Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 21:18:24 - 25/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#11 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 17:37 » @205990

Chap 10:
Đang tận hưởng những phút huy hoàng cuối cùng của giấc ngủ, không biết các bác thế nào chứ cứmỗi sáng phải nghĩ tới việc dậy sớm đi học, em nản toàn tập. Nhưng đợt này ông già đang canhchừng giờ giấc nghiêm trọng quá nên lúc nào cũng phải ra khỏi nhà trước khi ông bà đi làm. Đành làm con ngoan vậy. Quên chưa nói chocác bác là hôm qua thái độ ông bà già em phản ứng tốt lắm. Tối qua ăn cơm, hai ông bà khen nức mũi:
- Coi ăn rồi chỉ biết phá hoại thế mà cũng biết nhìn người phết hả con...con bé được đấy, xác định đi, ra trường thì rước nó về cho mẹ mày đỡ vất vả. Con nhà cũng tử tế nữa..._mẹ bảo
- Dạ con biết rồi, thì trước chả phảicon cũng bảo mẹ là con bé đó ngoan hiền lắm rồi còn gì, thấy chưa, đầu tư đâu có lỗ đâu.
- Mà quen biết lâu chưa con?
- Cũng kha khá rồi.
- Mẹ thấy mày lông bông nhiều quá rồi con ạ, hay năm nay ra trường bàn bạc hai gia đình mà cưới sớm cho ổn định_bà già bá đạo quá, nhưng mà em đâu phải của con đâu mà cưới với chả hỏi, mẹ làm như kiểu mình mẹ muốn làđược ấy.
- Nhưng nhỏ còn đi học mà mẹ.
- Quan trọng gì, lấy nhau về khoan đã sinh con, nó học thì cứ để nó học, ra trường mình xin việc cho nó rồi ổn định luôn. Chứ để lâu chột dạ, ông thấy tôi tính thế có được không?
- Cái đấy để con nó quyết định, nhỏ nhắn gì nữa đâu. Nhưng mà bố thấy con bé đó cũng được. màythích thì bố mẹ cũng chiều.
- Hơ, bố mẹ hôm nay làm sao cả thế? Mới dẫn về nhà có lần mà làm như đúng rồi ấy.
- Mày còn muốn lông bông chứ gì?Mẹ biết tỏng, dạng như mày có lấy vợ mới khôn ra được con ạ.
- Thôi con xin mẹ, nắm tay còn chưa cho nắm chứ cưới hỏi gì.
- Con bé thế mà khá, mẹ là mẹ ủng hộ nhiệt tình đấy. Hôm nào kêu nóqua đây ăn cơm rồi có chi mẹ vun vào cho.
Vậy là cứ một hai đòi tôi lấy vợ. Tuổi đời còn đếm được trên đầu ngón tay. Lấy vợ về khác gì đi tù đâu. Còn chưa hưởng thụ nốt cái sung sướng của tuổi trẻ nữa. Mấy ông anh họ tôi ông nào lấy vợ về cũng kêu biết thế không lấy còn sướng hơn. Được mấy ông anh quý hóa truyền bá tư tưởng, nghe đến lấy vợ hãi nổi cả da gà lên được. Nhưng yêu thì được
Còn sáng sớm hôm nay thì chưa kịp mở mắt đã thấy tin nhắn của em nó. Đọc xong ngớ hết cả ngườiluôn:
- Anh lại giở cái trò cài hoa trước cổng nhà em nữa đấy hả?
Bỏ cái trò đó lâu rồi, đâu có xài tới nữa đâu ta? Có thằng lại bắt chướctôi tán gái à? Lại tán cùng một người mới đau. Lại có địch thủ nữa rồi, không biết là cái thằng nào, mà tặng hoa xong còn im ỉm không nói năng gì. Thằng này nguy hiểm phết. không phải tay vừa đâu.Không nói thì mình nhận đại của mình vậy xấu tính, nhưng vụ này phải điều tra.
- Đẹp không?_i như thật vậy
- Đừng làm kiểu vậy nữa, kỳ lắm.
- Thích vậy đó, chào lọ lem buổi sáng. Anh đèo em đi học nhé?
- Thôi em tự đi được rồi. Anh đến trường học ngoan đi.
- Thấy em mới ngoan được, khônggặp được em, nhớ học không vào_có bao giờ học đâu mà hỏi vào hay không hề hề
- em đi học đây...
Bước chân xuống đi ăn sáng mà người cứ như mất hồn. Nghĩ mãi đến cái vụ hoa hòe lại thấy chột dạquá. Rốt cuộc là thằng nào bày trò nhỉ? Thằng nào mới được. Vụ này mà không điều tra ra tôi không phải là Khánh chim cút.
Sáng lên lớp đều đều. Trưa kiếm cớ chạy sang trường nàng chút. Không cho cũng cứ gặp đấy. Không gặp nhớ sao chịu nổi? Tôi mà không chủ động, nàng có bao giờ đề nghị được gặp tôi đâu. Trưa vẫn cầm bịch gà rán qua cổng trường rồi đèo nàng về. Nàng ngồi sau hót như họa mi ấy. Nghe mãi không chán. Mà lạ lùng, qua chỗ nàng nhiều rồi mà chả bao giờ nàng mời vào nhà cả. Chắclà do cái đầu tóc của tôi nên nàng ngại bố mẹ cũng nên. Em nhuộm ánh tím, ra nắng thì rực rỡ luôn, lạicòn uốn xoăn nữa, nhìn vừa lãng tử, vừa chất, nhìn đẹp trai phong độ chán. Thế mà nàng bảo nhìn điệu đà hơn con gái các bác ạ. Thếcó đau lòng không chứ.
Quyết tâm theo tới cùng, chiều nayđi về nhà với cái đầu đen sì, đã thếtóc tai gọn gàng, đâu ra đó. Bố mẹtôi cứ phải gọi là trố mắt ngạc nhiên với tốc độ thay đổi dạo này của tôi. “Yêu rồi có khác”_mẹ tôi bảo thế.
***
Hôm nay sáng sớm tinh mơ đã tậpkích cổng nhà nàng. Hi vọng cái gãhôm qua cài hoa chỉ là hứng lên, hiếu động trẻ con vậy thôi. Chứ màcó ý định tấn công nàng nữa thì chắc cũng phải gọi là sát thủ có tiếng. Đánh đồn có địch thì hay đấy, nhưng nhiều địch quá mình bị chìm lúc nào còn chả biết. Mỗi lão Pháp đã nghe ngán hơn ăn thịtmỡ rồi. Thêm lão nữa chắc chìm xuống.
Hôm qua cày game làm cú đêm, chưa được ngủ thêm miếng nào người cứ đơ đơ như mất hồn vậy đó. Ngồi trên xe mà ngáp dài ngápngắn. Trời vào thu rồi nên mát mẻ dễ chịu hẳn. Được ở nhà với cái chăn ấm đệm êm có phải tốt hơn bao nhiêu không? Nhưng thôi, tất cả vì tương lai con em chúng ta. Quyết tâm quyết tâm.
Đợi mãi đến gần 6 rưỡi cũng chả thấy tăm hơi đâu cả. Chắc là được hôm động trời cũng nên. Định bụng nhắn tin kêu qua chở nàng đi học thì ở đâu một lão lù lù đi tới.Trạc tuổi tôi, hoặc nhiều hơn một chút, mặt mũi sáng sủa, ăn mặc lịch sự...nhìn qua thì con nhà gia giáo, thuộc loại trai ngoan, xứng đôi vừa lứa với Phương Vy hơn tôi nhiều lần.. Nếu có cuộc thi bình chọn của các phụ huynh giữa hắn và tôi thì chắc chắn tôi là big zero
Hắn cẩn thận cài bong hoa duy nhất vào cổng nhà nàng, đứng lại một chút, hình như hắn cười, rồi phóng xe đi. Đợi hắn đi được một đoạn tôi bám đuôi theo sau, khuấtnhà nàng thì chạy thẳng lên bắt chuyện:
- Xếp, nói chuyện chút đi.
- Mình quen nhau à?_hắn ta ngơ ngác
- Bạn của bạn thôi.
- Có chuyện gì thế?
- Xếp tạt xe vào lề cho xin 5 phút cái.
Lão ngoan ngoãn tấp xe vào lề đường. Trông tướng lão dân tri thức bảnh chóe. Không dài dòng tôi đi luôn vào chuyện:
- Sáng sáng xếp cắm hoa cổng nhàngười ta chi vậy?
- À_ông cười_người yêu cậu hả?
- Đúng đấy. Nên xếp thôi cái trò đóđi, em là em chẳng thích người yêu em có ai lởn vởn bên nàng đâu.
- Người yêu cậu có tin được khôngđó?
- Sao không tin được_lão này láo kinh.
- Hôm trước thấy em ấy đi với người khác mà?
- Người nào?
- Người yêu cậu mà, sao lại hỏi mình?
- Yêu nhưng cũng phải có khoảng trời riêng chứ?
- Cái riêng này thì mình không nghĩ nó là hợp lý cho hai người đang yêu nhau đâu.
- Ý xếp là gì?
- Cậu không biết chuyện xảy ra với Phương Vy sao?
- Chuyện gì?
- Cậu là người yêu kiểu gì thế? Bạngái mình bị người ta lợi dụng còn không thể đứng ra bảo vệ, giờ cònhỏi chuyện gì...giống như đang đùa nhau quá, mà cũng đúng thôi.
- Ý anh là?
