Người bạn thân
Tác giả: NsN
Thể loại: đồng nhân================================================“Binh! Bốp bốp bốp!”
– Nobita!! Cậu ở đâu rồi?! Nobita!!- Đôi bàn chân nhỏ bé lo lắng chạy hết tốc lực đi tìm cậu.
Trong đêm khuya thanh vắng, yên tĩnh lại văng vẳng tiếng gọi yếu ớt dần. Từng giọt mưa bắt đầu rả rích, nếu không tìm sớm, Nobita sẽ bị ốm nặng mất.
“Bốp! Chát!”
– Thằng điên, mày bị gì thế hả? Lần sau cấm mày chạm vào tao!- Jaian tức giận nắm cổ áo cậu gằn giọng.
– Tao..Tao phải chứng minh cho Doraemon thấy..Tao không hề yếu ớt…Sao mày còn không đánh tiếp? Đang hay mà..- Nobita nhếch môi cười thách thức Jaian.
– Thằng điên!!! AAAA!- Hắn bị Nobita dùng móng tay cào lên gương mặt, liền dùng chân đạp văng cậu rồi nhanh chóng chạy đi không quên kèm theo câu hăm doạ: – Thằng khốn!
– No..Nobita!! Cậu bị làm sao thế?- Doraemon nghe thấy tiếng hét liền chạy đến sân bóng chày, nhìn thấy Jaian chạy ra nỗi lo lắng dành cho Nobita lại càng tăng lên gấp bội lần. Vừa nhìn thấy Nobita, Doraemon đã không ngăn được mình bớt đi nỗi lo lắng.
– Doraemon…- Nobita nằm bẹp dí trên nền sân bóng chày, cả thân hình run run vì lạnh, trên người cậu đầy vết thương tích.
– Nobita.. Đừng làm tớ lo lắng nữa..- Doraemon ôm cậu thật chặt vào lòng.
– Hê hê..Doraemon này..Tớ đánh thắng Jaian rồi…Tớ không hề yếu đuối đâu…Cậu cứ về tương lai sửa chữa đi…Tớ tự lo được.. Hê hê.- Nobita thầm thì bên tai Doraemon..
– Nobita….- Doraemon không ngăn được dòng nước mắt trào ra.
– Doraemon..- Nobita gục vào lòng Doraemon, dòng nước mắt chảy dài trên má, nụ cười đầy hạnh phúc chớm nở như bông hoa của mặt trời trên môi cậu. Trời mưa đối với hai người lúc này, thật đầy ắp kỷ niệm.
Doraemon cười thật tươi, gạt đi dòng nước mắt, quấn chiếc khăn choàng cổ lên Nobita rồi cõng cậu về nhà. Cơn mưa đã tạnh từ lâu, trên con đường vắng, ánh đèn đường chập chờn soi lối. Doraemon chợt dừng lại nhìn lên bầu trời.. Là tuyết, tuyết đang rơi, Nobita mà thấy cảnh này hẳn thích lắm, à không, phải là rất thích ấy chứ, chẳng phải hôm nay là lần cuối cậu bên Nobita sao?
Tiếng ngáy nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Doraemon đưa cậu trở về thực tại, Doraemon buồn bã nhìn từng bông tuyết đang rơi, có lẽ điều cậu mong ước sẽ không thực hiện được rồi. Nobita à..
Vào phòng, cậu đặt Nobita xuống chiếc đệm đã trải sẵn, còn cậu thức suốt đêm ngắm Nobita ngủ say mà không nén được gương mặt đầy nước mắt hạnh phúc vì Nobita đã làm một điều tuyệt vời nhất đối với cậu…
Sáng hôm sau,..
– Doraemon!!!!!!!- Nobita bừng tỉnh, cậu nhìn lên đồng hồ, mới sáu giờ sáng, Lần đầu tiên cậu thức dậy sớm như thế, cậu vui vẻ nhảy chân sáo đến bên chiếc tủ, mở mạnh tấm cửa tủ cậu vui vẻ nói:
– Này Doraemon!! Sáng rồi dậy đi! Hê hê…- Cậu chợt khựng lại, Doraemon đâu…
– Doraemon! Doraemon!!- Cậu điên cuồng lục tung ngăn tủ, máy thời gian cũng đã biến mất, nhưng cậu vẫn điên cuồng chạy đi tìm kiếm Doraemon.
– Nobita!- Một tiếng nói nhỏ vang lên đằng sau cậu.
– Doraemon! Ra là cậu ở đây!..Ơ, Dorami..Em làm gì ở đây thế?- Nụ cười trên gương mặt Nobita liền tắt đi.
