa anh xem’
- ‘Dạ đây anh………………………………..(nói chung là đề bài toán) ‘
- ‘Àh, bài này thì em phải làm ……………………….(nói chung là cách giải)’ gì chứ toán thì năng khiếu có thừa.
- ‘Dạ đúng rồi…anh Hải giỏi ghê. Cảm ơn anh nha’
- ‘Uh không có gì đâu em.’
- ‘Bài nào em không hiểu…em hỏi anh nữa đc ko?’
- ‘Được em. Nếu trong khả năng anh thì anh chỉ cho.’
- ‘Cảm ơn anh.’
Quay trở lại với Linh.
- ‘Anh vừa chỉ Bột làm toán’
- ‘làm toán áh? ủa kì ta. Bột giỏi toán lắm mà ‘
- ‘Ủa?? Anh đâu biết. Chắc bài khó’
- ‘Dạ. Hihi’
- ‘Ủa mà Bột giỏi toán, vậy em giỏi gì?’
- ‘Em giỏi văn. Em nghĩ thế’
- ‘Giỏi văn? Thế kể chuyện gì anh nghe xem.’
- ‘Anh thích nghe chuyện gì?’
- ‘Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 đi’ (PR trá hình )
- ‘Em không biết truyện đó’
- ‘Thế kể truyện cười anh nghe xem.’
Rồi em phang cho tôi vài mẫu truyện cười…công nhận là đọc cười bể cả bụng. Thời đó tôi làm gì biết đến voz…Chỉ có nhạc với cái máy tính làm bạn thôi…mà cũng ít được biết mấy cái truyện cười hay như này. Đọc xong mà tôi cười ngặt nghẽo.
- ‘Haha…anh cười bể bụng. Em đào đâu ra hay thế?’
- ‘Em sưu tầm. Em khoái đọc truyện cười, bi, tiểu thuyết, tình yêu, nói chung là đủ loại truyện’
- ‘Uhm, hèn gì mà em giỏi văn’
- ‘Dạ. Em thì chỉ giỏi Văn thôi. Bột mới giỏi kìa. Môn nào cũng giỏi, học toàn trên 8.5. Riêng toán là 9 trở lên. Bột giỏi toán lắm.’ wow…thật sự là ngạc nhiên. Tôi thường nghĩ tiểu thư xinh đẹp sẽ luôn đi đôi với học hành kém…đằng này thì Lan vừa đẹp, vừa là tiểu thư…mà lại còn học giỏi nữa. Thế này thì quá hoàn hảo rồi còn gì.
- ‘Ah uh’ mà bỗng nghe câu sau thì cũng hơi thắc mắc. Giỏi toán mà sao lại hỏi bài tôi…mà thực sự bài kia thì không khó với học sinh lớp 10. Tôi học qua rồi tôi biết mà.
- ‘Anh cho em fb của anh Long được ko?’ Linh hỏi.
- ‘Ah uh. Này em’ tôi đưa cho Linh.
- ‘Hihi…cảm ơn anh’
- ‘Cẩn thận Long nó ăn thịt đó. =))
- ‘Hix anh cứ hù em hoài. Em add cho biết thôi mà. Mà thôi khuya rồi mai tụi em đi học sớm. Em đi ngủ nha. BB anh’
- ‘Uh g9 em’

Tôi tắt máy toan đi ngủ. Tôi cũng không lăn tăn nhiều gì về Linh và Lan lúc này. Tôi chỉ đang đơn thuần coi Linh và Lan là 2 người em gái vào lúc này thôi. Tính tôi nói chuyện có vẻ hơi bông đùa tán tỉnh nhưng tôi không có ý gì. Thực sự tim tôi bây giờ nó vẫn chưa mở cửa chào đón một người con gái nào khác.

