Chap 15:
– Em: Ê Thuấn! Mày thử sờ đầu thằng Đại xem có bị làm sao không? – Thuấn: Ờ, hơi ấm ấm. – Thằng Thuấn đưa tay sờ đầu thằng Đại thật rồi gật gù. Ngay sau câu nói đó là thằng Thuấn ăn luôn một cước muốn lủng đầu của thằng Đại ban tặng. – Đại: Này thì ấm này, vậy giờ mày có đi không? – Em: Thôi thôi, cho tao xin đi. Ngó đồng hồ xem mấy giờ rồi mà còn chơi. Thằng Đại quay lại ngó cái đồng hồ treo tường cũ kĩ của bác bảo vệ. – Đại: Ừ nhỉ, tao quên mất. – Thằng Đại gãi đầu cười khì khì rồi quay sang đổ lỗi cho thằng Thuấn. Thế là hai đứa nó đứng cãi nhau mà em chỉ biết đứng lắc đầu cười ngán ngẩm. Ba thằng em là thế đấy, giỡn nhau cho đã xong gây lộn cãi nhau nhưng khi có chuyện gì khó khăn là chưa bao giờ có thằng nào báo bận. – Em: Thế hai thằng mày có về không hay tao về trước đây. Tao là tao đói lắm rồi đấy. – Thuấn: Thôi tao về với thằng Đức đây. Éo cãi nhau với mày nữa. – Nói xong là thằng Thuấn ôm đầu chạy vì sợ thằng Đại cóc đầu. Ba thằng dắt xe ra cổng trường khi sân trường đã vắng hoe. Bọn em có thói quen là đợi khi trường về hết rồi bọn em mới dắt xe ra về. Lý do là do lúc đó đi đường sẽ đỡ đông hơn và an toàn hơn nên bọn em mới thống nhất là 11h25 mới dắt xe ra về. Bọn em vừa dắt xe ra ra tới cổng thì thằng Thuấn huých vai thằng Đại một phát rồi cười đểu: – Thuấn: Thôi tao với mày về trước đi Đại – ơi, mất công ở đây là kỳ đà cản mũi người ta – vừa nói nó vừa hếch mắt về phía bên kia đường. Em với thằng Đại nhìn theo hướng thằng Thuấn chỉ thì ôi thôi. Bên kia đường là một bóng người con gái đội chiếc mũ phớt đen đang đứng ôm cặp dưới gốc cây bơ ven đường. Mồ hôi mồ kê đổ ra nhễ nhại. Không thể nhầm lẫn vào đâu được đó chính là nhỏ Linh chứ không ai khác. Như hiểu ý thằng Thuấn, thằng Đại cũng nhìn em cười đểu một cái. – Đại: Cứ từ từ, tao với mày qua ngắm con vợ nó tí rồi về cũng chưa muộn. Hehe. – Em: Vợ cái đầu bọn mày á. Tao với nó chỉ là bạn thôi. – Thuấn: Tin được không đây mày? – Thằng Thuấn nhìn thằng Đại rồi đưa tay lên vuốt râu cằm (chả có sợi nào cũng bày đặt vuốt như ông cụ). – Đại: Tin nó thì có nước bán nhà. Haha. – Em: Grừ… Hai thằng có tính về không hả? – Em nộ khí xung thiên nhưng cũng chả làm gì được bọn nó nên bèn đánh trống lảng rồi dắt xe ra trước mặc kệ bọn nó đang í ới đằng sau. Em dắt xe gần đến chỗ nhỏ đứng thì ở đâu có hai thằng choi choi đi chung một chiếc xe máy dừng lại ngay chỗ nhỏ. – Này em, em tên gì thế? Đang đợi ba mẹ đón à? – Thằng ngồi sau cười đểu cáng rồi lên tiếng hỏi nhỏ. Thấy tình hình như vậy nên em dừng lại xem sao. Nhỏ nhẹ nhàng đáp lại: – Dạ không, em đang đợi bạn trai, anh ấy đang đi lấy xe. – “Đang đợi bạn trai??? Vậy mà mình còn tưởng là đợi thằng xe ôm free này nữa chứ. Mình ảo tưởng quá rồi”. Tự cười mình một cái. Không biết sao khi nghe nhỏ nói câu đó mà lòng em buồn thế nào ấy, mà em cũng chả là gì của nhỏ cả, chỉ là thằng xe ôm free thôi mà. Buồn bã em leo lên xe đang định về luôn vì nhỏ có bạn trai chở về rồi mà, còn cần gì thằng xe ôm này nữa. Em vừa đạp được một vòng thì lại nghe tiếng thằng choi choi kia. – Xời, đợi nó làm gì em, đi với bọn anh cho đỡ nắng nè. – Vừa nói nó vừa đưa tay lên vuốt cằm nhỏ. Nhỏ nhíu mày khó chịu ra mặt rồi vung tay gạt cánh tay của thằng kia ra. Nhưng thằng kia lại càng lấn tới. Nóng máu em dựng xe lao tới chỗ hai thằng đó định bụng cho thằng vô học đó một trận. Nhưng vừa mới đi được nửa đườǹ thì có tiếng hét từ đằng sau em và có tiếng bước chân đang chạy với vận tốc khá nhanh đến. – Này bọn mày là gì thế hả? – Thằng đó khá đẹp trai chạy đến đẩy thằng choi choi ra rồi quay sang nhỏ hỏi nhỏ với giọng hết sức ân cần. – Linh có bị làm sao không? Nhỏ núp sau lưng hắn rồi nhẹ nhàng đáp lại. – Linh không sao. Chắc là bạn trai nhỏ đây mà. Mới có một ngày mà đã tán được nhỏ rồi sao, thằng này ghê thật. Em cười khẩy một cái. – Đúng là họa hổ họa bì nan họa cốt – Em lẩm bẩm một mình. Thằng choi choi kia bị đẩy một cái đã ngã chổng vó. Thấy thế thằng kia cũng nhảy xuống xe đỡ bạn dậy rồi hếch mặt. – Dm mày thằng chó, dám đánh em của bố à. – Vừa nói thằng nó vừa bất ngờ vung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt thằng bạn trai của nhỏ. Thằng này cũng không phải là dạng vừa gì, hắn bình tĩnh bước chân lên một bước rồi dùng hai tay tóm lấy cổ tay của tên kia sau đó quay lưng lại vật tên choi choi anh nằm bẹp dưới đất. Hình như hắn học judo và có vẻ như đã học lâu lắm rồi. Cú đấm vừa rồi của tên kia rất nhanh và mạnh nhưng hắn có thể bắt chuẩn xác và nhanh như thế thì chắc hẳn hắn cũng học yudo ít nhất là 3 năm rồi chứ chẳng chơi. Tên kia thì nằm vật vã dưới đường, còn một tên thì mở cốp xe rút ra một cây tuýp dài khoảng một mét rồi hùng hổ lao tới. (Dân chơi đây rồi) Mặt hắn không biến sắc, hắn đẩy nhỏ lùi ra sau rồi hắn lao tới với tốc độ khá nhanh rồi nhảy lên tung vô mặt phải của tên kia một cước khá mạnh làm têm kia chao đảo, choáng váng ngã ngửa ra sau. Trong lúc tên kia đang chao đảo thì hắn thuận chân khuyến mãi cho tên kia một cước nữa ngang bụng. Tên kia bị ăn có hai cước mà nằm lăn lóc thấy tội.
