Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 21:51:42 - 05/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[truyen ma]Dao si tan mang ki

[truyen ma]Dao si tan mang ki

#1 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:29 » @177528

Tên truyen: Dao si tan mang ki
Nguon: voz
So luoc ve truyen
Ám ảnh mỗi khi về quê Quê em ở Ninh Bình, một vùng quê
được bao phủ bởi núi đá trùng
điệp, người thì thưa mà đất thì
rộng, rừng cây um tùm bốn phía.
Đến tận bây giờ, những năm của
thế kỉ 21 mà ở quê em vẫn còn diễn ra chuyện hổ vào làng vồ
trâu, trăn gió nuốt trộm dê, bò.
Để trị hổ, trăn thì còn có súng đạn,
bẫy, lưới,… nên người dân quê em
cũng chẳng ngại gì lắm. Có người
còn mừng vì chỉ mất vài con dê mà đổi lại được một con hổ hay một
con trăn, bán rẻ cũng phải vài chục
triệu. Nhưng dù có không sợ trời
không sợ đất thì người dân quê
cũng luôn mang trong mình nỗi sợ
mơ hồ về một thứ không rõ ràng, đó là Ma. Sau đây em xin tổng hợp
lại những chuyện em được nghe kể
từ chính người thân của mình, và
những câu chuyện em cóp nhặt
được khi đi chơi ở những huyện
khác trong tỉnh.
My LoVe Ml :good

Những người đã like ZzasagazZ bởi bài viết có ích này:
xmenno1
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#2 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:31 » @177530

Chuyện thứ nhất: Ma chó
Đó là vào những năm 60, khi ông
em vừa từ chiến trường Điện Biên
Phủ trở về. Ông em kể lại rằng:
Hôm đó, ông vừa hoàn thành xong
một số việc giấy tờ, họp bàn với anh em trong đơn vị về việc tập kết
để chuẩn bị vào Nam. Sau buổi họp
thì đã xế chiều, anh em chào tạm
biệt nhau rồi ai về quê người nấy,
hẹn ngày 25 tháng Giêng, hai năm
sau thì tất cả tập chung tại trụ sở của đơn vị. Nóng lòng muốn về nhà
sau gần chục năm xa vợ xa con,
ông em bắt ngay chuyến tàu cuối
cùng của ngày hôm đó để về quê.
Lúc ông xuống đến gha Ghềnh thì
đã muộn lắm rồi, nhìn lên đồng hồ treo ở nhà ga thì bây giờ là 2 giờ
sáng. Nhưng đang nóng lóng về
nhà, lại thấy có sáng trăng nên
ông quyết định đi xuyên đêm về
nhà. Tính ông em vốn bạo gan, lại
chẳng tin vào chuyện hồn ma bóng quế nên ông bỏ ngoài tai lời
khuyên từ những người khách ở ga,
khuyên ông nên ở lại đến sáng hãy
về vì dạo này có lắm lời đồn về ma
quỷ ở ngã ba vào thôn, ông cứ thế
thẳng bước đi về, lòng chỉ mong về sớm được lúc nào hay lúc ấy. Đêm
hôm đó, một mình ông đi trên con
đường đất dài hơn 6 cây số từ ga
Ghềnh về làng. Hai bên đường
toàn là cây cối rậm rì, cách vài trăm
mét mới có một vài nhà, thời đó lại chẳng mấy nhà có đèn điện, nên
nhìn ngút tầm mắt chỉ thấy toàn
cây là cây, thỉnh thoảng tiếng chim
khắc ăn đêm lại kêu khé khé đến
rợn người. Cơ mà ông em chẳng sợ,
lại có sáng trăng nên cứ sải bước mà đi, vừa đi vừa nghĩ xem giờ này
ở nhà đang làm gì. Đi được một lúc
thì ông em bống thấy một con chó
trắng tinh đi trước, cách ông một
quãng ngắn, ông em thấy lạ liền
bước nhanh về trước xem sao, vì ở quanh đây làm gì có mấy nhà mà
có chó chạy ra đến tận đây, lại còn
chó trắng tinh như chó nhà bọn
theo Tây. Nhưng lạ là ông đi nhanh
thì con chó cũng đi nhanh, ông đi
chậm thì còn chó cũng đi chậm, lúc ông thử đứng lại thì con chó cũng
đứng lại, mấy lần như vậy thì ông
em nhận ra rằng cái thứ đi trước
mình chẳng phải là chó mèo nhà
nào cả. Ông em liền nhặt vài cục
đá, đinh bất ngờ lao tới gần ném con chó xem nó làm sao, nghĩ sao
làm vậy, ông em vơ bên vệ đường
vài viên đá to bằng 2 nắm tay, ông
ném liền ba phát: "Cục! Cục
Cục…!" , tiếng đá chạm đất nghe
đinh tai, nhưng ông em tự lại thấy lanh gáy vì từ nãy đến giờ cả ba
phát ông em ném đều trúng lưng và
đầu con chó, nhưng tại sao lại là
ba tiếng đanh như vậy, mà con chó
thì chẳng có phản ứng gì, vẫn lững
thững đi trước ông. Ông em lúc này bắt đầu thấy ghê tay rồi, nhưng
ông không biết sợ là gì nên lại cầm
đá, lần này ông dồn sức ném thật
mạnh, thì bống ùm một cái, con chó
nhảy luôn xuống cái ao hoang bên đường rồi mất hút. Thấy chỉ ném vài viên đá mà đuổi được cái thứ kia nên ông em
càng vững dạ, lại tiếp tục hướng
thẳng đến làng. Đi thêm một lúc,
ông em ước chừng chỉ còn vài cây là
về đến nhà thì chợt ông em khựng
người lại, đằng trước ông lại là con chó đó đang đi lững thững. Lúc này
thì ông em không cảm thấy sợ nữa
mà thấy cay lắm vì từ trước đến
nay chưa ai dám chọc phá ông đến
như thế cả. Ông khẽ rút từ trong ba
lô ra con dao găm dài non một thước tây, hơi giấu vào sau lưng
để thủ thế (vẫn là con dao này,
con dao ông đã dùng để quần nhau
với một con hổ khi còn trên Việt
Bắc, đến giờ mặt ông em vẫn còn
một vết sẹo, kết quả của cái tát với cuối cùng của con hổ, nhưng may
sao ông em dùng dao gạt được từ
đó ông em coi con dao này như vật
hộ mệnh, mỗi khi có hiểm nguy thì
ông đều sờ đến con dao đầu tiên ). Vừa thủ con dao, ông em vừa đi
tiếp, nhưng lần này ông bước thận
trọng hơn. Đi tiếp đến đầu cầu thì
con chó không còn giữ khoảng cách
với ông nữa, ông em đến gần nó
hơn. Và lần này thì ông thực sự thấy lạnh toát ống lưng khi thấy
con chó bống nhảy phốc lên trên
thành cầu, từ từ đi bằng hai chân
sang bên kia cầu, cái thành cầu chỉ
rộng bằng phần ba quyển vở học
sinh, vậy mà con chó đi không hề chao đảo. Giờ thì ông em bắt đầu
thấy lạnh dần từ sống lưng lên
gáy, ông vẫn tiến tiếp, mắt ông
theo sát con chó, tay chỉ chực vung
con dao găm ra tấn công. Con chó
đi tiếp đến đầu cầu bên kia, rồi nó ngồi trên cái trụ cầu, quay đầu lại
nhìn chăm chằm vào ông, cái mõm hơi há ra như đang cười. Giờ, khoảng cách giũa ông và nó chỉ còn
khoảng vài mét. Ông em đứng im
mất vài giây rồi bất ngờ đâm thẳng
con dao về phía trước, vọt người
đến chỗ con chó, ông chửi to: " ĐM
mày! Để tao xem mày là ma cỏ gì mà dám trêu vào tao!" Bất chợt con
chó ẳng một tiếng rồi nhảy ùm
xuống sông không thấy bóng dáng
đâu nữa. Lúc này ông em mới thở
phào nhẹ nhõm, đoạn đường tiếp
theo về làng, ông em vẫn chú ý đề phòng con chó kia nhưng tuyệt
nhiên không thấy nó đâu nữa.
Tobe Continued……..
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#3 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:34 » @177532

Chuyện thứ hai: Nhà thầy học
Cách đây hơn hơn 70 năm, khi ấy
ông em vẫn còn là một thầy khóa, mang trong mình ước mơ khoa bảng
để làm rạng danh tổ tiên. Hồi đó
chữ nho và thi cử kiểu cũ vẫn còn
thịnh ở các làng quê, những người
đồng niên với ông đều theo học
một ông tú trong làng. Nhưng vì ban ngày ai cũng phải lo việc đồng
áng, buôn bán nên đến tối lớp học
mới bắt đầu. Lớp học của ông nằm
trên một quả đồi thoải thoải, biệt
lập với xóm làng xung quanh. Suốt
2 năm đầu mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, tối đến thì học, học
xong buổi thì về, trò nào nhà xa thì
ngủ lại nhà thầy, cho đến một
hôm.
Đêm hôm đó, ông tú dạy xong thì
phải sang làng bên chuẩn bị đám cưới cho con của một người bạn,
trước khi đi, ông tú dặn học trò ở
lại ngủ thì cẩn thận, lại cắt cử thêm
mấy trò lớn tuổi nhất ở lại để trông
nom bọn trò ấu học. Ông em tuy
không nằm trong nhóm cắt cử ở lại nhưng nể lời bạn nên cũng ngủ lại
vì chẳng mấy khi anh em có dịp
hàn huyên, nhưng ông không thể
nào ngờ nổi đêm nay lại là đêm
khởi đầu của một chuỗi biến cố
không chỉ với mình ông mà còn với cả cái làng nhỏ vốn bình yên này .
Thầy đi được một lúc thì mấy trò
lớn liền bàn ngay chuyện phân chia
chỗ sao cho hợ lý. Bàn đi bàn lại
một hồi thì mấy anh em liền hò
nhau trải chiếu ra hiên mà nằm vì trong nhà vừa chật vừa nóng, mà
nằm ngoài thì anh em lại được nói
chuyện dễ, thích thì thức đến sáng
mà bàn luận thơ văn cũng được. Thế là anh trưởng tràng liền phân chố nằm, cứ lớn nhất thì nằm
ngoài, nhỏ dần, nhỏ dần thì chia
mà nằm vào trong, để dãy ngoài
cho các huynh lớn bàn truyện
Nhưng bàn thơ, bình văn thì chẳng
thấy đâu, chỉ thấy các anh bày đủ trò ra mà mà chọc phá nhau. Anh
trưởng tràng được thể, chỉ tay ra
vườn đùa: "Bọn mông học với ấu
học nhìn cho kĩ nhớ! Thấy gì kia
không? "Ngài" về đấy, đứa nào
cười, đứa nào khóc, ngài ném cho u đầu" . Anh trưởng tràng vừa dứt lời thì "Xoảng!", một viên ngói
ném từ trong vườn ra, trúng sát
ngay bên cạnh chỗ anh trưởng
tràng nằm. Mấy anh em thấy thế
thì cười rộ lên, bảo nhau:" Thiêng
thế nhỉ! Vừa có đứa cười xong, giờ lại sắp có đứa khóc đấy" Lúc này
thì anh cáu lắm, chửi đổng: " Mẹ
bọn trẻ con dưới xóm lên đây phá !
Ông bắt được thì ông vặn cổ chúng
mày" Mấy anh em vừa cười xong
giờ cũng bắt đầu thấy tức cho huynh lớn nên cũng hùa nhau vào
chửi. Nhưng tiếng chửi vừa dứt thì
liền 5-6 viên ngói ném từ trong
vườn ra. Mọi người thấy thế thì
đồng loạt đưa tay lên che đầu, vậy
mà cả 5-6 viên ném ra đều không ai làm sao cả, trong khi toàn ném
trúng ngay sát bên người, chỉ cần
lệch thêm li nữa thì tan người.Bỗng
một anh nhanh tay nhặt mảnh ngói
còn nguyên, định ném trả. Nhưng
chưa kịp ném thì anh này đã líu lưỡi lại, mặt cắt không còn giọt
máu. Cả đám thấy vậy liền nhìn
theo hướng anh kia, và hơn chục
người cùng im bặt. Thứ mà anh kia
nhìn thấy là một cái bóng nhỏ như
đứa trẻ 5 tuổi, đỏ lừ như than hồng đang nhảy loi choi khắp vườn . Cái bóng đó bống đi chậm lại rồi từ từ tiến về vườn sau,
nhưng càng đi thì cái bóng càng
đen lại và to dần, người cứ ngày
một tròn dần như cái ụ mối. "Nó" cứ
thế đi dần ra vườn sau rồi mất, lúc
gần đi đến cái hàng rào thì nó đã to như đống rơm rồi. Mấy anh
hàng ngày gan lì cóc tía mà giờ
đều sợ xanh mặt, im như phỗng.
Sau đấy thì chẳng ai nói với ai câu
nào, chỉ nhìn nhau rồi thức đến
sáng, bọn ấu học với mộng học vẫn ngủ say chẳng biết gì. Sáng hôm
sau, ông tú về, đem theo bao
nhiêu là quà bánh, xôi thịt,…
nhưng ông thấy lạ là sao mọi hôm
thì bọn này như lũ chết đói mà hôm
nay lại chê xôi thịt ê hề. Ông gặng hỏi thì anh trưởng tràng khẽ rỉ tai
ông, ông liền bảo bon trò nhỏ tuổi
lấy phần oản, xôi rồi ra ngoài chơi,
tự chia nhau, Lúc này anh trưởng
tràng mới từ từ thuật lại chuyện
đêm qua cho ông tú. Ông tú nghe xong thì cười lớn, bảo: "Mấy anh
đúng là thần hồn nát thần tính, là
người đọc sách thánh hiền thì quỷ
ma nào dám trêu ghẹo mấy anh,
người ta bảo ma quỷ tự đâu ra, ma
quỷ tự lòng ta là có lí của nó! Tâm mình không đục thì sợ cái gì nào?
Học nhồi học nhét đến mụ cả
đầu!". Mọi người thấy thầy nói
phải nên cũng nguôi đi ít nhiều, có
người lại tự trách mình làm gì để
tâm bất chính nên mới sinh ra vậy. Mấy bữa sau, mọi chuyện lại diễn
ra bình thường như trước, anh em
vẫn ngủ lại nhà thầy như cũ mà
chẳng sợ hãi gì cả. Nhưng mãi đến
hơn 3 tháng sau mới có chuyện xảy
ra, và lần này thì không còn đơn giản như chuyện mấy đứa học trò
bị ma trêu nữa....
Sửa lần cuối: ZzasagazZ 18/02/2013 13:51
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#4 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:35 » @177533

Chuyện thứ ba: Thầy phù thủy Vào những năm trước khi Chiến
tranh Biên giới xảy ra, ở quê em
ngoài những nghề như làm nông,
thủ công, buôn bán thì còn có một
nghề rất đặc biệt, mà không phải
ai cũng làm được. Đó là nghề thầy phù thủy, hay như người tàu
thường gọi đó là "bọn thuật sĩ giang hồ". Các cụ kể lại rằng, người làm thầy
phù thủy thì phải là nam, phải có
dòng máu phù thủy trong người
( nghĩa là trong dòng họ phải có
người đã từng làm nghề này và đạt
đến trình độ "tốt nghiệp"). Những người làm nghề này thì phải tuân
theo lời thệ từ lúc bái sư đến cuối
đời, nếu ai sai phạm thì sẽ bị trời phạt . Và đã từng có không ít người hóa điên, tán gia
bại sản hay thậm chí là cả nhà chết
sạch chỉ vì họ đã không tuân thủ theo lời thệ. Nhưng nội dung bản thệ đó thì những người ngoài
nghề chẳng ai biết và cũng không
hiểu nó có gì đặc biệt mà lại thay
đổi được số vận của cả một con
người như vậy.
Thầy phù thủy cũng chia theo cấp bậc, dòng phái y như người ta học
đại học bây giờ, có thầy giỏi thầy
thường, có dòng chính tông, có
dòng chi phái, dòng mạnh, dòng
yếu,….nhưng được người đời biết
đến nhiều nhất là hai dòng Nam tông và Bắc tông. Dòng Nam tông
là dòng bùa chú được sáng tạo nên
bởi những người ở phía nam Trung
Quốc như vung Vân Nam, Tứ
Xuyên, Miêu Cương,… và những
nước phương Nam như nước ta hay Miến Điện, Xiêm,... Loại bùa chú
Nam tông này dễ làm dễ sử dụng
nhưng lại độc ác vô cùng, người học
dòng này có thể sử dụng bùa chú
để làm mọi chuyện, từ việc sai ma
quỷ tát nước, đắp bờ đến việc vẽ một lá bùa để làm cho nhà hàng
xóm bệnh tật liền vài ba đời đều
được. Chỉ có điều là dòng bùa chú
này sức mạnh không cao bằng Bắc
tông, lại độc địa khó lường, chỉ
gieo vạ cho con cháu đời sau nên không mấy người học. Còn dòng
bùa chú Bắc tông là dòng bùa chú
được coi là "chính thống" nhất,
nhưng cũng khó sử dụng nhất, đây
chính là loại bùa chú mà em muốn
nói đến trong chuyện. Để học bùa chú Bắc tông rất khó, ngoài việc có
dòng máu ra còn cần phải có trí
thông minh, lính hội tốt, chịu nhiều
gian nan khổ cực mới được sư phụ
chấm sắc cho xuất sư, được tự do
hành nghề phù thủy. Bùa chú Bắc tông nhìn trông y như loại bùa màu
vàng mà nhà các bác hay dán trên
cửa ý, chỉ khác cái là bùa Bắc tông
thì nhìn rất đẹp nhưng chả ai hiểu
nó viết cái gì. Nhưng để vẽ được
một tờ bùa loại này thì phải lập đàn cúng tế, chọn ngày chọn giờ,
bày trận bát quái ngũ hành, lục
đinh lục giáp rất cầu kì, phức tạp.
Giải thích sơ qua về bùa chú chút để lòe các thím , bây giờ thì em xin phép quay trở
lại câu chuyện ở quê em. Bắt đầu
từ những năm 30- 45, người Tàu
sang bên ta định cư rất đông, họ
đem theo cả nền văn hóa, phong
tục của họ đến đất nước mới. Và tất nhiên, văn hóa bùa phép cũng
theo người Tàu về quê em. Sau cái
đợt người dân Trung Quốc ào ạt
sang Việt Nam lánh nạn chiến
tranh Quốc- Cộng thì làng em có
rất nhiều người xin theo học mấy ông thầy Tàu phép bắt ma. Nhưng
người thành tài thì ít mà người
chán nản bỏ dở thì nhiều. Trải qua
hơn chục năm, những ông thầy ở
quê tưởng như phải bỏ nghề vì
không có "đất dụng võ", ở cái làng quê yên bình này thì kiếm đâu ra
ma quỷ, họa chăng có thì toàn là
ma do mấy bà hàng rau hang thịt ở chợ tự thêu dệt nên. Nhưng đến tháng 3 năm 1946 thì
mọi chuyện ở quê em bắt đầu biến
động. Khởi đầu là những làng xung
quanh làng em, bắt đầu từ làng
ngoại. Cứ đêm đến là đường làng
lại có tiếng rục rịch rồi ào ào như có cả đoàn quân đi qua vậy, lắm
nhà còn nghe thấy cả tiếng cây đổ
ầm ầm, từ lúc nửa đêm đến đến gà
gáy, không lúc nào ngớt. Người dân
quê ban đầu tưởng là trộm cướp
vào làng nên hò nhau đánh trống khua chiêng đổ xô ra đường.
Nhưng ra đến ngoài thì lại lặng
ngắt như tờ, cây cối vân ý nguyên.
Vài lần như vậy, người làng biết có
chuyện chẳng lành nên ban ngày
thì các cụ bô lão ngồi trong đình làng họp bàn cách giải quyết, cứ
đến sẩm tối là lùa gà chó vào
chuồng, cài then khóa cổng không
lai vãng ra ngoài. Trước đây thì
nhà này qua nhà kia ngồi chơi chè
nước đến đêm mới về, trẻ con thì tụ tập chơi đuổi bắt trên đường
làng,… náo nhiệt đông vui vô
cùng. Còn giờ thì cả làng quê im lìm
như ngôi làng chết, bọn chó trong
làng thì cứ đến tối là cụp đuôi chui
vào trong gầm giường ư ử cả đêm, trẻ con cũng sợ đến mức không dám
khóc. Nhưng nếu chỉ có vậy thì
chẳng có gì đáng nói, chỉ có điều là
2 tháng sau thì gà vịt trong làng cứ
mất dần, mỗi đêm lại mất vài con,
có nhà còn bị mất cả con trâu, mà sáng hôm sau ra xem chuồng gà
chuồng trâu thì chẳng có dấu vết
gì, vẫn cửa khóa, chằng xích y như
đêm hôm trước. Dân làng đó nghi
là có trộm nên đổ xô đi lùng, đến
một hôm thì có người báo là thấy có dấu máu đi vào trong núi. Thế là
kẻ cuốc người gậy kéo vào trong
núi xem đứa nào mà táo tợn đến
thế. Nhưng đi vào đến quả núi
phía trong thì cả làng mấy trăm
người cùng đứng sững lại vì trước mặt họ là một đống xác gà vịt, trâu
bò đang phân hủy, xác chất cao
như núi, hôi thối nồng nặc. Thế là
chẳng ai bảo ai, cắm đầu cắm cổ
chạy về làng. Về đến sân đình làng
thì mọi người mới bắt đầu xì xào bàn tán xem thứ gì mà lại gây ra
chuyện như vậy. Người thì bảo tại
ma quỷ, kẻ thì đổ tại làng có đứa
ăn ở thất đức nên thánh thần giáng
tội cả làng, bây giờ mới chỉ là trâu
bò, sợ sau này đến cả người cũng chết.
Đến một tuần sau thì chuyện không
còn ở trong phạm vi làng ngoại
nữa, đến cả làng Đông, làng Nam,
làng Bắc đều có trâu bò gà vịt chêt
hàng loạt. Lúc này thì mọi người mới hoảng loạng lên, đi khắp nơi
mời thầy này cô nọ về cũng bái
trấn yểm, hao tốn bao nhiêu tiền
của mà mèo vẫn hoàn mèo. Nghe
tin bên làng em có mấy ông học
thành tài phép của người Tàu nhưng mấy ông lại chẳng có tiếng
tăm gì nên người các làng kia cũng
nghi ngại, không mời từ đầu. Còn
nước còn tát nên họ cử ngay mấy
cụ bô lão trong làng sang bên làng
em xin mấy ông kia cứu giúp, hứa sẽ hậu tạ đầy đủ. Mấy ông thầy
già nhiều tuổi thì tỏ vẻ ái ngại nên
khéo léo từ chôi, còn 2 ông thầy trẻ
mới học xong thì hăng hái đi ngay,
mừng như bắt được vàng vì lần đầu
tiên được thử tài học của mình. Nhưng sau khi đi xem qua địa thế
các làng kia và vào tận trong quả
núi có đống xác trâu bò xem tình
hình thì 2 ông này mới thấy sợ.
Nhưng lỡ nhận lời rồi ma không
giúp thì lại trái với lời thệ lúc bái sư nên hai ông đành phải làm. Ba
ngày sau, hai ông cũng dân làng
lập đàn từ lúc sáng sớm. Bày ra đủ
thứ trận đồ, cờ phướn, mỗi ông
mặc một đạo bào cánh hạc, một
trắng một đen, tay cầm kiếm gỗ, vừa bắt quyết vừa lầm nhẩm đọc
chú pháp. Sau khi cúng tế xong thì
một thời gian dài không thấy mấy
làng kia bị chết gia súc gia cầm gì
nữa, tiếng động ban đêm cũng hết,
cuộc sống lại trở về bình thường. Nhưng bên làng em thì bắt đầu có
biến…..
Sửa lần cuối: ZzasagazZ 18/02/2013 13:52
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#5 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:38 » @177534

