Tác giả: me Thể loại: phiêu lưu,giả tưởng Ngôn ngữ: hầm bà lằn ¤¤¤¤¤ Chap 1: Mảnh thiên thạch
Năm 2020,một mảnh thiên thạch có kích thước như một chiếc xe buýt hai tầng ở Luân Đôn từ sao Kim rơi xuống vùng biển ở Khánh Hòa tạo nên một cơn chấn động kinh hoàng,những cột sóng nước khổng lồ cao hàng trăm mét bắn vọt lên không trung rồi đổ ập xuống như từng đợt sóng hung dữ,cuồn cuộn quấn lấy nhiều thuyền bè đánh cá ngoài khơi rồi đánh vỡ tan thành nhiều mảnh.Nhiều ngư dân,người chết kẻ sống trôi lềnh bềnh,bám víu sự sống vào những mảng gỗ mà họ chụp lấy được và xác hàng ngàn con cá nổi lên,phơi mình giữa đại dương một cảnh vật tan tóc đau thương. Nhiều giờ sau,đội cứu hộ tức tốc đến hiện trường,họ quăng phao cứu sinh,vớt những ngư dân bị đắm rồi mau chóng đưa họ về đất liền an toàn. Những ngư dân trên đảo Lý Sơn,có người may mắn được cứu sống,có người nằm sâu dưới lòng đại dương.Thân nhân của họ,khi thấy họ trở về,liền ôm chằm lấy,có người mừng rỡ,có người khóc nức nở vang cả một vùng trời. Ba ngày sau,một đám tang tập thể long trọng diễn ra trên đảo để tiễn biệt những ngư dân hi sinh ngoài biển cả.Những ngôi mộ,được xây đắp đàng hoàng,tơm tất,những que nhang cháy,tỏa khói nghi ngút trên từng ngôi mộ,tiếng người khóc thương kẻ vắng số thật bi ai,nhức nhối. Huyện đảo Lý Sơn nằm cách Nha Trang hàng trăm km về phía Đông.Nơi này,có nhiều du khách trong và ngoài nước thường xuyên đến thưởng ngoạn phong cảnh,nước non hữu tình thơ mộng của nó và khi đến hòn đảo này,người ta ít nhất một lần phải đặt chân tới hang động Thạch Hãn,được dân trên đảo truyền tụng là rất linh thiêng. Hang động có chiều dài gần ba trăm mét với nhiều ngõ ngách,lối đi như mê cung.Trần hang có nhiều thạch nhũ,dơi bám trên những gờ đá nhô ra. Khi vào trong hang,khách du lịch sẽ được người hướng dẫn viên nhiệt tình chỉ dẫn.Người này là dân bản xứ,thông thuộc từng lối đi trong động như lồng bàn tay. Đảo Lý Sơn còn có những bãi tắm lý tưởng rợp bóng những cây dừa đong đưa trong gió,những khu nghỉ dưỡng dành cho khách,khu vui chơi cho thiếu nhi và một nhà hàng sang trọng mang phong cách rất Tây. Tất cả những yếu tố ấy đủ để lôi kéo những du khách khó tính nhứt đến với hòn đảo Lý Sơn,nơi được mệnh danh là “thiên đường đảo ngọc”
Chap 2: Three Piece
One Piece là tên bộ truyện tranh rất nổi tiếng,nhân vật chính là cậu bé Monkey D.Luffy.Cuộc đời Luffy trải qua vô vàn sóng gió thăng trầm,đó là những chuyến phiêu lưu chống lại thế lực hung ác.Cuối cùng,Luffy trở thành vị anh hùng của biển cả,được nhiều độc giả trên thế giới say mê,tìm đọc Pan là cậu bé rất ngưỡng mộ Luffy,không chỉ tài năng mà sự thông minh,dũng cảm,gan dạ của Luffy cũng khiến Pan thích thú và cậu bé ao ước được như Luffy. Pan có một tủ đầy ắp truyện One Piece.Cậu bỏ tiền ống heo và mỗi tuần ra quyển mới,cậu moi bụng con heo đất,đạp xe ra tiệm sách,rinh về một quyển còn khá nóng hổi. Pan lật xem từng trang truyện dày cộm.Đọc xong,cậu dùng giấy kiếng bọc bìa quyển truyện cho khỏi cong vênh rồi mới cất vào tủ.Pan giữ gìn rất cẩn thận nên quyển nào quyển nấy đều mới toanh như lúc mới mua. Vào một ngày của tháng năm,cha của Pan được nghỉ phép dài hạn ở công ty,ông quyết định đưa vợ và con đi nghỉ mát ở tận miền trung xa xôi.Ông đặt mua vé máy bay rồi gọi một chiếc taxi đưa cả nhà tới phi trường Tân Sơn Nhất. Đúng tám giờ sáng,chuyến bay chở gia đình ông cất cánh. Từ trên cao,Pan nhìn thấy những cụm mây trắng và những ngôi nhà,con người ở dưới mặt đất thì nhỏ như những chấm đen.Cha mẹ Pan thì đang ngủ. Lần đầu đi máy bay,Pan hơi sợ vì cậu xem tivi,nghe người ta bảo,thường xảy ra những vụ rơi máy bay nên trong lòng Pan có một chút lo lắng.Để khỏi nghĩ ngợi,Pan lôi quyển One Piece số mới nhất từ trong balô mà cậu mang theo rồi cắm cúi xem đi xem lại để giết thời gian. Đọc một lúc,mi mắt Pan dần nặng trĩu.Cậu đặt quyển truyện xuống đùi,mắt nhắm lại... ...Pan đã ngủ,cậu mơ thấy một giấc mơ kì lạ.Pan nhìn thấy một người đàn ông chạy vào một chỗ toàn màu đen rồi thình lình người đó chạy vụt ra,trên tay là một khối hình kim tự tháp có sáu cạnh màu đỏ,đang chiếu ra những tia sáng màu trắng,làm hiện rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.Đó là một ông lão với chiếc khăn trùm đầu kín mít.Rồi khối kim tự tháp bay lơ lửng trên tay người đàn ông,rồi khối kim tự tháp chuyển động,xoay quanh,một tiếng “bùm” chát chúa vang lên,khối kim tự tháp đó tách ra thành ba khối hình nhỏ hơn rồi bay khỏi tay người đàn ông. Trên nền trời,Pan nhìn thấy ba khối hình ấy như ba chiếc sao chổi có cán dài màu trắng,chúng tỏa ra,bay theo ba hướng khác nhau rồi biến mất hoàn toàn trong tầm mắt Pan.
Chap 3: Người lái canô
Chiếc máy bay mang số hiệu XYZ hạ cánh an toàn xuống sân bay ở Cam Ranh,Khánh Hoà. Cha của Pan thuê hẳn một chiếc canô neo đậu ở vịnh và nhờ người lái đưa ông tới đảo Lý Sơn. Người lái canô là một thanh niên gầy gò,vận chiếc áo sơ mi trắng,anh ta khoảng chừng ba mươi và tự xưng là Hùng. -Ông và gia đình đến đó nghỉ mát thì phải cẩn thận nghen? Ông Hoàng [cha của Pan] nhìn người thanh niên vừa cất lời,ông tò mò hỏi lại: -Cậu nói vậy là sao cậu,bộ,trên hòn đảo ấy có cướp sao? Người thanh niên,giọng điềm tĩnh,chậm rãi nói thêm: -Cướp thì chỉ là vặt vãnh thôi,công an họ tóm lúc nào chả được.Bọn này còn hơn cả cướp,ông ạ!Chúng hiếm khi giết người bừa bãi nhưng hễ xuống tay thì tàn độc vô cùng. Ông Hoàng càng tò mò hơn: -Sao cậu biết rành mạch vậy.Thế công an có bắt được chúng không? Người thanh niên thở dài một tiếng,lạnh lùng đáp: -Không! Rồi không ai nói thêm lời nào,chiếc canô tăng tốc nhanh hơn,rẽ sóng,lướt trên mặt nước sóng sánh màu xanh như viên ngọc bích giữa ánh mặt trời chói chang,nắng gắt. Khoảng một giờ sau,gia đình ông Hoàng đã đặt chân lên hòn đảo. Ông Hoàng trao một sấp tiền cho người thanh niên. -Cảm ơn anh rất nhiều! Người thanh niên chìa ra một tấm danh thiếp,đưa cho ông Hoàng. -Đây là địa chỉ công ty du lịch của chúng tôi,có số điện thoại ghi trên đó.Nếu ông cần gì thì hãy phone cho tôi. Ông Hoàng cầm lấy,nhìn sơ qua. -Được rồi!Có gì tôi sẽ cho gọi cho anh! ¤¤¤¤¤ Ông Hoàng đặt một căn phòng sang trọng,đầy đủ tiện nghi trong một khách sạn năm sao.Người nhân viên phục vụ khách sạn,vận áo vest nâu,trước cổ có cài một bông hoa.Anh ta nhiệt tình xách vali cho họ.Đến trước phòng 201,anh ta nói: -Đây là phòng của ông bà!Mời ông bà! Anh ta tra chìa vào ổ khoá,một tiếng “cách” vang lên.Cửa mở,anh ta trao chìa khóa cho ông Hoàng.Ông Hoàng mở ví,rút ra một tờ năm đôla. -Đây!Tiền bo của anh! Người nhân viên nói “cám ơn ông”,nhét tiền vào túi rồi cúi đầu chào ông Hoàng. Ông Hoành xách vali vào trong.Căn phòng khá rộng rãi,thoáng mát.Đứng ở đây,ông có thể nhìn ra biển thông qua tấm thủy tinh trong suốt được phủ bằng một tấm rèm che.Có một cánh cửa nhỏ kế bên dẫn ra ban công.Pan đứng trên này,hai tay vịn vào thành ban công,cậu nói to: -Bố mẹ ơi!Ra đây xem đi! Vợ chồng ông Hoàng đứng cạnh con trai.Vợ ông Hoàng thốt lên: -Cảnh đẹp quá phải không ông! Ông Hoàng cũng đồng ý với vợ,ông bảo: -Thì tôi đã nói với bà đây là thiên đường đảo ngọc mà.Không đẹp thì ma nó thèm đến. Pan lấy ống nhòm ra,cậu quan sát những gì mà mắt cậu có thể nhìn thấy.Pan lia ống nhòm qua lại. Chợt,trong ống nhòm,Pan nhìn thấy một cụm khói bay lên ở phía Đông từ trong một rừng cây xanh ở tít đằng xa. Pan lay tay cha cậu: -Cha ơi!Hình như ở kia có cháy hay sao đấy. Ông Hoàng giựt lấy ống nhòm của cậu con trai,nhìn vào trong đó.Một vài giây sau,ông nói: -Ồ!Đúng rồi con ạ!Lạ thật! Pan hỏi: -Hay là cháy rừng hả cha? Ông Hoàng đáp ngay: -Cha nghĩ chắc ai đó đốt lửa cắm trại thôi con trai.Không sao đâu! Vợ ông Hoàng chen vào câu chuyện: -Thôi!Cho tôi xin,hai bố con ông chỉ giỏi đoán mò. Ông Hoàng hỏi vợ: -Thế bà bảo đó là cái gì mới được chớ? Vợ ông trả lời: -Tôi không biết!Cái quan trọng bây giờ là chúng ta hãy vào trong ăn một chút gì đã,tôi đã gọi điện cho người mang thức ăn đến.Vài phút nữa họ đem tới! Pan nghe hai từ “thức ăn” là bụng cậu kêu lên. -Đúng đấy cha!Con cũng đói lắm rồi!
Chương 4: Ông lão Khatabốt
Ở huyện đảo Lý Sơn,có một vườn quốc gia được UNESSCO công nhận là di sản văn hoá thiên nhiên,đó là vườn quốc gia Nam Dương,nằm toạ lạc trong một vùng núi hiểm trở,bốn bề được bao bọc bởi những cánh rừng già. Ở đây,có một ngọn thác cao sừng sững,nước từ trên trút xuống ngày đêm như một tấm màn mưa khổng lồ,trắng phếu. Có một con suối,cá lăn tăn vẫy đuôi bơi dưới làn nước trong vắt. Gần con suối,có một đốm lửa.Có một ông lão đang ngồi,hơ đôi tay sửi ấm. Ông lão đã già.Tên ông lão là Khatabốt.Ông ngồi như thế khá lâu thì trong bụi cây rậm rạp có tiếng sột soạt.Một người đàn ông vạch lá bước ra,trên tay lăm lăm khẩu súng. Hắn ta tiến về phía sau lưng ông lão. -Là anh à! Ông lão bất ngờ lên tiếng. Người đàn ông giật nẩy người. -Khỉ thật!Tôi thua ông rồi đấy,ông già!Lúc nào ông cũng đoán được. Ông lão xoay người lại. -Tôi còn lạ gì cậu nữa.Thôi!Ngồi xuống đây!Cho ông già này biết,mọi chuyện như thế nào rồi? Người đàn ông đốt một điếu xì gà,rít một hơi rồi nói: -Bên ta thiệt hại quá nửa quân số,bên hắn cũng chẳng khá hơn.Nếu cứ kéo dài,tôi e,một mống cũng không còn.Hay ta nên đàm phán,thương lượng với hắn.Ông thấy sao?ông già? Ông lão quyẹt quyẹt cái cời vào đống lửa. -Cậu mất trí rồi sao?Lão giáo sư đó rất nguy hiểm.Thương lượng thì dễ nhưng làm sao ta biết được lão trở mặt lúc nào. Người đàn ông quẳng điếu xì gà vào lửa. -Hay!Ông đưa quách cho hắn đi!Chỉ có cách ấy là khả dĩ hơn hết. Ông lão tức giận,đai nghiến,bảo: -Ông già này thà chết chứ không giao cho hắn.Cậu đi đi! Người đàn ông đứng lên. -Tùy ông đấy,ông già!Tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông và người của ta thôi. Rồi người đàn ông biến mất sau lưng ông lão.
Chap 5 Giáo sư Hâyđen
Lão giáo sư Hâyđen là kẻ mưu mô xảo quyệt.Lão đang điều hành một đường dây vận chuyển một loại chất cấm do chính lão nghiên cứu và tạo ra.Đó là một loại chất bột như bột mì.Người nếm hay hít vào sẽ cho một cảm giác lâng lâng,sảng khoái và đặc biệt loại bột này còn kích thích cơ thể người,kích thích các dây thần kinh trung ương,biến đổi người đó thành một con người khác hoàn toàn như tứ chi khoẻ hơn,mạnh hơn,bộ não nhạy hơn và khát máu...người hơn... Để tránh công an phát hiện ra việc làm phi pháp,Hâyđen đặt căn cứ trong một hang động. Cách đây mười năm,lão cho người hì hục đào,xây một địa đạo như ở Củ Chi.Hâyđen có hẳn một phòng thí nghiệm dưới lòng đất,là nơi lão phát minh ra loại chất bột. Phòng thí nghiệm của Hâyđen lúc nào cũng có ba bốn tên đứng canh gác.Bọn chúng cầm súng AK,mặt mũi thằng nào thằng nấy bặm trợn,rất đáng sợ.Lão Hâyđen phải qua tận bên Miên để tuyển quân,làm dưới trướng lão để lão có thể mặc sức điều khiển,sai khiến. Phòng thí nghiệm của Hâyđen còn có một lối đi bí mật phòng lúc nguy cấp khi công ăn ập vào bắt,Hâyđen sẽ trốn thoát bằng lối đi ấy mà chỉ có lão và tên cận vệ thân cận thông thuộc. Cường “chột”,tên cận vệ thân tín của Hâyđen là một con bài trong tay lão.Cường “chột” vốn người Hải Phòng,gã thất học từ nhỏ,lớn lên gã hành nghề ăn cắp vặt để có tiền tiêu xài.Một lần,gã bắt xe lên thành phố hồ chí minh cùng thằng bạn chí cốt của gã.Cả hai thuê một căn nhà ở trung tâm.Cường “chột” và bạn gã đóng cửa kín mít,cả hai lập hẳn một danh sách tên các tiệm vàng và bàn bạc,lên kế hoạch thực hiện một vụ đánh cướp. Cường “chột” và bạn gã thực hiện trót lọt nhiều vụ.Khi khống chế được con mối,một tên dí súng,trói tay,nhét khăn vào miệng nạn nhân,tên còn lại mặc sức vơ vét vàng bạc,của cải. Tin tức về những vụ cướp tiệm vàng nhanh chóng lan nhanh khắp cả nước.Báo đài lẫn truyền thông đưa tin hàng loạt khiến người dân nôm nớp lo sợ. Cường “chột” và bạn gã quyết định làm một phi vụ lớn hơn.Cả hai sẽ đánh cướp một ngân hàng rồi trốn về Hải Phòng tránh sự nghi ngờ từ phía công an. Nhưng người tính không bằng trời tính,Cường “chột” và bạn gã bị công an phục kích.Cường “chột” lao xe như điên chạy trốn.Gã nhảy xuống dòng kênh Nhiêu Lộc thì bị dân quân và người dân vay bắt.Còng số tám ngay lập tức tra vào tay gã. Cường “chột” bị kết án năm năm tù giam.Ra tù,chưa biết làm ăn gì thì Hâyđen đến,lão lôi kéo gã về tổ chức của lão và Cường “chột” không ngần ngại gật đầu. Từ đó,Cường “chột” bên cạnh lão giáo sư như hình với bóng.Hâyđen còn bàn giao cho Cường “chột” công việc giao dịch khi khách hàng có nhu cầu mua chất cấm với số lượng lớn,còn lão thì tiếp tục nghiên cứu phát minh ra nhiều thứ quái đản hơn và lão khoái cái cảm giác,tiền sẽ chảy đều đều vào túi lão từ những phát minh vĩ đại của lão.
Chap 6:Âm mưu của lão giáo sư.
Nhiều năm về trước,đảo Lý Sơn là một vùng hoang vắng,không một bóng người định cư.Ở đảo chỉ có cây cối và nhiều loài động vật quý hiếm cư trú làm tổ.Ngoài ra, trên đảo có một ngọn thác hùng vĩ và một hang động chạy dài như hình con rắn.Hang động này sau được dân trong vùng đặt là Thạch Hãn. Thạch Hãn cũng chính là nơi giáo sư Hâyđen chọn mặt gửi vàng.Hâyđen có một công trình sâu dưới hàng trăm tấc đất và lão rất tự hào về nó.Thạch Hãn như một pháo đài kiên cố,bất khả xây phạm che chắn cho lão giáo sư trong suốt những năm qua. Trước hang động là một lán trại do đám người đánh thuê của Hâyđen dựng.Bọn chúng nằm dài như những sấp cá mồi chuẩn bị đóng vào hộp. Một đứa bỗng ngồi bật dậy,nhăn mặt,ôm bụng phóng vào lùm cây rồi giải quyết nhu cầu đái,ỉa rất cấp bách của gã. Rồi gã trở vào trại nằm ngủ tiếp thì đứa bên cạnh ngóc đầu lên,nhìn gã. -Mày vừa đi đâu về thế? -Chả biết ăn phải gì,bụng tao đau như tào tháo rượt.Mầy có chai dầu không?Cho tao xin một tẹo.Mẹ!Ở nơi khỉ ho cò gáy này không biết đến bây giờ. -Thôi ráng đi mầy!Đại ca mình căn dặn là phải nằm chờ ở đây,ổng đang liên lạc với khách hàng của ổng.Tao nghe nói,khách hàng của ổng ở bên Campuchia lận,bọn nó lặn lội,vượt biên qua tận đây để lấy hàng của chúng ta.Đại ca mình bảo vài ba ngày hay ít nhất một tuần nữa,bọn Cam sẽ đến nhận hàng nên bọn mình phải có nhiệm vụ “làm tổ” ở đây,chờ tụi nó,mày hiểu chứ? -Biết là thế nhưng nhỡ bọn Cam có súng,lấy hàng xong,bên ta nhận tiền,tụi nó trở mặt thì đỡ thế nào được. -Mày đúng là ngu mười năm không sáng dạ ra.Bên mình cũng có phải hạng tầm thường đâu.Bố bảo chúng nó cũng méo dám làm.Đại ca có mà để tụi nó thân xác vẹn toàn rời khỏi đây á.Mày đừng quên,trước khi bọn Cam gặp đại ca mình giao dịch,bên mình phải giữ súng ống của tụi nó nếu có.Hiểu chưa,thằng ngu? -Ờ há!Chí phải,chí phải.Có vậy mà tao không nghĩ ra.Mầy đúng là thông minh thật.Bái phục,bại phục! -Thông minh cái mẹ gì!Bên Tây,họ làm thế suốt.Chịu khó xem phim rồi bắt chước theo có khó gì.Thôi!Ngủ tiếp đí! ¤¤¤¤¤ 3 ngày sau... -Dậy!dậy!Tụi mầy dậy hết cho tao! Lão giáo sư Hâyđen quát đám lính thuê và vung chân đà chúng.Đi bên cạnh lão là gã cận vệ to như hộ pháp,gã bị chột một mắt bên phải,gã chính là Cường “chột” sau này. Một đứa mở mắt,ngồi bật dậy như cái lò xo. -Trời!Trời sáng rồi hả đại ca? -Mầy nhìn ngoài kia xem,lên quá đỉnh đầu rồi.Mau!Mầy mau kêu tụi nó dậy nhanh lên.Một giờ nữa,bọn Cam sẽ tới.Lộn xộn,tao cho ăn đạn bây giờ. -Dạ!Dạ!Em biết rồi đại ca.Để em đánh thức tụi nó. Rồi lão Hâyđen đi vào trong hang. Tên lính chửi rủa: -Má!Bộ làm đại ca là ngon lắm sao. Rồi hắn ta lay mạnh từng thằng đồng đội đang ngủ say như chết. ¤¤¤¤¤ Bên trong phòng thí nghiệm của giáo sư Hâyđen. Lão đang nói chuyện điện thoại. -Rồi!Rồi!Chú cứ cho đàn em sang.Tôi sẽ giao hàng cho chúng nó.Ok!Được!Được!Chú cứ yên tâm đi!Tôi sẽ đối xử với chúng như người một nhà.Thôi!Tôi cúp máy đây! Hâyđen quay sang tên Cường “chột”,lão vừa nói vừa đưa tay ngang cổ,làm cử chỉ. -Khi chúng nó nhận hàng thì...Cậu hiểu rồi chứ? Cường “chột” hiểu ý,gật gù. -Anh cứ yên tâm!Em sẽ không để sót tên nào! Hâyđen vỗ vào vai Cường “chột” mấy cái. -Tốt!Tốt!Anh tin tưởng tài năng của chú mày.Nếu thành công,anh hứa,anh sẽ cho chú mày lên lon ngay lập tức! Rồi Hâyđen cười to khoái trá,Cường “chột” cũng nhoẻn miệng theo lão.