CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG-Chương 1
1 Thằng Guts Garvey là một thằng đểu thực sự. Nó đã làm cuộc sống của tôi trở thành địa ngục. Tôi không hiểu tại sao nó ghét tôi đến thế. Tôi chẳng hề làm gì hại đến hắn. Hoàn toàn không. Hắn không cho bất kỳ đứa nào chơi với tôi. Tôi luôn bị cô độc. Bất kể đứa nào ở trường mà chơi vớii đều bị nó cho vào sổ đen. Trong giờ giải lao tôi luôn phải lang thang một mình giữa sân trường. Tôi đã làm thử một cách. Thậm chí có lần tôi còn đưa cho nó toàn bộ số tiền mà tôi có. Nó mua một phong sô-cô-la bóc ra ăn ngay trước mặt tôi mà không thèm cho tôi lấy một miếng. Nó đểu đến như thế đấy. Khi đi học về tôi chỉ có mỗi một đứa bạn. Đó là con mèo hôi hám. Sở dĩ nó có tên như vậy vì nó có mùi rất khó chịu. Nhưng đó đâu phải lỗi của nó. Ai mà chả có lỗi này tật nọ kia chứ. Con mèo hôi hám của tôi là một chú mèo hạng siêu đấy. Nhưng dù sao thì nó cũng không thể thay thế cho một người bạn được. Làm người mà không có bạn thì khổ lắm. Ngay cả sau khi tan trường cũng chẳng có ai dây dưa đến tôi. Tôi chỉ có mỗi một trò tiêu khiển là xem ti-vi. Nhưng tôi cũng không thích ti-vi mấy, nhất là vào buổi chiều chương trình toàn là phim dành cho bọn nhóc bé tí tẹo. Một hôm, lúc đó là buổi tối, tôi nói với mẹ: - Giá như nhà mình có cái đầu máy video thì sướng quá! - Nhà mình không mua nổi đầu video đâu con ạ. Vả lại con suốt ngày xem ti-vi rồi còn gì? Tại sao con không chịu đi chơi với bạn bè mà chỉ ngồi ru rú suốt ngày ở nhà nhỉ? Tôi lặng yên không đáp. Tôi không thể nói với mẹ cho tới nay tôi hoàn toàn chẳng có bạn b trong tương lai cũng sẽ chẳng có ai chơi với tôi cả chừng nào thằng Guts Garvey còn ám tôi. Một lúc sau thì bố tôi về. Ông ôm một cái hộp khá dài dưới nách. Tôi vội hỏi: - Bố mang cái gì về thế? Ông đặt cái hộp xuống sàn và nói: - Cực kỳ đấy. Và tôi vội vàng mở cái hộp. Cái hộp đó dài cỡ một cái bánh gối. Nó màu xanh và phía trước có một cái lỗ. - Bố ơi cái gì thế ạ? - Cái mà con vẫn ước ao, đầu video đấy mà! Tôi hau háu nhìn cái máy: - Con chưa hề thấy cái đầu video nào như thế này cả. Trông nó như một cái bánh gối với một cái lỗ to tướng. Mẹ tôi hỏi giọng đầy vẻ ngờ vực: - Ông rước cái này ở đâu về thế? Giá bao nhiêu? - Tôi mua lại của một thằng ngay trong quán bia. Giá hời lắm, chỉ có 50 đô-la. Tôi nói ngay: - Năm mươi đô-la mà được một cái đầu video thì quá rẻ. Nhưng có đúng đây là đầu video không? Thế dây điện đâu hả bố? - Nó bảo cái máy này không cần dây điện. Chỉ cần một cho băng video vào là được. Nó đưa cho bố một cái hộp, trông như phong sô-cô- la và bảo cứ ấn vào mấy cái nút ở đó là khắc được. - Bố không đùa đấy chứ? Cái này đâu phải là hộp điều khiển từ xa. Mẹ đốp chát hỏi: - Hôm qua ông làm mấy vại bia đấy? Đúng là vứt tiền qua cửa sổ. Ai lại đưa ngần ấy tiền để rước cái của nợ của tội này về bao giờ. – Mẹ đùng đùng ra khỏi bếp. Bà bực lắm, mà bực là phải. Bố nỏi vẻ chán nản: - Thì cứ thử một cái xem thế nào đã! – Ông đưa cho tôi cái băng video mà ông vừa thuê. Tên băng là "Sự trả thù của người máy". Tôi nhét băng vào cái lỗ và bật ti-vi. Chẳng có gì xảy ra cả. Tôi liếc mắt nhìn cái hộp như phong sô-cô-la với một lô nút. Tôi nghĩ, thì cứ thử xem sao. Nào có mất gì đâu. Tôi ấn lên một trong những cái nút hình vuông màu đen. Ngay lập tức phim hiện lên màn hình. Tôi sung sướng reo lên: - Được rồi, tuyệt quá bố ơi! Mẹ mỉm cười bước vào: - Thế nào, hai bố con xong chưa? Thật ai có thể ngờ cái hòm buồn cười này lại có thể là một cái đầu video kia chứ? Không biết nay mai người ta sẽ còn phát minh ra những cái gì nữa đây.
CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG-Chương 2
2 Bố đi vào trong bếp để giúp mẹ còn tôi thì ngồi xem phim. Tôi thử tất cả các nút trên cái máy điều khiển từ xa. Một nút để tua tiến, một nút tạm dừng và một nút tua lùi. Nút tua lùi rất hay, người ta có thể trông thấy mọi người đều làm ngược đời. Tôi thật phấn khởi thật sự vì cái đầu video nhưng bộ phim lại hơi chán. Tôi ngồi nghịch cái máy điều khiển từ xa. Tôi chĩa nó vào các đồ vật ở trong phòng và ấn nút cứ như là chơi súng phun nước vậy. Một lúc sau tiếng mẹ vọng ra: - Nào, vào ăn thôi! - Mẹ ơi, hôm nay có món gì đấy? - Mì ố Tôi ấn nút tạm dừng và đi ra cửa. Tôi vừa định nói: "Con không đói" thì chợt thấy có điều gì đó là lạ. Con mèo ngồi ngây ra nhìn chòng chọc về phía máy ti-vi. Thoạt đầu tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ biết có gì đó không bình thường. Nó ngồi im thin thít. Tôi chưa hề trông thấy con mèo nào lại ngồi ngây ra như thế bao giờ. Đuôi nó không hề động đậy. Mắt nó hoàn toàn không nhấp nháy. Nó ngồi im thin thít như một pho tượng. Tôi tháo dép quẳng về phia nó, nó không hề nhúc nhích dù chỉ vài xăngtimet. Cả đến râu của nó cũng không có chiếc nào ngó ngoáy. Tôi kêu thất thanh: - Bố ơi, con mèo làm sao rồi! Bố bước ra khỏi phòng làm việc và nhìn con mèo tội nghiệp. Nó ngồi đó ngước hai con mắt trong vắt như thủy tinh nhìn về phía màn hình. Bố lấy tay phẩy phẩy trước mặt nó nhưng nó không hề nhúc nhich. Ngay đến hai con mắt cũng trơ trơ bất động. Bố nói: - Nó chết rồi! Tôi kêu lên: - Không, không thể như thế được. Nó là đứa bạn duy nhất của con. Tôi bế con mèo và nó vẫn ở tư thế ngồi nguyên vẹn. Tôi đặt nó lên sàn nhà, nó vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Tôi bắt mạch cho nó nhưng hoàn toàn không cảm thấy gì cả. Ngực nó hoàn toàn không cử động, nó cũng đã ngừng thở. Bố nói: - Rõ ràng có cái gì đó không bình thường, nhưng đó là cái gì nhỉ? Tôi nhận xét: - Bố ơi, sao nó lại ngồi ngay ngắn như vậy. Nếu nó chết thì nó phải ngã quay lơ và chỏng chân lên trời mới đúng chứ? Bố nhấc con mèo lên và sờ khắp người nó. Ông nói khẽ với tôi: - Hỏng rồi, không thể làmột được gì cho nó nữa, con ạ, nó chết rồi! – Ông xoa đầu tôi an ủi – Tí nữa ăn cơm xong hai bố con sẽ chôn nó ở ngoài vườn – rồi ông đi vào phòng ăn. Nước mắt tôi trào ra. Tôi ôm chặt con mèo vào lòng. Nó hoàn toàn không bị cứng. Những con mèo chết bao giờ cũng bị cứng đơ kia mà. Tôi bỗng nhớ đến một con mèo chết mà tôi đã từng trông thấy trên đường đi. Tôi đã cầm cái đuôi cứng đơ của nó y như là ta cầm một cái cán chảo vậy. Đằng này con mèo của tôi lại vẫn rất mềm mại, nó mềm chẳng khác gì con mèo nhồi làm đồ chơi. Bỗng nhiên tôi có một ý nghĩ, mà tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại có ý nghĩ như thế. Tự nhiên tôi chợt nhớ đến ở trong đầu. Tôi cầm cái hộp điều khiển từ xa, chĩa về phía con mèo