Nằm mãi nhưng vẫn không thể ngủ…Tôi đành đi ra ban công đứng. Gió đêm Sài Gòn thật mát và lãng mạn, có chút gì đó vô tình của gió cứ khẽ rít lên rồi lại im bặt, cứ thế …cứ thế, giống như gió đang tạo điều kiện cho các anh chàng trổ tài ga lăng trước các cô bạn gái vậy. Nghĩ cũng hay, giờ này người ta tay trong tay đi dạo phố, đi chơi đêm, đi ăn cùng nhau thật tình tứ, tôi thì lui thui lủi thủi một mình ở đây, khoá chặt con tim lại. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu tôi có nên mở cửa trái tim một lần nữa…Liệu rằng tôi sẽ có thể làm cho người con gái khác hạnh phúc, hay sẽ lại đi vào vết xe đổ như trước…Tôi không muốn thế, nhưng các bạn biết rồi đấy, “hoàn cảnh” đủ sức giết chết các cuộc tình cho dù là đẹp và mãnh liệt tới cỡ nào…Còn như romeo và juliet hả? Chỉ có trong film thôi. Đây là thế kỷ 21 rồi...hơi phũ nhưng là thật.

Thấy vẫn còn chán, tôi xách xe chạy lên Q1 rồi gửi xe đi bộ lòng vòng cho thư thả. Tôi lấy cho mình 1 điếu thuốc, vừa đi vừa hút và thả hồn vào không trung. Các bạn biết tôi gặp ai không? Trang. Trang đi với 2 người đàn ông vào một khách sạn. Chỉ đến thế thôi sao? Tôi lắc đầu ngao ngán. Tôi chẳng hận gì Trang về chuyện cũ cho lắm, chỉ là không chấp nhận được cái kiểu sống buông thả này thôi. Thây kệ, tôi không can dự.
Rồi lại thêm một bất ngờ khác, tôi thấy Lan. Lan đi cùng một anh chàng nào đó trông cũng khá trẻ, chạy SH và chạy ngang qua tôi. Lạ thật, giờ này đáng lẽ những người như Linh và Lan phải ở nhà ngủ chứ…sao giờ này lại còn ngoài đường. Mà nhìn mặt Lan có vẻ không vui…Tôi thoáng thấy thế. Mà thật thì kể từ khi gặp Lan tôi luôn thấy Lan có chút gì đó thoáng buồn trên khuôn mặt. Mà chắc là do tôi tưởng tượng thế thôi.

Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, vì không phải chuyện của mình. Tôi dập tắt điếu thuốc, dạo phố thêm tí nữa rồi chạy về nhà.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#39 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:33 » @195211

Chap 5

Tối qua tôi về nhà là đánh luôn một giấc tới sáng. Công nhận đi hóng gió đêm về là người phê phê tê tê ngay, leo lên giường là ngủ thẳng cẳng không có gì suy nghĩ.
Tôi đánh một giấc ngon lành tới gần 12h trưa…lật đật dậy rửa mặt đánh răng rồi xuống nhà ăn trưa. Xong xuôi no nê căng bụng thì lên ngồi máy tính phè phỡn…Ôi cái cuộc đời buồn chán này…
- ‘Chúc anh ngày mới vui vẻ’ Bột post on your wall 5 hours ago.
Trời…Lan comment trên facebook mình sớm dữ vậy – tôi tự hỏi. Àh mà chắc giờ đó là giờ học sinh dậy đi học, tôi quên khuấy mất (lúc này tôi chưa đi học lại chứ không phải bỏ học nhé ).
- ‘Cảm ơn em. Em cũng vậy’ tôi trả lời lại.
Do cũng không có ai onl facebook giờ đó nên thôi tôi out ra luôn. Rồi đi café với thằng Long cho qua ngày…chứ giờ ở nhà không cũng chán.
- ‘Long con, đi café con’
- ‘Mày chạy qua quán cũ đi. Tao đang trên đường ra đó nè’
- ‘Ơ hay đi café ko rủ cái thằng này.’
- ‘Tao tính ra đó mới rủ, mà ai dè mày linh quá’
- ‘Linh cái đầu mày. Ờ thôi tao ra luôn đây’
Tôi thay đồ rồi cũng tranh thủ phóng ra luôn quán café đó. Nó cũng gần nhà tôi nên từ nhà đi ra đó không xa mấy. Quán café Soho đó, chỗ thằng Long nó hay hẹn gặp tôi. Tôi có đề cập ở phần 1 rồi.
- ‘Tí đi đón em Lan với tao không?’ tôi vừa tới là nó đã đề cập tới gái. Chưa kịp kêu nước nữa.
- ‘Quởn hả mày. Xa muốn chết. Leo lên đó làm gì. Mà Lan việc gì mà phải đón…thân quen gì đâu mà đón.’
- ‘Hôm qua tao với Lan nhắn tin nói chuyện một hồi rồi tao kêu để mai tao đón Lan về cho…mà Lan cũng đồng ý.’
- ‘Mày thiệt…kết con bé rồi đúng ko?’
- ‘Uh thì…tí chút. Cũng dễ thương xinh xắn mà. Hehe’
- ‘Mà mày đi thì đi đi chứ rủ tao làm cái gì?’
- ‘Thì đi chở Linh về chứ gì’
- ‘Ơ hay…lại liên quan. Kéo tao vào làm gì’
- ‘Không…hôm qua Lan bảo để kêu Linh về chung cho vui…Lan bảo rủ mày đi chung’
- ‘Phiền phức…xa quá…xe hết xăng rồi con’
- ‘Đi đi tao đổ cho’ đấy…Long ga lăng chưa
- ‘Chuẩn…Thế thì đi’
- ‘Uh…giờ hãy còn sớm. Cứ ngồi café cà pháo đi đã. Gần 4h hãy đi’
Rồi... vậy là lại vướng vô cuộc chơi mới của Long. Thôi cũng kệ, đi cho đời nó đỡ chán. Bọn tôi ngồi café cà pháo tán dóc nhìn gái ….linh tinh cho tới 4h rồi thì 2 thằng 2 ngựa chạy lên trường học ở Q7 để rước 2 cô nàng kia về…thiệt là rảnh hết sức với cái thằng này

