Chap 32
Tui ngoái lại xái cả cổ để nhìn bóng em hút đi giữa làn người xen lẫn mù mịt mùi khói. khẽ liếc quá nhìn bé nhy cũng quay lại nhìn giống tui, khi quay lại thấy con bé bỗng ngần ngại điều gì đó rồi bậm môi hỏi tui
- Bộ bé Nhi giận gì hả anh?
- Anh cũng không biết nữa- Tui gãi đầu
- Em nghĩ chắc... à thôi anh đuổi thi bé nhi xem sao - Rồi bé Nhy lập cập bước xuống xe. 2 tay khoanh lại nhìn tui cười y như mẹ tiễn đứa con trai lên đường nhập ngũ vậy đó
- Ơ sao em không lên xe
- Thôi đi lẹ đi anh... hihi anh không hiểu chuyện con gái đâu (và đến bây giờ viết lại tui cũng đếu hiểu, các bạn độc giả cả hiểu ko ? )
- Nhưng mà xe của em
- Trời có gì đâu... hihi. tí mang về nhà cho emem đi uống sinh tố tí, tí bắt taxi về cũng đc...
Đang đôi co thì bỗng điện thoại có tin nhắn của bé Nhi với vỏn vẹn
" Anh được lắm !!!... "
Tui gật đầu cái rồi đuổi theo, chạy đến cuối đường là đến ngã 3, chả biết con bé chạy hướng nào, tui quẹo trái chạy ra chợ biên hòa rồi lòng vòng bờ kè mà chả thấy bóng dáng con bé đâu
Liền móc điện thoại ra gọi cho em
Từng đợt tít tít tít cách 2s cứ lần lượt vang làm mà chưa cái tiếng cách của nút gọi từ đầu số bên kia. Mịa nó chứ sao con bé ko nghe máy, nghe máy dùm tui cái coi gái @@! - Tui nghĩ lảm nhảm trong đầu
Tui đảo vài vòng nữa mà vẫn ko thấy bé Nhi đầu, cũng mà là ko gặp bố hugo nào tại ko có đội nón... ko lại vãi tội ra...
Thất thềutui bấm số gọi bé Nhy
Em đang ở đâu vậy ?
Dạhihi, em đang ăn kem trong công viên Biên Hùng đó anh !
- Đợi tí anh ghé
- Mà sao rồi, thấy bé Nhi chưa ?
- Ko thấy em ơi, thôi cúp máy nghen
- Dạ.
Chạy vô biên hùng, mò tới quan kem thì thấy con bé vẫn say sưa miệt mài với món kem tươi- Dân chơi như vậy ít ra cũng phải ăn mấy quán kem 50k 1 ly chứ: - ?, ai đời lại đi ăn kem tươi 3k 1 cây thế này - Tui lại nghĩ nhảm về con bé
Vừa thấy tui đến, con bé đã ngoắc ngoắc cái tay, mồm thì vẫn mút chùn chụt cái cây kem socola 1 cách nhảm nhở
Anh ăn kem màu gì, trắng, đen hay cả hai
Thôi anh ko đâu, bụng dạ đâu nữa mà ăn
Mặt bé nhưng tỏ vẻ gì đó chưng hửng hơi thất vọng, xong rồi cũng nhanh chóng giữ lại cái vẻ tươi tỉnh...
À thôi em thấy anh hơi mệt rồi đó hihi, thôi em chở anh về nghỉ nhé.
- Ừ em, tui thở 1 hơi dài, cảm giác hơi khó chịu gì đó chả tả nổi, trong khi bé Nhy tính tiền, tui rút điện thoại ra nhắn cho em:
- Anh gọi sao ko nghe máy, nhận đc tn reply cho anh mau nghe chưa ?
Rồi nhét vào tui quần ra lấy xe để đi về nhà
Đặt lưng xuống giường mà cơn ngủ như cứ trêu ghẹo, chả thể nào mà chợp mắt được, ức chế thần kinh, liền vớ lấy cái remote chỉnh tivi coi mấy kênh starport... rồi chìm vào cơn ngủ lúc nào chả bố con thằng nào biết @@!
được khoảng 1 lúc sau tầm 1h thì đt bỗng reng om xòm, bật dậy mò mẫm điên thoại thấy tin nhắn của bé Nhi sent tới:
- Đang bận trong nhà nghỉ có gì ko - 1 tin nhắn cụt lủn mà làm tui chưng hửngtui liền gọi là... thì con bé ko bắt máy
Lập tức tui nhắn tin lại
- Em đang ở đâu, nói anh biết đi, anh lay em đó nhi
- Mắc mớ gì quan tâm tui, hỏi làm gì ?
- Sao lại không quan tâm, em đang ở đâu vậy gái T_T
- Nhà nghỉ XXX, gần ngã 4 tân phong, thôi em làm tiếp, quên mẹ cái tên nhà nghỉ đó rồi tại ko có ấn tượng lắm với cái chỗ đó
Lập tức tui choàng dậy, lục đục thay đồ rồi xuống nhà lấy xe phóng thẳng tới chỗ đó, tại cũng ko biết cái nhà nghỉ này chỗ nào, nên chạy đến ngã 4 tân phong hỏi tùm lum từ bác xe ôm đến bà bán bánh mì. cuối cùng cũng mò ra được, nhưng khi đến thì đêm vắng rồi, cái nhà nghỉ chết tiệt này nó đóng cửa như nhốt khách đến sáng mai mới thả về ấy. nên tui cũng ko vô được đánh phải ở ngoài đợi em đến sáng...
Cái khoảng thời gian từ lúc đó tới sáng gần 5 tiếng đồng hồ mà đối với tôi còn hơn cả 2 năm đi nghĩa vụ quân sự Suy nghĩ nhiều lắm, hồi tượng lại dây mơ rễ má sự việc, xâu chuỗi lại mọi thứ diễn biến, tui nhận ra tui phạm phải 2 trọng tội đáng bị chu lỗ *** cho các bác thông nát cái ass
Thứ 1: dám nói xạo, à ko cái này là dám từ chối đi với bé Nhi mà đi với bé Nhy, trong khi lúc đầu là nói mệt rồi bị phát giác đi chơi với người khác
Thứ 2: là quên mẹ nó cái lời hứa mà tui đã hứa với em hồi ở quê
Nếu ko tính thêm 1 tội phát sinh nữa là dám làm bé Nhi của các bác buồn
Rồi tui lại tự trách bản thân tùm lum, nói chung nhiều suy nghĩ lắm đa phần tự mình bóp dái mình. Rồi suy nghĩ phải làm sao bây giờ làm cách nào để con bé khỏi phải làm cái điều mà tôi không muốn nó xảy ra tí nào đối với 1 cô bé mà quá đặc biệt như vậy ?
Làm thế nào ? tui đã tự đặt câu hỏi này từ lúc tui hứa với bé Nhi từ lúc đó chờ đến giờ nhưng vẫn ko tìm ra đc đáp án, có lẽ cái nghiệm phương trình này nó chưa từng xuất hiện sách dạy toán lớp 12 sao ? chẳng lẽ ko 1 thằng GIáo sư tiên sĩ nào giải ra được cái nghiệm này đặng đi thi ẵm giao Nobel sao, chẳng lẽ lại phải đóng vai trẻ trâu lon ton lập thớt trong xin tư vấn giải quyết tình huống này ? ( cái này đùa )
Chạy 1 vòng kiếm quán nước, mua 1 ly cafe với gói Jet, trở lại vị trí đối diện nhà nghỉ tui bập thuốc nghi ngút suốt đêm với nỗi lo sốt ruột không biết sáng mai gặp em rồi sẽ ra sao. biết ăn nói gì đây..
Chờ mãi chờ mãi thì cũng đến, giống như sắp sửa chờ đón 1 thứ gì đó mà vừa mong đợi nó xảy đến, mà cũng hy vọng nó cũng đừng đến ấy các bạn à T_T, tâm trạng rối ren lắm.
Thấy em bước ra, tui liền đứng dậy, đóng vai 1 kẻ thảm hại, ăn năn hối lỗi, quyết tâm cải tà quy chánh từ bò tà ma ngoại đạo hay hứa với đảng và nhà nước sẽ làm 1 công dân tốt hơn sau 1 lần đi trại cải tạo về
Nhưng sự đời nào có như ta mong muốn... Nhưng thấy bản mặt mốc meo của tui vì thiếu nghĩ. mặt bé Nhi chỉ biến dạng khoảng 2s vì bất ngờ sau đó liền nhanh chở lại cái khuôn mặt ám khí từ tối qua, bơ tui như người dưng nước lã T_T, mẹ kíp nó, sáng sớm sao mặt mày lại thế rồi - Tui nghĩ thầm
EM... em - Tui gọi ơi ới, rồi kè xe sát xe em.
- Sao, có gì hông? hổng có tui đi zìa à nghen.
- Anh đợi em từ tối qua tới giờ đó - Tui kể lể công cán cái việc đợi con bé từ đêm y như là bắt được 1 thằng hacker vớ vẩn nào đó dám đái vào sever chúng ta
- Kệ anh, mắc mớ liên quan gì đến tui, xí - Con bé nguýt dài, mắt ko thèm tui mà ngó ngiêng đâu đó
- Sao em kì vậy ? sao lại làm như thế ? em cứ hở 1 tí thấy chuyện gì ko vừa lòng mình là lại đâm ra đổ đốn như thế... chả giống như bé Nhi anh quen ngày đầu chút nào
- Tui ra sao kệ tui, không mắc mớ gì tới anh hết, anh thì hay rồi, tui rủ đi chơi thì không thèm đi, kêu mệt này nọ, vậy mà đi với chị Nhy được, đã vậy còn ôm ấpnói đến đây tui cứng họng luôn các bác ạ, bao nhiêu sự chuẩn bị trước từ hồi thức tui đã lên 1 list các tình huống em sẽ trả lời tui vậy mà đến lúc này thì nó bị delete hết trong bộ não có vài cục sạn của tui @@!
Tui chỉ ấp a ấp úng đc vài câu thì bé Nhi bồi thêm 1 phát vào mặt tui
- Dù gì thì anh cũng quen em trước, rồi mới quen chị Nhy sau cơ mà. anh biết em mới ở quê lên cơ mà. em còn nhớ em đã từng hứa gì với em cơ mà!!!
từng cái cơ mà của là từng giọt nước mắt con bé lại tuôn ra.
Giá như... quả thật giá như bây giờ có cái xẻng thì tui cũng ráng đào cái mồ rồi chui xuống mà tự lập mà chết quá... quả thật tui chả còn biết sử dụng câu nói nào để reply lại nữa. tui như thằng chết câm chết dẫm im lặng nhìn be Nhi lau 2 giọt nước mắt rồi phóng ga lao vút đi mất...
Chả buồn thèm dí nữa... có dí thì cũng chả biết làm gì sất, tui thất thểu chạy xe lại nhà đễ vỗ về cơn ngủ bị đánh mất từ hồi nãy... .
Đến chiều dậy và cả hết ngày hôm sau, tui bấm số bé Nhi mà thuê bao quý khách hiện ko ll được... xin quý khách vui lòng thử lại vào mấy chục lần sau T_T... tui cũng đâm ra chán nản rồi dần tự nhục dần đều. đâm ra chả muốn đi đâu nữa ai gọi cũng kệ mẹ, có vài cú tn của bé Nhy mà tui cũng chả thèm buồn đọc. Thu mình trong căn phòng vơi mấy bộ phim tẻ nhạt trên kênh HBO hay starmovie.
Đến tối ngày hôm sau nữa thì đt bé Nhi bỗng gửi tin nhắn đến cho tui:
Anh rảnh ko, ra bờ kè uống nước. qua đón em nha
tui mừng còn hơn việc ngày hôm qua đếu có chuyện gì xảy ra, vậy mà bố con nhà nó cứ đồn ầm lên là tận thế... làm mấy ngày nay xôn xao ở văn phòng tui, mấy thằng nhân viên cứ rối rít lên kêu xin phát lương trước để kịp làm nhưng gì còn ấp ủ trong đầu. tui reply lại ngay
- Ừ, anh qua liền, em thay đồ trước đi.
Rồi lên đồ hoành tá tráng thẳng tiến nhà bé Nhi với tinh thần chiến sĩ cao ngùn ngụt xuyên thủng cả nóc nhà lao vút lên không trung và đâm lủng tầng ozon
Đến nơi, thì thấy bé Nhi bước ra. lần này có vẻ khác mấy lần trước tui hay đón em. Có cái gì đó ở trực giác nó mách bảo tui như thế, lần này em makeup cũng đậm hơn, chứ ko có đánh môi son hay và đánh phấn cho cái gò má hơi ửng hông... thấy nó lòe loẹt lắm. em mặc cái váy đen ngắn đến sát gối với cái đôi gót chót vót và kèm theo đó là mùi nước hoa ngoại sực nức mùi thơm tu i dám cá nó là 1 loại cũng khá đắt. và 1 phần nữa thấy ko bình thường là đương giận hờn sao bỗng dưng lại bồ tát mà tha cho tui dễ dàng và chủ động rủ tui uống nước như thế, có nằm mơ tui cũng chả mơ được nữa ấy...
Em nở 1 nụ cười mà có vẻ gì đó hơi nhạt nhạt chứ ko có nhí nhảnh tung tăng trong vài 1 cô bé lí lắc như trước...
- Tui nở 1 nụ cười cầu tài y như cười với 1 đứa con gái mà tui gặp mặt lần đâu ấy, nó gượng giụ gò bó lắm...
Thôi lên xe đi em, đây để anh đội nón cho, tui làm mặt ngoan ngoãn giả nai
- Thôi, để em tự đội đc rồi cám ơn anh, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên
- À ừ thôi. anh chạy nhé
- Dạ
2 đứa tấp vô 1 quán nước, ổn định vị trí tui mới cười cầu tài với em rồi hỏi
Em uống gì:
Em uống bơ dằm
À chị gái ơi, cho 2 ly bơ dằm nhé, tui gọi giống em
À thôi, em ko uống bơ, gọi em dâu đi
- Ơ cái đệt con này, có nhất thiết phải troll nhau thế ko, rồi tui cũng cố sửa lại cái thực đơn cho bà bán nước T_T
quay lại, để làm cho cái không khi bớt ngột ngào giữa cái trốn sô bò náo nhiệt người cười nói qua lại thế này mà tui chả thấy như thế chút nào. Dương như cái chỗ tui ngồi chỉ có 2m vuông mà tui xem nó như có bốn bức tường đc ai đó xây rào kin vô hình được cách âm theo chuẩn của phòng thu nước ngoài ấyNó im ắng ngột ngạt để độ khó vãi cả chịu ra...
em hết giận anh rồi hả - Mãi tui mới rặn ra 1 câu ko thể vô duyên hơn
- Ai mà thèm giận anh, anh có lỗi gì đâu
- Trời ko giận mà coi cái mặt kìa, bí xị thấy ớn hông, cười cái coi người đẹp
- Hông, hổng thích cười lúc này
- Xạo xạo không, rùi tui ghẹo ghẹo cù léc con bé để chọc nó cười cố gắng thay đôi không khí cho nó rộn 1 xíu
- ê, tránh ra nha, hông có đụng vào người tui à nghen - Bỗng bé Nhi nghiêm giọng lại
- Trời, giỡn thôi mà... ( mà tui cũng từng đụng đến... chứ có phải là chưa gì đâu mà làm thấy nghiêm trọng dữ zậy T_T)
lúc này con bé cứ cặm cụi vào cái điện thoại bỏ mặc lời nói của tui
- Mà nói chứ rủ ăn uống nước có gì ko vậy ? tui tò mò hỏi
- Ủa bộ chứ có gì mới rủ anh đi được hả, em nhớ hồi trước hứng là anh đi với em mà ( rồi con bé cắm cụi với chiếc đt trên tay)
- Nhưng mà lần này anh thấy sao sao ấy em à, nó có cái gì đó khoảng cách giữa 2 anh em mình quá, tui gãi gãi đầu tỏ vẻ bế tắc thảm hại.
- Thì tự chính anh tạo ra cái khoảng cách đó mà. chứ đâu phải em
- Anh biết, anh xin lỗi... nhưng mà
đang ê a giải thích lỗi phải thì bỗng bé nhi nghe điện thoại rồi đứng phắt dậy, vẫy vẫy cái thằng nào đó đi chiếc Nouvo tấp vô. tui mới hỏi nhỏ
Ai vậy em
- Không liên quan tới anh, em cười với cái khuôn mặt lạnh nhạt nhẽo
- Thằng đó đến tự nhiên kéo ghế ra ngồi, bây giờ em coi tui như người ngoài mà chỉ chủ tâm đến thằng đó
- Ủa ai đây em, thằng đó cười với bé Nhi rồi nhìn về tôi
- À xe ôm của em thôi anh, hihi
Mặt tui lúc này bần thần ra thiệt đ' hiểu cái lồng gì đang xảy ra nữa
- Trời, em ghẹo anh quài, thằng cờ hó kia õng ẹo ghẹo lại đưa tình với bé Nhi
nếu như tao ko kiềm chế chắc có lẽ cái ass của mày nở hoa với tao rồi thằng chó đẻ - Tui rủa thầm
- Dạ, không tin anh hỏi ảnh đi - Bé nhi nói vs thằng đó
- Ủa vậy thiệt hả anh.
Mẹ kiếp, ko có bé Nhi ở đây chắc bố cho cái ly vào đầu mày rồi con, nhìn bố sáng sủa vậy nghĩ sao tưởng thật hả, còn hỏi lại xác mình nữa- Tui nghĩ nhảm trong đầu
- À ừ... - Tui ráng cười gượng gạo
- À thôi đi luôn chứ em, giờ cũng hơi trễ rồi
- Dạ đi luôn cũng được
- Giá như thỏa thuận nhé thôi
- À thôi, anh trả tiền nhà nghỉ thôi, đêm nay free cho anh hết đêm...
Cái ĐKM nó vậy là điều tui dự đoán là thật cmnr... từ đầu khi đến đón em tui đã cảm thấy nghi ngờ rồi. em ghét anh có nhất thiết phải làm như thế với anh ko Nhi, chẳng lẽ muốn ăn cắn lưỡi chết em mới vừa lòng - Tui đau khổ thầm trách em
Tính tiền cho các bác ơi, thằng chó kia nó hô bà bán nước với niềm phấn khởi
Tui nhìn qua bé Nhi với con mắt biểu lộ sự ngỡ ngàng với khuôn mặt biểu cảm phải làm gì bây giờ đây với em
Bé Nhi liền nói:
Anh ko chở em đúng hông? vậy em đi với anh hen - Lại vẫn là khuông mặt lạnh tanh và nụ cười nhạt với đôi mắt lẳng lơ bất cần đời
- À thôi để anh chở...
Tui nặng nhọc tiến tới con xe rồi chở em đi theo thằng đó tìm nhà nghỉ...
Có nằm mơ tui cũng ko dám mơ có ngày tui lại dính vào hoàn cảnh này...