- Hôm trước vào bar, thấy em đi với một thằng. Vào bar mà em ăn mặc lịch sự nên đoán cũng là gái nhà lành, buồn buồn ngồi ngắm gái chơi. Tưởng đi với người yêu ai dè thấy thằng đi cùng lén bỏ thuốc vào cốc rượu ép em uống. Biết hắn giở trò nên ra về hù hắn gọi công an nếu hắn làm bậy. Thằng cha non gan vứt em lại đấy rồi chuồn. Chả biết em nó nhà ở đâu, ngấm thuốc mê chả biết cái gìnữa, nên đưa em về phòng trọ cô em họ. Hôm sau mình đi làm, trưa ghé thì đứa em bảo em tỉnh dậy đivề rồi. Em khóc nhiều lắm. Không nói gì, chả bảo tên Phương Vy học sư phạm năm thứ 3. Mến em nên mình tìm tới trường em hỏi thăm. Cuối cùng thì cũng hỏi ra, em đi học về thì bám theo về nhà thôi. Aingờ lại đánh đồn có địch. Vui phết nhỉ?- Mẹ kiếp thằng khốn nạn_tôi nghiến răng...hắn dám giở cái trò đấy nữa. Hối hận cái đêm hôm đấy không lại cướp nàng từ tay hắn, đấm cho hắn vỡ cái mặt thối tha đấy ra. Thề có chúa vụ này tôi quyết không bỏ qua. Hắn nỡ đối xử với một đứa con gái mong manh như em vậy sao?_may mà gặp anh, không thì vứt_tôi thở dài.
- Nhưng thằng kia là ai? Sao Vy lại theo hắn?
- Người yêu cũ anh à...
- Sao không dứt điểm đi, nhùng nhằng thế? Người thay thế người à?
- Cũng không hẳn, dù sao thì cũng cảm ơn ơn anh nhiều, cho em xin số, hôm nào anh em đi nhậu chơi.
- Còn gặp nhau nhiều mà_hắn cườikhông ác ý gì cả
- Ý anh là?
- Dù sao thì mình cũng không bỏ cuộc đâu. Người yêu chứ đâu phải là chồng, cơ hội chia đều cho nhauchứ. Ai mang lại được cho em ấy hạnh phúc thì xứng đáng với em...mình cũng nghe thiên hạ đồn em chưa có người yêu nữa_hắn cười vỗ vai tôi
- Cậu tên gì nhỉ?
- Khánh
- Mình là Quân, cạnh tranh công bằng lành mạnh nhé chàng trai, thôi mình đi làm đây.
Quân nổ máy phóng xe đi. Tôi còn chưa kịp định hình được mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Lòng uất ức vô cùng. Hận cái đồ khốn nạn làm em tổn thương nhiều như vậy. Bao nhiêu đó chưa đủ hay sao? Hắn biết em còn yêu hắn, hắn lợi dụng điều đó để làm em đau khổ. Hắn không bằng súc vật. Cho đến thời điểm đó em mới nhận ra được bộ mặt thật của hắn hay sao? Nhẫn tâm từ chối tất cả tình cảm chân thành của những người khác để chờ đợi, chung thủy với một thằng khốn nạn. Em thật là ngu ngốc. Giận em, giận bản thân không thể bảo vệ cho em. Tôi gần như muốn phát điên. Nếu hắn ở đây, có cái mẹt của hắn không thể lành lặn được.
Cái thú tính trong người tôi trỗi dậy. Tôi phóng xe lên trường kèm theo một con dao sắc lẻm. Lên lớp,mặt tôi sa sầm lại, mấy thằng cà chớn không thèm gato lại với tụi nó nữa. Thấy hành động của tôi lạ là, bọn nó hỏi bằng được. Ức chế quá tôi kể cho bọn nó nghe về thằng Pháp nhưng chỉ bảo là người yêu thằng bạn thân. Tôi không muốn kể về Phương Vy với tụi nó nhiều. Lại cộng thêm cái vụ xích mích hai đứa đánh nhau lúc trước nữa, mấy thằng kia lồng lộn lên một hai đòi cùng tôi lên xử đẹp:
- Đi, thằng này không úp sọt nó là không chừa, để tao cạo cho da mặt nó bớt dày_Đức vẹm điên tiết một hai lôi tôi đi suồn suột. Tôi dứt tay nó ra nhăn nhở
- Mày cứ từ từ...chắc chắn phải tìm nó, nhưng tao không muốn lôi bọn mày vào cuộc. Cũng không cần bọn mày làm gì nó hết, chỉ cầndọa cho nó vãi mật ra là được. Nhưng để tao làm, động vào nó làm gì cho bẩn tay ra. Loại nó không đáng.
- Được rồi, tranh thủ ra chơi lên đi mày.
- Có xin ít cái răng khôn không? Lâu rồi ngứa ngay tay chân_Tùng ngông nghênh
- Thôi mày, để đấy tao thôi. Nhớ đấy. Mình tao với nó giải quyết thôi, nốt lần này, tao cũng chẳng muốn phải gặp lại hắn nữa.
- Không muốn gặp lại thì cho nó đichầu Diêm Vương mẹ nó đi
- Đừng có mạnh mồm. Không làm được vậy đâu. Đi tụi mày
Cả hội tôi kéo nhau lên lớp nó. Chờcho ra chơi không còn giáo viên trong lớp, bọn tôi bước hùng hổ về phía chỗ hắn ngồi. Cái thằng khốn đó coi chừng sau những gì hắn đã làm thì bây giờ vẫn có thể cười rất tươi mà không thấy một chút cắn rứt lương tâm. Thối tha. Nhìn thấy bọn tôi, hắn tắt nụ cười, mặt trách bệch như vừa bị cắt tiết xong.
- Tụi mày...định...làm cái gì?_hắn lắpbắp, tôi cười khinh khỉnh
- Làm cái gì à? Làm cái này này_tôi nghiến răng cắm phập cái dao trước mặt nó giọng đay nghiến:
- Thằng chó, mày cứ thử làm tổn thương Phương Vy một lần nữa đi.Xem tao sẽ làm gì mày. Mày sẽ không muốn tin đâu.
- Xử đẹp nó đi
- Nhìn cái mặt thế mà có sẹo thì không hay ho đâu
- Dám giỡn mặt với gái nhà lành, úp sọt nó đi.
- Mày nghĩ mày xứng đáng để tao động tay vào à?_tôi cười khinh khỉnh_tao đã nhân nhượng một lần rồi đấy, đừng có được nước mà lấn tới. Tao không nghĩ tao có đủ kiên nhẫn để vờn nhau với màyđâu, thằng chó.
Một vài đứa bạn trong lớp nó đứng ra can ngăn:
- Các cậu có chuyện gì thì ngồi lại nói chuyện, đừng có làm như vậy mà không hay.
- Đúng rồi đấy bạn ạ, có xích mích gì thì từ từ giải quyết, đánh nhau không phải là cách tốt đâu.
-...
Tôi rút con dao trước mặt hắn lên. Hắn im lặng không dám nói một tiếng. Tôi biết hắn không sợ tôi, đang rủa thầm tôi trong bụng. Biếttuốt, chẳng qua chút sĩ diện, nể mặt thằng Đức vẹm khét tiếng đánh nhau mẻ đầu mẻ trán, nó không có lợi thế nên nó nhịn nhụcthôi. Nếu có thể hắm dám giết tôi lắm.
Mắt tôi bừng bừng sát khí. Cả lớp hắn lại im lặng nhìn tôi. Nếu như ánh mắt tôi có lửa hắn đã bị thiêu rụi ngay lúc đấy mà không hề thương tiếc. Hắn câm như hến không nói được câu nào. Nhìn hắnthêm 5s tôi bước đi. Vứt con dao găm xuống nền nhà, tiếng dao nện xuống nghe sắc lẻm:
- Cảnh cáo mày lần cuối đấy đồ súcsinh. Tốt nhất là mày với tao không nên gặp lại nhau nữa.
Bọn tôi bước đi, mấy thằng bạn tôicòn quay lại nhổ thêm ít nước bọt xuống nền nhà khoái chí cười khanh khách.
Trong lòng tôi không thanh thản hơn được bao nhiêu. Nghĩ về em, tôi biết em không muốn tôi đối xửnhư thế với hắn. Nhưng thực sự không thể giúp được gì cho em, không làm giảm bớt được sự tổn thương người khác mang lại, tôi chỉ biết như vậy mà thôi.Nhưng thực sự không thể giúp được gì cho em, không làm giảm bớt được sự tổn thương người khác mang lại, tôi chỉ biết như vậy mà thôi. Có thể, làm như vậy chỉ khiến cho tôi thấy thoải mái hơn. Có lẽ tôi lại chỉ nghĩ cho bản thân, không nghĩ tới cảm nhận của em. Lại làm chuyện có lỗinữa rồi.
Có bác nào tưởng em cầm dao đi giết người không? Thực ra bản chất em xấu vì dòng đời xô đẩy nhưng mà nói thật thì lương tâm em cũng từ bi bác ái lắm đấy các bác ạ.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#12 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 17:43 » @205994

Chap 12:
Ten tẻn tèn ten
Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.
Không phải là đang nghỉ tới cái hẹn với thằng bạn vàng, mà đơn giản chỉ là còn nốt kế hoạch vạch sẵn, thực hiện nốt.
Dù sao thái độ hôm qua của em khiến tôi cũng tự tin hẳn lên. Nếu như mà em không có tình cảm với tôi thì hà tất gì em phải nói dối bố em cho tôi chứ? Nếu không, nói đúng ra vì tôi mà em bị nguy hiểm.Nếu như tôi không có võ, nếu như 4 thằng kia cũng võ nghệ cao siêu thì tẩn cho tôi một trận xong, tụi nó biết sẽ làm gì em? Nhưng vì emđã cứu tôi một màn thua trông thấy trước bậc phụ huynh, thế nênquyết định tối nay nốt trận.