Chạy tới trường của Linh và Lan thì cũng tới lúc tan trường, người đông như kiến. Tôi với thằng Long đứng không gần cổng trường lắm, bọn tôi đứng ở phía xa bên phải cổng trường. Nói chung là phải đi một đoạn từ cổng ra mới tới.
Bọn tôi nhìn một hồi thì thấy Linh và Lan bước ra…Long toan kêu cả 2 thì chợt thấy một cậu học sinh cũng học chung trường với Linh và Lan (vì thấy giống đồng phục). Chạy tới nói chuyện gì với Lan. Và tôi thì nhận ra ngay chính là cái người trẻ trẻ hôm qua chạy SH đèo Lan đi đâu vào tầm tối đây mà. Nhưng mà tôi nghĩ là không phải chuyện của mình nên không quan tâm mấy.

Long thấy thế thì không kêu nữa... mà đợi Lan nói chuyện xong với cậu bạn trẻ ấy rồi hẵng kêu. Nhưng mà 2 người đứng nói chuyện gì cũng khá lâu, mà nhìn mặt Lan thì cực kì không vui và còn hơi tỏ ra bực bội…Lan toan bỏ đi mấy lần nhưng cậu kia cứ níu lại. Linh thì đứng kế bên, không nói gì cả, nhưng nhìn mặt Linh cũng không vui cho mấy. Phải tầm 5’ sau Lan với Linh mới đi được, và Long thấy thế thì liền kêu Lan lại để cho biết chỗ bọn tôi đang đứng.
- ‘Hì, chào 2 anh’ Lan chào bọn tôi ngay khi tới.
- ‘Em chào 2 anh’ sau đó thì Linh.
- ‘2 cô tiểu thư đây sao ra trễ vậy? Đứng tám với trai hả’ Long chọc.
- ‘Đâu có đâu anh…chẳng có gì cả’ mặt Lan hơi nhăn lại, tỏ ra không vui.
- ‘Thôi chọc hoài Long. Chở con gái người ta về đi kìa’ tôi cứu nguy cho nó.
- ‘Ờh…xém quên.’ Long bảo.
- ‘anh Hải chở em nhá.’ Lan bỗng nhiên lại làm tôi khó xử rõ ràng là Lan hẹn với Long chứ có hẹn với tôi đâu.
- ‘Àh…’ tôi liếc qua nhìn xem ý kiến thằng Long như thế nào. Thấy mặt nó cũng xụ xuống nhưng nó gật gật bảo thôi cứ chở đi. Chắc là Lan đang bực cái gì đó.
- ‘Ờh…em leo lên đi’ thấy nó thế nên tôi cũng đồng ý.
- ‘Linh lên Long chở kìa em’ tôi quay qua nói với Linh.
- ‘Dạ…’ mặt cô bé này lại đỏ. Phải công nhận là Linh rất ít nói và rất dễ đỏ mặt.
- ‘Đi uống nước rồi hãy về nhé Sữa…Hai anh đi uống nước không?’ Lan quay qua hỏi Linh rồi hỏi thêm bọn tôi.
- ‘Được chứ…bọn anh rảnh mà’ Long nhanh nhảu đáp ngay.
- ‘Anh thì sao cũng được. Sữa đi chứ em?’ tôi quay qua hỏi Linh.
- ‘Dạ…Bột đi thì em đi…Mà Bột gọi qua xin cho Sữa về trễ đi’ Linh e ngại.
- ‘Đc rồi….để đấy tí Bột gọi cho. Thế giờ đi nhé. Café bệt đi hai anh’ Lan đưa ý kiến, lúc này thì tôi thấy Lan cười tươi rồi. Chắc đã hết bực.
- ‘Uh được. Lên đường’ Long phấn khởi.

