#33 » gửi bởi TomboyCukkoo » 12/07/2012 18:30 » @34251
Lạc Lối..Vì yêu em
Không ai có thể xóa sạch kí ức về một người mà mình đã từng yêu...!
....Thứ gọi là "QUÊN" đôi khi chỉ là một sự chấp nhận...
......Chấp nhận cho những kí ức được ngủ yên...(st)
Em đi ngang qua đời tôi, rồi để tôi phải lạc lõng chơ vơ như người vô hồn.
Tôi không thể nào xóa bỏ được kí ức về em, dù biết là em đã xa, dù biết là em không còn yêu tôi nữa. Nhưng sao, tôi cứ vẫn nhớ em da diết, muốn ôm trọn em trong vòng tay ngày nào. Dù có chăng là lỗi của em, thì tôi vẫn mong em bên cạnh.
Tôi nhớ em.
Thầm trách mình sao quá dại khờ, trách tình yêu đầy mù quáng. em đến rồi đi như cơn gió thoảng. Lặng im..!!!!
****
Ngày ấy..........
Một chiều tháng 7, cái nắng như gay gắt, thiêu đốt tất cả. Tôi hối hả hoàn thành nốt công việc của mình.
Mọi thứ cứ dồn dập, tôi mệt lã cả người. Tối nay tôi đành phải tăng ca. Mệt nhoài và bực bội. Đã hơn 4h chiều, công việc vẫn còn là 1 mớ hỗn loạn.
Tôi chán, dẹp bỏ hết. Chọn cho mình một khoảng không gian riêng.
Tôi lang thang trên con đường rợp bóng cây, ở đây, gió mát, cái nắng dường như tiêu tan phần nào. Tôi thấy mình cơ hồ rất thoải mái.
Con đường này, tôi thường hay chạy xe lui tới. Nhưng giờ đây, thong dong sải bước chân thật chậm. Cảm giác khó tả.
Tại sao,đến giờ tôi mới biết rằng. Bỏ hết những thứ nặng nề kia, cuộc sống nhẹ nhàng đến cỡ nào.
Tôi cứ đi, khẽ ngêu ngao hát vài câu.
Tôi bắt gặp em, cái dáng nhỏ bé, đang đi phía bên kia con đường.
Tôi và em ngược chiều, em mặc 1 chiếc váy trắng, mái tóc thắt bím 1 bên.
Tay cầm cây dù, nhẹ nhàng lướt qua tôi.
Tôi, đứng bất động. Nhìn em, say, tôi say cái vẻ đẹp trong trắng..
Bất chợt, ánh mắt chúng tôi giao nhau, con ngươi em cứ long lanh đầy tinh nghịch, đôi mắt to tròn. Khiến đôi môi tôi phải mỉm cười..Dù đứng cách xa nhau. Nhưng. Em quá đặc biệt, khiến tôi cứ nhớ mãi..Lòng tôi có chút xao xuyến.
Dù đang ở công ty,bận rộn với hàng trăm công việc, nhưng tôi không thể nào tập trung được.
Em quá đẹp, cái vẻ đẹp mà tôi khó cưỡng lại. Gặp biết bao nhiêu phụ nữ.
Nhưng sao, tim tôi giờ lại rung rinh như thế.
Có hay chăng, em khiến tôi chao đảo.
1 tuần sau:
Bận tối mắt tối mũi, tôi cố gắng hoàn thành công việc. Tối nay tôi có hẹn với thằng bạn. Lâu rồi tôi với nó chưa gặp nhau.
-Alo, Trường Minh hả, tối nay 8h hẹn tại quán X nha..nhớ tới đó, có điều đặc biệt cho m..?
Không biết là điều gì, thằng này lại định chơi khăm tôi cái gì đây, từ lúc quen biết nó tới giờ. Chưa bao giờ là tôi không sập bẫy của nó. Thôi mà kệ, riết cũng đâm quen thôi.
Tôi ăn vận bồ đồ thoải mái, đơn giản của cánh đàn ông, chắc là không có con gái, nên tôi cũng chẳng thèm thêm thắt cho mình tí nước hoa..
-Ở đây này, Trường Minh.
-Lân! lâu quá không gặp, mày khỏe chứ. Tôi nhìn nó là muốn đấm rồi, vui quá mà, chẳng biết làm gì. Đánh cho đỡ vui..
-Dạo này, tướng tá chuẩn nhỉ..6 múi rồi cơ à, lâu không gặp, mày làm tao phát ghen.Chán thế cơ đấy.
-Hì, anh mày vẫn thế mà. Có gì phải ghen, gái thì đầy đường, muốn thì tao bóc cho 1 em, bao đẹp.
-Thôi bố, tao cần gì mày giới thiệu chứ. Làm ơn đi, cứ phát nổ là sao.
Ừa, tôi thì là nói vậy, chứ có ai thèm theo đâu chứ, con gái quay quanh thì nhiều, mà chọn được ai , âu cũng là số phận.
Tôi có yêu, yêu vài người, nhưng cũng chỉ dừng khi chưa đầy vài tháng, tôi thì ghét con gái lăng nhăng, xảo trá.
Nhưng mà sao, tôi cứ vẫn bị họ cuốn hút. Có điều gì đó tôi không tả được.
Họ khá là khác biệt.
Đang lăng xăng nói chuyện với thằng bạn, bỗng dưng. Tôi như bị cái gì đó chặn lại, bất động, không thể cưỡng lại được.
Em, là em, là cô bé hôm nào khiến tôi say đắm, giờ đây đang đứng trước mặt tôi..
-Chào anh, em tên là Minh Anh. Bạn của anh Lân.
-Chào..chào. em.Anh là..... Trường Minh, bạn thân của Lân. Tôi cứ như gà mắc tóc. Nói không nên lời nữa rồi, cứ ấp a, ấp úng.
Tức thật đó, tôi bực vì sao hồi chiều không đổ hết chai nước hoa lên người nhỉ???
Tôi đá chân thằng Lân, mặt nhăn nhó, thì thầm vào tai nó bảo " Ơ, có gái đẹp vầy mà mày dấu anh ư, định chơi anh mày ah, vậy mà không giới thiệu cho tao, thằng quỷ?"
- Minh Anh làm chung với tao, nên tao quen mà thôi, ai mà biết mày thích hay hông chứ, giờ thì sẵn đây tao cũng giới thiệu cho mày rồi còn gì nữa.
Tối đó, tôi không nói nổi lời nào, cứ đăm đăm nhìn em suốt, em đẹp lắm, vẻ đẹp khiến tôi khó mà cưỡng lại nổi. Phút chốc tôi muốn có được em..
Dẹp ý nghĩ điên rồ sang một bên, tôi cũng mở lời được vài câu xã giao
- Xin lỗi, em có hẹn nên về trước, Mấy anh về sau hen, hẹn gặp lại anh.
-Ơ! sao em về sớm quá vậy.
-Em có chuyện đột xuất ạ. bye anh nhé
Tôi cứ ngây người nhìn em, thầm tiếc nuối, ước gì giờ đây em cạnh tôi, chỉ có tôi và em mà thôi..
Tôi xin thằng Lân số em, cố gắng lắm, nhưng chỉ 2 ngày tôi không chịu được đành gọi cho em.
Sau 1 tiếng tít đổ dài cuối cùng em cũng bắt máy.
-Alo! anh Trường Minh đây? còn nhớ anh không?
-Dạ, nhớ chứ anh. Mà anh gọi em có chuyện gì không ạ?...
Tôi vui mừng vì em vẫn còn nhớ đến tôi, giọng em ngọt ngào lắm. Khiến tôi cứ đê mê. Tôi cứ như đứa con nít biết yêu vậy? chẳng còn biết trời đất là gì nữa cả..
-Anh hẹn em đi uống nước được chứ?
Cuối cùng em cũng chấp nhận lời mời của tôi, phải nói tôi vui đến nhường nào. Tôi hình như đã yêu em. Hình bóng em cứ thế mà hiện ẩn trong đầu tôi.
Khó mà không nghĩ đến em được....
Em hiền và nhẹ nhàng, nhưng không thiếu phần quyến rũ.
Tôi chăm gọi điện và nhắn tin cho em nhiều hơn. Tôi cảm nhận ở em dường như đã dành cho tôi phần nào là tình cảm thân thiết.
Bất cứ khi nào em cần, tôi đều có mặt cả. Tôi không câu nệ hình thức, miễn sao khiến em hạnh phúc là tôi vui rồi.
Chiều tan sở, tôi đều đợi em để cùng em đi ăn, đi dạo và nói chuyện về chúng tôi nhiều hơn nữa. Em cũng thân mật với tôi hơn.
- Anh ghé nhà em nhé. Hôm nay em hơi mệt. Nên về nhà nói chuyện được không anh?
-Được em, ở nhà cho ấm cúng...
Tôi thì chằng nghĩ cái gì, Minh Anh nói mệt thì tôi muốn cô ấy được nghỉ ngơi mà thôi, về nhà cô ấy rồi,cảm giác khiến tôi cứ chộn rộn và nôn nao.
-Anh đợi em tí, em đi tắm.
Tôi ngối trên ghế sofa, mắt nhắm nghiền, cả ngày làm việc, khiến tôi hơi mệt mỏi.
Tôi cảm thấy, lạnh lạnh, dường như có ít nước nhỏ giọt lên người tôi, tôi mở mắt thấy em.
Em thoát ẩn, thoát hiện trong chiếc đầm ngủ mỏng tang,khiêu gợi và quyến rủ tôi. Tôi như con thú say mồi, nửa tỉnh, nửa mê.
Em đè lên tôi, thân thể em trắng muốt, lõa lồ ngay trước mặt. Tôi đê mê, vuốt ve em, tôi không thể dừng lại được.
Hồ hởi và tới tấp. Quả thật, em khiến tôi mê muội, không điều khiển được chính mình. Ngọn lửa dục vọng trong tôi bùng cháy, đầy rạo rực.
Đêm ấy, tôi và em đã trao nhau nụ hôn nồng cháy, em mãnh liệt và đầy khiêu gợi, chúng tôi cứ như 2 con thú vồ vập lấy nhau.
Không nhanh, không chậm, Nhưng như thế cũng đủ cho chúng tôi thổn thức.
Em quá tuyệt, tôi quá yêu em. Có phải tôi say mê em lắm rồi không?
Nhiều lúc tôi đã đề nghị với em về mối tình nghiêm túc và muốn tiến xa hơn nữa. Nhưng em từ chối tôi.
Em nói em chưa hề nghĩ tới, tôi thì cũng có hơi buồn, nhưng cũng chiều theo ý của em.
Tiền tôi kiếm được, không phải nhiều, nhưng cũng đủ để sống và nuôi cả em.
Hằng tháng tôi hay dẫn em đi đây đó mua sắm và cho em tự mình lựa chọn những thứ em muốn.
Tôi chỉ nghĩ, yêu nhau, lo cho nhau, cũng chẳng có gì sai cả.
Thế nhưng tần suất mua đồ, ăn diện của em tăng hơn hẳn, em hay viện cớ này nọ, xin tiền tôi. Tôi cũng chẳng tiếc tiền, vung hết tiền cho em.
Tôi cũng chẳng hiểu sao mình có thể để em dẫn dụ hay như vậy..
Phải nói là tôi yêu em, điều đó không thể nào chối cãi được, còn em có yêu tôi hay không? thì tôi không tài nào đoán ra.
Em hay lắm! em cứ ở cạnh tôi, không than vãn cái gì, em nhẹ nhàng, nhưng đầy lôi cuốn.
Tôi cứ đê mê rơi vào vòng tay của em..
- Minh Anh, hôm nay anh đi công tác, em ở nhà chú ý sức khỏe nha. khoảng vài ngày anh về.
- Ơ, lâu vậy, mà đi công tác vì chuyện gì vậy anh?
- Công trình anh sắp làm,cần phải sửa lại đôi chúc, nên anh phải đi gặp khách hàng. Chắc sẽ nhớ em lắm đó.
- hic! phải nhanh đó nhé, hôn anh..
Trao cho em nụ hôn, tôi phải ra sân bay gấp. Quả thật, mấy ngày đi công tác không có em, tôi cứ thấy thiếu thiếu...
Trường Minh vừa đi thì Minh Anh lấy điện thoại gọi cho ai đó..
- Anh! hắn ta đi công tác rồi, nhớ anh quá, hẹn anh tối nay nhé..Yêu anh
****
- Em thật là, cứ để anh phải lo sốt vó như vầy, hắn ta đi công tác có lâu không?
- Đi gần cả tuần, anh phải lo đầy đủ cho em đó nha, chuyện đính hôn của tụi mình tính sao đây?
- Em cứ từ từ, đợi công trình của hắn ta gần hoàn thiện, mình hớt tay trên, kể gì mà hắn chẳng tiêu đời. Vụ này anh giao em. Đính hôn có linh đình hay không là ở em đó
- Biết rồi mà anh, hắn ta say em như điếu đổ, thế nào mà không lọt lưới được, anh cứ vẽ chuyện
- Trường Minh ơi là Trường Minh, đàn ông hay đến đâu cũng không thoát được ải Mỹ nhân...Nụ cười đểu giả vang lên cả khoảng không, trong căn phòng ấy, hình bóng của 1 cặp tình nhân cứ vồ vập lấy nhau
****
Có 1 lần, tôi phát hiện em nói dối tôi. Tối ấy, tôi hẹn em ở quán cafe, tôi mới đi công tác về, tôi nhớ em lắm.
-Minh Anh! em đang ở đâu đó. Anh về rồi, có bất ngờ cho em nhé.
Tôi phải dạo cả mòn con đường nơi tôi đi công tác, mới có thể lựa được cái đầm vừa vặn cho em.
Tôi không biết ở nhà em có nhớ đến tôi hay không? nhưng lúc nào tôi cũng mong gặp được em. Tôi nhớ em da diết.
-Em đang bận anh ạ? sáng mai gặp được không a? em đang đi tiếp khách với sếp
-Khi nào xong? anh đợi em?
-Trễ lắm anh à. Anh cứ về trước.
-Anh đợi.. Tôi chưa kịp nói thì em đã cúp máy, tôi buồn lắm.
Tôi mong thời gian trôi nhanh để được gặp em cơ mà. Mặc kệ, tôi vẫn cứ đợi.
Trời gần khuya, tôi sốt ruột gọi cho thằng Lân, nhưng nó bảo, hôm nay em không phải đi tiếp khách với sếp.
Vì sếp đi nước ngoài rồi. Tôi như không tin nổi mình, em gạt tôi ư, đời tôi ghét nhất con gái nói dối.
Tôi về nhà, nửa đêm, em nhắn tin, tin nhắn xin lỗi, nhưng tôi không muốn nghe em nói. Tôi thật sự giận em.
Thế nhưng chỉ hơn 1 ngày nổi nhớ em đã làm tôi nguôi ngoai phần nào.
Tôi cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện trước đó nữa. Mặc kệ, chắc là em có chuyện gì đó khó nói, tôi và em vẫn cứ thân mật như xưa vậy thôi....
- Em hay là tụi mình đính hôn, ba má anh nôn lắm rồi
-Hà? anh đùa ư? em còn chưa nghĩ tới..
-Sao em cứ muốn trốn tránh chuyện đó vậy? tụi mình cũng đã lớn rồi còn gì nữa?
