chuyện có thật:
Charles tìm thấy một quyển sách cũ khi cậu bé ở tuổi 12. Nó được cất đằng sau một cái tủ sách trên gác xép nhà cậu bé. Cái bìa sách đã rách mất và có vài trang ở bên trong. Đó là một cuốn truyện ma nhưng lại không hề có bìa bao lại, Charles chẳng bao giờ biết được là những câu chuyện này có thật hay xạo nữa.
Nằm trên giường vào buổi tối, Charles đã yên lặng đọc những câu chuyện đó một mình. Chúng làm cậu bé sợ, nhưng vì một lí do nào đó, chúng khiến cậu bé cứ đọc hết truyện này đến truyện khác, Trái tim nó đập thình thịch và hơi thở khó nhọc trong cổ họng, nhưng cậu bé vẫn chưa thể bỏ cuốn sách xuống được.
Chỉ có một bức ảnh trong cuốn sách đó, chỉ một bức ảnh chụp duy nhất trông rất kì dị ở trang giữa. Charles không bao giờ dám nhìn thẳng vào nó. Có một cái gì đó đằng sau bức ảnh làm cho cậu bé mất bình tĩnh nhưng cậu lại phát hiện ra là mình đã nhìn nó hàng tiếng đồng hồ rồi. Cậu bé không thể hiểu nổi tại sao bức ảnh chụp đó lại có một ma lực thu hút mình đến như vậy.
Chẳng có gì đặc biệt trong bức ảnh nhưng lại làm cho cậu bé sợ hãi và ớn lạnh như vậy. Đó chỉ đơn thuần là một chiếc cầu thang dẫn xuống một căn hầm tối. Chẳng lẽ lại có một sự đáng sợ của ai đó hay cái gì đó ẩn sau bức ảnh này ư? Có lẽ do trong bức ảnh những bậc thang han gỉ trông như thể chúng bị phủ lên bởi máu.
Vì lí do nào đó, bức ảnh làm Charles rất sợ đến không thể chịu nổi nữa. cậu bé xé toạc nó ra vứt nó vào sọt rác. Charles nghĩ rằng chỉ cần làm vậy là xong, nhưng rốt cục thì cậu bé vẫn không thể quên được bức ảnh chụp đó.
Khi Charles đi ngủ, nó lại thấy những bậc thang trống bằng kim loại đó trong những cơn ác mộng của mình và cậu luôn choàng tỉnh với mồ hôi đổ ra ướt đẫm và lạnh buốt. Khi cậu bé lớn lên, đôi khi cậu lại nhớ về bức ảnh đó và ngay sau đó, những cơn ác mộng lại quay về, cứ như thể là Charles có thể nhìn thấy cái bức ảnh không bao giờ biến mất.
Một đêm nọ, Charles đi bộ về nhà từ trường đại học, anh ta đi vào đường tắt là một con hẻm tối tăm, và đã trông thấy một cảnh tượng rất quen thuộc với anh ta. Phía trước kia, Charles có thể thấy một cái cầu thang bằng kim loại han gỉ đã ám ảnh mình trong những giấc mơ suốt nhiều năm qua.
Đột nhiên Charles cảm thấy lạnh hết cả xương sống và chỉ muốn chạy trốn thật nhanh. Nhưng cái tính tò mò trong anh đã thắng thế. Anh ta muốn biết tại sao mà cái cầu thang lại làm anh sợ đến như thế.
Charles cẩn thận bước đến chỗ đó, nhìn xuống cái bóng tối bên dưới. trong sự kinh hoàng, anh ta bắt đầu nhận ra những hình thù kì dị trong cái nền tối ôm đó. Anh ta còn có thể nghe thấy những âm thanh kì lạ và những tiếng than vãn đến từ bên dưới mặt đất.
Khi Charles đên ngay trên đỉnh cầu thang, anh ta bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Anh ta định quay đầu bỏ chạy khi nghe thấy những âm thanh kì quái. Đó có thể là một tiếng huýt gió hay một tiếng thì thầm rất nhỏ. Anh ta nhìn xuống dưới chân và đột nhiên hét lên.