Vậy là tôi chở Lan, còn Long thì chở Linh. Không giống dự tính ban đầu của thằng Long gì cả. Nhưng mà thôi kệ, tôi biết nó được đi với Lan là ok rồi, còn tôi thì đâu có ý gì đâu mà phải sợ. Bọn tôi cứ thế làm một mạch xe lên tới café bệt rồi chọn chỗ ngồi đối diện nhà thờ.
- ‘Ngồi đây đi…Vừa thoáng vừa nhìn được cảnh’ Long tỏ ra am hiểu.
- ‘Sữa với Bột vô ngồi đi em’ tôi đang loay hoay đậu xe nên kêu Linh và Lan vào ngồi trước.
Một hồi sau tôi vào. Bọn tôi kêu nước. Lan thì gọi điện thoại xin cho Linh về trễ. Rồi bọn tôi ngồi tán dóc chuyện trên trời dưới đất tiếp.
- ‘Học có khó không Bột?’ Long quay qua hỏi Lan.
- ‘Dạ không anh. Cũng bình thường àh’
- ‘Con người ta học môn nào cũng 8, trở lên đó chứ không ai như mày đâu Long àh’ tôi xoáy ngay yếu điểm
- ‘Hihi’ Sữa bịt miệng khẽ cười.
- ‘Ủa sao anh Hải biết …’ Lan tỏ vẻ ngạc nhiên.
- ‘Ờh thì hôm qua Sữa có nói’
- ‘Sữa nha…’ Lan quay qua nhéo đùi Linh một cái rồi cả 2 cùng cười. Đúng là bạn thân với nhau.
- ‘Học giỏi vậy anh không có cửa so sánh rồi’ Long làm bộ mặt xị
- ‘Còn anh Hải thì sao?’ Lan quay qua hỏi
- ‘Anh hả? Anh học cũng bình thường àh. Anh chỉ giỏi toán thôi’
- ‘Vậy anh phụ đạo Toán cho em đc không?. Dạo này em không hiểu Toán lắm’ Lan đưa ra một ý kiến làm tôi lại khó xử tập 2.
- ‘Uh hay đó em. Thằng này giỏi toán lắm, để nó giúp cho. Bảo đảm điểm 10’ không ngờ Long lại không ý kiến gì. Chắc đang tỏ ra ga lăng đây mà.
- ‘Uh thì cũng được. Còn Sữa có cần anh giúp luôn không?’ tôi quay qua hỏi Sữa. Không hiểu sao tôi khá quan tâm tới Sữa. Cái vẻ con nít và cái tính ít nói của Sữa làm tôi khá tò mò.
- ‘Dạ…’ Sữa ấp úng.
- ‘Sữa học chung với Bột luôn cho vui. Anh Long cũng học chung luôn ha’ Lan nói lên làm cả bọn phì cười vào mặt Long. Long thật ra đang học cùng năm với tôi, tức là hơn Linh với Lan một lớp. Nhưng vừa rồi vừa bị tôi bêu xấu ở trên nên bây giờ bị Lan chọc tội nghiệp.
- ‘Anh chỉ sợ nó không nhận anh vào học’ Long cười phá lên.
- ‘Mày thì gấp đôi học phí con ạh’
- ‘Hihi’ Sữa lại cười. Sữa thì chẳng nói gì. Ai hỏi mới trả lời. Còn không thì cứ ngồi cười suốt.
- ‘Em ít nói vậy Sữa?’ tôi chột dạ hỏi Linh suy nghĩ trong đầu.
- ‘Sữa hiền lắm anh. Với lại Sữa ít nói chuyện. Tới em mà Sữa còn ít nói chuyện chứ nói chi người mới quen như 2 anh’ Lan đáp thay cho Linh.
- ‘Dạ…không phải…tại em ngại’ lại đỏ mặt.
- ‘Ngại là anh khỏi dạy luôn đó’ tôi chọc vào.
- ‘Ơ…dạ thôi. Để em tập nói nhiều. hihi’ Rồi Linh cười, nụ cười trông thật dễ thương. Phải công nhận tuy Linh ít nói nhưng lại rất hay cười, cười suốt thôi.