và ấn nút "bật". Con mèo bỗng nháy mắt, nó đứng lên vươn vai, duỗi mình và từ từ bước đi. Tôi lại ấn vào nút "dừng" con mèo tức khắc lại hóa đá nhưng lần này nó đứng yên. Tôi không tài nào hiểu nổi và vội vàng dụi mắt. Rõ ràng là việc điều chỉnh nút "dừng" đã tác động tới con mèo! Tôi lại ấn nút một lần nữa vào nút "bật" và con mèo lại lững thững bước đi cứ như là hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả. Tiếng reo vui mừng của bố vang lên từ trong bếp: - Ô kìa, con mèo đã sống lại rồi! – Bố nhấc nó lên và kiểm tra toàn bộ cơ thể nó – Chắc nó vừa qua một cơn hôn mê. Cũng may mà mình chưa chôn nó! – Bố cười rất là vui vẻ. Ông đặt con mèo xuống sàn nhà và lắc đầu. Tôi lại đi vào phòng. Tôi ấn lên một trong những cái nút. Không nút nào có chữ cả, nhưng tôi cho rằng mình đã nắm được chức năng của tất cả những cái nút đó.
CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG- Chương 3
3 Phim lại chạy tiếp. Đang xem thì có một chú ruồi cứ bay vo ve làm tôi hết sức khó chịu. Tôi chĩa hộp điều khiển từ xa và chĩa về phía nó, cũng chỉ là đùa thôi, và ấn vào nút tua biến nhanh và con ruồi biến đi đằng nào không biết. Quả thật tôi không còn trông thấy nó nhưng tiếng kêu vù vù do nó phát ra nghe rõ mồn một cứ y như là có một máy bay phản lực lượn trong phòng vậy. Tôi thấy một cái gì đó bay vèo trước mặt mình, rồi lại vèo một lần nữa, con ruồi lao nhanh đến mức tôi không nhìn rõ nó nữa! Tôi ấn nút "dừng" và chĩa hộp điều khiển từ xa về phía có tiếng bay vù vù vọng lại. Có lẽ con ruồi bay thẳng về phía tia điện vì bỗng nhiên nó hiện ra lù lù và treo lơ lửng bất động trên không. Im lặng như tờ. Bất động. Tôi lại chĩa cái hộp điều khiển từ xa về phía con ruồi và ấn vào nút "bật" bỗng nhiên nó lại bay và phát ra tiếng động như mọi khi ở trong phòng. Mẹ hỏi tôi: - Trà của con mẹ pha rồi đấy! Lúc này tôi chẳng thiết gì cả ngoài cái hộp điều khiển từ xa tuyệt vời này. Hình như nó có khả năng làm cho những con vật và sâu bọ có thể từ trạng thái bất động hoạt động trở lại. Tôi nhìn bố qua cửa buồng ăn. Ông bắt đầu ngồi xuống ăn. Những sợi mì ống thòi ra từ mồm bố. Bố ngậm những sợi mì trong mồm và bắt đầu nhai. Mong các bạn đừng hiểu nhầm tôi. Tôi bao giờ cũng yêu quý bố. Ông là người tuyệt vời. Nhưng ông có một thói quen mà tôi không bao giờ chịu nổi. Đấy là lối ăn mì ống của ông. Ông nhai nhồm nhoàm, hút chùn chụt làm cho nước sốt dính nhoe nhoét trên môi. Lần nào tôi cũng thấy bực mình vì cách ăn mì ống cùa ông. Có lẽ vì thế mà lần này tôi đã làm như vậy. Tôi biết, nói như vậy cũng không thanh minh được lỗi của mình. Tồi rùng mình, chĩa thẳng cái hộp điều khiển từ xa về phía bố và ấn nút "dừng". Bố ngừng ăn, ngồi như một pho tượng, cái nĩa kê sát mồm. Mồm bố há rộng toang toác và hai con mắt nhìn bất động. Những sợi mì ống treo lủng lẳng như những con giun bằng bê-tông từ chiếc nĩa. Bố ngồi không động đậy cứng đơ như một cái thân cây.Mẹ nhìn bố và cười: - Bố thằng Mathew làm cái trò gì thế, định chọc cho tôi cười hay sao? Bố vẫn ngồi im thin thít. Mẹ nói: - Thôi, đủ rồi đấy. Ông chẳng làm gương gì cho con cả, tại sao cứ vừa ăn vừa chơi như thế? Ông bố hóa đá của tôi vẫn chẳng nói chẳng rằng, đến cái lông mày cũng không động cựa. Mẹ ẩy nhẹ vào vai bố làm cho bố ngã lăn kềnh ra. Trông cứ như một pho tượng bị lật nhàệ. Ông lăng kềnh trên sàn nhà tay vẫn để gần mồm, những sợi mì hóa đá vẫn giữ nguyên vị trí như cũ. Chỉ có điều lúc này những sợi mì chỉ về phía ngón chân ông. Mẹ hoảng quá hét to và chạy vội về phía bố. Nhanh như chớp tôi chĩa cái hộp điều khiển từ xa về phía bố và ấn nút "bật". Ngay lập tức những sợi mì lại chạy lùi, bố ngồi lại như cũ, dụi mắt va hỏi "Có chuyện gì xảy ra vậy?" Mẹ nói giọng đầy lo lắng. Ông vừa bị lên cơn. Tốt nhất ông phải đi tới bệnh viện ngay và đề nghị bác sĩ kiểm tra sức khỏe của ông thật kỹ xem sao. Để em lấy ô-tô, còn Mathew, con ăn cho xong bữa đi, bố mẹ đi một tí rồi về ngay! Tôi muốn kể cho bố mẹ biết về cái máy điều khiển từ xa nhưng không biết vì sao tôi không thốt lên lời. Tôi chỉ sợ sau khi nói ra bố mẹ sẽ tước mất cái máy đó. Chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ lại được sử dụng nó một lần nữa. Nếu như tôi giữ bí mật chuyện này tôi có thể mang nó tới trường. Tôi có thể khoe với thằng Guts Garvey về phát hiện tuyệt vời của mình. Khi mà tôi có máy điều khiển từ xa như vậy thì nhất định nó sẽ tìm mọi cách để kết bạn với tôi. Tất cả học sinh trong trường thể nào cũng muốn được xem tận mắt cái máy điều khiển từ xa đó. Độ hai giờ đồng hồ sau đó thì bố mẹ tôi trở về. Bố vội vàng lên giường. Bác sỹ khuyên ông phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít ngày vì ông đã làm việc quá sức. Còn tôi thì cầm cái máy điều khiển từ xa về buồng ngủ của mình và cho tới ngày hôm sau tôi không dùng gì đến nó nữa. 4 Hôm đó là thứ bảy, tôi được ngủ lâu hơn. Sau khi đã làm xong những công việc buổi sáng tôi vội vã đi tìm thằng Gtus Garvey. Thông thường ngày thứ bảy nó và lũ bạn hay đi nhìn ngó ở các cửa hàng. Trong trung tâm thương mại người đông kìn kịt. Tôi vừa đi vừa nhìn các quầy hàng. Trong một tiệm cà phê nhỏ tôi trông thấy một người đàn ông và một người đàn bà ngồi ăn bên một cái bàn kề cửa sổ. Tôi có thể thấy rõ họ ăn những món gì. Trước mặt người đàn ông là một miếng thịt bò rán và một ít trứng mà ông ta bỏ dở. Ông ta chắc ăn đã gần xong. Bỗng tôi nhớ lại chuyện bố với những sợi mì ống. Tôi lấy cái hộp điều khiển từ xa ra và ngắm nghía nó. Người ta có thể ấn nút "dừng", nút "bật" và nút "tua tiến". Còn cái nút thứ tư. Tôi không nhớ cái nút này để làm gì và tôi ấn thử vào nú Quả thật tôi hoàn toàn không chủ ý. Tôi không biết mình là mình đã chĩa cái điều khiển từ xa về phía người đàn ông. Thật tội nghiệp cho ông ta! Cái nút thứ tư là nút "tua lùi". Ngay lập tức ông ta bắt đầu ăn ngược trở lại. Ăn ngược. Có nghĩa là ông ta cho nĩa vào mồm và nhả thức ăn vào nĩa rồi đổ vào đĩa. Trứng từ trong mồm ông ta chảy ngược trở ra, sau đó là các mẫu thịt và khoai tây rán. Cứ hết cho nĩa vào lại lấy ra rồi lại cho vào, lại lấy ra và cứ mỗi lần như thế ông ta lại lôi ra một ít thức ăn đã nhai nhão nhoét nhưng khi ở trên đĩa chúng lại cứng trở lại thành miếng thịt rán, quả trứng luộc và những miếng khoai tây rán ròn. Thật khó mà tưởng tượng nổi, ông ta nhai, nuốt theo trình tự ngược. Trước khi tôi hoàn hồn và có thể suy nghĩ được bình thường thì toàn bộ thức ăn của ông ấy đã nằm đầy đủ trên đĩa. Cuối cùng ông ta để bộ dao nĩa sạch sẽ vào đúng vị trí của nó. Đầu óc tôi rối bời. Nhưng rổi bỗng nhiên tôi biết mình phải làm gì. Tôi ấn nút "bật" và ngay lập tức ông ta cầm dao, nĩa và bắt đầu ăn lại lần thứ hai. Người đàn bà ngồi đối diện hoàn toàn không hiểu nổi về điều gì đã xảy ra. Bỗng nhiên bà ta la toáng lên và cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài. Người đàn ông không hề chú ý đến điều đó, ông ta bình thản tiếp tục ăn. Ông ta đã phải ăn lại một lần nữa cho tới hết. Tôi chạy vội ra đường lòng đầy ân hận và có cảm giác mình đã làm điều gì sai trái. Cái máy điều khiển từ xa có thể tác động buộc người ta làm ngược lại tất cả. Đến góc phố tôi dừng lại. Thằng Guts Garvey đang trò chuyện với thằng Rabbit bạn thân của nó. Thằng này là đứa hay chơi ác. Đây đúng là dịp để tôi có cơ hội có tên trong danh sách các anh hùng hảo hán. Tôi chìa cái hộp điều khiển từ xa về phía hắn và nói: - Cậu ấn thử vào đây mà xem! Thằng Garvy giật lấy cái hộp: - Cái gì thế này, đồ thò lò mũi xanh, mày đưa tao sô-cô-la hả?, cút đi! - Không phải đâu,i điều khiển từ xa đấy, của đầu video ấy mà. Cậu hãy ấn lên cái nút đen mà xem! – Thằng Guts Garvey nhìn tôi chằm chằm. Sau đó nó lại nhìn chiếc điều khiển từ xa. Hắn tỏ ra không tin tôi nhưng vẫn cứ ấn thử lên cái nút đen. Đúng lúc đó thằng Rabbit đang đập quả bóng rổ trên vệ đường. Bỗng nhiên nó đứng như trời trồng. Quả bóng cũng vậy. Rabbit đứng một chân, quả bóng treo lưng chừng giữa bàn tay nó và mặt đất. Guts Garvey há hốc mồm. Hắn dụi mắt và nhìn lại một lần nữa. Cái tượng thằng Rabbit vẫn còn đứng sừng sững ở đó.Tôi hét tướng lên: - Bấm vào cái nút đen! – và chỉ vào cái nút đầu tiên. Guts ấn nút và Rabbit lại tiếp tục đập bóng. Tôi cười. Guts tỏ ra có ấn tượng về món đồ chơi của tôi. Nó quay mặt, nhìn tôi chằm chằm. Sau đó hắn chĩa cái điều khiển từ xa vào mặt tôi. Tôi vội vã hét lên: - Đừng, đừng! Nhưng muộn mất rồi. Guts đã ấn nút. Nó để tôi vào tình trạng "tạm dừng". Thế là tôi không thể cử động được nữa. Tôi đứng như pho tượng, hai tay giơ lên trời, hai con mắt mở trừng trừng không động đậy. Tôi chẳng khác gì tảng đá. Guts và Rabbit cười nhăn nhở rồi chạy biến mất.
CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG- Chương 5
5 Mọi người kéo đến bám xung quanh tôi. Lúc đầu họ cười thật khoái trá. Trẻ con, người lớn đứng vòng trong vòng ngoài và nhìn thằng bé tội nghiệp đứng sừng sững như một pho tượng. Có người lại khua khua tay trước mặt tôi. Một đứa con gái ẩy nhẹ vào người tôi. Ai đó nói: - Thằng này cừ thật, không một bắp thịt nào cử động cả! Tôi muốn nói mà không thể nào nói được. Lưỡi tôi cứng đơ. Người đổ đến xem mỗi lúc một đông. Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc, một thằng hề. Người ta đổ đến rất đông và trầm trồ ngạc nhiên không hiểu tại sao tôi lại đứng ở đây. Cảm giác ngượng ngùng trong tôi mỗi lúc nhạt dần. Tôi bắt đầu sợ. Nếu tôi phải đứng như thế này và không thở, không cử động được, sống dở, chết dở kiểu này th người ta sẽ làm gì tôi nhỉ? Họ sẽ để tôi trong vườn như một pho tượng? Hay cho tôi vào viện bảo tàng hoặc chôn sống tôi? Càng nghĩ tôi càng cảm thấy sợ hãi. Bỗng nhiên tôi bị đổ lăn kềnh ra, mọi người cười ồ lên. Tôi đứng yên và chạy biến đi mất. Tôi vừa chạy vừa suy nghĩ, tại sao giai đoạn tạm ngừng lại bỗng nhiên qua đi? Và tôi đã hiểu ra nguyên nhân. Tôi nhớ tới cái máy video của chú Frank. Nếu người ta ấn nút "tạm dừng" và đi đâu đó thì sau ba bốn phút máy lại tự động tiếp tục hoạt động. Có lẽ trường hợp này cũng như vậy. Tôi dừng lại để quan sát. Xa xa tôi thấy hai bóng người nhỏ xíu. Tôi nhận ra Guts và Rabbit. Chúng cầm chiếc máy điều khiển từ xa của tôi. Nhất định tôi phải lấy lại. Hai đứa mất dạy đó đã ăn cướp của tôi. Tôi không thèm quan tâm tới việc liệu có được xếp vào danh sách hảo hán của thằng Guts Garvey hay không, tôi chỉ muốn lấy lại bằng được cái điều khiển từ xa của mình. Và tôi muốn trả thù. Phải, tôi muốn trả thù. Tôi phóng theo chúng như một thằng điên. Tôi thở không ra hơi mà chúng nó thì ở quá xa. Tôi không thể đuổi kịp chúng. Tôi quay lại phía sau và trông thấy cậu Shaum Potter, cùng học một trường với tôi. Cậu ấy ở bên kia đường và ngồi trên lưng con ngựa của mình. Tôi chạy theo chỗ cậu ấy và nói: - Cậu giúp mình với. Thằng Guts Garvey và thằng Rabbit đã cướp của mình cái điều khiển từ xa. Mình quyết phải lấy lại cái đó, đây là chuyện một mất một còn. Shaum nhìn tôi. Cậu ấy không phải người tồi. Cậu ấy là một trong số ít ỏi bạn bè ở trường đối xử vui vẻ với tôi. Bạn ấy cũng không phải là bạn thực sự của tôi. Shaum lại rất sợ thằng Guts Garvey. Nhưng cứ nhìn cái kiểu bạn ấy gật đầu và mỉm cười với tôi, tôi đã thấy bạn ấy không thoái thác tôi. Tôi bồn chồn không yên. Tôi càm thấy tức điên người và quyết lấy lại bằng được cái điều khiển từ xa. Shaum lưỡng lự giây lát: - Thôi được, nhảy lên đi! Tôi gác một chân lên bàn đạp. Shaum túm tay tôi lôi lên và tôi ngồi trên lưng con "Ngôi sao" sau lưng Shaum. Tôi bảo Shaum: - Chúng nó đi lối kia kìa Con Ngôi sao lúc đầu đi nước kiệu rồi phi nước đại. Tôi ôm chặt lấy Shaum. Tôi chưa hề cưỡi ngựa bao giờ, lúc bật lên, lúc rơi xuống, tôi cảm thấy mặt đất xa vời vợi và tuy sợ hết hồn nhưng tôi cố giấu không để Shaum biết. Tôi cương quyết phải đuổi kịp thằng Guts Garvey và Rabbit, chúng tôi phi nhanh vượt qua những chiếc ô tô đỗ bên đường và bỏ sau mình những người đi đường. Tôi reo lên: - Chúng nó kia kìa! Thằng Guts và Rabbit đứng xếp hàng ở bến xe buýt. Shaum điều khiển cho con Ngôi sao đi nước kiệu. Thằng Guts Garvey ngước mắt nhìn và hắn đã phát hiện ra bọn chúng tôi. Hắn rút ngay cái điều khiển từ xa ở trong túi ra. Tôi vội la lên: - Đừng, đừng, đừng làm như thế!
CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG-Chương 6
6 Tôi không biết con ngựa có cảm thấy nguy hiểm hay không. Nhưng nó đã làm như mọi con ngực khác mỗi khi sợ hãi, nó vỗng đuôi lên và bĩnh ra một bãi to tướng sau đó nó nhẩy mấy bước về phía thằng Guts và những người đang xếp hàng. Thằng Guts chĩa thằng cái điều khiển từ xa về phía tôi và ấn nút "tua lùi". Tôi hét lên: - Không, không! Nhưng đã quá muộn. Con Ngôi sao bắt đầu chạy lùi. Nó chạy được vài bước thì bãi phân cũng bay lên và đi lùi trở lại vào nơi mà nó đã xuất phát. Những người đứng hò reo, nhiêu người lăn ra cười, nhiều người hoảng sợ chạy tán loạn. Tôi cảm thấy ngượng, mặt đỏ ửng. Con Ngôi sao khốn khổ chạy lùi. Rồi đột ngột nó đứng trơ như đá, cả hai chúng tôi cũng vậy. Thằng Guts đã ấn vào nút "tạm dừng" và nó đã biến Shaum , tôi và con ngựa thành những pho tượng. Trong khi chúng tôi đứng sừng sững như trời trồng thì chiếc xe buýt tới. Những người đang đứng xếp hàng chen lấn. Họ muốn đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Họ không chịu nổi cảnh tượng này và càng không thể chịu nổi những điều đã xảy ra do con ngựa gây nên. Sau khoảng bốn năm phút chúng tôi thoát khỏi cảnh tạm dừng. Chúng tôi lại có thể cử động. Tôi nhảy xuống và nói với Shaum: - Tớ rất lấy làm tiếc. Tớ không ngờ là chuyện đó có thể xảy ra. Shaum đờ đẫm nhìn tôi, mặt cậu ấy tái xanh tái xám: - Tớ nghĩ tớ đã nằm mê giữa ban ngày. Đúng là một cơn ác mộng, thôi, tớ đi về đây – cậu lắc đầu và lững thững quay đi.