Dorami hiểu rõ tâm trạng cậu lúc này, cô bé bước đến và nói:
– Anh Doraemon quên nói nên nhờ em truyền lời lại, anh ấy muốn dặn anh rằng anh ấy muốn anh trưởng thành theo từng ngày và phải sống thật tốt, anh ấy sẽ quay trở về nên anh đừng lo.- Không kịp để Nobita hỏi thêm câu nào, Dorami liền nhảy vọt lên máy thời gian rồi biến mất.
Nobita buồn bã bước chậm về nhà, bây giờ cậu muốn tìm thấy Doraemon.
– Ê Nobita kìa mày!- Suneo nhìn thấy cậu liền chỉ trỏ.
Nhưng cậu đâu để ý chúng, trong đầu cậu chỉ hiện ra hình ảnh của Doraemon. Suneo và Jaian bị cậu lờ đi cũng thấy làm lạ nhưng rồi bọn chúng cũng không thèm quan tâm.
Vào phòng, Nobita liền gục đầu xuống tấm nện của Doraemon mà khóc, chợt có vật gì đấy cưng cứng, cậu liền lật tấm nệm lên kiểm tra, thì ra là một album ảnh. Cậu ngồi bệt xuống sàn giở album ra xem, nước mắt lại trào ra thêm một lần nữa, thì ra Doraemon từ khi đến đây đã chụp những bức ảnh kỷ niệm và cất vào album để khi ra đi, Doraemon vẫn còn lưu giữ kỷ niệm của cậu nhưng có lẽ Doraemon đã quên.
Trong album, từng kỷ niệm đều được chụp lại rõ ràng. Từng khoảnh khác giữa hai người lại hiện ra trong đầu cậu, tim cậu như đau thắt lại, nhưng khi xem đến bức tranh cuối cùng là cảnh cậu ngủ, Nobita lại chùi nước mắt, gập cuốn album lại, cậu đứng dậy mạnh mẽ và tự hứa sẽ trưởng thành từng ngày.
…
Từng ngày trôi qua, điểm số của cậu ngày càng cao, đến của thầy giáo cũng phải há hốc trước sự thay đổi của cậu. Ông không ngớt lời khen sự chăm chỉ vượt bậc. Từ một đứa chuyên đội sổ, cậu đã dần trở thành người đứng thứ ba của lớp chỉ sau Dekisugi và Shizuka. Tất cả những gì cậu làm, cũng chỉ vì câu nói của Doraemon: “Tớ muốn thấy cậu trưởng thành từng ngày”.
Mỗi lần về nhà, cậu lại tiếp tục lao đầu vào học hoặc lại lôi album ra ngắm ảnh của Doraemon. Những lúc ấy, cậu chợt nhận ra, suốt thời gian qua, Doraemon đã vì yêu mến cậu mà chấp nhận hi sinh nhiều biết bao nhiêu. Vậy mà cậu khi ấy lại vô tâm, chẳng hề hay biết đôi lúc còn vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà tổn thương người luôn dành hết tâm trí yêu thương, bảo vệ cậu. Nobita nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tròn vo đáng yêu trong tấm ảnh, mỉm cười và tự nhủ khi Doraemon quay lại chắc chắn sẽ rất bất ngờ và tự hào về cậu.
Thế nhưng, thời gian lại luôn phụ lòng người. Nobita đã lên năm cuối cấp ba. Cậu bây giờ đã đẹp trai hơn trước, trưởng thành hơn, điểm số vượt cả Dekisugi. Thế nhưng, Doraemon chưa một lần quay trở lại. Nobita vẫn kiên nhẫn giữ vững lòng tin vào lời hứa của Doraemon, vẫn hằng ngày mở sẵn hộc bàn, đặt sẵn một dĩa bánh rán chờ đợi một ngày thân hình mũm mỉm tròn vo kia thình lình xuất hiện tươi cười nhìn cậu vẫy tay:
– Nobita! Tớ đã trở về này!
…
– NO-BI-TA!!!!- Jaian hét lên đập mạnh vào lưng cậu.
– Oái!! Làm gì đập mạnh thế hả?- Nobita cất vội tấm ảnh vào túi quần, xoa lưng méo mặt quay sang nhìn Jaian.
– Gần vào lễ đường rồi đấy, tính cho vợ tương lai chờ sao?- Suneo bước đến đập một phát vào vai cậu đau điếng.
Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ, thì Jaian và Suneo nháy mắt cho nhau, cả hai cùng bẻ tay răng rắc, cười tà rồi đẩy cậu vào lễ đường.
Trái tim cậu đập thình thịch, hôm nay là ngày trọng đại nhất đời cậu. Cậu nhìn quanh hàng ghế khách mời, có cả các mèo máy cùng Dorami và gia đình cậu ngồi. Thế nhưng, bóng dáng chú mèo máy cậu yêu quý nhất lại chẳng ở đây vui cười vỗ vai chúc phúc cho cậu. Nobita thở dài buồn bã.
