STARVING – QUỶ ĐÓI
Đoạn ghi âm này được tìm thấy trong một ngôi nhà ở vùng New England. Thuộc tiểu bang nào không quan trọng. Nó được lấy ra từ một chiếc máy ghi băng, và trong cùng ngôi nhà người ta tìm thấy một thi thể bé gái không lớn hơn 7 tuổi, một viên đạn ghim vào đầu. Ngoài ra không còn xác chết nào khác.
“Tôi ghi âm lại đoạn băng này vì tôi muốn các người hiểu rõ chuyện đã xảy ra. Có một cô bé nhỏ nhắn đang ngủ trong phòng cách đây 2 cánh cửa. Nhưng thực ra nó không còn là cô bé nhỏ nhắn nữa. Nó…”
“Tôi nói lố rồi. Nghe này, tên tôi là George Marston. Tôi và vợ t…”
Giọng nói ngưng bặt. Người đàn ông bắt đầu khóc tức tưởi. Sau khoảng 10 giây gì đó ông ta kìm được cơn xúc động và tỏ vẻ như đang căng thẳng lắng nghe điều gì. Khoảng chừng 1 phút sau không có thêm tiếng động nào cả.Cuối cùng ông ta cũng tiếp lời.
“Phải nói rằng tôi đã có gia đình…V… Vợ tôi, bà ấy đã mất cách đây…lạy Chúa, một tuần non… Dù-dù sao thì, chúng tôi có một cô con gái nhỏ tên Sherry. Và… khi…khi con bé 7 tuổi… nó… bệnh chết…”
Giọng nói lại ngừng lần nữa. Nhưng lần này không còn sự im lặng, một tiếng lê bước sột soạt có thể được nghe thấy dù khá nhỏ. Một giọng bé gái thều thào: “Bố ơi?” Khoảng 20 giây im ắng trôi qua, và một tiếng chân người khác vang lên. Tiếng chân người lùi xa khỏi chiếc máy ghi băng.
“Tạ ơn Chúa, nó… nó suýt tìm được tôi… V-v-và con gái chúng tôi chết. Vợ chồng tôi liệm xác conbé và làm lễ tang, con bé được chôn ở nghĩa trang của thị trấn. Khoảng một tuần sau, chúng tôi vẫn còn đau buồn đến nỗi không thiết nói lời nào…”
“Rồi một ngày kia có người gõ cửa nhà chúng tôi, một người đàn ông mặc veston đen đứng trước cửa vòm… Chúng tôi tưởng ơn trên nghe thấu những lời cầu nguyện của mình, vì người đàn ông đó nói rằng hắn có thể hồi sinh con bé, mạnh khỏe như chưahề có căn bệnh nào. Vấn đề duy nhất mà ông ta cảnh báo chúng tôi là, phải quyết định ngay chứ để quá lâu con bé sẽ không còn là chính nó nữa. Nghe đến đó chúng tôi liền đóng sập cửa, nói rằng chúng tôi cần thêm thời gian suy nghĩ. Ngay ngày hôm sau hắn ta lại đến, và dù cả tôi và bà ấy đều cho rằng chuyện này quá sức điên rồ, chúng tôi vẫn nhắm mắt đưa tay. Hắn ta bảo đã hơi muộn nhưng vẫn còn kịp, và rồi dẫn chúng tôi đến nghĩa trang.”
“Chúng tôi đã ở đó suốt nửa giờ đồng hồ… Gã đàn ông quỳ suốt thời gian đó, dường như chờ đợi linh hồn con bé xuất tràng. Rồi cuối cùng… ông ta thốt lên một từ. Cả hai chúng tôi chẳng ai hiểu thứ ngôn ngữ đó, nhưng rõ ràng… Chúng tôi cảm giác được một sức mạnh. Thế rồi ông ta nhoẻn cười và bảo chúng tôi về đi.”
Lại im lặng. Và trên nền của đoạn băng, có tiếng khóc thút thít của một bé gái.
“Buổi sáng hôm sau, chúng tôi thức giấc và kia là con gái tôi – đang ôm chặt chú gấu bông yêu thích của nó. Con bé mặc đúng bộ áo quần mà chúng tôi đã liệm, tuy vấy bẩn nhưng hoàn toàn khỏe mạnh hồng hào. Con bé mở mắt và thì thầm gọi “Mẹ!” và vợ tôi òa khóc chạy đến ôm lấy nó. Tôi cũng nghẹn ngào, và đoan chắc cuộc sống yên bình trước kia đã trở lại…”
“…Hoặc là không. Suốt 2 tuần sau khi con bé quay về từ cõi chết, nó ngày càng đói và đói một cách bất thường. Sherry cứ ăn, ăn mãi mà chẳng có dấu hiệu tăng cân gì cả. Gã đàn ông kia lại đến vào cuối tuần thứ 2, nói với chúng tôi rằngông ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng, lúc ấy đã quá hạn và đáng lẽ ông ta không nên tái sinh con bé, và rằng chúng tôi phải giết nó đi. Nếu không làm theo… Con bé sẽ trở nên rất, RẤT nguy hiểm.”
“Chúng tôi nhất thời không tiếp thu được… Là cha mẹ, chúng tôi sao lại để con mình chết lần thứ hai chứ… Nhưng trước khi vợ chồng tôi kịp nghĩ thêm gì khác thì… Ông ta ngã vật ra sàn, tắt thở.Chúng tôi hoảng loạn và chỉ nghĩ đến điều duy nhất là bảo vệ con gái mình… NHƯNG khi con bé bước vào phòng, nó thấy cái xác gã đàn ông, nó đã cười. Và lao vào ăn.”
“Bạn từng chứng kiến một bé gái ĂN THỊT một người trưởng thành trước đây chưa…? Quá sức kinh khủng… Nhưng chưa phải là tệ nhất… Một ngày kia con bé lại đói… không có gì để ăn… Lúc đó tôi đi vắng, nhưng Chúa ơi, vợ tôi ở nhà với con bé và… k-khi tôi về…”
“Chúa xá tội cho tôi… T-tôi phải giết…”
Người đàn ông lại im bặt… nhưngsau đó người ta nghe một tiếng động rất rõ ràng, tiếng cầm vũ khí lên, có khả năng là một khẩu súnglục… rồi tiếng lên đạn. Chận người bước vội đi xa khỏi chiếc máy ghi băng. Tiếng bé gái khóc lóc van nài: “Đ-đ-đừng bố ơi, đừng mà!! Con chỉ đói quá mà thôi!!!!” Tiếng hét hãi hùng của con bé bị bóp nghẹt bởi một tiếng “ĐOÀNG” runrẩy. Cuối cùng, tiếng bước chân trở lại gần chiếc máy ghi.
“Kết thúc rồi… nó sẽ không hại ai được nữa… Quái lạ, s-sao tôi ĐÓI thế này?