THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 45-phần 2
Langdon tự hỏi không hiểu những con chiên Thiên Chúagiáo trên toàn thế giới sẽ phản ứng thế nào nếu thi thể các vị Hồng y Giáo chủ bị quăng ngoài đường hệt như xác chết của loài súc vật. Nếu đức tin của các vị Hồng y không thể bảo vệ chính bản thân họ trước quỷSa-tăng thì những người bình thường biết trông cậy vào đâu?
Mạch máu trên thái dương anh càng đập dữ dội hơn… Vô số giọng nói cùng đồng thanh vang lên trong tâm tríanh, náo loạn.
Đức tin không thể bảo vệ các người. Thuốc là những phương tiện hiện đại sẽ đảmđương sứ mệnh đó. Chúa không thể bảo vệ các người. Trí tuệ sẽ che chở các người. Sự khôn sáng. Các ngươi hãy đặt mềm tin vào những gì cụ thể là có thật. Con người biết đi trên mặt nước từ bao giờ nào? Những phép nhiệm màu thời hiện đại này đều nhờ khoa học mà có đấy chứ, máy vi tính, vắc-xin phòng bệnh sân bay vũ trụ… ngay cả sựnhiệm màu của tạo hoá. Vật chất được tạo ra từ hư không ngay tại phòng thí nghiệm. Nhân loại cần đến Chúa Trời làm gì nữa? Không cần! Khoa học chính là Chúa.
Những lời nói của hung thủ cứ tiếp tục vang lên trong tâm trí Langdon. Đúng nửa đêm… sự huỷ diệt chuẩn xác. Sacrifici vergini nell altare di scienza(1).
Rồi bỗng nhiên tất cả những giọng nói ấy im bặt, chẳng khác nào đám đông lập tức trở nên trật tự khi nghe thấy một tiếng súng bắn chỉ thiên.
Robert Langdon bất thần đứng bật dậy. Chiếc ghế anh đang ngồi bị xô mạnh ra sau rồi đồ rầm xuống sàn nhà lát đá hoa cương.
Cả Vittoria lẫn Giáo chủ Thị thần đều giật mình.
- Thế mà tôi quên mất, - Langdon thì thầm, từng từ một. - Ngay trước mũi mà tôikhông nhớ ra
- Nhớ ra cái gì? - Vittoria chất vấn.
Langdon quay sang vị tu sĩ.
- Thưa cha, ba năm nay conđã bảy lần xin phép được vào Nhà mái vòm của Vatican, nhưng cả bảy lần bị từ chối.
- Langdon, xin ông thứ lỗi, nhưng đây đâu phải lúc đế cập đến chuyện ấy.
- Con cần phải vào đó ngaylập tức. Vì bốn vị Hồng y mất tích. Con có thể đoán được họ sẽ bị hành quyết ởđịa điểm nào.
Vittoria nhìn anh chằm chằm,tưởng mình vừa nghe lầm.
Giáo chủ Thị thần hình như không bằng lòng, như thể vừa phải nghe một lời đùa cợt đầy ác ý.
- Ông tin rằng thông tin ấy nằm trong Nhà mái vòm của chúng ta sao?
- Con không dám hứa chắc chắn là sẽ tìm thấy kịp thời,nhưng nếu cha cho phép con vào trong đó thì…
- Ông Langdon này, bốn phút nữa ta sẽ phải có mặt ở nhà nguyện Sistine. Nhà mái vòm lại ở tận phía bên kia của Vatican.
- Anh nói thật không đấy? -Vittoria ngắt lời, cô nhìn sâuvào mắt Langdon, dường như đã cảm nhận được sự háo hức trong lòng anh.
- Đây đâu phải là tức nói đùa. - Langdon đáp.
- Thưa cha, nếu có cơ hội… bất kỳ cơ hội nào tin được địa điểm sẽ xảy ra cảnh thảm sát các vị Hồng y mất tích thì. chúng ta sẽ có thể khoanh vùng khu vực nguy hiểm và…
- Nhưng sao lại là Nhà mái vòm? - Giáo chủ Thị thần vặn hỏi. - Làm sao lại có thểtìm được thông tin trong đó?
- Để giải thích cho cha hiểu cặn kẽ thì sẽ mất rất nhiều thời gian. - Langdon nói - Nhưng nếu suy đoán của con là đúng thì chúng ta sẽ tìm thấy thông tin để truy lùng sát thủ từ trong kho lưu trữ đó.
Giáo chủ Thị thần có vẻ rất muốn tin điều Langdon vừa nói nhưng vẫn không tránh khỏi hoài nghi:
- Tất cả những cuốn sách chép tay thiêng liêng nhất của Thiên Chúa giáo được lưu trữ trong đó. Ngay cả tacũng không có quyền tự ý ra vào.
- Con biết điều đó.
- Chỉ được vào khi có giấy cho phép của người quản lý và Hội đồng thủ thư Vatican.
- Hoặc là... - Langdon tiếp lời, - Nếu có giấy uỷ nhiệm của Giáo hoàng. Điều này đãđược nhắc đi nhắc lại trong tất cả bảy lá thư khước từ đề nghị của con.
Giáo chủ Thị thần gật đầu.
- Con không có ý tỏ ra hỗn xược, - Langdon lại nói tiếp, - Nhưng nếu con không nhầm thì giấy uỷ nhiệm của đức Giáo hoàng được soạn thảo tại chính căn phòng này. Và theo con được biết thì đêm nay chính cha đảm nhiệm vai trò của Giáo hoàng. Và tình thế lúc này thì đang vó cùng cấp bách…