Còn Lan, nói riêng chút về Lan. Công nhận Lan rất khó nắm bắt. Một phần do bọn tôi mới quen Lan được có hôm nay là ngày thứ 3 chứ mấy, nhưng mà qua những lần đi chung gặp Lan thì tôi thấy như vậy. Lan không hư, tôi cảm nhận được điều đó, nhưng chỉ là Lan hơi khó hiểu, có thể nói là lúc này lúc nọ. Tôi cũng không biết.
Mà phải công nhận nhìn Linh và Lan trong bộ đồng phục học sinh dễ thương ra phết. Lan thì đẹp, Linh thì xinh. Mỗi người một vẻ minh tinh cũng nhường. Lan cột tóc cao lên, bộ đồng phục ngay thẳng, nhìn rất đẹp. Linh thì xoã tóc 2 bên, mái xéo, mà ngoại hình của Linh và Lan thì đều chuẩn như nhau. Thực sự đôi khi nhìn sau lưng mà tôi không phân biệt được ai hết.
Cuộc nói chuyện được kết thúc bằng việc tôi bỗng nhiên được lên chức Thầy dạy Toán cho Linh, Lan, Long (cá biệt) Mỗi tuần sẽ học 2 ngày vào thứ 5 và chủ nhật tại nhà của Lan. Cũng thú vị, đó giờ chưa giúp ai học bao giờ, phải thử sức mình mới được.
Ngồi tán dóc tới tầm 7h là bọn tôi chở Linh và Lan về. Lần này thì tôi chở Linh còn Lan để Long chở vì tôi đã nhanh nhảu bảo Linh trước rằng để tôi chở Linh về vì cùng tiện đường về nhà. Linh không nói gì mà gật đầu đồng ý ngay. Công nhận cô bé này hiền thật. Tôi tạm biệt Lan và thằng Long rồi đèo Linh về nhà.
- ‘Bye em. Về nhà học bài chăm chỉ đi nhá. T5 gặp lại’ tôi chào tạm biệt Linh.
- ‘Hihi…byebye anh. Anh Hải về cẩn thận’ Linh vẫy tay chào tôi, mắt và miệng cùng cười nhìn thật đáng yêu

Tôi chạy về nhà mà trong lòng cảm thấy khá thú vị về cái trò dạy học này. Chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị và niềm vui sắp sửa đến rồi đây. Tôi đoán chắc là vậy....
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#40 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 27/03/2013 20:40 » @195216

Chap 6

Tôi về nhà, lên facebook thì thấy được comment chúc ngủ ngon của Lan.
- ‘Chúc anh buổi tối ngủ ngon’ Hùm…Với một người đã có thâm niên trong tình yêu (xạo xạo chứ lúc này mới yêu có 1 người ) tôi có cảm giác hình như Lan đang có ý gì với tôi…Hay là sao nhỉ? Nếu nói theo các thanh niên voz hiện nay thì là CDSHT…
- ‘Cảm ơn em. G9 em.’ Tôi comment lại theo phép lịch sự.