Chuyện thứ tư: Chân nhân bất lộ
tướng Như đã nói trong chuyện trước,
làng em có một thời hạn là 25 năm
không bị mấy cái oán linh kia phá.
Nhưng trong ông T dù giỏi cũng
không chỉ đủ sức trấn yểm mấy cái
oán linh bị xổng mất kia thôi, hơn nữa thành hoàng làng lại đang chịu
phạt nên bây giờ, cửa âm của làng
em gần như bỏ trống. Nói là gần
như vì đã có hồn của hai ông B và D
giữ cho làng khỏi mấy cái ác linh rồi , nhưng còn những loại ma quỷ khác vẫn có thể vào được mà không bị cản bởi hai ông. Cũng may sao là cụ tổ họ nhà em
lại có tướng Bạch Hổ Trấn Sơn , sánh ngang với Trung Đẳng thần, tuy vậy thì cụ cũng chỉ
có quyền hạn bảo vệ cho con cháu
trong nhà, còn người ngoài thì
thuộc quyền của thành hoàng, thổ
địa, vậy nên trong 25 năm đó, họ
nhà em vẫn yên ổn làm ăn, còn người làng thì…. Kể sơ qua về cụ tổ họ nhà em chút:
Cụ sống vào thời phù Lê diệt Mạc,
là tướng tài của vua Lê, lại có công
cùng hai đời chúa Trịnh đánh đuổi
nhà Mạc chạy lên Cao Bằng. Sau
khi hết nạn can qua, vua Lê ghi công cụ em vào hàng công thần, lại
gả công chúa cho cụ, phong cụ làm
phò mã. Cụ tổ vì cảm cái ơn của vua
nên dốc lòng thờ vua nên lúc nào
cụ nhà em lúc nào cũng chỉ mong
diệt được họ Trịnh, đem lại ngôi chính thiên cho nhà Lê. Cũng vì lẽ
đó mà không ít lần cụ bị gia hại,
nhưng đều may mắn thoát được.
Qua bao tranh đấu chốn quan
trường hiểm ác mà vẫn không xoay
vần được thời cục, ngán ngẩm chuyện thế sự, quan quyền nên cụ
cáo quan về ở ẩn, chỉ lo vui thú
điền viên. Sau khi cụ mất, nhờ cụ
vốn có phúc tướng, lại có mệnh là
tướng tinh nên mất rồi lại được
phong thần, đạo lại cao hơn cả thổ địa, thành hoàng, đứng ngang với
hàng Trung Đẳng Thần.
Nhờ có uy của tổ mà sau bao nhiêu
năm, họ nhà em lúc nào thế cũng
vững như thành đồng, chưa hề có chuyện quỷ mị xảy ra. --------------------------------
-----------
Khoe với các thím chút về dòng dõi
quý tộc của mình vậy là đủ, giờ thì
sau khi trà nước chán chê, em xin
bắt đầu vào câu chuyện chính . Trở lại với cái kỳ hạn nọ, đã 20 năm
trôi qua mà chưa có chuyện gì to
tát lắm xảy ra, người nhìn thấy ma
quỷ. Bị ma trêu thì nhiều lắm, cơ
mà chẳng có gì hại đến người. Qua
20 năm yên ổn, giờ thì ông T đã mất được vài năm, những thầy phù
thủy cũng thời cũng đều đã khuất
núi lâu. Giờ thì ở quê em lại có một
lớp thầy pháp mới, tuy không cao
tay bằng lớp trước nhưng cũng
được xếp vào hàng giỏi, lớp thầy này gồm có 3 ông là thầy L, thầy A
và thầy N. Ba ông này thì có hai
ông A và N là tuân thủ rất nghiêm
lời thệ, ai bảo giúp gì thì xét khả
năng mình đủ không rồi mới nhận
lời, còn gia chủ thí cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, nhà nào nghèo
thì không lấy tiền mà còn giúp
thêm gạo, muối. Duy chỉ có ông
thầy L là tàn tệ nhất trong số
những thầy pháp từng ở làng em.
Ông này ham tiền hơn mạng sống, ai đến xin giai hạn hay xem nhà
cũng đều phải có chút gì đó gọi là
quà gặp mặt. Lao này lại còn phạm
vào rất nhiều điều đại kị như nữ
sắc, một mình ông mà lấy tới 5 vợ,
lại còn phạm vào tội bất hiếu, rõ ràng nhà giàu nứt đố đổ vách
nhưng toàn để mẹ già ăn gạo xấu,
rau lạt dưới bếp,còn nhà mình thì
ăn thịt, chả, tôm, cá, toàn là cao lương mĩ vị . Người làng ai cũng ghét lão này, lắm
người bảo, lão đã giẫm vào vết xe
đổ của người trước thì chẳng mấy
mà đi, có khi còn nặng hơn. Tuy
độc ác như vậy nhưng tài phép của
lão lại cao hơn hẳn hai ông thầy kia một bực. Đó là do lão luyện chỉ
thuần bùa chú Nam tông, lại luyện
nhiều loại như bùa Xiêm La, bùa
Vân Nam, bùa Chà Và,…
Còn hai ông N và A thì vốn dĩ tư
chất đã không được như các thầy lớp trước, lại không gặp được sư
phụ giỏi, chủ yếu là dựa vào cần
cù, chăm chỉ mà luyện thành tài
vậy. Thế rồi chuyện gì đến cũng
phải đến, một đêm nọ, lão L vừa đi
cúng đám pháp sự suốt hai ngày ở làng bên về thì bị một tia sét đánh
trúng ngay sau lưng, chỉ cách lão
có vài bước. Lão kinh hoàng chạy
một mạch về nhà, vừa vào đến
sảnh lớn thì lão rú lên kinh hãi.
Người làng thấy có động liền đổ xô đến xem, đập vào mắt họ là một
cảnh tượng rợn người: Trên xà
ngang cả năm bà vợ tuổi mới đôi
mươi của lão đều treo cổ chết, tóc
người nào người nấy đều đã bạc trắng. Như một con thú điên, lão L vùng lên, lao vào nhà trong,
vừa chạy vừa gào: Ối con ới! Con
ới! Hai con đâu rồi ra đây con ới!"
Một vài người chạy theo lão, tìm
khắp nhà không thấy hai đứa bé
đâu, chỉ thấy mỗi bà cụ mẹ lão L đã chết từ bao giờ, xác đã lạnh.
Tìm khắp nơi không thấy đâu, mà
nhà thì rộng đến hơn mẫu, tòa
ngang dãy dọc nhiều vô số, một
người thấy khát nước liền mở vại
nước sát ủ ra định uống vài gáo cho đỡ, nhưng vừa mở nắp ra thì người
này hét lên kinh hãi rồi ngất lịm.
Mấy người đứng gần liền đổ xô
đến cứu chữa, có vài người nhòm
vào chum nước xem thì chao ôi! Hai
đứa bé đã chết ngạt từ bao giờ rồi, xác đã trương phềnh lên . Lão L nhìn thấy nhà cửa vợ con như vậy
thì ngồi phịch xuống cái ghế bố ở
giữa sảnh, mắt nhìn vô hồn về phía
trước, người làng ai cũng ghét lão
nhưng mà thấy thế thì cũng ai ngại
nhìn. Lúc này thì ông N và ông A bước ra, họ vì cái nghĩa đồng nghề,
hơn nữa không thể thấy chết mà
không cứu nên hết ông này đến
ông kia bắt quyết rồi điểm vào trán
và gáy lão L. Nhưng không hiểu so
người lão cứ như cái bị bông, chẳng có phản ứng gì, ông A liền lấy
trong bọc áo ra một miếng hương
vào vàng, đốt lên rồi hươ hươ trước
mũi xem lão có phản ứng lại không,
lão L vẫn ngồi thẫn thờ, bất động.
Hai ông thầy kia nhìn nhau rồi lại nhìn dân làng, ông N chỉ nói đúng
hai câu: " Bất hiếu với mẹ, vi phạm
lời thệ. Trời phạt quỷ hành, một xác
nhiều hồn, sống không bằng chết!"
Xong rồi hai ông chẳng nói chẳng
rằng, cứ thế đội mưa đi về. Đêm hôm sau, cả vùng quê lại náo động
lên vì ánh lửa phát ra từ phía nhà
lão L, lúc dân làng chạy đến thì
thấy lão L tay cầm bó đuốc đang
châm lửa đốt nhà, lão cứ vừa đốt
vừa cười ha há, thỉnh thoảng lại rú lên một tràng dài, trai tráng đổ xô
vào cứu hỏa mà không tài nào dập
được, có cảm giác như càng hắt
nước vào thì lửa càng cháy to hơn.
Thế là đêm đó tất cả đều không
ngủ, đứng nhìn tòa nhà rộng hơn mẫu đang cháy rừng rực trong
đêm, lửa sáng cả một góc trời. Đến
trưa hôm sau thì lửa tắt, mọi người
vào tìm thì chẳng thấy lão L chạy
đâu, có người nói lão chạy ra ngoài
từ đêm hôm qua, chỉ bật một cái mà qua luôn bức tường cao 3 mét, ai
thấy cũng khiếp nên chẳng dám
đuổi theo. Sáng sớm ba ngày sau,
dân làng lại không tài nào ngủ
được vì tiếng huyên náo phát ra từ
cuối làng, mọi người tất tả mặc áo chạy ra, ai vừa đến cũng sợ đến
xanh mặt. Lão L đang đứng trên
một cành cây gạo, cái cây gạo mà
trước đây hai lão thầy kia từng treo
cổ. Lão L đứng trên đó, mái tóc của
lão chỉ mới trải qua một đêm mà đã dài tới gót chân, bạc trắng như
cước, tay lão vung vẩy cái liềm, vừa
vung vừa hát í a, mồm thì lại cười
ngoác đến mang tai, ai nhìn cũng
khiếp. Dân làng liền kéo nhau đi
lấy vải bạt để hứng, ngộ nhỡ lão có rơi xuống thì đỡ. Nhưng vừa quay
lưng di thì có lão L gọi giật lại,
giọng thé thé như xe vải: " Tao
cấm! Tao cấm! Đứa nào dám hứng
thằng này thì tao về tận nhà tao
vặn ngược cổ từ trước ra sau! Hớ Hớ Hớ! Tao cấm! Tao cấm!" . Vừa hét lão vừa nhảy tưng tưng trên
cành cây, ngay lúc này thì ông N
với ông A đã chạy về nhà lấy đồ
xong, mỗi ông cầm một cây kiếm
gỗ ném thẳng về phía cây gạo,
nhưng hai cây kiếm gỗ vừa chạm vào gốc gạo thì tự nhiên rơi luôn
xuống đất như hai khúc củi rồi lần
lượt gãy đôi. Hai ông sợ xanh mắt
mèo, nhìn nhau không nói được câu
nào. Bỗng nhiên, một người mà
không ai ngờ tới lại bước ra, đó là ông K. làm nghề cắt tóc ở xóm
dưới.
Mọi người thấy ông cứ đủng đỉnh
đi vào thì cản lại, bảo ông mà vào
là nó vật chết ngay đấy, ông K chỉ
cười không đáp, rồi lại tiến về gốc cây gạo. Mọi người ai cũng sợ nên
không dám theo giữ chân, tất cả
đứng từ đằng xa xem ông K đinh
làm gì. Ông K cứ thế tiến ngày một
gần tới gốc gạo, con quỷ- lúc này
đnag nhập vào lão L thì cứ chỉ thẳng ông K mà mắng chửi, quát
tháo. Ông nhẹ nhàng rút trong túi
đồ ra một cây gậy vông dài bằng
cánh tay, lúc này thì con quỷ đã
bắt đầu im rồi, nó nhìn ông gờm
gờm, mắt long sòng sọc. Thế rồi ông nhẹ bứt một sợi tóc trên đầu,
quấn vào cây gậy rồi lầm rầm đọc
gì đó. Giờ thì con quỷ mới lộ ra là
nó đang sợ ông K, nó bắt đầu khóc
lóc nỉ non, van vỉ đủ điều xin ông
cho nó một con đường sống, tiếng khóc, van nài như vọng về từ một
cõi xa thẳm, bao nhiêu người cũng
đứng đó mà ai cũng thấy lạnh toát
sống lưng. Ông K chẳng nói chẳng
rằng, lại gần cây gạo, cầm gậy
vông vụt liền bảy phát vào gốc, từ cây gạo, người ta nghe thấy tiếng
hét thất thánh rồi tiếng la oai oái,
mấy chỗ bị vụt trên gốc gạo cứ có
một dòng nước đỏ ộc như máu,
chảy ri rỉ ra. Vụt xong phát thứ bảy
thì lão L trên cành đứng thẳng tưng người một cái, rồi đổ ra, rơi uỵch
xuống đất, lão chết ngay tại chỗ.
Sau đấy thì ông K lẳng lặng đi về,
không nói thêm câu nào. Còn hai
ông A và ông N mới đầu thì nhìn
ông K một cách kinh ngạc , nhưng khi vừa thấy những việc ông làm và
thấy hình săm trên cổ tay ông thì
cả hai cùng kính cẩn đặt tay phải
lên ngực, cúi người đứng nép sang
một bên nhường đường cho ông K. Vậy rốt cuộc thì ông K là ai mà lại
cao tay ấn đến vậy, và hình săm
trên tay ông có ý nghĩa gì mà khiến
hai ông thầy kia phải kính cẩn như
thế? Mọi chuyện chỉ có bố em và
hai ông thầy kia biết, còn quá khứ của ông K thì đó là cả một câu
chuyện dài về tình yêu, gia tộc, máu và nước mắt ……Tobe Continued…..
Sửa lần cuối: ZzasagazZ 18/02/2013 13:54
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#6 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:43 » @177536

Chuyện thứ năm: Quá khứ của một
người vô danh Mải type mãi không để ý thời gian,
em đi ăn cơm chút xíu xong lại
nhào về ngay để kể tiếp cho các thím yêu vấu Ông K vốn gốc là người Tàu, nhưng
ông quê ở tỉnh nào bên đó thì cả
làng chẳng ai biết, chỉ biết rằng
ông đến làng từ năm 50, năm năm
sau khi cái kì hạn kia bắt đầu. Là
người nước khác nhưng ông K lại nói tiếng Việt rất sõi, lại còn nói
được cả tiếng Pháp, tiếng Nhật,
tiếng Hà Lan, tiếng Anh nên dân
làng ai cũng ngưỡng mộ ông vì cái
vốn chữ. Tuy giỏi nhiều ngoại ngữ
như vậy, lại rất nhiều lần có cán bộ về mời ông đi làm phiên dịch,
lương tháng mấy trăm đồng bạc, là
cả một giấc mơ xa vời với nhiều
người thời bấy giờ. Nhưng ông
khước từ tất cả, chỉ ở lại miền quê
nghèo này làm nghề cắt tóc, đắp đổi qua ngày, khắp cả tỉnh, người
mời ông đến cắt tóc rất đông,
nhưng cắt tóc chỉ là cái phụ mà cái
chính là họ muốn có một người
uyên thâm, hiểu thời thế để nói
chuyện, và những người mời ông đến nhà cắt tóc đều là những con người không " tầm thường". Dân quê ngày đó thấy ông ngày
ngày vẫn cứ đạp cái xe đạp lọc cọc
đi cắt tóc khắp nơi thay vì nhận
làm việc bàn giấy, sống đủ đầy cả
đời thì ai cũng cho là lạ, nhưng họ
không thể hiểu tại sao lại thế, thôi thì cho rằng đó là cái tính kì dị của những người "học giỏi:" , mà dân làng còn ngạc nhiên khi thấy
một ông lão cắt tóc nghèo mà lúc
nào nào cũng có thịt cá ăn luôn, lại
toàn quen thân với mấy ông "tai
to", có lúc thấy cả một đoàn xe của
tướng Trung Quốc về tận làng để thỉnh an ông K, ông tướng người
Trung Quốc nọ hách dịch vô cùng
quát mắng lính lác xa xả. Nhưng
khi gần đến nhà ông K thì ông
tướng trẻ kia liền xuống xe, lội bộ
gần cây số đất đỏ nhão nhoét chỉ để lên nhà ông K, đến lúc lên rồi
thì ông K chỉ thẳng mắng mà mắng
một tràng toàn tiếng tây tiếng tàu,
ông kia sợ tái cả mắt, cứ quỳ rạp
xuống đất bùn mà nghe ông K
mắng, lúc ông K mắng xong thì phất tay ào vào thẳng nhà, khóa
của lại. Chỉ còn mình ông tướng ở
ngoài, ông tướng còn quỳ lạy thêm
chín lạy nữa rồi vừa khóc vừa giật lùi mà đi về. Người làng ai trông thấy cũng khiếp, lại càng tò
mò về lai lịch của ông K, nhiều
người gặng hỏi nhưng ông đều tìm
cách tránh nói đến, lâu dần thì dân
làng biết ý ông không muốn gợi lại
chuyện cũ nên cũng chẳng hỏi nữa. Người biết về quá khứ của ông K chỉ
có vài người, trong đó có bố em.
Thuở nhỏ, bố em rất thích đọc sách
cổ của Trung Quốc, cuốn nào có chữ
quốc ngữ dịch ra thì đọc, còn cuốn
nào viết bằng chữ Tàu thì đem về nhờ cụ dịch cho nghe. Bố em lại rất
thích sang chơi bên nhà ông K vì
nhà ông ở trên một quả đồi cao sau
xóm, lại không nuôi trâu bò lợn gà
gì nên rất sạch sẽ, tuyệt không có
ruồi muỗi. Ông K thấy bố em nhỏ nhỏ mà lại thích đọc sách nên quý
bố em lắm, mỗi lần đi lên tỉnh cắt
tóc là lại tìm mua sách truyện của
Nguyên Hồng về cho bố em đọc,
ông lại còn rất hợp tính với bố, tính
lại hiền lành dễ gần, toàn gọi bố em là chú, xưng anh, mặc dù ông
còn già hơn ông nội em cả chục
tuổi. Ông K và bố em thân với nhau
như bạn vong niên vậy, có chuyện
gì ấm ức bố em cũng kể cho ông K
nghe, còn ông K thì rất cởi mở với bố em, nhờ vậy mà bố em cũng biết
được nhiều điều về quá khứ của
ông, một quá khứ chẳng hề bình
lặng như con người hiền lành của
ông. Một tối, bố em vừa đi câu về,
bố câu được khá là nhiều cá, trong đó có một con chép đỏ , bố định
đem con này lên cho ông K, còn
mấy con khác thì quẳng vào bể
nước để bà nội về làm mắm. Tối
hôm đó, bố em xách con cá lên nhà
ông K thì thấy ông đang bắc bếp nướng ngô, vừa thấy bố em lên thì
ông vui hẳn, hồ hợi gọi bố em vào
ngồi chung chờ ngô chín thì anh em
gặm cho đã. Nhưng vừa thấy con cá
chép bố em xách trên tay thì ông K
xám mặt lại, ông vội giật ngay khỏi tay bố em rồi ném thẳng vào lò
than, rồi lật đật chạy vào nhà
trong, đem ra một đạo bùa màu
vàng ném luôn vào lửa, kì dị làm
sao khi con cá chép đỏ đã chết từ
hồi chiều giờ lại nhảy lên tanh tách trong lò, phát ra nhưng tiếng kêu
rít đến buốt óc. Ông K liền bịt tai
bố em lại rồi hô một tràng toàn
tiếng Miên, ngay lập tức con cá
ngừng nhảy rồi cháy thành than
ngay lập tức. Bố em chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi ông K sao
phải làm vậy, ông K chậm rãi trả
lời :
-Con cá này là một trong năm cái
oán linh xổng mất trong cái năm
mà sau ông thầy làng chú làm phép đó. Bây giờ kì hạn đã hết, mà chú
lại hợp vía với nó nên nó định hút
hồn chú, nhưng mà cụ tổ nhà chú
pháp lực cao cường, trấn giữ cho
người trong họ rất nghiêm cẩn nên
nó không làm gì được. Đêm nay lại là đêm tà nguyệt tụ hội, ma quỷ
đắc lợi mà cụ tổ nhà chú lại đến kỳ
vào chầu thánh đế nên nó mới
chớp cơ hội, giả làm con chép đỏ
kia để đêm nay dụ chú ra hồ rồi
dìm chết đấy! Nhưng mà số chú còn dài nên trời xui đất khiến thế nào
lại để chú mang nó lên chỗ tôi, giờ
tôi diêtj được nó rồi nên không lo
gì nữa, chỉ ngại mấy cái oán lình
kia nó thoăt ẩn thoắt hiện, tôi
không biết đâu mà lần nên chưa trừ được.
Bố em nghe xong thì sợ lắm, nhưng
ông K trấn an bảo thế là xong rồi,
từ rày họ nhà em không sao nữa thì
bố em mới bớt sọ. Lúc bình tĩnh lại,
bố em mới hỏi sao ông K lại biết phép phù thủy giỏi đến vậy. Sau
một hồi trầm ngâm, ông K từ từ kể
lại câu chuyện đời mình cho bố em
nghe:
"….Trước đây, ông K vốn là dòng
dõi danh gia thế phiệt ở bên Tàu, đời đời nối nhau làm nghề phù
thủy, lại buôn bán cả ngọc quý, đồ gốm nên giàu có vô cùng. Tiền từ nghề phù thủy và buôn bán
đem lại không biết bao nhiêu mà
kể. Nhưng họ nhà ông không giữ
cho riêng mình, năm nào cũng đem
tiền, gạo đi cứu tế dân lũ lụt ở
Hoàng Hà, Trường Giang nên được lòng người dân lắm, đi đâu dân
cũng bái vọng, lập bàn thờ sống.
Thế rồi, cuối đời nhà Thanh, triều
đình vu cho họ nhà ông tội dung
yêu pháp mê hoặc dân chúng, có ý
phản lại triều đình. Chỉ trong một đêm, già trẻ lớn bé hơn 3000 mạng
trong họ nhà ông bị giết sạch, còn
duy nhất chi họ nhà ông ở trên
Thiểm Tây là thoát nạn. Vậy nên
ngay từ khi sinh ra, ông K đã bị
nhồi vào đầu ý chí phục thù, tìm con cháu của những quan lại ngày
xưa đã vu khống họ nhà ông và con
cháu dòng họ Ái Tân Giác La để