Thằng bạn vàng gọi:
- Êu mày, nhớ vụ hôm trước nữa không? Sao rồi?
- Còn nốt ngày hôm nay, mày không phải xoắn, có gì mai gặp. Tao không phải là thằng nuốt lời đâu.
- Tao có bảo gì đâu. Nốt hôm nay coi chừng có làm ăn gì được không đấy?
- Mày coi thường bạn mày quá, emnghiêng rồi, thêm chút mắm muối nữa là ngọt thôi.
- Chờ xem mày làm trò gì. Nhưng mà đừng hi vọng quá rồi lại thất vọng đấy_nó cười lăn lộn, tiên sư cái thằng, mới sáng sớm chưa gì đã trù nhau đi tu rồi.
- Mẹ mày, kệ bố tao
- Vậy thì kệ bố mày, cảnh cáo trước mày nha, trèo cao ngã đau đấy
- Để bố tự ngã, đừng xô bố ngã, biến đi mày, đợi tin buồn nhé
- Ok, tao cũng mong là tin buồn hêhê
Không còn nhiều thời gian nữa. Lòng vòng mãi mới chọn được một địa điểm thích hợp.
Cả ngày không nhắn tin, không gọiđiện cho em. Đến hơn 8h mới chạyxe qua nhà nàng. Không dám gọi trước, bởi vì nếu gọi trước thì biết chắc chắn không bao giờ nàng chịu đi chơi với tôi.
Cả ngày cùng lũ bạn soạn sửa tất bật, cộng thêm cái cổ hôm qua bị dính đòn giờ như muốn gãy. Chưa bao giờ làm hết mức, huy động hết công suất như lần này. Trong lòng hồi hộp vô cùng, ước gì tất cảsẽ thuận lợi như ý tôi mong ước.
Lúc trước, con gái đối với tôi, có cũng được, không có cũng không sao. Vì tôi có quyền chọn lựa, có nhiều cơ hội...lần này, cảm thấy căng thẳng lắm. Liệu như em không đồng ý? Em từ chối, em từ bỏ...tôi sẽ còn tiếp tục làm được điều gì nữa không? Cảm giác lúc đó là như thế nào nhỉ? Không muốn nghĩ tới, lắc lắc cái đầu tống khứ hết một tương lai tăm tối, vừa đi vừa huýt sao...đời vui lạ
Tôi gọi nàng khi vừa tới nơi:
- Em đi đây với anh một chút được không? Anh đang ở trước nhà em rồi.
- Đi đâu anh? Muộn rồi, sao anh không bảo sớm?
- Bảo sớm thì em đi với anh à?
- Nhưng em sợ bố mẹ em không cho em đi.
- Em không đi với anh tối nay thì anh cứ đứng cả tối ngoài này đấy.
- Anh lúc nào cũng thích bất ngờ vậy đó. Có hôm em đứng tim em chết mất thôi.
- Em ráng xin bố mẹ đi, anh đợi nha.
- Đợi em chút.
Không biết nàng nói với phụ huynh kiểu gì nhưng thấy tầm 15 phút sau nàng đi ra. Ngóng dài cả cổ. Từ lúc quen em tới giờ tự nhiên lại biết đến sự chờ đợi. Điều mà tôi gét nhất phải làm...
- Đi đâu vậy anh?_nàng hỏi khi vừabước chân lên xe
- Bí mật, tới nơi rồi em biết...
- Em chỉ được đi một tí thôi, khôngđược về khuya quá nha?
- Được rồi bổn cô nương...
Tôi lái xe đưa em lên cầu_cái địa điểm đêm nay tôi sử dụng để tỏ tình với em.
Xe đỗ xịch xuống. Em bước lại phíathành cầu tựa hẳn nửa người vào đó. Gió tung tóc em lên, nhìn em dưới ánh đèn thánh thiện và đẹp dịu dàng lắm. Tôi ngớ người ra bởi hình ảnh của em trước mắt. Em mỉm cười hỏi:
- Sao hôm nay anh lại muốn đi hóng gió thế?
- Em không thích à? Ở nhà bức bí quá, anh muốn lên đây chút cho thoải mái.
- Em thích chứ. Em thích ở trên cao, nhìn xuống, anh biết làm gì không?
- Anh chịu, cái gì em cũng có lý hết.
- Vì khi đó em cảm thấy mình thật to lớn, còn mọi người nhỏ bé lắm...
- Em thích làm người to lớn vậy hả?
- Híc híc...anh ngốc quá, ý em là lúc đó mình không cảm thấy mình vô dụng, trong thế giới này còn có sựtồn tại cho mình...mình còn có mộtvị trí xác định giữa hàng triệu hàng triệu người...
- Anh chẳng bao giờ suy nghĩ sâu sắc thế cả...
- Vì cuộc sống của mỗi người khácnhau mà_em mơ màng_có một ngày nào đó anh sẽ phải nhìn lại cuộc đời của mình, và tự hỏi rằng, những năm tháng qua, anh đã sống vì điều gì? Sống có ích không? Hay đơn giản chỉ là sự tồn tại mà thôi? Anh có ước mơ không?
- Ước mơ à? Có chứ.
- Anh mơ điều gì?
- Cái này hả?_ừ nhỉ, mình ước mơ cái gì nhỉ? Thực sự là tôi chẳng bao giờ hi vọng điều gì cả, quan điểm của tôi chỉ là sống ngày nào, biết ngày đó, cứ cái gì đến thì đối mặt với nó, cái gì chưa đến thì từ từ, có lẽ là do tôi được người khác lo lắng thay cho từ bé nên dường như cuộc sống này ngoài việc vui chơi thì không có niềm vui nào có thể thay thế. Tôi cũng không có ý định gì về tương lai. Một cái bằng tốt nghiệp đại học, ông già có thể xin việc mà tôi không cần bươn chải nhiều, hết tiền thì ngửa tay xin là có...vậy thì tôi ước mơ gì?
- Là một ước mơ mà anh cố gắng để thực hiện nó đấy?
- Thế ước mơ của em là gì?
- Em hả? Đơn giản lắm...em muốn được làm một cô giáo dạy thật giỏi...
- Em thích làm cô giáo lắm hả?
- Vâng, thích lắm. Em sẽ là người ươm mầm mơ ước, là người trực tiếp dạy dỗ lũ trẻ nên người...em sẽ gieo mầm ước mơ, và giúp cho những ước mơ ấy có thể bay cao bay xa. Còn anh?- Anh ước gì lấy được một người như em
- Anh này, đang hỏi thật lại nói giỡn rồi.
- Anh đâu có giỡn...em ngoan lắm...lại thông minh, giỏi giang...xinh đẹp nữa...hì hì
Đang nói chuyện hay thì thằng bạn nó gọi ầm lên:
- Được chưa mày? Muỗi đốt tao gần chết rồi, lẹ đi.
- Rồi, vậy bắt đầu đi.
Mới cúp máy xuống thì bùm một phát, pháo nổ vang...em quay lại xem, thẩn thờ...từng chùm xanh đỏ tím vàng lấp lánh trong mắt em:
- Đẹp quá_em thốt lên.
Mãi lúc em không chú ý, tôi túm lấychùm bóng bay khí hiđrô thằng bạn vừa thả từ dưới lên, sém chút thì trượt bay thẳng lên trời thì công cốc. Em ngơ ngác toàn tập, chỉ biết trố mắt nhìn tôi. Tôi đưa chùm bóng có cột nguyên cả bó hoa hồng cho em. Pháo vẫn nổ đì đoàng ở bên kia mép sông, mỉm cười bằng nụ cười duyên nhất có thể, tôi thỏ thẻ:
- Này em, làm người yêu của anh nhé?
Em bối rối...đôi bàn tay bỗng trở nên thừa thãi không biết để vào đâu, em cứ nhìn sững vào tôi như thế. Nào nào, nhận lấy và gật đầu đi chứ. Ở dưới cầu, đám thanh niên ngồi trà đá rú ầm lên, khiến em càng ngượng ngùng.
Phải đến gần một phút em mới định hình được điều gì đang xảy ra, tôi tiếp lời:
- Em làm người yêu anh được không? Anh hứa sẽ luôn làm em hạnh phúc, đồng ý nhé?Em nhẹ nhàng chìa tay ra đón lấy chùm bóng và bó hoa từ tay tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói, em nói nhẹ bẫng, thế mà...chẳng khác gì sét đang xẹt xẹtvào tai tôi:
- Anh hi vọng điều gì sau việc này?Em chạy lại ôm chầm lấy anh và bảo rằng em đồng ý à? Từ đầu em đã nói với anh trước rồi mà, chuyện tình cảm, bây giờ em không còn quan trọng nó nữa...mình chỉ có thể làm bạn mà thôi, nếu anh không thích làm bạn,mà chỉ thích yêu đương thì em xin lỗi. Bây giờ..._nàng thả chùm bóng ra, tất cả từ từ rời khỏi tay nàng vàbay lên...cùng gió, và đến một nơi nào đấy không ai biết cả_anh sẽ đèo em về hay để em tự về đây?
Nàng để tôi nhìn thêm 2s...rồi bước đi. Phía dưới cầu ồ lên...còn tôi lặng thing. Trong lòng dâng lênmột cảm giác buồn đến khó tả. Buồn như ai cứa vào tim gan. Hụt hẫng và đau khổ. Tiếng pháo vẫn cứ nổ đì đoàng...tôi gọi thằng bạn bảo nó:
- Dừng đi mày, còn bao nhiêu mang về mà bắn cho người yêu mày xem chơi, xịt rồi, tao về trước.
Tôi vẫn lái xe chở em về. Em im lặng, tôi cũng không buồn nói gì cả. Không phải là cảm giác phản bội, nhưng làm vậy thì quá phũ phàng. Tôi giận em. Giận nhiều lắm. Em không xứng đáng với những gì tôi đã dành cho, thâm tâm em quá hiểu rõ về con người của Pháp, nhưng em vẫn dành tìnhcảm cho hắn. Tôi biết chắc chắn điều đó. Nhưng cũng không nên đối xử với tôi như vậy. Còn có nhiều điều khác tốt đẹp đang mong chờ em, tôi muốn là người mang lại bình yên, mang lại hạnh phúc và làm tất cả cho em...thế nhưng, em lại có thể hành động như trái tim tôi là sắt thép không biết đến sự tổn thương là gì. Em cắm con dao gim vào tim tôi rồi đó. Có hạnh phúc không em?
Thả em xuống trước nhà, em định nói với tôi điều gì đấy, tôi ngắt lời và lạnh lùng:
- Nếu làm đau anh khiến em hạnh phúc, hãy cứ làm điều đấy, anh có thể chịu đựng điều đó để thấy em cười.
Rồi tôi phóng xe đi. Rất nhanh. Gióthổi mạnh...tôi thấy mắt mình đangnhòe đi...mày đang khóc sao Khánh?
Người ta nói, con trai rất ít khi khóc, nhưng một khi đã khóc thì lúc đó họ đang phải chịu đau đớn và tổn thương rất nhiều.
Ngay lúc này đây, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Không phải vì tôi không đủ dũng cảm để tiếp tục, nhưng tôi đã quá vì em nhiều lần rồi. Không thể cứ mãi chạy theo một cái gì đómơ hồ như thế được. Qua đêm nay thôi, ngày mai sẽ kết thúc tất cả, những đau buồn, nổi nhớ, và thứ tình cảm mơ hồ dành cho em nữa. Em, tôi_mỗi người một thế giới khác nhau. Em thuộc về thế giới khác, nếu tôi cứ cố gắng bướcvào thì sẽ làm cho bản thân mình chịu đựng sự tổn thương nghiêm trọng. Từ đầu tôi đã quá ngạo mạn về bản thân, bởi vì tôi chưa nhận ra, em mạnh mẽ và sâu sắc...không phải như tôi, quá hời hợt và tự kiêu.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#13 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 17:54 » @205998

Chap 13:
Đến bây giờ mới thấu câu nói “đờikhông như là mơ”
Ừ thì vì đời là hiện thực mà, mơ sao mà mơ hoài được.
Nói chung là đang chán, đang buồn và đang không muốn làm cáigì cả. Thế mà thằng kia nó còn gọi điện lèo nhèo.
- Sao rồi mày?
- Sao trăng gì?
- Còn hỏi nữa hả?
- Xịt rồi.
- Tao biết mà_nó cười như dở hơi ăn cám lợn_nó không phải loại congái dành cho mày đâu.
- Kệ mẹ tao, đang chán đây.
- Chán cái gì, tao 3 tháng còn chả ăn ai, mày có hai tuần, thôi dẹp đi, đi tìm đứa khác mà yêu.
- Chả dẹp à? Thích cái gì? Nói đi
- Cứ từ từ, mấy khi, phải suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định chứ.
- Không nghỉ nhanh tao xù à nha.
- Mày dám à? Khai thật đi, thích nó rồi hả?
- Ông đếch cần. Thôi bỏ đi, có gì nữa không?
- Cảm giác bị thất tình thế nào mày?
Tôi tắt máy, tắt nguồn ném điện thoại xuống gầm giường. Điều duy nhất tôi cần bây giờ là...yên tĩnh.
Nằm dài suy nghĩ về tất cả. Nhớ em...nhớ ánh mắt, nụ cười. Cố gắng xua tan hình ảnh của em đang hiện hữu trong đầu.
Vì em là duy nhất, em là người đặc biệt...nhưng liệu có em, tôi có cảm thấy chán? Thứ gì người ta có quá dễ dàng, thì sẽ nhanh nhàm chán. Thứ gì khó đạt được lại thiết tha muốn sở hữu...
Em đến giống như một tia nắng ấm áp dọi xuyên thấu trái tim tôi. Chưa bao giờ bản thân tôi lại như lúc này. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, tôi luôn cho rằng bản thâncó nhiều mối quan hệ, chỉ cần tôi gọi, thì sẽ có mặt bên cạnh tôi. Nhưng ngay chính lúc này, khi tôi cần một người để chia sẻ những cảm xúc thực sự, tôi không biết nghĩ về ai. Tôi thương hại chính mình vì mình thực ra là một kẻ cô đơn. Nếu như tôi là một thằng contrai không có gì? Liệu tôi sẽ như thế nào?
Em khiến tôi nghĩ về nhiều thứ quá. Hơn 20 năm qua, tôi chỉ là một kẻ tồn tại, tôi chưa thực sự sống và chưa làm điều gì cho cuộcsống của chính tôi. Tôi phụ thuộc quá nhiều...đến cả một ước mơ rấtnhỏ nhoi cũng chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của tôi cả.
Vậy tôi đang sống vì điều gì? Những cuộc vui chơi quên ngày tháng...Những trò nhạt nhẽo thể hiện mình...ngay đến cả người tôi cần còn không cần đến tôi...rốt cuộc mày chỉ là một kẻ đáng thương hại mà thôi Khánh à.
Nguyên hai ngày tôi chỉ ở trong nhà không đi đâu cả. Bố mẹ tôi thực sự ngạc nhiên, ngay cả đi họctôi cũng không muốn.
Giống như tôi đang cố gắng tìm một khoảng lặng cho cuộc sống của mình.
Bấy nhiêu năm qua tôi sống chungcùng bố mẹ, thế mà đến bây giờ tôi mới nhận ra họ đã già rồi. Tóc bạc rồi. Tôi vô tâm không nhận ra hay cố tình vờ đi?
Nhớ lúc trước em bảo, bây giờ nếuem nhận lời yêu ai, em sẽ lấy người đó làm chồng, thế nên lần này phải chọn kỹ và chọn lâu. Ừ, đúng rồi, cả một đời con gái, đâu phải là cái gì đâu mà trao thân gửi phận linh tinh được. Vì tôi chẳng có gì đảm bảo cho em được một tương lai chắc chắn cả, vậy thì em từ chối tôi cũng đúng thôi. Không phải ý kiến nhiều nữa. Tốt hơn choem là nên quên em đi và để em đi tìm hạnh phúc mới.
Có lẽ nên bắt đầu sống thực sự thôi.
Tôi mở máy. Một vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ bạn bè. Không có gì của em cả. Đã tập xác định trước rồi mà vẫn thấy lòng trống vắng hụt hẫng.
Tại sao giữa thế giới rộng lớn bao la như vậy mình lại có thể tìm thấy nhau để yêu thương nhỉ?
Tôi bắt đầu trở lại trường học. Thêm một vài thói quen mới và từ bỏ một vài thói quen cũ.
Đám bạn tôi nháo nhác khi thấy tôi xuất hiện. Có lẽ trước giờ quá quen với sự có mặt mọi lúc mọi nơi của tôi. Nay lặn mất tăm mấy ngày trời không liên lạc được thấy lạ:
- Có chuyện gì mấy ngày nay chẳngthấy mặt mũi mày đâu thế thằng chó?
- Tao có chuyện riêng cần giải quyết. Có gì không?
- Thấy mày lạ lạ thôi, tối sinh nhật thằng Hoàng đấy, chỗ cũ nhé?
- Rồi ok.
Đến lớp muốn cái không khí vui vẻcủa mọi người để trấn an tinh thần. Nhưng tự nhiên lại muốn một mình. Tôi không phải là thằngcon trai yếu đuối...nhưng cảm giác bây giờ tinh thần xuống dốc trầm trọng quá.
- Mày có tâm sự hả?_Trà (con bạn) vỗ vai tôi hỏi
- Tâm sự gì đâu?
- Nhìn mày tao biết, chơi với mày bao nhiêu năm rồi tao còn chẳng rõ. Trước giờ có khi nào mày thế này đâu? Có gì nói ra tao tư vấn, tao vẫn là con gái đấy, không vô tâm như tụi con trai bọn mày đâu.
- Xịt rồi_tôi thở dài
- Xịt cái gì?
- Nhỏ đó đấy.
- Thế ra trước giờ mày vẫn đang tán nó hả? Tao tưởng là nó quay lại với thằng người yêu cũ.
- Chuyện dài lắm. Nhưng mà nó không quay lại với ai cả. Chỉ là tao tỏ tình bị từ chối quá phũ.
- Biết đâu nó làm kiêu thì sao?
- Nó nói mấy lần rồi, bảo chỉ coi là bạn.
- Có biểu hiện gì là có tình cảm với mày không?
Tôi kể cho nó nghe chuyện hôm bữa tôi bị đánh, nàng giúp tôi nhưthế nào, và ngoài ra còn một số chi tiết vặt vãnh khác...nghe xong nó phán:
- Ôi giời ơi, kinh nghiệm tình trường bao năm qua của mày đâu hết rồi? Thế mà mày bảo nó có cảm tình với mày à? Chẳng nhẽ nó đi với mày rồi bảo với bố nó là mày bị người ta vây đánh khi đangđi trên đường à? Bố nó chẳng đấm cho mày là may rồi. Nó là gái ngoan mà chơi với mày thế thì nó phải tìm cách mà gạt bố mẹ nó chứ. Tao thấy chả có chút hi vọng gì cả. Mày tập xác định đi. Nhớ nhung làm cái gì nhiều, đời còn vui chán.- Nhưng trước giờ đây là lần đầu tiên tao có cảm giác như thế này với một đứa con gái thôi mày ạ
- Ừ, đấy, vì mày không đạt được thìmới thế, chứ tao nghĩ mày mà có được nó thì mày cũng nhanh chánnhư những con bé trước thôi. Trước mày tán con nào mày chả bảo nó xinh, nó cá tính, nó tâm lý? Cuối cùng có con nào mày yêu nổi 4 tháng chưa?
- Tao cũng chỉ hi vọng vậy thôi.
- Thế từ hôm trước tới giờ nó không liên lạc gì với mày nữa à?
- Bình thường có bao giờ nó liên lạc đâu, tao có gọi, có nhắn thì mớihồi âm thôi.
- Lời khuyên chân thành này, bỏ đi,đừng có suy nghĩ nhiều nữa.
- Hiểu
- Không ngờ cũng có lúc mày như thế, đúng là yêu vào nó khác. Hề hề
- Dẹp đi mày...
Chiều nay lên face thấy face em cập nhật trạng thái “xin lỗi rất nhiều vì đã làm tổn thương tới ai đó” bỗng nhiên ngớ ra cả người. Có một chút gì đó là em đang dànhcâu đó cho tôi không nhỉ. Lặng người ngồi nhìn cái màn hình máytính đăm đăm. Ồ mịa nó, mình đang làm cái gì thế này? Đang làm đảo lộn cuộc sống của mình bởi một đứa con gái à? Tắt máy tính đichạy thể dục.
Tối nhì nhèo với thằng Giang_cái thằng trời đánh mà tôi với nó cá cước ấy, đi sinh nhật thằng Hoàng cho vui.
Đến đấy bọn nó hò hét nhún nhảy,tự nhiên đợt này cai bar ngộ, lại ngồi thu lu một góc ngồi uống rượu. Ngẫm lại thấy lão Quân nói cũng đúng, ngồi một nơi và nhìn xem mọi người vui vẻ tự nhiên mình cũng cảm thấy vui lây. Giờ mà ông biết được mình mới bị đá chắc là cười thối mũi mà coi. Tự tincho lắm đấy.
Thấy tôi ngồi trầm tư một mình, không ra đua đòi cùng các bạn, tụinó quay lại đổ dồn vào tôi hết:
- Tao thấy thằng Khánh mấy hôm nay là lạ, ăn phải thuốc chuột hả mày?
- Kệ bố tao
- Bố mày có đây đâu mà kệ, bị làm sao nói tụi tao nghe coi, ngồi buồn như chấy cắn thế, anh em chơi vui không nổi.
- Chắc là nó mới bị ông già cho ăn cước
- Bị bồ đá đấy_thằng Giang mắc dịch lên tiếng, tôi chả thèm chống chế nữa...
- Hả, con nào dám đá nó?
- Nó cá với tao tán đổ con bé kia trong vòng hai tuần, mà tán khôngnổi, đang buồn đấy.
- Buồn vì đàn bà hả mày? Có cần tao kiếm cho một em không?
- Mà con bé nao mà chê thằng Khánh? Chắc mắt mũi có vấn đề.
- Vấn đề không phải là vấn đề mắt mũi con bé mà vấn đề là thăng Khánh muốn đổi gió lạ, đi tán gái ngoan...hahaha
- Trời, thằng này tự nhiên đợt này giở chứng, muốn lấy vợ rồi hả mày?
- Hay đưa số em nó đây tao tán dùm cho nào
- Thất tình nhưng xếp hình được chưa mày ơi
- Bậy nào nghe bảo gái nhà lành lận đấy
-...
Mỗi thằng một câu, tôi cứ ong hết cả đầu. Ngồi im lặng cho nó chèo chống trôi dạt tới đâu thì tới. Không đỡ được với bọn này. Chặt chém được một lát, thấy tôi chả có phản ứng gì thì mặc kệ tôi trôi nổi.Có thêm được chút không gian riêng tư thế là ngồi uống như trâubò khát nước. Buồn buồn uống vào tự nhiên cảm giác lâng lâng muốn xỉn quá. Cho tới lúc không còn cầm nổi cái ly trên tay nữa thì tôi cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Sáng mở mắt thấy mình đang nằmtrong khách sạn với thằng Giang, đầu đau như búa bổ. Nó nằm ngáykhò khò bên cạnh. Ô hay hôm qua say tới mức nào mà còn không biết được đường mà về nhỉ?
Tắm táp tí cho mái thoải cái đã.
Vào thì thấy thằng Giang ngồi vươn vai ngáp dài ngáp ngắn:
- Hôm qua xỉn tới mức không về được hả mày?
- Mày xỉn chứ ma nào xỉn? Đưa mày về sợ ông bà già mày làm thịt nên vào đây ngủ tạm.
- Thì tối qua không về hôm nay về cũng bị nghe hát thánh ca là cái chắc.
- Hôm qua Vy nó đến đấy
- CÁI GÌ?_nó vừa nói đấy à?
- Em Vy tới bar tìm mày
- Làm cái gì?
- Mày gọi em ấy đến.
- Sặc, tao làm vậy hồi nào?
- Mày say, mày gọi nó, khóc rống lên.
- Mày đang trêu tao đấy hả?
- Trêu mày làm cái qué gì?_Vy ơi_nó nhại lại giọng điệu của tôi_sao lại đối xử với anh như vậy hả Vy?
- Rồi sao_nóng mặt quá
- Không cần quan tâm anh cũng được, không cần làm người yêu anh cũng được, nhưng để cơ hội cho anh được quan tâm em có được không?
- Gì nữa?
- Nhớ sao nổi mày, mày bù lu bà la một hồi rồi ngồi khóc um lên. Mày kêu nó đến, không đến là mày tìm tới nhà nó, mày bảo mày nhớ nó, đại loại thế.
- Sao nó biết ở đâu mà đến?
- Thì nó hỏi mày ở đâu? Mày bảo ởchỗ mà nó và thằng Pháp từng tới ấy. mà Pháp là thằng nào mày?
- Thế là em tới hả?
- Ờ, tâm 30p sau thấy nó gọi, thằng Đức bắt máy, mày xỉn rồi. Đang nói chuyện thì thằng Tùng nó hét không biết em nó có nghe không...
- Hét cái gì?
- “cái con bé mà thằng Khánh cá cược tán đổ trong hai tuần với thằng Giang hả mày?”
- Sặc...bố thằng điên...còn sau đó?
- Sau đó nó tắt máy, nó bảo nó đi về, không vào đấy nữa. Nhờ bọn tao đưa mày về. Thế thôi.
- Tiên sư cái thằng bệnh hoạn. Nó nghe thấy là cái chắc rồi. Tự nhiên nói cái đấy ra làm cái quái gì chứ? Bọn mày thừa hơi quá.
- Biết éo nào được, tự nhiên thằngdở hơi nó hét ầm lên chứ ai muốn vậy đâu. Gọi cho em xem thái độ thế nào, nhỡ đâu chưa biết được.
- Biết thì cũng có làm sao nữa đâu.Nó đá tao thẳng cổ rồi, có sao cũng chả liên quan gì nữa.
Nói thì nói vậy nhưng lòng tôi vẫn bồn chồn lo lắng lắm. Em mà biết thật thì không biết rồi sẽ như nào nữa...chưa từng tưởng tượng đến cái vẻ mặt và thái độ của em lúc đó.Đưa thằng Giang về nhà. Tôi một mình lại ngồi phân vân không biết có nên gọi cho em hay không. Tôi sợ nếu như trò cá cược đó làm tổnthương tới em, em chịu quá nhiều rồi. Không còn muốn em tiếp tục bị tổn thương và dù em không chấp nhận tôi, tôi cũng không muốn biến mình thành cái thằng khốn nạn thứ hai trong mắt em nữa. Nhưng liệu giải thích em có chịu tin tôi hay không? Đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, có lẽ tôi cũng không thể tin nổi. Nhưng màgiải thích thì sẽ nói cái gi bây giờ? Anh không phải như vậy? hay là anh không làm thế? Hay điều em nghe được không phải sự thật?
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi. Nếu là tôi, tôi vẫn thích một lời giải thích dù giả dối, còn hơn là im lặng không nói một lời nào cả.
Lần thứ nhất, em không bốc mấy.
Lần thứ 2, em vẫn im lặng.
- Nói chuyện với anh một chút thôi, anh xin em đấy_tôi nhắn tin
Và đến lần thứ 3, sau một hồi chuông rất dài cuối cùng em cũng chịu nghe:
- A lô?
- Em...nói chuyện với anh chút
- Có chuyện gì không ạ?_giọng em phớt lờ
- Chuyện tối hôm qua, anh xin lỗi, lúc đây anh say, anh không biết, anh làm phiền em, xin lỗi em_tôi lung túng như gà mắc phải tóc, nói không ra cái điệu bộ gì cả.
- Vâng, còn gì nữa không ạ?_em còn dùng cả kính ngữ với tôi 
- Sao em lạnh nhạt với anh thế? Embảo mình có thể là bạn bè mà. Bạnbè cũng có thể nói chuyện với nhau được chứ?_tôi còn không dám đi vào chủ đề chính nữa, nhưng với cái thái độ này của em, tôi biết em nghe được những gì hôm qua thằng bạn tôi nói rồi.
- Bây giờ em không còn muốn làm bạn với anh nữa. Vậy được chưa? Anh có gì cần trình bày, nốt lần này. Em không muốn thấy mặt anh, hay nghe anh nói, không muốn liên lạc gì với anh nữa.
- Là, vì điều ấy...có đúng không em?_tôi liếm môi khô khan. Cảm giác như mấy ngày rồi không có lấy giọt nước vào cơ thể.
- Điều gì?
- Bạn anh nói, hôm qua, em đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
- Chẳng có gì quan trọng, em quenvới việc bị người khác coi thường và lấy ra làm trò rồi_em hoàn toan lãnh đạm với sự chân thành từ nơitôi
- Anh chưa bao giờ coi thường emcả.
- Ờ thế sao? Em cũng hi vọng là như thế đấy.
- Em ạ...
- Sao?
- Anh xin lỗi...
- Anh đã làm gì sai sao phải xin lỗi?
- Anh thật ra...anh muốn giải thích...
- Thôi. Dừng tại đây nào. Nhiêu đó đủ rồi anh, em không cần lời giải thích nào từ anh cả. Vì sao à? Vì anh không là gì của em cả, anh cũng không cần phí thời gian vào em. Chấm dứt trò mèo vờn chuột nhé? Mèo luôn thắng. Ok? Chào anh.
Em tắt máy. Tôi sững lại. Giống như tất cả mạch máu đang chảy khó nhọc ở trong cơ thể. Sự phản kháng lại yếu ớt và vụng về.
Sự thật là em biết. Biết về một sự thật.
Đúng là bắt đầu chỉ có ý định chơi bời. Nhưng bây giờ là thật lòng. Tình cảm dành cho em không phảilà sâu sắc nhưng lại xuất phát từ trái tim. Và đó là nơi bắt đầu cho một tình yêu đẹp đẽ.
Tất cả không phải là sự lừa dối, tôi chỉ muốn nói cho em hiểu điều đó.Nhưng tôi sẽ làm gì đây?
Xin một chút bình yên giữa dòng đời tấp nập...
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#14 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 17/04/2013 12:36 » @206376

Chap 14:
Đừng bỏ cuộc, tôi ơi đừng bỏ cuộc.
Vì những lỗi lầm gây ra cho người khác là làm tổn thương tới họ rất nhiều. Nên phải xin lỗi. Cô giáo dạy, nếu như có lúc nào đó, bạn gây ra lỗi lầm, hãy đừng ngần ngạinói lời xin lỗi dù cho bạn có được tha thứ hay không.
Lần này mắc lỗi lớn nên phải quyếttâm đi xin lỗi bằng được.
Không thể để tình trạng cả ngày cứ lơ mơ như thế được. Biết rằng ai đó giận rất nhiều, ai đó tổn thương rất nhiều, ai đó phải suy nghĩ rất nhiều...nhưng cuộc sống ai cũng mắc phải sai lầm, đâu có aitránh khỏi đâu? Con người không có ai hoàn hảo cả. Vì những điều đó, bây giờ tôi đang bị chính lương tâm mình giày vò lắm rồi. Giá như một lần em có thể chịu hiểu cho tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Và tôi quyết định viết ra những tâm sự của mình. Ít nhiều gì mongem hiểu được một chút tình cảm tôi dành cho em.
Phương Vy ạ
Có thể em không muốn nghe anh nói, không muốn đọc những dòngnày. Vì anh biết giờ trong mắt em, anh chỉ là một thứ bỏ đi không đáng bận tâm đến.
Anh xin em một chút thời gian và đọc hết những dòng tâm sự này, có được không?
Vì chưa bao giờ anh lại thấy bản thân mình xấu xa và ích kỷ đến như thế. Anh đã luôn cho mình là đúng, mình là tất cả. Anh chỉ luôn nghĩ đến cảm nhận của bản thân, anh không nghĩ đến cảm nhận củangười khác.
Lời thách thức cùng Giang là thật. Anh đến với em bằng sự chơi bời, bắt đầu với em bằng sự giả dối, anh thừa nhận điều đó. Nhưng không có nghĩa là tất cả đều là giả tạo.
Với anh, em là một người đặc biệt, em thay đổi suy nghĩ của anh, thayđổi cách sống, và nhiều điều khác. Em cho anh mơ về một thế giới màngày xưa anh chưa bao giờ biết đến.
Vì em quá thánh thiện...vì trong anh, em là một điều gì tốt đẹp. Anhvui mỗi khi nghĩ về những nụ cườicủa em, và anh cũng buồn vì những gì em đối xử với anh.
Em không phải là người con gái duy nhất trong cuộc đời của anh, nhưng là người duy nhất khiến anh rung động. Anh không biết thứ tình cảm hiện giờ của anh, có phải vì em là người đầu tiên anh không đạt được nên anh mới thành ra ngớ ngẩn như thế này hay không nữa (dù kết quả thế nào lần này anh cũng xin nói thật lòng) nhưng chưa bao giờ anh lại dày vò bản thân, phải chịu đựng như vậy.
Anh nhớ em. Nhớ nhiều hơn những ngày qua, càng ngày trôi đianh càng nhớ. Nhớ đến khó chịu. Nhiều lúc anh chỉ muốn chạy đến bên em, ôm lấy em vào lòng mà thôi. Anh cố gắng kiềm chế bản thân đến mức có thể...càng kiềm chế càng khiến anh phát điên lên được ấy.
Anh thích em, thích nhiều lắm. Thích từ bao giờ anh không biết nữa, chỉ biết là thích, muốn có em, muốn ở gần bên cạnh em. Muốn nghe em hát, nghe em nói, nghe em cười...Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh nghĩ về em rất nhiều, chỉ mong trong giấc mơ được thấy em.Anh có thể tìm được một người con gái xinh đẹp hơn em, anh có thể tìm được một người để thay thế em. Nhưng anh không làm thế,anh cũng không làm như thế nữa. Em luôn đúng...mỗi người sinh ra ai cũng có những ước mơ. Ước mơ dù nhỏ nhưng cũng là một động lực giúp mình sống tốt hơn. Anh chưa từng có ước mơ, anh chưa hề nghĩ tới điều ấy. Nhưng bây giờ anh có rồi em ạ!
Anh mong có được một mái ấm gia đình hạnh phúc, có một người vợ đảm đang, dịu dàng, những đứa con mạnh khỏe, xinh đẹp...anh muốn làm một người chồng, một người cha tốt có thể làm trụ cột cho cả gia đình. Anh sẽ phải bắt đầu lại từ nhiều thứ lắm. Anh mong có em bên cạnh mỗi lúcanh vấp ngã và nâng đỡ anh lên.
Anh cần em. Cần nhiều hơn nhữnggì anh tưởng. Anh ngỡ rằng sẽ quên đi và không có gì quan trọng...nhưng anh nhầm rồi...tình cảm dành cho em, nó xuất phát từ trái tim anh. Không phải bắt đầu từ lý trí. Anh đã rất chân thành mà anh không nhận ra.
Anh không muốn dừng lại, không hề muốn, vì anh cần em.
Một lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, hãy mở rộng trái tim, đón nhận anh được không em?
Anh xin lỗi em, bởi vì anh làm tổn thương tới em
Anh chỉ có duy nhất một lỗi đó thôi...nên em có thể xem xét rộng lượng tha thứ cho anh được không?
Bắt đầu lại từ đầu, có được không em?
Anh hiểu trong lòng của em còn có tình cảm với Pháp, nhưng nó đâu xứng đáng với những gì em dành cho.
Một lần nữa hãy mở rộng trái tim mình...đừng quá khắt khe với bản thân như thế.
Trời ạ, anh còn không biết phải nói thế nào để em tin anh. Từ lúc bắt đầu, em đã không hề đặt niềm tin nơi anh rồi, nhưng anh làm sao? Anh có gì không tốt? Anh có thể làm cho em những gì em mong muốn nếu anh có thể làm được. Anh không hứa sẽ che chở cho em nếu bầu trời này sụp đổ, anh không hứa sẽ luôn làm em hạnh phúc không có đau khổ, anh không hứa sẽ là người có thể trọn đời yêu em và che chở cho em mãimãi, anh không hứa sẽ luôn làm em mỉm cười và không phải rơi lệ...vì anh không chắc chắn được điều gì cả. Nhưng anh hứa bằng sự chân thành, bằng trái tim, bằngcả tấm lòng của anh, anh dồn hết yêu thương vào cho em.
Hãy tha thứ cho anh, có được không?
Trả lời anh nhé!!!
Đọc lại một lần cuối, tôi ấn nút gửi đi. Giống như chờ đợi một chuyến đi xa, một câu chuyện hay chưa có hồi kết...tôi mong ngóng từng phút xem có mail trả lời của em không.
Nhưng chờ đợi như thế này cũng không phải là ý hay. Phải làm cái gìđó trước đã, viết thì cũng đã viết, cái gì muốn nói cũng đã nói rồi. Giờ chỉ còn chờ hồi âm từ phía em.Tôi tắt máy và quyết định đi dạo phố.
Buổi tối về trong tâm trạng tốt hơn. Check mail hồi hộp, hi vọng nhận được một câu trả lời từ em...
Không có gì. Empty...
Thất vọng, cảm xúc đang thăng hoa bỗng nhiên bị rơi xuống đáy địa ngục, nhìn cái màn hình máy tính trước mắt mà đơ đơ hết dây thần kinh cảm xúc.
Có lẽ là em đang bận, em chưa check mail. Cố gắng chờ đợi một ít thời gian nữa thôi.
Và kể từ lúc chờ đợi đến tận bây giờ đã là 3 ngày trời. Không một chút động tĩnh, không một chút hồi âm...lòng như lửa đốt.
Không có một lý do nào khiến em có thể hành động như thế được. Em chưa chấp nhận lời yêu, chưa cho tôi một chút hi vọng gì...thì điều gì khiến em phải hành động giống như em đang hận thù tôi đến như vậy chứ? Lòng tôi rối bời...suy nghĩ miên man, không thể định hình được một chuyện gì.Ít nhất thì em cũng nên trả lời tôi, rằng em không đồng ý, sao em cứ để tôi chờ mong trong vô vọng, chờ mong một điều không chắc chắn. Em cũng phải suy nghĩ đến cảm giác của người khác chứ? Em đâu phải là người vô tình như thế này?????
Tôi quyết định đến tận nơi tìm em.Phải hỏi cho ra nhẽ, dù là câu trả lời như thế nào thì cũng nên thẳng thắn với nhau. Không thể cứmãi nghĩ về một người như vậy được. Thực sự cảm giác rất khó chịu.
Vừa ra được đến cổng thì Trà gọi, tin sốc đến mức tôi gần như không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân:
- Mày ơi mới thấy em nó đi với thằng nào ấy.
- Em nào?
- Thì cái nhỏ mày tán đó. Đấy, nói có sai đâu, nhỏ nó không thích mày đâu, chứ cứ nhìn ánh mắt thằng này nhìn nó thì đủ biết có tình ý gì với nhau rồi.
- Đang ở chỗ nào vậy?
- Mày hỏi ai? Bọn tao đang ở công viên Thủ Lệ.
- Tao hỏi nhỏ kia đấy.
- Cũng ở đây nốt. Đang đi dạo quanh hồ.
Tôi cúp máy và quay xe về hướng ngược lại. Lòng ấm ức chỉ muốn hét lên với cái người làm tôi ra nông nổi này. Tôi đi tới đó, không biết để làm gì, và sẽ làm gì. Chỉ biếtlà muốn tận mắt trông thấy cái cảnh em vui vẻ chơi đùa với thằng khốn nào đó, trong khi tôi như một thằng dở hơi mong ngóng em đến điên dại.
Tôi đi đến chỗ bọn tôi hay tụ tập. Mặt sa sầm khó hiểu. Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu được tôiđang nghĩ gì nữa...
Trà chỉ cho tôi vê phía hai người đang ngồi. À ừ, Quân...nhìn họ rất hợp đôi, em cười tươi lắm. Ở bên cạnh người đó, khiến em thoải mái, dễ chịu, và khiến em có thể vôtư thoải mái. Quân đứng đắn, chín chắn, một người giống như những gì em mong muốn...
Nhìn người con gái mình yêu thương hạnh phúc bên người khác, không hề dễ chịu, không hề thanh thản như những gì người tathường nói.- Thôi quên đi, đến đây thì vui chơicho thoải mái, đừng có nghĩ, đừngnhìn về phía đó nữa_Trà thì thầm với tôi
- Tao chẳng hiểu tự nhiên tao lại tới đây làm cái gì nữa, có điên không chứ, càng khó chịu thêm.
- Mày đừng có làm cái gì ngớ ngẩnđấy, vào đây với an hem đi.
- Mày không hiểu đâu, tao chỉ muốn nó trả lời thẳng thắn, nhưngnó còn không thèm nói cái gì cả, nó im lặng, nó coi thường tao đến thế là cùng.
- Có thể nó có lý do, có thể nó không muốn mày phải hi vọng nhiều...
- Nếu không muốn làm tao hi vọng, vậy trả lời tao một câu cho thẳng thắn, đằng này, lại vui vẻ vớithằng khác trong khi để tao chờ đợi như một thăng dở hơi...tao đã tâm sự thật lòng với nó bao nhiêu...
- Nó đã qua một lần yêu, niềm tin không còn, giờ lại tiếp tục bị lừa dối kiểu đấy, không tin được cũng đúng thôi, đừng trách nó lắm.
- Ồ mịa...
Tôi quay qua chỗ em, đúng lúc em và Quân đang chuẩn bị lên thuyền đạp vịt. Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi lao như thằng bệnh về phía em.
Tôi thở hổn hển. Quân thấy tôi, emcũng thấy tôi. Tôi nhìn em như muốn găm cái nổi đau mà tôi đang chịu đựng cho em. Để em có thể thấu được phần nào cái cảm giác mà một mình tôi đang phải chịu đựng.
Tiến thêm vài bước, tôi giật lấy bàntay em đang nằm trong lòng bàn tay Quân:
- Xin lỗi anh, tôi mượn người này 5phút.
Nói đoạn nắm lấy tay em kéo đi cho dù em đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay rắn chắc của mình.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#15 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 17/04/2013 12:39 » @206378

Cháp 15
Kéo em đi một đoạn, đảm bảo khoảng cách với Quân, tôi buông tay em ra, kiềm chế hết sức mình để không phải hét lên với em:
- Em nói đi, tại sao lại đối xử với anh như vậy?
- Đối xử như nào?_cái thái độ lãnh đạm, thờ ơ, cộng thêm ánh mắt gần như khiêu khích của em khiếntôi chỉ muốn phát điên lên ngay tạitrận
- Anh đã gửi mail cho em, em không hề trả lời anh, trong khi anh thật lòng và chân thành như thế, những gì đáp lại tình cảm của anh chỉ có vậy thôi sao?
- Anh là người vô lý hết sức, trong lúc em đã bảo với anh, em không còn gì để nói với anh, không muốn gặp anh, không muốn liên lạc với anh. Em nghĩ anh phải hiểu những điều em nói chứ?
- Anh đã yêu cầu một câu trả lời...
- Vậy thì bây giờ em trả lời anh rồi đó. Không có chút hi vọng gì ở chuyện này cả, kết thúc tại đây đi.
- Anh chỉ muốn hỏi em một câu, mong em hãy trả lời anh thật lòng,được chứ?
- Được thôi, anh hỏi đi.
- Trong thâm tâm em, có bao giờ em dành cho anh một chút tình cảm hay chưa? Có bao giờ em nghĩnghiêm túc về những tình cảm anh dành cho em hay chưa?
Em cắn môi, nhìn tôi một chút. Mộtthoáng lưỡng lự trong ánh mắt em...
- Trả lời anh, thật lòng, có được không?_tôi gần như hạ mình cầu xin em, sao bây giờ trong mắt em, tôi nhỏ bé và yếu đuối đến như vậy?
- Chưa, chưa bao giờ cả, vậy được chưa?
- Phũ phàng đến thế sao em? Một chút cũng chưa bao giờ?_dù là một câu nói dối thôi cũng không thể thốt ra khiến tim tôi nhẹ nhàng hơn được hay sao? Có cần phải tuyệt tình đến như vậy không?
- Anh yêu cầu em nói thật..._em quay mặt đi nơi khác không nhìn tôi
- Anh không tin, sau những gì anh đã làm...anh biết rằng em giận anh,vì những gì anh đã gây ra, em biết em không tin anh, vì anh đã khôngchân thành...anh đã nói ra tất cả, em không thể tha thứ được hay sao?
- Em không còn nghĩ tới chuyện tình cảm nữa, anh không hiểu sao?
- Vậy sao, em lại nhận lời đi chơi với Quân? Tại sao hai người lại gần gũi thân thiết thế? Em đang muốn cho người ta cơ hội đúng không?_đúng, tôi đang ghen, thực sự ghen tức với những gì đang thấy trước mặt tôi, tôi cần một lời giải thích chính đáng, dù cho tôi không là gì cả
- Vì anh ấy là bạn, và anh ấy đang cố gắng giúp đỡ em để em khỏi ngã, không có ý gì khác. Nhưng tạisao em lại phải giải thích chuyện này với anh chứ?
- Em thích Quân rồi đúng không?
- Em đã nói rồi, em không muốn giải thích gì với anh cả. nếu anh chỉ muốn nói vậy thì em đã trả lời xong hết rồi đó, em không muốn nói gì nhiều với anh, không muốn cãi nhau với anh. Bạn em đang chờ, em đi trước đây.
- Nhưng anh đang rất khổ tâm. Emthử một lần đứng vào hoàn cảnh của anh đi. Em cũng đã từng yêu một người rồi mà, tại sao em không hiểu cảm giác chờ đợi một người, níu kéo một người là như thế nào?
- Sau tất cả những gì anh đã đối xử với em sao?
- Anh biết, anh rất có lỗi, nhưng anh chỉ mắc một lỗi duy nhất đấy thôi, anh đâu có làm gì sai nữa đâu? Con người ai chẳng mắc sai lầm, em không thể đừng suy nghĩ tới điều đó được sao? Bây giờ cảmxúc trong anh dành cho em, thứ tình cảm anh dành cho em, là thật, không dối trá. Không hề có sự đùanghịch hay qua đường trong đó, em không hiểu sao? Anh phải nói như thế nào nữa em mới tin anh được? Anh thật sự chỉ muốn phát điên lên khi nghĩ về em thôi. Tha thứ cho anh, một lần này, có được không Vy?
- Tại sao anh phải hạ thấp bản thân mình như thế nhỉ?
- Vì...anh yêu em...anh cần em...
- Yêu à? Vậy bây giờ nói anh đừng yêu em nữa, mà ghét em đi, anh làm nổi không?_nàng cười mà giống như đang găm dao vào tôi vậy
- Anh không...