Rồi không hiểu sao tôi lại mở page của Linh ra để xem. Tôi cảm giác có một chút ít sự tò mò và muốn tìm hiểu về Linh, một cô bé khá thú vị. Cũng không có gì nhiều ngoài những mẩu truyện cười Linh đăng lên…cảm giác Linh là một cô bé lúc nào cũng yêu đời và rất hay cười…Nghĩ như thế làm tôi cười theo. Hay thật, Linh rất khác với P.Anh…mặc dù cùng tuổi.
- ‘Ngủ ngon nha cô bé hay cười’ tôi comment lên.
Linh làm tôi có chút tò mò hơn là Lan. Có lẽ một phần vì Lan là mục tiêu của thằng Long rồi nên tôi không có mấy hứng thú lắm. Cảm mến Lan thì tôi cũng có, nhưng không bằng Linh. Tôi nghĩ vậy.
Suy nghĩ linh tinh một hồi về 2 cô bé này làm tôi buồn ngủ. Tôi leo lên giường và chìm vào giấc ngủ dài.

Mấy ngày sau đó thì cũng không có gì đáng kể. Tôi rảnh thì đi café với Long. Khoảng thời gian còn lại thì ở nhà chơi game rồi onl này nọ. Tối đến thì có nói chuyện xã giao một ít với Linh và Lan. Nói chung thì cuộc sống cũng đã có thêm một ít sắc màu vui tươi vào rồi…Đỡ buồn chán

Rồi cũng đến thứ 5. Theo lịch trình hôm bữa vừa bàn thì hôm nay 7h tôi sẽ đến nhà Lan và bắt đầu job gia sư không lương. Trò này thì cũng vui, vì nói gì thì nói tôi có sở thích khá mãnh liệt về toán, đặc biệt là đại số. Tôi có thể ngủ bất cứ các tiết học nào, chứ riêng toán là lúc nào cũng hăng hái làm bài lắm. Nên gọi là gia sư vậy thôi chứ thực ra cũng một phần ôn lại toán, chứ mà để không học tới năm sau thì có nước mà quên hết sạch

Mới tầm 5h thì thằng Long đã gọi điện thoại cho tôi. Thằng này chắc nó đang nôn lắm đây.
- ‘Ê, tí qua nhà tao rồi chạy qua nhà Lan luôn nha’
- ‘Uh cũng được’ tôi trả lời
Rồi tôi chuẩn bị một vài thứ cần thiết, xong cũng tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một bộ đồ khá đàng hoàng. Đồng hồ đã điểm 6h10, tôi tranh thủ chạy qua nhà thằng Long luôn kẻo muộn.
- ‘Đi luôn chưa mày?’ tôi hỏi nó
- ‘Uh. Đi. Mà qua đón Linh đã. Lan mới gọi nhờ tao’
- ‘Ơ hay…thế không kêu tao sớm để tao qua đón luôn. Cùng đường lên đây. Cái thằng này’
- ‘Thì đã bảo Lan vừa gọi tức thì mà’
- ‘Uh thế thôi đi lẹ kẻo trễ’
Tôi với Long thi nhau phóng xe qua nhà Linh, mà SG tầm 6h mấy vẫn còn kẹt xe quá. Mãi gần 6h30 bọn tôi mới chen chân được tới nhà của Linh. Tới nơi thì lại quên khuấy đi mất là cả 2 thằng không ai có số của Linh cả, làm sao kêu Linh ra. Đứng một hồi Long bỗng nổi máu anh hùng, đi tới trước cửa nhà Linh bấm chuông.
- ‘Gan dữ vậy mày?’ tôi nói nó.
- ‘Để yên tao’ Long cười tự tin.
Một cô tầm 4x tuổi ra mở cửa. Tôi đoán chắc là mẹ của Linh, vì làn da trắng của cô, y hệt như làn da sữa của Linh.
- ‘Dạ chào cô’ Long chào lịch sự
- ‘Hai con kiếm ai?’ mẹ của Linh niềm nở cười đáp.
- ‘Dạ, con là anh trai của Lan, Lan bảo con qua đón Linh qua nhà Lan học nhóm giúp Lan’ chà, thằng này cũng thông minh hết.
- ‘Àh ra là anh trai của Bột hả con. Uh để cô kêu con Linh cho’ nói rồi cô ấy quay vào trong nhà kêu Linh ra. Tầm 2 phút sau Linh đã có mặt. Hôm nay Linh lại mặc áo thun bó sát, quần short, tóc cũng cột cao lên, nhìn xinh thì thôi rồi
- ‘Hihi…chào 2 anh’ Linh cười tươi chạy ra bọn tôi.
- ‘Mẹ ơi con qua nhà Bột học nha mẹ. Tí nữa con về’ Linh chào mẹ lễ phép rồi cùng bọn tôi đi.
- ‘Linh leo lên anh chở cho’ tôi giành Linh trước. Để có gì Long nó khỏi áy náy. Thế cho khoẻ.
- ‘Hihi…dạ’ lại cười suốt.

Rồi tôi đèo Linh cùng Long chạy theo sau đi đến nhà của Lan. Cũng may là tới nơi là 6h55, vẫn còn sớm 5 phút. Ngày đầu đi dạy mà trễ giờ thì không được. Mặc dù dạy không lương nhưng tôi vẫn nghiêm túc lắm….Vì dạy 2 cô bé xinh xắn mà
Bíng bong….Linh nhoài người bấm chuông cửa nhà Lan. Sau đó có cái chỗ để nói chuyện với người trong nhà. Nhà giàu có khác.
- ‘Cô ơi con Sữa đây’ Linh nói vào
- ‘Uh đợi cô xíu nha Sữa’ một giọng phụ nữ đáp lại.
Một hồi sau, có 1 cô đi ra mở cửa cho bọn tôi và Linh. Nhìn phong cách ăn mặc của cô ấy, tôi có thể đoán ngay là…người giúp việc.
- ‘Cô sáu, khoẻ không cô’ Linh vui cười chào cô giúp việc.
- ‘Dạ cảm ơn. Tui bình thường thôi cô. Bột ở trong đó, cô vô đi’ nghe giọng cô giúp việc nói chuyện tôi đoán được ngay là người miền Tây.
- ‘Dạ chào cô’ tôi với Long cũng lễ phép chào cô giúp việc.
- ‘Chào 2 cậu…2 cậu là’ cô giúp việc nhìn bọn tôi hơi ngạc nhiên.
- ‘Bạn con đó cô. Anh này hôm nay tới dạy tụi con học Toán đó cô’ Linh chỉ tôi rồi nói với cô giúp việc.
- ‘Àh vậy àh…2 cậu vô nhà đi’ cô giúp việc mở cửa rộng hơn cho bọn tôi đi dắt vô nhà.
Vào cổng nhà của Lan thôi là đã thấy muốn xỉu . Nhà bự quá. Trồng đủ loại cây. Kế bên nhà còn có một hồ bơi nhỏ nữa chứ. Nhìn đúng là ghiền. Nhà mình không biết bao giờ mới được như thế nữa…Tôi tự nhủ. Long thì nãy giờ im lặng, không nói tiếng nào. Miệng thì cười mà mắt nó cứ đưa đâu đâu. Chắc đang mơ mộng viễn cảnh tương lai tươi sáng rồi…

Vào tới nhà, tôi thấy Lan đang ngồi ở phòng khách cùng một cô và một chú nào đó. Cả 2 người nhìn cũng còn khá trẻ, cũng tầm 4x là cùng. Cô đó thì nhìn cao, tướng cũng còn đẹp, mặt thì giống Lan nên tôi đoán là mẹ của Lan. Còn chú kia thì tướng tá ra dáng rất nghiêm trang đạo mạo, tôi nhìn thôi đã thấy uy nghiêm và một chút sợ sợ, chắc đây là bố của Lan rồi. Tôi nghĩ thầm.
- ‘Dạ con chào cô, chào chú. Chào Lan’ tôi với Long đồng loạt lên tiếng chào.
- ‘Chào ba, má Hai. Hi bột’ Linh vui cười gật đầu chào 2 người kia và gọi là ba má tôi không hiểu cho mấy.
- ‘Ba, má, đây là bạn của con. Anh này hôm nay tới kèm tụi con học toán đó.’ Lan chỉ tụi tôi giới thiệu cho ba má của Lan.
- ‘Uh chào tụi con. Chà, Sữa dạo này ngày càng xinh ra nha’ mẹ của Lan (tôi quen gọi là bố và mẹ. Còn Lan thì xưng ba với má, nên đôi chỗ tôi ghi nó hơi lẫn lộn mẹ và má, ba với bố…các bạn thông cảm) cất giọng nhẹ nhàng lên cười đáp bọn tôi. Nhìn mặt mẹ của Lan khá đẹp, đúng là Lan được thừa hưởng từ mẹ khuôn mặt rồi. Hai mẹ con đẹp như nhau.
- ‘Dạ cảm ơn cô…hihi’ Sữa cười
- ‘Uhm…chào các con’ Bố của Lan thì đang đọc báo, khẽ để tờ báo xuống lườm bọn tôi một cái, lạnh cả sống lưng…rồi cất giọng chào, ngắn gọn, xúc tích. Bố của Lan chắc là khó tính lắm đây.
- ‘Tụi con lên học nha ba má’ Lan nói rồi đứng dậy dắt bọn tôi lên phòng của Lan.
Bọn tôi bước vào phòng của Lan….Trời ơi đúng là phòng của tiểu thư….Căn phòng đầy ắp một màu hồng. Từ tường, trần nhà, các đồ dùng trong phòng, tới cả cái giường cũng màu hồng . Phòng Lan bự chắc phải bằng 2 lần phòng nhà tôi…Ý là nhà tôi cũng bự chứ không phải nhỏ rồi, vậy mà còn không bằng phòng của Lan nữa. Bự khủng khiếp. Phòng Lan có 3 cái kệ sách lớn, giường ngủ bự ơi là bự, một dàn đầu máy và một cái tivi lớn. Một cái bàn trang điểm, vài cái tủ…Nhìn vào là đã chóng mặt.
- ‘Phòng em đẹp quá ha’ Long nói
- ‘Dạ…cũng bình thường thôi anh’ Lan cười.
- ‘Hai anh vô ngồi đi… Em đi xuống đây một tí. Sữa dắt 2 anh vô ngồi đi Sữa’ Lan nói với bọn tôi và Linh.
Rồi Linh dắt bọn tôi ra chỗ bàn học của Linh rồi lấy ghế bọn tôi ngồi xuống. Linh thì đi ra kệ sách của Lan, lựa một cuốn sách truyện rồi đem ra ngồi đọc.
- ‘Ủa, sao nãy em gọi cô chú là ba má vậy Linh?’ tôi thắc mắc
- ‘Hihi…bọn em chơi với nhau từ mẫu giáo mà. Em cũng hay qua đây chơi suốt. Gọi cô chú là ba má luôn cho thân’ Linh cười.
- ‘Sướng quá ha.’ Tôi đáp lại.
- ‘Ê Long, thả hồn đâu nãy giờ vậy mày?’ tôi đá chân thằng Long 1 cái. Nó vẫn cứ đơ đơ nãy giờ, nhìn mặt buồn cười lắm.
- ‘Ah uh không…tao hơi khớp…ông già Lan’ thằng nhỏ thật thà thú nhận.
- ‘Hihi…Ba của Lan khó tính lắm đó anh’ Linh ngay lập tức chắn một đòn giết chết thằng Long.
- ‘Chết mày, khỏi mong mà mơ tưởng’ tôi kết liễu luôn =))
- ‘Chết là chết thế nào…đừng coi thường tao’ Long đã lấy lại vẻ bình tĩnh sau khi bị khớp.
- ‘Tới rồi đây…tèn ten’ Lan ở đâu bất ngờ xuất hiện.
Lan cầm trên tay là một dĩa trái cây lớn, đủ loại luôn…xoài, dưa hấu, nho, thơm,….với 4 ly nước ngọt. Nhìn thật hấp dẫn. Dạy học tiểu thư công nhận có khác, được tiếp đãi chu đáo phết.
- ‘Cái này thay học phí hả em’ tôi quay qua chọc Lan.
- ‘Haha…không tốn tiền học thì cũng phải tiếp đãi thầy cho chu đáo chứ’ Lan cười nhìn tôi
- ‘Thôi tạm chấp nhận’ tôi cười
- ‘Rồi, các em thu dọn lấy tập vở ra bắt đầu học nào’ tôi gia vờ nghiêm trang.

Vậy là ngày đầu tiên dạy học không lương chính thức bắt đầu.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất