THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 45-phần 2
Langdon tự hỏi không hiểu những con chiên Thiên Chúagiáo trên toàn thế giới sẽ phản ứng thế nào nếu thi thể các vị Hồng y Giáo chủ bị quăng ngoài đường hệt như xác chết của loài súc vật. Nếu đức tin của các vị Hồng y không thể bảo vệ chính bản thân họ trước quỷSa-tăng thì những người bình thường biết trông cậy vào đâu? Mạch máu trên thái dương anh càng đập dữ dội hơn… Vô số giọng nói cùng đồng thanh vang lên trong tâm tríanh, náo loạn. Đức tin không thể bảo vệ các người. Thuốc là những phương tiện hiện đại sẽ đảmđương sứ mệnh đó. Chúa không thể bảo vệ các người. Trí tuệ sẽ che chở các người. Sự khôn sáng. Các ngươi hãy đặt mềm tin vào những gì cụ thể là có thật. Con người biết đi trên mặt nước từ bao giờ nào? Những phép nhiệm màu thời hiện đại này đều nhờ khoa học mà có đấy chứ, máy vi tính, vắc-xin phòng bệnh sân bay vũ trụ… ngay cả sựnhiệm màu của tạo hoá. Vật chất được tạo ra từ hư không ngay tại phòng thí nghiệm. Nhân loại cần đến Chúa Trời làm gì nữa? Không cần! Khoa học chính là Chúa. Những lời nói của hung thủ cứ tiếp tục vang lên trong tâm trí Langdon. Đúng nửa đêm… sự huỷ diệt chuẩn xác. Sacrifici vergini nell altare di scienza(1). Rồi bỗng nhiên tất cả những giọng nói ấy im bặt, chẳng khác nào đám đông lập tức trở nên trật tự khi nghe thấy một tiếng súng bắn chỉ thiên. Robert Langdon bất thần đứng bật dậy. Chiếc ghế anh đang ngồi bị xô mạnh ra sau rồi đồ rầm xuống sàn nhà lát đá hoa cương. Cả Vittoria lẫn Giáo chủ Thị thần đều giật mình. - Thế mà tôi quên mất, - Langdon thì thầm, từng từ một. - Ngay trước mũi mà tôikhông nhớ ra - Nhớ ra cái gì? - Vittoria chất vấn. Langdon quay sang vị tu sĩ. - Thưa cha, ba năm nay conđã bảy lần xin phép được vào Nhà mái vòm của Vatican, nhưng cả bảy lần bị từ chối. - Langdon, xin ông thứ lỗi, nhưng đây đâu phải lúc đế cập đến chuyện ấy. - Con cần phải vào đó ngaylập tức. Vì bốn vị Hồng y mất tích. Con có thể đoán được họ sẽ bị hành quyết ởđịa điểm nào. Vittoria nhìn anh chằm chằm,tưởng mình vừa nghe lầm. Giáo chủ Thị thần hình như không bằng lòng, như thể vừa phải nghe một lời đùa cợt đầy ác ý. - Ông tin rằng thông tin ấy nằm trong Nhà mái vòm của chúng ta sao? - Con không dám hứa chắc chắn là sẽ tìm thấy kịp thời,nhưng nếu cha cho phép con vào trong đó thì… - Ông Langdon này, bốn phút nữa ta sẽ phải có mặt ở nhà nguyện Sistine. Nhà mái vòm lại ở tận phía bên kia của Vatican. - Anh nói thật không đấy? -Vittoria ngắt lời, cô nhìn sâuvào mắt Langdon, dường như đã cảm nhận được sự háo hức trong lòng anh. - Đây đâu phải là tức nói đùa. - Langdon đáp. - Thưa cha, nếu có cơ hội… bất kỳ cơ hội nào tin được địa điểm sẽ xảy ra cảnh thảm sát các vị Hồng y mất tích thì. chúng ta sẽ có thể khoanh vùng khu vực nguy hiểm và… - Nhưng sao lại là Nhà mái vòm? - Giáo chủ Thị thần vặn hỏi. - Làm sao lại có thểtìm được thông tin trong đó? - Để giải thích cho cha hiểu cặn kẽ thì sẽ mất rất nhiều thời gian. - Langdon nói - Nhưng nếu suy đoán của con là đúng thì chúng ta sẽ tìm thấy thông tin để truy lùng sát thủ từ trong kho lưu trữ đó. Giáo chủ Thị thần có vẻ rất muốn tin điều Langdon vừa nói nhưng vẫn không tránh khỏi hoài nghi: - Tất cả những cuốn sách chép tay thiêng liêng nhất của Thiên Chúa giáo được lưu trữ trong đó. Ngay cả tacũng không có quyền tự ý ra vào. - Con biết điều đó. - Chỉ được vào khi có giấy cho phép của người quản lý và Hội đồng thủ thư Vatican. - Hoặc là... - Langdon tiếp lời, - Nếu có giấy uỷ nhiệm của Giáo hoàng. Điều này đãđược nhắc đi nhắc lại trong tất cả bảy lá thư khước từ đề nghị của con. Giáo chủ Thị thần gật đầu. - Con không có ý tỏ ra hỗn xược, - Langdon lại nói tiếp, - Nhưng nếu con không nhầm thì giấy uỷ nhiệm của đức Giáo hoàng được soạn thảo tại chính căn phòng này. Và theo con được biết thì đêm nay chính cha đảm nhiệm vai trò của Giáo hoàng. Và tình thế lúc này thì đang vó cùng cấp bách…
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 45-phần 3
Giáo chủ Thị thần rút từ trong túi áo thầy tu một chiếc đồng hồ đeo tay và xem giờ. - Ông Langdon này, đêm nay ta sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ nhà thờ. Nhìn ánh mắt của vị thầy tu trẻ tuổi, Langdon cảm nhận sự chân thành không thể chối cãi trong câu nói vừa rồi. - Con có chắc là tài liệu này nằm trong thư viện Nhà mái vòm không? - Giáo chủ Thị thần nói tiếp - Con có chắc là sẽ giúp chúng ta tìm đượcbốn vị Hồng y Giáo chủ mất tích không? - Nếu không vì niềm tin ấy thì con đã không bảy lần liền gửi thư xin được vào đó. Với đồng lương giáo viên thì làm sao con có thể đến Rome chỉ để chơi không. Những tài liệu cổ trong đó… - Khoan đã. - Giáo chủ Thị thần ngắt lời - Thứ lỗi cho ta, đầu óc ta lúc này không thể tư duy mạch lạc được nữa rồi. Con có biết Nhà máivòm bí mật đó ở chỗ nào không? Langdon chợt cảm thấy vô củng phấn khích: - Ngay sau cổng Santa Ann ạ! - Rất ấn tượng. Đa số các học giả đều tưởng là ở sau một cánh cửa bí mật cạnh ngai của Thánh Peter. - Không phải. Ở chỗ đó là Archivio della Reverenda đi Fabbrica di St. Piedro(2). Rấtnhiều người nhầm lẫn về điểm này. - Bình thường luôn có một giảng sư đi theo tất cả những ai vào trong đó. Nhưng tối nay không một giảng sư nào có mặt ở đây cả. - Con đang yêu cầu được toàn quyền hành động. - Trong khi chính các Hồng y Giáo chủ cũng không đượctự vào đó một mình. - Con xin hứa sẽ hết sức cẩn trọng trong mọi hành động. Những người giữ thư viện của đức cha sẽ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con trong đó. Từ trên cao, chuông nhà thờ St. Peter bắt đầu vang lên. Giáo chủ Thị thần xem đồng hồ: - Ta phải đi ngay bây giờ. -Ngài dừng lại một giây rồi nhìn thẳng vào mắt Langdon- Ta sẽ phái một người lính Thuỵ Sĩ đợi con ở cửa Nhà mái vòm. Ta đặt trọn niềm tin vào con đó, Langdon. Giờthì hãy đi đi. Langdon không thốt nên lời. Vị thầy tu trẻ tuổi lúc này dường như đã trở nên đĩnhđạc và điềm tĩnh kỳ lạ. Ngài đặt tay lên vai Langdon, một bàn tay có sứcmạnh khác thường: - Hãy tìm cho được cái con đang tìm kiếm. Và tìm thật nhanh nhé. Chú thích: (1) Sacrifici vergini nell altare di scienza: Vật hiến tế trinh tiết trên bàn thờ khoa học. (2) Archivio della Reverendađi Fabbrica di St. Piedro: Nhàmái vòm St. Peter.