Chương 1 - phần 11
Thu tức quá hét lên. - Con nhỏ kia, không lẽ mày vì thế mà bỏ đi à, mày ích kỷ vừa thôi, mày chỉ quan tâm tới mày, thế còn bạn bè và người thân lo cho mày thì sao...?? Vân khóc, nhưng mà nó cũng tức không kém, con nhỏ kia thì biết cái gì nó mà ở trong trường hợp của mình xem. Vân uất quá, nó bảo Thu. - Tao không ngờ là tao có một người bạn như mày, mày nghĩ đi cuộc đời của tao đang tốt đẹp nhưthế này thì tự nhiên tao bị ép phải kết hôn, mà mày có biết anh ta là ai không, anh ta là một kẻ ghét đàn bà, vậy mà mày còn dám ép tao về để kết hôn là sao...?? Thu lúng túng, Vân nói cũng đúng nếu phải lấy người ghét mình thà đi tu còn hơn, nhưng cái tội nó bỏ nhà ra đi là không thể nào tha thứ được. Thu quát Vân cho bớt bối rối, nó nói với Vân bằng cái giọng dạy đời, nó bảo. - Dù cho có là như vậy thì mày cũng nên thử nói chuyện với gia đình của mình xem sao chứ, chưa gì đã bỏ đi như vậy, mày có biết là ngu lắm không hả, không lẽ bố mẹvà ông của mày lại ép mày lấy anh ta tới cùng, thiếu gì cách mà lại chọn cái cách đi trốn là thế nào...!! Vân nghe con bạn giảng đạo một hồi, nó ngán ngẩm bảo Thu. - Dạ, thưa cô, em còn kém lắm nên mới ngu đi làm bạn với cô, nhưng bây giờ thì cô yên tâm vì em sẽ không bao giờ dám làm phiền cô nữa, mong cô và các bạn sống khỏe mạnh và vui vẻ, em sẽ gọi điện cho cô sau, chào cô...!! Nó cúp máy cái rụp, nó không cho Thu kịp nói tiếng nào nữa, nó đang bực cả mình, cứ tưởng nó sẽđược con bạn thân an ủi hay nói vài câu dễ nghe, thế mà con bạn của nó còn chửu nó nhiều hơn nữa chứ, đúng là đang dầu cả ruột, tự nhiên lại ăn thêm ớt thật làcay mà. Nó chờ mãi mà không thấy bà giúp việc về, ở mãi trong phòng cũng làm cho nó bức bối, nó lấy tay đẩy hai bánh xe của cái xe lăn, nó mở cửa và đi ra ngoài, nó nhìn thấy bệnh nhân ở đâu ra mà nhiềuthế, họ đi khám bệnh, rồi đi thăm nuôi, tất cả làm cho nó cảm thấy ngột ngạt hơn, chán quá, nó lại quay về phòng, không c ó việc gì làm nó lôi tờ báo ra đọc. Nó xửng sốt khi thấy hình của mình được đăng lên ở trang thứ hai của tớ báo, đọc mục tin nhắn do bố mẹ và ông của nó đăng làm cho nó rơi lệ. Nó không ngờ họ lại lo lắng cho nó thế, nhưng nó không thể vì cái này mà trở về nhà được, vì chân của nó đã lành lặn đâu, nó cũng không muốn đối diện với cuộc hôn nhân kia, nó muốn thời gian sẽ làm cho bố mẹ và ông của nó thay đổi quyết định ép nó kết hôn, nó đành nuốt lệ để làm một đứa con bất hiếu vậy. Vân phải ở trong bệnh viện gần cảtháng và trong một tháng ấy bố mẹ và ông của nó ngoài lá thư mà nó cho người gửi về nhà, họ không còn nhận được bất kỳ tin tức nào của nó cả. Vân thỉnh thoảng gọi điện cho Thuvà nhờ Thu nhắn giùm cho bố mẹ nó biết là nó vẫn còn khỏe mạnh và bảo họ đừng lo cho nó. Vân cũng chuyển đến ngôi nhà màHoàng đã thuê cho Vân, nó sẽ sống ở đó cho đến khi đôi chân của nó lành lặn, những ngày thángăn không ngồi dồi làm cho nó phát điên, nó muốn tìm được việc gì đó để làm, nhưng làm gì đây, nóliền nhờ Dì Thoa đi mua cho nó mấy tờ báo, nó cần đọc để tìm việclàm dần, nó không muốn sống trên tiền trợ cấp của người khác, nó nghĩ như thế nhục lắm, nó không muốn lợi dụng Hoàng, mà từ hôm đó tới giờ anh ta cũng bặt tăm không thấy đâu. Hoàng đang say sưa làm việc trongvăn phòng của mình, anh mặc dù vẫn còn hơi mang máng nhớ tới con bé nạn nhân của mình, nhưngsau khi giao lại toàn bộ chuyện này cho ông luật sư, anh cũng quên luôn vì công việc của anh nhiều quá, anh làm con không xuểthì nhớ tới một con bé lạ hoắc kia làm gì, không phải là anh đã lo chonó đầy đủ rồi hay sao, anh yên tâmvào làm việc và làm rất hăng say, vìtừ xưa tới nay công việc là lẽ sống của anh, ngoài nó ra, anh không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì khác. Vũ hôm nay có việc nên anh đi ra ngoài vì mẹ anh muốn anh đi xem mắt, anh đã ngán tận cổ cái kiểu này lắm rồi, nhưng biết làm sao được, dù anh có muốn hay không anh cũng phải vâng lời mà đi. Nhưng đi đến ngang đường anh lại quay lại không đi tiếp nữa, vì điện thoại của anh chợt reo lên, anh mở máy ra và cho lên tai nghe. - A lô, Hoàng hả, có gì không mày...?? Hoàng cười lên ở trong máy. - Thế nào có giảnh không , tao mời mày đi uống rượu...?? Vũ kêu khổ với thằng bạn, anh bảo. - Tao phải về nhà vì mẹ tao có chuyện cần nói với tao hình như làlại đi xem mắt thì phải....!! Hoàng ôm bụng lên mà cười, anh trêu. - Sướng nhé, mày đúng là có phúc,còn tao thì chẳng có ai quan tâm đến cả, tao đã từng tuổi này rồi mà có ai đâu...!! Vũ bực cả mình, cái thằng bạn chết tiệt sao nó dám cười trên nỗi đau của anh chứ, Vũ quát. - Tên kia, mày không thể nào bớt cái mồm đi được à, mày có biết là tao đang dầu cả ruột không hả...?? Hoàng giả vờ hỏi. - Sao thế, có vợ không sướng hả, sao mày lại buồn, tao mà được như mày thì tao phải hét lên vì sung sướng ấy chứ...?? Vũ mai mỉa. - Không phải là mày trốn về đây vì cũng không muốn lấy vợ sao, đúng là có tật mà dám chê người khác là thế nào...??
