THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 81-phần 2
- Tối nay đội lính gác Thuỵ Sĩ đã chuyển một xác chết ra khỏi một nhà thờ. Nhiều người cho rằng đó chính là thi thể của Hồng y… Đèn điện trên quảng trườngSt. Peter và ở các bảo tàng đều đã bị tắt hết và cuộc truy lùng… - Chúng tôi đã mời đến trường quay một người chuyên nghiên cứu về các hội kín, Tyler Tingley, và ông sẽ bình luận về sự kiệngây chấn động này… - Có tin đồn rằng trong buổitối nay sẽ có thêm hai vụ hành quyết nữa… Đang đặt ra câu hỏi liệu Hồng y Baggia có thể thoát nạn hay không… Vittoria quay mặt đi. Các sự kiện đồn dập quá. Ngoài kia,trong ánh hoàng hôn đang tắt dần, tấn bi kịch này đã trở thành một thỏi nam châmhút mọi người đến Vatican. Đám đông tụ tập ngoài quảng trường mỗi phút lại phình to hơn. Thêm rất nhiều người nữa đang đi bộđến quảng trường, và cánh phóng viên đang dỡ dụng cụtừ trên xe xuống để bắt đầu tác nghiệp. Olivetti đặt thiết bị điều khiển từ xa xuống bàn, quay sang Giáo chủ Thị thần. - Thưa cha, con chẳng hiểu thế nào nữa. Con đã tịch thu cuốn băng trong cameracủa người phóng viên đó rồicơ mà! Trong thoáng chốc, hình như người thầy tu trẻ tuổi này sững sờ đến mức không nói nên lời. Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng. Người lính gác Thuỵ Sĩ đứng im, sẵn sàng đợi lệnh. Hình như Giáo chủ Thị thần mệt mỏi đến mức không còn sức để nổi cáu nữa: - Dường như tình hình tối tệhơn nhiều so với những gì ta được báo cáo lại. - Ngài nhìn đám đông đang lụ tập ngoài cửa sổ. - Ta phải phát biểu đôi lời. Olivetti lắc đầu: - Xin cha đừng làm thế. Đó chính là điều mà Illuminati đang mong muốn. Khẳng định sự thật lúc này khác gì tăng cường thêm sức mạnh cho bọn chúng. Chúng ta nênyên lặng. - Còn những người ngoài kia? Giáo chủ Thị thần chỉ tay ra ngoài cửa sổ. - Chẳng mấy chốc sẽ có cả chục ngàn người. Rồi hàng trăm ngàn. Cứ mập mờ thế này thì họ sẽ gặp nguy hiểm. Ta cần phải cảnh báo họ. Sau đó chúng ta phải sơ tán Hội đồng hồng y. - Chúng ta vẫn còn thời gian, thưa cha. Hãy để đại tá Rocher kết thức cuộc tìm kiếm phản vật chất đã. Giáo chủ Thị thần quay sang ông ta: - Ông dám ra lệnh cho ta đấy à? - Không. Con chỉ khuyên cha thôi. Nếu cha lo lắng chonhững người ngoài kia thì chúng ta có thể thông báo rằng một ống dẫn ga bị rò rỉ và phải giải tán đám đông. Thừa nhận rằng chúng ta đã trở thành con tin thì còn nguy hiểm hơn thế nhiều. - Ông chỉ huy, ta nói một là một, hai là hai. Ta sẽ không biến căn phòng này thành nơi để rao truyền những lờidối trá. Ta sẽ chỉ nói sự thật mà thôi. - Sự thật ư? Sự thật rằng thành Vatican đang bị một giáo phái ma quỷ đe doạ sẽ huỷ diệt tất cả ư? Làm thế chỉ khiến chúng ta thêm bấtlợi. Giáo chủ Thị thần trừng mắt: - Còn có thể bất lợi hơn thếnày được nữa cơ à? Bất ngờ Rocher kêu lên, ôngta chộp lấy điều khiển, cho tiếng to lên. Tất cả đều quay lại. Trên màn hình, vẻ mặt của cô phát thanh viên kênh MSNBC lúc này đã thật sự hoang mang. Ngay cạnh cô là bức ảnh của cố Giáo hoàng …Tin động trời, đài BBC vừa mới chuyển cho chúng tôi. Có ta liếc nhìn xuống dưới như thể muốn khẳng định lại một lần nữa rằng quả thực đây là tin tức phải loan báo. Không còn băn khoăn nữa, cô ta ngướclên, vẻ mặt nghiêm trọng: - Hội Illuminati vừa nhận trách nhiệm về… - Cô phát thanh viên vẫn lưỡng lự. - Họ đã nhận trách nhiệm về cái chết của cố Giáo hoàng cách đây 15 ngày. Giáo chủ Thị thần há hốc mồm. Rocher đánh rơi dụng cụ điều khiển từ xa đang cầm trên tay. Vittoria không dám tin vào tai mình. - Theo luật thánh thì không được phép khám nghiệm tử thi đối với thi thể của Giáo hoàng, nên hội Illuminati tuyên bố rằng không ai có thể khẳng định được hành động giết người của họ. Người phát thanh viên nói tiếp: - Tuy nhiên, họ khẳng định rằng nguyên nhân dẫn tới cái chết đột ngột của Đức Thánh Cha chính là do bị đầu độc chứ không phải do bị nhồi máu cơ tim như Vatican đã thông báo. Căn phòng lại trở nên yên lặng như tờ. Olivetti kêu lên: - Điên rồ! Nói dối trắng trợn! Rocher lại lia lịa chuyển kênh. Tin này cũng đang xuất hiện trên tất cả các kênh khác, như thể một thứ bệnh dịch vậy. Kênh nào cũng chỉ nói về một chuyện.Người ta thi nhau chọn những tiêu đề thật kêu để tác động đến tình cảm ngườixem. ÁN MẠNG TẠI VATICAN GIÁO HOÀNG BỊ ĐẦU ĐỘC QUỶ SA-TĂNG ĐÃ ĐẠT CHÂN VÀO NGÔI NHÀ CỦA CHÚA. Giáo chủ Thị thần quay mặt đi: - Cầu chúa lòng lành. Rocher bấm nút, định bỏ qua kênh BBC. - …báo tin cho tôi về vụ án mạng tại nhà thờ Santa Maria Del Popolo… - Khoan đã. - Giáo chủ Thị thần nói - Lại kênh đó đi. Rocher lại nhấn nút. Trên màn hình, một người đàn ông vẻ mặt đứng đắn đang ngồi bên bàn điểm tin. Màn hình lớn ngay cạnh ông ta hiện lên ảnh một người có chòm râu đỏ khá kỳ dị. Bên dưới màn hình có dòng chữ: GUNTHER GLICK - TRỰC TIẾPTỪ VATICAN.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 81-phần 3