Chap 16:
Tên anh lồm cồm bò dậy đỡ em hắn lên xe rồi lên ga chạy mất hút. Trước khi đi bọn chúng đề lại một câu hù dọa: – Mày nhớ đấy, mày không yên với bọn tao đâu. Hắn không chịu kém, giơ nắm đấm lên đáp lại. – Tao đợi bọn mày đấy. Thấy chuyện có vẻ ổn thỏa nên em quay lại lấy xe đạp. Vừa quay lưng lại thì đã thấy hai thằng ôn thần đứng sau em từ bao giờ. … – Đại: Vậy nó không phải gấu mày thật à? – Em: Ừ, tao nói từ đầu rồi mà. – Nói xong em leo lên xe đi về. – Thuấn: Còn nhỏ đó tính sao? Hồi sáng nó đi với mày mà giờ chẳng lẽ để nó về bộ? Quay qua chỗ nhỏ thấy nhỏ đang nói chuyện khá vui vẻ với tên đó nên em cũng chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi nhỏ. – Em: Thế thằng bạn trai kia của nó để tế à? Mà thôi kệ, đi về. – Tuy trong lòng có chút gì đó hơi buồn nhưng em vẫn tỏ ra bình thường cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhỏ mải nói chuyện với tên kia đến nỗi ba thằng em đi ngang qua cũng không biết. Đi được tầm năm phút thì em thấy tên đó chở nhỏ về mà trong lòng cứ bức bối làm sao á. Không biết cái cảm giác này là thế nào nữa, phải chăng mình đã thích nhỏ rồi??? – Thuấn: Hình như thằng đó là thằng lớp trưởng a2 phải không Đại? – Đại: Ừ, giờ mày nhắc tao mới nhớ. Thằng đó sát gái lắm, giờ mà mày hỏi thử lũ gái lớp mình xem, đứa nào xinh không quen thằng đó tao làm con mày. – Thằng Đại quả quyết. – Em: Vậy chắc thằng này thay bồ như thay áo nhỉ? – Đại: Dĩ nhiên rồi, ước gì tao được như nó. – Thuấn: Ước cái đầu mày, coi chừng em Trang cạo đầu mày ra bây giờ. Haha. – Em: Mà lâu rồi tao với mày không gặp em Trang nhỉ? Hay giờ vô nhà em Trang ngồi chơi nói chuyện xíu rồi về ha. – Em nháy mắt với thằng Thuấn. – Thuấn: Ừ, giờ về cũng chẳng làm gì. Hehe. – Đại: Thôi dẹp hai thằng mày đi. Tao với nhỏ Trang có gì đâu. – Thằng Đại nổi sùng. Ba thằng đang nói chuyện vui vẻ thì một cảnh tượng đập vào mắt em làm em khó chịu toàn tập. Tên Toàn (thằng lớp trưởng a2) đang chạy xe máy chở nhỏ về, mặt thì phởn thấy rõ. Còn nhỏ ngồi sau thì ôm hông hắn, miệng thì nói cười vui vẻ và tình tứ lắm. Ừ mà cũng đúng, người ta đang cặp bồ với nhau thì tình tứ như vậy cũng chỉ là bình thường thôi. Ức chế lên tầm cao mới. – Em: Thôi không về nữa, đi bắn cf đi. – Em không muốn về nhà lúc này vì không muốn nhìn thấy bản mặt của thằng họ Sở tên Khanh chính hiệu kia. – Đại: Mày sờ đầu thằng Đức xem có bị ấm không Thuấn. – Thằng Đại bắt chước em. – Thuấn: Đâu có ấm đâu, hơi nóng thôi à. – Thằng Thuấn cầm lái một tay còn tay kia đưa lên sờ sờ vào trán em. – Em: Đệch, đi không để tao biết đường đi một mình. – Đại: Thế mà hồi nãy tao rủ thì thằng nào than đói đòi về hả? – Em: Vậy là không đi chứ gì, vậy thôi hai thằng mày về đi tao đi một mình. – Nói xong em nhấn pê đan đạp đi trước. – Ấy ấy đợi tao với – tiếng hai thằng nó í ới đằng sau. Ra đến căn cứ quen thuộc em mở ngay cái máy quen thuộc của mình ở trong góc. Em tạo phòng đấu zombie 10 người. Em tưởng tượng mấy con zombie gớm ghiếc đó là hắn mà xả đạn không thương tiếc. Tội nghiệp mấy con zombie đó quá, vừa mới được hồi sinh thì lại die. Trình độ nhảy hoàng lăng của em cũng không dám nói là xuất quỷ nhập thần gì nhưng cũng đủ để cho đàn zombie dí mệt nghỉ. Ngồi chơi được tầm 15 phút thì có ba thằng đi vào quán, chúng mở máy đối diện em nên em có thể thấy rõ khuôn mặt chúng nó. Không thể nhầm lẫn được, đó chính là thằng Toàn với hai thằng choi choi hồi nãy. – Toàn: Hồi nãy hai thằng mày diễn được đấy, nhưng mà chửi tao hơi quá rồi đó nha. – Thằng này vừa cười vừa nói với hai thằng kia. – Dm mày, bọn em vừa học xong là chạy xuống đây luôn đấy. Bữa sau có việc gì thì gọi trước một hai ngày để bọn em còn sắp xếp, chứ đằng này… – Thằng choi choi thứ nhất (em gọi là Tcc1 nha) cầm điếu thuốc hút phì phò. – Toàn: Ờ, tao biết rồi, tại hôm nay gấp quá nên tao gọi hơi đường đột tí. Hêhê. – Tcc2: Mà hồi nãy mày làm éo gì mà ra tay mạnh vậy hả đại ca. – Toàn: Éo mạnh thì mày nghĩ nó có tin không? Với lại lâu ngày không vận động tay chân nên tao hơi quá tay tí thôi. – Tcc1: Hơi quá tay tí mà cái lưng em đau ê ẩm rồi đây này. – Thằng này vừa nói vừa đưa tay lên xoa lưng – Toàn: Khỏi giả bộ nữa đi, cỡ mày trâu húc còn chả bảo sao mà giờ tao vật một phát mà than đau à. – Tcc1: Thế đại ca thử để em vật một phát xuống đường xem cảm giác thế nào. – Toàn: Rồi rồi, anh hiểu ý mày rồi. Cầm lấy đi này. – Vừa nói hắn móc ra tờ 100k xanh lè đưa cho hai thằng kia. (Có đầu tư phết đấy) – Tcc1: Có thế chứ, hehe. – Thằng này thấy tiền là sáng mắt ra, như kiểu từ bé tới giờ mới thấy tiền lần đầu vậy. – Toàn: Mà bọn mày kín cái miệng xíu, chuyện này mà lộ là bọn mày biết tay tao. – Tcc2: Hehe. Đại ca yên tâm đi. Mà con nhỏ đó tướng ngon phết đó đại ca. – Toàn: Chứ sao nữa, ta đã me thì không ngon sao được. Haha. … Thì ra vụ anh hùng cứu mỹ nhân hồi nãy là do thằng Toàn bày ra. Nhưng có một điều mà em không thể hiểu được. Đó là tại sao đã là bạn trai của nhỏ rồi mà hắn còn bày ra trò đó làm gì??? Chẳng lẽ thằng này ăn no rực mỡ à? Haizz. – Mà đại ca khoái con bé đó thật à? – Thằng choi choi 1 cười nham hiểm.