giết hết không chừa ai. Và ông K
đúng thực là niềm hi vọng của cả
chi họ, từ bé ông đã bộc lộ trí thông minh siêu việt, cái gi cũng
chỉ xem qua một lần là nhớ ngay.
Chẳng mấy chốc mà ông K đã nổi
tiếng tinh thông vô số loại bùa chú,
ấn pháp, từ Nam tông Bắc tông đến
cả bùa chú Mật tông, Tây Tạng, Mông Cổ, Cao Ly,…khi đó ông mới
19 tuổi. Nhưng thực sự thì ông lại
không muốn trả thù chút nào vì ông
cho rằng thù hận là thứ thế hệ
trước gây ra, sao cứ phải để thế hệ
sau như ông gánh chịu. Chính vì lẽ đó mà ông bị cả họ hắt
hủi, cha ông từ con, mẹ ông thì chỉ
muốn treo cổ tự tử, ông bị trục xuất
ra khỏi dòng họ. Thế là ông đi lang
bạt khắp Trung Hoa từ năm 20 tuổi.
Và ông đã gặp và yêu một người con gái, (một chuyên tình đẹp như
trong phim phải không các thím),
bất chấp gia đình cô Liên Liên kia
ngăn cản, ông và cô vẫn làm đám
cưới. Ngày ông làm dám cưới,
người nhà bên kia thuê một thầy pháp về định làm phép cho ông sợ
mà bỏ. Nhưng đúng là múa rìu qua
mắt thợ, ông thầy pháp kia vừa làm
phép định đánh ông thì ông cầm
kiếm gỗ đánh bật lại, và thanh
kiếm gỗ của ông lúc bay ra đã cắm thẳng vào cổ cô Liên Liên, trước lúc
chết, cô vẫn nói là dù sao cô vẫn
mãi yêu ông. Như một người điên
dại, ông cứ ôm xác người yêu gào
khóc, nhà kia thấy con gái chết thì
không thèm đến xem sao mà còn nhổ bãi nước bọt, mắng cô là thứ
gái lăng loàn bỏ nhà theo trai. Còn
ông K lúc này thì đã bị hận thù che
mắt, ông thi triển hết mọi thứ mình
học được, từ gọi âm binh, thổ thần
đến gọi ma quỷ lên giúp sức,…. Ông muốn cả nhà kia phải chết vì
chính họ đã gây nên tất cả. Sáng
sớm của một tuần sau, cả ngôi làng
nhỏ vùng Cam Túc náo động lên bởi
tin nhà họ Kha trong làng đã bị
cướp giết sạch, treo xác lên rừng táo đầu làng. Những tưởng sau khi
trả thù xong ông sẽ thanh thản,
nhưng ông lại càng thêm dằn vặt,
đau khổ, tự giận chính mình vì nếu
mình không yêu Liên Liên thì mọi
chuyện đâu có xảy ra. Và rồi ông bị chính quyền địa phương truy bắt vì
tội dùng xảo thuật để giết người
cướp của, ông lại trốn chạy tiếp.
Vài năm sau, sự việc lắng xuống,
ông K lại trở về cuộc đời lang bạt,
kiếm sống bằng nghề phù thủy. Gần hai chục năm sau, Đảng Cộng
Sản Trung Quốc tiến hành cách
mạng văn hóa, những người như
ông đều bị quy vào tội tuyên
truyền mê tín dị đoan, không bị xử
tử hình thì cũng bị giam chung thân nên rất nhiều người đã trốn sang
Việt Nam, và ông K cũng là một trong số đó…." --------------------------------
---------------------------
Đó là quá khứ đầy bi thương của
ông K, còn hình săm trên bàn tay
ông, đó là biểu tượng của phù thủy
hàng Thiên đẳng trong gia tộc họ Vương, người trong nghề phù thủy
ai cũng biết cả. Vậy nên hai ông A
và N mới kính cẩn với ông như vậy. Sau khi nghe xong câu chuyện bố
em cũng bùi ngùi về số phận ông,
cả hai người cùng lăng đi một lúc.
Ông K lên tiếng phá tan sự im
lặng : " Chú chờ tôi tý, tôi lấy cho
chú cái này" Nói đoạn, ông đi vào nhà trong, rồi ông lấy ra hai quyển
sách, một quyển đã ngả vàng một
quyển xem chừng còn mới. Ông
đưa cho bố em, bảo giở ra xem, bố
em giở ra thì thấy trong mỗi quyển
toàn là hình vẽ loằng ngoằng ngang dọc, nhưng một quyển thì
viết bằng chữ Trung Quốc, còn một
quyển mới thì viết bằng chữ quốc
ngữ, trong đó ghi toàn là các câu
khẩu quyết, chiến ý, cách làm bùa
phép, xem tướng, đoán vận số,…. Bố em đọc xong thì mới hiểu ra đây
là "cuốn sách giáo khoa" của thầy
phù thủy. Sau đó thì ông K hỏi bố
em nhớ được bao nhiêu, bố liền
đọc lại cho ông nghe những chỗ
mình nhớ, cả quyển thì bố nhớ được ba phần. Ông K nghe xong
gật gù khen: "Vậy là chú giỏi! Người
thường học quyển này phải mất
hơn hai chục năm mới tinh thông.
Nhưng tôi xem tướng chú không
phải là người có duyên với nghề này, nói thật với chú, cái nghề này
nó bạc lắm chú ạ, đời tôi khốn nạn
cũng vì nó đó chứ!". Nhưng ông K
vẫn dạy cho bố em cách xem
tướng, cách coi chân gà, cách giải
chết trùng, cách tính ngày giờ chết của một người đang bệnh nặng,…
ông nói là để tiện đường giao thiệp
về sau, tự khắc sẽ có ích. Sau đó,
ông K bỗng nâng quyển sách cũ
viết bằng tiếng Trung lên rồi bảo
bố em:" Chú nhớ cái thằng tướng dởm lần trước đến tìm tôi chứ! Cái
thằng đó trước là học trò của tôi
đấy! Lúc còn học tôi, nó ngoan lắm,
nhưng một hôm tôi về nhà thì bắt
gặp nó đang ăn trộm quyển sách
này, tôi liền đuổi theo giật lại được, nhưng mà nó thì chạy mất,
lấy được phần ba quyển sách từ
trang đầu….Nhờ có mấy trang sách
đó mà nó dần dân leo lên cái ghế
tư lệnh quân đoàn, nhưng số trời
khó cái, nó đã dùng nghề này để cầu lấy tiền tài thì giờ tai họa đổ
xuống đầu nó! Lần trước nó tìm về
đây là muốn xin tôi cứu mạng,
nhưng ai dám cãi lại mệnh trời? Nó
làm thì nó chịu thôi!" - Ông K lại
thở dài nhìn xa xăm ra ngoài phía cánh đồng, rồi ông vứt luôn hai
quyển sách vào trong lò lửa, tất cả
tài nghệ của ông đều sẽ theo ông
xuống mồ hết.
Thấy ông buồn nên bố em liền đổi
chủ đề, làm cho không khí vui hơn. Thời đó, người sát mạn biên giới về
đều đồn là ở Sơn Tây bên Tàu có
phái biết thuật dẫn thi, có thể bảo
quản xác chết từ chiến trường dẫn
về quê quán( Cái nì là Cương Thi
trong phim của Lâm Chánh Anh đấy các thím ợ!). Bố em liền đem
chuyện này ra hỏi ông K thì ông
cười ngặt nghẽo, ông bảo:
-Cái đó hồi tôi còn ở trong nước
cũng nghe nhiều, nhưng chưa thấy
hoặc biết ai có thể làm như vậy cả, có mấy lần nghe tiếng có người
biết làm, tôi đều đến xem, hóa ra
toàn là lũ bịp bợm. Còn phái Sơn
Tây đó thì đúng là có thật, nhưng
họ ít giao tiếp với người trong
nghề, bùa chú của họ tôi cũng có biết chút ít, nó là loại bùa rất kì dị,
là loại pha trộn giữa nhiều loại bùa
chú với nhau, thuật dẫn xác thì tôi
biết, đơn giản chỉ là dẫn một cái
xác chết đi đi lai lại, sai nó nấu
cơm quét nhà, chẻ củi gánh nước hay tát ao thì được chứ nói làm
phép để bảo quản xác chết thì tôi
không tin. Vì chỉ cần ngưng làm
phép lên xác là nó rữa ra ngay lập
tức, mà cái trò dẫn xác này tổn âm
đức lắm, chỉ có mấy ông mới vào nghề, ngựa non háu đá thì làm để
kiếm người phụ việc thôi
Sửa lần cuối: ZzasagazZ 18/02/2013 14:04
My LoVe Ml :good

Những người đã like ZzasagazZ bởi bài viết có ích này:
truth99
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#7 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 13:49 » @177539

chap 6 .cá cộ
Cạnh làng em là một con sông dài,
chảy thẳng ra biển, có chỗ thì thu
hẹp lại chỉ rộng tầm trăm mét, có
chỗ thì ăn sâu vào tận trong lòng
những dãy núi rỗng ruột như quả
bàu, rộng đến vài ba cây số. Ở cái khoảng sông chảy ngầm trong lòng
núi đó, luôn là một điều gì đó bí ẩn
với người dân quê em từ xưa cho
đến tận bây giờ. Nhiều người nói
rằng, ở dưới những khoảng ngầm
đó là những hang hốc ăn sâu ra tận biển, là nơi trú ngụ của những con
cá cụ đã vài chục tuổi, con nào con
nấy to bằng cả cái thuyền nan, nó
há mồm một cái thì nuốt trọn cả
người lớn, dù hù dọa như vậy
nhưng bọn trẻ con vẫn không tài nào bỏ được cái trò tắm sông.
Đó là vào một buổi sáng mùa hè
năm 70, như moi khi, bọn trẻ chăn
trâu thả trâu lên triền núi cho gặm
cỏ rồi nhảy ùm ùm xuống tắm, cái
bãi tắm này mới được khám phá gần đây, lại gần với chỗ sông chảy
ngầm nên nước mát lạnh , màu hè
tắm thì cứ gọi là thích phải biết.
Đang tắm thì một đứa ngồi trên bờ
hét toáng lên rồi réo gọi cả đám
lên, cả lũ thấy đứa bé này khóc thì chạy hết lên bờ, hỏi làm sao thì nó
chỉ tay xuống nước, cả bon nhìn
xuống rồi cùng khóc thét lên, dưới
nước, chỗ chúng nó vừa bơi,giờ
đang có một con cá trê đen trũi há
mồm lên mặt nước ngáp ngáp lấy khí thở, nhưng mà, con cá trê to
bằng cả cái thuyền nan. Tiếng khóc
của lũ trẻ làm động tới mấy người
đốn củi và thợ săn, người canh dê
trên núi, tất cả tức tốc lao xuống.
Và không chỉ trẻ con mà cả người lớn gồm hơn hai chục người cũng há
hốc mồm kinh hãi, dưới nước là con
cá cụ trùi trùi, to bằng nửa cái
thuyền đang bơi lởn vởn quanh bờ.
Ngay lập tức một ông thợ săn giơ
khẩu súng kíp lên nhằm thẳng con cá định bắn thì một người ngăn lại.
Người này bảo hãy chờ gọi người
làng ra rồi bắt, không ít người thế
này, mà đạn thì yếu, không biết có
giết được nó không, nó mà thù thì
cả làng không yên. Một lúc sau thì dan làng tới, ai cũng kinh ngạc, xì
xào bàn tán về con cá cụ kia.
Nhưng con cá này lại rất dạn
người, đông người như thế mà nó
vẫn bơi vòng vòng quanh bờ như
không có gì. Sau khi đã bàn bạc xong, tất cả thống nhất là sẽ ném
mìn cho con cá không chết thì cũng
choáng, rồi súng kíp cứ thế mà bắn.
Một tiếng hô vang: "Ném này!", rồi
uỳnh uỳnh hai tiếng đinh tai nhức
óc, nước bắn tung tóe, rồi súng kíp trên bờ cứ nhè chỗ bóng đen mà
nã, một lúc sau thì màu con cá
loang đỏ cả mặt nước. Dân làng hò
nhau lấy dây thừng ra lôi con cá về
rồi mở tiệc làm cỗ cho cả làng ăn.
Trong đám cỗ, ai cũng vui vẻ, cười nói hỉ hả, chỉ có ba ông thầy là ông
N, ông A và ông K là mặt đăm, ba
ông chả ăn miếng cá nào, chỉ hớp
vài li rượu rồi đi về. Người làng vẫn
cứ vô tư ăn uống, không hề biết
rằng mình đã ăn phải thứ không nên ăn, động vào thứ không nên động…….. Tobe Continued
Sửa lần cuối: ZzasagazZ 18/02/2013 14:11
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#8 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 14:06 » @177542

phan viet bai
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#9 » Gửi bài gửi bởi truth99 » 18/02/2013 14:06 » @177543

Truyện này dở quá :(
truth99
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸811/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Năng Chinh Quán Chiến⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [truyen ma]Dao si tan mang ki

#10 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/02/2013 14:08 » @177545

truth99 đã viết:Truyện này dở quá :(
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)


Trang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất