Tình hình là sáng nào tui cũng chạy bàn ở một quán ăn,trưa chiều tối ở không nên...sanh tật,à không sanh nông nổi nên viết lách bậy bạ chơi .Truyện của tui có tên...hơi khó hiểu phải không ạ?Gợm,để tui giải thích cho mà nghe.Zom là zombie,là xác sống,Wolf là Wolfman,là người sói.Zom-wolf nghĩa là 2 in 1 đó.hehe!Thôi!Không nói dài dòng nữa,begin vào truyện thôi
Chap mở đầu
Đúng 18h30 tivi chiếu bản tin 60 giây,bố tôi ngồi xem như thường lệ,ông vừa xem vừa hút thuốc.Bố tôi đã ngoài sáu mươi nhưng trông ông còn minh mẫn sáng suốt lắm.Mắt ông đăm đăm dán vào màn hình,thở dài:
-Ngày nào cũng có người chết,không chết vì tai nạn giao thông cũng chết do bị người khác giết.Không biết xã hội này rồi sẽ đi đến đâu.
Mẹ tui đang đọc tờ “phụ nữ”,bà chép miệng than:
-Đời nó nhiễu nhương lắm ông ạ!
Rồi bố tui cầm remote chuyển kênh.Một bản tin ngắn được phát ra trên kênh antv:
“Sáng nay!Ở thị xã Dĩ An,Bình Dương một ngưồi dân phát hiện xác một người đàn ông với nhiều vết cào cấu cắn xé trên thi thể.Công an ngay lập tức tới hiện trường,phong tỏa khu vực.Theo nhận định ban đầu của họ,người đàn ông tội nghiệp kia có thể bị giết bởi một loài động vật.Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật và thông tin thêm đến các bạn về vụ án này”
-Đấy!Bà xem!Ngày nào cũng nhan nhản,không trên thời sự thì cũng dày đặc trên các mặt báo.Con người chết dễ quá phải không bà?
-Ai cũng có số cả ông à.Trời kêu ai nấy dạ,mình cãi sao được.
Tui đang ngồi luyện thi,quay ngoắt lại,chen vào:
-Mẹ nói đúng đó thưa cha.Thằng bạn con có người em họ,đêm nằm ngủ rồi chết lúc nào không hay,sáng người nhà phát hiện thì tim đã ngừng đập.Tội nghiệp!
Bố tui im lặng.Ông ngồi một lúc rồi dụi thuốc vào gạt tàn,mệt mỏi vào buồng nằm nghỉ.Mẹ tui đặt tờ báo xuống bàn,bà chuyển kênh sang phim hàn quốc,mẹ tui mê lắm,bà không bỏ sót bộ phim nào.
Học bài xong,tui ra ngoài sân hóng gió,vận động tay chân cho khoẻ khoắn rồi mới đi tắm.Nhà tui nằm cạnh nhà Huy,ngăn cách là dãy hàng rào.Huy là thằng bạn thân của tui từ hồi hai đứa còn cởi chuồng tắm mưa.Nhà nó thuộc hộ khá giả trong xóm tui,có nhà lầu,xe hơi hẳn hoi.
Ngày trước,ở phía sau nhà Huy là mảnh đất chằng chịt cỏ cây,những bụi tre,những cây phát tài,một cây nhãn và một cây trứng cá.
Hồi nhỏ,tui,Huy và dăm thằng trong xóm hay chơi đá banh rồi cả...đánh nhau.Chơi mệt thì thằng Huy lăng xăng thọc cây hái mặn ở trước nhà,làm thêm một chén nước mắm đường rồi cả bọn xúm lại xơi tái những quả mặn.
Tui tạm gọi đó như một kỷ niệm.Nhưng giờ tất cả đã lùi vào quá khứ.Phía sau nhà Huy,bây giờ,gia đình nó đã chặt bỏ hết để lấy đất trồng một vườn hoa lan và xây hẳn một khu nhà mái tôn,mở một xưởng gò thùng,hàn nồi,thuê nhân công làm việc trong đấy.
Nhưng thi thoảng tui và Huy cũng hay gặp mặt hàn huyên chuyện cũ và tình bạn vẫn tốt đẹp như xưa.
Anh của Huy,là Thiện hồi ấy là một người kể chuyện hay và đá bóng giỏi.
Cách đây hơn mười năm,vào một chiều nhá nhem,cả bọn trong xóm tui,tề tựu trước bãi đất trước nhà ảnh.Ảnh mặc quần cụt,cởi trần kể cho tui và những đứa khác nghe một câu chuyện khá rùng rợn.Đến tận bây giờ,tui vẫn nhớ như in từng câu từng chữ của ảnh như ăn sâu vào tâm trí tui.Tui xin mạn phép kể nó cho bạn đọc nghe.Câu chuyện thế này...