Chap 17:
– Toàn: Mày điên à, tao chỉ tán cho vui tại bữa nay chán quá với lại để tăng thêm thành tích thôi. Chứ ngu gì dính vào lũ con gái đó. Hehe. – Tcc1: Vậy khi nào chán nhỏ đó thì đại ca nhường cho bọn em nha. Hèhè – thằng này cười cầu tài. – Toàn: Ok, chú yên tâm khi nào chán nhỏ này thì anh alo cho. – Tcc1: Mà sao đại ca quen được con bé đó vậy? Nhìn nó có vẻ thích đại ca lắm đó. Lúc đại ca vừa hét vừa chạy tới thì hình như nhỏ đó vui lắm. Hehe. – Tcc2: Đúng đấy đại ca. Lúc thấy đại ca mà nó mừng muốn khóc luôn cơ, thiếu điều là chạy lại ôm đại ca thôi. Hehe. – Toàn: Thật không mày? – Tcc1: Thật 100% luôn. Em mà nói sai câu nào thì tuỳ đại ca xử lý. Thế là ba thằng đó giở giọng cười khả ố làm em sôi máu. Máu nóng dồn lên não, em đang tính qua cho vào bản mặt đểu cáng đó vài đấm thì thằng Đại cản lại rồi lôi em ra ngoài. Thằng Thuấn thì ra tính tiền ba máy. – Em: Đúng là chó thật. – Vừa nói em vừa hất tay thằng Đại ra rồi đấm vào tường một phát đau thấy mấy bà bác luôn. Thằng Đại với thằng Thuấn biết tâm trạng em không tốt nên cũng im lặng chả nói gì. Đạp xe về nhà mà lòng cứ tức tức thế nào ấy. Em tức là nhỏ sao mà dễ tin người quá, mới có một ngày thôi mà đã đồng ý làm bạn gái thằng sở khanh đó chứ. Về đến nhà em chẳng tâm trạng đâu mà ăn uống nữa. Vứt cái cặp lên bàn rồi em thả mình xuống cái ghế gỗ dài thân thương đánh một giấc cho tâm trạng thoải mái. Trong mơ em mơ thấy mình đang chạy theo một người con gái có mái tóc đen óng mượt, dáng người thì thanh mảnh, còn khuôn mặt thì em không tài nào nhớ nổi, cô gái ấy mặc bộ đồ có cái mặt con gì tròn tròn màu xanh ấy. Cô gái ấy chạy không nhanh nhưng không hiểu sao em đuổi theo mãi mà không được mà ngày càng xa hơn. Bỗng nhiên trời đất tối sầm lại, xung quanh em chỉ còn một màu đen u ám tối tăm. Chợt một tia sáng lóe lên trong bóng tối, hình ảnh hai đứa bé một trai một gái đang dắt tay nhau tung tăng đi trên đường, hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt, hai khuôn mặt ngây thơ đang vui cười tíu tít. Rồi đột nhiên một chiếc xe tải bị mất lái từ đâu lao đến. Em cố hét to: – TRÁNH RAAA!!! – Nhưng vô hiệu. Hai đứa bé không nghe thấy vẫn tiếp tục đi. Em chạy thật nhanh lao đến che cho hai đứa bé nhưng lại không được. Chiếc xe đi xuyên qua cơ thể em và vẫn vun vút lao đến hai đứa bé. – … AÁÁÁ… – Tiếng la thất thanh của hai đứa bé vang lên. – … KHÔNG… – Em bừng tỉnh, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm. Thì ra chỉ là cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này đã ám theo em suốt 10 năm qua. Đứa bé trai không ai khác chính là em, còn đứa bé gái kia thì em hoàn toàn không nhớ là ai. Gạt cơn ác mộng sang một bên và đi lục đỡ gói mì tôm ăn lót dạ do hồi trưa em có ăn uống gì đâu mà bây giờ đã là 2h34 pm rồi. Ăn uống xong thì chẳng có việc gì làm nên em lôi sách vở ra làm bài tập về nhà. Môn văn thì chỉ cần soạn bài mới và nhồi 4 mặt giấy vở mà hôm nay học là ok. Đến môn anh, cô giao bài về nhà có ba câu hỏi dễ như ăn cháo, em ngồi cắn nát cây bút thì cũng chẳng trả lời được câu nào (em ngu anh văn bẩm sinh rồi). Dẹp môn anh sang một bên, em lôi môn lí ra làm. Vì là toàn lí thuyết nên em ghi luôn vô vở dòng chữ gọn lỏn: – SGK/3 (sách giáo khoa trang 3). Thế là giải quyết xong đống bài tập về nhà. Em vươn vai ngáp dài một cái rồi ngó lên đồng hồ. – 4H rồi à, nhanh thật đấy. – Em nói một mình như thằng bị tự kỷ. Em vừa dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm rồi ra tắm rửa xong thì ba mẹ về. Công nhận mùa này tắm mát thật, các bác không tin thì ra tắm thử đi. Hè Hè. Cầm chiếc điện thoại lên xem thì thấy có mấy tin nhắn rủ đi chơi net của thằng Thông. Chán không muốn đi nên em từ chối luôn. Ngồi nghịch một lát nữa thì ba mẹ tắm xong, em chạy ra dọn cơm. Mấy thằng em của em thì đi học về từ lúc nào không biết. Mà mấy trường cấp một chưa gì mới đầu năm đã bắt bọn nhỏ đi học buổi chiều rồi nên việc nhà từ trưa đến chiều thì một mình em phải lo hết. Đang ăn thì ba hỏi: – Ba: Hôm nay đi học tốt không mấy đứa? Cả bốn thằng em gật đầu cái rụp cứ như là tập trước rồi. – Công: Dạ cũng tạm thôi ba. – Ba: Vậy thì tốt rồi mấy đứa cố gắng mà học, thôi ăn đi. Thế là bọn em lại cắm đầu hì hục ăn. Ăn xong thì em lại tiếp tục cái điệp khúc rửa bát. Hic là anh cả khổ vậy đấy, có bác nào giống em không? Rửa bát xong ngồi nghỉ được tầm 15 phút thì mẹ lại gọi xuống đi với mẹ đóng bịch nấm. Tự nhiên em lại không muốn gặp nhỏ các bác ạ. Em lấy đủ mọi lý do trên trời dưới đất để không xuống đó, vì nếu xuống sẽ lại gặp nhỏ. Nhưng những lý do đó đều không xi nhê với mẹ em nên cuối cùng em đành thất thểu đi với mẹ xuống đó. Xuống tới nơi thì em lấy đại một cọc bịch với một rổ cổ giấy rồi phi ra cái góc khuất nhất để ngồi với hy vọng không phải gặp nhỏ. Chỗ em chọn khá là lí tưởng, đường trước là đống mùn cưa cao chất ngất, cao đến nỗi ta có thể chơi trốn tìm thì cá chắc không ai tìm thấy khi ta nằm xuống. Đằng sau là bức tường gạch, bên trái là cái máy sàng mùn còn bên phải là lối ra vào khá hẹp. Thế là em yên tâm ngồi đóng bịch mà không lo nhỏ nhìn thấy.