Rõ ràng là Glick đang dùng điện thoại để báo tin về, đường dây lạo xạo. "…Kỹ thuật viên camera đi cùng với tôi đã ghi lại cảnh thi thể của Hồng y Giáo chủ được đưa ra khỏi nhà nguyện Chigi…" - Tôi xin được nhắc lại với quý khán giả. - Người đàn ông ngồi bên bàn điểm tin lên tiếng - Phóng viên Gunther Glick của BBC chính là người đầu tiên đưa tin vềsự kiện này. Đến lúc này thìanh đã hai lần tiếp xúc trênđiện thoại với một người được cho là sát thủ của Illuminati. Gunther này, anh nói là người này vừa gọi điện và chuyển cho anh thông điệp của Illuminati phảikhông? - Đúng thế. - Có đúng là người này tuyên bố rằng hội Illuminati nhận trách nhiệm về cái chết của Giáo hoàng không?- Chính người dẫn chương trình cũng tỏ ra hoài nghi. - Chính xác. Người này nói với tôi rằng Giáo hoàng tạ thế không phải vì bị nhồi máu cơ tim, như Vatican vẫntưởng thế. Thực ra hội Illuminati đã đầu độc ngài. Tất cả mọi người có mặt trong phòng làm việc của Đức Thánh Cha đến như hoá đá. - Đầu độc à? - Người dẫn chương trình hỏi lại. - Nhưng mà… nhưng mà…bằngcách nào? - Họ không nói cụ thể, chỉ có mỗi chi tiết là… họ đã giếtngài bằng một loại thuốc có tên là… - Có tiếng giấy sột soạt. - Một loại thuốc có tênlà Heparin. Giáo chủ Thị thần, Olivetti và Rocher sững sờ nhìn nhau. - Heparin à? - Rocher lên tiếng, vẻ vô cùng bối rối. - Chẳng phải là… Mặt Giáo chủ Thị thần tái xám: - Chính là thuốc của Đức Thánh Cha. Vittoria kinh ngạc: - Giáo hoàng dùng thuốc Heparin à? - Người bị chứng nghẽn mạch. - Giáo chủ Thị thần đáp - Ngày nào Đức Thánh Cha cũng phải tiêm một mũi. Rocher kinh ngạc đến lặng người: - Nhưng Heparin có phải là thuốc độc đâu. Sao Illuminati lại tuyên bố là…? - Nếu dùng không đúng liềuthì Heparin sẽ trở thành thuốc độc - Vittoria giải thích. - Nó là một chất chống đông cực mạnh. Dùng quá liều sẽ gây ra hiện tượng xuất huyết bên trongvà cả xuất huyết não. Olivetti nhìn cô gái đầy nghi hoặc: - Làm sao cô biết điều đó? - Các nhà nghiên cứu hải dương học thường tiêm thuốc này cho các loài thú có vú họ bắt được để phònghiện tượng máu vón cục do giảm vận động. Nhiều con thú đã chết vì bị chích thuốc không đúng liều. - Vittoria ngừng giây lát. - Dùng Heparin quá liều ở người thường gây ra các triệu chứng rất dễ nhầm với chứng nhồi máu cơ tim… đặc biệt là nếu không được khám nghiệm tử thi. Giáo chủ Thị thần lúc này cóvẻ thực sự lo lắng. - Thưa cha, rõ ràng đây là thủ đoạn của Illuminati nhằm buộc chúng ta công khai mọi chuyện. Không một ai có thể cho Giáo hoàng dùng thuốc quá liều được. Những kẻ đókhông có cách gì tiếp cận được Đức Thánh Cha. Giả sửchúng ta có ăn phải mồi nhửcủa chúng và tìm cách bác bỏ lời buộc tội đó chăng nữathì cũng làm gì có cách? Luậtthánh nghiêm cấm khám nghiệm tử thi đối với Đức Thánh Cha. Mà có khám nghiệm tử thi thì cũng chẳngtìm được gì. Chỉ có vết tích của Heparin trong cơ thể doĐức cha vẫn tiêm hàng ngàymà thôi. - Đúng thế. - Giáo chủ Thị thần gằn giọng. - Nhưng có một chi tiết vẫn khiến ta phải suy nghĩ. Không một aiở ngoài có thể biết những loại thuốc Đức cha vẫn dùng. Im lặng. - Nếu Đức Thánh Cha dùng Heparin quá liều, sẽ có các dấu vết trên cơ thể. - Vittoria nói. Olivetti quay phắt lại phía côgái: - Cô Vetra, nếu cô chưa nghe thấy thì tôi xin nhắc lạirằng luật thánh nghiêm cấm khám nghiệm tử thi trong trường hợp này. Chúng ta không thể phạm đến sự uy nghiêm của Đức Thánh Cha bằng cách mổ xẻ cắt vụn cơthể người ra mà xem xét chỉ vì một lời cáo buộc hiểm độc của kẻ địch! Vittoria thấy ngượng. - Tôi không có ý nói rằng… - Cô không có ý tỏ ra bất kính. - Dĩ nhiên là tôi khôngđịnh nói rằng chúng ta nên khai quật thi thể của người… Tuy nhiên cô vẫn do dự. Những lời Robert nói với cô trong nhà nguyện Chigi chợtvang lên trong tâm trí cô. Anh đã nói rằng quách của Giáo hoàng không bao giờ được chôn dưới đất, và người ta cũng không dùng xi măng để trét kín nắp quan tài đá. Đây là một tục lệ bắt nguồn từ thời các vuaPharaoh, người ta tin rằng nếu bít kín quan tài thì linh hồn người chết sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó. Và người ta dùng trọng lực để thay thế cho vữa, nắp các quan tài đá thường nặng hàng tạ. Về mặt kỹ thuật thìcó thể… - Những dấu vết gì vậy? - Đột nhiên Giáo chủ Thị thần thắc mắc. Quá sợ hãi, tim Vittoria đập loạn nhịp. - Dùng Heparin quá liều sẽ gây ra chảy máu vòm miệng. - Cái gì miệng? - Lợi của nạn nhân sẽ chảy máu. Sau khi nạn nhân đã chết, máu sẽ đông lại và toàn bộ vòm miệng chuyển thành màu đen. Vittoria đã một lần xem bức ảnh chụp ở vườn thú London, người luyện thú ở đó đã có lần cho hai con cá heo dùng thuốc này quá liều. Hai cái xác cứng đờ nổilềnh bềnh trong bể nuôi, miệng há hoác, để lộ ra hai cái lưỡi đen sì như trát bồ hóng.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 81-phần 4
Giáo chủ Thị thần không nóigì. Ngài nhìn ra ngoài cửa sổ. Giọng nói của Rocher hết hẳn âm sắc lạc quan: - Thưa cha, nếu lời cáo buộc rằng Đức Thánh Cha bịđầu độc là thật thì… - Thật là thế nào! - Olivetti lớn giọng - Người ngoài không thể nào tiếp cận được Đức Thánh Cha! - Giả sử lời cáo buộc đó là thật, rằng Đức Thánh Cha đã bị đầu độc - Rocher lặp lại, - thì điều này có tác động rất lớn đến chiến dịchdò tìm phản vật chất. Vụ đầu độc này có nghĩa là Vatican đã bị cài nội gián ở cấp rất cao. Cho nên chỉ dò tìm trong khu vực trắng là không thích hợp. Có nghĩa là chúng ta không thể tìm thấy cái hộp đó trong khoảng thời gian còn lại. Olivetti chĩa sang đồng sự của mình một cái nhìn lạnh lẽo: - Đại tá để tôi nói cho anh nghe những gì sắp diễn ra ở đây. - Không. - Giáo chủ Thị thần đột nhiên quay lại. - Để ta nói cho các ông nghe những gì sẽ xảy ra. - Ngài nhìn thẳng vào Olivetti. - Tình hình đã trở nên quá tồitệ. Trong vòng 20 phút nũa,ta sẽ đích thân quyết định có cần thiết phải sơ tán thành Vatican và hoãn Mật nghị Hồng y hay không. Quyết định của ta là tối thượng. Ông nghe rõ chưa? Olivetti không chớp mắt, cũng không nói gì. Lúc này hình như người thầy tu trẻ bỗng mạnh mẽ hẳn lên, như thể vừa tìm được một nguồn sinh lực dựtrữ nào đó trong cơ thể Đạitá Rocher: - Ông hãy hoàn tất việc dò tìm khu vực trắng, và báo cáo trực tiếp với ta ngay khi hoàn thành nhiệm vụ. Rocher gật đầu và liếc nhìn Olivetti vẻ e ngại. Giáo chủ Thị thần chọn hai người lính gác. - Ta muốn anh chàng phóngviên đài BBC, tên là Gunther Glick có mặt tại văn phòng này ngay lập tức. Vì đã liên lạc trực tiếp với Illuminati nên anh ta có thể giúp ích cho chúng ta. Đi ngay đi. Hai người lính ấy biến mất. Lúc này Giáo chủ Thị thần quay sang ba người lính cònlại: - Hôm nay ta không cho phép mất thêm bất kỳ sinh mạng nào nữa. Trong vòng hai giờ nữa, các anh phải xác định được hai địa điểm còn lại và tóm cổ thủ phạm về đây. Nghe rõ chưa? - Nhưng thưa cha, chúng ta còn chưa biết… - Olivetti nói. - Ông Langdon đang lo chuyện đó rồi. Chắc chắn ông ấy sẽ làm được. Ta tin như thế.: Nói xong, Giáo chủ Thị thầntiến về phía cửa ra vào bằng những bước chân đầy dũng khí. Vừa đi, ngài vừa chỉ ba ngươi lính còn lại: - Còn ba anh, hãy theo ta. Ngay bây giờ. Ba người lính làm theo. Ra đến bậu cửa, Giáo chủ Thị thần dừng lại: - Cô Vetra, cả cô nữa, hãy đi theo ta. Vittoria lưỡng lự: - Cha định đi đâu? Người thầy tu sải bước: - Đi thăm một người bạn cũ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 82-phần 1
Tại CERN, cô thư ký Sylvie Baudeloque cảm thấy đói bụng và muốn về nhà. Nhưng rủi thay, Kohler đã vượt qua cơn nguy kịch. Ông ta vừa gọi điện, không phải là đề nghị, mà là yêu cầu Sylvie làm thêm giờ. Không một lời giải thích. Bao năm nay, Sylvie đã tự dặn mình không nên để bụng sự trái tính trái nết của Kohler - sự im lặng, thóiquen kỳ quặc muốn dùng chiếc máy quay phim kỳ dị của ông ta để ghi lại tất cả các cuộc gặp gỡ. Chị thầm ước con người này sẽ có lần bắn nhầm phải chính mình khi đang bắn súng trường trong trường bắn giải trí của trung tâm. Nhưngrõ ràng ông ta là một xạ thủrất cừ. Lúc này, ngồi một mình bên bàn làm việc, Sylvie thấy bụng đang sôi lên ùng ục. Kohler vẫn chưa quay lại, cũng chẳng có một lời chỉ dẫn về công việc của chị tối nay. Ngồi một mình mà chịu đói kiểu này thật là chán, chị thầm nghĩ. Sylvie để lại trên bàn một lời nhắn cho Kohler, định chạy ù sang khu nhà ăn của viện để kiếm thứ gì ăn qua loa cho đỡ đói. Nhưng Sylvie không thực hiện được ý định đó. Đi ngang qua khu giải trí của CERN, một dãy phòng cótrang bị ti-vi chị nhận thấy tất cả các phòng này đều đầy chật người, rõ ràng là những nhân viên này đã bỏ ăn tối để vào đây xem thời sự. Hình như có chuyện động trời. Sylvie bước vào phòng đầu tiên. Phòng này thấy toàn những anh chàng lập trình viên trẻ tuổi. Trông thấy hàng chữ lớn trên ti-vi, Sylvie há hốc mồm. THẢM HỌA TẠI VATICAN Nghe xong bản tin, Sylvie không dám tin vào tai mình. Một hội kín sát hại các Hồngy Giáo chủ? Để chứng minh điều gì? Lòng căm thù của họ ư? Địa vị thống trị của họ ư? Hay sự ngu dốt của họ? Nhưng điều kỳ quặc là bầu không khí trong căn phòng này không một chút buồn bãhay ủ rũ. Hai anh chàng kỹ thuật viêntrẻ tuổi chạy qua, tay vẫy vẫy những chiếc áo phông in ảnh Bill Gates và lời nói của nhà tỉ phú này: RỒI MỘTNGÀY CÁC KỸ THUẬT VIÊN MÁY TÍNH SẼ THỐNG TRỊ THẾ GIỚI. - Illuminati! - Một người hô to. - Tôi đã bảo là hội này có thật mà lại! - Không tin nổi! Cứ tưởng chỉ là một trò chơi thông thường. - Họ giết Giáo hoàng rồi, các bạn ơi! Giáo hoàng cơ đấy! - Ối dào! Anh được bao nhiêu điểm rồi hả? Tất cả cười rộ lên. Sylvie sững sờ. Là một con chiên mộ đạo làm việc cùng những nhà khoa học, đôi khichị phải chịu đựng những lời xầm xì vô thần đầy báng bổ, nhưng những anh chàng này dường như vô cùng phấn khích trước mất mát của giáo hội. Làm sao họcó thể nói những lời báng bổ đến thế? Sao họ lại căm thù nhà thờ đến thế? Trong tâm thức của Sylvie, nhà thờ chỉ là một tổ chức vô hại… một nơi tràn ngập tình yêu thương và sự chia sẻ… đôi khi chỉ là nơi người ta đến để hát to lên mà không sợ bị người khác để ý. Nhà thờ là nơi in dấu nhữngsự kiện quan trọng trong đời chị - đám tang, đám cưới, lễ rửa tội, những ngày lễ - và nhà thờ chẳng bao giờ đòi hỏi gì để đổi lại cho vai trò của nó. Thậm chítiền quyên góp cũng là tùy tâm. Sau những buổi giảng bài ngày Chủ nhật ở nhà thờlũ trẻ trở nên đáng yêu hơn, tâm hồn chúng đầy ắp những ý tưởng giúp đỡ người khác và sống tốt hơn. Những cái đó có gì là xấu? Sylvie luôn ngạc nhiên khi thấy những người được cholà lỗi lạc ở CERN không thể nào hiểu nổi tầm quan trọngcủa nhà thờ. Chẳng lẽ họ thực sự tin rằngnhững hạt quark và meson có thể tác động đến những người bình thường? Rằng các phương trình có thể thực sự thay thế cho niềm tin vào đấng tối linh? Choáng váng, Sylvie bước dọc hành lang, qua những phòng giải trí khác. Tất cả các phòng có ti-vi đều chật cứng. Lúc này, chị bắt đầu thắc mắc về cuộc gọi từ Vatican mà Kohler nhận lúc trước. Trùng hợp ngẫu nhiên? Rất có thể. Đôi khi Vatican vẫn gọi điện cho CERN, một động thái có tính chất ngoại giao trước khi đưa ra một lời bình luận gaygắt nào đó về những nghiên cứu ở đây - gần đâynhất là thành tựu đột phá của CERN về công nghệ nano, lĩnh vực mà giáo hội vẫn chỉ trích vì e ngại những liên quan của nó đếncông nghệ gen. CERN chẳng bao giờ để ý.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 82-phần 2
Dường như đã thành lệ, gầnnhư ngay sau loạt đạn của Vatican sẽ là cuộc điều tra của một tổ chức nào đó liên quan đến việc có cho phép triển khai tiếp nghiên cứu đó hay không. "Không gì đáng sợ bằng bị báo chí nhòm ngó", Kohler vẫn thường nói vậy. Sylvie cân nhắc việc nhắn tin cho Kohler, dù ông ta có đang ở đâu để bảo ông ta bật ti-vi lên. Ông ấy có quan tâm không nhỉ? Ông ấy đã biết chưa? Dĩ nhiên, chắc chắn ông ấy phải biết rồi. Biết đâu Kohler lại còn đang ghi băng toàn bộ bản tin này, và đang nở nụ cườiđầu tiên trong năm. Tiếp tục đi dọc hành lang, cuối cùng thì Sylvie cũng tìmđược một nơi mà bầu không khí có vẻ dịu hơn… gần nhưlà buồn bã. Trong phòng này, chị thấy những gương mặt có tuổi và đáng kính trọng nhất ở CERN. Lúc Sylvie bước vào trong phòng, họ thậm chí không ngẩng lên nhìn. *** Ở đầu kia của toà nhà lớn, trong căn phòng lạnh lẽo của Leonardo Vetra, Maximilian Kohler đã đọc xong cuốn sổ nhật ký bọc da lấy từ ngăn kéo bàn của Vetra. Lúc này ông đang xem bản tin. Mấy phút sau, Kohler cất cuốn sổ vào chỗcũ, tắt ti-vi và ra khỏi phòng. *** Ở một nơi khác rất xa, tại Vatican, Hồng y Mortati bê khay lá phiếu. Tới chân ốngkhói nhà nguyện Sistine. Ngài đốt những lá phiếu trên khay, khói đen bốc lên. Một lần bỏ phiếu. Chưa có Giáo hoàng.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 83-phần 1
Ánh sáng toả ra từ những chiếc đèn pin chẳng thấm tháp gì so với bóng tối âm udày dặc trong Đại thánh đường St. Peter. Khoảng không đen ngòm trên đầu như đang đè nặng xuống và Vittoria cảm thấy sự trống trải đen kịt xung quanh chẳng khác gì một vùng biển hoang vắng. Cô cố gắng bước đi sát bên cạnh những người lính gác Thuỵ Sĩ trong khi Giáo chủ Thị thần vẫn sải những bước dài. Trên cao, một chú chim câu kêu gù gù rồi vỗ cánh bay đi. Dường như cảm nhận được tâm trạng bất an của Vittoria, Giáo chủ Thị thần bước chậm lại và đặt tay lênvai cô. Một luồng sức mạnh lập tức truyền qua bàn tay ấy, như thể con người này đang dùng phép màu nhiệm để truyền cho Vittoria sự điềm tĩnh rất cần thiết cho những công việc mà họ sắp tiến hành. Chúng ta định làm gì thế này? Vittoria thầm nghĩ. Thật là một hành động điên rồ! Tuy nhiên, Vittoria biết rằngđây là một việc không thể không lẫm, vì như thế có nghĩa là bất kính, là khủng khiếp. Cần có thông tin để đưa ra những quyết sách cần thiết… những thông tin đang bị chôn vùi trong nhà mồ của Vatican. Không hiểu họ sẽ tìm thấy gì. Có đúng làhội Illuminati đã sát hại Đức Thánh Chúa không? Phải chăng cánh tay của họ có thể vươn dài đến thế? Không lẽ mình sẽ là người đầu tiên tổ chức khám nghiệm tử thi của một vị Giáo hoàng? Thật mỉa mai, trong thánh đường tăm tối này, Vittoria cảm thấy sợ hãi, khác hắn những đêm cô bơi giữa bầy cá ăn thịt người ngoài biển khơi. Thiên nhiên chính là nhà của cô. Và lúc nào cô cũng hiểu thiên nhiên. Nhưng với cô, linh hồn của loài người thì luôn luôn bí hiểm. Đám đông nhà báo tậptrung bên ngoài khiến Vittoria nghi đến loài cá ăn thịt người. Thi thể bị đóng dấu sắt nung của đức Hồng y trên ti-vi khiến cô nghĩ đến người cha của mình… vàtiếng cười ghê rợn của kẻ giết người. Hắn đang ở đâu đó ngoài kia. Cơn giận dữ trong lòng Vittoria đã nhấn chìm cảm giác sợ hãi từ lúc nào. Đi qua một cây cột lớn - lớn hơn bất kỳ cây cột bằng gỗnào khác cô gái trông thấy một luồng ánh sáng màu vàng cam. Luồng sáng này dường như phát ra từ dưới nền của trung tâm Đại thánhđường. Đến gần hơn, Vittoria nhận ra đó chính là điện thờ dưới lòng đất nổi tiếng, nơi cất giữ những di vật quý giá nhất của Vatican. Đến gần hơn, Vittoria chăm chú nhìn cỗ quan tài lớn bằng vàng, được thắp sáng bởi hàng chục ngọn đèn dầu. - Đây chính là lăng mộ trongthánh đường St. Peter phải không? - Hỏi vậy nhưng cô đã biết rõ đây là nơi nào. Tất cả những ai từng đến thánh đường St. Peter đều biết những gì được cất giữ trong những cỗ quan tài bằng vàng này. - Thực ra thì không phải vậy. - Giáo chủ Thị thần đáp. - Rất nhiều người vẫn hiểu lầm như thế. Đây không phải là chỗ đựng thánh tích. Trong hòm này lànhững chiếc khăn choàng pallium để Giáo hoàng phát cho những Hồng y mới đượcphong chức! - Tôi tưởng là… - Rất nhiều người cũng tưởng thế đấy. Các sách hướng dẫn du lịch gọi nó là hầm mộ trong thánh đường St. Peter, nhưng hầm mộ thật sự nằm ở tận dưới sâu trong lòng đất cơ. Vatican khai quật được hầm mộ này từ những năm 40. Không mộtai được phép xuống đó. Vittoria kinh ngạc. Bước theo những người khác, xa dần vùng sáng, cô nghĩ đến câu chuyện của những người hành hương vượt qua hàng ngàn cây số chỉ để được nhìn thấy chiếc quan tài bằng vàng này và nghĩ rằng họ đã đến được với Thánh Peter. - Thế tại sao Vatican khôngcông bố tin đó? - Tất cả chúng ta đều đượcmột cái gì đó khi nghĩ rằng mình được tiếp xúc với đấng tối linh… dù chỉ trong tưởng tượng. Là một nhà khoa học, Vittoria không thể không công nhận rằng đây là một lập luận lôgíc. Cô đã từng đọc vô số nghiên cứu về hiệu ứng của sự trấn an - thuốc aspirin chữa lành bệnh cho những bệnh nhân ung thư trong khi bản thân người bệnh thì tin chắc rằnghọ đang dùng một loại thần được nào đó. Suy cho cùng thì đó chẳng phải là đức tin hay sao? Thay đổi chưa bao giờ là sởtrường cửa Vatican. Thừa nhận những sai lầm trong quá khứ hay hiện đại hoá bản thân nó là những gì Giáo hội xưa nay luôn tìm cách tránh né. Và Đức Thánh Cha đã cố gắng thay đổi điều đó. - Giáo chủ Thị thần ngừng một lát - Hoà nhập với thế giới hiện đại, tìm những phương cách mới để tiếp cận Chúa. Trong bóng tối, Vittoria gật đầu: - Giống như khoa học chứ gì? - Thật ra mà nói thì có lẽ khoa học lại là cái không thích hợp. - Không thích hợp? - Vittoria có thể nghĩ ra rất nhiều từ ngữ để nói về khoa học, nhưng trong thời hiện đại này, từ không thíchhợp rõ ràng không thể là một trong những từ ấy. - Khoa học có thể chữa lànhvết thương, nhưng cũng có thể giết chết người ta. Cái đó phụ thuộc vào người nắmkhoa học trong tay. Linh hồncủa người đó mới chính là cái ta quan tâm tới. - Cha bắt đầu đến với Chúatừ bao giờ? - Từ trước khi ta chào đời. Vittoria trợn tròn mắt.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 83-phần 2
- Rất tiếc, câu hỏi đó đối với ta luôn có vẻ là lạ. Ta muốn nói rằng lúc nào ta cũng tâm niệm rằng mình sẽ phụng sự Chúa. Từ khi biết nghĩ. Tuy nhiên đến khi trởthành một thanh niên trong quân ngũ thì ta mới thực sự ý thức đầy đủ về tâm nguyện ấy của mình. Vittoria ngạc nhiên: - Cha đã từng đi lính ư? - Hai năm. Ta nhất định không chịu cầm súng, thế làhọ bắt ta lái máy bay. Loại trực thăng Medevac. Thỉnh thoảng ta vẫn lái máy bay đấy. Vittoria cố mường tượng cảnh một vị thầy tu trẻ đang lái máy bay. Thật kỳ lạ, cô thấy con người này thật phù hợp với bảng điều khiển máy bay. Uy lực của Giáo chủ Thị thần Ventrescathực ra cũng là kết quả của phẩm chất này. - Cha có bao giờ lái máy baycho Đức Thánh Cha không? - Lạy chúa, không. Vị kháchđặc biệt đó thì xin dành cho các phi công chuyên nghiệp. Nhưng đôi khi Đức Thánh Cha cho phép ta trở về Gandolfo bằng máy bay trực thăng. - Giáo chủ Thị thần im lặng giây lát, rồi quay sang nhìn Vittoria. - Cô Vetra, cảm ơn cô đã nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi hôm nay. Ta rất lấy làm tiếc về cha của cô, thật đấy. - Cảm ơn cha! - Ta không bao giờ biết mặtcha ruột của mình. Ông ấy đã qua đời trước khi ta chàođời. Lên 10 tuổi thì ta mồ côimẹ. Vittoria ngước nhìn lên. - Cha cũng mồ côi ư? - Đột nhiên cô thấy vị thầy tu này trở nên thật gần gũi. - Ta sống sót sau một tai nạn. Thảm hoạ đó đã khiến mẹ ta thiệt mạng. - Thế ai chăm sóc cha? - Chúa. - Giáo chủ Thị thần đáp. - Người đã gửi đến chota một người cha khác, theo đúng nghĩa đen của từ ấy. Một linh mục ở vùng Palermoxuất hiện ở bệnh viện và đón nhận ta. Lúc đó ta không hề ngạc nhiên. Từ khicòn bé, ta đã cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu của Chúa dành cho mình.Sự xuất hiện của vị linh mụcấy đơn giản là đã khẳng định những gì ta nghĩ rằng sẽ xảy đến. Chúa đã chọn ta làm kẻ nô bộc của người. - Cha tin rằng Chúa đã chọncha ư? - Phải. Bây giờ ta vẫn tin như vậy. - Không hề có chút giả dối nào trong giọngnói của Giáo chủ Thị thần, mà chi có lòng biết ơn sâu sắc - Trong nhiều năm, ta đã làm việc dưới sự giám hộcủa vị giám mục ấy. Sau đó người được phong chức Hồng y Giáo chủ Tuy nhiên, người vẫn không quên ta. Trong tâm khảm của ta, người chính là cha. Một luồng sáng bất ngờ rọi vào khuôn mặt của vị thầy tu trẻ, và Vittoria dọc thấy sự cô đơn trong đôi mắt ấy. Họ đến bên một cây cột rất cao, và những ánh đèn pin cùng chiếu xuống một cái hố. Nhìn những bậc thang dẫn xuống khoảng tối đen ngòm bên dưới, bất giác Vittoria muốn quay lui. Những người lính gác đỡ Giáo chủ Thị thần bước xuống. Và cả cô nữa. - Rồi sao nữa? - Vừa bướcxuống, Vittoria vừa hỏi, cố phát âm một cách mạch lạc. -Vị Hồng y Giáo chủ đó sau thế nào? - Người rời khỏi Hội đồng hồng y để đảm nhiệm một vịtrí khác. Vittoria ngạc nhiên. - Sau đó, đáng tiếc là ngườiđã ra đi. - Thật sao? - Vittoria thốt lên. - Lâu chưa ạ? Giáo chủ Thị thần quay lại, trong bóng tối, vẻ mặt đầy đau đớn: - Chính xác là cách đây 15 hôm. Và ngay bây giờ chúngta sẽ gặp lại người.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 84-phần 1
Vòm kính lưu trữ của Vatican được chiếu sáng bởinhững bóng đèn màu đỏ. Vòm kính này nhỏ hơn nhiều so với những vòm khác ở đây ít khí hơn, ít thời gian hơn. Giá mà ban nãy Langdon nhớ ra để yêu cầu Olivetti cho bật quạt thông gió lên thì tốt biết mấy. Langdon nhanh chóng xác định được khu vực chứa cáctài liệu về mỹ thuật. Khu vực này không thể lẫn vào đâu được. Nó chiếm trọn 8 giá sách đầy ắp. Giáo hội Cơđốc sở hữu hàng triệu tác phẩm nghệ thuật ở khắp nơitrên thế giới. Langdon nhìn lướt qua các giá đề tận cái tên Gianlorenzo Bernini. Anh bắt đầu tận từ giữa giá trở xuống, ở khu mà có lẽ sẽ thấy vần B. Lúc đầu anh tưởng cuốn sổ đang cần tận đã bị thất lạc, nhưng chỉ sau chốc lát, Langdon kinh hãi phát hiện ra rằng những cuốn sổ này không được xếp theo thứ tự A, B, C. Sao mình không thấy ngạcnhiên nhỉ? Mãi khi quay lại tìm từ đầu, trèo thang lên tận trên đỉnhgiá cao nhất, anh mới hiểu ra cách sắp xếp tài liệu trong vòm này. Cheo leo tận tầng trên cũnglà những cuốn sổ cái dày nhất về các bậc thầy thời Phục Hưng - Michelangelo, Raphael, Da Vinci, Botticelli. Hoá ra là thế, vì đây là nơi lưu trữ tài liệu về "tài sản của Vatican" cho nên vị trí các cuốn sổ phụ thuộc vào giá trị của từng bộ sưu tập. Cuốn Bernini nằm giữa hai cuốn sổ đề Raphael và Michelangelo. Dày những gần mười phân. Hổn hển vì phải vật lộn với cuốn sổ quá dày, Langdon xuống thang Rồi hệt như một cậu bé vớ được cuốn truyện tranh yêu thích; anh nằm soài xuống sàn; lật trang bìa. Cuốn sổ này có bìa vải rất chắc chắn. Bên trong là tiếng Ý, chữ viết tay. Mỗi trang nói về một tác phẩm, có cả một đoạn miêu tả ngắngọn ngày tháng, địa điểm, giá nguyên liệu, đôi khi có cả phác hoạ tác phẩm đó. Langdon lật nhanh một lượt…800 trang tất cả. Bernini quảlà một người bận rộn. Hồi còn là sinh viên, Langdon đã có lần thắc mắc tại sao một số nghệ sĩ có thể sáng tạo nhiều tác phẩm đến thế trong quãng đời ngắn ngủi của họ. Về sau, anh đã vô cùng thất vọng khi hiểu ra rằng các nghệ sĩ đó thực sự tự sángtác rất ít. Họ lập ra các xưởng nghệ thuật và đào tạo các nghệ sĩ trẻ, và để cho những nghệ sĩ học việcnày thực hiện các ý tưởng của mình. Những nhà điêu khắc như Bernini thường nặn các nguyên mẫu thu nhỏbằng đất sét sau đó thuê người khác sao chép sang chất liệu đá cầm thạch. Nếu Bernini phải đích thân tạo ratất cả các tác phẩm của mình, chắc đến tận đầu thiên niên kỷ thứ ba này ông vẫn chưa thể làm xong. Phụ lục. Langdon tự nói một mình để gạt những ý nghĩ vẩn vơ không cần thiết khỏi tâm trí. Anh lật đến cuối cuốn sổ, định tìm vần F để tận các tác phẩm có liên quan đến Lửa, nhưng không thấy. Anh lầm bầm trong miệng: Làm sao nhữngngười này lại căm ghét kiểu xếp theo trật tự A, B, C đếnthế không biết. Các tác phẩm rõ ràng là được xếp theo trật tự thời gian. Xong tác phẩm này, Bernini lại bắt đầu tác phẩm khác. Tất cả được xếp theongày tháng. Chẳng ích lợi gì. Nhìn phần phụ lục, một chi tiết đáng thất vọng nữa đập vào mắt anh. Không có một tác phẩm nào có tiêu đềliên quan đến Lửa. Hai tác phẩm đã tận được: Habbakuk và thiên thần, cũng như Gió Tây, đều không có tiêu đề liên quan trực tiếp đến Đất và Khí. Langdon thử lật lung tung cuốn sổ, hi vọng một hình minh hoạ nào đó có thể đem lại cho anh một ý. Tưởng bất ngờ. Nhưng chẳng thấy gì. Anh chỉ thấy hàng chục tác phẩm mà anh chưa nghe nói tới bao giờ, và cũng có nhiều tác phẩm anh đã biết từ trước… Daniel và Sư tử, Thần mặt trời và Daphne, có cả gần chục đài phun nước. Những đài phun nướcnày bỗng khiến anh để tâm.Nước. Biết đâu bàn thờ khoa học thứ tư lại là một đài phun nước nào đó. Để ngợi ca nước thì một đài phun nước dĩ nhiên là không gì bằng. Langdon hi vọng có thể tóm được kẻ sát nhân trước khi phải nghĩ đến Nước - Bernini đã thiết kế hàng chục đài phun nước ở Rome,và hầu hết đều được bố tríphía trước các thánh đường. Langdon quay lại với vấn đề của hiện tại. Lửa. Mắt nhìn lướt cuốn sổ dày cộp, Langdon chợt thấy vang lêntrong tâm trí những lởi nói đầy khích lệ của Vittoria. Haitác phẩm trước đều rất quen thuộc đối với anh… rấtcó thể anh cũng đã biết tác phẩm thứ ba này rồi cũng nên. Lại lại về phần phụ lục,Langdon tìm những tác phẩmanh đã biết. Một số có vẻ cũng quen quen, nhưng vẫnkhông thấy ý tưởng nào nảy ra trong đầu. Rất có thể anh sẽ chết trước khi tìm ra tác phẩm đó, dù thực sự không muốn, anh vẫn quyết định mang cuốn sổ cái ra khỏi vòm lưu trữ. Thực ra chỉ là một cuốn sổ cái thôi mà, anh tự an ủi bảnthân. Lần này rất khác với việc đưa nguyên tác của Galileo ra ngoài. Nhớ đến tờgiấy nến viết về Galileo trong túi áo, anh tự nhủ phải nhớ mang trả vào chỗ cũ trước khi rời khỏi nơi này. Vội vã Langdon định nhấc cuốn sổ lên, nhưng đúng lúcnày một hình ảnh khiến anh dừng ngay lại. Dù phần phụ lục liệt kê rất nhiều, nhưng chỉ một tác phẩm khiến anh cảm thấy là lạ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 84-phần 2
Phần chú thích cho thấy đâylà một tác phẩm nổi tiếng của Bernini, Khoảnh khắc đêmê của thánh Teresa. Mới hoàn thành chưa được bao lâu, nó đã bị di chuyển khỏi vị trí ban đầu trong toà thánh: Điều này chưa có gì đáng chú ý, anh biết quá khứ sóng gió của tác phẩm này. Dù được nhiều người coi là kiệt tác, nhưng tác phẩm điêu khắc này bị Giáo hoàng Urban VIII cho là đậm chất tính dục và không thích hợp với Vatican. Ngài đã cho chuyển tác phẩm nàyđến một nhà thờ nhỏ hẻo lánh của thành phố. Điều đáng chú ý là tác phẩm này đã được dời đến một trong năm nhà thờ mà Langdon hiện đang quan tâm. Thêm vào đó ở đây còn ghi là di chuyển theo đề nghị của tácgiả. Theo đề nghị của tác giả? Thật khó hiểu. Khả năng Bernini muốn giấu tác phẩm của mình vào một nơi hẻo lánh là rất ít. Các nghệ sĩ đều muốn tác phẩm của mình được trưng bày trong những khung cảnh trang trọng, không phải ở… Langdon đắn đo. Trừ phi… Anh thậm chí không dám tin vào suy đoán của mình. Không lẽ là thế thật? Phải chăng Bernini cố tình tạo ra một tác phẩm quá đậm chất dục tính để buộc Vatican phải chuyển nó đi chỗ khác? Đến một địa điểm do Berninitự chọn? Biết đâu là một nhàthờ khuất nẻo nào đó nằm đúng hướng mà Gió Tây chỉ tới? Langdon bắt đầu thấy phấn khởi trong lòng, nhưng những gì anh biết về tác phẩm này lờ mờ hiện ra trong trí nhớ. Đâu có liên quan gì đến Lửa. Tất cả những ai đã từng nhìn thấy tác phẩm này đều phải thừanhận rằng nó chẳng có vẻ gìliên quan đến khoa học. Liênquan đến tinh dục thì có, chứ khoa học thì không chútnào. Có nhà phê bình nghệ thuật người Anh đã từng nóirằng, không thể nào dùng Khoảnh khắc đê mê của thánh Teresa làm vật trang trí cho một nhà thờ Thiên Chúa giáo. Dĩ nhiên Langdonhiểu vì sao lại có sự bất đồng quan điểm như vậy. Dù được tạo ra bằng một đôitay thiên tài, nó vẫn là tượng Thánh Teresa trong tư thế nằm ngửa đang uốn éo, quằn quại trong cảm giácđê mê. Khó có thể lọt vào mắt xanhcủa Vatican. Langdon vội lật đến trang miêu tả tác phẩm này. Trông thấy hình phác hoạ tác phẩm, anh bất giác cảm thấy có hi vọng. Trong tranh, rõ ràng là Thánh Teresa đang trong cảm giác ngây ngất đê mê, nhưng cạnh thiếu phụ này còn có một hình vẽ nữa, bức tượngthứ hai mà Langdon không hề nhớ ra. Một thiên thần. Anh bất giác nhớ lại truyền thuyết về bức tượng… Vốn là một nữ tu sĩ, xơ Teresa đã được phong thánh sau khi tuyên bố rằngtrong giấc ngủ, bà được mộtthiên thần ghé thăm. Về sau, các nhà phê bình đều cho rằng cuộc viếng thăm đó mang yếu tố dục tính chứ không có tính chất tâm linh. Cần cuối trang giấy, Langdon thấy những đoạn trích dẫn quen thuộc. Những lời nói của chính thánh Teresa khiến cho người ta không thể nghĩ theo bất kỳ hướng nào khác: "Cây giáo lớn bằng vàng của thiên thần… rực lửa… xiên thẳng vào thân thể ta nhiều lần… xuyên vào ruột gan ta… một sự ngọt ngào đến vồ cùng khiến ta muốn khoảnh khắc đó không bao giờ chấm dứt". Langdon cười mỉm. Những lời lẽ bóng bẩy này rõ ràng ám chỉ một cuộc truy hoan thực sự, không thể là bất kìthứ gì khác. Đọc những câu miêu tả trong trang giấy này, anh càng thấy phấn khởi. Dù đây là tiếng Ý, từ Lửa vẫn thấy xuất hiện rấtnhiều lần: … mũi giáo của thiên thần rực lửa … đầu thiên thần toả ra những tia lửa … người trinh nữ bừng bừngtrong ngọn lửa đam mê… Nhìn hình vẽ minh hoạ thêm một lần nữa, Langdon mới thực sự tin chắc. Cây giáo rực lửa của thiên thần đượcgiương lên cao, như một ngọn hải đăng chỉ hướng. Thiên thần dẫn lối trên hành trình cao cả. Thậm chí đây còn là một thiên thần Seraph, mà nghĩa đen của từ này chính là "đấng rực lửa". Mặc dù không thuộc kiểu người tin vào số mệnh, nhưng khi đọc tên của thánhđường đó, Langdon cũng phải tin là có những yếu tố tiền định. Santa Maria Della Vittoria. Vittoria, anh vừa đọc nhẩm vừa cười rạng rỡ. Tuyệt thật. Lúc đứng lên, Langdon cảm thấy chóng mặt. Anh liếc nhìn cái thang, lưỡng lự không biết có nên đưa trả quyển sổ vào chỗ cũ không. Mặc kệ, anh thầm nghĩ. Cứ để cha Jaqui cất cũng được. Rồi anh gấp cuốn sổ lại, đặt ngay ngắn dưới đáy giá sách. Vừa bước lại bên nút bấm đang toả sáng nhè nhẹ ở cửa ra, Langdon vừa thở dốc. Tuy nhiên, vận may tình cờ vẫn khiến anh cảm thấy phấn chấn. Nhưng đúng lúc Langdon giơtay định nhấn nút mở cửa thì vận may ấy kết thúc… Bất thình lình, vòm kính nhưthở dài đánh thượt một cái. Đèn mở dần, rồi nút khoá cửa cũng tắt ngấm. Như mộtcon mãnh thú vừa thở hắt ra lần cuối cùng trong đời, toàn bộ vòm kính chuyển thành tối thui Có người vừa cắt cầu dao điện.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 85-phần 1
Các hầm mộ linh thiêng của Vatican được bố trí bên dưới Đại thánh đường St. Peter. Những Giáo hoàng đãquá cố đều được an táng tạiđây. Vittoria đã xuống đến bậc thang cuối cùng, và bước vào trong hầm mộ. Đường hầm tối tăm nơi đây khiến cô nghĩ tới cỗ máy gia tốc hạt Hadron tại CERN - tối tăm và lạnh lẽo. Lờ mờ hiện ra dưới luồng sáng của những chiếc đèn pin, nơi này đầy vẻ ma quái. Hai bênlối đi có rất nhiều hốc đượckhoét sâu vào trong tưởng. Và sâu trong những hốc ấylà bóng dáng nặng nề thô kệch của những cỗ quan tài đá. Vittoria thấy choáng váng. Vì lạnh đấy mà, cô tự nhủ, dù biết rằng đó không phải là lý do duy nhất. Cô có cảm tưởng như họ đang bị theo dõi, không phải bởi những con người bằng xương bằngthịt, mà bởi những bóng ma trong đêm tối nơi này. Bên trên các quan tài là những hình nộm mô phỏng các Giáo hoàng quá cố đầy đủ lễ phục, to bằng người thật, nằm chắp tay trước ngực. Trông như thể những hình nhân ấy từ trong quan tài nhô lên, vượt qua sức cản của nắp quan tài bằng đá cẩm thạch, để thoát ra khỏi những ràng buộc của cái chết. Những luồng sáng từ mấy cây đèn pin tiếp tục tiến lên phía trước, những hình nhân ấy tạo thành những bóng đen, hiện ra trước mắt họ, đổ dài xuống,rồi biến mất, y như một vũ điệu ma quái mô phỏng một cuộc tỉ thí võ nghệ đầy ghêrợn. Tất cả mọi người đều im lặng, không biết vì thành kính hay vì sợ hãi. Có lẽ là cả hai. Giáo chủ Thị thần nhắm mắt, chân bước thẳng về phía trước, như thể ngàiđã thuộc lòng từng lối đi từ lâu lắm rồi. Vittoria có cảm giác rằng vị thầy tu trẻ tuổinày đã nhiều lần có những cuộc dạo chơi kỳ quái kiểu này từ khi Đức Thánh Cha tạ thế… có lẽ là để cầu nguyện bên quan tài của người. Ta đã nhiều năm làm việc dưới sự giám hộ của đức Hồng y Giáo chủ, chính miệng viên Thị thần này đã nói thế. Người như là cha của ta vậy. Giáo chủ Thị thần đã nói những lời này khi kể về vị giám mục đã cứu ông ra khỏi quân ngũ. Tuy nhiên, đến lúc này cô mới hiểu hết toàn bộ câu chuyện. Chính vị giám mục đỏ sau này đã trở thành Giáo hoàng và người phụ tá trẻ của ngài đã trở thành Giáo chủ Thị thần. Chi tiết này làm cho tất cả trở nên rất rõ ràng. Vittoriathầm nghĩ. Cô gái luôn có những trực cảm rất chính xác về nội tâm của người khác, và vị thầy tu trẻ tuổi này đã khiến cô phải băn khoăn suốt từ lúc đặt chân đến toàthánh. Vừa mới gặp gỡ, Vittoria đã cảm nhận trong tâm can của con người này một nỗi đau vò xé, đáng sợhơn nhiều so với những sựkiện dồn dập đang xảy đến ngay lúc này. Đằng sau vẻ điềm tĩnh này là một linh hồn bị giằng xé dữ dội. Giờ thì Vittoria biết chắc rằng trực giác của mình không saichút nào. Vị thầy tu này không những đang đứng trước hiểm hoạ đáng sợ nhất trong lịch sử Vatican, mà còn phải chèo chống trong thế đơn thương độc mã. Những người lính lúc này đãbước chậm lại, dường như trong bóng tối dày đặc, họ không thể xác định được vịtrí của đức Giáo hoàng vừa tạ thế. Giáo chủ Thị thần thìvẫn phăm phăm bước tới đầy tự tin, sau đó dừng lại trước một mộ phần bằng đá hoa cương có vẻ sáng hơn so với những ngôi mộ khác. Ngay bên trên quách đá là hình mô phỏng cựu Giáo hoàng. Nhận ra khuôn mặt mà có đã mấy lần trông thấy trên ti-vi, Vittoria chợtthấy kinh hãi. Chúng ta địnhlàm gì thế này? - Ta biết là chúng ta không còn nhiều thời gian. - Giáo chủ Thị thần nói - Nhưng dù sao thì hãy cùng cầu nguyện một lát. Những người lính Thuỵ Sĩ cúi đầu xuống. Vittoria cũnglàm theo, tim đập thình thịch.Giáo chủ Thị thần quỳ xuống và khấn nguyện bằng tiếng Ý. Nghe những lời cầu nguyện của vị thầy tu trẻ tuổi, nỗi đau trong lòng cô gái chợt dâng trào… những giọt nước mắt khóc cho người cha vừa qua đời…người cha linh thần của cô. Giáo chủ Thị thần như đang khấn nguyện cho cả cố Giáohoàng lẫn cha của Vittoria. - Cha tôn kính, người chỉ lối, người bạn lớn của con. -Giọng nói của Giáo chủ Thị thần âm vang trong bầu không khí tĩnh mịch. Hồi còn bé con đã được cha căn dặn rằng tiếng nói trong tim con cũng chính là tiếng nói của Chúa. Cha đã dặn con phải luôn tuân phục những mệnh lệnh trong tim ấy, bất chấp mọi khó khăn gian khổLúc này con đang nghe thấynhững mệnh lệnh ấy, và sắp sửa phải làm một việc thật khó khăn. Xin cha hãy cho con sức mạnh. Xin cha hãy xá tội cho con. Những gì con sắp làm… chính là vì tất cả những gì cha vẫn luôn tôn thờ. Amen! Amen. - Những người lính lặp lại. Amen. Cha ơi. Vittoria gạt nước mắt.