Bài số no2:
tại sao,tại sao tui không có bạn bè,không có cả người thân.từ lúc mới sinh ra tui đã chẳng là ai,chỉ là thằng nhóc nào đó đứng ở bên góc đường.tuy tui cô đơn từ nhỏ,nhưng tui không cần sự thương hại,từ cái gọi là cuộc đời.lúc này tui chỉ mún ai đó cần tui,mún tui ở bên chăm sóc.từ rất lâu rồi,tui không biết thế nào là tình thương,nhưng khi nhìn thấy em,tui đã tìm được hi vọng.nhưng cái thế giới này đã lại mang em đi,giống như bao người khác.tui đã mất tất cả,tui đành quay về với chuỗi ngày dài dẳng,với cuộc sống tẻ nhạt.tui vẫn nhớ em nhìu lắm,nhớ nụ cười của em,nhớ hình bóng của em,những kỷ niệm êm đẹp.tui không ngờ những điều này đã vụt khỏi tầm tay,rồi những đêm khi bật khóc,tui tự hỏi tại sao,tui không có số phận.rùi tui bỗng nhận ra,không có gì gọi là số phận,chỉ vì tôi quá yếu đuối,không níu giữ được tình yêu,những người tôi yêu mến.tui vẫn lun cố gắng,và vẫn lun hi vọng,ngày nào đó tui sẽ gặp lại em.tui hi vọng bạn đừng yếu đuối như tui,hãy tiếp tục đứng dậy dù dòng đời xô đẩy,hãy giữ lấy những người bạn yêu quý
đa số những bài sẽ mình viết sẽ có nhịp như bài chuông gió