Chương 1 - phần 12
Vũ nghĩ đến con bé Dung thư ký của anh là anh lại rùng cả mình, côta xinh đẹp đấy, nhưng anh khôngthể nào chịu đựng được con người của cô ta, con gái gì mà õngà õng ẹo, cô ta ăn nói còn dẻo hơncả kẹo, anh ghét nhất là những cô gái như thế. Thằng kia mà nói anh thích con bénày thà là anh đi tu hay trốn đi đâuđó còn hơn, trời ơi là trời tại sao mình lại có một người bạn như cáithằng này chứ, nó đúng là một thằng bạn tồi tệ mà. Hoàng cười khoái trá, anh sung sướng vì lần nào cãi nhau anh cũng làm cho thằng kia điêu đứng,dám chơi với anh hả, he he he, phải luyện nhiều vào nhóc. Hoàng thương hại hỏi. - Sao thế "em" không còn gì để nóivới "anh" nữa à....?? Vũ biết mình mà giây dưa với tên này nữa thì chỉ chuốc khổ và đau thương vào thân thôi, anh đổi giọng bảo. - Mày làm ơn cứu tao đi, tao khôngmuốn bị ép đi xem mắt như thế này nữa, mày có cách nào để mẹ tao bỏ qua cho tao không...?? Hoàng vuốt vuốt cái cằm, anh vắt chân lên cái bàn trước mặt, tay anh bưng tách cà phê, anh nói như một nhà hiền triết. - Sao mày không tìm hay thuê ai giả làm bạn gái hay người yêu của mày, hai người sẽ có những thỏa thuận với nhau sao cho hợp tình hợp lý, mày đưa cô gái ấy về gia mắt gia đình của mày, bác Thanh thấy mày có người yêu rồi, thì bà sẽ từ bỏ cái ý nghĩ kia thôi...!! Vũ nghe Hoàng giảng giải và bày mưu cho mình, anh thấy tên bạn này của mình thông minh quá, vậy mà anh lại không nghĩ ra. Anh vui mừng liền cảm ơn thằng bạn rối rít. - Tao không ngờ là cái đầu của mày lại tinh quái như thế, thảo nàomẹ của mày cũng phải chào thua, cách này hay đấy, nhưng vấn đề là tao nên nhờ ai đây, tao sợ nhờ phải một con bé dở hơi, cô ta lại quay ra thích tao hay hành tao thì khổ.../?? Hoàng thấy tên bạn của mình đúng là một tên vô dụng, anh ngán ngẩm bảo. - Tao đã bày cách cho mày rồi, còn nhờ ai mày phải tự đi mà tìm chứ, không lẽ ngay cả việc này tao cũngphải giúp mày, thế trên đời này mày còn làm được cái gì nữa hả, đúng là đồ ngốc....!! Vũ tức quá, nó giúp anh được tí việc, mà dám xài xể anh là thế nào,anh nghĩ đúng là anh ngốc thật, mặc dù anh đẹp trai, giàu có, và cómột công việc mà nhiều người mơước, nhưng anh chưa bao giờ yêu ai, anh sợ đàn bà, họ chưa đến gần anh thì anh đã chạy xa rồi, mặc dù đến cái tuổi này nhưng anh vẫn không muốn kết hôn mà anh lại là con một nữa mới chết chứ, bố mẹ xấp này ép anh ghê quá, anh đành phải làm theo cách của cái tên này vậy, tránh được ngày nào hay ngày ấy, nếu anh màphải lấy người mà anh không thích chỉ để làm hài lòng bố mẹ anh thì anh thà làm người con bất hiếu còn hơn. Vân đã gần như hồi phục hoàn toàn, tuy cái chân vẫn còn hơi đau,nhưng nó đã có thể tự đi lại được, nó hạnh phúc quá vì nó không bị què, nó có thể tự đi tìm việc làm đểnuôi thân được rồi. Nó liền cất hết quần áo vào va ly, nó bảo Dì Thoa. - Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể nào sống ở đây được nữa, cháu phải đi thôi, vì cái chân của cháu đã khỏi rồi, cháu giao lại chìakhóa cho Dì, nhờ Dì đưa lại cho anh Hoàng hay là cái ông luật sư gìđó, chào Dì cháu đi...!! Dì Thoa sụt xịt vì tuy chỉ sống vỏn vẹn với nó có hơn một tháng thôi nhưng Dì thích nó và yêu quý nó như người thân của mình, nay phải tạm biệt nó khiến cho Dì hơi buồn và không biết bao giờ Dì mớicó thể gặp lại nó. Dì buồn buồn bảo nó. - Sao cháu không ở lại đây, dù sao cậu ấy cũng đâu có đuổi cháu đâu...??
Chương 1 - phần 13
Vân nắm lấy tay của Dì nó nói. - Mặc dù vậy cháu không muốn mang tiếng là ăn bám vào kẻ khác,và hơn nữa cháu khỏe mạnh như thế này lẽ nào lại không tìm được việc làm cho mình hay sao...!! Bà Thoa khâm phục tính tự lập củanó nhưng nó còn trẻ quá, mà cuộcsống này lại phức tạp, một người không trải đời như nó có thể làm được gì đây, kiếm tiền của thiên hạ đâu có dễ, và nhỡ nó bị người ta lừa vào con đường tội lỗi thì sao. Bà Thoa hiền từ khuyên nó. - Cháu ơi... nghe lời của Dì nên về với gia đình đi, Dì không biết vì lý do gì mà cháu bỏ đi, nhưng cuộc sống này có quá nhiều cạm bẫy mà cháu vẫn còn trẻ người non dạ, cháu không lường hết được hiểm họa của xã hội ngoài kia đâu,cháu nên mua vé tàu mà về quê ngay hôm nay đi....!! Vân ôm lấy Dì Thoa, nó khóc nhưng giọng của nó kiên quyết, nó bảo Dì. - Cháu không về nhà đâu và cháu cũng không muốn về vào lúc này, cháu tin rằng cháu sẽ sống được, Dì cứ yên tâm đi cháu sẽ không gây ra chuyện gì đâu, Dì ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có gì thì liênlạc theo số điện thoại mà cháu đã cho Dì, Dì nhớ cất cẩn thận và đừng làm mất nhé....!! Dì Thoa tựa cửa nhìn Vân lôi cái va ly màu đỏ theo sau, nó biết là Dì đang nhìn nó, nhưng nó không dám quay đầu lại, vì nó biết nếu nóquay đầu lại, nó sẽ không bao giờ rời xa Dì được, nó cũng yêu Dì và coi Dì như là mẹ của nó vậy. Trong những ngày nó sống ở đây, hai Dì cháu đã rất vui vẻ với nhau, nó và Dì cùng nhau ăn cơm, cùng xem phim và đọc sách báo cho nhau nghe, Dì kể chuyện về cuộc đời của Dì cho nó nghe, nó chăm chú lắng nghe và rơi lệ vì đời của Dì bất hạnh quá, còn nó, nó cũng kể cho Dì nghe về bạn bè của nó, gia đình của nó, nhưng nó không dám kể cho Dì nghe lý do tại sao nó lại bỏ nhà ra đi, nó sợ Dì sẽ cười nó và khuyên nó nên về nhà. Dì chăm sóc cho nó từng miếng ăngiấc ngủ, nó đáp lại tấm lòng của Dì bằng nụ cười và ánh mắt biết ơn, nay nó đành gạt lệ mà ra đi, vì nó không muốn Hoàng khinh nó làkẻ ăn bám, và nó cũng không cho phép mình làm như thế, nó chỉ cầumong là Dì sống khỏe mạnh và có thể tìm cho mình được một người chủ tốt, thế là nó yên lòng rồi, nó cũng hứa là thường xuyên liên lạc với Dì, nó nhắm mắt lại cho hai dòng lệ chảy xuống, nó mở cổng và bước ra ngoài. Vân cầm tờ báo trên tay, nó nhìn cái điện chỉ trước mặt, nó kinh hãi vì cái công ty này to quá, nó run run nhìn cho thật kỹ cái điện chỉ được in trên báo, không sai, đúng là nó rồi, chúa ơi, mình cứ tưởng nó nhỏ thôi, không ngờ cái công ty này lại vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nó. Nó ngập ngừng đứng ở trước cổng, nó không biết là nó có nên vào hay không, vì trông mặt mũi của nó non choẹt thế này, ai ngườita dám nhận, nó nghĩ thôi thì đi kiếm việc khác. Từ lúc nó dọn ra khỏi nhà trọ mà Hoàng tìm cho nó, nhờ đọc báo nócũng tìm được cho mình một căn gác nhỏ để thuê, nó sống qua ngày bằng cách xin vào làm một chân dịch thuật ở một cửa hàng gần chỗ nó trọ, ngoài ra nó còn xin đi dạy đàn piano thuê, nhờ vậycuộc sống của nó cũng bớt khó khăn, nó cũng kiếm đủ chi tiêu cho nó hàng ngày, chỉ cần nó không tiêu hoang phí, nó có thể dư ra được một ít để phòng lúc ốm đau. Chị cùng làm với nó thấy nó giỏi nhiều thứ tiếng quá, chị liền đưa cho nó một tờ báo và bảo. - Em thử đến chỗ này xin việc xem sao, họ đang tìm một người có thểbiết nhiều thứ tiếng như em đấy...?? Vân cầm lên đọc, nó chán nản bảo chị Hà. - Biết họ có nhận em không, vì em còn trẻ quá, họ sẽ không tin tưởng mà giao cho em đâu...!! Chị Hà an ủi nó. - Em chưa đến thì làm sao mà biết, cứ đến đi và nhớ làm một bộ hồ sơ nhé, viết cho oai vào vì đó là cửa ngõ để xin việc mà....!! Vân thấy chị khuyến khích mình thế, nó cũng hăng lên và hôm nay nó tới đây, vừa nhìn thấy cái công ty này là ý chí của nó tan thành mây khói rồ i thì còn xin việc gì nữa, trong khi nó đang định quay gót, nó nghe có tiếng hỏi. - Cháu tới đây làm gì mà cứ đứng tần ngần mãi thế...?? Vân giật mình nhìn lên, nó thấy bác bảo vệ đang hỏi nó, nó cười bảo. - Dạ, cháu tới đây để xin việc làm...!! Bác bảo vệ kinh ngạc, vì con bé này trẻ quá, thậm chí nó còn chưa đủ tuổi để làm chứng minh thư thìxin việc làm thế nào. Bác bác vệ buồn cười hỏi. - Cháu đang đùa đúng không, tuổi của cháu nên về nhà mà đi học thì hơn, đây là một công ty họ tuyển người phải có đầy đủ hồ sơ, trông cháu trẻ thế này thì ai người ta thuê...!! Vân tươi cười nói, lúc nãy nó sợ là thế, nay có người dám khinh thường nó và bảo nó do còn trẻ nên không được nhận, nó cần phải cho bác bảo vệ này biết, nó có thể làm được gì. - Bác ơi, cháu đã đủ tuổi lao động rồi, chẳng qua là do khuôn mặt của cháu trẻ con thế thôi, nếu bác không tin có thể xem hồ sơ của cháu....!! Nó liền giở ra cho bác bảo vệ xem, bác vì tò mò cũng cầm lấy, đến là khổ cho bác mặc dù bác là bảo vệ của cái công ty này nhưng tiếng anh bác đâu có giành.
Chương 1 - phần 14
Vân là một chuyên gia nên nó viết đơn xin việc, rồi lý lịch của nó toànbằng tiếng anh , bác đành chịu và trả lại cho nó. Bác ngán ngẩm bảo. - Thôi cháu vào đi, nếu họ mà không nhận thì đừng trách là bác không nói trước...!! Vân mừng quá, thế là nó có thể vào được rồi, nó chỉ đến đây để thử cho vui thôi, còn họ có nhận nó hay không, nó cũng chẳng quan tâm. - Cháu cám ơn bác nhiều, cháu vàotrước đây...!! Nó bỏ đi vào trong sau khi nói xong câu đó, nhìn cái dáng đi tungtăng của nó, bác bảo vệ lắc đầu, trẻ con thế mà cũng đòi đến đây để xin việc, thế nào họ cũng đuổi con bé này ra sớm. Vân bước vào trong, nó thấy có nhiều người giống như nó đang ngồi chờ ở đây, và trông ai cũng lớn tuổi hơn nó, nó ngán ngẩm nghĩ kiểu này mình nên đi về cho rồi, họ lớn tuổi hơn mình, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, rồi vốn sống nữa chứ, về đi thôi, nó tự bảo mình như thế. Nó đứng lên và định quay gót đi thì có tiếng nói của một anh chàngnào đó. - Giám đốc nói chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được rồi, vậy mới lần lượt từng người theo số thứ tựvào trong...!!! Người thứ nhất là một cô nàng khá bắt mắt, cô ta trước khi đi còn lấy hộp phấn ra trang điểm lại làm cho Vân muốn ói, nó nghĩ không biết là cô ta tới đây để xin việc hay là đi xem mắt mà cô ta phải làm quá lên như thế, đúng là vô duyên. Vân ngồi ngắm từng người đi vào,rồi từng người đi ra và trên khuônmặt tiu nghỉu của họ biểu hiện sự thất vọng vì không được nhận. Vân lấy tay che miệng vì ngáp ngủ,nó ngán quá rồi, nó không muốn đợi chờ nữa, nó liền hỏi chị ngồi bên cạnh. - Chị à, chị có biết giám đốc của cáicông ty này là ai không, mà sao anh ta lại sa thải nhiều người thế....?? Chị kia nhìn Vân thương hại, chị bảo. - Em đi xin việc mà không tìm hiểu về công ty hay giám đốc của công ty à...?? Vân cười hối lỗi, nó nói. - Em xin lỗi nhưng đúng là em không biết gì về cái công ty này thật...!! Chi kia nhìn nó như người lạ hay ởnước khác tới, sao trên đời này lại có một con bé đi xin việc mà ngay cả giám đốc của mình là ai và côngty đang kinh doanh hay làm gì mà nó cũng không biết là thế nào nhỉ, ít ra nó cũng phải tìm hiểu trên báo chí và trên mạng chứ. - Đây là lần đầu tiên chị mới gặp một người đi xin việc như em đấy, sao em không tìm hiểu trước khi tới đây...?? Vân nghĩ mình làm quái gì có thời gian, mà nếu có thì mình cũng đâucó hứng. Nó không quan tâm nó được nhậnhay không vì ở tuổi của nó, nó chỉ muốn những công việc bán thời gian thôi, còn công việc yêu cầu khả năng làm việc cả ngày này nó chào thua, lúc nãy nó định bỏ về rồi, chẳng qua là do bác bảo vệ nóikhích nó nên nó mới vào đây. Cuối cùng cũng tới lượt của Vân, nó chán nản đứng dậy để bước vào trong, nó không muốn phỏng vấn một chút nào, nhưng mà có hềgì, nếu nó không thử thì trò chơi đâu còn thú vị nữa, nó bĩnh tình đivào, nó mở cửa, và nó nhìn thấy chỉ có mỗi mình nó và một người nữa đang viết cái gì đấy, thấy có cái ghế nó ngồi xuống. Nó chờ vì nó không vội, nó mặc cho anh cắm cúi viết cái đó, nó nhìn thấy ở bên cạnh có nước uống, nó liền đứng dậy, nó tự rót cho mình một ly, nó bưng đến chỗ cũ nó ngồi xuống, nó đâu hay những hành động vừa rồi của nó bị tên kia quan sát từ nãy giờ. Anh ta buông bút xuống, hai tay bắt chéo ở trước mặt, anh ta nhìn nó hỏi. - Cô bé có bị đi lạc không, đây là công ty chứ có phải là nhà trường đâu mà cô tự nhiên quá vậy....?? Vân uống xong một ngụm nước, nó nghếch mặt lên hỏi. - Vậy anh nghĩ tôi đang làm gì ở đây, tôi tới đây là để xin việc mà lẽ nào tôi lại không được tự nhiên ở đây...?? Anh ta tròn mắt ra mà nhìn nó, anh ta lắc đầu vì trông nó còn trẻ quá, kiểu này chắc cô bé chỉ mới học cấp ba là cùng, anh bảo nó. - Thôi em nên về đi học đi là hơn, anh không muốn tốn thời gian vớiem...!! Vân chán nản bảo. - Anh nói đúng, tôi cũng nên về với công việc của mình, ở đây tôi thấy ai cũng khinh người, vừa trông thấy mặt người khác là đã vội đánh giá khả năng của người khác rồi thì còn làm ăn thế nào nữa, chào anh tôi về...!! Anh chàng giám đốc nghe nó nói mà phát bực, anh ta tức khí hỏi. - Sao cô dám chê bai người khác làthế nào, cô không biết ăn nói à, ít ra cô cũng phải lịch sự một chút chứ...?? Vân cười mát bảo. - Vậy còn anh thì sao, vừa mới gặpngười ta là anh đã xỏ xiên người ta rồi, nói thật cho anh biết tôi cũng không cần công việc này đâu, tôi tới đây vì tò mò và cũng vì để cho vui thôi...!! Khoa bị xốc anh chưa thấy có con nhóc nào như con nhóc này, sao nó dám đem thời gian của người khác ra làm trò đùa là thế nào, anhphải gọi bảo vệ đuổi nó ra đường, thật là chịu hết biết với con nhỏ này. Vân tức khí nó xổ ra một tràng tiếng Đức, nó chửu luôn anh chàng, chưa hết nó còn chửu luôn anh bằng cả tiếng hoa nữa, mặc dù nó nói nhỏ nhưng anh ta lại nghe được. Anh ta kinh ngạc nghe nó nói, anhta hỏi nó. - Cô biết bao nhiêu thứ tiếng...?? Vân thờ ơ bảo.
Chương 1 - phần 15
- Tôi biết bốn thứ tiếng, bây giờ tôiđang học thêm hai thứ tiếng khác nữa, mà anh hỏi chuyện này làm gìvì nó có liên quan tới anh đâu...??? Khoa cầm lấy hồ sơ của nó, anh mở ra xem, anh kinh ngạc vì nó viết hay quá, xem ra con nhóc này giỏi thật, đúng là không nên trôngcái mặt non choẹt của nó mà vội đánh giá là nó không biết gì. Anh bảo nó. - Cô có thể nói được những ngôn ngữ nào, ngoài ra cô còn có thể làm gì khác nữa không....?? Vân không hiểu anh ta hỏi nó nhưvậy làm gì, vì anh ta đâu có ý định thuê nó làm việc ở đây đâu, nhưngnó vẫn trả lời. - Tôi có thể thông thạo các thứ tiếng như Anh, Pháp, Đức, Hoa, còncác thứ tiếng khác tôi chỉ biết sơ sơ, tôi cũng có thể đánh máy, lái xe, chơi piano, và nhảy nếu cần....!! Anh ta quan sát nó xem nó nói có đúng sự thật không, còn nó đứng lên, nó bảo Khoa. - Phiền anh trả lại hồ sơ cho tôi để tôi còn đi về...!! Khoa nói. - Nếu cô giúp tôi trong việc này, vànếu nó thành công thì tôi sẽ thuê cô, thế nào cô có đồng ý không...?? Vân ngán ngẩm bảo. - Kể cả anh nói như vậy tôi cũng không có hứng làm việc cho một ông chủ như anh...!! Nó liền lấy lại hồ sơ, và định bước ra cửa. Khoa cười nói. - Nếu cô không dám thử thì tôi cũng không ép, tôi cứ tưởng cô là một con người táo bạo lắm, khôngngờ cô lại nhát như thế, thôi chào cô...!!! Vân khựng lại, anh ta bảo sao, mình mà nhát ư, được làm thì làm, nó liền quay lại bảo. - Được, tôi đồng ý giúp anh, nhưng tôi nói trước nếu thất bại thì anh cũng đừng có mà trách tôi...!! Khoa nhếch mép lên anh bảo Vân. - Đây coi như là thử việc cho cô, chúng ta đi ngay bây giờ...!! Vân kinh ngạc, nó hỏi Khoa. - Anh nói sao, đi ngay bây giờ à, ít ra anh cũng phải cho tôi thời gian để chuẩn bị chứ, sao phải gấp gápthế, không phải anh cần phỏng vấn thêm hay sao...??? Khoa cầm cái áo vét của mình, anh lôi Vân đi, vừa đi anh vừa bảo. - Việc đó tôi sẽ giao cho người khác, còn cô thì mau theo tôi....!! Vân bị lôi lên một chiếc xe ô tô, anh ta đưa cho nó một cái máy tính xách tay, anh ta bảo nó khi xe đang đi trên đường. - Cô hãy đánh máy lại chính xác lại những gì mà tôi nói....!! Anh ta bắt đầu nói những gì mà anh muốn chuẩn bị cho cuộc ký kết với đối tác sắp tới, Vân không hề nhìn anh ta, nó thấy anh ta dừng lại không nói nữa, nó bảo. - Anh cứ nói tiếp đi vì tôi đang ghi lại những gì mà anh nói đây...!!! Anh ta thấy nó đánh máy đã lâu như vậy rồi mà không cảm thấy mỏi tay hay sao, anh ta liền hỏi. - Cô không cần nghỉ ngơi à, vì từ nãy giờ cô đã đánh máy liên tục rồi...?? Vân cười bảo. - Có là gì nếu so với bài tập piano của tôi, đánh máy này cũng giống như luyện một bài hát dài mà thôi...!! Khoa kinh ngạc, anh thích thú nhìnnó say sưa gõ trên bàn phím, khi đã xong xuôi, nó đọc lại tất cả cho anh nghe. Anh cười bảo nó. - Đúng là không sai chút nào...!! Nó hỏi. - Anh có cần tôi in cái này hay gửi fax cho ai không...?? Khoa nhìn nó, anh nghĩ con bé nàycũng chuyên nghiệp đấy, anh bảo. - Cô in ra cho tôi và gửi bản báo cáo này về cho công ty...!!! Vân không nói gì, nó lưu lại và ấn núi print trên màn hình xong đâu đấy nó gửi fax về cho công ty của Khoa. Trên đường đi anh giải thích cho nó hiểu. - Công ty sẽ ký hợp đồng với một đối tác người Đức, nhưng nhân viên của tôi không có ai giành tiếng này cả nên tôi mới đăng báo và tìm tạm một người thay thế cô thư ký, tôi muốn cô làm phiên dịchcho tôi trong chuyến thương thuyết làm ăn này...!! Vân kinh ngạc bảo. - Anh có đùa và liều quá không, thứ nhất tôi là một kẻ mù tịt về kinh tế, thứ hai mặc dù tôi có thể nói và dịch giỏi nhưng tôi là một Amateur trong chuyện này, tốt nhất là anh nên cho tôi xuống vì mặc dù tôi không thích cái cách anh xài xể người khác tôi cũng không muốn vì tôi mà anh chuốc lấy thất bại...!!! Khoa cười mát hỏi Vân. - Cô mà cũng biết quan tâm tới người khác à, tôi không biết nhưng nếu không thử thì làm sao mà biết kết quả được, cô đừng khinh khả năng của tôi, mặc dù tôikhông giỏi chuyện này cho lắm nhưng tôi cũng biết đôi chút về nó, nên cô yên tâm đi nếu lúc đó cô đơ ra thì tôi sẽ tự lo cho bản thân mình.....!!! Bên phía công ty của Khoa chỉ có anh và Vân, còn bên kia có ba người, họ bắt tay nhau, Vân nhìn họ mà choáng váng, thật ra nói chuyện với người nước ngoài hay là đi chơi và sinh hoạt hội nhóm với họ, nó cũng không lạ gì, vì ở quê nó là vùng du lịch mà nên nó hay giúp những vị khách này đi thăm quan khắp nơi. Nó cố trấn tĩnh tinh thần, nó tự nghĩ mình hãy coi họ như những vị khách du lịch kia thôi, nó nhắm mắt lại và hít một hơi dài, nó cố mỉm cười.
Chương 1 - phần 16
Cuộc nói chuyện và đàm phán diễnra, công ty của Khoa sản xuất và xuất khẩu rượu bia, thị trường ở Đức là nơi đầu tiên mà anh nhắm đến khi đem sản phẩm của mình giới thiệu ra nước ngoài, nếu cuộclàm ăn này thành công sẽ có lợi cho những vụ làm ăn sau của anh. Anh nghĩ mình cũng hơi liều khi đithuê một con bé non choẹt này làm phiên dịch cho mình, anh có hơi sợ và hơi hối hận, nhưng mà không sao, vì anh tin vào khả năngcủa mình, không phải có nhiều vụ đều do anh tự giải quyết hay sao, nếu Vân giúp cho anh được là tốt nếu không anh sẽ có cách khác. Nhưng cuộc đàm phán diễn ra tốt đẹp hơn so với anh tưởng, Vân đã làm rất tốt vai trò của mình, nó mỉm cười thật tươi, nó hay thêm những câu dịch dí dỏm vào làm cho phía đối tác bên kia cười suốt,ông ta hài lòng về vụ làm ăn này. Sau khi kí kết hợp đồng xong, ôngta nói tiếng anh với Khoa. - Cô thư ký của anh tuyệt lắm, cô bé đó nói tiếng Đức và hiểu nó y như người bản xứ, và cô bé cũng nói với cái giọng mượt mà rất thu hút người nghe, xem ra anh đã tìm được một người tuyệt vời đấy nhỉ, chúc mừng anh và hy vọng chúng ta có thể hợp tác làm ăn vớinhau lâu dài...!! Khoa cũng cười bảo. - Vâng, tôi cũng hy vọng thế...!! Anh mời họ đi ăn với mình, nhưnghọ từ chối vì họ còn có việc bận nên chỉ còn lại Khoa và Vân. Vân nhăn nhó vì nó đói quá rồi, nócần ăn, nó bảo Khoa. - Anh có thể tha cho tôi một lúc được không, tôi cần phải đi ăn, nếu không tôi sẽ xỉu vì đói mất...!! Nhìn cái mặt nhăn như khỉ của Vân, Khoa bật cười bảo. - Nào chúng ta đi ăn, dù sao tôi cũng nên cảm ơn cô vì cô đã giúp cho tôi ký được hợp đồng...!! Vân chẳng quan tâm cái nó cần bây giờ là ăn, còn chuyện anh ta có cảm ơn nó vì nó hoàn thành tốtnhiệm vụ hay không với nó cũng không có gì là quan trọng. Nó bỏ đi ra xe trước còn Khoa theo sau, cả hai tới một nhà hàng sang trọng. Khoa hỏi nó. - Cô muốn ăn gì thì cứ gọi tự nhiênnhé vì tôi không biết là cô thích gì để giúp cô đâu...?? Vân còn chưa kịp lên tiếng thì nó thấy Hoàng và Vũ cùng đi vào, nó tròn mắt và há hốc mồm ra vì kinh ngạc, vì sao nó lại gặp hai tên oan gia cùng một lúc là thế nào, sao hai tên này lại đi cùng nhau khônglẽ họ là bạn của nhau. Hoàng và Vũ cũng kinh ngạc không kém khi gặp Vân ở đây. Vũ kinh ngạc vì con bé đi xin làm người giúp việc cho anh mà lại có tiền ngồi đây ăn uống là thế nào, anh không thể nào hiểu nổi. Còn Hoàng kinh ngạc vì anh tưởngVân là một con bé không nhà, không tiền, nhưng xem ra anh đã nhận xét nhầm thì phải, con bé này dám đóng kịch với anh là thế nào. Cả hai cùng thốt ra khi nhìn thấy Vân. - Lạ thật....!! Vũ và Hoàng quay ra nhìn nhau, Vũ hỏi Hoàng. - Mày quen biết con nhỏ này à...?? Hoàng bảo. - Cô ta chính là con bé mà tao hay kể cho mày nghe đấy, con bé chanh chua mà tao lỡ tông xe vào khi nó băng qua đường mặc dù lúc đó đèn giao thông vẫn còn xanh, tao đã bị con nhỏ này chơi ác khi nó bảo mọi người tao là chồng chưa cưới của nó, chưa hết nó còn đòi tao cho sống chung nữa đấy....!! Vũ thích thú quá, anh cười lên sung sướng, ít ra thằng bạn mồm mép của anh cũng bị một con nhỏ trị, ha ha ha, anh cười thầm ở trong lòng, cho mày chết tên kia, aibảo mày hay bắt nạt tao làm gì, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hoàng thấy thằng bạn mình cười lên khùng khục vì sung sướng, anh bực mình quá khẽ hét. - Thằng kia, mày có câm đi không hả, thế còn mày, mày cũng quen cô ta à...?? Vũ cố nín cười bảo. - Cô ta tới nhà tao xin làm người giúp việc nhưng tao không nhận, mặc dù trí nhớ của tao không có chỗ cho đàn bà nhưng con nhỏ này đặc biệt quá nên tao không quên nó được...!! Hoàng nheo nheo mắt trêu Vũ. - Không phải là mày cảm con nhỏ kia rồi chứ, sao mày không nhờ côta giả làm người yêu của mày luôn đi, vừa tiện cho mày tìm hiểu cô ta vừa tiện cho mày yêu cô ta...?? Vũ đang uống cốc cà phê, nghe Hoàng gợi ý, anh đã ho lên sặc xụavà người anh có bao nhiêu gai ốc đều nổi hết lên, híc, ngay cả nhữngcô gái dịu dàng anh còn không thèm để ý, anh có ngu đâu mà đi giây vào con nhỏ chanh chua và đanh đá này, thậm chí người hay ép anh lấy vợ như mẹ anh cũng không chấp nhận cô ta nữa là anh. Vũ mai mỉa hỏi Hoàng. - Mày có phúc hơn tao vì chẳng phải cô ta đã nhận mày làm chồng chưa cưới của cô ta là gì, sao mày không chạy lại kia mà ôm lấy cô ta đi, sao lại để cô ta ngồi với một người đàn ông khác là thế nào...?? Hoàng cũng tức cả mình, anh quát Vũ. - Tao có thèm vào, trời ạ, thiếu gì con gái mà tao phải chọn cô ta, tao chỉ có gặp cô ta có hai tiếng thôi là tao đã ớn cả đời rồi, nếu mà phải gặp cô ta hàng ngày chắc là mày không còn nhìn thấy tao ở trên đời này nữa đâu...!! Hai anh chàng lắc đầu ngán ngẩm, họ đều sợ Vân. Vân ngồi nghe họ vô tư bàn luận về mình, nó điên tiết tay nó bóp chặt lấy cái thìa, lúc nãy nó đói lắm nhưng phải nuốt cục tức ở trong bụng nên tự nhiên nó không còn cảm thấy đói nữa, nó cần phải cho hai tên kia biết, nó là ai mà dám nói xấu nó thế hả.
Chương 1 - phần 17
Vân điên cả mình, nó bảo Khoa. - Anh cứ ăn đi nhé, tôi sang đây chào bạn của mình một chút....!! Khoa ngạc nhiên hỏi. - Cô đói lắm cơ mà, sao không lo ăn đi, chút nữa rồi hãy sang chào bạn của cô không hơn à...?? Vân nghĩ cục tức chắn ngang cổ thế này thì làm sao mà nuốt cho nổi, mình mà không xả ra có khi mình sẽ chết vì nghẹn mất. Nó tươi cười bảo Khoa. - Không sao đâu anh, tôi chỉ sang đó một chút thôi...!! Không đợi Khoa có đồng ý hay không, nó liền đứng dậy và bước sang cái bàn bên cạnh, nó nhìn hainạn nhân của mình, nó giả vờ ngạc nhiên hỏi. - Chào hai anh, tình cờ thật, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây...!! Vũ và Hoàng sửng sốt nhìn nó, họ kêu khổ, kiểu này con nhỏ đã nghe hết hai anh nói xấu về nó và nó sang đây để tính sổ với hai anhđây mà. Hoàng lúng túng bảo. - Cô cũng đi ăn ở đây à....?? Vân tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, nó cười cười, nó nói. - Sao anh không gọi gì đi, hay là đểem gọi giúp cho nhé....!! Vũ và Hoàng còn chưa kịp nói gì, nó liền gọi anh bồi bàn lại và bảo. - Phiền anh cho tôi xem thực đơn...!! Anh chàng liền đưa cho nó, Vân gọi thật nhiều món, chưa hết nó chơi toàn món cay, xong đâu đấy, nó cảm ơn anh chàng và không quên nháy mắt với anh ta một cái, anh chàng lảo đảo bước đi vì nó đẹp quá. Vũ và Hoàng cả hai tròn mắt ra mànhìn nó, con nhỏ này đúng là thủ đoạn quá, nó định làm thủng túi tiền của hai anh và nó cũng muốn nói hai anh là con trai mà cay như ớt, ý của nó là muốn ám chỉ hai anh là đàn bà đây mà, vì chỉ có đànbà mới đi nói