Chap 18:
Một lát sau, tiếng của nhỏ chào mẹ em và mẹ nhỏ. Hai người họ ngồi ở tít góc bên kia nên em chỉ nghe được tiếng chào của nhỏ và mấy tiếng xầm xì gì đó. Rồi lát sau em nghe tiếng sột soạt rồi có một bóng đen ngồi phía đối diện em. Em cố làm mọi thứ thật nhẹ nhàng để không bị phát hiện vì em biết chắc đó là nhỏ chứ không ai khác. Ngồi được một tí thì nhỏ rút điện thoại ra gọi cho ai đó. – Alo, Linh à… rảnh không… Qua nhà nấm chơi với chị đi, ở đây một mình chán quá… Ừ, vậy hén… nhanh nha. – Rồi nhỏ cúp máy. Bé Linh kia thua nhỏ một tuổi, nhìn mặt cũng tạm được nhưng tính tình thì ương bướng thất thường, quậy thì miễn bàn. Nhà bé Linh cũng cách nhà em 30m nhưng nằm bên tay phải còn nhà nhỏ thì bên tay trái. Tầm năm phút sau thì có một con bé chừng 12 tuổi nhìn mặt khá dễ thương, tóc để ngang vai lon ton chạy vào. Bên cạnh con bé là bé Linh đang tung tăng vừa đi vừa hát. – Gớm, bữa nay yêu đời nhỉ? – Tiếng của nhỏ Linh. – Chị hai ơi, chị Linh tồ qua chơi nè. – Tiếng trẻ con tíu tít. Chắc là của con bé kia. – Bé Linh (BL): Hì, em lúc nào chả yêu đời. Mà từ nay bé Nhi không được gọi chị là tồ nữa nghe chưa. Lỡ ai nghe được thì sao! – Bé Nhi (BN): Thì ai bảo chị cứ gọi em là bé Nhi, gọi Nhi là được rồi. Em cũng lớn rồi chứ bộ. – Giọng con bé nũng nịu. – Nhỏ: Thôi kệ đi, ở đây có mỗi mẹ chị với cô Thủy với bọn mình chứ có ai đâu. Mà họ ngồi xa thì không nghe thấy đâu, yên tâm đi. – Nhỏ bênh em mình. – BL: Em dặn vậy thôi có lỡ mai mốt nó quen miệng để người ta nghe được thì ngại chết. – Nhỏ: Mày cũng biết ngại á, tao tưởng da mặt mày chà đường đường mòn chớ. Hehe. – BL: Da em đâu bằng da chị đâu, nhỉ? – Bé Linh nhấn mạnh chữ “nhỉ” không biết có ý gì đây. – BN: Hứ, hai chị toàn nói chuyện với nhau mà chẳng nói chuyện với em. Không chơi với hai chị nữa. Bo xì hai với chị Tồ luôn. – Rồi con bé giậm chân hậm hực đi ra ngoài. – Ơ – Cả Nhỏ với bé Linh chỉ kịp ơ một tiếng. – Nhỏ: Đúng là trẻ con. Haizz – Nhỏ thở dài. – BL: Thôi kệ nó đi. À, có chuyện gì không mà sao tự nhiên gọi em qua đây vậy? – Nhỏ: Ờ thì có gì đâu, gọi bay qua đây chơi cho đỡ buồn thôi. – BL: Thôi đi bà nội, tính bà con còn lạ gì nữa. Có gì thì kể đại ra đi, còn bày đặt giấu với chả giếm. – Nhỏ: Ờ… thì cũng có chút chuyện. – Nhỏ ngập ngừng. – BL: Biết ngay mà, sao sao chuyện gì? Kể đi em nghe. – Nhỏ: Thì từ từ ngồi xuống đây tao kể cho. – BL: Rồi nè, kể đi. – Nhỏ: Thì hôm nay đi học á… à mà thôi, chắc bay cũng chẳng giúp gì được cho chị đâu. – BL: Thì cứ kể đi, chưa kể sao biết em không giúp được. Kể đi, kể đi mà. – Nhỏ: Ờ Ờ, kể thì kể đừng lắc nữa, chị chóng mặt quá. – BL: Hehe. Kể nhanh nào! – Nhỏ: Thì hồi sáng nay đó tự nhiên tên lớp trưởng cứ sấn sấn lại bắt chuyện với chị rồi hỏi tùm lum tà la luôn. – BL: Có vậy thôi á? Tưởng sao chứ. – Nhỏ: Nếu chỉ có vậy thì chị nói làm gì, nhưng đến trưa thì chị đứng đợi tên xe ôm đáng ghét chở về mà chờ hoài chả thấy đâu, đến lúc cả trường về hết rồi mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Làm chị đứng đợi muốn rụng giò luôn. – BL: Rồi rồi, sao nữa? – Nhỏ: Từ từ coi, chị đang kể mà. Lúc chị đang tính đi bộ về thì tự nhiên có hai thằng nào đầu tóc thì xanh xanh đỏ đỏ, mặt mũi thì xấu kinh xấu khủng luôn. Bọn chúng chạy xe máy đến rồi giở trò sàm sỡ chị, còn bảo chị lên xe chúng chở về. – BL: Thế là chị kẹp xúc xích về à? (Em nghe câu đó mà chả hiểu gì sất, bác nào hiểu được nghĩa câu này thì dịch giùm em nha). – Nhỏ: Mày điên à. – BL: Ui da, em lỡ lời. Chị bớt nóng hè hè. Thôi kể tiếp đi. … – Nhỏ: Ngồi im mà nghe nè, nói lung tung nữa là chị không kể nữa luôn đó. – BL: Yes sir. Hềhề. – Nhỏ: Lúc đó một tên cứ sấn vào nắm tay nắm chân chị làm chị sợ chết đi được. Trong lúc chị không biết làm sao thì tự nhiên tên lớp trưởng từ đâu nhảy ra đánh hai tên đó túi bụi. Lúc đầu có tiếng hét “dừng lại” thì hình như chị thấy hắn á, chị còn tưởng là tên đáng ghét đó đến cứu chị cơ nhưng rồi không phải. – BL: Rồi tên lớp trưởng chở chị về à? – Nhỏ: Ừm, chẳng lẽ chị lại đi từ chối rồi đi bộ về à. – BL: Mà tên đó mặt mũi ra sao? – Nhỏ: Thì nhìn cũng khá đẹp trai, dáng người cao cao, khuôn mặt chữ điền, mắt bồ câu… blabla… – BL: Woa, sướng nhé. – Nhỏ: Sướng cái gì mà sướng. – BL: Thì mới đi học thôi mà đã có người đẹp trai theo đuổi rồi. À mà hồi nãy chị nói tên “xe ôm đáng ghét” là ai thế? – Nhỏ: Thì là cái tên đáng ghét con cô Thủy á. – BL: Ý chị là anh Đức á? – Ừ, chứ còn ai vào đây nữa. – Ghê nha, mà sao chỉ bắt ảnh làm xe ôm cho chị hay vậy? – Chuyện dài lắm, bữa khác chị kể cho. – Ừm, mà sao anh Đức lại không chở chị về? – Chị biết đâu, chị đợi cả buổi mà chẳng thấy đâu. Còn lúc chị bị bắt nạt thì cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Đúng là đồ đáng ghét. – Vậy ánh chưa nói cho chị biết à? – Biết gì? – Thường thì 11h15 là về đúng không? Nhưng ảnh với hai ông bạn của ánh thường ở lại đến 11h30 mới chịu về. Ngày nào cũng vậy hết trơn á. – Hở, sao kỳ vậy trời? Chẳng lẽ chị trách nhầm tên đáng ghét đó. – Chứ còn gì nữa. – Đúng rồi, hình như lúc chị bị bắt nạt thì có ba người đang dắt xe ra cổng rồi đứng xem một lúc á.
Chap 19:
– Đúng rồi, hình như lúc chị bị bắt nạt thì có ba người đang dắt xe ra cổng rồi đứng xem một lúc á. Lúc đó chị hơi sợ núp sau tên lớp trưởng nên không để ý kỹ lắm. – Vậy thì đúng là ba người họ rồi á. – Nếu như đúng là họ thì sao lại không vô cứu chị mà lại đứng nhìn chứ. – Thế vừa nãy ai nói là đang núp sau anh chàng lớp trưởng đẹp trai vậy. Đã có bạch mã hoàng tử cứu chị rồi thì anh ấy còn xen vô làm gì nữa. – Ừ nhỉ, ủa mà sao nãy giờ em không bênh chị mà toàn bênh cái tên đáng ghét đó vậy hả? Hay là em… hèhè. – Chị đừng nghĩ bậy, em làm gì có. – Trời, còn chối nữa kìa, mặt thì như quả cà chua rồi kìa. Haha. – Làm gì có. – Ừ, đâu có đâu ha. Ủa mà hình như tên đáng ghét đó chưa có bạn gái thì phải? – Cái này thì có trời mới biết. Nhìn mặt ảnh ngố ngố vậy thôi chứ âm binh lắm đấy. Em ngồi bên này nghe hai nhỏ nói xấu em mà nóng cả máu nhưng cũng chẳng làm gì được cả. Chẳng lẽ giờ lại nhảy ra cầm bịch nấm đập tưng tưng vào đầu mỗi đứa vài cái rồi mang tiếng là thằng nghe lén hóng hớt à. Thế thì có nước độn thổ mất, nên em đành ngậm đắng nuốt cay ngồi im thin thít mặc dù em đâu có muốn nghe lén đâu. Mà hai nhỏ này nói chuyện mà có nhiều câu hại não thật (câu nào thì các bác tự hiểu nhá). Giờ em chỉ mong sao cho hai nhỏ đi đâu chơi đi để em còn về nữa. Chứ ở đây hiến máu nhân đạo cho lũ muỗi kia từ 7h đến gần 10h thì bố em cũng chẳng chịu nổi. Với lại lỡ giờ mà mẹ gọi em về trước mặt hai nhỏ thì có nước em độn thổ mất. – BL: Thôi đi ra kia hóng gió đi, chứ ngồi đây em mỏi lưng quá à. – “Đúng rồi, bé Linh ơi anh thương bé nhất ngày hôm nay” – Nghe câu đề nghị đó của bé Linh mà em như chết đuối vớ được phao. – Nhỏ: Ừ, ra hóng gió chút rồi về luôn. – BL: Ok sir. – Nhỏ: Mà sao hôm nay tên đáng ghét đó lại không xuống nhỉ hay là hắn đang giận mình ta? – Nhỏ lẩm bẩm tuy nhỏ nhưng em cũng có thể nghe rõ. – BL: Hả? Chị nói gì cơ? – À, không có gì đâu, thôi đi lẹ đi. – Rồi nhỏ đẩy lưng bé Linh đi ra. Chỉ chờ có thế, me hai nhỏ vừa bước tới cổng là em luồn lên chỗ mẹ hối về. Về nhà vệ sinh cá nhân rồi em leo lên giường vắt tay lên trán với một đống suy nghĩ rối như tơ vò. Nằm một lúc mà vẫn không ngủ được nên em ra ngoài hè uống rượu ngắm trăng à nhầm uống trà ngắm trăng cho dễ ngủ. Bác nào mà bị khó ngủ thì cứ pha một ấm trà đặc uống mà uống. Đảm bảo bác đấy không bị khó ngủ nữa mà cả đêm tỉnh như sáo cho coi. Hehe. Nhưng vừa ra tới hiên nhà thì gió thổi từng cơn lạnh teo tờ rym nên thôi từ bỏ ý định ngắm trăng vậy. Ngồi uống trà ngắm nóc nhà cũng được vậy. Uống xong thì em mò vào giường ngủ nhưng vừa đến giường thì em mất đà vấp phải cạnh giường rồi ngã lăn lên chiếu. Sau đó em còn bị đập đầu vào gối, không những thế em còn bị cả cái chăn đè lên người dẫn đến bất tỉnh nhân sự luôn. Sáng hôm sau, như thường lệ em tỉnh dậy do tiếng sư tử hống của mẹ em. Em ngồi dậy vươn vai ngáp một cái rõ dài rồi lồm cồm ra khỏi giường đi vệ sinh cá nhân. Ăn sáng xong xuôi thì em cũng lại đi thay đồ, đeo cái cặp quai chéo cũ kĩ lên vai rồi chào ba mẹ xong dắt xe đi học. Hôm nay trời khá đẹp, bầu trời trong veo gần như là không có mây luôn. Trên cành cây thì có vài cặp chim đứng hót líu lo chào buổi sáng. Trên đường thì vẫn là vài người lớn tuổi đang tập dưỡng sinh, lâu lâu còn có vài cặp trẻ nắm tay nhau chạy bộ (hạnh phúc thôi rồi). Mải ngắm cây cảnh, trời đất mà em không để ý rằng mình đã đi đến đầu đường X từ lúc nào không biết. Cho đến khi thấy nhỏ đang ôm cặp đứng đó thì em mới sực nhớ ra. – Có bạn trai rồi sao không kêu nó chở đi mà còn đứng phiền mình không biết. – Em lẩm bẩm rồi cũng đậu xe lại chỗ nhỏ đứng. Vừa thấy em dừng lại nhỏ nhảy từ trên vỉa hè xuống đánh bộp vào vai em một phát mà muốn rụng vai luôn. – Này điên vừa thôi chứ, mới sáng sớm mà đã động tay động chân rồi. – Em làu bàu. – Nhỏ: Đức có biết để phụ nữ, đặc biệt là người đẹp phải đợi là tội nặng lắm không hả? – Nhỏ phụng phịu tay chống hông. – Linh là phụ nữ rồi cơ à, ba mẹ Linh biết chưa thế. – Hứ, biết gì chứ. Chẳng lẽ Đức nghĩ Linh là đàn ông chắc. – Nhỏ phồng má lên nhìn như con ễnh ương á. – Vậy Linh có biết phụ nữ với con gái khác nhau chỗ nào không? – Khác nhau á, khác chỗ nào đâu. Tất cả đều chỉ giới mỹ nhân mà. – Nhỏ vẫn không hiểu ý câu nói đó. Bác nào hiểu thì dịch giùm nhỏ kìa. – Tự mà suy nghĩ đi, mà có đi học không đây. – Có chứ. Hìhì – Nói rồi nhỏ nhảy phóc lên yên sau. Trên đường đi mà em chẳng nói thêm câu gì, nhỏ cũng vậy chắc là nhỏ đang suy nghĩ về câu hỏi lúc nãy của em. Vào đến trường thì em thả nhỏ xuống gốc cây bàng chỗ phòng bvv rồi đi gửi xe. Nhìn nhỏ lúc đó cứ tập trung suy nghĩ mà cứ cau mày lại, mặt thì nhăn như khỉ ăn ớt mà nom thấy tội. Em cất đại xe vào cuối hàng rồi trở lại gốc cây bàng. Vừa bước ra khỏi nhà xe thì em thấy nhỏ với thằng Toàn đang nói cười vui vẻ lắm. Em chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi người ta nên em vòng qua đường khác đi về lớp. Leo lên mấy cái bậc thang mà mệt chết đi được. Không phải do em yếu đâu nha, do hồi nãy em chở nhỏ lên dốc nên giờ mới đuối thế thôi.
Chap 20:
Lết lên tới lớp em về chỗ của mình nằm thở hổn hển. Cũng may là hôm nay chỗ của em không bị nhỏ Tuyền với nhỏ Trân chiếm hữu, nếu không chắc em nằm lên đùi nó luôn quá. Hehe. Đến thở cũng không nữa chứ, bọn thằng Thái với thằng Hiệp trực nhật kiểu gì mà bụi mù cả cái lớp khiến em muốn ngồi yên một tí cũng chẳng được. Nhưng em chưa kịp ra tay xử bọn nó thì bọn nó đã la oai oái do bị lũ con gái cào cấu, bóp mũi, véo tai, cù lét, véo hông… bao nhiêu là trò tra tấn mà toàn trò được xếp vào loại cực hình. Nhỏ Tuyền là kẻ cầm đầu lũ con gái đi dẹp bụi. Còn bọn con trai tụi em thì ngồi cười sằng sặc, có mấy thằng còn xung phong chạy vô giữ tay giữ chân hai thằng nó cho lũ con gái hành hình. Mãi đến lúc gần vào lớp thì bọn nó mới tha cho hai thằng để hai thằng đấy đi quét lớp. Nhỏ Tuyền với nhỏ Trân về chuồng ý lộn về chỗ ngồi thở lấy thở để. – Em: Uầy, sao xử hai thằng nhỏ ác thế. Lỡ hai đứa nó có bầu thì ai nuôi? – Tuyền: Vậy là còn nhẹ đó, Đức muốn thử không hả? – Nhỏ Tuyền nháy mắt cười gian vô cùng tận. – Trân: Ừ, Đức cũng thử một lần cho biết nhỉ. – Nhỏ Trân cũng cười cám dỗ. – Em: Ấy bậy, ngu gì Đức đi thử nhìn là sợ rồi. Mà hai cô hàng xóm dễ thương của Đức đâu lỡ làm thế nhỉ? Hèhè – Em cười cầu hòa. Tiếng trống vào lớp làm cắt ngang câu chuyện giữa bọn em. Ngồi học môn công nghệ nhàm chán hết 45 phút rồi chuyển xuống phòng học nhạc. Phòng học nhạc trường em không to lắm, cả căn phòng chỉ có đúng một cây piano dành cho giáo viên, một cái bảng đen cũ kỹ và vài bộ bàn ghế gỗ dài (loại bốn người ngồi á). Đối với các lớp khác thì em không biết nhưng đối với em ở đây là địa ngục. Vì sao ư? Vì bọn lớp em thì nhìn mặt đúng là nam thanh nữ tú đó, học thì có giỏi đó nhưng khổ một nỗi là chất giọng đứa nào cũng phải ngang tầm chaien (bác nào không biết thằng này thì chịu khó đọc truyện đôrêmon nha). Nghe bọn nó hát mà em còn tưởng là bọn nó đang cãi nhau ấy chứ, lâu lâu còn có vài thầy cô còn tưởng là có đánh nhau nên chạy qua can ngăn. Haizz. Cái lũ lớp em đúng là sở hữu được cái “giọng ca vàng tra tấn lỗ tai” mà. … Em ngồi bịt tai bế quan toả cảng để không bị những giọng ca vàng kia làm em bị lủng màng nhĩ mà đứt bất đắc kỳ tử. Cuối cùng giờ khắc em mong đợi đã đến, tiếng trống của bác bảo vệ lại ngân vang kéo em ra khỏi chốn ngục tù tăm tối. – Thuấn: Ê Đức, mày thấy giọng hát của tao hay không? – Thằng Thuấn vỗ vai em khi em đang đi lên lớp. – Đại: Giọng mày sao hay bằng giọng tao, phải không Đức? – Thằng Đại cũng lù lù đi nhảy ra làm em hú hồn. – Em: Ừ, giọng thằng nào cũng hay cả, hay gần bằng chaien rồi đấy. – Em bình thản nói móc. – Đại: Ý mày là chê tao hát giở hả? – Rồi nó ký đầu em một phát muốn lủng đầu luôn. Em cũng chẳng chịu vừa, em ký lại nó một phát rồi hỏi thằng Thuấn: – Nãy giờ mày có nghe thấy tao bảo thằng Đại hát dở không Thuấn? Nó tự nói nó hát dở mà đúng không? – Thuấn: Ừ, tao đâu có nghe thấy đâu. Tự mày nói mà Đại. Haha – Rồi thằng Thuấn với em ôm bụng cười sằng sặc. Thằng Đại nói không lại hai thằng em nên đầu tức xì khói, mặt hằm hằm như thế này này. Đang giỡn vui thì ở phía đối diện có hai người đang ngồi ghế đá ăn kem, cười nói vui vẻ lắm trông rất chi là hạnh phúc. Không cần tốn nhiều calo và em ngay lập tức nhận ra đó là nhỏ và thằng “anh hùng cứu mỹ nhân” đó. À mà cũng phải thôi, người ta cặp bồ với nhau thì phải hạnh phúc như vậy cũng là điều bình thường thôi. Mình chỉ là người dưng thôi, hơi đâu mà xen vào. Lòng thì nghĩ thế nhưng em chợt nhớ lại câu nói của thằng Toàn mà em vô tình nghe được khi ở quán net. – “Chỉ là tán cho vui thôi tại bữa nay tao đang chán với lại tăng thêm thành tích thôi. Chứ ngu gì dính vào lũ con gái đó.” Nghĩ lại mà em lại càng thấy bực, càng thêm ghét thằng đó và thấy thương cho nhỏ khi bị lấy ra làm trò tiêu khiển mà không biết. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, nhỏ cũng lớn rồi, cũng tự biết suy nghĩ rồi nên cần gì em phải quan tâm. Vả lại dù sao em cũng là người dưng nếu như tự ý xen vào chuyện của nhỏ rồi nhỏ lại chửi cho là bất lịch sự, bụng bự, *** to thì em còn mặt mũi đâu mà nhìn mặt bàn dân thiên hạ. Cứ với suy nghĩ đó mà em thản nhiên vẫn đùa giỡn với hai thằng ôn thần kia và đi ngang qua chỗ nhỏ. Thấy em đi qua, nhỏ có vẻ hơi lúng túng nhìn em. Em vờ như không thấy nhỏ và vẫn tiếp tục bước đi bỏ nhỏ lại với khuôn mặt đang ngơ ngác. Vừa về đến cửa lớp thì nhỏ Thanh lùn kéo em ra hành lang. Cái tên nói lên tất cả, nhỏ Thanh là người sở hữu chiều cao khiêm tốn nhất lớp em nhưng bù lại nhỏ được trời ban cho cái dàn loa chất lượng cao hơn cả sony. – Em: Gọi Đức ra có chuyện gì không Thanh. – Thanh: Ừm, có chút chuyện thôi ấy mà. – Nhỏ ngập ngừng. – Em: Chuyện gì vậy? – Thanh: À… bữa nay Đức thân với Tuyền lắm hả? – Em: Ừ, nhưng chỉ sơ sơ thôi chứ không thân lắm. Có gì không? – Thanh: Vậy thì Đức ít tiếp xúc với Tuyền lại đi. – Mặt nhỏ Thanh có vẻ nghiêm túc. – Em: Nhưng tại sao cơ? Đức với Tuyền ngồi cạnh nhau nên muốn không tiếp xúc thì hơi khó đấy. – Thanh: Vì có… – Nhỏ Thanh vừa nói đến đó thì có tiếng gọi.
Chap 21:
– Hai người làm gì mà thậm thò thậm thụt ngoài này vậy. Hay là… Hehe – là nhỏ Thu. – Em: Không có gì đâu, Thu đừng có mà nghĩ bậy nha. – Thu: Thế hai ông bà cứ lấm la lấm lét ở đây làm gì thế? – Thanh: Thì có tí chuyện thôi ấy mà. Chuyện riêng thôi. – Thu: Chuyện gì thế, tui nghe với. – Nhỏ Thu tò mò ra mặt. – Thanh: Xìì, chuyện riêng của người ta tự nhiên bà xen vô làm gì? Mà tui cũng nói xong rồi, vào lớp thôi. – Rồi hai nhỏ kéo nhau vào lớp. Trước khi đi nhỏ Thanh còn ghé vào tai em thì thầm: – Nhớ những gì Thanh nói đó, đảm bảo không có hại cho Đức đâu. Nhỏ về lớp để lại em đang ngơ ngác ú ớ không hiểu lý do vì sao nhỏ Thanh lại nói vậy. – “Nhỏ Thanh với nhỏ Tuyền là bạn thân mà, sao tự nhiên nhỏ Thanh lại nói vậy hay là hai nhỏ đó đang giận nhau ta? Có lý lắm, mình thử vào hỏi nhỏ Tuyền xem sao.” – Nghĩ là làm, em chạy ngay vào lớp để hỏi rõ nhỏ Tuyền chuyện này. Nhưng vừa vào tới lớp thì em thấy nhỏ Thanh, Thu, Tuyền đang ngồi ăn bánh nói chuyện vui vẻ lắm. – Vậy là không phải hai nhỏ đang giận nhau à, vậy thì tại sao nhỏ Thanh lại nói với mình điều đó nhỉ? Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất thế giới. – Em tự lẩm bẩm một mình. – Ê Đức, làm gì mà đứng như trời trồng vậy mày? – Thằng Đại với thằng Thuấn khều khều em. – Thuấn: Hay là mày bị chết đứng giống Từ Hải? – Em: Chết cái đầu mày, đời tao chưa vợ cũng chưa con. Ngu gì chết. – Em cóc vào đầu thằng Thuấn một cái làm nó nhăn nhó. … – Thuấn: Tại bọn tao khều mãi mà không thấy mày có động tĩnh gì nên tao tưởng mày đi theo ông Từ Hải rồi. – Đại: Tao còn đang tính viết cáo phó cho mày nữa cơ. Haha. – Thuấn: Còn đốt pháo ăn mừng mày ra đi thanh thản nữa. Haha. Em tức muốn xì khói đầu luôn. – Em: Tao nghe nói mấy thằng trù tao hay bị đoản thọ lắm mày ạ. Thế là hai thằng nó im bặt luôn các bác ạ, công nhận hai thằng này ngây ngô thật. Đứng troll nhau với mấy thằng này một hồi thì thầy mĩ thuật bước vào với câu nói quen thuộc: – Cả lớp lấy giấy ra, hôm nay ta vẽ đề tài… – Và kèm theo hành động ngồi lên ghế, bắt chân hình chữ ngũ rồi lôi điện thoại ra nhắn tin với vợ. (Ở nhà nói chuyện chưa đã sao mà lên đây còn nhắn tin cả ngày thế không biết.) Em thì chống cằm suy nghĩ lý do về vấn đề nhỏ Thanh nói với mình. Đang mải suy nghĩ thì thấy có cái gì đó nó mềm mềm, ấm ấm đè lên lưng mình. Em khẽ đưa mắt tìm ra vật đang đè lên lưng mình thì. – “OMG!!!” – Là nhỏ Tuyền đang chồm lên người em để chiêm ngưỡng tác phẩm của thằng Điền mà không biết nhỏ cố tình hay cố mà để hai quả hoả diệm sơn đè lên người em. Làm em khoái chết đi được. – “Ước gì ngày nào thằng Điền cũng vẽ tranh để em được thế này nhỉ! Hehe” – Em cười thầm trong bụng mà không hề biết rằng có một ánh mắt vô cùng tức giận đang đăm đăm nhìn vào phía em. (Chắc các bác đoán được người này nhỉ). Nhỏ Tuyền đè lên người em gần 5 phút để ngắm nghía từng chi tiết bức tranh của thằng Điền đô mà em tuyệt nhiên không dám cựa cuội gì. Bác nào chửi em ngu thì em xin nhận chứ em không ngu đến mức đó. Vì sao ư? Tất cả đều có cái lý do của nó. Ngồi đằng sau em là thằng Điền đô, nhỏ My sói và thằng Vinh. Mà nhỏ Tuyền lại là em họ của thằng Điền đô với nhỏ My sói, em mà xớ rớ một tý là hai đứa này đưa em ra cho ngũ nữ phanh thây liền luôn quá. (Gần giống với tứ mã phanh thây của bọn tàu í. Nhưng bên tàu chỉ kéo có 4 chi, còn bọn này nó kéo những 5 chi lận.) Nên bố bảo em cũng chả dám nhúc nhích. Đang phê thì tự nhiên thằng Điền đô tự nhiên giật bức tranh lại không cho nhỏ Tuyền xem nữa nên nhỏ xị mặt ngồi xuống ghế. Em thề chưa bao giờ em ghét thằng Điền như lúc này, cho em gái nó xem tranh lúc nữa thì có chết ai đâu. Em đang lườm thằng Điền đô thì nhỏ Ngọc Trân lấy cây bút chì gõ vào trán em một phát làm em giật mình. – Em: Ui da, sao Trân lại lấy chày đập vào đầu Đức thế, chảy máu rồi này. Hic – Em giả vờ ôm đầu như đúng rồi. – N. Trân: Thôi đi ông tướng. Trân chỉ lấy cây bút gõ nhẹ hều vào trán Đức thôi mà làm thấy ghê. – Nhỏ Trân bĩu môi. – Em: Vậy mà Đức còn tưởng Trân ghét Đức quá nên cầm chầy phang vào đầu Đức chứ. Hèhè. Mà gọi Đức làm chi thế? – N. Trân: Thì Trân đang tính nhờ Đức vẽ giùm Trân vài người đang cấy lúa ấy mà. Trân không biết vẽ người. – Giọng N. Trân lí nhí nghe êm tai khỏi chết luôn. Rồi nhỏ dúi tờ giấy a4 đang vẽ qua chỗ em. Em cầm cây bút chì vẽ đại vài đường cơ bản vào bức tranh cho nhỏ. Em vẽ cho N. Trân một cụ già đang ngồi nghỉ dưới gốc tre, hai người đang khom lưng gieo mạ, ở trên đồi em còn vẽ thêm một vài con trâu đang nằm ngủ và một bầy trẻ con đang nô đùa xung quanh. Em đưa lại bức tranh cho N. Trân mà nhỏ ấy cười tít mắt và luôn miệng khen đẹp. Không đẹp sao được khi mà danh họa số một lớp 9a3 này đã ra tay cơ chứ. Vẽ cho nhỏ xong thì em lại tiếp tục suy nghĩ về vấn đề của mình. Đến cuối giờ thì em mới nghĩ ra được câu trả lời. – Chắc là vì nhỏ Thanh sợ mình cướp mất đứa bạn thân của nhỏ ấy đây mà. Sao mình ngố thế nhỉ, đơn giản thế mà giờ mới nghĩ ra. Tiếng trống hết giờ của bác bảo vệ vang lên. Hầu như trong tất cả các phòng học đều đồng loạt có tiếng hét.
Chap 22:
– YEAHHH!!! – Rồi không chờ sự đồng ý của giáo viên, tất cả học sinh đều ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Chỉ có một vài học sinh đứng lên chào giáo viên rồi khoan thai cất sách vở vào trong cặp ví dụ như em và hai thằng ôn thần kia. – Thuấn: Ê Đức, mày với con nhỏ bên a2 sao rồi? – Em: Sao là sao? – Thuấn: Thì chẳng lẽ mày để yên cho thằng Toàn giật bạn gái mày làm trò tiêu khiển à? – Em: Nó có phải bạn gái tao đâu mà tao lo. – Thuấn: Phét, không phải bạn gái mày sao sáng nào mày cũng chở nó đi học? – Em: Thì cũng bất đắc dĩ thôi, mà cũng tiện đường nên cho nó đi ké đó mà. – Đại: Vậy sao mày quen nhỏ đó vậy? – Em: Thì nhà nó từ LK mới chuyển vào đây được gần 3 tháng thôi. Tức là hồi hè đó, rồi… Blabla… Em kể hết sự tình cái hôm đầu gặp nhỏ ra, từ chuyện phá giấc ngủ của em cho đến việc ký ký giao kèo với nhỏ. Nghe xong mà hai thằng nó ôm bụng cười lăn lóc, cười ra nước mắt luôn. – Em: Này, tao có kể truyện cười đâu mà chúng mày cười dữ vậy hả? – Em bực dọc. – Thuấn: Mày có biết cái dại lớn nhất của mày là gì không? Haha – Thằng Thuấn vừa nói vừa cười. – Em: Là gì? – Đại: Là dại gái đó. Haha. Cái tội hám gái cho cố vào. Haha. – Em: Ba mẹ tao sinh tao ra đã là một thằng con trai thì phải hám gái chứ, không hám gái thì ba má tao buồn. Chả lẽ bọn mày không hám gái à. – Đại: Có nhưng không dữ dội như mày. Haha. – Em: Thôi không nói với hai thằng mày nữa. Ngang như cua. – Rồi em đứng dậy đi xuống cuối lớp vứt cục rác do hai bà Tuyền với Trân để lại. – Hai bạn cho mình hỏi bạn Đức về chưa vậy? – Tiếng nhỏ phát ra từ ngoài cửa lớp. – Đại: Chưa, nó kia kìa. Hìhì – Thằng Đại chỉ tay về phía em mà mắt không rời nhỏ. Không biết thằng nào dại gái hơn thằng nào. … – Nhỏ: Cám ơn bạn gì đó nha. – Rồi nhỏ cười một cái làm tim thằng Đại như muốn nhảy đến chỗ nhỏ. Còn thằng Thuấn nãy giờ đứng hình không phát ra được chữ nào. Chỉ có tư thế này của hai thằng nó mới so sánh được với Từ Hải. Thế mà vừa đây còn mạnh mồm kêu em dại gái quá. Haizz. – Em: E hèm! – Em hắng giọng một cái kéo hai ông thần kia về với thực tại. – Nhỏ: Trường về hết rồi, mình cũng về thôi Đức ơi. – Nhỏ nhẹ giọng nghe như mèo í. – Em: Thôi Linh đi nhờ xe ai về đi, tí Đức về chung với hai thằng này bận xíu việc. – Em đang tính ừ với nhỏ để đi về thì chợt thấy có bóng người lấp ló đằng sau nhỏ nên em viện cớ vì không muốn mang tiếng là kỳ đà cản mũi người ta. Nghe em nó vậy thì gương mặt nhỏ đang vui bỗng xị lại. Tên lấp ló đằng sau nhỏ dường như chỉ chờ có vậy. – Vậy Linh về với Toàn nè, dù sao Toàn cũng đang tính xuống đó có chút việc. Nhỏ cúi mặt không nói gì. Tưởng chừng như nhỏ sẽ về chung với tên Toàn kia nhưng ai ngờ được sự đời. – Thuấn: Dù gì bọn này cũng chỉ đi có một chút thôi, nếu bạn không ngại thì có thể đi chung mà. – Thằng Thuấn nãy giờ câm như hến mà giờ mở miệng ra một phát mà như kiểu cầm dao đâm em một nhát vậy. – Đại: Ừ, đúng đấy. Bạn đi theo cũng chả sao đâu. Cùng lắm thì mình chở bạn đi rồi chở về luôn. – Thằng Đại thừa cơ hội kiếm lợi. Nghe hai thằng bạn thân mình nói thế mà mặt mình vui như gặp đám tang vậy. Em thề bây giờ em mà có mấy cái phi tiêu thì em cũng phóng cho hai thằng trọng sắc khinh bạn, bán nước cầu vinh, rước voi về giày mả tổ… kia cho chúng nó dính vào tường luôn. Còn mặt nhỏ thì tươi roi rói như vừa trúng số vậy. – Nhỏ: Nhưng mà Đức… có cho Linh… đi chung không? – Nhỏ tròn mắt mím môi chờ đợi kết quả từ em. Còn thằng Thuấn với thằng Đại thì lườm em phát rách da mặt luôn ý bảo: – Mày mà từ chối là bọn tao cắt đứt tình nghĩa anh em với mày. Trong khi đó mặt thằng kia méo xệch xuống, con mắt hắn cứ hằm hằm nhìn em. Đã thế em đồng ý luôn cho bõ ghét. Vừa nghe em phán một chữ “ừ” mà nhỏ làm còn hơn là trúng số nữa, nhỏ nhảy cẫng lên như trẻ con rồi chạy tới ôm cổ em làm em đơ mất mấy giây. Còn bọn kia thì mắt chữ”@”mồm chữ”O”. Nhận ra mình đã hơi lố, nhỏ thả cổ em ra, mặt thì đỏ lựng cúi gằm xuống đất. – Em: Ngẩng mặt lên đi, làm gì mà nhìn chân hoài vậy? Không thấy mỏi cổ à? – Em đá đểu nhỏ. Nhỏ chỉ lắc đầu nguầy nguậy nhưng không nói. – Em: Vậy thì ở đây ngắm chân một mình cho đã đi. Về thôi Đại, Thuấn ơi. – Em gọi vọng qua tiện thể gọi hồn hai ổng về. – À… Ừ… về. – Hai thằng đồng loạt ấp úng. Rồi ba thằng em bước ra khỏi lớp, còn thằng Toàn thì về từ lúc nhỏ chạy lại ôm cổ em. Em vừa bước ra khỏi lớp thì có tiếng chân lạch bà lạch bạch chạy theo. Quay người lại thì thấy nhỏ đang đứng sau em, mặt vẫn cúi gằm xuống. – Em: Giờ Đức đếm tới 3 mà không ngẩng mặt lên thì Linh đi bộ về nhá. Một… hai… Ngay lập tức nhỏ ngẩng đầu lên trong giây lát rồi cúi gằm xuống tiếp. Nhìn mặt nhỏ đỏ chót mắc cười lắm các bác ạ. Nghe tiếng em khúc khích cười thì nhỏ đánh thùm thụp vào ngực em. Nhỏ đánh nhẹ mà đau thế không biết, vừa đánh nhỏ lẩm bẩm: – Đồ đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét. – Nhỏ cứ lí nhí trong miệng làm em nghe mãi mới được. – Em: Đánh nữa là Đức trào máu chết à nha. Lúc đấy thì đi bộ về nhá. Nhỏ ngừng đánh miệng vẫn lí nhí. Nhìn nhỏ lúc đó dễ thương không chịu nổi các bác ạ, mém nữa là em bị cám dỗ rồi.