-Chỉ là em chưa muốn, chỉ có vậy thôi.
-Em...
Tôi điên tiết bỏ ra ngoài, mặc em ngồi đó.
Tôi mệt mỏi quá, cứ mỗi lần đề nghị chuyện nghiêm túc thì em cứ lần lũi. Không biết có phải em xem tôi là trò tiêu khiển không nữa..
Tôi và em quen nhau cũng được 1 năm rồi. Có thể nói thì chỉ có tôi yêu em, chắc là như thế.
Nhớ lần đó, khi mà tôi ngở lời, thằng Lân có khuyên tôi suy nghĩ kĩ, vì em cũng qua tay rất nhiều người. Tôi thì mặc kệ mọi chuyện, đến và yêu em.
không cần biết trước kia em như thế nào. Nhưng chỉ cần em yêu tôi..
****
- Anh! hắn ta làm sắp xong công trình rồi. Nếu mà em gặp hắn sớm hơn, có khi em lại yêu hắn, ha ha
- Không được có ý nghĩ đó nghe chưa? Người đẹp, em chỉ có thể là của anh mà thôi...
****
Cái ngày mà công trình của tôi bị kẻ gian đánh cắp, thất thoát không biết bao nhiêu tiền.
Tôi thấy buồn và vô vọng, người duy nhất tôi cần để an ủi thì chỉ có em. Nhưng lúc này thì tôi lại không thấy bóng dáng em.
Gọi điện thoại, em không bắt máy, nhắn tin em không trả lời. Đợi em hàng giờ dưới nhà, nhưng vẫn không động tĩnh gì.
Tôi buồn và hoang mang lắm.
Mất tiền và công trình khiến tôi khong vui, nhưng giờ cả em cũng quay lưng với tôi. Tôi đau, đau đến nổi, chỉ có những ly rựu, điếu thuốc tàn mới lấp đầy vết thương của tôi.
Tôi sa vào nhậu nhẹt, tôi nhớ em, nhớ kinh khủng. Ngày mà em bắt máy.
Sau hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ tôi.
-Chúng mình chia tay đi anh?
-Em! sao có thể?
-Em thấy mình không hợp.....
Sau đó em cúp máy, tôi gọi lại nhưng không được, sao em phũ phàng như vậy, bỏ rơi tôi trong hoàn cảnh thế này ư?
đời ít có khi đẹp lắm.
Tôi hận em và hận cả tôi. Tôi uống, uống đến nổi không còn nhận ra chính mình. Em quay lưng, không lời từ biệt, tiền tài, quan trọng với em thế ư..
Trong cơn say bí tủy, tôi gọi tên em nhưng vô vọng, tôi suýt làm mất mạng khi xông ra đường trong lúc say mèm, Thằng Lân đã cứu tôi.
Phải mất 1 tuần tôi mới lấy lại cân bằng, công việc, tình yêu cứ thế mà tan theo mây khói....
Đọc báo, tôi thấy công trình của mình đã bị tên kia cướp mất, nhưng đau hơn hẳn, ở đó còn có 1 mục nhỏ rằng " hắn và em đã đính hôn"
Xé nát tờ báo trong tay, tôi như điên dại, cào cáu và đập phá đồ đạc. Tôi không ngờ em phản bội tôi theo cách này. Tôi hận em, hận đến sương tủy...
Yêu em một cách ngu ngơ, để rồi nhận lấy không biết bao nhiêu là nỗi đau, Tôi khóc, rơi những giọt nước mắt cay đắng. Phụ tình tôi, bỏ tôi đi...
Tôi hận lắm cái thế giới này. Tôi không còn tin vào bất cứ người con gái nào nữa..
Tôi ước gì, em đừng khiến tôi đau như thế này..............
Hạnh phúc không em???
Khi dẫm lên niềm tin và chà đạp lên tình cảm của anh mà sống?......................
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪
Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//