xấu người khác sau lưng. Vân tươi cười mời hai người. - Kìa hai anh sao không ăn đi, em đã phải vất vả lắm mới chọn được mấy món này, em hy vọng là hai anh thích, coi như đây là quà ra mắt sau khi chúng ta quen nhau...!! Thấy hai người cứ nhìn nó chằm chằm, trên nét mặt biểu hiện sự kinh ngạc, tức tối và khó hiểu, nó phì cười, nó nghĩ cho chết, từ sau mà để tôi gặp phải hai người và nghe hai người nói xấu tôi nữa thìtôi sẽ nặng tay hơn chứ không đơn giản như thế này đâu. Nó đứng lên, nó giả vờ xin lỗi nó bảo. - Hai anh cứ từ từ mà ăn đi nhé, em phải về bàn của mình đây, chúchai anh ngon miệng....!! Trước khi đi nó cười nhưng cái răng của nó nghiến lại, nó nói tiếp. - Em hy vọng lần sau nếu có gặp lại, anh em mình sẽ vui vẻ với nhauhơn, chào hai anh nhé...!! Khoa cũng kinh ngạc không kém hai anh chàng kia, anh cũng lắc đầu với hành động của Vân, nhưng anh lại thích thú mỉm cười, anh nghĩ anh nên tìm hiểu hơn về con nhóc này. Vân quay lại bàn của mình, nó nhìn Khoa cười, nó bảo. - Mình ăn thôi anh...!! Nói xong câu đó, nó cắm cúi xuống ăn vì bây giờ cái đói mới thật sự hành hạ nó, nó vừa ăn vừa mỉm cười sung sướng, mắt của nóthỉnh thoảng liếc nhìn sang bàn bên cạnh, nó thấy hai cái mặt nhănnhư khỉ của hai anh chàng kia là nó lại mỉm cười. Nó vừa ăn vừa cười nên suýt chút nữa là nó bị sặc, nó vội lấy cốc nước để uống cho đỡ nghẹn và lấytay vuốt cổ của mình. Anh chàng Khoa buồn cười quá, con bé này đúng là trẻ con, nó đi ăn với một người đàn ông mà nó như đi ăn với bạn của nó là thế nào. Vân không hề chú ý gì tới anh chàng Khoa đang ngồi trước mặt của nó, tất cả tinh thần và giác quan của nó đang nhìn hai anh chàng bên cạnh. Hoàng và Vũ nhìn nhau mà cười khổ, họ chỉ uống mỗi người một cốc nước là đứng cả lên, mặc dù thức ăn ở trên bàn bày la liệt nhưng họ không hề động đũa, họ trả tiền và bước ra ngoài để đi về. Vân nhìn theo mà môi nó nở một nụ cười thật tươi, nó vắt chéo hai tay ở trên bàn, nó nói mấy câu tiếng hoa, nó hạnh phúc vì nó đã cho họ được một trận, nhưng nó thấy mình cũng hơi quá đáng và cảm thấy tội nghiệp cho họ. Nó kết thúc bữa ăn của mình, nó bảo Khoa. - Chào anh, tôi đã suy nghĩ kỹ lại rồi, tôi không thể nào làm ở chỗ của anh được đâu, tôi giúp anh coinhư vì bữa ăn này vậy....!! Nó đứng lên và định đi, nhưng Khoa bảo nó. - Cô quên là cô đã ký vào bản hợp đồng rồi à...!! Vân kinh ngạc hỏi Khoa. - Anh nói gì lạ thế, anh chỉ bảo tôi là theo anh, tôi có thời gian đâu đểký vào bản hợp đồng nào...!!! Khoa cười cười bảo. - Cô không nhớ là tôi nhờ cô thay tôi ký vào một tờ giấy à...?? Vân thờ ơ nói. - Đúng anh có nhờ tôi ký vào một tờ giấy nhưng đó chỉ là giấy tờ làmăn của anh, nó đâu có phải là bản hợp đồng của tôi...!! Khoa nheo nheo mắt trêu nó. - Nhưng đó là bản hợp đồng của cô, tôi đã in ra làm hai bản, bản màcô ký chỉ là bản phụ thôi, vì cô đã ký nên bắt đầu từ ngày mai cô sẽ làm trợ lý cho tôi...!! Vân kinh ngạc, nó ngồi thụp xuống, mắt nó nhìn Khoa đầy tức tối, nó hét. - Tôi không ngờ anh lại thủ đoạn như thế, anh đi bắt nạt một con bétrẻ con như tôi là thế nào, mà có ông chủ nào kỳ lạ như anh không hả, người ta đã không thích làm thì thôi, tại sao anh lại đi ép người khác phải làm cho anh...?? Khoa không lý gì đến mấy câu chửu khéo của Vân, anh bảo.
Chương 1 - phần 18
- Cô mà không đế n làm tôi sẽ chiếu theo luật bắt cô phải bồi thường thì khổ, nên sáng mai cô biết điều mà đi làm cho sớm...!! Thật ra Vân đâu có ký vào cái hợp đồng nào, Khoa chỉ bảo nó lấy chữký mẫu thôi, nó vì ngốc nên mới bịanh dọa như thế mà nó cũng tin. Vân tức quá, nó tức tối hỏi Khoa. - Anh nghĩ là anh dọa được tôi sao, nói cho anh biết tôi sẽ không đi làm vào sáng mai đâu...!!! Khoa thờ ơ bảo Vân. - Vậy chúng ta gặp nhau ở tòa án nhé, lúc đó cô đừng trách là tôi không nương tay với cô...!! Vân sợ, nó thân cô thế cô, tiền tiêuhàng ngày nó phải vất vả lắm nó mới kiếm đủ, nó lấy tiền đâu mà thuê luật sư và hầu tòa, chưa hết nếu nó thua, nó cũng lấy tiền đâu mà bồi thường hợp đồng cho Khoa. Nó ôm đầu, nó ngu quá, tại sao trước khi ký nó không đọc kỹ là cáigì mà chỉ nhìn cái tiêu đề thôi là nó đã ký đánh xoẹt một cái, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, đúng là bút xa gà chết. Nó rầu rầu hỏi Khoa. - Vậy anh muốn tôi làm gì anh mớihủy hợp đồng kia cho tôi...?? Khoa cố nín cười để làm cho bộ mặt của mình được nghiêm túc, anh hắng giọng bảo nó. - Bắt đầu từ ngày mai cô phải đến văn phòng của tôi sớm và đợi ở trong đó, tôi sẽ giao việc cho cô...!! Vân buồn rầu bảo. - Nếu tôi hủy hợp đồng, tôi sẽ phảiđền cho anh bao nhiêu...?? Khoa cố tỏ ra vẻ quan trọng, anh suy nghĩ một lúc rồi bảo. - Khoảng gần năm mươi triệu....!! Khoa vừa dứt lời, Vân hét lên. - Cái gì, anh có đùa tôi không, tôi chỉ giúp anh trong thời gian ngắn hạn thôi, tại sao tôi phải đền cho anh nhiều thế...?? Khoa bảo Vân. - Cô có biết luật không hả, khi đã ký vào rồi thì hai bên phải có những thỏa thuận với nhau như thế mới đảm bảo công bằng và không bên nào bị thiệt, sao lúc ký vào cô không đọc kỹ, bây giờ cô lạitrách tôi là thế nào...!! Vân chán nản quá, hic, năm mươi triệu, hu hu hu, nó phải mất ít nhấtlà bốn hay năm năm nó mới trả hết nợ, ôi chúa ơi, đấy còn chưa tính tiền ăn, tiền phòng và những thứ linh tinh khác, thôi đi làm đi cho rồi. Nó muốn khóc lắm, cái mặt của nó xị xuống, nó không ngờ vụ đi xin việc làm này lại gặp tai họa như thế này, nếu mà nó biết trước thà là nó ở nhà ngủ còn sướng hơn. Khoa càng ngắm nó, anh càng buồn cười, thật ra anh giữ nó ở lạibên mình chỉ để cho vui thôi, anh cũng không chắc là nó có thể giúpgì cho anh trong các thương vụ làm ăn nữa hay không, nhưng nếumỗi ngày đến công ty mà được vuivẻ như thế này thì cũng đáng. Anh cười bảo. - Thế nào cô đã quyết định chưa...?? Vân thở dài nói. - Tôi đồng ý, sáng mai tôi sẽ đi làmsớm...!! Hôm nay Vân ăn mặc hơi khác với mọi ngày một chút, vì hôm nay là lần đầu tiên nó làm việc ở một văn phòng của một công ty lớn, nó ngán ngẩm quá, nó không muốn đến đó một chút nào, cả đêm hôm qua, nó nguyền rủa tên Khoa không tiếc lời, nó tự nhủ với lòng nó sẽ cho tên kia biết tay của nó, hứ, cứ tưởng ép được nó vào làm là thắng nó à, nó là một con bé đâu phải dễ để bắt nạt, chờ đấy tên kia, tôi sẽ cho anh cảm thấy hối hận vì đã thuê tôi. Bác bảo vệ thấy nó, bác hỏi. - Cháu lại tới đây làm gì, mà lại vào buổi sáng sớm này nữa chứ...?? Vân ngán ngẩm bảo bác. - Dạ, vì hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cháu, nên cháu phải chăm chỉ một chút...!! Bác bảo vệ kinh ngạc, sao Khoa lại nhận một con bé như thế này vào làm việc, cậu ta đã đuổi không biếtbao nhiêu người mà theo ông còngiỏi và có kinh nghiệm hơn cả connhỏ này, ông nghĩ hay là có nhầm lẫn gì ở đây. Bác bảo vệ nghi ngờ hỏi nó. - Cháu nói thật chứ, nhìn cháu thế này mà người ta cũng thuê hay sao...??? Vân thấy bác không tin mình, nó không trách nhưng cảm thấy hơi bực, nó bảo. - Sao bác không đi hỏi giám đốc của bác là tại sao anh ta lại muốn thuê một con nhóc như cháu...??? Bác bảo vệ cười ruồi bảo. - Cháu nói thế bằng đánh đố bác, bác mà hỏi không khéo lại bị đuổi việc cũng nên...!! Vân cười mát hỏi bác. - Nếu thế bác để cháu hỏi cho vì cháu đang thích bị đuổi việc mà không được đây....!! Bác bảo vệ nhìn Vân mà sửng sốt, ngay từ lần gặp đầu tiên bác đã cóấn tượng với con nhóc này, nó là một con bé mạnh mẽ, bốc đồng vàcó vẻ hơi ngốc. Bác buồn cười quá, bác nheo nheomắt trêu nó. - Chúc cháu bị đuổi việc thành công nhá, bác chưa gặp ai mà ngày đầu tiên đi làm lại mong bị đuổi việc như cháu cả....!! Vân nghĩ bác mà biết được lý do tại sao thì bác sẽ không còn dám trêu nó như thế nữa, nhưng mà thôi nó đâu cần phải nói điều đó ra. Nó chào bác và đi vào trong. Nó hỏi anh chàng bảo vệ phòng của tên Khoa, anh ta thấy nó chỉ là một con nhóc, anh ta bảo nó. - Em hỏi phòng của giám đốc làm gì...?? Vân ngán ngẩm bảo anh chàng bảo vệ. - Em hỏi vì em đến đây để làm việc chứ còn làm gì nữa...?? Anh ta há hốc mồm ra vì kinh ngạc, anh ta cũng như bác bảo vệ ở cổng không thể nào tin được là Khoa lại đi thuê một con nhóc làm việc cho mình.
Chương 1 - phần 19
Vân thấy ai cũng nhìn mình như một con thú lạ nó bực cả mình, nó nghĩ nếu không phải tên kia dọa nó phải trả cho anh ta năm mươi triệu tiền bồi thường thì nó thèm vào đến đây. Nó tức khí nói với anh chàng bảo vệ. - Sao anh còn không chỉ cho em phòng của giám đốc đi, anh còn nhìn em mãi làm gì, bộ trông em lạquá hả...?? Anh ta còn chưa kịp nói gì thì Khoa đến, anh vừa nhìn thấy Vân là anh mỉm cười, anh bước đến và bảo anh chàng kia. - Anh cứ đi làm việc của mình đi, còn cô bé này cứ để tôi lo...!! Anh chàng bảo vệ vâng một tiếng và bỏ đi nhưng cũng không quên quay lại nhìn Vân một cái đầy khó hiểu. Vân nhìn ánh mắt của anh chàng, nó bực cả mình, hai tay của nó siếtlại, cái mặt của nó hầm hầm, trông nó lúc này như muốn đánh nhau với ai. Khoa phì cười hỏi. - Cô đi làm mà như thế hả, gặp sếpcủa mình cũng không thèm chào, chưa hết sao cái mặt của cô lại trông như thế kia...?? Vân tức ói máu, nó khẽ gắt Khoa. - Dạ, thưa sếp, sếp có thể cho tôi biết hôm nay sếp muốn tôi làm gì cho sếp không ạ...?? Khoa cười lên thích thú, anh nghĩ từ nay công việc của anh sẽ khôngcòn nhàm chán nữa, vì anh có mộtcô nhân viên trẻ con và dễ thươngnhư thế này để chọc phá thì cũng hay đấy. Anh nói. - Cô đi lên văn phòng với tôi, và từ sau trở đi gặp tôi là phải chào, cái miệng của cô cũng nên cười lên, nếu không họ lại tưởng tôi thuê phải một con điên thì khổ...!! Vân nghĩ không sao, mình sẽ làm cho anh ta phát tức mà sa thải mình, như thế mình không hề vi phạm hợp đồng và mình cũng không cần phải trả anh ta tiền, he he he, có cách rồi, môi nó nở một nụ cười, vì nó vừa nghĩ ra được một cách rất hay để bị đuổi việc. Khoa nhìn vẻ mặt sung sướng của Vân, anh cố nín cười, anh đưa cho nó một tờ giấy và bảo. - Cô đọc xong nếu có gì thắc mắc thì hỏi tôi, còn nếu cô đồng ý thì ký vào...!! Vân cầm lấy tờ giấy, nó tò mò muốn xem tên này lại giở trò gì ra với nó, nó bắt đầu đọc, trong đó anh ta yêu cầu nó. - Thứ nhất: Không được cãi lại lời của ông chủ (tức là anh ta), phải làm đúng những gì mà anh ta yêu cầu. - Thứ hai: Nó không được có bất cứ hành động phá rối nào, nếu không nó sẽ bị phạt thêm tiền, và số tiền ấy tùy vào những thiệt hại mà nó gây ra. - Thứ ba: Nó không được phép tự ý bỏ việc, kể cả khi mệt nó cũng phải báo lại cho anh ta. - Thứ tư: Nó phải cho anh ta số điện thoại di động, số điện chỉ nhàmà nó đang sống và những thứ khác mà anh ta yêu cầu. Đọc xong tờ giấy này, nó cảm thấy đây đúng là một bản hợp đồng khổ sai, vậy là cái kế hoạch phá rốicủa nó tan thành mây khói. Nó ngán ngẩm bảo Khoa. - Tôi không đồng ý với những điềumà anh viết trong này đâu...!! Khoa ngước mắt nhìn Vân, anh hỏinó. - Cô không đồng ý ở điểm nào...?? Vân trả lời ngay. - Tất cả các điều khoản này...!! Khoa thờ ơ hỏi Vân. - Tại sao....?? Vân tức quá, xem ra anh ta chẳng coi ý kiến của nó ra gì nên anh ta mới hỏi nó bằng cái giọng lạnh lùng và thờ ơ như thế kia. Nó bực mình hỏi. - Anh nói là trước khi ký kết hợp đồng giữa ông chủ và nhân viên của mình thì hai bên phải thỏa thuận sao cho hợp tình hợp lý và hai bên đều có lợi đúng không, vậy tại sao anh lại đi ép tôi là thế nào....??? Khoa thích thú ngồi nghe Vân nói, anh nghĩ con nhỏ này cũng lý luận kinh đấy, nhưng mà chơi với anh nó không thắng nổi đâu. Anh nhếch mép lên bảo Vân. - Đúng là tôi có nói như thế, nhưng là trước khi cô ký vào cái hợp đồng kia, cái này chỉ là giao kèo giữa tôi và cô thôi, vì tôi hiểu cô mà, có phải là cô đang tìm cách phá tôi hay làm cho tôi tức để sa thải cô không, tôi phải đề phòng mọi trường hợp chứ...!! Vân tròn xoe mắt nhìn Khoa, vậy làanh ta đã đoán được hết mọi suy nghĩ của nó, kiểu này thì làm sao mà nó thoát được. Thấy Vân còn ngồi thừ để suy nghĩ, Khoa nói thêm. - Hay là cô trả tôi tiền bồi thường luôn cũng được, cô sẽ không phải tới đây làm việc hay là ký thêm vào cái giao kèo này, thế nào cô chọn bồi thường hay là ký vào đây...??? Vân chưa bao giờ gặp tình huống nào như thế ở trong đời cả, mới nghe thì cứ tưởng anh ta tốt bụngvới nó lắm, nhưng anh ta đang dồn nó vào đường cùng. Nó run run cầm cây bút, nó nhắm mắt lại, nó ký tên của nó vào tờ giấy. Khoa cố nhịn cười, cả đời của anh chưa có phút giây nào vui thú nhưthế này cả. Cầm tờ giấy trên tay, và xem lại chữ ký của Vân, Khoa hài lòng bảo. - Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm việc ở đây, và làm theo những chỉ thị của tôi....!!! Vân đành nói. - Vâng, bây giờ anh muốn tôi làm gì...??? Khoa giao cho nó một chồng hồ sơ, anh ra lệnh cho nó. - Cô phải dịch và đánh máy lại toànbộ cái này trong ngày hôm nay...!! Vân choáng váng, anh ta định hành xác của nó hay sao mà giao cho nó nhiều thế. Nó kinh hãi bảo Khoa. - Anh bắt tôi phải làm hết từng nàyhay sao...?? Khoa bắt đầu cắm cúi xuống làm việc, anh bảo nó. - Đúng thế, và nhớ là phải báo cáo cho tôi vào chiều nay, cô đi làm việc của mình đi vì tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm...!!
Chương 1 - phần 20
Vân kêu khổ, nó biết là cái tên này muốn trả thù nó đây mà, có ông chủ nào bắt nhân viên của mình giải quyết một đống công việc trong ngày đi làm đầu tiên không hả trời. Mặc dù than thân như thế thôi, nhưng nó biết là nó phải dựa vào sức mình, vì không ai có thể giúp được nó. Nó ôm chồng hồ sơ, nó tìm cho mình một cái bàn trống, chưa hết nó cướp luôn cái Laptop của tên kia. Nó cười khì, nó bảo Khoa. - Xếp thông cảm, vì em phải đánh máy và in ra nên em cần cái này...!! Khoa bực cả mình, nhưng anh phải chịu thua nó, thành ra nó dùng Laptop của anh, còn anh phải đùng desktop để làm việc. Vân thích trí cười, cho anh chết, ai bảo ngu đi thuê tôi làm gì. Nó giở hồ sơ thứ nhất ra, nó bắt đầu đọc, đọc đến đâu nó bắt đầu đánh máy đến đấy, mắt của nó nhìn hồ sơ ở trước mặt, tay của nógõ trên bàn phím. Nó say sưa làm việc, nó cũng không quan tâm tới thời gian trôi qua nhanh hay trôi qua chậm. Nó cứ thế làm, nó cũng không ngước mắt lên nhìn Khoa cái nào, anh đầu tiên mải làm việc của mình, đến khi anh làm xong anh nhìn lên, anh thấy Vân tay thì gõ, mắt nhìn hồ sơ, miệng của nó cười toe toét, anh không hiểu gì cả, tò mò anh bước lại xem, anh muốn biết nó đang giở trò gì. Khoa hỏi Vân. - Cô đã làm xong chưa, mà sao lại ngồi chơi game là thế nào...?? Vân mắt vẫn nhìn màn hình, tay của nó vẫn gõ trên bàn phím, nó bảo anh. - Tại sao tôi lại không được chơi...?? Khoa tức quá, anh liền gập cái Laptop lại, anh quát. - Cô định trêu tức tôi đấy hả, cô có biết là cô vừa ký vào hợp đồng không...?? Vân cười cười hỏi Khoa. - Đúng, tôi đã ký thì sao...?? Khoa thấy nó chẳng coi lời của anhra gì cả, anh nhếch mép lên, anh xé một tờ giấy ra, anh định viết hay ghi cái gì đấy thì Vân đưa cho anh một tập giấy và bảo. - Tôi đã đánh máy và dịch xong cho anh rồi đây...!! Khoa kinh ngạc, cả một chồng hồ sơ thế kia, nó có làm cả ngày cũng không xong, sao chỉ trong vòng cómấy tiếng mà nó đã hoàn thành là thế nào. Anh nghi ngờ hỏi nó. - Cô có chắc là mình làm cẩn thận không đấy...?? Vân nheo nheo mắt bảo Khoa. - Anh không tin khả năng của tôi à, vậy tôi sẽ nói lại ý chính cho anhnghe nhé...!! Khoa ngồi xuống cái ghế của mình, anh nói. - Cô nói đi, tôi đang nghe đây....!! Vân cầm cái Laptop của Khoa, nó khởi động lại máy, nó mở cái file văn bản mà nó đã lưu, nó bắt đầu nói. Khoa chăm chú ngồi nghe, anh kinh ngạc về khả năng của nó, anhcàng ngày càng tò mò về nó, xem ra anh đã đánh giá thấp khả năng của nó. Nó kết thúc bài thuyết trình của mình, nó hỏi Khoa. - Anh thấy thế nào...?? Anh thờ ơ bảo. - Cũng không tệ...!! Vân hơi tức, vì bao công sức và tâm huyết của nó, thế mà cái tên này chỉ nói được có thế thôi sao. Nhưng nó không lấy đó làm buồn, vì nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, he he he, không phải là nó có thể về nhà hay sao. Nó nhìn Khoa, nó xin phép. - Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà anh giao cho tôi rồi, anh có thể cho tôi về chứ...?? Khoa hỏi nó. - Cô có biết là cô phải làm ở đây ít nhất là tám tiếng không, cô mới chỉ làm được có mấy tiếng mà đã đòi về là thế nào...!! Vân ngán ngẩm bảo. - Nhưng mà tôi đói lắm rồi, tôi cần phải đi ăn, không lẽ anh bắt tôi phải nhịn đói hay sao...?? Khoa xem đồng hồ, anh thấy cũng đã đến giờ cơm chưa rồi, anh bảo nó. - Chúng ta cùng đi ăn chứ...?? Vân kinh ngạc hỏi Khoa. - Anh đùa tôi à, tôi mà đi cùng anh,mấy nhân viên ở đây họ dị nghị tôithì sao, tôi sợ gặp phải cái cảnh như sáng nay lắm...??? Khoa trêu Vân. - Không lẽ một người táo bạo và coi trời bằng vung như cô mà cũng biết sợ cơ à...?? Vân không thèm chấp, nó bảo. - Anh cứ nói cho sướng miệng đi, còn tôi phải đi ăn đây...!! Nói xong câu đó, nó bỏ đi luôn, Khoa cũng theo sau nó. Trong khi anh đi lấy xe, Vân đã đi được một đoạn xa rồi, nó muốn tìm một cái quán nào đó để ăn cơm. Nó xoa xoa vào bụng, mắt của nó nhìn giáo dác xung quanh, nó cầu là có cái gì để cho nó ăn vào lúc này, nếu không nó chết mất. Nó đi dọc hai hàng cây, nó thấy có một cái quán nhỏ, nó liền bước vào, nó gọi cho mình một tô phở, nó xo đũa và ngồi chờ. Vân nhìn ra đường, nó muốn xem người đi qua đi lại cho đỡ buồn, nó thấy có một bà già muốn sang bên này nhưng giao thông đông quá làm cho bà sợ. Vân bỏ đôi đũa xuống bàn, nó tìm cách sang bên kia đường vì nó muốn giúp bà lão. Vân nhìn bà lão trước mặt mình, nó ân cần hỏi. - Bà có cần cháu đưa sang bên kia không...?? Bà lão nhìn nó kinh ngạc, bà bảo nó. - Vậy thì cám ơn cháu nhé....!! Vân cầm tay của bà cụ, nó đỡ bà sang bên kia đường, nó cười tươi với bà khi sang đến nơi, nó bảo. - Bây giờ thì bà có thể đi được rồi đấy...!! Bà lão nhìn nó, bà hỏi. - Cháu làm ơn chỉ cho ta biết công ty sản xuất bia rượu Đức Tiến ở đâu được không...?? Vân ngạc nhiên hỏi bà cụ. - Bà hỏi công ty của cháu làm gì...?? Bà cụ cũng kinh ngạc nhìn nó, vì sao một cô gái trẻ như thế này lại làm việc trong một công ty sản xuất bia rượu.