Chap 1:
Ban ngoài ánh nắng ban mai ấm áp đang phủ lên mọi vật thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa thoang thoảng xen lẫn mùi cỏ non sáng sớm.
Trên giường nó nằm đó, mắt nhắm nghiền lười biếng. Từ từ nó mở mắt, ánh sáng làm chói mắt khiến nó phải dùng tai che mắt lại, một vài giây sau khi thích nghi được nó mở mắt một lần nữa. Trước mặt nó là một tấm gương, nó thấy cô gái trong gương có khuôn mặt hơi xanh, đầu quấn một lớp băng, nó khẽ đưa tay chạm vào lớp băng trên đầu:
“Đau quá!”
Rồi cảm giác bất an dâng lên, như có điều gì mách bảo nó đẩy cửa phòng chạy thục mạng. Nhưng sao chạy mãi mà không thể ra khỏi đây
“Đây là đâu?”
“Cô chủ, cô chủ tỉnh rồi.”
” Cô chủ, cô chủ!”
“...”
Trong khi nó vẫn đứng ngơ người ra thì đám người đó đang tiến lại gần nó hơn, nó co giò chạy thục mang.
“Cô chủ!” – đám người vẫn đuổi theo gọi nó.
Nó chạy ra khỏi khu nhà tới một khu vườn rộng , chạy một hồi nó xanh mặt: ngõ cụt.
- Chết rồi đám “chủ nợ ” vẫn không buông tha cho mình biết lam sao đây.
Nó đang hoảng hốt cực độ thì một giọng nói lạnh băng vang lên làm nó thấy ớn lạnh:
- Vợ à, mới sáng ra...đã làm náo loạn cả nhà như vậy sao?
Nó giật mình, nhìn tới hướng phát ra âm thanh. Một tên con trai từ từ bước tới, nó chỉ biết lặng người.
1s
2s
3s
- Thiếu gia, sáng nay cô chủ...
Hắn không đáp chỉ nhìn phía đám người kia, cái nhìn làm họ im bặt. Nó hết ngỡ ngàng rồi tới bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó hắn tiến lại gần nó, giọng đều đều:
- Vào nhà thôi,...còn phải ăn sáng rồi uống thuốc.
Hắn nắm tay nó kéo đi, như phản xạ nó giật tay lại , nhìn hắn đầy khó hiểu:
- Anh là ai?
Không khí bắt đầu căng thẳng, hắn nhìn nó bất giác nở một nụ cười nửa miệng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng:
- Trần Gia Huy, hôn phu của...!
Nó chết đứng:
- Hôn phu của tôi?
Chắc mặt nó bây giờ nhìn kỳ cục lắm, mắt nó mở to, nó nhìn thẳng vào mắt hắn đôi mắt nâu lạnh lùng của hắn. Nó im lặng thêm vài giây để sắp xếp lại mọi thứ trong cái đầu trống rỗng của nó.
- Vào nhà đi.
Một lần nữa tiếng nói của hắn làm nó quay về thực tại:
- Không!
Trả lời ngắn gọn , nó nhìn hắn bằng ánh mắt ương ngạnh xen chút cảnh giác. Hắn lai nhếch môi, vẫn giọng nói đều đều nhưng đầy tính ra lệnh:
- Nghe thấy chưa, vợ tôi muốn ăn sáng ngoài vườn.
Nó không hiểu gì cứ há hốc mồm, đám người phía sau cúi mình rồi quay vào nhà. Hắn tiến lại bất ngờ bế nó lên mặc nó la hét:
- Bỏ tôi xuống đồ đáng ghét, xấu xa, anh làm gì vậy hả?
Hắn bỏ ngoài tai tất cả bế nó đến góc vườn có cái cây to nhất. Một lần nữa trong buổi sáng nó lại mắt chữ O mồm chữ A khi thấy mọi thứ được sắp xếp như một buổi dã ngoại O_O.
Khi hắn ra hiệu người giúp việc đi hết nó nhìn hắn hỏi một hồi liên tục:
- Sao tôi không nhớ gì hết, tôi tên gì vậy? Sao tôi lại ở đây? Sao anh lại là hôn phu của tôi? #$^&^%$%%$#$#@?
- Ăn đi – Đáp lại một dãy câu hỏi của nó là một câu ngắn gọn nhưng xúc tích đầy tính uy hiếp.
- Anh không nói tôi không ăn. – Nó ương bướng đe doạ hắn.
Hắn nhìn nó thở hắt ra một tiếng:
- Đường Du,...tên Đường Du. Hai gia đình đã hứa hôn cho chúng ta. Nhưng một tuần trước gia đình...gặp tai nạn,...bị hôn mê còn ba mẹ...hiện giờ vẫn chưa tìm thấy.
Mọi chuyện quá đột ngột nó không thể đón nhận được, nhưng hình như hiểu được tình cảnh của mình mắt nó hoa lên, nước mắt chảy xuống.
Không lẽ lại như vậy? Nó không nhớ gì hết, không ký ức, không kỷ niệm. Nó khóc không thành tiếng. Hắn choàng tay ra ôm nó vào lòng, ánh mắt vẫn xa xăm khó hiểu.
Chap 2:
Đây là ngày thứ 4 trong ký ức toàn màu trắng của nó tại ngôi nhà , à không ngôi biệt thự của hắn, vốn là người lạc quan hôm nay nó thấy tươi tỉnh hơn, nó mở tủ quần áo (trong tủ có rất nhiều quần áo nhưng có lẽ đều là do hắn chuẩn bị), nó chú ý đến bộ đồng phục nơi cuối tủ, nó háo hức lắm:
- Đi học, muốn đi học quá!
Lại chạy ra ngoài lao thẳng sang phòng bên kia:
- Hắn đang ngủ, sao tên này ngủ nhìn đẹp quá vậy không biết.
Nó hơi đỏ mặt nhưng rồi mọi thứ lại bắt đầu ồn ào:
- Dậy..., dậy mau lên đồ heo nướng, mau dậy đi học thôi, dậyyy!
Hắn hơi nhíu mày, cảm thấy cái gì đó kéo kéo giật giật làm hắn vô cùng khó chịu và khó...ngủ, hắn bực tức mở mắt ra khuôn mặt lạnh như tiền, ánh mắt hình viên đạn như muốn giết người tới nơi.
- Dậy rồi à, làm gì ngủ như heo, kêu hoài không chịu dậy, không định đi học sao?
Nghe giọng nó tràn đầy sức sống hắn khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh nụ cười biến mất, thay vào dó là khuôn mặt nghiêm nghị. Nó có cảm giác bất an bèn cười trừ:
- Hi...i...i vậy...vậy anh ngủ...ngủ tiếp cũng được...tôi...tôi đi nha hi...i...
Nhưng hắn đâu dễ dàng tha cho nó. Bật dậy kéo nó ngả vào người nghiêm giọng:
- Định trốn à, đồ nghịch ngợm.
Nó không chịu thua:
- Đồ khó ưa, bỏ tôi ra!
- Không , sáng nào...cũng làm náo loạn cả nhà nên hôm nay phải bị phạt.
- Bỏ ra, tôi có ý tốt gọi anh dậy không cám ơn thì thôi còn đòi phạt tôi là sao?
- Không, vẫn phải phạt.
Nó cố vùng vẫy nhưng không thoát được, khuôn mặt hắn thì vẫn lạnh lùng một cách đáng ghét nhưng thoáng thấy nét gì vui lắm.
- Anh phạt...dọn chuồng heooooo.
0_o Nó đứng hình không vùng vẫy nữa, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó.
- Chuồng...gg...chuồng...heo sao?
Từ phòng hắn bước ra mặt nó méo xệch, nhăn nhó khó coi khiến ai cũng phải “ngước nhìn”. Đi ra vườn, nó hỏi người làm vườn:
- Chú à, chuồng heo ở đâu?
Chắc câu hỏi của nó kỳ dị dữ lắm nên khiến mặt của người kia biến hoá nhanh chóng từ cung kính sang ngạc nhiên, từ ngạc nhiên sang ngạt...thở vì phải nhịn cười:
- Thưa cô, nhà chúng ta không nuôi heo cũng như không chứa chấp các loại súc vật dưới bất kỳ hình thức nào theo lệnh của thiếu gia.
- Không...g...g...g có heooooo...không...ggg súc vật hả? 0_
Nó ngớ người, khuôn mặt nghệch ra vô cùng ngu ngơ. Người kia tiếp:
- Vâng, không nuôi súc vật, chỉ nuôi 2 con chó xù đáng yêu do bà chủ tặng thiếu gia thôi.
- Heo = chó xù, chó xù = heo!!!!
Một phép toán hiện ra trong đầu nó rồi nó chợt tỉnh:
- Bị...bị...lưàaaa
Nó nghiến răng, chạy ù vô phòng hắn. Lại một lần nữa giọng hét của nó lại làm hắn không “an giấc”:
- Sao giọng...khoẻ thế? Đã kêu đi dọn chuồng heo rồi mà sao còn...
Chưa nói hết câu nó đã nhào tới quấn chăn phủ lên đầu hắn, lấy gối đánh mạnh hết sức có thể, vừa đánh vừa hét:
- Đồ heo nướng đáng ghét, đồ khó ưa. Sao anh dám lừa gạt một cô gái xinh xắn cả tin như tôi? Sao anh dám hành hạ hôn thê của mình như vậy? Sao anh #$@$%$$^$%$#$#??...
Nó la hét gì sau đó hắn không nghe rõ nữa vì trong chăn hắn đang nổ đom đóm mắt bởi những cú trời giáng của nó. Không chịu nổi, hắn nhanh chóng ôm lấy nó kéo vào chăn, lấy tay nhéo 2 cái má của nó mà kéo ra như một sợi dây thun làm nó chảy cả nước mắt:
- Đồ ấu a, a ám nhàm ậy au? ả a ây...
(Đồ xấu xa, anh dám làm vậy sao thả ra ngay!)
Hắn càng nhéo mạnh tới khi thoả mãn được lòng trả thù thì mới buông tha cho nó. Cả 2 bung ra khỏi chăn thở hổn hển. ^^
Nhìn nó xoa xoa mặt mà nước mắt lưng tròng hắn thấy thoải mái vô cùng. Mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị khó ưa:
- ...điên hay sao mà dám hành hạ chồng chưa cưới của mình tàn bạo như vậy?
Nó quắc mắt nhìn hắn:
- Anh mới điên. Anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Anh...anh...anh ngược đãi bệnh nhân (nó chỉ tay lên lớp băng trên đầu) còn dám nhéo tôi như vậy, anh có biết hành động của anh là...là..là...
- Là gì?
- À, là bạo lực gia đình đó biết chưa.
Hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
- Ai kêu...gây sự.
Nó không kiềm chế nổi, đứng lên:
- Ai kêu anh dám gạt tôi. Chuồng heo gì chứ, chỉ có chuồng chó thôi...
- ...
1s
2s
3s
Nó đứng đó thở như trâu sau một hơi trút giận, còn hắn...vẫn vậy. Hắn khoanh tay:
- Thì chuồng chó. Anh phạt...đi dọn chuồng chó...không cam tâm sao?
- Cái gì!!!!!
Mặt nó đỏ lên vì tức:
- Khi nãy anh lừa tôi, nói là chuồng heo bây giờ lại nói chuồng chó, anh ngang ngược vừa chứ.
- Anh có nói chuồng heo sao?
Nó ngây người trước câu nói quá đỗi ngây thơ của hắn. Hắn được thế nói tiếp:
- Hay...muốn dọn chuồng heo hơn nên mới tức giận như vậy?
Hắn nói đúng, dù sao chơi với chó xù dễ thương vẫn khoái hơn. Mặt nó giãn ra nhưng vẫn nhìn hắn với ánh mắt hờn giận:
- Anh điên rồi!
Khuôn mặt hắn đanh lại, cặp mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn đứng dậy tiến về nhà vệ sinh:
- ...sẽ được nhìn thấy anh nổi điên nếu không nghe lời...
Nó nhìn hắn, thấy một luồn gió chạy dọc sống lưng nhưng vẫn nói cứng:
- Tại sao tôi phải...
Chưa đợi nó nói hết lời:
- Chuồng chó hay chuồng heo?
Hắn nói từ từ nhưng đầy sức hăm he.
- ...
Sau 3 nốt nhạc.
Hắn quay lại đã thấy nó co giò chạy mất hút. Còn một mình, hắn lấy tay xoa đầu, miệng nở nụ cười hiếm khi xuất hiện.
- Phải dùng biện pháp mạnh với...thôi!
Ngoài vườn sau:
Nó cuối cùng đã có mặt tại “nhà ” của 2 con thú cưng, lòng thầm cảm ơn ông trời vì hắn không có sở thích nuôi heo hay thậm chí nuôi cọp mà là những chú chó xinh xắn...
Ý nghĩ chưa dứt, nó lại một lần nữa muốn bất tỉnh:
- Chó xù đáng yêu đây sao??
Trước mắt nó là 2 con chó xù . Xù thì có xù thật nhưng xù quá mức cho phép. Hai con ” cún” lông xù nhưng bự như con heo nái, lông phủ khắp người đang nằm đó.
- Hắn...n cho nó ăn thịt bò hay thịt người mà phát triển dữ vậy nè chời.
Nhìn 2 con chó “nhỏ” mà lòng nó dâng đầy thương cảm. Không phài thương cho lũ chó bự quá mức mà là thương cho số phận của nó. Nó lấy hết can đảm tiến tới tháo 2 sợi dây ra khỏi cây cột bên cạnh...
Hắn đang trong phòng khách, bỗng tiếng nhao nhao bắt đầu rộn lên rồi lớn dần. Tiếng của người hầu trong nhà. Hắn hơi khó chịu khẽ nhíu mày. Nhưng tiếng la ó ngày càng lớn hơn làm hắn càng không chịu nổi. Đang định lên tiếng thì chợt trong đầu loé lên một ý nghĩ:
- Không lẽ...
Hắn đứng dậy đi thẳng ra vườn, trước mắt hắn là một khung cảnh “nhộn nhịp” bất thường rất hiếm khi xảy ra ở nhà này. Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Hai con thú cưng của hắn đang chạy với tốc độ tên lửa đầu đầy...nơ theo sau là...
- Hả?
Hắn há hốc khi theo sau là nhỏ, vợ yêu của hắn, hai tay nhỏ đang bị vướng chặt vào hai sợi dây xích chó, chân nhỏ đang hoạt động hết công suất chạy theo hai con chó, miệng la inh ỏi:
- Aaaaaaaaaaaaa cứu...ứu...với dừng...ggggg lại đi...chị chỉ muốn cột tóc...cho mấy...cưng thui mà.
Cảnh hãi hùng chưa dừng lại ở đó, phía sau còn khủng khiếp hơn. Dẫn đầu là đám vệ sĩ, quản gia, người giúp việc, tất cả nguồn lực nhân sự trong nhà đều được tận dụng triệt để để đuổi theo nhỏ. Bọn họ mặt tái xanh đuổi theo, miệng không ngừng la ó om sòm:
- Cô chủ, cô chủ...
- Cô chủ cẩn thận...
...
Trong khi đó, phía trước, hai con chó không có dấu hiệu mệt mà chạy càng hăng hơn làm nó ba chân bốn cẳng phải chạy theo, thấy thế đám người phía sau càng rượt theo ráo riết.
Nhìn cảnh tượng đó, chủ nhà là hắn không thể không nổi giận. Hắn như muốn nổ cái đầu vì cảnh nào loạn này. Nhưng sau khi tức giận hắn lại không thể chịu nổi mỉm cười trước tình huống quá khủng khiếp do vợ yêu của hắn gây ra.
Sau mười mấy giây lấy lại phong độ, hắn móc túi lấy ra một cái kèn nhỏ. Hắn thổi một hơi không ai nghe gì nhưng chắc hai con chó thì nghe. Chúng quay đầu làm lũ người phía sau cũng rồng rắn chuyển hướng. Tới trước mặt hắn hai con chó mới chịu dừng lại.
Mặt đám người hầu tái mét khi nhìn thấy nét mặt hơi đỏ của hắn. Thật ra không phải vì giận mà vì hắn cố nhịn cười. Còn nó, khuôn mặt càng thảm hại hơn. Nó cúi mặt tỏ vẻ ăn năn ghê gớm.
Hắn xua tay, bọn người phía sau tản đi làm việc, không gian im lặng trở lại. Hắn khoanh tay nhìn nó nghiêm khắc. Nó giả điên định trốn đi nhưng bước hoài vẫn không tiến được bước nào. Thì ra hắn đang nắm áo nó lại. Nó mếu máo:
- Hix...thả tôi ra đi mà...
Ánh mắt hắn lạnh băng:
- Sao...cứ nghịch ngợm vậy, làm cả nhà nhộn cả lên thấy không!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Nó cãi bướng:
- Thì...tui...tui đâu muốn. Mà tại anh hết, ai kêu bắt tôi dọn dẹp cho hai con chó quái vật đó làm chi...
Hắn trợn mắt vác nó trên vai. Ngồi xuống ghế đặt nó nằm ngang đùi hắn:
- Aaa...anh làm cái gì vậy?
- Xin lỗi mau!
Nó cứng đầu:
- Không, thả ra, thả ra...
Hắn vẫn lạnh lùng mặc nó kêu gào.
- Không xin lỗi hả, cứng đầu nè!
Sau chữ “nè” hắn lại dùng tay đét vô mông nó đau điếng.
- A..A...A đau quá!
- Mau lên, xin lỗi đi!
- Không...không...Aaaa đau mà!
Nó vẫy vùng nhưng vẫn không thoát được, hắn cũng không vì vậy mà mềm lòng.
- Biết đau còn phá phách nữa không?
- Huhu...
Thấy nó không trả lời, hắn biết chiêu đánh đòn đã có tác dụng:
- Sau này phải ngoan ngoãn nghe chưa.
Nó vẫn rất ngoan cố:
- Không, không thèm nghe...huhu!
Hắn tiếp tục dụng hình, nó đau quá nước mắt tèm l...
- Huhu xin...n.. xin...lỗi!
Hắn dừng lại cho nó ngồi dậy, nghiêm mặt hỏi:
- Tiểu Du, chừa chưa?
Hắn gọi nó là Tiểu Du khiến lòng nó mềm ra sau trận đòn vừa bị đánh.
- Hic...hic...chừa
- Sau này còn nghịch không?
- Sau này sẽ ngoan ngoãn không gây náo loạn nữa.
Nó thút thít. Hắn mỉm cười lau nước mắt trên má nó:
- Ngoan,...mau đi thay đồ sạch đi, tí nữa bác sĩ sẽ đến tháo băng cho...
Chờ đợi có vậy nó nhanh chóng vọt lên lầu miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tên Gia Huy đáng ghét, hôn phu gì chứ, dã man dám “bức cung” mình, hãy đợi đấy...#$#%#>>>
Hắn dường như biết trước.
- Lảm nhảm gì đó siêu quậy?
Nó cười gian:
- Hì......đang đọc kinh hối lỗi đó mà.
Hắn vẫn nhìn nó nghi hoặc, còn nó nhanh chân lỉnh lên phòng thiệt nhanh, bỏ lại hắn ngồi đó trong lòng thấy ấm áp lạ...
Chap 3:
Buổi Chiều
Ông bác sĩ già tháo lớp băng trên đầu nó cười hài lòng:
- Vết thương hồi phục rất nhanh, cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm và để tinh thần thư thả vui vẻ như vậy sẽ tốt cho phần não bị chấn thương.
Nó buộc miệng hỏi nhỏ:
- Vậy khi nào tôi có thể nhớ lại?
Ông bác sĩ bối rối nhìn nó đầy thương cảm rồi quay sang phía hắn, thấy hắn không nói gì, ông bác sĩ vỗ vai nó:
- Chuyện này thực sự rất khó nói, có thể một tuần, một tháng hoặc một năm, thậm chí...
- Vậy chỉ cần vui vẻ thì sẽ mau hồi phục đúng không ạ?
Nó mỉm cười, nhưng nụ cười kém tươi, vì nó biết bác sĩ sẽ nói gì tiếp theo, nghĩa là nó cũng hiểu có thể cả đời nó cũng không thể lấy lại phần ký ức đã mất.
Buổi tối khi từ phòng làm việc đi ra, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng nó, nó trở mình:
- Ai vậy?
- Sao...chưa ngủ?
Hắn nhìn nó có phần lo lắng. Nó ngồi dậy, khuôn mặt van lơn:
- Có thể cả đời này...cũng không thể nhớ được gì, nên bây giờ anh có thể kể những chuyện trước đây cho...biết không?
Hắn nhìn nó, ánh mắt nâu vẫn lạnh lùng nhưng xen vào đó là tia nhìn khó hiểu. Hắn cho nó nằm xuống đắp chăn cho nó:
- Từ từ anh sẽ kể cho...nghe, ngủ đi mai chúng ta sẽ tới trường.
Nói xong hắn cố đi ra thật nhanh nhằm tránh câu hỏi nào nữa thốt ra từ miệng nó.
Trong phòng nó thiêm thiếp lẩm bẩm “từ từ...”
Nó đâu biết bên ngoài hắn đang dựa lưng vào tường, ánh mắt giờ đây nặng trĩu, môi hắn mấp máy:
- Xin lỗi, nhưng...phải là của tôi...
...
Không biết là mơ hay một phần ký ức sống dậy, nó mơ màng thấy một bóng người con trai cô độc đi phía trước, nó rất muốn đuổi theo nhưng có một bàn tay khác nắm nó lại, bóng dáng đó xa dần, nó cố đuổi theo mà không được...
Giật mình thoát khỏi ảo ảnh, ánh sáng ban mai chiếu vào mặt làm nó chói mắt. Nó thầm nghĩ:
- Hai người đó là ai, người nắm tay mình hay người bỏ đi là Gia Huy?
Nó cũng không hiểu tại sao lại nghĩ tới hắn nhưng cũng đúng thôi, giờ đây ký ức duy nhất của nó là hắn, là cuộc sống “sôi động” mấy ngày nay tại ngôi nhà này.
- Gọi tên anh làm gì, không muốn đi học nữa sao?
Giọng nói lạnh lùng vang lên, nó giật mình quay về phía cửa, hắn đứng đó tự bao giờ với khuôn mặt đắc ý:
- Vợ à,...mơ thấy anh sao?
- Ai mà thèm mơ thấy đồ đáng ghét như anh chứ.
Nó cãi lại, mặt hơi đỏ vì ngượng.
Hắn thôi trêu chọc, nét mặt nghiêm khắc đáng ghét hiện ra.
- Có còn muốn tới trường không?
- Biết rồi, khỏi nhắc, anh định đứng đó thay đồ cho tôi luôn hả?
Nó tỏ vẻ tức tối, ánh mắt như muốn nhào tới cấu xé hắn, hình như hiểu “ánh mắt nàng” hắn đóng cửa bước xuống nhà.
Sau một hồi tự ngắm nghía trong gương nó hớn hở chạy bình bịch xuống nhà. Cả hai cùng ăn sáng rồi đi học dưới sự “chia tay” của hai hàng người hầu trong nhà.
Trên xe, hắn nhìn nó hăm he:
- Tới trường mà nghịch ngợm sẽ biết tay anh.
Nó không chịu thua:
- Biết rồi, nói quàiii.
Rồi hậm hực quay sang phía khác, hắn mỉm cười quên mất tên vệ sĩ phía trước đang nhìn hắn không chớp mắt. Vẻ mặt lạnh lùng, hắn gằn giọng:
- Tháng này không muốn lãnh lương à?
Tên kia sợ hãi quay đầu.
Bước xuống xe, nó đi cùng hắn vào trường, mặt nó tươi rói, nó muốn có bạn mới lắm, nhưng niềm vui “không trọn vẹn” khi nó thấy nhiều người nhìn nó và hắn lom lom, vẻ mặt ngạc nhiên tò mò, đâu đó một vài trái tim ” tan vỡ” nghe loảng xoảng.
Bỗng nhiên, nó đi xa hắn ra, miệng lẩm bẩm gì đó, hắn càng tiến gần nó hơn:
- Làm gì đó?
Nó xua xua tay:
- Anh mau tránh ra đi, anh ăn ở sao mà cả trường ai cũng ghét anh vậy, đi gần quá tôi sợ người ta biết tôi quen anh.
Nghe nó nói mà hắn...tối mặt, đúng hơn, hắn không ngờ nó lại thốt lên được những lời như vậy, càng không ngờ nó ngốc tới mức nghĩ là mọi người ghét hắn.
Tiến tới sát nó:
- ...có bị bệnh không?
Nó thầm thì: (vẫn sợ mọi người biết nó đi với hắn, nhưng ai cũng biết rồi mà trời.)
- Bệnh gì?
- Bệnh ngốc.
Lúc này nó không thể thì thầm nữa:
- Anh vô duyên, sao dám nói tôi ngốc chứ, vậy anh không biết con ngốc này là hôn thê của anh...
Chưa Nói dứt câu nó thấy nét mặt hắn thay đổi, không phải là sợ nó mà là ánh nhìn đắc thắng. Nó hơi khó hiểu nhưng khi những lời thì thầm vang lên nó mới biết mình bị...hố.
- Chời, anh ấy có hôn thê sao?
- Nhìn cũng bình thường mà có đẹp đẽ gì đâu.
- Sao anh Gia Huy có hôn thê...cuồng tính zu zay choi...
Môt loạt lời bàn tán vang lên mà mục tiêu là hạ nó xuống mức thấp nhất có thể, chê bai nó từ đầu tới chân.
Hắn thích thú nhìn nó đang mặt đỏ tía tai, còn nó bây giờ mới hiểu ra người bị ghét không phải hắn mà là...nó..o..ó huhu.
- Đi thôi!
Câu mệnh lệnh của hắn lúc này hoàn toàn có hiệu lực đối với nó. Trong lòng hắn đắc ý lắm.
Hắn dẫn nó tới trước cửa lớp rồi ra lệnh trước khi xuất phát về lớp:
- Phải ngoan ngoãn, nghe chưa?
- ...
Nó im lặng, hình như còn bị sock bởi tình huống hồi nãy, hắn gằn giọng:
- Nghe không?
Nó ỉu xìu:
- Nghe rồi.
Chỉ đợi vậy hắn quay lưng bỏ đi, nó ủ rủ quay vào lớp, vậy là kế hoạch kết thêm bạn của nó hoàn toàn phá sản, nó rủa thầm:
- Tất cả tại hắn...
- Tại ai?
Một giọng nhỏ nhẹ vang lên bên tai nó, nó quay qua thấy một gương mặt xinh xắn đang ngồi kế bên nhìn nó cười hiền khô, có người bắt chuyện nó mừng quýnh:
- A..a..chào..o bạn.
- Hihi mình là Hải Yến.
BÙI HẢI YẾN:
+ Xinh xắn, con gái nhà khá giả trong thành phố, gia đình kinh doanh về khách sạn, du lịch.
+ Tính cách dịu dàng, hay cười, rất mê đọc sách, dễ mềm lòng với phái đẹp và dễ nổi điên với phái mạnh.
- Mình là Đường Du, bạn gọi mình Tiểu Du được rồi.
- Ban là vợ chưa cưới của anh Gia Huy thiệt sao? – Một giọng nữ nữa phía sau nó.
- Àh...ừm theo mình biết là vậy.
- Ý bạn là sao?
Cả hai trố mắt nhìn nó:
- Mình...mình mất trí nhớ trong một tai nạn.
Cả ba im lặng, giọng nói phía dưới lại lên tiếng:
- Mình là Đại Ản, tụi mình làm bạn thân nha.
LÂM ĐẠI ẢNH:
+ Con gái nhà kinh doanh, có một ít cổ phần trong tập đoàn The Rose (Của gia Đình Gia Huy).
+ Lanh lợi, phóng khoáng, nhưng ích kỷ và nhiều mưu mẹo.
Nó mỉm cười gật đầu với hai người bạn mới.
Nghỉ giải lao, hắn cùng hai tên vệ sĩ đứng trước cửa lớp đón nó, thu hút sự chú ý của nhiều người. Thấy vậy, nó chỉ muốn trốn luôn trong lớp cho rồi.
- TIỂU DU!
Nó giật cả mình, giọng của hắn thật ớn lạnh.
Nó đứng dậy bước ra đi cùng hắn, hai tên vệ sĩ mặc vest đen theo sau.
- Nè, sao lúc nào hai người đó cũng đi theo chúng ta vậy?
Nó bằng giọng nhỏ nhất có thể.
- Vì anh bị nhiều người ghét nên cần được bảo vệ.
up vs mong muốn dc vô tàng thư