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 46 phần 1
Nhà mái vòm bí mật của Vatican được bố trí ở cuối đại sảnh Borgia, cách cổng Santa Ana một con dốc. Bên trong toà nhà này chứa khoảng 20.000 cuốn sách, và theo những lời đồn đại thì trong số đó có những báu vật như cuốn nhật ký bị thất lạc của Leonardo Da Vinci và những cuốn Kinh thánh chưa được công bố. Langdon sải những bước dàimạnh mẽ dọc con dốc Via Della Fondamenta vắng vẻ, anh không dám tin là mình sắp được đặt chân vào thư viện của toà thánh. Vittoria nhẹ nhàng theo sát anh. Một làn gió nhẹ thoáng qua, mái tóc nâu bồng bềnh của cô gái thoảng mùi thơm quả hạnh, Langdon tưởng như mùi hương ấy đang ôm ấp, mơn man cơ thể mình. Anh chợt thấy lòng xao động. Vittoria lên tiếng: - Anh có thể cho tôi biết là chúng ta đang đi tìm cái gì không? - Một cuốn sách nhỏ, tác giảmang tên Galileo. Cô gái ngạc nhiên: - Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Nội dung của nó là gì? Người ta nói rằng cuốn sáchđó chứa thông tin về Segno(1). - Dấu hiệu à? - Dấu hiệu, đầu mối, manh mối… Tuỳ vào cách hiểu củamỗi người. - Đầu mối của cái gì? Langdon sải bước nhanh hơn: - Một địa điểm bí mật. Hội Illuminati của Galileo cần một biện pháp để tự vệ trước thế lực của Vatican, thế là họ chọn ra một địa điểm cựckỳ bí mật ở ngay trong thành Rome. Họ đặt cho nó cái tên là Nhà thờ ánh sáng. - Táo tợn thật, dùng từ nhàthờ để đặt tên cho hang ổ của quỷ dữ. Langdon lắc đầu. - Hội Illuminati của Galileo không hề giống quỷ dữ chútnào. Họ là những nhà khoa học tôn sùng sự khai sáng. Địa điểm bí mật đó đơn giảnchỉ là nơi họ tụ họp để bàn những vấn đề mà Vatican cấm ngặt. Dù biết rằng địa điểm đó đã từng tồn tại, nhưng ngày nay không ai tìm ra được. - Có vẻ như hội Illuminati rất biết cách giữ bí mật. - Chính xác. Sự thật là họ không hề tiết lộ địa điểm bí mật này cho bất kỳ ai khôngphải là thành viên của hội. Bí mật đó bảo vệ cho họ, nhưng nó lại trở thành một trở ngại khi họ muốn tuyển mộ thêm thành viên mới. - Nếu không quảng bá hình ảnh thì không thể phát triển. - Vittoria nhận định, tư duy của cô gái sắc sảo và nhanh nhạy chẳng kém gìđôi chân. - Đúng thế. Tin đồn về hội kín của Galileo bắt đầu lan rộng từ những năm 1630, và những nhà khoa học từ khắp nơi trên thế giới bí mật hành hương về Rome với hi vọng được gia nhập Illuminati… Họ háo hức được ngắm nhìn bầu trời bằng ống kính thiên văn của Galileo và nghe chính bậc thầy này giảng giải. Thật đáng tiếc, do tính chất bí mật của Illuminati nên nhữngnhà khoa học từ xa đến Rome không bao giờ được biết phải đến đâu và phải hỏi ai để tham dự những cuộc tụ họp ấy. Hội Illuminati muốn thay máu, nhưng lại không dám mạo hiểm tiết lộ bí mật của mình bằng cách công bố địa điểm bí mật đó. Vittoria nhíu mày: - Nghe có vẻ giống một tìnhthế tiến thoái lưỡng nan nhỉ. - Đúng thế. - Rồi họ làm thế nào? - Là những nhà khoa học, họ đã xem xét vấn đề và tìm ra một giải pháp. Thực sự là một giải pháp rất xuấtsắc. Hội Illuminati đã lập nên một loại bản đồ cực kỳ tài tình để chỉ đường cho các nhà khoa học đến địa điểm bí mật của họ. Đột nhiên Vittoria tỏ ra hoài nghi, cô bước chậm hẳn lại: - Bản đồ à? Nghe có vẻ quábất cẩn. Chỉ cần một tấm bản đồ rơi vào tay những kẻ phản bội là… - Không thể có chuyện đó. -Langdon đáp. - Chỉ có một tấm bản đồ duy nhất. Đó không phải là loại bản đồ vẽtrên giấy. Bản đồ này cực lớn. Nó là một loạt những kýhiệu rải khắp thành phố. Những bước chân của Vittoria lại một lần nữa chậmlại: - Những mũi tên vẽ khắp nơi trên các vỉa hè à? - Đại loại thế, nhưng tinh tếhơn nhiều. Bản đồ đó gồm những biểu tượng được chegiấu một cách tài tình ở những địa điểm công cộng trong thành phố. Biểu tượngthứ nhất chỉ đường đến biểu tượng thứ hai, biểu tượng thứ hai dẫn đến biểutượng thứ ba, và cứ thế, cái đích cuối cùng sẽ là địa điểm bí mật. Vittoria nhìn anh dầy hoài nghi: - Nghe như một hành trình đi tìm kho báu ấy nhỉ? Langdon cười khùng khục: - Trong chừng mực nào đó thì quả đúng là như vậy. HộiIlluminati gọi những biểu tượng dẫn đến địa điểm bí mật này là "Con đường ánh sáng", tất cả những người muốn gia nhập hội của họ đều phải lần theo những biểu tượng ấy từ đầu đến cuối. Như là một thử thách. - Nếu thế thì Vatican cũng cứ theo những mũi tên đó làtìm được địa điểm bí mật củahội Illuminati. - Không, con đường đó được giữ bí mật, như một sự thách đố. Những dấu hiệu đó được thiết kế theo một kiểu nhất định. Chỉ một nhóm người có khả năng hiểu được nó và biết được địa điểm bí mật của hội Illuminati nằm ở đâu. Hội Illuminati muốn dùng nó như một sự thử thách, không chỉnhằm mục đích an ninh, mà còn để lựa chọn những nhà khoa học tài ba nhất. - Tôi không tin. Trong thế kỷ XVII thì những người tài giỏi nhất chính là giới tu sĩ.Nếu những dấu hiệu đó được khắc ở nơi công cộng thì chắc chắn một tu sĩ nào đó của Vatican sẽ lần ra địađiểm đó.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 46 phần 2
- Đúng thế, với điều kiện làhọ phải được biết về nhữngdấu hiệu đó. Nhưng họ đâu có biết. Và họ cũng không bao giờ nhận ra chúng, vì hội Illuminati đã thiết kế những biểu tượng của họ theo một kiểu mà nhà thờ sẽkhông bao giờ nghi ngờ. Họ sử dụng một phương pháp mà ngành biểu tượng gọi là Đồng hoá. - Nguỵ trang à? Langdon nhạc nhiên: - Cô biết thuật ngữ đó à? - Dissimulazione(2), biện pháp tự vệ hiệu quả nhất trong thiên nhiên. Đố anh phát hiện được con cá kèn đang bơi lượn trong đám rong biển. - Đúng thế. - Langdon nói tiếp, - Hội Illuminati cũng sửdụng khái niệm ấy. Họ tạo ranhững dấu hiệu hoàn toàn hoà lẫn vào thành Rome cổ kính. Họ không thể dùng những biểu tượng khoa họchay biểu tượng đối xứng hai chiều vì như vậy sẽ gâyra nghi ngờ. Họ đã yêu cầu một nghệ sĩ của hội tạo ra bốn bức điêu khắc chính nhà nghệ sĩ vô danh đã tạonên sự đối xứng tuyệt vời cho biểu tượng của hội Illuminati. Các bức điêu khắc của Illuminati? - Đúng thế, - các tác phẩm điêu khắc với hai yêu cầu khắt khe. Thứ nhất, chúng phải giống với những công trình nghệ thuật ở Rome… mà Vatican không bao giờ nghi ngờ rằng chúng thuộc về hội Illuminati. - Một loại hình nghệ thuật cótính tôn giáo. Langdon gật đầu, lòng tràn ngập cảm giác phấn khích, anh nói nhanh: - Và yêu cầu thứ hai là bốnbiểu tượng này phải biểu hiện những dề tài cụ thể. Mỗi bức điêu khắc thể hiện sự tôn sùng đối với một trong bốn ngành khoa học. - Bốn ngành à? - Vittoria hỏi lại. - Có những hơn 100 ngành cơ mà? - Vào thời điểm của thế kỷ XVII cơ mà - Langdon nhắc Vittoria - Các nhà giả kim thời đó tin rằng toàn thể vũtrụ được tạo nên từ bốn yếu tố duy nhất: Đất, Khí, Lửa và Nước. Langdon biết rằng ban đầu cây thánh giá chính là biểu tượng của bốn yếu tố đó - bốn nhánh, tượng trưng choĐất, Khí, Lửa và Nước. Tuy nhiên, còn có hàng chục kiểu biểu tượng khác trong lịch sử nhân loại tượng trưng cho bốn yếu tố Đất, Khí, Lửa, Nước - vòng luân hồi của trường phái Pitago, biểu tượng Lưỡng Nghi cửa người Trung Hoa, sự phân chia yếu tố đực và cái của trường phái Jungian, cách chia đường hoàng đạo thànhbốn cung, và thậm chí cả người Hồi giáo cũng tôn thờbốn yếu tố sơ khai có tên là gió, mây, chớp và sóng. Và bốn yếu tố này có một công dụng khá hiện đại mà vẫn luôn khiến Langdon thấy rợn - bốn mức chia huyền bí trong triết lý của hội Tam Điểm về sự khởi đầu tuyệt đối: Đất Khí, Lửa và Nước. Vittoria vẫn chưa hết thắc mắc: - Tức là người nghệ sĩ của hội Illuminati tạo ra bốn tác phẩm nghệ thuật mà thoạt nhìn thì mang đậm chất tôn giáo, nhưng thực ra lại tượng trưng cho bốn yếu tốnguyên thuỷ là Đất, Khí, Lửa và Nước à? - Chính xác. - Langdon vừanói vừa nhanh chân bước về phía Via Sentinel, hướngvề phía Nhà mái vòm bí mật.- Những tác phẩm này bị lẫn vào giữa vô số những tác phẩm nghệ thuật có tính tôn giáo ở thành Rome. Bằngcách nặc danh hiến tặng những tác phẩm này cho cácnhà thờ đã được chọn lựa từ trước và lợi dụng ảnh hưởng chính trị của nhà thờấy, hội Illuminati đã khiến cho bốn tác phẩm điêu khắc đó được trưng bày trong bốn nhà thờ ở Rome. Dĩ nhiên là mỗi tác phầm đóng vai trò của một tấm biển chỉđường tinh tế để dẫn ngườita đến nhà thờ tiếp theo… nơi mà tác phẩm thứ hai đang đợi sẵn. Chúng giống như những đầu mối khoác lớp nguỵ trang tôn giáo. Nếu một người muốn gia nhập hội xác định được nhàthờ đầu tiên và đầu mối chỉĐất, anh ta sẽ theo dấu đó mà lần đến Khí… rồi đến Lửa… đến Nước, và cuối cùng là đến Nhà thờ ánh sáng. Vittoria mỗi lúc một cảm thấykhó hiểu: - Và điều này lại có liên quan đến việc truy tìm hungthủ sao? Langdon mỉm cười, lật nốt quận át chủ bài: - Đúng thế. Hội Illuminati đặtcho bốn nhà thờ này nhữngcái tên rất đặc biệt. Những Điện thờ Khoa học. Vittoria nhíu mày: - Xin anh thứ lỗi, nhưng tôi chẳng hiểu. - Rồi bỗng nhiên ngừng bặt. - L altair diScienza(3)! Sát thủ Illuminati! Hắn muốn cảnh báo rằng bốn vị Hồng y sẽ là những sinh linh trinh tiết được hiếntế trước bàn thờ khoa học! Langdon mỉm cười nhìn cô gái: - Bốn vị Hồng y, bốn nhà thờ, bốn bàn thờ khoa học. Vittoria bối rối: - Anh vừa nói là bốn vị Hồng y sẽ bị hành quyết tạibốn nhà thờ đánh dấu Con đường ánh sáng phải không? - Đúng, tôi tin là thế. - Thế tại sao tên sát thủ lạicho chúng ta những đầu mốiđó? - Tại sao lại không? - Langdon đáp. - Rất ít sử giabiết đến bốn tác phẩm điêu khắc đó. Và số người tin là chúng tồn tại thực thì lại càng ít hơn. Đã thế những địa điểm này lại được giữ bímật suốt 400 năm nay. Chắc chắn hội Illuminati tin rằng nó sẽ còn là bí mật trong 5 giờ đồng hồ sắp tới. Bên cạnh đó, hội Illuminati giờ đây không còn cần đến Con đường ánh sáng nữa. Có lẽ chỗ ẩn nấp bí mật của họ từlâu đã không còn tồn tại. Họ đang sống trong thế giới hiện đại. Họ có thể tụ họp tạicác phòng họp của cơ quan, những câu lạc bộ buổi tối, các sân golf tư nhân. Đây chính là giây phút họ vẫn hằng chờ đợi. Thời điểm bí mật vĩ đại của họ được công bố.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 46 phần 3
Langdon sợ rằng cách thức mà hội Illuminati lựa chọn để công bố bí mật của họ sẽ bao gồm một sự đối xứng đặc biệt mà anh chưa kịp nóicho Vittoria nghe. Bốn nhánh. Tên sát thủ đã thề rằng thi thể bốn vị Hồng y sẽ bị đóng dấu bốn biểu tượng khác nhau. Để chứng minh rằng những huyền thoại cổ xưa là có thật, hắn đã tuyên bố như vậy. Huyền thoại về ý nghĩa biểu tượng đối xứng của bốn nguyên tố ban đầu cũng cổ xưa như chính Illuminati vậy: Đất, Khí, Lửa và Nước - bốn chữ ấy được chạm khắc với một sự cân xứng tuyệt đối. Và mỗi vị Hồng y sẽ bị khắc lên người một biểu tượng cổ xưa tượng trưng cho nhữngthành tố của khoa học. Các nhà sử học hiện vẫn chưa hết tranh cãi về lời đồn rằng những chữ đó được viết bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Ý. Tiếng Anh có vẻ như là một lựa chọn ngẫu nhiên, mà Illuminati thì không làm gì mộtcách ngẫu nhiên bao giờ. Đến trước toà nhà mái vòm,Langdon rẽ vào một lối đi látgạch. Những hình bóng ma quái vẫn tiếp tục ám ảnh tâm trí anh. Âm mưu của Illuminati bắt đầu chứng tỏ sự kiên trì vô tận của tổ chức này. Hội Illuminati đã thề sẽ im lặng trong một thời gian thật dài, tập hợp sức mạnh và thế lực để đếnmột ngày lại xuất hiện công khai mà không phải sợ hãi, để thiết lập vị thế của mình,và tiếp tục sự nghiệp đấu tranh của họ giữa thanh thiên bạch nhật. Illuminati không cần phải ẩn mình trong bóng tối nữa. Họ sắp phô diễn sức mạnh của mình, sắp khẳng định với nhân loại rằng những huyềnthoại về họ là có thật. Đêm nay chính là thời điểm đó. Vittoria thốt lên: - Người hộ tống chúng ta đến rồi kìa. Langdon ngước nhìn lên và thấy một người lính gác Thuỵ Sĩ đang hối hả băng qua khoảng sân gần đó và tiến về cửa trước. Trông thấy họ, người lính gác dừng phắt lại. Anh ta trừng trừng nhìn hai người, vẻ như tưởng mình bị ảo giác. Không nói một lời, anh ta quay đi, lôi máy bộ đàm ra. Rõ ràng là người lính này thấy nhiệm vụ vừa được giao là quá kỳ quặc, nên đang vội vàng trao đổi với đầu dây bên kia. Langdon không hiểu được những âm thanh giận dữ vang lên từ trong máy, nhưng thông điệp của chúngthì đã quá rõ ràng. Người lính chùng hẳn xuống, cất máy bộ đàm, rồi quay sang nhìn họ với vè không bằng lòng. Chẳng nói chẳng rằng, người lính dẫn họ vào trongtoà nhà. Cả ba đi qua bốn cánh cửa bằng thép, hai lối đi mở bằng chìa khoá vạn năng, xuống một cái cầu thang, rồi vào một sảnh đợi có hai lớp khoá bảo vệ. Vượt qua một loạt những cánh cống điện tử kỹ thuật cao, họ tiến đến cuối hành lang dài dẫn tới cánh cửa hai lớp rấtlớn bằng gỗ sồi. Người lính gác dừng lại, nhìn hai người từ đầu đến chân một lần nữa, miệng lầm bầm điều gì đó, rồi tiến tới bên một hộp kim loại gắn trên tường. Anhta mở hộp, thò tay vào trong và gõ mật khẩu. Cánh cửa bắt đầu kêu u u, rồi then cửa mở ra. Người lính quay lại và nói: - Nhà mái vòm ở sau cánh cửa này. - Tôi được lệnh dẫn các vị đến đây rồi phải quay về ngay để báo cáo về một việc khác nữa. - Anh quay về ngay bây giờđấy à? - Vittoria hỏi. - Linh gác Thuỵ Sĩ không được phép vào bên trong Thư viện bí mật. Nhờ có lệnh trực tiếp từ Giáo chủ Thị thần mà các vị được có mặt ở đây đấy, - Nhưng chúng tôi sẽ ra ngoài như thế nào? - Theo nguyên tắc an ninh một chiều. Các vị sẽ không gặp trở ngại gì. Toàn bộ cuộc hội thoại chỉ vỏn vẹn có thế, người lính gác quay gót và đi ra. Vittoria bình phẩm điều gì đó, nhưng Langdon không nghe thấy. Tâm trí anh đangbị hút chặt vào cánh cửa hailớp trước mặt, tò mò muốn khám phá những bí ẩn đằngsau chúng. Chú thích: (1) Segno: Dấu hiệu. (2) Dissimulazine: nguỵ trang. (3) L altair di Scienza: Điện thờ khoa học.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 47 phần 1
Dù biết rằng chỉ còn rất ít thời gian, Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca vẫn bước đi thong thả. Cần phải có thời gian để sắp xếp lại những ý nghĩ ngổn ngang trong tâm trí trước khi tham dự nghi lễ cầu nguyện đầu tiên. Đã có quá nhiều sự kiện. Những biến cố trong suốt 15 ngày qua đang đè nặng lên vai khi viên thị thần trẻ tuổi đang một mình sải bước dọc hành lang phíaBắc. Giáo chủ Thị thần đã làm theo tất cả những chỉ dẫn viết trong thư. Theo đúng nghi thức của toà thánh, saukhi Giáo hoàng tạ thế, Giáo chủ Thị thần đặt một ngón tay lên động mạch của Đức Thánh Cha, nghe hơi thở của Người và gọi tên Người ba lần để khẳng địnhrằng Người đã thực sự về nước Chúa. Theo luật, không có khám nghiệm tử thi. Sau đó, ngài đã niêm phong phòng riêng của Giáo hoàng, đập vỡ chiếc nhẫn ngư phủ và con dấu của ngài, rồi lo sắp xếp hậu sự.Sau khi tất cả đã xong xuôi,ngài mới bắt đầu chuẩn bị cho Mật nghị Hồng y để bầuGiáo hoàng mới. Mật nghị Hồng y, Giáo chủ Thị thần thầm nghĩ. Thử thách cuối cùng. Đây là một trong những truyền thống cổ xưa nhất của Thiên Chúagiáo. Ngày nay, mọi người dường như đều biết trước kết quả, nên nghi thức này bị chỉ trích là nhiêu khê, là giống trò khôi hài hơn là một cuộc bầu cử. Tuy nhiên,ngài hiểu rằng thái độ đó chỉ là kết quả của sự thiếu hiểu biết mà thôi. Mật nghị Hồng y không phải là một cuộc bàu cử, mà là một nghi lễ chuyển giao quyền lực huyền bí và cố xưa. Một truyền thống vô cùng cổ xưa… sự bí mật, những mảnh giấy gấp làm đôi, nghi thức đốt phiếu bầu, quy trình hoà trộn những hợp chất hoá học, tín hiệu bùng khói… Đặt chân đến hành lang ngoài mang tên Gregory XIII,Giáo chủ Thị thần thầm băn khoăn không hiểu Hồng y Giáo chủ Mortati có cảm thấylo lắng hay không. Chắc chắn đức cha cũng đã biết sự vắng mặt của bốn vị được chú ý đặc biệt. Không có họ thì quy trình bỏ phiếu sẽ kéo dài suốt đêm. Việc Hồng y Mortati được tấn phong làm Đại Cử Tri là hoàn toàn đúng đắn, Giáo chủ Thị thần tự trấn an mình. Đức cha là người có đầu óc khoáng đạt, và có quyền được nói thẳng mọi ý nghĩ của mình. Hơn lúc nào hết, đêm nay, Mật nghị Hồng y thực sự cần có một người lãnh đạo ra trò để màlèo lái. Lên đến những bậc trên cùng của cầu thang Hoàng gia, Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca tưởng như đang phải đứng trên vách núi cheo leo nhất trong cuộc đời. Từ tít trên cao này, Giáo chủ Thị thần vẫn có thể nghe rất rõ những âm thanh vọng lên từ nhà nguyện Sistine ở dưới kia - những lời trao đổi không mấy thoải mái của 165 vị Hồng y Giáo chủ. 161 thôi chứ, vị thầy tu trẻ tuổi tự đính chính lại. Trong khoảnh khắc, Giáo chủ Thị thần tưởng như mình đang rơi thẳng xuống địa ngục, tiếng người gào thét, những lưới lửa trùm kín cơ thể ngài, rồi đất đá và máu từ trời cao trút xuống như mưa. Sau đó là sự tĩnh lặng. *** Tỉnh dậy, chú bé tưởng mình đang ở trên thiên đàng.Xung quanh cậu cái gì cũng trắng. Ánh sáng tinh khiết và rực rỡ. Chắc nhiều ngườisẽ nghĩ một đứa bé 10 tuổi thì làm sao hiểu được thiên đàng là thế nào, nhưng Carlo Ventresca thì lại biết rất rõ xứ sở ấy Ngay lúc này đây, cậu bé đang ở trênthiên đàng. Còn có thể ở nơinào khác được đây? Trong một thập kỷ ngắn ngủi có mặt trên trần thế, Carlo đã cảm nhận được vẻ uy nghi của Chúa trời - tiếng đàn rền vang, mái vòm cao vòi vọi, những bài thánh ca ngân lên cao vút, những tấm kính màu, ánh sáng lấp lánh của đồng và vàng. Ngày nào mẹ Maria cũng đưa Carlo đi lễ nhà thờ. Nhà thờ chính là nhà của chú bé. - Tại sao ngày nào mình cũng đi lễ hả mẹ? - Carlo hỏi, tuy cậu bé rất thích được đi lễ. - Bởi vì mẹ đã hứa với Chúanhư vậy, - mẹ cậu trả lời. - Và lời hứa với Chúa quan trọng hơn bất kỳ lời hứa nào khác. Không được thất hứa với Chúa. Carlo hứa với mẹ là sẽ không bao giờ thất hứa với Chúa. Cậu bé yêu mẹ hơn hết thảy. Mẹ là thiên thần. Đôi khi cậu gọi mẹ là Maria beneddeta - Mary được banphước lành - dù mẹ không thích thế tí nào. Quỳ cạnh mẹ trong buổi lễ, cảm nhận mùi hương ngọt ngào toả ra từ cơ thể mẹ, chú bé nghe tiếng mẹ rì rầm tụng kinh. Ave Maria, mẹ của đức Chúaxin hãy cầu nguyện cho tội lỗi của chúng con ngay lúc này vào lúc chúng con từ giã cõi trần. - Cha con đâu? - Carlo hỏi, dù cậu biết rằng cha đã quađời trước khi chú được sinh ra. - Bây giờ Chúa chính là cha của con. - Lúc nào mẹ cũng nói như vậy - Con là con của nhà thờ. Carlo thích điều đó. - Bất cứ khi nào con cảm thấy sợ hãi, hãy nhớ rằng Chúa chính là cha của con. Chúa sẽ dõi theo từng bước chân con, che chở cho con mãi mãi. Người có những dự định rất lớn lao cho con, Carlo ạ. Cậu bé tin rằng những gì mẹnói chính là sự thật. Cậu cảmnhận được sự hiện diện của Chúa trong dòng máu của mình. Máu… Máu từ trên trời đổ xuống! Tĩnh lặng. Sau đó là thiên đường. Khi luồng sáng rực rỡ ấy bịngười ta tắt đi, Carlo nhận ra rằng thiên đường của chúchính là phòng Hồi sức cấp cứu của bệnh viện Santa Clara ở ngoại vi Palermo.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 47 phần 2
Carlo là người duy nhất sống sót khi bọn khủng bố cho nổ tung nhà nguyện nhỏnơi hai mẹ con đang cầu nguyện trong khi đi du lịch tới khu vực ấy. 37 người thiệt mạng, trong đó có mẹ của Carlo. Chỉ mình Carlo thoát chết. và báo chí đều cho rằng đó là phép nhiệm màu của thánh Francis. Không hiểu vì lý do gì, chỉ mấy giây trước khi nhà nguyện nổ tung, Carlo đã rời khỏi chỗ của cậu gần bên mẹ và đến chỗ hốc tường được bảo vệ để xem tấm thảm thêu minh hoạ sự tích thánh Francis. Chúa đã gọi mình lên đó, Carlo tự nhủ. Người muốn cứu mình. Carlo phải chịu rất nhiều đau đớn. Cậu bé vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ đang quỳ trong nhà nguyện, gửi chú một cái hôn gió, rồi ngay sau đó là tiếng nổ dữ dội, cơ thể ngọt ngào của mẹ bị xé toang thành từng mảnh. Cậu bé thấy ngay trước mắt tội ác của con người. Máu đồ như suốt. Máu của mẹ! Máu của Maria được ban phước lành! Chúa sẽ dõi theo con và luôn chở che cho con, mẹ đãnói với Carlo như thế. Nhưng lúc ấy có thấy Chúa đâu! Thế rồi, như để chứng minhrằng lời nói của mẹ là đúng, một vị tu sĩ tìm đến bệnh viện. Không phải ai khác, màchính là đức cha Giám mục. Cha cầu nguyện cho Carlo. Phép nhiệm màu của thánh Francis. Khi Carlo bình phục hẳn, cha thu xếp cho chú ở trong một nhà tu nhỏ liền kềnhà thờ lớn nơi ngài trụ trì. Carlo được các tu sĩ nuôi nấng, dạy dỗ, thậm chí chú bé còn trở thành phụ lễ cho những người bảo trợ mới của mình. Đức giám mục gợi ý bảo Carlo nhập học ở một trường công lập, nhưng cậu bé từ chối. Nhà thờ là nơi khiến chú thấy hạnh phúc nhất. Lúc này cậu đã thực sự được sống trong ngôi nhà của Chúa. Đêm nào Carlo cũng cầu nguyện cho mẹ. Chúa đã cứu mình vì một lý do nào đó, cậu bé thầm nghĩ. Lý do đó là gì nhỉ? 16 tuổi, theo luật của nước Ý, Carlo buộc phải tham dự khoá huấn luyện quân dự bịtrong hai năm. Đức giám mụcbảo rằng nếu vào học ở trường dòng, cậu sẽ không phải gia nhập quân dự bị. Và Carlo đã trả lời rằng cậu bé dự định sẽ vào học trường dòng, nhưng trước hết cậu cần phải hiểu rõ thế nào là tội lỗi đã. Đức giám mục không thể hiểu nối. Carlo tin rằng nếu định dành cả đời trong nhà thờ để chiến đấu với tội lỗi thì trước tiên cần phải hiểu thật rõ về tội lỗi. Và làm gì có nơi nào thuận tiện cho việc đó hơn trại lính đây! Quân đội thì phải sử dụng súng đạn. Một trái bom đã cướp đi mạng sống của mẹ Maria được ban phước lành! Đức giám mục ra sức khuyêncan, nhưng Carlo đã quyết. - Hãy cẩn trọng, con của ta.- Đức giám mục dặn dò. - Con hãy nhớ rằng nhà thờ vẫn luôn đợi con quay trở lại. Hai năm quân ngũ của Carlo là thời gian thật khủng khiếp. Thời thơ ấu của anh thật yên tĩnh và đầy ắp những suy tưởng. Trong quân ngũ không có chỗ cho cả sự yên tĩnh lẫn suy tưởng. Lúc nào cũng ồn ào. Chỗ nào cũng thấy những cỗ máy to lớn. Không có nổi một giây phút yên bình. Dù hàng tuần những người línhcũng dự lễ Mi sa trong doanh trại, nhưng Carlo không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trongtâm hồn những người đồng ngũ của anh. Tâm trí của họquá động loạn, và họ khôngthể nào thấy được Chúa. Carlo căm ghét cuộc sống mới này là chỉ mong được nhanh chóng trở về nhà. Nhưng anh vẫn quyết tâm thực hiện cho xong dự định của mình. Anh cần phải nhìn rõ thế nào là tội lỗi. Vì anh cương quyết từ chối học bắn súng, họ đành phải dạy anh cách lái máy bay cứu thương. Carlo ghét tiếng ồn và mùi xăng nồng nặc của máy bay trực thăng nhưng ítra thì nhờ nó anh có thể bay lên trời cao, để được gần mẹ trên thiên đàng. Khi được thông báo rằng một phần nội dung trong chươngtrình học sẽ là nhảy dù, Carlo khiếp sợ. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Chúa sẽ che chở cho mình, anh tự nhủ. Nhưng lần nhảy dù đầu tiênhoá ra lại mang đến cho Carlo cảm giác vui sướng chưa từng thấy. Anh tưởng như mình được bay tới bên Chúa. Carlo muốn thu nhận tất thảy mọi thứ vào lòng… sự tĩnh lặng… cảm giác bồng bềnh… khuôn mặt mẹ hiện lên nơi những đám mâytrắng cuồn cuộn đang lao vút lên cao khi anh rơi tự do xuống mặt đất. Chúa có những dự định lớn lao cho con đấy Carlo ạ. Sau khi mãn hạn quân dịch, Carlo quay về tu viện. Thế mà đã 23 năm trôi qua. Giờ đây, đặt chân lên từng bậc thang dẫn xuống nhà nguyện, Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca cố hiểu thật thấu đáo chuỗi sự kiện đã khiến ngài phải đứng trước ngã rẽ khác thường này. Hãy dẹp mọi sợ hãi, ngài tự bảo mình. và dâng trọn đêm nay cho Chúa. Đã trông thấy cánh cửa lớn bằng đồng của nhà nguyện Sistine với bốn lính canh Thuỵ Sĩ đang gác bên ngoài. Những người lính kéochốt, mở toang cánh cửa. Mọi mái đầu trong phòng đều quay lại. Giáo chủ Thị thần đưa mắt nhìn khắp lượtnhững chiếc áo chùng đen và khăn choàng đỏ trước mặt mình. Ngài hiểu ra dự định của Chúa đối với bản thân mình. Định mệnh của Giáo hội đang được đặt trọn vào tay ngài. Giáo chủ Thị thần đưa tay làm dấu rồi bước qua ngưỡng cửa.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 48
Ngồi trong chiếc xe đưa tin chuyên dụng đang đỗ ở phía Đông quảng trường St. Peter, Gunther Glick, phóng viên của đài BBC, đang thầmnguyền rủa công việc được tổng biên tập giao cho. Mục tổng hợp tin hàng tháng mà anh làm lần đầu đã được ca ngợi hết lời là sắc bén, đáng tin cậy, và rất nhiều thông tin. Ấy thế mà giờ nàyanh phải ngồi chết dí ở đất Vatican để đợi tin về Giáo hoàng. Anh tự nhắc mình rằng đưa tin cho đài BBC thì danh giá hơn và không thể nào giống việc ngồi bịa tin vịt cho tờ British Tattler, nhưngkiểu này thì nhất định không thể coi là đưa tin được. Công việc của Glick cực kỳ đơn giản. Đơn giản đến mứcquá đáng. Anh phải ngồi đâymà chờ mấy lão già cóc đế bí mật bầu ra một lão trùm sò cũng già cóc đế. Sau đó anh sẽ đứng trước ống kínhmáy quay, thực hiện một mẩu tin kéo dài 15 giây, lấy cảnh Vatican làm nền. Thông minh gớm. Glick không thể ngờ đài BBC giờ vẫn còn cử phóng viên đến tận nơi để đưa những tin rác rưởi kiểu này. Mấy ông lớn của làng truyền thông Hoa Kỳ đêm nay có thấy mặt mũi đâu. Đời nào họ thèm tới! Mà làm thế là quá đúng. Họ chỉ cần xem đài CNN, tóm lấy những nét chính, rồi cho người đứng nói trước một tấm phông màu xanh, sau đó ghi chồnglên một đoạn phim thật nào đó. MSNBC thậm chí còn có cả thiết bị tạo tiếng gió và mưa trong trường quay để cho những thước phim y như thật. Người xem bây giờ có cần sự thật nữa đâu,họ chỉ cắn giải trí và thư giãn mà thôi. Glick ngồi nhìn qua cửa kínhxe, mỗi lúc một thêm buồn chán. Trước mắt anh, hình khối những toà nhà của Vatican nhô cao trên nền trời như một bằng chứng buồn thảm về những gì bàntay con người có thể tạo ra nếu họ thực sự quyết tâm. - Suốt đời mình đã tạo ra được cái gì chưa nhỉ? - Anhchợt nói to ý nghĩ của mình.- Chưa thì phải. - Thế thì đừng có cố quá nữa. - Một giọng phụ nữ cấtlên ngay cạnh anh. Glick giật nảy người. Anh gần như quên hẳn rằng trong xe còn có một người nữa. Glick quay xuống hàngghế sau. Chinita Macri, kỹ thuật viên camera đi cùng với anh, đang lặng lẽ ngồi lau kính mắt. Lúc nào cũng thấy chị ta lau kính. Chinita là người da đen, nhưng thích được gọi là người Mỹ gốc Phi, một cách nói đầy oai vệ và bảnh choẹ. Và chịta không bao giờ cho phép mọi người quên điều đó. Người phụ nữ này khá kỳ cục, nhưng Glick thích thế. Và dĩ nhiên anh phải tận dụng người bạn đồng hành này. - Có chuyện gì thế hả Gunther? - Chinita hỏi. - Chúng ta đang làm cái quáigì ở đây thế nhỉ? Chinita vẫn tiếp tục lau kính: - Chứng kiến một sự kiện trọng đại. - Mấy ông già tự giam mình trong phòng tối mà trọng đạià? - Anh biết là sau khi chết anh sẽ xuống thẳng địa ngục, đúng thế không nào? - Đang ở đó rồi thì đúng hơn. - Nói tôi nghe xem nào. - Giọng Chinita sao nghe giống giọng nói của mẹ anh đến thế. - Tôi muốn bỏ cuộc quá rồi. - Trước đây anh viết cho tờ à? - Đúng thế, nhưng chẳng làm được gì tiếng tăm cả. - Thôi mà, tôi nghe nói anh đã viết một bài cực kỳ xuấtsắc về cuộc sống tình dục bí mật của Nữ hoàng với những người hoàn toàn xa lạ. - Cảm ơn. - Này, mọi sự đang tốt đẹp dần lên đấy. Tối nay anh sẽlàm nên 15 giây lịch sử của ngành truyền hình. Glick rên lên. Ngay lúc này anh như đã nghe thấy giọngnói của người dẫn chương trình: "Cảm ơn Gunther, thông tin thật tuyệt - Sau đóngười này sẽ đưa mắt nhìn sang hướng khác và chuyển sang bản tin thời tiết. - Có lẽ chúng ta nên chuyển sang mục tiếp theo". Macri cười phá lên: - Không cần có chút kinh nghiệm nào à? Lại còn chòm râu kia nữa chứ! Quên chuyện đó đi. Glick đưa tay lên sờ chòm râu đỏ trên cằm. - Để thế này trông tôi thông minh sáng láng hơn đấy chứ. Điện thoại trong xe đổ chuông, vừa đúng lúc để tránh cho Glick một thất bại nữa. - Có khi là tổng biên tập đấy, - anh nói, lòng chợt tràn đầy hi vọng. - Biết đâuông ấy định bảo chúng ta về làm tin tại trường quay. - Về đề tài này ấy à? - Macri cười lớn. - Anh chỉ được cái mơ hão. Glick trả lời điện thoại với phong thái điềm tĩnh nhất anh có thể nặn ra được: - Gunther Glick, BBC, đưa tintrực tiếp tại thành phố Vatican. Từ đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông đặc sệt chất Trung Đông: - Nghe cho kỹ nhé. - Ông tanói - Tôi sắp cho anh đổi đời đấy.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 49 phần 1
Lúc này, chỉ có Langdon và Vittoria đang đứng trước cánh cửa đôi hai lớp bằng đồng dẫn vào sảnh chính của Nhà mái vòm bí mật. Những tấm thảm treo tườngcực lớn chạy dọc mọi mảng tường, nền đá cẩm thạch của gian phòng lớn chẳng hề ăn nhập với một dãy camera không dây được lắp ngay sát hình trạm trổ các tiểu thiên sứ trên trần nhà. Langdon đặt tên ngay cho kiểu trang trí này là Phục Hưng Chết. Ngay bên cạnh lối vào có một tấm biển đồng. ARCHIVIO VATLCANO(1) Curatore, Padre Jaqui Tomas(1) Cha Jaqui Tomaso. Langdon nhận ra cái tên trong nhữngbức thư khước từ mà anh vẫn để nguyên trong ngăn kéo. Thưa ông Langdon, tôi rất lấy làm tiếc khi phải viếtbức thư này để từ chối việc… Tiếc. Láo toét. Từ khi triều đại của Jaqui Tomaso bắt đầu, Langdon chưa thấy bấtkỳ nhà khoa học Mỹ không theo Thiên Chúa chính thống nào được cấp phép vào Nhà mái vòm bí mật củaVatican. Người giữ đền, giớikhoa học vẫn thường gọi ông ta như thế. Jaqui Tomaso chắc chắn là vị thủ thư cứng nhắc nhất thế giới. Đẩy cửa để bước vào lối đi có mái vòm dẫn vào đại sảnh chính, Langdon mơ hồ có cảm giác là sẽ thấy cha Jaqui trong bộ quân phục; đầu đội mũ bảo hiểm, tay cầm khẩu bazôca đang đứng gác. Nhưng thực ra chẳng thấy có ai hết. Yên tĩnh. Chỉ có ánh sáng dịu. Nhà mái vòm Vatican, giấc mơ cả đời của Langdon. Đưa mắt nhìn khắp căn phòng thiêng liêng một lượt, anh không khỏi tự cảm thấy hổ thẹn. Langdon nhận ra rằng mình thật là viển vông và ngây ngô. Suốt bao nhiêu năm nay, anh đã mường tượng ra một căn phòng hoàn toàn khác. Anh đã nghĩ về những giá sáchlớn, bụi bặm bám đầy trên những cuốn sách rách tơi tả, các tu sĩ thì dùng ánh nến và ánh sáng từ những khung cửa kính màu để tra cứu danh mục, còn các thầy tu thì miệt mài bên những cuốn sách. Sai toét. Thoạt nhìn, căn phòng giốngnhư một cái nhà chứa máy bay được phân chia thành vô số sân chơi quần vợt biệt lập. Dĩ nhiên là Langdonhiểu công dụng của những lớp vỏ bọc bằng kính này; anh không ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng. Hơi ẩm và nhiệt độ cao sẽ nhanh chónghuỷ hoại những tấm giấy dacừu và da bê cổ. Để bảo vệ sách theo đúng quy chuẩn thì cần phải có những cái lồng kính như thế này - những mái vòm kính có tác dụng khử hơi ẩmvà axít tự nhiên trong không khí. Langdon đã rất nhiều lần vào bên trong những lồng kính kiểu này, nhưng bao giờ anh cũng có một cảm giác bất an… cảm giác vừa bước vào một cái thùng kín mít, nguồn cung cấp khí ôxi hoàn toàn phụ thuộc vào một nhân viên thủthư xa lạ. Hiện lên mờ mờ dưới nguồn sáng nhạt từ cuối mỗi dãy, tất cả các lồng kính đều có vẻ tăm tối, thậm chí hơi ma quái. Trong vùng bóng tối được bao kín bởi những lồng kính, Langdon như trông thấy vô vàn bóng ma khổng lồ, tầng tầng lớp lớptrên những giá sách cao ngất, nặng trĩu lịch sử. Quảlà đáng sợ. Hình như cả Vittoria cũng đang cảm thấy y như thế. Đứng sát bên anh, cô lặng lẽ quan sát những lồng kínhtrong suốt. Họ không có nhiều thời gian,và Langdon lập tức tìm khắpcăn phòng lớn mờ tối để tìm cuốn danh mục tra cứu - một cuốn bách khoa toàn thư trong đó có tên của những cuốn sách lưu trữ tạiđây. Nhưng chỉ thấy vài chiếc máy tính cá nhân đặt rải rác quanh phòng. có vẻ như ở đây họ sử dụng Biblion, toàn bộ danh mục tra cứu đã được nhập vào máy tính. Vittoria có vẻ đầy hi vọng: - Thế thì đỡ tốn thời gian. Langdon thầm ước giá anh cũng có thể lạc quan như côgái trẻ, nhưng có vẻ như họcó khá nhiều tin xấu. Anh bước lại bên một cái máy và bắt đầu gõ vào bàn phím. Những âu lo trong đầu anh ngay lập tức được xác thực. - Chính ra họ nên dùng hệ thống kiểu cũ thì hơn. - Tại sao? Anh rời chiếc máy: - Bởi vì theo hệ thống đó thì những cuốn sách thật không có mã số bảo vệ. Tôi không nghĩ rằng tất cả các nhà vật lý đều là những tin tặc bẩm sinh. Vittoria lắc đầu: - Nhưng tôi có thể bắt lũ hến mở miệng, vấn đề là thế. Langdon hít một hơi thật sâuvà quay lại nhìn nhũng vòm kính kỳ quái bên trong gian đại sảnh. Anh bước đến bênvòm kính gần nhất và nheomắt nhìn vào bên trong. Bêntrong lớp kính thấp thoáng những hình khối khá quen thuộc đối với Langdon: các kệ sách, hộp đựng giấy da, và quầy kiểm tra. Anh ngước mắt nhìn ký hiệu chỉ dẫn điện tử đang phát sáng ở cuối vòm kính. Giống như mọi thư viện khác, những bảng điện tử này cho biết những cuốn sách trên giá thuộc loại nào. Anh đọc những đề mục trên đó và bước dọc theo bức tường kính trong suốt. PIETRO L EREMITA(3)… … LE CROCIATE… URBANO(4) II… LEVANT(5)… "Chúng được phân loại, - anh nhận xét. - Nhưng không xếp theo thứ tự bảngchữ cái tên tác giả. - Langdon không hề cảm thấyngạc nhiên. Các thư viện cổ không bao giờ được sắp xếp theo trật tự bảng chữ cái, vì có rất nhiều tác giả vô danh. Tên cuốn sách cũng không có tác dụng, vì rất nhiều tài liệu lịch sử là những bức thư không có tiêu đề, thậm chí chỉ là một mẩu giấy. Hầu hết tài liệu được xếp theo niên đại. Đáng tiếc là tài liệu ở đây không được tổ chức theo cảhai kiểu trên.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 49 phần 2
Langdon cảm thấy lượng thời gian quý giá đang dần cạn kiệt: - Hình như Vatican có kiểu sắp xếp riêng thì phải. - Lạ thật. Langdon xem lại các đề mục một lần nữa. Những tài liệu này thuộc về những thế kỷ khác nhau, nhưng tất cả cáctừ khoá đều thể hiện cùng một mối liên hệ. - Tôi nghĩ là họ sắp xếp theo chủ đề. - Theo chủ đề à? - Vittoria thốt lên, vẻ không đồng tình. - Nghe không mấy thuyết phục. Thật ra, thì Langdon thầm nghĩ, chính ra đây mới là cách sắp xếp hiệu quả nhất.Anh vẫn thường khuyến khích sinh viên của mình cố đạt được cái nhìn tổng quát về nội dung của một giai đoạn nghệ thuật thay vì bị lạc lối giữa một rừng nhữngtên tuổi, ngày tháng và các tác phẩm cụ thể. Hình như Nhà mái vòm Vatican sắp xếp tài liệu của họ theo triết lý đó. Quả là tân tiến… - Mọi tài liệu trong vòm kínhnày đều liên quan đến cuộc Thập tự chinh. - Lúc này anh đã thấy vững tin hơn. -Đó chính là chủ đề của kho lưu trữ này. Mọi thứ. Những bằng chứng lịch sử, thư từ, tác phẩm nghệ thuật, thống kê xã hộihọc, những phân tích mới đây tất cả đều tập trung vào một chỗ… như khích lệ người đọc tìm hiểu sâu hơn về đề tài. Giỏi thật. Vittoria nhíu mày: - Nhưng các dữ liệu đồng thời cũng liên quan đến các lĩnh vực khác nữa chứ. - Cho nên họ mới dùng các ký hiệu này để chú thích. - Langdon chỉ tay vào những mảnh nhựa nhiều màu được cài vào giữa những tập tài liệu. - Chúng chỉ ra những tài liệu liên quan đến đế tài lớn này còn nằm ở các khu khác nữa. - Đúng thế thật. - Vittoria đáp, có vẻ như không muốntranh cãi nữa. Cô đứng chống nạnh, đưa mắt nhìn khắp gian đại sảnh rộng mênh mông, rồi quay sang nhìn Langdon. - Thưa giáo sư, tên của cuốn sách mà chúng ta đangtìm là gì vậy? Langdon không nén nổi nụ cười mãn nguyện. Anh vẫn còn chưa hết bàng hoàng và sung sướng vì được đặt chân vào căn phòng này. Không phải trong khu này, anh thầm nghĩ. Nó ở đâu đótrong vùng tối kia thôi, và đang đợi ta. - Theo tôi nào, - Langdon bảo cô gái. Anh nhanh nhẹn sải bước dọc theo vòm kính ngoài cùng, vừa đi vừa đọc những bảng chỉ dẫn mới. - Cô còn nhớ những gì tôi kể về Con đường ánh sáng không? Về cách thức tuyển mộ thành viên mới của hội Illuminati ấy? - Cuộc săn lùng kho báu, - Vittoria vừa đáp vừa theo sát anh. - Vấn đề của hội Illuminati làsau khi đã đặt các ám hiệu ởđúng chỗ cần thiết thì phải nghĩ cách để cho giới khoa học biết về sự tồn tại của con đường đó. - Rất lôgíc. - Vittoria nói - Nếu không thì làm gì có ai biết mà đi tìm Đúng thế. Mà giả sử có nghe nói đến con đường đó thì các nhà khoa học cũng không biết bắt đầu tìm kiếm từ điểm nào. Thành Rome vô cùng rộng lớn. - Đúng thế. Langdon tiếp tục bước dọc theo vòm kính thứ hai, vừa nói vừa dọc lướt qua nhữngbảng chỉ dẫn. - Cách đây khoảng 15 năm, một số nhà sử học ở trường đại học Sorbonne và tôi đã cùng phát hiện được một loạt thư tay của hội Illuminati, trong đó có rất nhiều lời ám chỉ đến segno. - Dấu hiệu. Tiết lộ về sự tồn tại của con đường và điểm khởi đầu của nó. - Đúng thế, và từ đó đến nay, rất nhiều chuyên gia nghiên cứu về Illuminati, kể cả bản thân tôi, đã phát hiệnthêm nhiều bức thư khác có nói bóng gió đến segno. Ngày nay ai cũng thừa nhậnrằng những đầu mối đó quảthực có tồn tại và Galileo đãcông bố rộng rãi về chúng trong giới khoa học mà Vatican không hề hay biết. - Bằng cách nào vậy? - Không rõ, nhưng rất có thể bằng các ấn bản. Trong suốt quãng đời còn lại của mình, ông đã cho in rất nhiều cuốn sách và bài báo. - Mà Vatican lại không hề hay biết. Thế thì quá mạo hiểm. - Đúng thế. Tuy nhiên, segno đã được phát tán rộng rãi. - Nhưng đã có ai thực sự tìm ra chúng chưa? - Chưa. Nhưng bất cứ khi nào xuất hiện sự ám chỉ tớisegno - trong nhật ký của hội Tam Điểm, trong những bài báo cáo khoa học cổ xưa, trong những bức thư của hội Illuminati - nó luôn được nhắc tới thông qua mộtcon số. - 666 phải không? Langdon mỉm cười: - Thực ra là 503 - Nghĩa là gì? - Chưa ai luận ra được nghĩa của con số đó. Tôi trở nên nghiện con số 503, và đã thử tất cả mọi cách để tìm ra ý nghĩa của nó - số học, phân tích bản đồ, cả độ cao nữa. - Langdon đã đến cuối sảnh và bắt đầu xem xét vòm kế tiếp, miệng vẫn nói: - Sau nhiều năm tôi cũng chỉ biết được rằng nó bắt đầu bằng chữ số 5, một trong những con số thiêng của hội Illuminati. -Chợt Langdon ngừng lời. - Tôi đoán anh vừa chợt hiểu ra nghĩa của nó, vì thế cho nên chúng ta mới vào tận đây. - Đúng thế. Langdon đáp, anh chợt thấy tràn ngập tự hào về thành quả lao động của mình. - Cô đã nghe nói tới một cuốn sách của Galileo có tiêu đề là Dialogo(6) chưa? - Có chứ. Nó được giới khoahọc coi là cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại. Sách bán chạy không thể hiện hết được ý nghĩa, nhưng Langdon hiểu ý Vittoria. Vào đầu những năm 1630, Galileo muốn xuất bản một cuốn sách ủnghộ mô hình nhật tâm của Copecnic, nhưng toà thánh cương quyết không cho phép Galileo phát hành cuốnsách nếu ông không thêm vào đó một minh chứng thuyết phục cho mô hình địatâm của nhà thờ