“Cạch”
Tiếng cửa lễ đường mở, từ bên trong bước ra chính là Shizuka trong bộ váy trắng và nụ cười hạnh phúc. Khi bước đến trước mặt đức cha, cậu nhìn Shizuka và mỉm cười, tại sao cậu lại thấy Shizuka lúc này không đẹp bằng lúc Doraemon cười với cậu?
– Anh Nobita..
– Sao em?- Nobita bất ngờ nhìn thấy Dorami bước đến.
Dorami không nói gì chỉ dúi vội một thứ gì đấy vào túi quần của Nobita, rồi cô nhóc quay lưng cùng các chú mèo máy khác lẳng lặng đi về. Nobita mơ hồ nhìn thấy mắt cô nhóc hình như có chút đỏ. Lấy làm lạ, cậu xoay người định bảo Dorami chờ lễ cưới kết thúc để hỏi lý do Doraemon vẫn chưa trở về thì cô bé cùng những người bạn đã không còn ở đó nữa.
…
Đám cưới diễn ra thật suôn sẻ. Nobita chọn cho mình một chiếc ghế dài để ngồi nghỉ ngơi. Chợt nhớ đến thứ Dorami đã đưa, cậu mở ra xem thử. Hoá ra đó là một bức thư viết tay đã cũ. Khi nhìn thấy dòng chữ trên bức thư, Nobita ngạc nhiên, vui mừng rồi lại rơi nước mắt bởi nét chữ kia không của ai khác mà chính là Doraemon – người cậu vẫn luôn thương nhớ, chờ đợi suốt bao năm nay.
“ Nobita của tớ,
Thời gian qua cậu đã đem đến cho tớ bao nhiêu kỷ niệm vui, buồn. Cảm ơn cậu vì khoảng thời gian ấy. Khoảnh khắc nào ở bên cậu đối với tớ đều rất đẹp, nhưng khoảnh khắc đẹp nhất trong đời tớ là khi tớ được nghe cậu nói cậu sẽ mạnh mẽ và trưởng thành hơn vì tớ và vì bản thân cậu. Tha lỗi cho tớ vì đã lừa cậu nhé Nobita. Tớ đã dặn Dorami nói dối cậu để cậu được trưởng thành hơn trước. Nhưng tớ không đành lòng để cậu cứ chờ đợi tớ như thế mãi. Thật ra tớ vốn là Robot bị lỗi. Trong khoảng thời gian ấy, từ những lần tự kiểm tra máy móc, tớ đã phát hiện những vấn đề lớn về kỹ thuật và hỏng hóc nghiêm trọng mà tự tớ không thể nào sửa chữa được. Tớ đã quay về thế giới tương lai với mong muốn chữa trị để được ở bên cậu, nhìn cậu trưởng thành và sống thật hạnh phúc thế nhưng bác sĩ bảo tớ chỉ có thể chịu đựng thêm một tuần nữa mà thôi. Tớ không dám nói cho cậu biết vì tớ tin Nobita mà tớ biết dù bình thường rất ngốc nghếch, hậu đậu và nhút nhát sẽ không chút nề hà cứu tớ bằng mọi giá kể cả có phải hy sinh mạng sống của mình. Và tớ, người vĩnh viễn yêu quý cậu cũng sẽ không chấp nhận việc đó. Tớ đã hứa bảo vệ cậu, không để cậu chịu tổn thương nào và sẽ luôn luôn là như thế. Vì vậy, hãy xem như đây là lần cuối cùng tớ bảo vệ cậu mà tha thứ cho tớ nhé, Nobita.
Nobita à, khi cậu đọc được bức thư này, có lẽ tớ đã trở thành một đống sắt vụn. Cho dù là thế, tớ vẫn sẽ mãi mãi dõi theo cậu, chúc phúc cho cậu và cả Shizuka nữa trên thiên đường dành cho mèo máy. Vì vậy Nobita à, cậu nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé!
Doraemon”Trái tim Nobita như bị bóp chặt đến nghẹt thở, nước mắt cậu tuôn mãi không ngừng. Một vật hình vuông nho nhỏ rớt ra khỏi bức thư, Nobita nhặt lên và phát hiện ra đó là bộ nhớ của Doraemon, cậu nhấn vào nút trên bộ nhớ đấy, từ bộ nhớ phát ra một thứ ánh sáng dịu, từng hình ảnh xuất hiện, bài hát do cậu và Doraemon hát được cất lên. Nobita mỉm cười cay đắng, đôi mắt cậu nhẹ nhàng nhắm lại cảm nhận cơn gió nhè nhẹ như có Doraemon ở bên đang ôm cậu. Hình ảnh Doraemon chợt xuất hiện trong đầu cậu, Doraemon đang vẫy tay và cười thật tươi chạy đến bên cậu gọi thật to: “Nobita!!”…
Người bạn thân=====================================END=======================================Thấy đọc khá hay nên up cho ae cùng đọc