Câu chuyện được viết lại
dựa trên nhân vật có thật
ở một trường cấp ba bán
công tỉnh Hải Dương năm
2009.
Sau khi cô chết, trường
bán công nơi cô gái trẻ
theo học tiến hành xét
nghiệm và phát hiện đã
có71 trường hợp kết quả
dương tính với AIDS.
Trong đó có những người
bạn cùng học hay trên
khóa của cô và cả những
giáo viên trong trường.
Không có con số thống
kê nơi cô sinh sống đã có
bao người đã lây nhiễm
căn bệnh này theo cô. Và
sẽ có bao gia đình mất
chồng, mất cha, mất đi
người yêu thương trong
cuộc đời mình…
Đóng sập cửa. Nó sức sữa
tắm đầy lên mình và chìm
nghỉm. Nó muốn có một cái
kết thơm tho cho cái thứ
gọi là cuộc đời của nó
chăng?
Nó vùng vẫy, bong bóng
che đầy mắt nó cay.
Trướcmắt nó là khoảng
không đục ngàu hay trong
mắt nó đã phủ đầy tội lỗi.
Làn nước dập dìm, nó đuối
sức,nó muốn buông xuôi.
Chợt trong mắt nó còn có
một loại nước thật lạ đang
ứa ra. Chua chát, nó mà
cũng còn có nước mắt
sao? Vùng dậy mạnh mẽ,
nó cười phá lên như điên.
Nó thở gấp, nó phải tiếp
tục trảthù, tiếp tụcviệc mà
cuộc đời đã dạy nó, đã
biến nó thành ngày hôm
nay…
Vươn mình lấy chiếc khăn
tắm cuốn khắp thân thể
trắng ngần của nó. Nó ghê
rợn khi nhìn chính mình
trong gương. Cái nhan sắc
trời cho đủ cho nó dùng để
quyến rũ những gã đàn
ông mà nó muốn. Hàng mi
dài che đi đôi mắt sắc lạnh
như đúng cái cách mà nó
đang nhìn cuộc sống này.
Khuôn mặt cứng đơ, vô
cảm kia dường như không
thuộc về một đứa con gái
17 tuổi như nó.
….
Sầm!!!
-“ Mày làm trong đó gì lâu
thế hả con kia! Y như con
mẹ mày!”
Mùi rượu nồng nặc. Lông
mày dựng ngược, người
đàn ông cao lớn loạng
choạng hất nó ra
khỏiphòng tắm. Ông ta nôn
ọe vào cái buồng tắm vừa
được coi là nơi để nó đến
với một địa ngục khác
ngoài địa ngục trần gian
mànó đang phải chịu đựng.
Ông ta là bố nó, là người
mà nó coi là người thân
duy nhất còn lại của nó
hiện tại đây sao?
Nó gồng mình đứng lên, nó
lại cười, nụ cười vô cảm
đến nghiệt ngã…
[ Tải ảnh ] [ Resize ]
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã
bắt đầu buông xuống. Cái
dáng yêu kiều của nó nhẹ
nhàng ngồi xuống bên
gương trang điểm. Nó xoa
phấn, kẻ mắt, bôi son thật
hoàn hảo và chuyên
nghiệp. Dù nó đã gầy đi
rất nhiều và hơi thở của
nó đang yếu dần thì nó
vẫn là hoa khôi trong mắt
của rất nhiều người.
Thướt tha trong chiếc váy
trắng tinh khôi,nó ngồi sụp
trước cuốn nhật ký đầu
giường nó. Lật sang trang
mới, nó viết:
-“Thầy sẽ là người thứ 72
trong trường lây căn bệnh
AIDS thế kỉ này, nếu thầy
dám làm tình với em đêm
nay!”
Đôi chân dài lạnh lùng
bước ra cửa. Đất tỉnh lị
nhỏ bé sẽ náo loạn vì nó
sẽ là người tiên phong
trong việc phổ cập kiến
thức bệnh AIDS bằng cơ
thể bao người mơ ước
này. Nó nghĩ thầm và lại
cười lớn… Tiếng cười xé
nát màn đêm…