Chương 17: Hồi Cung <phần 2>
Trước đây khi Nhược Hàn bị NgọcTuyền chân nhân đem lên đấy , hắn cảm thấy Ngọc Hư cung thật đáng ghét , quanh năm chỉ căm căm gió tuyết như muốn đóng băng người ta trong cái lạnh lẽo cô độc . Nhưng gần đây khi tiếp nhập Man Hoang đại lục , nếm trải qua những khổ ải cùng cực hắn mới thấy Ngọc Hư cunghóa ra vẫn còn tốt hơn rất nhiều . Bây giờ đứng dưới chân núi mà ngước nhìn lên , Nhược Hàn không còn cảm nhận thấysự lạnh lẽo , ở trênấy có những điều ấm áp đang chờ hắn , hắn thấy lòng mình rung lênmột cảm giác vui sướng , hạnh phúc! Ba người dùng "Di Ngoại Bùa" bay vọt lên đỉnh núi , trước khi hạ sơn Ngọc Tuyền chân nhân có dặn rằng đây là cuộc thử luyện nên tuyệt đối không được phép dùng đến "DiNgoại Bùa" trong cuộc hành trình , nhưng bọn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ , hơn nữa ngọn núi này cao ngất ngưởng đến tận mây xanh . Ngự kiếm để phi hành thì họ chưa đủ khả năng . Ngoại trừ dùng cách ấy ra hẳn cũng chẳng còn phương án nào có thể lên đếnđỉnh núi được . Xa xa lẫn trong đám gió tuyết mù trời , ba cột ánh sáng chói lòa trên đỉnh Ngọc Hư cung chập chờn xuất hiện , nhìn ngắm từ khoảng cách như vậy mới thấy được ba cái cột này tựa như một tia sét khổng lồ đánh xuống mặt đất . Giang Huy thở phào một cái nói : -Cuối cùng cũng được trở về ! Nhược hàn định phụ họa niềm vui với hắn thì phía trước xuất hiện banhân ảnh . Ai nấy chân diện mấy phần đăm chiêu , họ đã nhận ra ba người này chính là Nam Long và haigã sư đệ của hắn . Ba gã này đang định đi sang hướng bên phải thì nhận ra bọn Nhược Hàn liền quay ngoắt lại đếnchỗ họ . Nhược Hàn sau vụ Phù Phấn Ngải hãy còn mười phần căm ghét hắn nên hừ nhạt : -Bọn khốn kiếp này không hiểu định dở trò gì với chúng ta đây ? Nam Long bước đến , chân mày hắn khẽ xích lại , hắn ngắm nhìn Bảo Quân một hồi nói : -Cóc ghẻ cuối cùng cũng biến thành thiên nga ! Trông thật là diễm lệ ! Bảo Quân ngước mắt đi , trên ngọc diện nàng chẳng chút cảm xúc trước câu nói ấy . Nam Long cười nhạt : -Trong mắt ta nữ nhân dù có là thiên tiên thì cũngchẳng có chút thu hút , việc gì ngươi phải chảnh chọe như vậy ? Nhược Hàn bất nhẫn , mặc dù nỗi ám ảnh trước đây vẫn chưa hết nhưng cũng trừng mắt quát : -Bọn đồi bại các ngươi chặn đườngta là có ý gì ? Nam Long quay lại nhìn hai sư đệ cười ha hả nói : -Đường rộng mênh mông , các ngươi đi mà ta cũng đi , tại sao lại nói là chặn đường? Muốn nếm mùi Phù Phấn Ngải cũng đâu cần hungdữ như thế ? Nhược Hàn tím mặt : -Ngươi ... -Ngươi cái gì ? Mau tránh sang bên nhường đường cho các sư huynh của ngươi ! Nhược Hàn cười nhạt : -Rõ ràng bọn ta đến trước , các ngươi đang đi ngã khác lại chạy ra gây sự còn già mồm ! Bảo Quân kéo tay hắn nói : -Chúng ta nhườnghọ một chút cũng không sao ! Nam Long cười hê hê : -Ả này nói đúng đấy ! Nếu biết lượng sức thì nên lui ra cho ta ! Nhược Hàn tâm tưmười phần giận dữ, nhưng bị Bảo Quân cùng Giang Huy lôi sang một bên đi tiếp thì cũng không tiện phản ứng , hắn ngó mắt lại bực dọc nói : -Sẽ có ngày ta chocác ngươi biết tay! Nam Long cùng haigã sư đệ đắc ý , chúng thấy ba người đi qua thì cũng chuyển bước quay lại theo hướng ban đầu . Điều đấy làm Nhược Hàn càng thêm phần uất ức ! Ba người bước qua bức tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn thì Ngọc Tuyền chân nhân cùng Nhược Hoa tiên cô cũng xuất hiện , trông thần sắc họ mấy phần rạng rỡ thì nỗi uất hận trong lòng Nhược Hàn cũng phần nào xệpxuống . Ba người đến cúi đầu chào hai vị viện chủ . Ngọc Tuyền chân nhân cùng Nhược Hoa đến dẫn họ vào cung : -Rất tốt ! Trên đường có xảy ra biến sự gì hay không ? Nhược Hàn theo lời Bảo Quân dặn lắc đầu nói : -Mọi chuyện tương đối thuận lợi , chúng đệ tử cũng đã hấp thụ được tinh nguyên của ba loại bùa chú! Hai vị viện chủ địnhnói mấy lời động viên thì trong chính điện xuất hiện một nhân ảnh, người này tuổi cổlai hi , râu tóc như cước , dáng độ tiêu sái bất phàm ,bước đi phiêu dật tựa mây hồng trôi nhẹ trên nền trời xanh thẳm . NhượcHàn tuy chưa gặp qua nhưng nhìn thấy phong thái thoát tục ấy liền đoán hẳn là Ngọc Hư chân nhân . Ông ta đích thân đến đón ba đệ tử mới nhập môn chưa lâu cũng thậtlà vinh dự vậy ! Nhược Hàn đoán không sai vì lúc này Ngọc Tuyền chân nhân bước lên cúi đầu nói : -Cung chủ sư huynh ! Mai Nhược Hoa cùng chúng đệ tử vội đến thi lễ , Ngọc Hư chân nhân mỉm cười hiền hòa , ông quét song mục lấp lánh thần quang lên ba đệ tử nói : -Khí chất không tồi , sau này sẽ trởthành tinh hoa củaNgọc Hư cung , hai vị viện chủ hãy cố gắng ! Nói xong vút râu cười lớn , tiếng cười ấy dường như được ông cố tình vận bùa chú vào nên bọn Nhược Hàn cảm thấy ấm áp và dễ chịu vô vàn .
Chương 18: Sự Lợi Hại Của Bát Quái <phần 1>
Vô Cực Sinh Thái Cực Thái Cực Sinh Lưỡng Nghi Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng Tứ Tượng sinh Bát Quái Bát Quái Biến Hóa Vô Cùng ... Nhược Hàn đang ngủ thì mơ hồ tỉnhdây , sau những chuỗi ngày dài phiêu bạt sống trong cảnh màn trời chiếu đất , giờ đây được ngủ trong chăn ấm đệm êm không hiểu sao hắn thấy mấy phần khó chịu. Hắn vươn người một cái thì mới nhận ra Giang Huy không còn ở trên giường . Quái lạ ! Mọi khi tên này vẫn ngủ say như chết , cớ sao hôm nay đột nhiên giữa đêm hôm khuya khoắt lại biến mất khỏi phòng ? Hắn bò dậy bước ra ngoài , hành lang Ngọc hư Cung bao đời nay vẫn chưa hề tối đi lần nào . Chúng luôn được soi sáng bất kể ngày đêm bằngthứ bạch lạp trăng trắng tựa ánh tuyết phủ dầy trên dãy Côn Lôn hùng vỹ . Nhược Hàn đi một vòng xung quanh Ngọc Hư cung vẫn không nhận thấy có điều gì khác lạ hay bất cứ bóng hình nào thì hắn co ro dấn bước ra quảng trường Ngọc Hư Cung ... Côn Lôn không baogiờ thấy ánh mặt trời nhưng đêm hôm chẳng khi nàothiếu ánh sáng đến độ màn đêm phủ đầy , lúc nào cũng lấp lánh ánh bạch lắt lay từ lớp băng tuyết vạn năm . Nếu nói bất cứ đêm nào cũng có thể xem là đêm bạc cũng không có gì sai ... Nhược Hàn thấy phía cuối hành lang giao diện với quảng trường bênphía Băng Tâm viện loáng thoáng bóng người , nắn nép sát vào mấy cây cột đá khổng lồ quan sát . Hắn như không tin vào mắt mình khi nhậnra bóng dáng ấy không phải ai khácmà chính là Giang Huy . Gã đi đứng chững chạc và oai nghiêm như một thần tướng chứ không lạch bạch như vịt bầu giống thường ngày . Nhược Hàn không kịp nghĩ ngợi , hắn men theo những cột đá lớn bám theo Giang Huy . Đến tận cùng hành lang , Giang Huy bước ra ngoài trời tuyết , hắn rẽ sang đầu hồi phía trái Ngọc Hư cung .Nhược Hàn đăm mắt trông theo , ánh mắt hắn giật giật liên hồi , cảm xúc như bị lớp tuyết lắt lay phả vào hành lang đóng băng . Bên một ngọn đồi nhỏ được tạo nên bởi gió tuyết phía hồi trái có một người cô độc đứng, là Lâm Bảo Quân ! Nàng đan chéo haitay ôm hai bờ vai gầy , ánh mắt ngước vào đêm bạc hoang lạnh , là chờ đợi ai ? Đón chờ ai ? Nhược Hàn như nghe tim mình thót lại mấy cái đau buốt . Hắn đang phủ nhận phỏng đoán của mình , nhưng sự tình trước mắt buộc hắn phải quay về thực tế ! Giang Huy bước đến cạnh Bảo Quân , trông tư thế hắn đứng hơi cúi đầu khi đối diện với Bảo Quân khiến sự suy đoáncủa Nhược Hàn sụp đổ , dường như hai người nàykhông phải hò hẹn yêu đương ! Nhược Hàn không hiểu sao khi nhận ra điều ấy hắn lại vui đến thế ! Họ đang đối đáp chuyện trò điều gìđấy ? Vấn đề là giótuyết và khoảng cách quá xa nên Nhược Hàn bất lựckhông thể nào nghe rõ mọi chuyện . Chỉ thấy thần sắc Bảo Quânnom như rất hệ trọng , mỗi lần Giang Huy nói xong thì tâm tư nàng lại thêm mấy phần đăm chiêu , thần sắc biến đổi ... Mãi rất lâu Giang Huy mới cúi đầu một cái rồi quay ngược trở lại , Nhược Hàn nép vội vào cây cột đá núp , khi Giang Huyđi rồi hắn mới bước ra , phía xa xa dưới ánh sáng bàng bạc của đêm băng , Lâm Bảo Quân lại đứng ôm vai hướng mắt vào không gian mênh mông . Nàng đứng im lặng như vậy không hề động thân , gió tuyết lắt lay thổi bay tà đạo bào , trông nàng thật tự tại như pho tượng phật đầy linh thiêng . Nhược Hàn định bước lại , nhưng không hiểu sao lúc này hắn thấy mình trần tục và nhơ bẩn kinh khủng . Hắn sợ bước đến sẽ vương lại khoảng không gian thánh thiện ấy mấy phần nhơ nhớp ... Sáng hôm sau Giang Huy vẫn hiệnra với bộ dạng bì bạch của hắn . Nhược Hàn đăm mắt quan sát rất lâu mà vẫn không hề nhận thấy một chút uy nghi nào đêm qua sở dĩ cònvương lại trên thân hình mập mạp ấy ! Bảo Quân cũng thế, nàng vẫn tươi cười với hắn như mọi ngày , cái dáng điệu buồn như cúc đêm qua tuyệt không còn dấu tích . Điều đấylàm Nhược Hàn trăn trở nhiều lắm! Rốt cuộc Bảo Quân là người thế nào đây ? Giang Huy và nàng quan hệ ra sao ? Nhưng sau hắn biết truy hỏi cũng chả ai nói nên cũng quyết định không làm khổ cái trí não bằng phẳng , ít nếp nhăn của mình bằng mớ câu hỏi vu vơ nữa . Vô Cực Sinh Thái Cực Thái Cực Sinh Lưỡng Nghi Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng Tứ Tượng sinh Bát Quái Bát Quái Biến Hóa Vô Cùng ... Đấy là sự lý giải vềhình thành vũ trụ trong Kinh Dịch . Đạo Giáo và Nho Giáo đều xem Kinh Dịch là chuẩn mực cho nên ảnh hưởng không ít . Ở Trùng Lai đại lục Nho giáo và Đạo Giáo tu chân dựa vào các cách tìm tòi , khám phá sự vi diệu của Vô Cực , Thái Cực , Lưỡng Nghi , Tứ Tượng và Bát Quái . Theo như những gì Ngọc Tuyền chân nhân giải thích trong buổi sáng nay thì Khai Minh viện ở Bạch Vân Thành chủ yếu đào tạo đệ tửdựa vào sự biến hóa khôn cùng củaBát Quái . Nam đệ tử tu luyện DươngKim ,Dương Hỏa , Dương Thủy , Dương Mộc còn nữtu luyện Âm Kim , Âm Hỏa , Âm Thủy và Âm Mộc . Đều là những thuộc tính của Ngũ Hành . Ngoài ra họ còn tu chân và thu dụng Tứ Tượng với tuyệt chiêu Tứ Tượng Đồng Quy bá đạo thiên hạ . Còn đệ tử Ngọc Hưcung tu chân tất thảy , mỗi đệ tử chọn cho mình mộtNgũ Hành để tôi luyện .
Chương 18 : Sự Lợi Hại Của Bát Quái <phần 2>
Theo như những gì Ngọc Tuyền chân nhân giải thích trong buổi sáng nay thì Khai Minh viện ở Bạch Vân Thành chủ yếu đào tạo đệ tửdựa vào sự biến hóa khôn cùng củaBát Quái . Nam đệ tử tu luyện DươngKim ,Dương Hỏa , Dương Thủy , Dương Mộc còn nữtu luyện Âm Kim , Âm Hỏa , Âm Thủy và Âm Mộc . Đều là những thuộc tính của Ngũ Hành . Ngoài ra họ còn tu chân và thu dụng Tứ Tượng với tuyệt chiêu Tứ Tượng Đồng Quy bá đạo thiên hạ . Còn đệ tử Ngọc Hưcung tu chân tất thảy , mỗi đệ tử chọn cho mình mộtNgũ Hành để tôi luyện . Trong đấy Ngũ hành Thổ là khó khăn nhất ! Ngũ Hành Thổ không nằm trong Bát Quái nên là tuyệt chiêu riêng biệt của Ngọc Hư cung . Các bậc tu hành thâm sâu thường chuyên tâm tôi luyện Vô Cực và Thái Cực . Thái Cực có Tuyệt chiêu Thái Cực Đồ biến hóa vi diệu Vô Cực có Thiên Địa Vô Cực và Lôi Động Cửu Thiên uy lực vô song ! Nhược Hàn vì rất muốn trở thành kẻmạnh nhất cho nên hắn chọn việc tu luyện hai loại tâm pháp tối thượng này . Giang Huy và Bảo Quân tuy rằng đã chọn ngũ Hành Hỏa , uy lực bá đạokhông kém với chiêu Hỏa Hải Đảo Sơn và Liệt Hỏa Liệu Nguyên nhưng sau đấy không hiểu gì lại quyết định tu hành Ngũ hành Thổ với hắn trước rồi tính sau (?)! Tuy nhiên sau đấynghe Ngọc Tuyền chân nhân giải thích thì cơ hồ ý nghĩ ấy có vẻ rất viễn vông và không thực tế cho lắm ! Ngọc Tuyền chân nhân tỏ ra rất bằng lòng với cái trí cầu tiến của ba đệ tử cho nên đích thân mời Ngọc Hư chân nhân ra hậu sơn đánh thử chiêu Thái Cực Đồ cho chúng xem , còn Lôi Động Cửu Thiên và Thiên Địa Vô Cực hình như Ngọc Hư chân nhân cũng chưa ngộ giác được ! Ngọc Hư chân nhân phiêu dật như tiên bước đến hậu sơn , ông ta liếc mắt nhìn bađứa đệ tử trẻ với thái độ hết sức bằng lòng rồi khommình niệm chú . Toàn thân lập tức bùng phát bạch quang chói ngời . Nhìn lạnh lùng như băng tuyết mà uy lực trấn áp chúng nhân . Từ bàn tay niệm chú của Ngọc Hư chân nhân hai dải sáng như sao băng bay vọt ra phía trước theo hình vòng cung hướng xuống đất ,khi hai đạo bạch quang này chạm đất thì tạo nên sựrung chuyển dữ rồi, những tiếng nổ miên man bùng phát , mặt đất méo mó dị dạng rồixoay vần liên hồi tạo thành một hình thái cực đồ khổng lồ hắt sắc quang bảy màu cầu vồng lên trời cao . Hình Thái Cực Đồ xoay chuyển tỏa sắc màu chết chóc liên hồi , uy lực so với chưởng pháp của Bảo Quân thật lợi hại hơn nhiều lần . Nhược Hàn ngắm nhìn , hắn tưởng tượng đến cảnh con Vương Xà mà rơi vào quỹ đạo xoay vòng của Thái Cực này không biết sẽ trụ được bao lâu thì tan xác mà không khỏi rùng mình lẫnhưng phấn ! Thái Hư chân nhândừng lại rồi hướng xuống ba đệ tử nhập môn nói : -Uy lực rất lớn , tuy nhiên tu hành không dễ , ngay cả Ngọc Tuyền chân nhân viện chủ của các con cũng chưa học thành ! Cho nên phải hết sức chuyên tâm , vài trăm năm sau ta tin các con sẽ làm được ! Nhược Hàn nghe nói mấy lời cuối màchán nản trong lòng , hắn đưa mắtsang quan sát thấy Ngọc Tuyền chân nhân hơi ửnghồng chân diện thìtin chắc rằng Ngọc Hư chân nhân không hề nói sai . Chính vì tin tưởngnhư vậy cho nên lòng hào hứng củahắn nguội đi chín phần ... bên cạnh Lâm Bảo Quân và Giang Huy bộ mặt sầu thảm chẳng kém gì hắn ! Ngọc Hư chân nhân liền an ủi : -Bởi vì các con đã chọn cho mình hướng tu luyện baloại chiêu thức tối cao đó cho nên phải thu nhận được Ngũ Hành chứ không riêng biệt từng chi hành như các loại võ công khác , điều này Ngọc Tuyền sư đệ sẽ nói cho các con sau ! Nói đoạn ông mỉm cười nhìn mấy người rồi quay mình bước vào Ngọc Hư cung . Không khí nơi hậu sơn phần nào lại trở về sự im ắng vốn có ! Ngọc Tuyền chân nhân nhìn ba đứa đệ tử nói : -Ngũ Hành gồm Kim , Mộc , Thủy , Hỏa , Thổ điều nàychắc ai cũng biết , vấn đề là có biết cách mà thu dụng tinh hoa Ngũ Hành hay không ? Ngoại trừ ngũ hành Thổ ra thì bốn chi hànhcòn lại là đại diện cho bốn phương . Nguyên lai rất rắc rối với tám loại quái gọi là Bát Quái . Nhưng sau này những người chân tu đã cải biênlại ! Đơn giản là thế này : Tây tương đương với ngũ hành Kim tức là trời hay gió . Đông tương đương với ngũ hành hỏa hay là lửa . Nam tương đương với ngũ hành thủy tức là nước . Bắc tương đương với ngũ hành mộc tức là đất . Còn ngũ hành Thổ thì tương đương sấm sét . Việc thu dụng cũngkhông khác gì so với thu dụng ngải , Có điểu Ngải chỉ là những loại bùa mang tính chất sơ nhập , uy lực chiến đấu không cao , Ngũ Hành và Bát Bộ mới thực sự là chân tu để đối phókẻ thù ! Có hiểu hay không ? Nhược Hàn còn tám phần mơ hồ với mấy lời giải thích đó , nhưng sau đấy Ngọc Tuyền chân nhân đưa cho mỗi đứa một quyển sách ghi khẩu quyết và lời giải thích đầy đủ nên hắn cũng không truy vấn ông ta nhiều .
Chương 18: Sự Lợi Hại Của Bát Quái <phần 3>
Nói như vậy tức là để thu dụng được ngũ hành bọn họ lại phải hạ sơn . Tuy nhiên chuyến đi vạn bề gian nan nên phải có sự giúp đỡ của nhữngngười tu hành thâm sâu , cụ thể bọn Nhược Hàn sẽ được Lãnh Nhân hộ tống và bảo vệ. Nhưng sau đấy kế hoạch đã được thay đổi vì Bạch Vân Thành Chủ Độc Cô Hồng viết thư lên Côn Lôn Sơn đề nghị cho đệ tử Ngọc Hư Cung đến Bạch vân Thành hội họpvới đệ tử Khai Minh Viện để đồng hành . Đông người đi thì tất cũng không cần phải cho ngườitheo bảo vệ , hơn nữa cũng tăng thêm tình đoàn kết . Ngọc Tuyền chân nhân không phản đối điều này, còn Nhược Hàn thì rất lấy làm vui ,lâu lắm rồi hắn không về thăm thúc thúc và nải nải hắn ...
Chương 19: Cố Hương <phần 1>
Trong buổi "tiễn đưa" ba người bọn Nhược Hàn xuống núi cũng chỉ thấy Mai Nhược Hoa là bịn rịn nhất ,xem ra đàn bà luôn luôn là những kẻ nặng tình nặng nghĩa , dù có tu hành thâm sâu đến thế nào cũng khó mà bỏ được cái bản tính ấy . Nghĩ đến đó Nhược Hàn không khỏi buồn cười trong lòng . Người ta cứ nói tu chân , tu đạo là phải dứt hết tình , tứ đại giai không mới đến cảnh giới của sự giác ngộ . Nhưng mà hắn toàn thấy ngược lại , càng tu hành thâm sâu càng nặng tình . Cũng không phải vô cớ mà hắn nghĩ thế , hắn đã nom thấy xa xa , đằng sau bức Tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn có bóngdáng của Ngọc Hư chân nhân và NgọcTuyền chân nhân đứng trông theo ... Hắn dù buồn cười khi các vị ấy cứ phải dấu lòng mình nhưng cũng lấy làm cảm động lắm . Nếu trên này không có gió cũng chẳng có tuyết thìhắn không biết nên đổ cái chớp mắt ngưng mấy tý lệ cho hiện tượng tự nhiên gì nữa ! Nhược Hàn mất tương đối nhiều thời gian mới dụ khị được Lâm Bảo Quân và Giang Huyđể bọn họ cùng về nhà với mình . Hắnvốn dĩ trước kia cũng không ưa gì thúc thúc hắn nhưng gần đây xa nhà . Hắn nghiệm đi nghiệm lại và thấy câu " Một giọtmáu đào hơn ao nước lã " không hềsai . Hắn hay nhớ vu vơ về nải nải và thúc thúc hắn ghê ! Thủy Đông Hoa đang loay hoay vật lộn với con gà trống thì thấy Nhược hàn cùng hai thiếu niên nam nữ bước vào . Lão ngước mắt nhìn hắn , tuy rằng có chút cảm động nhưng nhớ đến chuyện cũ nên vội vàng thả con gà trống ra khiến nó hý hửng bay vù vào vườn . Nhược Hàn xông đến ôm chặt lấy cổ lão khóc tu tu hỏi : -Thúc thúc ! Lâu nay thúc thúc cùng nải nải có được khỏe hay không ? Thủy Đông Hoa rưng rưng mắt , nhưng xúc cảm của lão như bị bóp nghẹt lại bởi sự khó thở đang ngự trị . Lão phì phò nói : -Thả ... ta ra ... xemnào ... Nhược Hàn tưởng lão xúc động không nói nên lời nên càng ôm chặt hơn . Thủy Đông Hoa tím tái mặt mày mắng : -Thả ... ra ... không... ta ... thiến ... bây giờ ... Nói đoạn huơ huơ con dao lấp loáng lên . Nhược Hàn tuy tâm tư vẫn còn muốn khóc nữa nhưng ánh sáng lấp loáng đó làm hắn sợ hãi , liền theo bản năngkẹp hai chân lại . Lâm Bảo Quân tuy chỉ hiểu mấy phần nhưng không khỏi đỏ mặt , còn Giang Huy thì cười hê hê! -Không ngờ thúc điệt nhà sư huynh đều có máu hài hước ! Nhược Hàn buông cổ Đông Hoa ra , lão thở phì phì quát : -Cái tên ôn dịch này , cứ thích làm cho người ta phải bực mình là thế nào ? Lão tính vác gậy lùa hắn nhưng thấy mấy người đứng sau hắn , hơn nữa lại còn có một thiếu nữ xinh đẹp bất phàm thì không khỏi ngạc nhiên hỏi : -Họ là ai ? Nhược Hàn lắc lư đầu nói : -Họ đều là sư đệ và sư muội của con, tên Giang Huy và Lâm Bảo Quân ! Giang Huy cùng Lâm Bảo Quân vội cúi đầu chào lão . Thủy Đông Hoa gật đầu nói : -Dòng họ Thủy chỉ có mình nó là kẻ nối dõi , nải nải nó ốm liệt giường gầnmười năm nay . Vậy mà cả ngày lêu lổng , bây giờ chịu khó học hành lại còn có cả sư đệ và sư muội như hai người thì thật khiến ta rất cao hứng ! Thủy Đông Hoa nói xong liền vẫy tay bảo Nhược Hàn đưa hai ngườivào căn nhà lụp xụp . Trong này bài trí rất đơn giản , hầu như không có tranh ảnh gì cả , chỉ một cái bàn rất lớn để hương án và một bộ bàn ghế nhỏ hơn dành tiếp khách . Bên gian trái đặt một cái giường lớn . Ngồi trên giường là một thiếu phụ trung niên tuổi gần tứ tuần , thân hình gầy guộc , nét mặt xanh xao .Dường như mang trọng bệnh . Bà ta trông thấy Nhược Hàn cùng hai người Bảo Quân thì vui mừng ra mặt , toan đứng dậy nhưng chờn vờn một cái tý nữa ngã xuống . Thủy Đông Hoa vộichạy đến đỡ phu nhân lên nói : -Làm gì mà vui mừng đến thế ? Thiếu phụ nét mặtvừa giãn ra lại trùng xuống , bà ta thở dài nhìn Nhược Hàn : -Ngươi đi đâu thì đi cũng phải thi thoảng hồi âm về chứ ? Bặt tăm lâu như vậy thật khiến người ta lo lắng ! Nhược Hàn bước đến nải nải hắn cười : -Hề hề ! Con đi học phép tiên về chữa bệnh cho nải nải đấy ! Thiếu phụ trừng mắt : -Đã lớn như vậy rồi mà vẫn không thay đổi được tính nết , thật khiến người ta muốn đánh đòn ! Nhược Hàn lắc lư đầu rồi niệm chú , huyết quang bao phủ thân hình thiếu phụ . Phu phụ Thủy Đông Hoa chân diện lộ rõmười phần ngạc nhiên . Tuy vậy sau một lúc lầm rầm , Nhược Hàn trán đã rịn mồ hôi mà vẫn không ăn thua . Thủy Đông Hoa thất vọng ra mặt , lão thở dài một tiếng nói : -Nải nải ngươi bị đã hơn mười năm trời rồi , thần tiên e rằng cũng khó chữa được ! Nhược Hàn thu bùa pháp lại thẫn thờ , thiếu phụ cố gắng mỉm cười bảohắn : -Ta bị như vầy lâu ngày cũng quen rồi, chỉ cần ngươi chuyên tâm mà tu hành cho tốt , đemnhững gì học được làm rạng danh dòng họ Thủy thì ta cũng vui vậy ! Nhược Hàn đành cười trừ , Lâm Bảo Quân bước đến nói : -Để muội thử xem sao ! Nhược Hàn nghĩ nàng tu hành thâm sâu vô bờ , tất nhiên dụng bùa chú cũng cao tay hơn nên nét mặt đang u ám lại nổi lên mấy phần hứng khởi : -Ta quên mất ! Sư muội đạo hạnh caosâu mà lại không nhờ , hê hê !
Chương 19: Cố Hương <phần 2>
Lâm Bảo Quân niệm chú , huyết quang đại thịnh vàđậm đặc hơn Nhược Hàn rất nhiều , màn khí ấy phảng phất còn có chút sắc vàng lónglánh len lỏi , nhưngkhông tinh mắt thìkhông thể thấy rõ được . Qua chừng một khắc , mồ hôi trên trán Lâm Bảo Quân lấm tấm thì cơ hồ thiếu phụ cũng hồng hào chân diện lên , hai chân được đắp kín chăn của bà ta khẽ động đậy . Thủy Đông Hoa vuimừng khóc nấc lên. Thêm khoảng nửa khắc nữa thì thiếu phụ cử động mạnh hơn . Lúc này Bảo Quân cơ hồ cũng cạn chân nguyên nên thu chiêu lại thở dốc . Nhược Hàn thích thú lại đỡ lấy nàngđưa ống tay áo lau mồ hôi trên trán Bảo Quân nói: -Sư muội quả nhiên thần kỳ ! Thiếu phụ động chân ngày càng nhiều , dần dà bà ta cho được hai chân xuống đất , tuy còn run run nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tựa mình phu quân màđứng dậy được . Thủy Đông Hoa cơ hồ lại khóc to hơn .Thiếu phụ trừng mắt quát : -Tôi khỏi bệnh chứcó chết đâu ? Việc gì ông phải xúc động đến thế ? Nhược Hàn cũng phụ họa : -Phải rồi , tính tìnhthúc thúc ngày càng giống trẻ con đấy ! Thủy Đông Hoa mếu máo nói : -Ngươi thì biết cáigì ? Ta khóc đây làđang thương cho số phận của mình đấy , mừng đâu mà mừng ! Nhược Hàn trố mắt hỏi : -Ý thúc thúc là sao? Thủy Đông Hoa quệt nước mắt đáp : -Ngươi sống mười mấy năm trời ở đây mà không biếthay sao ? Bà ấy khi bị bệnh không đi lại được mà đã hung dữ như vậy rồi , bây giờ tự do thoải mái đi đây đi đó thì thử hỏi nếukhông may làm phật lòng bà ấy thì ta làm sao còn chạy được ? Nói xong lại khóc tu tu . Mọi người , kể cả thiếu phụ đều không khỏi bật cười . Sau phút giây xúc động , phu phụ Thủy Đông Hoa vộiđến toan quỳ xuống nhưng Lâm Bảo Quân biết ý đã đỡ lấy họ nói : -Hai vị là thúc thúcvà nải nải của sư huynh ta mà làm vậy thì coi sao được ? Nhược Hàn cũng bước lại khoát taynói : -Ây dà ! Trước saucũng là người một nhà , thúc thúc và nải nải việc gì phải khách sáo ? Hắn nói câu ấy cũng chỉ là nói cho vui nhưng lại khiếnLâm Bảo Quân đỏ mặt , phu phụ Thủy Đông Hoa nhìn nhau mỉm cười còn Giang Huy mấy bề đăm chiêu ! Chiều hôm đấy khi tiễn bọn Nhược Hàn lên đường , nải nải hắn đã bắt Đông Hoa lôi thằngcháu yêu quý lại dặn dò : -Nàng ta thật hiếm có trên đời , ngươi mà đối xử không tốt thì coi chừng với bọn ta ! Nhược Hàn giả bộ ngây ngô hỏi : -Nàng ta là ai ? Rồi cười lớn bước theo Bảo Quân cùng Giang Huy để mặc phu phụ Thủy Đông Hoa nhìn nhau thở dài ... Bạch Vân thành tập trung mấy chục vạn chúng dân sinh sống , là trung tâm phồn hoa bậc nhất của Trùng Lai Đại lục , cũng chính vì điềuđó mà thanh danh thành chủ Độc Cô Hồng cùng Khai Minh Viện không hề nhỏ . Nhược Hàn trước đây từng đến đấy giả làm kẻ ứng thí vào Khai Minh viện để "hành sự" nên hắn rất rõ nơi này .Cũng vì vậy mà ngay sau khi rời khỏi nhà liền dẫn Giang Huy cùng Lâm Bảo Quân đi một mạch . Giang Huy mỉm cười hỏi : -Dường như sư huynh rất thông thạo về Khai Minh Viện ? Nhược Hàn lắc lư đầu nói : -Ta sinh ra và lớn lên ở đây , tất nhiên phải thông thạo rồi , ngươi thật chẳng tiến bộ chút nào ! Giang Huy không tỏ ra buồn phiền với câu nói ấy , trên nét mặt hắn ngược lại còn vương vấn vài néthài lòng không thểdấu lấp ! Khai Minh viện đồ sộ không kém Ngọc Hư Cung nhưng do ở đây không bị cái lạnh đầy bông tuyết bao phủ , nên tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều khiến người ta có thể trông thấy rõ hình Tứ Tượng đang quây quần bên Bát Quái ở trên cổng tòa viện khổng lồ . Những bức phù điêu này được trạm khắc công phu nên Thanh Long , Bạch Hổ , Huyền Vũ và Chu Tước trông sống động như thật ! Nhược Hàn gật gật đầu nói :-Quả nhiên đã lâu không đến nhưng độ hoành tráng vẫn không hề thuyên giảm , chỉ là con người bên trong thật chẳng ra gì ! Hắn nói vậy tức là hãy còn để tâm đến chuyện hơn một năm về trước. Hắn tuy rằng đến dự tuyển chẳng qua cũng chỉ để mua vui và nhân nước đục thả câu nhưng thái độ của gã đệ tử đó vẫn khiến hắn mấy phần bực dọc . Giang Huy cùng Lâm Bảo Quân chưa hiểu rõ ngọn nguồn nên tâm tư nổi lên nét nghi hoặc . Nhược hàn thấy vậy cũng không tiện lảm nhảm thêm , liền bước thẳng đến chỗ mấy tên đệ tử canh cổng . Giang Huy , Bảo Quân cũng gác nét nghi hoặc lại bước theo hắn !
Chương 20: Tứ Tượng <phần 1>
Nhược Hàn ban đầu cũng là có ý kỳ thị với bọn đệ tử Khai Minh viện , tuy nhiên khi bướcđến cổng thì tâm tư lại nghĩ khác . Nguyên là hắn độtnhiên nhớ đến Nam Long , cho nên mới thở dài mà cho rằng ngay cả Ngọc Hư cung cũng còn có kẻ thối tha như vậy thì tất nhiên Bạch Vân thành không tránh khỏi có một vài kẻ bỉ ổi . Nghĩ đến đó đương nhiên tâm trạng cũng thỏai mái hơn rất nhiều . Hắn khom người nói với mấy tên đệtử canh cửa : -Phiền các vị báo với Độc Cô thành chủ là có đệ tử củaNgọc Hư cung đến phó hẹn ! Nhược Hàn đoán cũng không sai , kẻđã từng đá hắn ra khỏi phòng dự tuyển trước đây cũng chỉ là một trong số ít những tên bỉ ổi , còn mấy gã canh cửa này biết xử thế hết mức ! Chúng nghe Nhược Hàn nói thế liền khom người thi lễ lại đáp: -Độc Cô thành chủ có lệnh khi nào cácvị đến thì dẫn vàothẳng Khai Hòa Môn ( môn ở đây làcửa chứ không phải môn phái ) người ! Nói đoạn một tên đi trước dẫn đường . Bọn Nhược Hàn cũng vội bước theo hắn! Ba người nhận thấy nếu như ở Ngọc Hư cung hoang lạnh bao nhiêu thì ở đây ấm áp , ngập tràn nhựa sống bấy nhiêu . Ven hai con đường lát đá xanh trồng rất nhiều loại hoa và cây cảnh . Nhược Hàn cũng không nhận rõ đầy đủ tên các loại hoa ấy. Hắn chỉ nhận ra mấy loại hoa quen thuộc như cúc , phù dung , mẫu đơn ,... Phía xa trong rặngcây và hoa lá phủ dầy ấy là những dãy trang viện làmtoàn bằng gỗ , mặttiền các trang việnnày hầu như đều được trang trí bằng các loại hình dạng cổ quái với các lòai vật bí hiểm , huyền ảo . Thi thoảng ở các cây cột lớn còn trạm khắc hình dạng của bát quái và thái cực ! Điều đấy chứng tỏ những gì Ngọc Tuyền chân nhân nói chẳng hề sai ! Trên những hành lang rộng lớn trước trang viện , rất nhiều nam nữ đệ tử Khai Minh Viện vận trường bào thư sinh màu Hải bối tử đi lại . Thi thoảng họ ngước mắt nhìn bọn Nhược Hàn nhưng rồi thông qua mấy bộ đạo bào đen đã nhận ra được bọn ngườilạ mặt là ai nên lại chú mục vào việc của mình . Đến ngã ba cuối con đường hẹp , tên đệ tử chỉ sang hướng phải nói : -Ba vị đi theo con đường này một chút sẽ đến Khai Hòa Môn , hiện giờ thành chủ đang chỉbảo chúng đệ tử ởđấy ! Bọn họ y lời hắn , đi khoảng nửa khắc quả nhiên thấy không gian phía trước rộng hơn rất nhiều , loáng thoáng trong gió chiều còn có cả tiếng nói... Theo truyền thuyết nhân gian được lưu truyền từ ngàn đời nay thì Tứ Tượng hay Tứ Thánh Thú baogồm bốn loài vật thiêng liêng được chúng dân hết lòng sùng kính , gồm có : Thanh Long là loại vật linh thiêng bậc nhất , nó có hình dạng một con rồng lớn màu xanh , có ý biểu tượng cho mùa xuân ! Bạch Hổ có hình tượng trưng cho mãnh thú hổ màu trắng , biểu tượng của mùa thu ! Huyền Vũ là hình dạng kết hợp giữarùa và rắn . Truyền thuyết cổ đại cho rằng Phục Hi là tổ phụ còn NữOa nương nương là tổ mẫu khai sinhra lòai người . Trong đấy Phục hi có hình dạng là rắn , Nữ Oa có hìnhdạng là rùa ( Một số dân tộc khác thuộc Vân Nam tứcNam Chiếu cũ thì lại cho rằng Nữ Oa hình rắn , Phục Hi hình rùa ) . Sự kết hợp giữa rắn và rùa là hình tượng mang tính hòa hợp âm dương và tối linh , uy vũ . Huyền Vũ mang hình dạng một conchim lớn với đôi cánh đen khổng lồ, có đầu và đuôi rắn nhưng thân rùa . Huyền Vũ tượng trưng cho mùa đông . Chu Tước tức là con chim sẻ lớn màu đỏ ( nhiều quan niệm cho rằng Chu Tước giống với Phoenix trong thần thoại Hy Lạp , tức con Phượng Hoàng , nhưng không phải vậy ! Thần thoại Phương Đông có Tứ Linh và Tứ Tượng , Phượng Hoàng nằm trong Tứ Linh , còn Chu Tước nằm trong Tứ Tượng , hai lòai vật linh thiêngnày hoàn toàn khác nhau ). Chu Tước rực cháy màu lửa đỏ , tượng trưng cho mùa hè . Sở dĩ phải dài dòng như vậy là vì Nhược Hàn trông thấy phía quảng trường lớn ,một lão nhân râu tóc như sương vận Nho bào màu hải bối tử đang thi triển một loại võ công kỳ bí trước mặt hai đệ tử trẻ tuổi . Một nam và một nữ , trông thật chẳng khác nào đôi Tiên Đồng Ngọc nữ ! Lại nói , khi lão nhân lẩm nhẩm niệm chú thì bầu trời phía trên như u tối lại , đến khi ông ta xuất một dải tiên phép tử quang chói lòa xuống khoảng đất rộng mấy chục trượng thì không gian vần vũ dữ dội. Trên cao dường như tử vân hội tụ ngày càng nhiều , còn mặt đất nở bung lên một đồ hình bát quái âm dương . Đồ án Bát quái này vừa xuất hiện thì hình Âm Dương của nó tỏa tử quang hòa tiếp nhập vào mây mù huyễn hoặc trên cao , tiếp đấy trong mây mù tiếng mãnh thú vàchim muông rung chuyển màng tai ngân nga ... nghe hỗn độn nhưng cũng khiến chúng nhân rúng động tâm can ! Cuối cùng bốn con vật linh thiêng trong Tứ Tượng xuất hiện , tuy chỉ là bóng dáng được tạo từ chưởng phong nhưng trông sống động như thật . Bốn Linh vật chao đảo đủ một vòng rồi đâm thẳng xuống hình bát quái ! Nói thì lâu , nhưng quả thật bùa pháp ấy diễn ra từ đầu đến cuối chỉ trong cái chớp mắt ! Một tiếng nổ dữ dội làm điên đảo không gian .
Chương 20: Tứ Tượng <phần 2>
Nhược Hàn có cảmgiác những ngôi nhà lớn quanh đấyđang run lên bần bật , tiếng kèo ghỗchạm vào nhau nghe ken két . Ba người đưa mắt ngó nghiêng xung quanh nhưng tuyệt nhiên khôngthấy đệ tử nào xuất hiện hay phản ứng trước tiếng nổ long trời ấy . Điều đấy chứng tỏ môn quy ở đây rất nghiêm . Hoặc là họ đã được thành chủ dặn dò từ trước , nếu nghĩ như vậy tất nhiên ông ta biểu diễn cái chiêu ấy là có ý thị uy với Ngọc Hư cung . Nhưng dù thế nào thì Ba đệ tử Ngọc hư cung cũng phải công nhận uy lực của chưởng pháp này còn lợi hại hơn Thái Cực Đồ một bậc ! Khi những dư chấnnày tạm thời lắng xuống thì Độc Cô Hồng cũng đã"nhận ra" sự có mặt của ba người Ngọc Hư cung , ôngta mỉm cười bước đến nói : -Cuối cùng các vị cũng đã đến ! Ta chờ lâu rồi ! Chúng đệ tử Ngọc hư cung vội đến thi lễ chào hỏi ông ta , Nhược Hàn méo mó hỏi : -Chưởng pháp vừa rồi của thành chủ hẳn là Tứ Tượng Đồng Quy ? Độc Cô Hồng thấy vẻ mặt ấy của hắn thì mấy phần khoan khóai , ông ta gật đầu đáp : -Cậu tuy trẻ tuổi mà đã nhận ra thứchưởng pháp này thì cũng không phải tầm thường ! Nói đoạn vẫy hai đệ tử đang đứng từ xa đến ... Thiếu nữ tươi như hoa , so với Bảo Quân thật chẳng biết ai hơn , ai kém chỉ có điều nàng ta lạnh nhạt và kiêu kỳ thấy rõ . Còn nam tử kia thì Nhược Hàn không dám sosánh , hắn thấy tự ti trước gã rất nhiều ! Độc Cô Hồng đưa tay giới thiệu : -Đây là Độc Cô Thiên Phi , cháu gái ta ! Còn đây là Vạn Đạo Sơn , đệ tử Khai Minh viện ! Nhược Hàn cười thầm , thì ra cái lớp đệ tử năm ngoái tuyển chọn cũng chỉ có một tên này . Ông ta chắc đến đây biểu diễn chiêu thức vừa rồi hẳn cũng không ngoài hoàn cảnh giống Thái Hư chân nhân ! Độc Cô Hồng mỉm cười nói tiếp : -Cháu gái ta ương bướng cộng với tên đệ tử này hãy còn mấy phần non nớt , rất mong trên đường đi các vị chiếu cố cho chúng ! Bảo Quân mỉm cười : -Thành chủ nói vậy là khiêm tốn rồi , võ công của ngài bác đại tinh thâm , tất nhiên đệ tử Khai Minh viện không hề tầmthường . Còn cháu ngài thì thừa hưởng tư chất thiên phú tất nhiên phải hơn hẳn bọn tiểu nữ rồi! Câu nói này chẳng qua thể hiện sự khiêm nhường , nhưng Độc Cô Hồng lại hết sức vừa lòng , điều đấy chứng tỏ lão cũng là con người hết sức tự đại ! Những kẻ tài năngthường hay có vàitật xấu ! Nhược Hàn cũng đưa tay giới thiệu từng người với họ, thiếu niên tỏ ra rất cung kính , còn thiếu nữ cũng cúi đầu nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng . Nhược Hàn để ý thấy thái độ đó thì mấy phần không ưa ! Dường như từ trước đến giờ ngoài Bảo Quân ra thì hắn chẳng được nữ nhân nào ưa thíchthì phải ? Nghĩ đến đây hắn lại hơi giật mình , không hiểu sao lúc này hình ảnh Hạ Tuyết Hà tha thướt hiện ra trước mắt hắn . Ngọc diện hắn vì vậy trùng hẳn xuống . Độc Cô Hồng không để ý đến điều đấy , với khuôn mặt tự mãn, lão mời bọn Nhược Hàn vào khách phòng dự tiệc ! Trong căn phòng rộng lớn lúc này đã có hai người đợi sẵn , một hán tử nho sinh tuổi cỡngoài tứ tuần , râutóc hãy còn đen láy gọn gàng . Một nữ nhân tuổi lớn hơn một chút nhưng dung nhan vẫn tú lệ phi phàm ngồi đối diện với nam tử . Độc Cô Hồng chỉ haingười này giới thiệu : -Đây là phòng chủ Thiên Vân Phòng Độc Cô Bá , còn đây bạch Vân Tiên Tử Âu Dương Hòa, chủ phòng Vạn Hoa ! Đoạn cũng quay sang giới thiệu bọn Nhược Hàn với hai vị Phòng Chủ . Nhược Hàn nghe nói vậy thì cũng đoán ra Độc Cô Bá đích thị là áitử của Độc Cô Hồng , tuy nhiên khi vào tiệc rồi mớithấy tính tính hai người họ khác nhau một trời một vực ! Độc Cô Bá trầm lặng , hầu như suốt buổi tiệc không nói một lời nào . Âu Dương Hòa thì phận nữ nhân nên cũng không tiện nói nhiều . Cuối cùng buổi tiệc kết thúc trong tẻ nhạt với vài lời đối đáp qualại của Nhược Hàn với Độc Cô Hồng . Hắn nhận thấy lão già này rất thích người ta ngợi khen cho nên hắn cũng gió chiều nàotheo chiều ấy , lấy hết lời ca tụng Bạch vân Thành và Khai Minh viện , cho nên lão tỏ ra rất yêu quý hắn ! Ba đệ tử Ngọc Hư cung ở lại Khai Minh viện một đêmrồi sáng sớm hôm sau mới lên đường . Theo hướng dẫn của Độc Cô Hồng , mà thực ra chẳng khác lời Ngọc Tuyền chân nhân là mấy thì họ bắt đầu khởi hành về hướng Nam . Nhược Hàn nghĩ những gì mình đoán hôm qua cũng không sai , chiêu Tứ Tượng Đồng Quy ấy chẳng qua Độc Cô Hồng dùng để khoe khoang chứ thực tế hai đệ tử Khai Minh viện kia chẳng biết tý gì ! Cho nên họ cũng giống bọn Nhược Hàn , đi thu nhận linh khí Ngũ Hành .Mà linh khí này thật so với Ngọc Hư cung chẳng khác bao nhiêu ! Vì vậy mới có chuyện cùng đường . Hẳn họ cũng phải am tường về Ngũ Hành rồi mới tu luyện đến chiêu thức đó !
Chương 21: Lan Tộc <phần 1>
Cách nhìn nhận của Nhược Hàn về hai người Bạch Vân Thành có một nửa là đúng , nghĩa là Độc Cô Thiên Phi đích thị là một ả cứng đầu ,kiêu kỳ . Còn Vạn Đạo Sơn thì trái hoàn toàn với những gì hắn đoán . Gã trong Bạch Vân Thành trang nghiêm bao nhiêu thì khi ra ngoài này nhảy nhót vui vẻ bấy nhiêu , trông thật chẳng khác gì con khỉ ! Lâm Bảo Quânghé tai Nhược Hànnói : -Xem ra sư huynh cũng không đến nỗi lạc loài đâu ! Nhược Hàn thở dài , hắn cũng chẳng biết bình luận thế nào cho phải với tên họ Vạn kia ... Đạo Sơn không hiểu họ nói gì , hắn chạy đến chen vào giữa Nhược Hàn với Bảo Quân ngước đầu cười : -Đây là lần đầu tiên đệ được đi xathế này , thật so với Bạch Vân Thành muôn bề khác lạ ! Thiên Phi "hứ" mộttiếng rồi quay mặt đi , dường như gã sư đệ này làm nàng ta mất "giá" rất nhiều ! Nhược hàn dí ngón tay vào trán Vạn Đạo Sơn nói : -Xem ra không những ngươi là con khỉ hiếu động mà còn rất thích phá người ta ! Lâm Bảo Quân lui ra xa , nàng nghe hắn nói vậy thì đưa tay bưng miệng cười mấy tiếng . Nhược Hàn là kẻ nhỏ nhen , hắn thích xếp mình vào hạng tiểu nhân chứ không phải hạng quân tử. Bởi vì hắn cho rằng ngụy quân tửđôi khi còn đáng đáng ghét hơn bọn tiểu nhân ! mà đã xếp mình vào tiểu nhân rồi thì hắn tất nhiên có"thù" là phải báo , bằng hình thức nào cũng được ! Thấy thái độ của Thiên Phi mấy phần tự đại giống hệt nội tổ cô ta thìcũng lấy làm ghét .Hắn mỉm cười nhìnhai đệ tử Khai MinhViện hỏi : -Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài cho nên Độc Cô thành chủ đã phó thác cho ta trông nom , mọi bề phải nhất nhất nghe theo lời ta , rõ hay không ? Vạn Đạo Sơn nhanh nhảu nói : -Ta sẽ nghe theo lời Hàn đại ca , chỉ cần người đừng quản thúc ta như trong Bạch Vân Thành là được ! Độc Cô Thiên Phi trừng mắt phượnglườm hắn , Đạo Sơn đành im lặng . Nhược Hàn cười"hê hê" nói : -Tất nhiên , ngươi cứ việc vui vẻ thoải mái , nhưng nên đến tâm sự Giang Huy ấy , gã có rất nhiều trò hay ! Giang Huy thầm kêu khổ trong lòng , gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Đạo Sơn nhảy tót lên lưng , bá cổ , vò tóc . Nhược Hàn chẳng bận tâm , trút gánh nặng cho người khác là hắn khóai trong lòng ... Nhược Hàn quay sang Thiên Phi hỏi: -Cớ sao nội tổ cô nương không mời đệ tử Bích Du Cung hay Minh Nguyệt Cung mà lại mời bọn ta đi cùng hai người ? Thiên Phi khi ở Bạch Vân Thành thấy hắn xun xoe nịnh hót nội tổ mình cũng lấy làm khinh bỉ , khi nãy lại mục kích hắn lên giọng kẻ cả thì tâm tư mười phần bức xúc , nhưng là vì Độc Cô Hồng đã dặn dò kỹ lưỡng cho nên đành lạnh nhạt đáp : -Tại vì Nội tổ ta thân thiết với Ngọc Hư chân nhân hơn hai người kia , có thế cũng phải hỏi ! Nhược Hàn gật đầu vừa ý , đoàn người đi tầm chính ngọ thì đến một tiểu trấn . Nhược Hàn giả lả cười nói : -Chúng ta nghỉ lại ăn uống rồi đi tiếp! Độc Cô Thiên Phi cùng Vạn Đạo Sơn từng nghe nói Ngọc Hư cung toànăn chay cho nên cũng không thỏai mái trong dạ về vấn đề sinh hoạt chung . Bọn họ ở Bạch Vân thành ăntoàn cao lương mỹvị nên vốn chẳng ưa gì mấy món nhạt thếch đó . Nhưng lúc này thấy Nhược Hàn đứng trước một tửu lâu lớn thì cũng thở phào một cái , cả hai toan bước vào thìNhược Hàn quay gót rẽ tọt vào mộtgian lều lụp xụp đềmấy chữ " Bán Mỳ Chay" bên cạnh tửu lâu , ai nấy nhăn nhó , Vạn Đạo Sơn lầm bầm : -Tại sao một quán mỳ rách nát ở bên một tửu lâu lớn mà còn chưa sập tiệm nhỉ ? Ai nấy bước vào rồi mới thấy , thực ra tiệm mỳ này chẳng còn gì để mà "sập" . bàn ghếdường như cả thế kỷ không thèm lau, lão chủ quán thì lôi thôi trông như kẻ mới từ dưới lỗ móc lên . Ngay cả trầm lặng như Bảo Quân cũng không khỏi cau mày ! Thiên Phi hừ lạnh hỏi : -Ngươi định cho bọn ta ăn cái thứ gì đây ? Nhược hàn đắc ý nói : -Đường xa , tìm linh khí Ngũ Hành như mò kim đáy biển , hải biết tiết kiệm ! Thiên Phi tức giận"hừ" nhạt một cái toan bước ra ngoài nhưng Vạn Đạo Sơn nói : -Sư tỷ ! Thành chủđã dặn ... Nàng ta sững người lại rồi cũng miễn cưỡng kéo áo ... Vạn Đạo Sơn lau bụi trên ghế ngồi xuống ! Nhược Hàn cười nhạt gọi : -Cho ba bát mỳ chay ! Khi lão chủ quán mang mỳ đến , VạnĐạo Sơn nhăn nhóhỏi : -Tại sao quán của lão nằm ngay bên tửu lâu lớn kia mà làm ăn vẫn lời được nhỉ ? Lão chủ quán mỉm cười đáp : -Chơi bời trong tửu lâu mãi rồi cũng hết tiền , mà hết tiền thì chỗ lão phu là nơi hợp nhất để đến ! Lão nói xong đặt mỳ xuống rồi đi vào ! Nhược Hàn từng sống trong khổ cực cho nên mấy cái món ăn này đối với hắn chẳng có gì là vấn đề khó khăn để không nuốt được . Hắn ngồi ăn ngon lành , Giang Huy sau một hồi nghe bao tử gào réo thảm thiết cũng nhắm mắt ăn . Lâm Bảo Quân ban đầu nhất quyết không đụng đũa , nàng nhìn Nhược Hàn mấy phần không vừa ý . Nhưng lúc đấy tự nhiên hình ảnh căn nhà lụp xụp của hắn hiện ra trước mặt , nàng thở dài một cái rồi cũng cầm đũa lên . Chỉ còn Vạn Đạo Sơn ăn lách nhách mấy tý, Độc Cô Thiên Phi thì nhất quyết không chịu ăn tẹo nào , chỉ giương mắt tức tối nhìn Nhược Hàn như muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh .
Chương 21: Lan Tộc <phần 2>
Nhưng Nhược Hàn chẳng để ý , làm cho "kẻ thù" tức tối nghĩa là mình dễ chịu vậy !... Lão chủ quán nói cũng không sai , Nhược Hàn vừa ănxong bát mỳ thì bên ngòai mấy gã ăn mặc sang trọng nhăn nhó bước vào , bọn chúng miễn cưỡng phủi bụi ngồi xuống . Một vài tên nhìn sang bàn bọn Nhược Hàn bằng ánh mắt đồng cảnh khiến Thiên Phi càng thêm bề uất ức ! Quả thật đối với một con người luôn kiêu kỳ, tự đại về dòng dõi mà bị người ta nhìn nhận như thếthì còn đau hơn ... hoạn ! Bọn họ rời khỏi cănquán rách nát đếntiêu điều tiếp tục cuộc hành trình . Độc Cô Thiên Phi đói cồn cào , nàng ta ngó vào tửu điếm lớn mấy cái nhưng sợ bước vào thì bọn người này sẽ bỏ rơi mìnhcho nên đành lầm lũi đi theo . Đi được hai canh giờ thì cơ hồ cái đói hành hạ nàng đến dã rời chân tay , mặt mày tái nhợt .Lâm Bảo Quân thấy vậy cũng động lòng , nàng bước đến đưa choThiên Phi một lá Ngải nói : -Nó giúp người ta không bị đói trong bảy ngày ! Độc Cô Thiên Phi nheo mắt nhìn nàng một hồi rồi cũng cầm lấy ngậm, cũng chả mở lời cám ơn một câu . Nhựơc hàn có mấyhần không vừa ý nhưng cũng chẳng tiện phản đối , hắn nhếch mép cười rồi đi tiếp . Đột nhiên đằng xaxa bụi bay mù mịt rồi một đoàn ngựaphi nước đại đến , Nhược Hàn hơi ngạc nhiên vì hắn nhận ra mấy chục người này đều là nữ nhân ăn vận cổ quái hở cả bụng và ngực . Trên đầuai nấy buộc một cành hoa với những cánh hoa trắng mỏng như giấy phất phơ rung lên theo gió , chúng xếp ngang một dải quanh cọng cuống dài và đối nhau tựa cánh chuồn chuồn . Nhược hàn từng gặp qua loài hoa này nên đoán được đấy là Hoa Lan rừng . Hắn đoán xong được loại hoa kia thì mấy chục thiếunữ xinh tươi bất phàm ấy cũng ghì cương ngựa lại , một người trẻ tuổi nhưng dáng dấp xinh đẹp nổi trội bước xuống ngựa .Nhược Hàn thấy phía trước bộ ngực tròn lẵn , đầyđặn và trắng muốtđược vải vóc che chỉ độ một phần baấy , treo một cái vòng lớn xâu chuỗitừ hàng trăm cái răng thú . Bộ váy ngắn màu hoa cà hình xẻ tà theo kiểu cánh sen ngang đùi cộng với cái áo tựa cánh dế màu xanh nhạt ba phần hở , một phần kín thật khiến người ta rúng động . Đáng tiếc thay chuỗi vòng toàn răng ấyhạ thấp đi mấy phần gợi cảm ! Nhược Hàn đang đăm đăm nhìn từ ngực đến đùi nàng ta thì bị Bảo Quân nhéo cho một cái , hắn giật mình như thóat khỏi cơn mộng . Chỉthấy Thiên Phi cười nhạt "đồ háo sắc" gì đấy , còn thiếu nữ gợi cảm kia chẳng phản ứng , dường như nàng ta bị nhìn như vậy nhiều nênquen rồi ! Thiếu nữ đăm đămnhìn ... Giang Huy rất lâu khiến hắn đỏ tấy cả mặt mày, điều này làm một kẻ bảnh bao như Vạn Đạo Sơn bực bội lắm , hắn tuy rằng tính cách có hiếu động nhưng"nhan sắc" cũng được xếp vào hàng mỹ nam tử hiếm có , vậy mà bọn nữ nhân kia chẳng lý đến ! Nhược Hàn cũng lấy làm khó chịu ghê người . Nhưnglời nói của thiếu nữ sau đấy làm họ mấy phần được anủi còn Giang Huy thì tụt hẳn cảm xúc : -Bắt tên heo mập này lại cho ta ! Giang Huy lùi lại haibước , chân diện từ đỏ ửng chuyển sang màu nhợt nhạt . Nhược Hàn thấy vậy thì giả lả cười hỏi : -Sư đệ đã làm gì người ta mà khiếnhọ nặng lòng đến đây đòi bắt về thế? Giang Huy định lên tiếng phủ nhận thìmột thiếu nữ khác xen vào : -Cái tên chẳng ra gì này , coi chừng tộc trưởng cắt lưỡi bây giờ ! Nhược Hàn nghe vậy thì hồn phách lên mây , hắn không phải sợ hãi vì bị cắt lưỡi , mà sợ hãi vì nghĩ đếnchuyện khác , hắn lắp bắp : -Các người là ... A Tu La bộ tộc ...? Thiếu nữ tộc trưởng cười nhạt trừng mắt quát : -Ngươi điên khùng đủ chưa ? Bọn ta là Lan Tộc , A Tu La là cái gì ? Nhược hàn thở phào một cái , hắn đưa tay lên cản mấy người đang định tiến lại chỗ Giang Huy nói : -Các vị tại sao lại bắt hắn ? Tộc Trưởng lạnh lẽo đáp : -Mấy năm gần đây chúng ta ngưng hội đua thuyền trên Đông Lai hồ cho nên Thần Longrất hay nổi giận ! Bảo Quân thở dài : -Các người đua thuyền hay không thì liên quan gì đến Giang Sư huynh ? Tộc Trưởng cau mày , thái độ mấy phần bực dọc vì bị chất vấn nhưng biết cá đã nằm trong lưới cũng khó mà thóat nên kiên trì nói : -Các bộ tộc quanh đấy đều rất nhiều nam nhân , chỉ có bộ tộc ta là ít , năm nay thiếu mộtngười mới đủ để tham dự hội đua ấy cho nên ... Nhược Hàn đã hiểu rõ mọi chuyện, thì ra họ chú ý đến Giang Huy là vì gã có thân hình mập mạp , dáng vóc khỏe mạnh rấthợp để làm mấy việc tay chân ấy chứ chẳng phải thích thú gì . Hắn kéo năm người lại nói : -Xem ra bọn đàn ông bị mấy ả hung dữ này làm cho sợ quá mà trốn hết rồi , nhưng các người có nghe nàng ta nói đến Thần Long gì đó không ? Mọi người nghe vậy thì hiểu ý hắn muốn nói gì cho nên dồn mắt về phía Nhược Hàn chờ đợi kế sách của hắn . Vạn Đạo Sơn hỏi : -Hàn đại ca định làm thế nào ? Nhược Hàn lắc lư đầu nhìn Giang Huy nói : -Phải dùng khổ nhục kế thôi ! Nói đoạn thì thầm mấy câu , Thiên Phihừ nhạt : -Nhân cách chẳng ra gì nhưng đầu óc không đến nỗi đần độn !