- Ừ, vậy anh thử nghĩ xem, làm sao em có thể đang gét anh mà vì những lời anh nói lại có thể yêu anh được, đúng không?
- Vy à..._không còn biết nên nói gì nữa
- Em đã thẳng thắn rồi đó...
- Anh không cần em phải yêu anh ngay bây giờ, không bảo em phải chấp nhận anh...chỉ mong em tha thứ và cho anh cơ hội được làm lạitừ đầu, để anh có thể quan tâm em, lo lắng cho em, có được khôngVy?
- Thôi đừng nói thêm bất cứ lời nào nữa. Ừ, em đang dối lòng, thực sự, đúng, em có một chút tình cảm với anh, có suy nghĩ về anh...nhưng bây giờ, thứ niềm tin đó vỡ vụn cả rồi. Em đã làm gì sai? Em đã gây nên tội tình gì? Tại sao ai cũng muốn làm em tổn thương?Tại sao ai cũng trêu đùa với em? Em làm gì chứ? Đối với anh, có thể tình yêu nó không là cái gì, nhưng với em, nó là điều em rất thiêng liêng. Nếu bắt đầu chỉ là sự vui đùa, thì có tiếp nối cũng sẽ đi đến kết thúc mà thôi. Em là con gái đấy,nhưng mà em mạnh mẽ hơn những gì anh biết, em có thể bắt đầu thì em cũng có thể kết thúc. Anh không là cái gì hết. Anh nghĩ rằng chỉ đơn giản anh làm trò để em vui, em tin chắc anh là tay sát gái tầm cỡ, những trò anh đã làm với em, anh cũng đã thử với những đứa con gái khác rồi đúng không? Anh bỏ tiền ra để mua tìnhyêu à? Với người khác thì đó có thể là niềm hạnh phúc, tự hào vì chàng trai của họ thật ga lăng, sẵnsàng chơi ngông. Em không phải là đứa con gái như thế, anh hiểu không? Người yêu em không cần đẹp trai, giàu có, không cần chiều chuộng em, chỉ cần biết quan tâm em từ những hành động rất nhỏ.Em không cần nói nhưng có thể hiểu em đang muốn gì. Anh bảo anh thật lòng, được bao nhiêu? Những gã công tử con nhà giàu như anh, em không dám với tới đâu...anh đi đi, buông tay em ra được rồi đấy. Những thứ không thuộc trong tầm tay của mình thì có cố với chừng nào, càng xa xôi ngần ấy...xin lỗi anh...
Em bước đi. Tôi đứng lại.
Khoảng cách ngắn ngủi nhưng lại xa xôi quá, đưa tay ra cũng không thể chạm tới...
Đây gọi là sự đổ vỡ của niềm tin, hay sự lụi tàn khi tình yêu chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc...?
Nếu không phải là bây giờ, liệu sẽ là bao giờ để có sự bắt đầu?
Em đang khóc đấy ư? Cho điều gì?
Bất định. Mơ hồ, tôi muốn giữ em, em là của tôi.
Tôi chạy vụt đi rất nhanh, chạy đếnbên em, kéo tay em lại...và ôm em vào lòng.
Còn chút hơi ấm, muốn bao bọc lấy em có được không vậy? Một cáiôm cho niềm tin thêm một chút, cóđược không vậy?
Em cố gắng thoát khỏi vòng tay rắn chắc của tôi. Nhưng tôi đang giữ em chặt lắm, nỗi nhớ như vỡ ào, thứ gì cũng mong manh...nướcmắt tôi ứa ra, em đang ở đây sao còn cảm thấy nhớ em đến cồn cào,cảm giác như chỉ cần buông em, nới lỏng tay ra một chút là em có thể rời xa tôi mãi mãi...
Hơi ấm của em, mùi hương của em, cả nhịp đập trái tim em đang thổn thức...nước mắt em còn chảy dài ướt đẫm...Em khóc vì mối tình đầy đau khổ của em có đúng không? Em đang nhớ đến một vòng tay khác đúng không?
- Anh xin lỗi...anh cần em...
- Buông em ra_đấy là một mệnh lệnh, nó làm tôi thấy hãi
Vòng tay tôi nới lỏng dần, cho đếnkhi còn một chút sức lực tồn tại nơi đôi bàn tay, em xô mạnh tôi ra...và tát vào má tôi, 5 ngón tay nguyên vẹn.
Em chạy đi, không nói một câu gì cả.
- Phương Vy_tôi gọi em, muốn chạy theo, nhưng bị một bàn tay rắn chắc khác giữ lại
- Nói chuyện với tôi chút đi.
Quân đang dùng sức ghìm vai tôi giữ lại. Ánh mắt anh ta nhìn tôi đồng cảm.
- Nghe tôi đi, đừng có đuổi theo lúc này, cậu đang tự làm tổn thương chính mình và em ấy đấy, nói chuyện với tôi một lát.
Tôi giật phắt bàn tay của Quân ra, giọng bực bội:
- Chuyện gì?
- Cậu đừng hành động nông nổi như vậy nữa.
- Nông nổi là gì? Ý anh muốn nói sao?
- Cậu đừng hiểu nhầm, thực sự, tôibây giờ cũng không còn ý định tántỉnh gì Vy nữa, em ấy cũng đã nói thẳng, rõ ràng với tôi, tôi cũng chỉ muốn coi Vy như em gái...một gái tốt nhưng không phải thứ mình cần lúc nào cũng có được. Vy thíchcậu đấy...hôm nay vì Vy cảm thấy buồn, nên tôi mới đưa em đi dạo, mong em đừng suy nghĩ nhiều...không ngờ lại gặp cậu ở đây.
- Anh nói rằng..._tôi giống như vừamới bay trên trời lại bị rớt cái đệt xuống đất ấy, đang đau thì lại có người khác xoa vào chỗ đau dùm_Vy thích tôi sao?
- Em ấy có nói rằng, thích cậu, nhưng cậu thuộc về tự do, thuộc về một nơi khác, dù có thích cậu, nhưng cậu không phải là một người thích hợp, thích là một chuyện, yêu là một chuyện...
- Còn gì nữa không?_tôi thúc dục, cái con người mà chỉ mấy phút trước tôi chỉ muốn đấm vào cái bản mặt của hắn, giờ đây tôi lại thấy biết ơn vì những sự thật anh ta cho tôi biết.
- Vy bảo không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn, nên không muốn dây dưa với cậu nữa. Vì em nghĩ rằng cậu sẽ nhanh chóng kết thúc được mọi chuyện, nên không muốn trả lời.
- Cô ấy không biết rằng em yêu cô ấy rất nhiều sao?
- Tình cảm là thứ khó nói mà...yêu một người đâu có nghĩa là sẽ ở bên người đó. Nhưng mà, tôi thấy, có lẽ nên để mọi chuyện bình thường một thời gian, khi cả hai đã có được những suy nghĩ thực sự sâu sắc về nhau, lúc đó hẵng tìm đến, và nói chuyện bình thường, bình tĩnh. Khi cậu quá nóng vội, còn Vy lại chưa đủ niềm tin. Liệu cậu ép buộc thi có ích gì? Hai người quen nhau cũng chưa lâu, chưa nói trước được điều gì cả...Tôi chỉ biết rằng, Vy là cô gái tốt, nên đừng làm tổn thương em nó. Giữa những thằng đàn ông vớinhau, tôi tin tình cảm của cậu là chân thật, nhưng nó chưa phải thực sự lớn, thực sự sâu sắc. Hãy thư thả và chờ đợi đi...cậu hiểu ý tôi chứ?
- Ừm..._tôi thở dài, có lẽ là Quân nóiđúng, tôi nóng vội quá...bản chất quá hiếu thắng. Chỉ muốn em nghĩcho mình mà lại không suy nghĩ cho cảm giác của em..._vậy nghe lời anh, tôi sẽ chờ đợi một thời gian...nhưng dù sao, không có điều gì ngăn cản được tình cảm của tôi dành cho Vy đâu.
Chỉ chưa đầy một tháng, mà tôi cứ ngỡ chuyện đã dài hàng thế kỉ. Biết bao nhiêu vui buồn...tôi khôngcòn là chính tôi của ngày xưa nữa. Một thằng con trai đã vì em mà thay đổi bản thân đi rất nhiều lần. Tình yêu giống như liều thuốc độc vậy...nhưng là một loại độc phát huy theo thời gian, không phát tácngay mà nó khiến con người ta đau khổ, dằn vặt...có thể hạnh phúc đến vỡ òa và cũng có thể khổ đau như bị tra tấn bằng cực hình...
Tình yêu vẫn muôn đời là một điềubí ẩn...
Tạm biệt Quân tôi đi về.
Lòng vòng xe qua từng ngã tư, rẽ ngang ngã các con đường. Giống như đứa trẻ bị lạc mẹ và không biết nên đi về đâu thì sẽ tìm thấy...
Tôi nhấn ga chạy đều đều, trong lòng nghĩ ngợi vẩn vơ...rồi lại tự cười với chính mình giống như thằng dở người.
Chuông điện thoại reo, tôi giật mình chợt tỉnh, đang thả tay móc chiếcđiện thoại trong túi quần, không chú ý đèn đỏ, tôi vượt thẳng lên trước. Khi nghe tiếng còikêu như xé bên tai mình, ngoảnh mặt nhìn lên thì...rầm...tôi chỉ kịp định hình là mình vừa bị một chiếctaxi tông vào...và tôi cảm thấy buồn ngủ.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)


Trang trước

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất